Biệt Thự Hoàng Lan - Chương 10 & 11

Chương10

GÃ THỌT HĂM DỌA 

- Anh Hồng ơi, anh có thấy Tuấn đâu không ? 

- Không… Ôi chao, tội nghiệp chưa ! Tuấn nó đi chơi mà không rủ em đi cùng à ? Để bé Lan của anh phụng phịu thế kia kìa ! 

Lan hớt hải đi tìm Tuấn. Em phải kể cho Tuấn nghe câu chuyện “ghê gớm” này mới được ! Cách đó độ nửa tiếng, một kẻ lạ mặt trông có vẻ gian ác đã đón em ở chân đồi và nhờ em cho hắn gặp vú già. Em chỉ cho hắn chỗ vú vẫn thường ở rồi lên phòng làm bài. 

Nhưng một lát sau, khi em nhìn ra cửa sổ tìm “nguồn cảm hứng” để làm luận, em bỗng thấy gã lạ mặt đang giơ tay hăm doạ vú già trong khi vú cứ khăng khăng không trả lời gã. Thỉnh thoảng vú già lại gục đầu vào tay tỏ vẻ mệt mỏi, chán chường. 

Thế là Lan hấp tấp chạy xuống tìm Tuấn để rủ Tuấn ra xem gã lạ mặt định giở trò gì. Lan rất thương vú nên em không đành để vú bị ai hăm doạ. 

“Thôi, tìm Tuấn không được thì đi một mình vậy”, Lan nghĩ thầm. Em can đảm gọi Vàng và Mực rồi lại gần kẻ lạ mặt. 

Vừa tới nơi, Lan nghe thấy tên đó nói với vú : 

- Tao cần “xìn” 1 lắm. Mày mà không đưa cho tao, tao sẽ có cách bắt mày phải đưa. Mày bảo mày cạn tiền hả? Láo ! ở đây người ta quá tử tế với mày, tháng tháng cho mày tiền mà ! Hừ, họ mà biết là mày chẳng đáng được đối xử tử tế tí nào, thì không biết họ nghĩ sao ? 

Lan nghe vậy tức quá vội nhảy qua chiếc hàng rào thấp và lại gần vú già. Hai con chó chồm tới kẻ lạ mặt đánh hơi làm hắn sợ quá lùi lại một bước. Hắn quay sang phía Lan, bực tức nói : 

- Giữ chó lại đi. 

Lan nghiêm mặt nhìn hắn : 

- Ông muốn làm gì vú già, hả ? 

Gã kia thấy vẻ mặt cương quyết của Lan, vội dịu giọng : 

- Chẳng làm gì cả, cô ạ… Gớm, sao cô bảo vệ vú già thế ? Cô thương vú lắm à ? 

- Tôi thương vú lắm, vừa nói, Lan vừa bá lấy cổ vú già. 

Gã lạ mặt cười lên hô hố và mỉa mai nói : 

- Ha ha… mụ già được hai đứa sinh đôi bảo vệ ghê quá nhỉ. Thế mà mày chả đáng chút nào cả. 

Lan bực tức nhìn hắn : 

- Ông muốn gì ? Ông là ai ? Chưa bao giờ tôi thấy ông ở vùng này cả. 

- Ồ, có chứ ! Cô có gặp tôi một lần ở ngay gần đây mà chắc lâu quá rồi nên cô quên mất. Cả mụ già này cũng quên tôi luôn. Tôi bỏ xứ ra đi từ lâu. Tôi mới trở lại đây được mấy hôm để đòi mụ ta một món nợ xưa… Tôi là bạn với chồng mụ ấy. 

- Ông ấy mất đã năm năm nay rồi mà. 

- Tôi biết chứ, nhưng tôi cũng muốn gặp mụ này nữa. Gớm, hồi này trông mụ ấy già hẳn đi và hom hem ra. 

Lan ngây thơ đáp : 

- Mọi người ở đây đối xử tử tế với vú già lắm mà. Nhưng vú lại chẳng muốn nhận gì cả. 

- Chắc có một lý do gì cho nên mụ ấy mới không dám nhận đấy chứ… 

Vừa nói, hắn vừa nhìn vú già bằng cặp mắt quỷ quyệt và độc ác. Rồi hắn gằn giọng : 

- Có một mối lo khiến mụ ấy mất ăn mất ngủ nên người mới xác xơ đi như thế ấy. Chồng mụ còn thiếu tôi tiền và tôi tới đây để đòi món nợ đó… 

Một tia sáng hằn học loé lên trong cặp mắt ti hí, gian giảo của hắn. 

Lan nghe vậy tức lắm. Em quay sang nói với vú già : 

- Vú ơi, đừng đứng đây nữa. Vào trong nhà với con đi. Nếu vú không đủ tiền trả nợ thì cứ nói với bà nội, bà sẽ trả hộ cho. Bà mà biết bác Cả nợ ông này thì thế nào bà cũng trả ngay. 

