Tối hôm đó, trời chợt chuyển mưa như trút nước. Hôm may là thứ bảy nên các nhân viên trong nhà thương đều về nhà, chỉ còn một người y tá trực nhưng ông ta cũng vừa ngã bệnh bất ngờ nên phải ra về. Còn lại một mình trong nhà xác bệnh viện để canh xác chú Bảy, Ba Bốp thấy rợn người. Trong phòng, điện bị hư nên chỉ có ánh nến chập chờn trên xác ngưòi chết, tạo thành một khung cảnh ma quái. Trước kia, Ba Bốp là một tay du đãng chọc tời khuất nước mà ngay hôm nay cũng vậy, hắn vẫn tiếp tục dẫm sâu vào con đường của ác quỷ, giết người không gớm tay. Trong đời, hắn từng giết hàng chục người vô tội mà vẫn không mảy may xúc động. Vậy mà tối nay, chỉ ngồi gần xác chết, hắn lại thấy sợ. Không phải Ba Bốp hối hận tội lỗi của mình mà chính vì xác chết có ...quá nhiều liên hệ với hắn. Phải, từ những cuộc đi chơi, vượt đèo leo núi, qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, Ba Bốp đều có một người bạn chí thân là chú Bảy. Thế mà cách đây ba hôm, Ba Bốp lại nhẫn tâm nhúng tay vào vụ giết người bạn chí thân ấy. Giờ đây, hắn sợ chính là xác chết sẽ nhỏm đậy, cất tiếng nói của một ông toà để đòi món nợ máu. Lại nữa, ở một nơi ghê gớm như chỗ này là nhà xác, trời hôm nay lại mưa lớn như để tiếp tay với người đã chết oan ức thanh toán món nợ thù.
Ba Bốp châm thuốc lá hút, bước ra cửa và nhìn ra ngoài. Ngoài trời tối đen như mực, tiếng mưa gió gầm thét dữ dội tựa như tiếng sóng biển nổi loạn nhắc cho hắn nhớ một kỷ niệm mười năm về trước. Cũng một buổi tối trời mưa lớn,g iống hệt như bữa nay, hắn đã nhúng tay vào tội ác lần đầu tiên qua cái chết của một người khách lạ. Hồi đó, Ba Bốp còn là một nghĩa quân, đóng gần vùng biên giới Việt-Ai Lao, một nơi có rất nhiều người Thượng thật thà và mê tín. Ba Bốp sống một cuộc đời thiếu thốn, khổ sở không phải vì lương tháng không đủ tiêu mà chính vì hắn mắc phải tật bài bạc. Tiền lương chỉ sau một đêm đánh bài là không cánh mà bay. Rồi đến chiều nọ, một người khách lạ ghé qua nhà hắn xin trọ một đêm với số tiền khá lớn. Lòng tham nổi lên, lại thêm sẵn ở cơn túng quẫn, Ba Bốp đã sắp đặt một âm mưu ghê gớm và kỹ càng. Đêm hôm đó đến phiên hắn trực suốt đêm ở đồn nhưng vào khoảng hai giờ sáng thì hắn lẻn về nhà. Lúc ấy trời mưa rất to và khi Ba Bốp đẩy cửa vào thì dưới ánh chớp lập loè, người khách trọ đang say ngủ trên cái giường cũ ọp ẹp. Mặt ông ta như còn phảng phất nét kinh hoàng của một cơn ác mộng. Sau một lúc do dự, hắn bắt đầu làm công việc thủ tiêu xác chết. Phải nói là thủ tiêu xác chết vì đêm ấy , người khách lạ đã ngủ giấc ngàn thu do liều độc dược cực mạnh được hoà vào nước uống. Ba Bốp ..cắt đầu xác chết và lấy chùm ruột rời khỏi thân mình. Xong, hắn đem xác chết ra ngoài trời, nhờ nước mưa rửa sạch hết vết máu. Thân mình được bỏ lại trong sân nhà còn cái đầu và chùm ruột thì hắn mang tới, mắc vào hàng rào kẽm gai phòng thủ trong đồn. Vụ án mạng được bố trí thật chu đaó nhưng khi vừa hoàn tất xong tội ác, sắp trở về đồn thì Ba Bốp bỗng lạnh người, do một giác quan thứ sáu, hắn quay lại và bắt gặp... Một đôi mắt nhân chứng! Đôi mắt thật nghiêm khắc đã chứng kiến tất cả mọi bí mật. Những giọt nước mưa lạnh toát nhỏ dài trên mặt làm Ba Bốp thấy tỉnh táo rồi theo phản ứng tự nhiên, hắn định chồm tới, giết nốt nhân chứng ấy thì...
