Tình trạng tài chánh trong nhà ngày càng bi đát hơn. Sự thiếu hụt là nguyên nhân gây ra các vụ lộn xộn thường xuyên. Sự xung đột về tiền bạc của mụ Năm và lão Sáu không còn giấu giếm mà xảy ra một cách công khai trước mặt bọn trẻ. Nhu cầu đòi hỏi của họ càng lúc thêm cấp bách và gia tăng. Các trận đấu khẩu như thế khiến bọn trẻ xem nhà như địa ngục, lúc nào cũng muốn trốn thoát để được hít thở một bầu không khí thoải mái hơn. Chỉ tội cho Liên suốt ngày phải sống trong sự căng thẳng thần kinh. Việc này làm con bé trở nên biếng nhác, giật mình vì những tiếng động vu vơ. Mỗi lần hai chị em mụ Năm có mặt tại nhà cùng một lúc là nó hồi hộp chờ đợi một cuộc cãi vã diễn ra. Mái nhà như một gánh nặng đè trên đôi vai gầy gò, nhỏ bé của nó.
Túng tiền đánh bạc mụ Năm đâm ra liều. Mụ tìm đủ mọi phương kế để có tiền hầu chui mình vào các sòng bạc. Có bao nhiêu tiền mụ đều đem cúng vào các ổ chứa bài. Thua nhiều nhưng được tiền chẳng bao nhiêu. Vì thế bao nhiêu tiền bọn trẻ mang về cũng không đủ cung ứng.
Một hôm xóm trở nên khác lạ. Qua một đêm nhà chị Bảy gánh nước mất đi vài chiếc soong treo bên vách. Liên tiếp mấy lần sau các nhà khác gần đó lần lượt mất quần áo, gà vịt, giày dép… Lúc đầu không ai để ý nhưng về sau hiện tượng này xảy ra liên tiếp khiến mọi người đâm nghi ngờ. Và người bị nghi nhiều nhất không ai khác hơn mụ Năm.
Vẻ mặt gian xảo và thành tích không tốt của mụ trong quá khứ đã làm dân trong xóm liên tưởng đến mụ sau mỗi vụ tộm. Tuy không nói thẳng ra nhưng qua lời ăn tiếng nói đủ biết dân chúng không tin tưởng mụ lương thiện.
Ngoài vòi nước công cộng, nơi tụ họp của các bà nội trợ trong xóm, họ bàn tán nhiều về vụ trộm. Nơi đây tập trung đủ mọi thành phần. Họ sẵn sàng khai thác mọi chuyện của người ta. Từ những vụ nhỏ nhặt đến những vụ động trời. Phần lớn câu chuyện đem ra nói ở đây đều có tính cách bêu xấu người nào đó. Và hôm nay người bị họ vạch ra chính là mụ Năm, người bị xem như thủ phạm các vụ mất cắp lặt vặt mấy ngày nay.
Tuy nhiều chi tiết họ đưa ra có vẻ chủ quan và sai sự thật, nhưng tất cả các bà đều quan tâm tới. Họ cốt sao câu chuyện thêm hấp dẫn người nghe. Mỗi người góp một câu, và số đông các bà đem thùng ra đây đã khiến câu chuyện trở nên dài vô tận.
Chị Bảy gánh nước là người biết nhiều chuyện nhất xóm vì chị gánh nước thuê cho nhiều nhà trong hẻm. Chị vui miệng đem kể chuyện ngoài “phông-tên” cho gia chủ nghe. Mỗi ngày chị đi cả chục căn nhà. Do đó vô tình chị trở thành một máy phát thanh đem rải rác tin tức tới tận hang cùng ngõ hẻm.
Chị Bảy là nạn nhân đầu tiên của hàng loạt vụ mất trộm về sau này. Chị căm tức kẻ gian đã cuỗm mất mấy chiếc soong mà theo lời chị còn mới. Chị bảo :
- Các bà xem có tức không chứ. Mấy cái soong của tôi còn mới tinh, chưa xài được tới ba lần đã bị tụi nó lấy mất. Tui tức muốn hộc máu vậy.
- Ai biểu chị treo ngoài hè làm chi. Lấy mỡ nhử mèo hỏi sao mèo không tha.
- Làm sao ngờ được.
