Khách Lạ Đêm Khuya - Chương 7 & 8

Chương 07

Khải đạp xe trên xa lộ, trong lòng thấy mỗi lúc một bực dọc hơn. Cậu cảm thấy quá nhỏ bé trước những biến cố vừa rồi. Cậu có thể quên ngay những người hàng xóm và biệt thự Bạch Liên nếu cậu không phải băn khoăn về tình trạng bất an ninh gây ra cho nhà cậu. Cậu rùng mình nghĩ rằng một hôm cổng nhà cậu bỏ ngỏ, một người lạ đã lẻn vào vườn và có thể đã vào tận trong nhà trên, mà chẳng ai hay biết và đề phòng gì cả.

Cậu cũng muốn hiểu rõ tại sao người đó đã giấu chiếc máy ghi âm trong nhà Kim Chi, mà không giấu trong nhà của Nhựt hay của chính cậu.

Tại sao ? Bỗng một ý nghĩ loé lên trong đầu Khải. Thoạt tiên, anh em cậu tưởng người ấy đã vào giấu chiếc máy không, điều này không đứng vững. Căn nhà của Kim Chi nằm ngay cạnh bức tường ngăn cách với biệt thự Bạch Liên mà không ai vào nổi. Như vậy là họ đã dùng nhà của Kim Chi làm thính phòng : họ đã núp ở đấy để thâu những cuộc đối thoại bên biệt thự Bạch Liên. Nếu vậy thì phải có một hệ thống bí mật.

Trong vườn nhà cậu, cây cối tốt như rừng thì ai muốn giấu vật gì chẳng được. Nếu vậy, cần phải đi lùng xét các xó xỉnh khu vườn xem có dây dựa gì hay không mới được. Nghĩ vậy, Khải bèn quay xe trở lại và phóng về nhà thật gấp.

Về tới cổng, cậu đã kêu tới tấp :

- Kim Chi ! Kim Chi !

Lúc đó cô bé đang ở trong xưởng, đã nghe thấy tiếng gọi nhưng cứ cố tiếp tục làm, nên Khải phải chạy vô. Cậu vừa hé cánh cửa thì Kim Chi đã đẩy cậu ra kêu lớn :

- Cấm vô ! Cấm vô !

- Sao vậy ? Những trò chơi của em đâu phải là điều quốc sự bí mật ?

Cô bé vẫn không chịu mở cửa cho anh, vì nếu Khải biết trước sự bất ngờ thì cuộc vui tới sẽ mất cả thích thú.

- Anh cứ ở ngoài đó, em ra ngay bây giờ.

- Nhưng không thể chờ đợi được nữa, vội lắm.

- Vậy anh lùi lại hai chục bước, em sẽ ra.

Khải bực bội hết sức nhưng biết rằng cô bé sẽ không nhượng bộ, cậu đành phải tuân theo.

Nhà phát minh từ trong lò “bát quái” chui ra, làm anh cô phải phì cười. Kim Chi không những có hai bàn tay đầy than đen mà mặt mũi cũng đầy những dấu phẩy lem luốc.

- Gớm, mặt mũi đẹp ơi là đẹp ! Trông em chẳng khác gì một chú mọi Sioux.

- Nếu anh kêu em ra chỉ nói câu đó thì em xin lỗi, em trở vào tiếp tục công việc đây.

Khải bèn nói cho cô em biết sự cần thiết phải đi kiểm soát thật kỹ các xó xỉnh khu vườn mới được.

- Thế anh không có việc gì làm thú vị hơn sao ?

- Không phải vấn đề thú vị… Vậy ra em chưa nhận định rõ tình thế ?

- Nhưng em chẳng hiểu tại sao anh cứ xả thân cho những người hàng xóm trong khi họ chẳng cần gì đến mình.

- Không phải vì họ mà vì chúng ta, vì gia đình này. Em nghĩ coi, ai chẳng phải hoảng hồn khi thấy rằng những người lạ mặt lợi dụng cổng nhà ta bỏ ngỏ để lẻn vào vườn rồi tự do hành động.

- Ừ phải, họ lại dám vào cả nhà em mới tức chứ. Điều này thì em không thể nào tha thứ được.

