Thuyền trôi lờ lững biết về đâu
Ông lái lặng yên, tóc rối nhàu
Vò rượu cạn khô nằm vất vưởng
Vầng trăng mòn khuyết chiếu âu sầu
Đêm chầm chậm xuống nghiêng mờ bóng
Sương nhạt nhòa rơi thấm ướt đầu
Lão vẫn thờ ơ, chèo gác mái
Thuyền trôi...trôi mãi...biết về đâu ?
Trường xưa thương mến của ta đâu ?
Lạ hoắc, bi ai lệ nhạt nhầu.
Gốc phượng cỗi cằn man mác nhớ
Cổng tre ọp ẹp sắt se sầu.
Thầy cô thuở ấy xinh tươi sắc
Lữ khách giờ đây bạc phếch đầu.
Giây phút trầm tư hồn chết lặng
Ngậm ngùi cảnh cũ biết tìm đâu ?
Xác lá vườn xưa đã úa nhầu
Chân bước mà hồn theo cánh gió
Mắt nhìn nhưng dạ đượm u sầu
Có phải trăng xưa về cuối bãi
Hay là người cũ giạt giang đầu?
Thì thôi cứ gởi vần thơ muộn
mặc gió đưa về đâu, đến đâu!
Cà rịch cà tang sẽ tới đâu
Chiếc xe cũ kỹ sắp tơi nhầu
Màu sơn loang lổ trông càng thảm
Tiếng máy lua khua đến phát rầu
Lắm thuở tung hoành trên khắp nẻo
Một thời sáng chói thuộc ngôi đầu
Giờ đây cằn cỗi lê từng chút
Cà rịch cà tang sẽ tới đâu?
Cô quạnh đời hồn thả chốn đâu
Hằn khuôn mặt ấy tóc thêm nhàu
Mái chèo nhè nhẹ khua con nước
Ánh mắt xa xăm ẩn khối sầu
Đợi khách sang sông đà khuất nẻo
Ông chờ neo bến ngoảnh quay đầu
Mơ màng sống lại thời niên thiếu
Tự hỏi mộng lòng thả chốn đâu