Cô Năm chen vào :
- Phải đó. Ai mà ngờ. Xóm này hồi đó tới giờ đâu có xảy ra chuyện kỳ cục vậy nè. Hai con gà mái tui nuôi mơn mởn vậy, định làm đám giỗ ông nội sấp nhỏ. Chưa tới ngày đã tiêu mất. Tụi nào ăn hai con gà tui trời không tru thì đất cũng diệt nó. Quân gì dã man quá.
Có tiếng người thêm vô :
- Ôi ! Hơi đâu chị trù nó. Bọn đó thánh vật nó cũng không chết nữa huống chi mấy lời chị rủa.
- Tui nghi vụ này mụ Năm chứ không ai vô đây.
- Ờ, phải đó. Con mẻ trông khả nghi lắm.
- Mụ Năm lấy cắp. Tui dám chắc vậy.
Mọi người đổ dồn mắt nhìn về bà Tám bán cháo, người vừa thốt ra câu cuối cùng và quyết liệt đó. Phải có bằng cớ bà ta mới dám quả quyết. Ai cũng nôn nóng muốn biết.
- Sao chị dám chắc vậy chị Tám ?
Thấy mình trở nên quan trọng, bà Tám chậm rãi nói :
- Đêm hôm cô Năm mất gà, tui ngồi trong nhà xắt thịt thấy rõ ràng như ban ngày.
Mọi người hỏi dồn :
- Chị thấy nó vô nhà cô Năm mở chuồng bắt ?
- Không. Nếu thấy vậy tui đã la mã tà còng đầu nó rồi.
Ai nấy đều chưng hửng :
- Vậy chứ chị thấy rõ ràng là thấy gì ?
- Thấy nó lượn qua lượn lại trước nhà cô Năm nhiều lần. Lúc sau buồn ngủ quá tui quên theo dõi.
Cô Năm tiếc rẻ :
- Trời ! Phải chi bữa đó chị rình thêm chút nữa tui đâu mất cặp gà.
Bà Tám cười :
- Ối ! Ai mà biết nó ăn trộm.
Câu chuyện tưởng đâu chỉ quanh quẩn mấy người đàn bà đó biết, dè đâu trước mồm mép của chị Bảy chốc sau cả xóm đều hay.
Ngồi ngoài quán rượu lão Sáu nghe được. Lão tức tốc về báo tin cho mụ Năm. Và không đầy mười phút, khí nóng bốc lên , mụ Năm tất tả chạy ra vòi nước công cộng kêu réo om cả lên. Mụ dậm chân nói trống không :
- Con nào dại mồm dại miệng nói bà ăn cắp đâu ? Có gan đứng ra cho bà xem mày ngang mũi dọc ra làm sao mà lộng quá.
Mấy người đàn bà ngồi đó không ai thèm trả lời vì ngại và cũng vì thấy mụ ấy hung hăng quá. Đôi co với mụ không có lợi. Trước sự im lặng mụ Năm làm tới, gào thét tưởng chừng như bị ai xiết họng :
- Bà như thế này mà đi ăn cắp của chúng mày hả ? Con nào to gan dám quả quyết bà rình nhà con Năm thử nói lại coi ?
Mụ còn nói nhiều nữa đại ý cũng để minh oan cho mình. Nhưng càng nói mụ càng để lộ cho mọi người sơ hở của mình và khiến sự nghi ngờ càng gia tăng. Cuối cùng hình như mọi người không còn nghi ngờ nữa mà đoan chắc trăm phần trăm thủ phạm không ai khác hơn mụ.
* * *
Hải giật mình thức giấc vì những tiếng động lạ. Bên ngoài trời tối đen, có lẽ khoảng ba giờ sáng. Bốn đứa trẻ bạn nó ngủ ngon lành. Gương mặt trẻ con trông càng ngây thơ trong giấc ngủ. Những nét vô tư này làm gì chúng có được vào ban ngày, lúc chúng phải đổ mồ hôi để có tiền mang về và luôn sợ thiếu hụt đến bị đòn.
Qua ánh đèn dầu mờ nhạt Hải nhận ra mụ Năm đang bày các món đồ lạ trên bàn. Những món này chưa bao giờ có mặt trong nhà và phần lớn Hải trông thấy chúng bên nhà xóm giềng. Đồ vật trộm cắp này đang được mụ nhẩm giá để đem bàn cho hàng lạc son.