Gã lạ mặt tỏ vẻ khoái trá khi nghe Lan nói thế. Hắn cười khà khà, gật gù : 

- À, cô bé nói hay đấy. Tôi sẽ đi gặp cụ chủ nhà và nói chuyện với cụ ấy mới được. 

Vú già nghe vậy run lẩy bẩy, toát mồ hôi. Mặt vú xanh mét sợ sệt. 

- Không, không, tôi van chú. Chú cứ yên tâm, tôi sẽ trả tiền cho chú. 

Lan kéo vú ra phía động đá sau vườn. Thấy gã lạ mặt bước đi khập khiễng, em thương hại nói : 

- Ông nực lắm không ? Ông vào bếp đi, tôi sẽ bảo chị Ba cho ông một ly nước chanh tươi, rồi ông đi khỏi đây và đừng bao giờ trở lại nữa nhé. 

- Thôi, cám ơn cô. Tôi chỉ cần lấy lại món nợ của tôi thôi… Mụ già nên nhớ là tao ở quán chú Hai Gà… và thế nào trước khi tao ra đi, tao sẽ còn gặp mày nữa. 

Khi thốt ra câu cuối, hắn dằn từng tiếng với vẻ mặt đe doạ. Đi được vài bước, hắn bỗng dừng lại nhìn theo Lan đỡ vú già ra chiếc động đá. Hắn lẩm bẩm : 

- Thật là đáng thương khi thấy người ta nhầm lẫn như vậy !... 

Khi Lan kể lại cho Tuấn nghe vụ gã lạ mặt doạ nạt vú già, Tuấn vội hỏi ngay : 

- Có phải hắn thọt chân không ? Chắc chính hắn là người anh trông thấy đang rình rập nhà mình hôm nọ đó. 

- Chính hắn rồi ! Hắn trông dữ tợn ghê làm em lo cho vú già quá đi mất thôi. Hắn hẹn vú tới quán chú Hai Gà. Hôm nào vú đến gặp hắn, mình phải đi theo đề phòng bất trắc và bảo vệ vú nhé. 

Nhưng nhiều ngày trôi qua mà không thấy vú ra khỏi biệt thự. Lan và Tuấn yên chí rằng, vú đã quên những lời đe doạ vu vơ của gã thọt.

--------------------------------

1

Tiếng lóng có nghĩa là “tiền”.

Chương 11

NHỮNG BÓNG ĐEN TRONG ĐÊM TỐI 

Vào một đêm không trăng không sao, tối đen như mực, trên con đường mòn dẫn lên biệt thự Hoàng Lan có một bóng đen cao lớn yên lặng tiến bước. Màn đêm che khuất nét mặt bóng đen. Thỉnh thoảng cái bóng đó lại trượt chân khiến những hòn đá lăn lạo xạo xuống dốc đồi. Những lúc đó, bóng đen càu nhàu, ngừng lại nghe ngóng… rồi lại tiếp tục bước. 

Lên tới phía sau biệt thự, cái bóng đó dừng lại thở dốc, ngó dáo dác chung quanh xem động tĩnh và tiến lại gần cánh cửa nhỏ sau tòa biệt thự. Cái bóng trốn sau một thân cây nhỏ ngay cạnh cửa, chờ đợi… 

Bóng đen đó không phải chờ lâu. Độ mười phút sau, cánh cửa xịch mở và một bóng đen khác, nhỏ và còng, chống gậy hiện ra ở ngưỡng cửa. Bóng đen thứ hai đứng yên một lát, hít thở làn không khí mát mẻ ban đêm. 

Cái bóng cao lớn đứng bất động, rình từng cử chỉ của bóng đen nhỏ. 

Trong nhà bếp có tiếng rửa bát lách cách. Chắc bữa cơm chiều vừa xong và mọi người trong biệt thự đang quây quần trong phòng khách phía trước. Thỉnh thoảng, tiếng đàn vĩ cầm điêu luyện của Tuấn hoà cùng tiếng dương cầm thánh thót và giọng hát êm ái của Lan theo gió vẳng lại. 

Cái bóng nhỏ khép cửa bếp lại và đi bách bộ ở sân sau. Hình như bóng đen này có thói quen đi bách bộ ở đó trước khi đi ngủ, và bóng đen cao lớn kia cũng biết vậy nên kiên nhẫn đứng chờ sau thân cây. 

Dần dần, cái bóng nhỏ tiến tới phía đường mòn. Chỉ chờ đợi có thế, bóng đen to lớn từ trong bóng tối nhảy sổ ra bịt miệng cái bóng nhỏ và lôi vào một góc âm u của khu vườn rộng. 

Sự việc xảy ra trong chớp nhoáng khiến cái bóng nhỏ không kịp kêu lên cầu cứu. 