- Đừng sợ. Tôi không có ý tố cáo anh đâu Ba Bốp à!
Giọng nói quen thuộc làm Ba Bốp khựng lại, hắn dần dần nhận ra đó chính là chú Bảy - một người bạn khá thân - tôi cũng đang cần một số tiền, chúng ta có thể hợp tác với nhau. Mình sẽ rời khỏi nơi đây trong vòng một tháng để xoá bỏ dĩ vãng.
Thế rồi hắn gật đầu chấp thuận.
Còn cái xác của người khách lạ, sáng hôm sau, những người Thượng ở gần đó tìm thấy cái đầu xám ngoét vì mất hết máu cùng khúc ruột. Đúng như dự tính của Ba Bốp, với đầu óc mê tín nặng, họ đề quyết ngay đó chính là ma lại và giải thích rằng: có lẽ con ma lại đã biến thành người rồi đêm tối bay ra ngoài rồi bị vướng hàng rào kẽm gai nên không trở về được. Lý luận ấy thật khôi hài nhưng lại là một đồng loã đắc lực nhất cho Ba Bốp vì sau đó, những người Thượng đã đem cái xác đốt cháy thành than vì họ cho rằng chỉ có ngọn lửa mới thiêu hủy được vĩnh viễn các hồn ma.
Ngọn lửa ấy đã đem theo tất cả bí mật và vụ án mạng chìm vào dĩ vãng.
Hồi tưởng lại việc ấy, đã 10 năm trôi qua mà Ba Bốp tưởng chừng như đó là một cơn ác mộng đêm qua. Đó là nguyên do khiến hắn trở thành bạn thân của chú Bảy và nó cũng đánh dấu những bước đầu tiên của con đường tội ác.
- Phải chi hồi đó... - Bất giác Ba Bốp thốt lên câu đó nhưng hắn kịp ngưng lại. Lúc này hắn đột nhiên thấy hối hận và nhận ra tiền bạc, danh vọng...tất cả những cái đó chỉ là phù du và không đem lại được chân hạnh phúc cho con người...
- Kịch, kịch...
Những tiếng động ấy làm cho Ba Bốp giật nẩy mình. Hắn sờ tay vào cán dao và quan sát tứ phía. Không có gì lạ hết, trời vẫn mưa to - Chắc mình tưởng tượng - Ba Bốp thầm nghĩ như vậy thì đúng lúc ấy, một con mèo đen ở đâu nhảy ngang xác chết, làm đổ một cây nến xuống sàn tắt ngấm. Con mèo chạy vụt ra cửa, lách qua khe cửa chạy ra ngoài.