Mụ Năm quay lại nhìn Hải đang ngơ ngác. Mụ lẹ tay gom tất cả vào một chiếc xách tay và cột lại cẩn thận. Mụ bảo nó :
- Mầy thức dậy từ bao giờ ?
- Dạ mới vừa thức.
Mụ Năm thoáng nghi ngờ lời nói vừa rồi nên hỏi gằn :
- Chắc mầy trông thấy mụ Hàn đến đây ?
Hải không hiểu mụ Năm muốn nói gì, hỏi :
- Mụ Hàn nào ? Con đâu biết.
Thấy vẻ ngạc nhiên một cách thành thật của nó mụ Năm an lòng. Lúc nãy mụ Hàn có đến đây mua một số đồ trộm. Chính tiếng xì xào của hai người khiến Hải thức giấc. Khi nó mở mắt ra thì mụ ta đã ra đi từ lúc nào.
Mụ Năm phải giữ kín sự liên lạc với mụ Hàn vì mụ ta là người độc nhất chịu tiêu thụ mớ hàng phi pháp. Nếu nội vụ đổ bể cả hai sẽ phải vào tù. Mụ Năm không muốn điều này chút nào cả. Do đó mụ đe doạ nó :
- Nè ! Nãy giờ có nghe thấy gì thì im mồm nhé. Bép xép cho mọi người hay ốm đòn con ạ.
Hải rụt rè nói :
- Con xin giữ kín.
- Ờ phải đó. Mày khôn lắm, hiểu ý tao.
Với giọng đạo đức mụ nói với nó :
- Dầu tao có ra sao đi nữa tụi bây cũng không được xem thường. Vì tao là người có công thay mặt cha mẹ bay, nuôi bay tới lớn. Tao vẫn là mẹ chúng bay. Tiền kiếm được không nuôi chúng bay thì nuôi ai ? Nghe và hiểu chớ ?
- Dạ con hiểu.
- Tốt, giờ tao phải đi lấy tiền. Ở nhà tới giờ đánh thức tụi nó đi làm.
- Dạ.
Còn lại một mình trong căn nhà tối tăm, Hải không tài nào chợp mắt được sau câu chuyện vừa rồi. Sự dằn vặt trong lòng khiến nó xốn xang.
Hải mơ tới gia đình ngày xưa của mình. Nó nhớ những hôm trời mưa, ngồi trong nhà rúc đầu vào lòng mẹ nghe những hạt mưa vỗ trên mái nhà rì rào. Thời gian qua mau quá. Mới đó mà đã hơn hai năm trời. Hai năm mang nặng nhọc nhằn khổ sở đối với nó. Giờ này có lẽ xương thịt cha mẹ đã rã tan trong lòng đất, rã tan như mái ấm gia đình ngày nào phút chốc tan tành.
Hải nhớ rõ những câu cha nó khuyên răn :
- Hải cố học nghe con. Cha mẹ nhờ đó cũng nở mặt với họ hàng, xóm giềng.
Hải nũng nịu :
- Lúc đó con sẽ mang cha mẹ về ở chung với con như bây giờ.
Mẹ Hải mắng yêu :
- Thôi đi cậu. Biết đâu lúc đó cậu chẳng bỏ mặc cha mẹ sống một mình thui thủi.
Hải nẩy người lên :
- Không đâu. Con sẽ mang ơn cha mẹ mãi.
Nó nhớ thật nhiều đến những hôm mang về trình cha mẹ tấm bảng danh dự ở trường. Hôm đó Hải nhận thấy cha mẹ vui vẻ và trong bữa cơm ăn nhiều hơn mọi ngày.
Nhưng định mệnh khắt khe đâu tha một ai. Cha mẹ đột ngột ra đi. Thế là mộng ước của cha mẹ, của con cho một ngày sau rực rỡ vỡ tan như mây khói. Ngày mai tươi sáng đó sẽ không bao giờ đến với Hải và nó không còn gì nữa, hết cả rồi. Hết cả tổ ấm, hết cả niềm vui, hết cả ước mơ nhỏ nhoi của nó…
Nếu tố cáo má Năm, Hải sẽ được tự do cùng Liên sống với gia đình anh Minh… Hải sẽ tìm lại không khí ấm cúng của cha mẹ, anh em. Thứ không khí tươi mát của gia đình đoàn tụ. Hải sẽ được đi học lại để tiếp tục nỗi mơ ước ngày nào dở dang. Liên không còn bị đòn vọt suốt ngày. Ôi ! Biết bao hạnh phúc.
