Phương Hà xin mời Thầy và các bạn xem và họa với PH cho vui.
GIÓ ƠI !
Gió tự nơi đâu đến chốn này
Có qua sông ấy buổi chiều nay
Gặp con đò cũ chờ đưa khách
Thấy lũy tre già đợi đón ai
Ngày ấy tóc xanh còn óng mượt
Bây giờ môi tím đã nhòa phai
Trên đường lá rụng nơi quê khách
Chợt nhớ rưng rưng vạt áo dài.
Phương Hà
Kính Chị,
Đỗ Chiêu Đức xin được Họa Vận với bài VỊNH GIÓ theo Bố cục vui sau đây :
2 câu đầu là Phong Khí : là hơi gió thổi từ xưa đến nay.
2 câu thực là Phong Cách : chỉ cái Phong Cách vốn có của gió.
2 câu luận là Phong Độ : của gió và của cả con người nữa.
2 câu kết là Phong Tình : tình cảm vốn dĩ của... gió !
HỌA VẬN :
VỊNH GIÓ
Bốn phương gió lộng khắp nơi nầy,
Phần phật hây hây xửa đến nay.
Giận dữ điên cuồng không nễ khách,
Dịu dàng mát mặt thỏa lòng ai.
Phong lưu tài tử luôn tiêu sái,
Bản sắc anh hùng mãi chẳng phai.
Cuồng nộ hắt hiu tùy cảnh huống,
Gió xuân phơi phới ước mơ dài !
Đỗ Chiêu Đức