過興道王祠 QUÁ HƯNG ĐẠO VƯƠNG TỪ
淅淅風前紅葉樹, Tích tích phong tiền hồng diệp thụ,
悠悠天外白衣雲。 Du du thiên ngoại bạch y vân.
重樓翠宇人何在, Trùng lâu thúy vũ nhân hà tại?
惟見荒山對夕曛。 Duy kiến hoang sơn đối tịch huân.
* Chú thích :
- QUÁ HƯNG ĐẠO VƯƠNG TỪ 過興道王祠 : Đi ngang qua từ miếu của Hưng Đạo Vương.
- Tích Tích 淅淅 : Từ Tượng Thanh; (gió) Vi Vu, hây hẫy; (nước) Róc rách.
- Du Du 悠悠 : là Dằng dặc, Xa xăm, Bát ngát.
- Trùng Lâu Thúy Vũ 重樓翠宇 : là Lầu đôi gác biếc, Lầu son gác tía. Trong câu chỉ miếu mạo cao lớn đẹp đẽ để thờ Hưng Đạo Đại Vương.
- Tịch Huân 夕曛 : HUÂN là ánh sáng thừa của mặt trời lúc lặn. nên TỊCH HUÂN cũng có nghĩa là Nắng Chiều.
* Nghĩa bài thơ :
QUA ĐỀN HƯNG ĐẠO VƯƠNG
Những cây lá đỏ rụng rơi trước làn gió vi vút thổi, những đóa mây trắng bay bay tận bầu trời xa xăm; Lầu son gác tía còn trơ đây mà người thì giờ đang ở nơi nao ? Chỉ thấy ánh nắng chiều rơi rớt lại trong rừng núi hoang vu mà thôi !
Có xây dựng đình chùa miếu mạo cho cao sang rộng lớn, thì cũng chỉ là hình thức mà thôi, còn người anh hùng thật sự thì cũng đã đi vào thiên cổ rồi ! Chỉ còn lại có núi xanh mây trắng và rừng cây lá đỏ rụng bay lả tả trong nắng chiều cô quạnh mà thôi !
* Diễn Nôm :
QUÁ HƯNG ĐẠO VƯƠNG TỪ
Vi vút gió về lá đỏ rơi,
Xa xăm mây trắng lượn ven trời.
Lầu son gác tía người đâu tá ?
Chỉ thấy núi rừng nắng chiếu thôi !
Lục bát :
Vi vu gió cuốn lá rơi,
Xa xa mây trắng bên trời nhởn nhơ.
Người đâu lầu các chơ vơ ?
Núi hoang chỉ thấy lơ thơ nắng chiều !
Đỗ Chiêu Đức diễn Nôm