Nhưng nếu vắng má năm ai sẽ thay thế nuôi lũ trẻ ? Lão Sáu dĩ nhiên không thể làm. Bạn bè sẽ lang thang không nơi trú ẩn.
Bây giờ Hải mới nhận ra rằng mình vô tình phản bội bạn bè trong trí tưởng. Nó gạt bỏ ý nghĩ tố cáo mụ Năm về tội trộm cắp. Bạn bè còn đó nó phải ở lại. Không thể vì quyền lợi riêng mình mà nó ích kỷ bỏ rơi bạn.
Suốt đời Hải chôn chặt nơi nhà xe cũ nát này. Định mệnh và số phận như thế.
Cầm bốn tờ giấy bạc một trăm trong tay Hải sung sướng muốn chảy nước mắt. Dự tính mua chiếc áo cho Liên trong mùa lạnh sắp tới có thể thành sự thật.
Từ hôm trở lại nghề đánh giày tới nay gần hai tháng trời ròng rã, nó cố gắng làm việc từ sáng sớm cho đến sẩm tối mới về nhà. Mỗi ngày dư được năm, mười đồng sau khi nộp cho mụ Năm nó cẩn thận để dành lần hồi. Chiếc áo ấm định mua nó đã dọ giá khoảng chín trăm bạc. Như thế hai tháng nữa nó sẽ để dành xong. Nó hy vọng lúc có đủ tiền chiếc áo sẽ không tăng giá. Vì muốn Liên sớm có áo mới, Hải không quản xa xôi đến những vùng từ trước tới giờ nó chưa đặt chân tới.
Nhìn số tiền trong tay Hải chắc rằng lần này nó sẽ không phải mơ vọng hão huyền. Hai tháng qua nó được ngần này tiền thì số còn lại trong hai tháng tới Hải chắc chắn để dành được. Nó mơ ước tới lúc cầm chín tờ giấy trăm đến hàng quần áo trẻ con. Hải sẽ trả giá và chọn chiếc áo hồng, màu Liên thích nhất. Lần này Hải sẽ không để Liên thất vọng như ngày nào nó đau lòng vất những mảnh vỡ chiếc kẹp tóc trong túi.
Hải nhủ thầm :
- Năm nay trời lạnh hơn năm rồi. Mình cố gắng mua cho Liên càng sớm càng tốt.
Hình ảnh của Liên năm rồi co ro trong đống rơm khiến nó thương xót. Hải phải đắp cho nó mảnh vải bố bao gạo. Năm nay Hải nhất định không để cảnh đó tái diễn lần nữa. Lòng thương em đã thúc giục Hải quên chính nó để nghĩ đến Liên, đứa em nuôi độc nhất.
Trời tối dần. Hải đi dọc bờ sông Sàigòn. Nó la cà các quán ăn mong kiếm thêm mối. Mỗi một đôi giày đánh bóng là mỗi lần hình ảnh chiếc áo ấm màu hồng hiện ra rõ rệt hơn.
Khách tuy có đông nhưng phần lớn họ không thích đánh bóng giày. Hải đành bỏ ra về. Nó không buồn trong lòng vì lúc nãy ngồi đếm tiền nó được dư hai chục đồng. Tổng cộng đến ngày nay số tiền nó ép sát vào đáy hộp là bốn trăm hai chục bạc. Hải vui vẻ qua cầu về khu Khánh Hội. Trong nó một niềm vui nhẹ đang dâng tràn.
- Ê, Hải ! Mới về hả mậy ? Hay tin gì chưa ?
Thằng Tèo con đầu lòng của chị Bảy chạy tất tả theo nó la lớn. Hải đứng lại đợi nó đến cạnh mình. Tèo thở mệt nhọc nói :
- Mày đi gì nhanh như ăn cướp vậy ? Tao chạy theo muốn hụt hơi.
- Gì mà nhanh. Mày lùn như con vịt bầu làm sao đi kịp tao.
- Ê ! Đừng nói móc họng nghe mậy. Tao hổng thèm cho mầy biết một tin quan trọng.
Hải hỏi :
- Tin gì quan trọng dữ vậy, có liên quan tới tao không ?