Ba Bốp nhìn theo thì chợt một cơn gió mạnh xô vào nhà, lùa qua khe cửa làm tắt nốt cây nến còn lại. Mọi vật trở nên tối đen, hắn cuống quít, vừa thắp sáng lại cây nến thì những tiếng "kịch, kịch..." lại nổi lên và lần này Ba Bốp nghe rất rõ chính là ở chỗ người chết phát ra. Hắn điếng hồn, chăm chú nhìn thì miếng drap trắng đắp trên mặt xác chết tung lên và xác chết bắt đầu đứng dậy - "Quỷ nhập tràng" - Ba tiếng ấy thoáng qua óc Ba Bốp rất mau nhưng hắn không còn đủ sức làm được gì nữa. Hình ảnh xác chết lập loè, lúc ẩn lúc hiện qua ánh sáng yếu ớt, lung linh của cây nến còn sót lại, từ tự bước đi về phía Ba Bốp. Hắn muốn la lên một tiếng thật lớn nhưng lưỡi cứng đờ, ú ớ không ra hơi, đôi mắt trợn trừng đầy kinh hoàng, mặt tái xám. Ba Bốp như một tội nhân đang chờ đợi con quỷ nhập tràng tới bóp cổ để trả thù.
Xác chết lờ lững tiến tới Ba Bốp, hắn dựa lưng vào tường, muốn rút dao ra mà không nổi vì bàn tay quá run rẩy. Xác chết tiến tới gần, tới gần, rồi giơ hai cánh tay lên nhưng không phải để bóp cổ Ba Bốp mà chỉ đẩy giạt sang một bên rồi bước ra cửa, chầm chậm mất hút trong bóng tối giữa tiếng sấm chớp ầm ĩ.
Tất cả những việc đó không phải là giấc mơ vì sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác chú Bảy nằm sấp trên một ngôi mộ hoang tàn trong khu nghĩa địa vắng vẻ đối diện với nhà thương điên. Nhưng ghê gớm hơn cả là ...tim chú Bảy vẫn còn đập. Xác chết đã sống dậy, sống mãi nhờ một phép mầy nào đó!
Sáng nay trời thật đẹp. Cơn mưa lớn tối qua đã mang đi tất cả những gì là u ám tối tăm của vùng cao nguyên giá lạnh. Quân và Vinh trở laị rừng U Linh lần này với tất cả lòng hăng hái và hy vọng. Con đường thật lầy lội do trận mưa nhưng dường như được thu ngắn lại qua câu chuyện sôi nổi của đôi bạn. Tin tức mới nhất Quân thu lượm được là gần đây, không có một kỹ sư Thủy Lâm nào tới vùng này để nghiên cứu kế hoạch khai thác rừng cả. Và như vậy thì người bạn của chú Bảy chỉ là sản phẩm tưởng tượng. Tại sao chú Bảy phải nói dối chứ? Chắc chắn phải có điều gì mờ ám. Đôi bạn chưa được biết vụ xác chết chú Bảy đã sống dậy nên mọi kỳ vọng của chúng đều đặt ở cái ba-lô bỏ lại trong rừng hôm trước. Thế nhưng, khi tới nơi thì cái ba-lô cùng mọi vật dụng... đều biến mất như cơn gió thoảng mất hút ở cuối chân trời. Kỳ dị và bất ngờ quá! Vinh đặt giả thuyết:
- Hay đêm qua trời mưa lớn đã cuốn cái ba-lô theo hoặc thú rừng tha đi rồi chăng?
- Cũng có thể nhưng rất ít hy vọng vì cái ba-lô khá nặng, nước cuốn đi cũng khó mà vùng này thì làm gì có thú rừng.
- Như vậy thì làm sao bây giờ lại mất?
Quân đáp chắc nịch:
- Có người mang đi chứ còn sao nữa! Một là người vô tình đi ngang đây thấy thì lấy đi. Hai là bọn người bí mật nào đó có liên quan đến chú Bảy đã lấy đi để giữ kín bí mật.
Ngừng một chút, Quân tiếp:
- Có điều lạ là nếu người thuộc phe chú Bảy lấy đi thì tại sao họ biết chú Bảy ngộ nạn ở giữa rừng để tới đây lấy đi? Tao nhớ rằng trên đường về, hôm đó mình không gặp ai cơ mà.
- Như vậy chỉ có chú Ba Bốp biết chuyện thôi! - Vinh chợt la lên.
- Đúng rồi. Hôm đó chú ấy hỏi khá cặn kẽ về mọi việc rồi mới chịu nhận chú Bảy vào nằm trong nhà thương. Đáng ngờ lắm!