Hai anh em bèn luồn lỏi dưới các cành cây để tiến gần cái tường biệt thự bên kia. Họ tiến chậm chạp, làm cho các giống côn trùng, tắc kè chạy tán loạn. Những giống này đã tưởng rằng loài người không bao giờ đặt chân tới nơi đây nên đã thiết lập cả một giang sơn riêng biệt của chúng.

Rồi chẳng mấy chốc, hai anh em không còn trông thấy nhau nữa, chỉ có tiếng cành lá bị gẫy làm cho họ biết là hai người đang hoạt động. Họ có cảm tưởng như đang thám hiểm một khu rừng âm u.

Bỗng có tiếng gọi của Kim Chi :

- Anh Khải ơi ! Lại đây mau !

- Ừ, anh đang lại, nhưng mà không mau được.

Một lát sau, Khải tới được chỗ em đứng :

- Gì vậy em ?

Kim Chi không đáp, lấy tay chỉ bức tường mà cô vừa vạch ra. Khải thốt lên :

- Một tấm cửa sắt !

- Vâng, mà lại bỏ ngỏ !

Tấm cửa mở hé và họ trông thấy bên kia cũng có những bụi cây che giấu tấm cửa như bên này.

Khải kết luận :

- “Nó” đã đi qua đây ! Em trông kìa, những cành cây gẫy.

- Vậy khoảng vườn bên kia là vườn nhà bà Mỹ Lệ và chúng ta có thể qua đó bất cứ lúc nào, chẳng cần gọi cổng. Em phát hoảng khi nghĩ rằng bọn chúng nó biết rõ cái cửa này trong khi mình lại mù tịt. Họ đã làm cách nào để tìm thấy nó ? bây giờ chúng ta phải đóng chặt cái cửa này lại đi anh.

- Ấy chớ ! Ta chưa thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, biết đâu nó lại chẳng cần thiết cho ta sau này.

- Nhưng em sợ.

- Sợ gì ? Chúng không thể sử dụng cái cửa này bây giờ được, vì chẳng ai vào được nhà bên cạnh mà cổng nhà ta thì luôn luôn khoá.

- Em chỉ muốn chuyền điện vào cái dây xích và cái ống khoá để nó giựt kẻ nào mó vào cổng nhà mình. Khó gì mà không làm được hở anh ?

- Phải rồi, anh biết rõ tài thợ điện của em. Nhưng mà em đãng trí như thế, em sẽ dám quên không cúp điện, sáng ra cả nhà sẽ lần lượt bị điện giật cho coi. Chị Tư trước nhất, vì chị vô sớm.

- Thế làm sao bây giờ ?

- Chưa có thể làm gì được hết.

- Anh sẽ báo cho bà Mỹ Lệ được biết chứ ?

- Nhưng anh rất nghi ngờ tên tài xế của bà ta, và có thể chính hắn đã mở cái cửa này cũng nên.

- Có thể lắm.

Bữa cơm chiều có vẻ uể oải. Vì không có ba về như mọi ngày và chỗ ngồi của ba tại bàn ăn bỏ trống, lũ trẻ thấy thiếu thốn một niềm vui.

Bỗng chuông điện thoại reo :

- Ba đó ! Nhựt kêu và đứng phắt dậy chạy tới, các đứa khác theo sau. Nó vừa cầm lấy ống nghe thì bị anh nó gạt ra :

- Để yên anh bảo, phải để má nói trước chứ.

- Em cũng muốn nói.

- Ừ lát nữa, bà Huy hứa, nhưng phải im lặng kẻo má không nghe rõ.

Bọn trẻ xúm quanh chiếc máy nói. Đứa nào cũng muốn nói liền sau mẹ.

Trong khi đó, bà Huy nói vào máy với vẻ sốt ruột :

- Có lẽ ông lầm rồi, vì tôi không biết người đó là ai cả. Ông nói sao ? Một phong thư ? Không, không, tôi không rõ. Một lần nữa, tôi xin nhắc lại là tôi không biết cái người ông muốn nói là ai cả.

Rồi bà đặt máy xuống. Nhựt thở dài :

- Không phải là ba rồi.

Kim Chi đưa mắt nhìn anh nghĩ thầm : chắc rằng người ở đầu dây bên kia muốn kêu Khải để hỏi xem bà Mỹ Lệ đã tiếp nhận phong thư ra sao.. Cô hất hàm ý muốn hỏi anh : “có nên nói rõ cho má biết không ?” Khải lắc đầu, cô tự nghĩ : “Giấu giếm phiền quá đi mất, thì cứ nói thực có phải hơn không ?”