- Có sao không. Nếu hổng có tao nói với mày để “tế” à ? Nhưng mày nói chuyện nghe ghét thấy mồ ai thèm nói.
Hải cầu hòa :
- Thôi bỏ qua nghe bồ. Tao giỡn chút xíu cũng giận. Thằng nào giận có mười con rận trong trái mận !
Tèo tức mình nói :
- Mày cứ giỡn hoài. Nghe rồi mày hết còn giỡn nữa đâu.
- Tao vừa về đến chưa hay gì cả. Nói nghe đi Tèo.
Thằng Tèo nguôi giận nói nhanh :
- Má Năm mày bị bắt hồi sáng.
Quả như lời Tèo nói, nghe xong Hải không còn trửng giỡn nữa. Tin này đối với nó bất thần quá. Mụ Năm vào tù lấy ai nuôi lũ bạn ? Cả bầu trời như sụp đổ trước mắt. Hải bàng hoàng như trong mơ. Nó lập lại lời Tèo vừa nói như có ý hỏi xem mình có nghe lầm không :
- Má Năm tao bị bắt ?
Tèo xác nhận :
- Ừ ! Tao thấy lính dẫn bả lên xe cây. Không tin mày đi hỏi xem, ai cũng thấy hết.
Phải, ai cũng thấy tận mắt nhưng Hải và lũ nhỏ đi từ sáng sớm không hay gì cả. Chuyện liên hệ đến cuộc đời chúng mà chúng phải nghe người khác báo tin lại. Thật chua xót.
- Làm sao má Năm tao bị bắt ?
- Nghe nói bả giật dây chuyền.
Ngày này Hải không ngờ tới sớm như vậy. Không lẽ cuộc sống an định của lũ trẻ lại được giải quyết một cách nhanh chóng ?
Quả thật chúng không được tự do sống lang thang khắp thành phố. Lão Sáu đoán biết được ý định thoát ly của bọn nó nên tối hôm đó đã dằn mặt trước. Mụ Năm không còn thì lão sẽ thay thế chức vụ cai tù độc ác kềm chế tụi nó. Lão tụ họp tất cả năm đứa rồi nói :
- Chị Năm chẳng may gặp nạn. Tao sẽ thay thế chăm sóc bọn bây. Đứa nào phản lại chết đòn.
Thế là từ đó đương nhiên tất cả tiền kiếm được đều lọt vào tay lão. Có tiền lão càng say sưa nhiều hơn trước, càng độc ác hơn.
* * *
Tối hôm đó bọn trẻ nằm bên nhau xót xa cho số phận mình. Cơn lốc đã nổi lên phá vỡ mái gia đình tạm bợ. Lão Sáu còn đó, bọn trẻ sẽ không có cơ hội trốn thoát sống đời phiêu bạt, lang thang khắp nẻo đường Sàigòn. Làm sao chúng có thể vuột khỏi gông cùm xiềng xích bấy lâu nay ? Lúc nào móng vuốt của lão ta cũng giương ra bổ chụp lên đầu chúng đầy vẻ đe doạ.
Bọn trẻ yên lặng theo đuổi từng ý nghĩ vụn vặt, nhỏ nhoi của mình. Hải mơ ước đến mái ấm thân yêu của gia đình Minh. Nơi đó nó tìm thấy tình thương một người anh lúc nào cũng muốn che chở nó trước bão táp vùi dập cuộc đời. Gian nan, khốn khổ sẽ qua đi như cơn gió thoảng nếu nó lìa bỏ được căn nhà tù này. Nhưng bao giờ được yên thân với lão Sáu ? Lão ta không khi nào cho nó sống yên ổn với Minh, với niềm mơ ước sương khói. Từ nay nó sẽ chịu sự canh chừng của lão Sáu, người kế vị mụ Năm. Nó mãi là tù nhân đáng thương trong ngục tù nô lệ. Kiếp sống này còn kéo dài đến bao giờ ?