Chi tiết mới làm đôi bạn phấn khởi đôi chút. Tuy thế, việc này chưa có gì chắc chắn mà cả hai đứa đều không muốn đi không rồi lại vể không . Quân đặt ra thêm một giả thuyết mới:
- Tao ngờ rằng trong rừng này có đồng loã của chú Bảy. Mày nhớ rằng hôm mình gặp chú Bảy thì mới khoảng 9 giờ mà đã thấy chú ấy đi theo hướng ra ngoài bìa rừng. Như vậy có thể đêm trước chú ấy đã ngủ trong rừng...
Ngừng một lát, Quân hỏi bạn:
- Mày có dám theo tao thám sát trong rừng không? Biết đâu mình chẳng tìm được đầu mối gì khác.
Vinh cũng muốn đi nhưng hơi ngại vì nó còn nhớ rõ lời nói hôm nọ của Quân là chỉ vào chừng mươi cây số nữa là có thể có cọp. Cảm thông được ý bạn, Quân trấn an:
- Đừng sợ nguy hiểm vì từ trước đến nay, rừng U Linh vẫn yên tĩnh. Hơn nữa, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?
- Tao sợ mình sẽ lạc đường và như vậy thì rắc rối lắm.
Quân lúc trước thường tham dự nhiều cuộc đi chơi xa nên rất chu đáo. Nó lấy ngay cái địa bàn trong túi ra bảo bạn:
- Với vật này, mình có thể đi thông suốt trong rừng mà không sợ lạc. Nếu cần, lần sau trở lại rừng này, tao sẽ mang theo con Lu.
Lu là tên con chó berger của Quân, khá lớn, thông minh nhưng không ưa người lạ. Vinh nghe tới tên Lu cũng lắc đầu:
- Tao không ưa con Lu. Nếu không có vòng xích ở cổ nó tao có cảm tưởng rằng không ai dám tới nhà mày nữa.
Quân cười cười, lảng qua chuyện khác:
- Thôi, bây giờ tụi mình ấn định lộ trình đi chứ. Tao nghĩ rằng cứ đi ngược dòng Suối Tiên là tiện hơn cả, không sợ lạc.
Thế rồi đôi bạn lại lên đường. Dạo dọc theo bờ suối có hoa dại, nước chảy lững lờ êm đềm là cái thú nhất lại là trong buổi sáng ấm áp đẹp trời như hôm nay nhưng lúc này, cả hai đứa đều bị ám ảnh bởi lời tiết lộ của chú Bảy "Suối Tiên có chứa chất độc" nên chúng chỉ thấy rờn rợn và hốt hoảng mỗi khi có tiếng động mạnh.
Thời gian trôi qua và cuộc thám sát không có kết quả mặc dù đôi bạn đã cố gắng hết sức. Thật ra tìm dấu vết của bọn người bí mật trong rừng thật không khác gì mò kim đáy bể. Quân thấy chán nản nhưng vì lúc nãy chính nó đề xướng ra việc này nên không kêu ca gì được mà đành làm người kiên nhẫn bất đắc dĩ, chịu khó để ý từng chi tiết một để mong bù lại cái công khó nhọc từ sáng tới giờ. Và rồi, sau cùng, một thành công nhỏ đã tới: Bên bờ suối, đôi bạn tìm thấy những đám cỏ bị gãy rạp nhưng không phải là vì thú rừng chạy qua mà vì vết chân người. Thật vậy, trên mặt cỏ như còn lờ mờ in dấu giày tuy không rõ nhưng cũng đủ để phân biệt với chân thú vật. Quân cúi rạp người xuống quan sát dấu vết ấy và nó nhận biết người này đã đi về hướng tây. Vinh góp ý:
- Tao nghĩ rằng có thể người này ra lấy nước ở suối rồi chở về chăng?...
