Mùa Đông đến, Quên Đi kính đến Thầy Cô Anh Chị Em bài thơ góp vui cuối tuần :
Đông Về
Lạnh về em có thấy cô đơn
Hay vẫn như xưa thích dỗi hờn
Kỷ niệm hai mình còn trĩu nặng
Một thời xuân sắc nhớ nào hơn
Đây trang nhật ký nhiều lưu luyến
Cùng bóng cố nhân mãi chập chờn
Năm tháng trôi đi tình đọng lại
Bấc về nghe giá buốt từng cơn.
Quên Đi
HỌA VẬN :
CẢM KHÁI LÚC ĐÔNG VỀ
Lạnh đến tha hương cảm chiếc đơn,
Vụt vù gió rít tựa căm hờn.
Xứ người nhớ đất lòng tê tái,
Quê cũ ách trời ai lạnh hơn ?!
Củi quế gạo châu lòng cánh cánh,
Màn trời chiếu đất dạ chờn chờn.
Thiên tai nhân họa nào ai tránh,
Bấc giá đêm ngày chịu mấy cơn !...
Đỗ Chiêu Đức
Phương Hà xin họa cùng anh Quên Đi:
KHẮC KHOẢI TRONG ĐÊM ĐÔNG
Ngậm ngùi khép chặt mảnh chăn đơn
Mắt lệ rưng rưng ngập tủi hờn
Kỷ niệm xum vầy dần nhạt bớt
Nỗi buồn xa cách lại sâu hơn
Mong về quê cũ, tâm hoài ước
Nghĩ đến đường xa, dạ bỗng chờn
Khắc khoải từng đêm, lòng tự hỏi
Ai gây tất cả mọi nguồn cơn ?
Phương Hà
" Tả-pín-lù " Xào thập cẩm Đão Vận bằng chính thơ của Chị Phương Hà. Cho đỡ buồn chán !....
Mong thông cảm !
KHẮC KHOẢI TRONG ĐÊM ĐÔNG
Ai gây tất cả mọi nguồn cơn ?!
Nghĩ đến đường xa dạ bỗng chờn.
Khoắc khoải từng đêm lòng tự hỏi,
Nỗi buồn xa cách lại sâu hơn.
Mong về quê cũ tâm hoài ước,
Mắt lệ rưng rưng ngập tủi hờn !
Kỷ niệm sum vầy dần nhạt bớt,
Ngậm ngùi khép chặt mảnh chăn đơn !
Đỗ Chiêu Đức