Thắm thoát thời gian khéo hững hờ
Bóng câu, cửa sổ, thoáng như mơ
Năm mươi năm cũ tình đeo đẳng
Còn ngỡ hôm nào, khi tuổi thơ....
Em tròn mười sáu, anh thế thôi,
Sáng chiều hai buổi Phan Thanh Giản
Bốn lượt đi về vẫn có đôi.
Xe đạp song song giữa nắng chiều
Thướt tha trong gió nhẹ hiu hiu
Phất phơ áo trắng bay theo gió
Xao xuyến lòng anh tuổi chớm yêu !
Ngây thơ nào biết đến tình ai
Em vẫn vô tư rạng nét ngài
Nhìn anh vẫn mĩm cười trong nắng
Để mặc gió lùa tóc rối bay...
Mười sáu em như nụ mai xanh
Trong trắng trinh nguyên giấc mộng lành
Đâu biết lòng anh đang rạo rực
Mỗi chiêu trong nắng gió mong manh
Từ đó anh thường hay ngẩn ngơ
" Thi nhân Tiền Chiến " lẫn trong mơ
Anh ngồi chép mãi thơ người khác
Đâu biết chuyện mình cũng nên thơ
Xuân Diệu, Thế Lữ, Lưu Trong Lư....
Đọc cả Đường thi lẫn Tống từ....
Chép mãi trăm lần " Tình thứ nhất ,
Đem cho em kèm với một lá thư... "(2)
Một buổi chiều kia anh đánh bạo
Kẹp thư trong sách tỏ tình... thân
Thẹn thùa ba, bốn, năm ngày tiếp
Em chẳng nhìn anh lấy một lần !...
Im lặng, khiến lòng anh thấp thỏm
Hỏi thì...Em lại bẳng như không :
" Thấy ghét ! ". Em làm anh bối rối,
Nhưng " ghét " là... yêu đó, phải không ?
Rồi những chiều xuân ta có nhau
" Thầy Cầu " vườn biếc, lá lao xao
" Ninh Kiều " gió lộng, bao lưu luyến
" Nhẹ bước " Đàn Tiên ", những buổi nào !(3)
Anh với em như Điệp với Lan
" Thanh mai trúc mã " đẹp muôn vàn
Võ vẽ thơ Đường anh đọc thấy
Chuyện mình sao giống khúc " Trường Can "...(4)
Em bảo, em yêu thơ Thái Can
Thương người thiếu nữ khóc hoa lan
Ghét anh Hồ Dzếnh " Tình... dang dở "
Chê chàng Nguyễn Bính "... bước sang ngang "(5)
Em muốn duyên ta kết Tấn Tần
Muôn đời vạn kiếp mãi không phân
Xinh như Ngọc Nữ Tiên Đồng ấy
Sớm dạo vườn đào, tối sông Ngân...
Tiếc thay anh chẳng phải Tiên Đồng
Mơ mộng em anh khéo viễn vông !
Mười sáu yêu nhau chừng quá sớm
Nên ngòi ly biệt đã khơi dòng...
Ấy thế, tình ta sớm nhạt màu
Người đời miệng tiếng lắm xôn xao
" Hộ đối môn đăng " muôn kiếp vẫn
Là rào ngăn cách kẻ yêu nhau !
Em là gái " Khuê môn bất xuất " !
Phận anh nghèo " Bạch diên thư sinh "
Thói đời đen bạc cho nên nỗi
Dang dở vì đâu một chữ tình ?!
Mười bảy anh thi rớt Tú Tài
Lên đường viễn xứ một thân trai
Cầu thực tha phương trong khói lửa
Lòng còn trĩu nặng bóng hình ai !....
Nỗi biệt ly nào chẳng xót xa
Tiễn đưa không một chén quan hà (6)
Nhìn nhau cố nén lòng không khóc
Không khóc mà sao mắt cứ nhòa...
Từ ấy, đường đời ai nấy đi
Các thành gia thất các tương nghi (7)
Chạnh lòng giây phút khi nghe trẻ
Hát bài " Hồ điệp mãn viên phi " !
Trải bao thế thái với nhân tình
Dâu bể, nổi chìm, lắm đão khuynh
Mới hay " Tình... đẹp, khi...dang dở "
Trách chi Hồ Dzếnh thuở bình sinh !
Năm mươi năm cũ, tình đeo đẳng
Lòng vẫn tơ vương... chiếc áo dài !
Mỗi lúc nắng chiều phơn phớt gió
Bồi hồi lại nhớ...áo ai bay !
Những lúc trà dư tửu hậu tan
Chạnh niềm cô lữ, buổi xuân tàn
Chiều nay chợt thấy lòng xao xuyến
Ngậm ngùi đọc lại khúc " Trường Can "...
" Mai Trúc " ngày xưa đã dở dang
Phương trời cách biệt vẫn băn khoăn
" Thanh Mai " vẫn thắm như ngày trước ?
" Trúc Mã " giờ đây...đã cỗi cằn !
Thắm thoát thời gian khéo hững hờ
Bóng câu, cửa sổ, thoáng như mơ
Năm mươi năm cũ... tình đeo đẳng
Còn ngỡ hôm nào, khi tuổi thơ !!!
Đỗ Chiêu Đức 1998