- Không phải ba, bà Huy điềm tĩnh đáp, nhưng là một ông nào đó, có lẽ kêu lầm số.

Tụi trẻ trở về bàn ăn, lại thấy uể oải thêm vì nỗi thất vọng vừa qua.

- Một buổi chiều không có ba, sao mà dài thế, Tín than vãn, và còn phải mười lăm buổi như thế nữa thì chịu sao nổi. May mà chúng ta còn có má.

Thằng Nhựt nhân cơ hội muốn vòi vĩnh má, nó bèn tuyên bố rằng nó sẽ không chịu ngủ nếu má không đến cầm tay nó mà kể chuyện cho nó nghe..

- Sao mà nhõng nhẽo giống con gái thế ! Tín lên giọng chế riễu trong khi nó cưỡi trên cái thành vịn cầu thang để lên lầu.

Lúc này chỉ còn có một mình Kim Chi và Khải.

- Khi nào má cho các em ngủ xong trở xuống đây, cô bé nói, chúng ta phải kể hết cho má nghe, vì nếu má không hay biết gì về chuyện chúng ta làm thì không thể được.

Khải chưa kịp đáp thì chuông điện thoại lại reo vang. Kim Chi biến sắc :

- Lại hắn rồi. Anh Khải ơi ! Đừng trả lời nhé.

Tiếng bà Huy từ trên lầu vọng xuống :

- Khải ơi ! Con nghe xem ai. Má xuống ngay bây giờ.

Bà còn đang xuống cầu thang thì thằng Tín và thằng Nhựt đã chạy theo la :

- Lần này đúng là ba rồi !

Ôi vui mừng biết bao ! Chúng nó nối đuôi nhau đi qua chiếc máy để nghe tiếng nói của ba từ nơi xa xôi gọi về.

Cuộc điện đàm kết thúc, mỗi đứa con đều nhắc lại những câu đã nghe được và không muốn đi ngủ nữa.

- Thôi các con đi ngủ chứ ! Bà Huy vui vẻ nói, nếu không sáng mai làm sao má gọi nổi các con dậy ?

Kim Chi và Khải đều không đủ can đảm đứng canh gác thêm đêm nay nữa. Ngày mai chúng sẽ canh trở lại, nhưng bây giờ thì mắt chúng đã nặng chĩu rồi.

Cửa đóng kỹ, Kim Chi vẫn nằm co tròn trong giường để cố quên những gì sẽ xảy ra bên ngoài lúc đêm khuya.

Chương 08

Nhiều lúc Kim Chi đã có ý muốn kể hết câu chuyện cho má nghe để tinh thần cô được nhẹ nhõm. Nhưng không được, nếu cô muốn trút gánh nặng thì má cô sẽ phải hứng lấy. Lòng nặng chĩu ưu phiền, cô ngồi vào bàn học để rán học bài xem sao. Cả ngày hôm nay tâm trí cô để tận đâu đâu. Cô lơ đãng ngồi nhìn Khải đang đuổi bắt Tín định vượt qua cổng sắt để ra đường.

Cuối cùng, bị anh bắt được, chú bé “mãi võ” của gia đình khoa chân múa tay để phản kháng, trong khi anh chú vừa lôi chú vào vừa hét :

- Cấm không được ra khỏi nhà nếu má chưa cho phép, nghe không ?

- Em không biết cái luật lệ mới mẻ đó… Ở trong nhà chán lắm.

- Vào giúp chị Tư đặt bàn đi. Việc đó sẽ giải khuây cho mày.

- Nhưng chưa đến lượt em. Hôm nay là phiên chị Kim Chi chứ.

- Thế thì vào học bài đi, thay vì chơi vớ vẩn.

Cánh cổng vừa được khép lại thì Tín kêu lên thất thanh :

- Chết rồi ! Cái đồng hồ của em mất rồi ? Chắc anh đã làm nó rớt khi lôi kéo em đó. Một cái đồng hồ như thế mà mất thì anh sẽ nguy với ba má. Cho thế để lần sau khỏi hành hạ người ta ! Buông em ra để em đi tìm đây.

- Đứng đó để tao ra. Đừng có lập kế để đánh lừa tao, không có được.

- Anh mà không tìm thấy nó, em xin má cho em cái đồng hồ của anh, cho anh biết tay.