Nếu không có mặt lão Sáu, kể từ hôm nay tất cả bọn chúng được giải thoát khỏi cuộc sống vất vả đeo đẳng trên mớ tuổi đời non nớt của chúng. Bất giác Hải nhớ tới mụ Năm. Nó nhớ tới gương mặt đầy vẻ đanh ác lúc nào cũng chực quát tháo ầm ĩ và đánh đập chúng không nương tay. Hải nhớ rõ từng trận đòn bán sống bán chết những hôm thiếu tiền. Tiền, tiền, danh từ quái ác kia sao không buông tha chúng. Chúng sớm biết mang tiền đổi lấy từng bát cơm, kéo dài từng chuỗi ngày vô vị. Những kỷ niệm chua xót đó mãi mãi là những vết đậm in sâu trong trí nhớ.
Nhưng hôm nay mụ Năm thật sự không còn có mặt trong căn nhà này nữa. Mụ ấy phải chui rúc trong tù như bọn trẻ hiện tại. Một thứ ngục tù lập nên bởi luật pháp và công lý, còn thứ ngục tù kia chỉ xây dựng trên lòng tham lam, nước mắt trẻ thơ.
Hải quên tất cả kỷ niệm xấu về mụ Năm. Nó nghe trong lòng mình một nỗi thương xót người đã từng đánh nó bằng thanh củi to, bằng tát tai nẩy lửa. Không hiểu giờ này mụ Năm ở đâu và sống ra sao. Có ai đánh đập mụ không ? Trẻ con mau quên và dễ xúc động. Mụ có bao giờ thương xót cho số phận chúng đâu ? Hải không cần để ý đến điều này. Nó thấy thương mụ hơn bao giờ hết.
Hải chép miệng nói :
- Tội nghiệp má Năm quá. Có lẽ giờ này má Năm bị bạc đãi trong nhà tù. Phải chi tao biết chỗ người ta giam để vào thăm.
Tư Hơn nhỏm dậy nhìn Hải, đứa vừa thốt lên câu nói vừa rồi. Hải đã không cầm được lòng mình thở dài như trong cơn mê. Tư Hơn không ngờ Hải có cùng cảm nghĩ như mình. Và dường như những đứa còn lại cũng thay đổi. Tất cả tình cảm chúng dành cho mụ Năm bây giờ không phải như ngày hôm qua, ngày chúng phải lo ngay ngáy đến từng trận đòn. Căn nhà này thật sự vắng bóng người đàn bà mang khổ đau đè nặng trên đôi vai chúng.
Bảy Gà ngồi cạnh Hải từ lúc nào. Nó bùi ngùi nói :
- Ai cho tụi mình vô thăm má Năm. Con nít đâu được quyền tới đó. Trừ phi…
Nói đến đây nó nín bặt. Trong sự yên lặng nặng nề vây lấy chúng, Tư Hơn tiếp lời nó :
- Trừ phi có người lớn dẫn đi.
- Phải rồi. Chỉ có người lớn biết chỗ và xin vào thăm được. Nhưng ai sẽ đến đó ? Trong xóm này đâu ai ưa má Năm. Họ chỉ muốn má bị tù tội thôi. Còn cậu Sáu ? Không biết cậu ấy có bỏ rượu chè tới nhà giam không.
Điều này có lẽ không xảy ra. Lão Sáu chẳng đá động gì đến chị. Mụ Năm bị tù, lão sẽ trọn quyền khai thác mồ hôi trẻ nhỏ, không còn phải chia sớt cho ai cả. Lão sung sướng nghĩ tới ngày mai cầm trong tay số tiền nhiều hơn mọi hôm. Rượu sẽ nhiều hơn cho mặc tình lão ngây ngất. Chủ quán sẽ không còn từ chối lão vào quán vì lão sẽ không phải uống rượu ghi sổ. Rượu diệt tan tình cảm, bóp chết lương tri của lão già đáng thương.
- Dì Bảy gánh nước mướn biết chỗ giam má Năm vì ban sáng dì ấy theo xe cảnh sát làm chứng. Tư Hơn đột nhiên nói.
- Nhưng dì ấy có thuận lòng bỏ thời giờ dẫn chúng mình đến đó không ?
Sự nghi ngờ của Bảy Gà không phải là không có lý do. Chị Bảy là nạn nhân đầu tiên của mụ Năm trong vụ mất cắp cách đây không lâu. Chị ấy giận mụ Năm và sẽ từ chối lời yêu cầu của bọn trẻ.
Hải nói :
- Tao sẽ cố gắng thuyết phục dì Bảy.