Quân chợt nhớ ra và nó không khỏi hoảng hốt:
- Nếu vậy thì ông ta có thể bị ngộ độc vì nước suối. Mình gần tới nơi trú ngụ của ông ấy càng sớm càng tốt.
Thế là đôi bạn lại tiếp tục cuộc hành trình một cách gấp rút nhưng thật là xui xẻo vì chỉ mới đi được khoảng năm chục thước thì dấu giày lại mất. Quân vừa chán nản vừa nóng ruột nên gọi bạn:
- Mình cứ tiến thẳng là hơn.
Vinh không phản đối vì chính nó cũng không biết trong hoàn cảnh này phải làm sao nữa. Mọi dấu vết khi ẩn khi hiện thật là kỳ quái. Nhưng dù sao chăng nữa thì cũng cần tranh thủ thời gian vì vết giày kia đã tố cáo rằng người ấy mới có mặt ở vùng này sáng nay vì trận mưa tối qua đã cuốn đi thất cả tàn tích của những ngày hôm trước. Lúc này, đôi bạn quên hết mọi sự nguy hiểm mà rừng U Linh hôm nay cũng vắng bóng dã thú hoặc vì trong lúc mải mê theo dõi mà chúng không để ý mọi vật chung quanh nên cảnh vật thật là yên lặng.
Sinh hoạt của rừng thẳm như dừng lại trước những bước chân dồn dập của hai đứa trẻ. Cuộc tìm kiếm sắp đi đến chỗ tuyệt vọng thì những dấu chân lại xuất hiện. Lần này lại có nhiều bước chân băng ngang con đường mòn lầy lội đầy bùn đất.
"May mắn quá!" Quân nhủ thầm như vậy và siết chặt tay bạn. Tuy thế, chi tiết này cũng làm Quân hơi lo ngại vì chứng tỏ có nhiều người ở đây chứ không phải một người. Mọi việc càng lúc càng rắc rồi chứu không giản dị như chúng tưởng.
Mười lăm phút sau, đôi bạn gặp một vùng đất phẳng, chỉ có những cây nhỏ và thưa thớt. Đây là nơi chúng muốn tới vì rải rác đây đó còn những dấu vết sót lại. Từ những đống tro tàn đến những tờ giấy vung vãi khắp nơi và cả một cái muỗng sắt nữa, tất cả đều là những bằng chứng hùng hồn tố cáo nơi đây có người lui tới. Vinh tìm được một vài cọc sắt để cắm lều nhưng cái lều đã được nhổ đem đi mất. Hai đứa đứng tần ngần một lúc lâu. Quân nói:
- Mình tới trễ quá. Họ đã nhổ lều và rời khỏi nơi đây. Không còn một tài liệu gì lưu lại.
Vinh đồng ý với bạn vì cuộc di chuyển xem ra có vẻ vội vã nhưng bọn người bí mật đã mang theo tất cả những gì cần thiết để giữ kín hành tung. Nó móc túi, lấy đồng hồ ra xem. Mới có 11 giờ mà Vinh tưởng như đã lâu lắm. Nó ước lượng:
- Có lẽ bọn chúng đã rời khỏi đây lúc 9 giờ. Hai tiếng trôi qua rồi, trễ quá.
Quân không trả lời vì nó mới khám phá được một điều mới. Trên mặt đất còn sót lại một bình nước loại của quân đội, trong đó cũng còn một ít nước, thứ nước trong vắt và có lẫn những cánh hoa rừng dại. Vinh linh cảm thấy một điều gì là lạ và buột miệng:
- Đây là nước lấy ở Suối Tiên?...
Quân im lặng suy nghĩ. Nó nhận thấy những cánh hoa rừng cùng dấu giày bên bờ suối chưa đủ yếu tố để kết luận nước được múc ở Suối Tiên. Nước ở nơi này hay nơi khác thì cũng vậy thôi, làm sao phân biệt được. Thế nhưng, Quân cũng đồng ý với bạn một phần nào về nguồn gốc bình nước. Nó hỏi Vinh:
- Nếu đây là nước ở Suối Tiên thì những người ở đây đều ngộ độc mà chết chứ dâu có ung dung nhổ lều đi nơi khác. Chẳng lẽ bọn người này laị không biết Suối Tiên bị nhiễm độc?
