54, Hạnh phúc là ...
D.D
D.D
Hạnh phúc là ...
Những gì tầm thường mà D không thể có được ,như được bước lên mặt đất bằng gót chân trần ,như được đi đứng bình thường bằng đôi chưn của mình ,dù nó khập khểnh và dễ dàng vấp té khi mặt đường gạch lót không bằng dù chỉ một li tí ti .
Như được đi dạo phố lang thang một mình không cần người dìu dắt ,như một ngày khỏi mang đôi giày nặng chịt làm riêng cho mình ,để giúp D giữ được thăng bằng khi di chuyển tới lui dù chỉ ít bước lẩn quẩn trong nhà .
Hạnh phúc là ....
Được ngồi thoải mái trên ghế ,không phải trên chiếc xe lăn có lót nệm dày hơn 10 cm, không có gối đặt riêng theo kích thước ,để chêm ba bề cho những khi toàn thân run lẩy bẩy mà mình khó kềm chế được sẽ có nguy cơ bị hất xuống đất trong tíc tắc, để giúp D ngồi không nghiêng qua ngả lại ,hay dây dùng để cột chéo trước ngực cho mình ngồi được thẳng ,mà không bị gục mặt xuống bàn khi cơn buồn ngủ có thể tới bất cứ lúc nào vì thuốc tây ,,
Hạnh phúc là ...
Không phải đi cầu thang bằng cái ghế điện có cột dây an toàn ,không phải ngồi tuốt trong phòng ngủ mà bấm nút điều khiển cho cửa nhà mở tự động ,là tự làm được mọi chuyện 1 mình như nấu ăn ,vệ sinh ...
Hạnh phúc là ...
Được đi 1 quãng đường ngắn một mình ,nói năng phát âm rõ ràng ,diễn đạt được những gì mình muốn nói ,chứ không phải lúc thuốc ngấm thì đi đứng nói năng bình thường ,bằng không thì ngồi yên nhiều tiếng đồng hồ như pho tượng gỗ ,chai lì không tình cảm ..
Ai đó có nói là hạnh phúc bắt đầu từ khúc ruột già ,nghe như giỡn chơi mà đúng một trăm phần ngàn , D vì bịnh Parkinson từ nhiều năm nay ,phải uống thuốc rất nhiều ,phải nuốt luôn cả bao nhiêu là phản ứng phụ do thuốc đem lại ,điều mà ám ảnh bao nhiêu năm nay là chứng táo bón kinh niên mà cũng rất là kinh khủng ,phải dùng thuốc bôm ,trợ cho nhuận trường ,bao nhiêu đau đớn mình phải cắn răng chịu , bao nhiêu nước mắt đổ xuống mà không ai giúp được luôn cả bác sĩ gia đình và chuyên khoa .
Hai tuần trước D được bác sĩ khuyên nên đi vô nhà thương làm theo phương pháp máy bôm , mình sau khi mỗ nhẹ ,sẽ đeo 1 cái máy nhỏ ,thuốc trị Parkinson sẽ được bào chế thành thuốc nước ,sẽ được chuyền trực tiếp vô máu ,thì may ra sẽ bớt bị bịnh hành hạ .
Sau khi nghe kể hết bịnh tình , bà bác sĩ trẻ cắt nghĩa là : phần trên của ruột vì chứng táo bón đã ngăn chận thuốc lại như cái hàng rào sắt ,nên bước đầu tiên là phải uống thuốc tên Macrogol để làm phân mềm .Bước kế là chia thuốc chống Parkison ra nhiều lần uống , họ đưa D tờ giấy có kẽ sẳn ô ,cứ mỗi tiếng là phải đánh dấu để họ theo dõi thuốc có hợp lý cho mình hay không .
D hiện vẫn còn ở nhà thương thêm 4 hôm nữa ,tổng cộng 3 tuần chỉ ăn ,ngủ,uống thuốc và thể dục mà thôi.
Hai ngày đầu trong nhà thương thì chẳng thấy gì ,rồi ngày thứ 3 thì bộ máy tiêu hóa bắt tay làm việc với thuốc ,thuốc đã không bị cản trở gì nữa,
Hôm thứ 4 bắt đầu đi được chút chút cở 2 tiếng ,thứ 5 đi được thêm tí nữa ,rồi mỗi ngày mỗi khá...cho tới giờ thì đi được được đều đều ,gần như không còn phải ai giúp đỡ nữa .Sau lần nằm viện này đã được thành quả nhiều không tưởng tưởng được ,mỗi ngày D đều khóc hết ,khóc sung sướng vì hạnh phúc quá lớn lao này!
Hạnh phúc là..
Mình muốn chia xẻ cho tất cả bà con thân thương của mình ,kinh nghiệm cá nhân của mình tới những ai phải uống thuốc tây hằng ngày, bị chứng táo bón thường xuyên ,hãy để ý tới những gì D từng chịu đựng ,và sẽ vĩnh viễn không còn chịu đựng tiếp nữa ....
DD