Cùng Bạn
Cuối tuần xin chuyển đến Bạn một bài thơ của Chu Mạnh Trinh , tôi thấy hay hay và ý nghĩa nên lấy từ internet xuống mời các Bạn đọc chơi giải khuây cuối tuần .
Thân mến Mailoc
古螺有感
Cổ Loa hữu cảm
Chu Mạnh Trinh
郎君情重父恩深,
不白奇冤直到今。
機爪無靈龜亦去,
明珠有淚蚌猶沉。
黃碑古樹千年國,
碧海遙天一片心。
寂寞前朝宮外廟,
杜鵑啼斷月陰陰。
Lang quân tình trọng, phụ ân thâm
Bất bạch kỳ oan trực đáo câm.
Cơ trảo vô linh quy diệc khứ,
Minh châu hữu lệ bạng do trầm.
Hoàng bi cổ thụ thiên niên quốc,
Bích hải dao thiên nhất phiên tâm.
Tịch mịch tiền triều cung ngoại miếu,
Ðỗ quyên đề đoạn nguyệt âm âm...
CỔ LOA HỮU CẢM
Ơn cha sâu , tình chàng một khối ,
Biết bao giờ giải mối oan khiên .
Rùa đâu cung nỏ hết thiêng ,
Minh châu lệ ngấn trai chìm đáy sâu .
Bia hoang tàn nghìn thu cây cỗi ,
Biển trời xanh một nỗi thương đau .
Triều xưa cung lạnh miếu sầu ,
Tiếng quyên khắc khoải , trăng thâu lờ mờ .
Mailoc phỏng dịch
Chu Mạnh Trinh (朱孟楨, 1862-1905), tự Cán Thần, hiệu Trúc Vân, là một danh sĩ thời Nguyễn, tác giả bài phú Hàm Tử quan hoài cổ.
Thân thế sự nghiệp
Ông sinh năm 1862, người làng Phú Thị, xã Mễ Sở, huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên. Cha ông là Chu Duy Tĩnh, từng làm quan đến chức Ngự sử.
Từ nhỏ, ông nổi tiếng thông minh, có tài văn phú. Khi 19 tuổi, ông đỗ Tú tài. Sau đó ông sang thụ giáo Phó bảng Phạm Hy Lượngvà được thầy gả con gái cho. Đến 25 tuổi, ông đỗ Giải nguyên trường Hương khoa thi Bính Tuất (1885). Khoa thi Hội năm Nhâm Thìn (1892), ông đậu Tiến sĩ.
Sau khi thi đỗ Tam giáp tiến sĩ khoa Nhâm Thìn (đời Thành Thái thứ tư), ông được bổ làm Tri phủ Lý Nhân, tỉnh Hà Nội, có tiếng là công minh chính trực. Có lần ông đã phạt đánh roi một tu sĩ người Pháp có hành động cậy thế lộng hành.
Làm Tri phủ ít lâu thì cha mất, Chu Mạnh Trinh xin cáo quan về cư tang. Sau đó, ông được giao chức Án sát tỉnh Hà Nam, Hưng Yên, Bắc Ninh, Thái Nguyên.
Ông mất năm 1905, khi mới 43 tuổi.
Bản diễn Nôm của Đỗ Chiêu Đức :
Tình chàng đã nặng nghĩa cha sâu,
Khó giải nổi oan muôn kiếp sau.
Móng vuốt hết linh rùa bỏ mặc,
Lệ trai còn đó ngọc chìm đâu.
Bia vàng cây cổ ngàn năm trước,
Biển biếc trời xa một khối sầu.
Vắng vẻ cung xưa ngoài miếu lạnh,
Tiếng quyên rỏ máu nguyệt rầu rầu !