- Không chừng nếu mình đi chừng vài cây số nữa là sẽ gặp xác chết của bọn họ.
Quân lắc đầu nhè nhẹ . Cứ điệu vòng vo này thì sẽ chẳng giải quyết được gì. Nó lục soát khắp nơi một lần nữa nhưng không còn gì đáng lưu ý. Dù vậy, cuộc thám sát hôm nay cũng có ích phần nào vì đôi bạn đã nắm được một yếu tố mới: trong rừng U Linh có người ở và họ đang tiến hành một chương trình, kế hoạch bí mật nào đó. Quan trọng nhất là dường như đó là cả một tổ chức lớn và có liên quan tới chú Ba Bốp- một viên y tá làm trong nhà thương điên.
Tiếng của Vinh chợt vang lên:
- Mày có đoán được âm mưu của bọn bí mật nhằm mục đích gì không?
- Tao cũng không rõ vì từ xưa tới nay, quận An Trung vẫn yên ổn. Mặt dầu rừng U Linh là một cửa ngõ để vượt biên giới sang Lào dễ dàng nhưng ít khi có việc đó xảy ra.
Vượt biên giới! Ba tiếng ấy chợt đánh mạnh vào đầu óc của Vinh. Có thể đây là một tổ chức chuyên đưa người qua Lào bất hợp pháp! Hơn nữa, theo lời của Quân thì ít khi có vụ vượt biên giới chứ không phải không có, biết đâu, từ trước đến nay vẫn có nhiều vụ bí mật mà người ta không biết? Vinh thấy như mình vừa tìm ra được một đầu mối quan trọng. Nó suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tao cần một cái bản đồ vẽ lại vị trí rừng U Linh, mày có biết mua ở đâu không?
- Ở các tiệm sách chỉ có bán bản đồ đường phố trong quận An Trung, còn cái mày hỏi thì có lợi ích về quân sự nên không phổ biến cho dân chúng. Nhưng nếu cần, tao có thể làm được.
- Thật sao? Tao cần cái bản đồ đó để ước lượng lộ trình của bọn người bí mật vì tao tin rằng sẽ còn có nhiều vụ vượt biên giới nữa chứ không phải đây là lần duy nhất.
Quân hơi ngạc nhiên, hôm nay Vinh có nhiều lý luận nghe được và đã bớt phần nhút nhát. Nó toan khen bạn một câu thì Vinh đã lên tiếng tổng kết "tình hình":
- Mọi đầu mối hiện giờ đều còn mù mờ. Không biết từ dòng Suối Tiên có chất độc đến bình nước của bọn người bí mật bỏ lại rồi hành tung kỳ dị của chú Bảy, tất cả có liên quan gì với nhau không? Nhưng tao lo nhất là ...cái chết của chú Bảy!
- Tại sao vậy chứ?
- Vì mình sẽ bị rắc rồi trong vụ ấy. Giả sử chú ấy chết vì bệnh thần kinh thì không sao nhưng nếu chết vì ngộ độc thì chắc chắn mình sẽ có giấy mời của cảnh sát để lên bót trả lời về cái "duyên kỳ ngộ" ấy.
Quân an ủi bạn:
- Đừng lo. Ba tao làm cảnh sát trưởng ở vùng này thì tụi mình được bảo đảm quá còn gì.
Tuy nói thế, Quân cũng hơi lo. Không lo vì sợ bị rắc rối như Vinh mà lo vì sau này nếu cảnh sát nhúng tay vào thì đôi bạn sẽ bị gạt ra ngoài và chúng mất một dịp để ...trổ tài trinh thám.
Cả hai đứa không bao giờ ngờ được chú Bảy vẫn còn sống!