Cậu anh cả vội vã ra đi. Nhưng chẳng cần phải đi xa, cậu đã trông thấy cái đồng hồ nằm cách cổng nhà độ vài chục thước. May quá, mặt kính còn nguyên vẹn và kim vẫn chạy đều.

Khải rất hài lòng quay về nhà, nhưng khi cậu đi ngang biệt thự Bạch Liên, cánh cổng bỗng xịch mở và chú tài xế nhô ra kêu cậu rối rít :

- Cậu ơi ! Bà chủ muốn gặp cậu ngay tức khắc.

- Bà muốn gặp tôi ?

- Vâng, xin cậu theo tôi.

Hay là Cham Nóp đã lầm ? Chẳng có một lý do gì để bà chủ cho vời cậu bất thình lình như vậy, trừ khi bà ta muốn hỏi cậu thêm chi tiết về kẻ lạ mặt đã đưa phong thư. Khải đã quên không hỏi Kim Chi người đàn ông kia đầu tóc ra sao. Nếu là kẻ cậu đã thoáng thấy trong vườn thì hắn có mái tóc đen chải bóng lộn.

Sau khi trao lại cho Tín chiếc đồng hồ vừa tìm thấy, Khải tiến vào biệt thự Bạch Liên.

Một lần nữa, cậu được đưa vào toà nhà ảm đạm này. Nhưng căn phòng đã thay đổi cảnh tượng. Các cửa sổ đã được đóng kín, tất cả các ngọn đèn được bật lên sáng choang như đang sửa soạn một buổi dạ hội lớn. Nhưng bà Mỹ Lệ tiến tới trước mặt Khải với vẻ ủ dột, mệt mỏi, và không có vẻ gì là đang sửa soạn một bữa tiệc. Gương mặt xanh xao của bà làm cậu ngạc nhiên. Ngay khi bà Huy đã phải chịu đựng năm đứa con đã năm ngày rồi, bà cũng không có vẻ mệt mỏi đến thế.

Bà Mỹ Lệ ngập ngừng giây lát rồi nói :

- Cậu đã đề nghị giúp đỡ tôi và tôi thấy ngần ngại vô cùng trước khi nhận lời. Cậu còn quá trẻ để can thiệp vào vụ này. Tiếc thay, tôi không thể làm khác hơn được. Tôi chẳng quen biết một ai tại vùng này. Điều đó làm tôi rất lo sợ vì tôi đang cần sự giúp đỡ và lời khuyên nhủ của bạn bè. Cậu là người duy nhất đã đề nghị giúp tôi. Nay tôi quyết định nhờ cậu giúp là vì tôi biết sự nguy hiểm sẽ không thể xảy đến cho cậu cũng như gia đình cậu.

- Thưa bà, cháu chưa dám tin hẳn như thế, vì chính cháu cũng có vấn đề phải thanh toán với một kẻ lạ mặt vẫn ra vô nhà cháu như ở nhà hắn vậy.

- Cậu muốn nói gì tôi chưa hiểu.

Khải bèn vắn tắt thuật lại cho bà Mỹ Lệ nghe những sự việc đã làm mất yên ổn trong gia đình cậu, từ việc khám phá ra chiếc máy ghi âm cho đến cuộc chiến đấu không mấy vinh dự với tên thợ điện giả hiệu, rồi đến việc phát giác ra tấm cửa sắt bỏ ngỏ giữa hai nhà.

Càng nghe, gương mặt bà Mỹ Lệ càng lộ vẻ kinh ngạc hơn.

- Thật là một chuyện không thể ngờ tới, bà thì thầm, tại sao chúng lại dám bén mảng vào nhà cậu và tại sao có cánh cửa ngỏ mà chúng tôi chưa hề hay biết bao giờ ?

- Thưa bà, chắc bọn chúng đã tình cờ tìm thấy cánh cửa đó, hoặc chúng có một nội ứng trong nhà bà.

- Một nội ứng trong nhà tôi ? Không, tôi không bao giờ tin điều đó. Ở đây chỉ có Cham Nóp, tôi hoàn toàn tin cậy vào chú ấy.

Thấy Khải tỏ vẻ bán tín bán nghi, bà tiếp :

- Nếu cậu biết được những gì chú đã làm cho Bích Ngọc và chú trung thành đến mực nào. Vì muốn đi theo để bảo vệ cho con nhỏ, chú ấy đã không cho gia đình biết gì về hành tung của chú.