Tư Hơn gật đầu nói :
- Giả dụ dì ấy bằng lòng dẫn mày đến đấy. Nhưng không lẽ mày không mang gì đến à ?
- Tao sẽ mua.
- Mày đào tiền ở đâu ra ?
Câu nói của Tư Hơn mang Hải về thực tế. Nó làm gì có tiền mua quà cáp đến thăm. Đồng ý rằng đến đấy với tấm lòng, nhưng không thể nào nhìn nhau suông.
Chợt nhớ tới số tiền mình để dành bấy lâu nay, Hải lắc đầu. Không ! Hải sẽ không làm Liên thất vọng như những lần trước. Niềm mơ ước không thể phút chốc tiêu tan cả. Mùa lạnh này Liên phải có một chiếc áo che thân, thay thế manh áo mỏng manh tứ thời không rời nó. Không bao lâu nữa Hải sẽ có đủ số tiền cần thiết. Nó không thể nào dùng số tiền đó vào việc khác. Nhưng còn mụ Năm trong khám, Hải xử trí như thế nào ? Hai ý tưởng trên dằn vặt nó. Hải bối rối phân vân không biết phải quyết định như thế nào. Hải nói :
- Không ! Bốn trăm bạc đó phải giữ lại… áo ấm cần thiết vào mùa đông hơn… nhưng… còn má Năm… làm sao ?
Tư Hơn là người hiểu Hải nhiều nhất trong bọn. Hải đã từng nói cho nó nghe về số tiền để dành được. Hải không muốn tiết lộ cho ai biết điều này. Nó muốn dành sự ngạc nhiên cho Liên khi nó đưa ra chiếc áo. Liên không biết gì về chuyện này. Chỉ có Tư Hơn và Hải là hai đứa độc nhất hiểu mà thôi.
Tư Hơn lẩm bẩm :
- Mày định dùng số tiền mua áo ấm…
Hải cướp lời Tư Hơn như sợ lòng mình thay đổi. Nó hốt hoảng nói nhanh :
- Không !... Tao sẽ không đụng đến số tiền đó… Không bao giờ… Liên phải có áo ấm.
Liên bàng hoàng trước câu nói này. Nó không ngờ Hải lại yêu thương mình đến thế. Chiếc áo ấm đúng là niềm khát khao của nó. Liên chỉ nói điều này với hải trong lúc mơ ước. Không ngờ Hải cố gắng biến niềm mơ ước đó thành sự thật, một sự thật khó có thể xảy ra. Liên sung sướng khi sắp sửa được mặc vào chiếc áo mới đẹp đẽ. Nhưng trong trí tưởng tượng của trẻ con nó nhận ra hình ảnh mụ Năm đói khổ trong căn nhà giam lạnh lẽo và tối tăm. Nó muốn giúp Hải thoát khỏi cơn khó xử này. Liên chồm người tới bên Hải lay nhẹ vai nói :
- Em không cần áo lắm anh Hải à. Em chỉ nói giỡn với anh vậy thôi. Nếu số tiền đó mua bánh mang vào có lẽ má năm đỡ đói khổ hơn.
Hải thoát khỏi sự hỗn độn của lý trí. Nó hỏi gặng lại Liên :
- Liên nói thật à ? Em không cần áo ? Anh có thể tin được chứ ?
Liên gật đầu chấp thuận trong niềm xót xa. Mơ ước thật sự tan biến theo hư không như cánh bèo trôi dưới giòng nước. Mãi mãi nỗi ước mơ vẫn là sương khói mỏng manh, một thứ dễ kết hợp và cũng chóng tan. Nó thốt từng tiếng rời rạc trong chiều nuối tiếc của trẻ con khi mình vừa vuột khỏi tầm tay một cái gì.
- Vâng… em nói thật… anh Hải cứ tin em.
Bên ngoài trời đã khuya. Ánh trăng nằm chênh chếch như muốn soi sáng hơn trong căn nhà tồi tàn nhưng chứa đầy tình thương con người. Trẻ con sống trong khổ đau bao giờ cũng biết rõ và sẵn sàng hy sinh cho sự khốn cùng của kẻ khác dầu họ có yêu chúng hay không.
Gió lùa qua vách lá len lỏi vào nhà như thông cảm với lũ trẻ. Từng cơn gió thoảng xoáy quanh chúng như cơn bão thương yêu dồn dập, dâng trào trong lòng.