Bóng đen lớn cúi xuống thì thào vào tai cái bóng nhỏ : 

- A, lần này thì tao bắt được mày nhé. Tám ngày rồi tao mỏi mắt đợi ở nhà chú Hai Gà mà chẳng thấy tăm hơi mày đâu. Thứ hai này tao đi rồi và tao phải có tiền trước khi đi. Mày quyết định chưa ? Có đưa hay không ? Nếu tao mà không tự chủ thì tao đã ném mày xuống hố sâu kia cho bõ ghét. Người ta sẽ tưởng mụ già điên trượt chân xuống hố, chứ có ai ngờ tao là thủ phạm đâu. Mày coi chừng nghe, tao cảnh cáo lần này là lần cuối cùng đó. 

Cái bóng nhỏ không dám vùng vẫy và tỏ vẻ kinh sợ, nhắm nghiền mắt lại. Bóng đen cao lớn thấy vậy bỏ tay bịt miệng cái bóng nhỏ ra và thì thầm : 

- Thế nào, mụ phù thủy, có trả lời tao không ? 

Bóng đen nhỏ hơi hé miệng không phải để trả lời, nhưng để huýt sáo một hồi dài. 

Bóng đen lớn còn ngỡ ngàng, chưa kịp có phản ứng thì Vàng và Mực đã chồm tới bao vây hắn và hầm hè định cắn. Hắn hoảng sợ vội buông bóng nhỏ ra. Cái bóng nhỏ cười khẩy : 

- Bây giờ đến lượt mày sợ nhé. 

Rồi bóng đó suỵt nho nhỏ : 

- Cắn nó đi Vàng, Mực ! Cắn đi ! 

Chỉ chờ đợi có thế, hai con chó nhảy chồm lên người bóng đen cao lớn. Hắn cố chạy, nhưng không dám kêu lên sợ làm vang động khiến mọi người chạy ra. Hắn thở hồng hộc, dùng gậy chống đỡ với hai con chó. 

- Cút đi, hai con quỷ ! Đi ! Đi ! 

Bỗng bóng đen cao lớn kêu “ối”, hắn đã bị một trong hai chú chó cắn.. Hắn khập khiễng chạy xuống con đường mòn. Máu từ bắp chân hắn nhỏ giọt xuống đường thành một vệt dài đỏ xậm. Vừa đi, hắn vừa lấy gậy quay quanh người để che thân. Hắn tức giận kêu, quên cả thận trọng : 

- Gọi chúng lại đi, không thì tao giết chúng bây giờ. 

Hắn chạy đã khá xa, bóng đen nhỏ bé biết đã thoát nạn nên huýt sáo gọi chó về. Chú Vàng ngoan ngoãn chạy về, nhưng chú Mực cứ hăng hái đuổi theo bóng đen kia. Thấy vậy, hắn giơ cao cây gậy giáng mạnh xuống chân trước của chú Mực. Một tiếng “bốp” khô khan nổi lên, tiếp theo là tiếng kêu ẳng ẳng thảm thiết. Chú Mực ngã gục xuống đường. Bóng đen cao lớn vừa bỏ chạy thật nhanh vừa hằn học nói : 

- Con mụ già tai quái ! Nếu mày không đưa tiền cho tao, tao sẽ tố cáo mày. Tao chưa chịu thua mày đâu. 

Không một ai trong toà biệt thự hay biết gì về biến cố xảy ra trong bóng đêm. Con Vàng chạy lại liếm chiếc chân đau cho con Mực. Mực cố đứng dậy, nhưng đau quá đành nằm xuống rên rỉ. 

Sáng sớm hôm sau, bác làm vườn thấy chú Mực nằm dài trên con đường mòn. Bác vội đem đi bác sĩ thú y và chú Mực được băng bó cẩn thận. Mười ngày sau, là chiếc chân chú Mực đã lành hẳn và chú lại đi lại được như thường. 

Không ai hiểu tại sao chú Mực bị gãy chân. Người duy nhất biết chuyện này không bao giờ hở môi cho ai hay việc gì đã xảy ra đêm đó. Nhưng Tuấn và Lan bắt đầu nghi ngờ gã thọt sẽ tìm mọi cách để đạt được mục đích của hắn. 

Vú già từ trước tới nay thường không ưa súc vật bỗng thay đổi thái độ và lại thăm chú Mực luôn. Vú vuốt ve trìu mến chú lắm. 

Một hôm, vú lẩm bẩm : 

- Tội nghiệp, gã thọt mà mạnh tay chút nữa là đời mày tàn rồi. Thật là quân thô lỗ ! Nhưng nếu hằn tưởng ta chịu đầu hàng thì hắn lầm to. Còn lâu ta mới bỏ tiền ra cho nó. 

Từ đó, tối tối vú già hết đi bách bộ ở sân sau. Vú chỉ dám ngồi cạnh cửa bếp hóng mát và không bao giờ rời cây gậy. Mỗi khi có việc phải đi đâu là vú nhìn trước nhìn sau dò xét thật cẩn thận. Còn bóng đen cao lớn thì không dám mon men tới gần toà biệt thự nữa.

Xem tiếp chương 12 & 13