- Thưa, Bích Ngọc là tên cô bé ạ ?

- Vâng, Bích Ngọc là con đỡ đầu của tôi.

- Nhưng thưa bà, dù sao cánh cửa ấy cũng đã được một người mở ra. Vậy có chắc là không có một ai đến thăm bà không ạ ?

Bà Mỹ Lệ phác một cử chỉ mệt mỏi :

- Tôi sẽ cố nhớ lại xem. Đời sống của chúng tôi ở đây rất bình thản, ngày nào cũng như ngày nào, nếu có sự gì xảy ra thì phải coi như một biến cố quan hệ. Hơn nữa, không người bạn nào biết rõ địa chỉ của tôi, vì tôi đã giấu kín. Đây là một sự cô lập hoàn toàn.

- Xin bà hãy cố nhớ lại xem.

Đúng lúc ấy, Khải hồi tưởng lại một sự việc mà trước đây cậu cho là không quan hệ, nhưng bây giờ lại trở thành chiếc chìa khoá để giải đáp những điều bí mật đã được đặt ra.. Bữa trước, tại bàn ăn, ba cậu đã chẳng đề cập đến một tên thợ điện đã được công ty Điện Lực gởi đến kiểm soát dây điện là gì ? Gã đã gợi chuyện về biệt thự Bạch Liên và đã đặt biết bao là câu hỏi về bà láng giềng bí mật này.

Với sự suy luận của một nhà thám tử đang theo dõi một đường đi nước bước, cậu bé nói tiếp :

- Thưa bà, cách đây vài tuần, một người thợ điện đã đến đây kiểm soát. Tất nhiên bà không thể ngăn cản hắn vào biệt thự này và tự do đi lại trong vườn để quan sát các dây điện bắc ngang qua cũng như bên vườn nhà cháu vậy.

- À phải, cậu nói đúng. Cham Nóp đã tiếp hắn, nhưng vì tôi vô tình không để ý nên tôi quên mất.

- Thưa bà, đó là một gã thân hình vừa phải nhưng rắn chắc và rất khoẻ. Cháu biết quả đấm của hắn mạnh vô song và về nhu đạo thì ít ra hắn cũng mang đai nâu.

- Sao cậu biết ?

- Thưa bà, vì hắn cũng đã dùng cách đó để đến xưởng kỹ nghệ hỏi dò ba cháu về bà, rồi lại đến nhà cháu như đã kể hồi nãy. Cháu còn căm hắn về hai lần hắn đã cho cháu đo ván để chạy thoát.

Tới đây, bà Mỹ Lệ và Khải đã thấy một điểm hiện ra ánh sáng. Dường như gã thợ điện nọ đã ở lại một lúc lâu trong vườn, viện cớ là phải sủa chữa chỗ này chỗ nọ. Rồi hắn đã không ngần ngại mở tấm cửa sắt ra để đặt máy ghi âm. Sau đó, hắn đã trở lại lấy chiếc máy và đem sang phòng Kim Chi để nghe. Phải chăng đó là ngày thằng Nhựt đã hớt hải chạy về nhà báo với bà Huy là nó đã nghe thấy tiếng người nói trong nhà chị Kim Chi.

Đặt máy ghi âm trong nhà này quả là một lầm lẫn tai hại. Những tên trộm cướp thường vẫn phạm một lỗi lầm làm cho chúng bị bại lộ.

- Thưa bà, bọn này sẽ bị trừng phạt một ngày gần đây, Khải quả quyết..

- Tôi cũng tin tưởng như vậy và tôi vẫn hằng mong ước điều đó cho Bích Ngọc. Tội nghiệp con bé, biết bao giờ nó mới được thực sự sống cuộc đời của một đứa trẻ vô tư ! Hiện nay, nó vẫn chưa biết một tí gì về những biến cố đang đe doạ nó, vì luôn luôn chúng tôi phải trốn tránh. Vì cậu là người đã cảm thông và thương hại tình cảnh của chúng tôi, nên cậu có thể biết tất cả câu chuyện này.

Rồi bà ta bắt đầu kể bằng một giọng rất nhỏ, như là tự thuật lại cho mình, tất cả các sự việc đã làm cho những chuỗi ngày của Bích Ngọc trở thành đau đớn.

Xem tiếp chương 9 & 10