Chương 7
Khi vừa nghe tiếng nói của ông Canh, bọn Tuấn đã nhanh chân tẩu thoát ra phía sau thư viện nhờ cái cửa thông ra vườn. Chúng theo con đường đất ngoằn ngèo giữa các ngôi nhà tiến ra một cánh đồng. Sau khi đi xuyên qua cánh đồng này, chúng tới quốc lộ. Vừa tới quốc lộ, chúng thấy một đoàn xe bò chạy ngang. Chúng phải vội nhảy xuống cái hố bên đường vì sợ mọi người thấy.
Hùng thở ra:
- Có lẽ những người ở chợ về.
Thúy Hồng thì thầm:
- Không chừng có bà bán gà ngồi trong đó thì nguy lắm.
- Hay bà bán trái cây. - Hoa nói tiếp.
Chúng nằm yên dưới hố cho đến lúc chiếc xe bò cuối cùng đi ngang và biến mất hút.
Sau khi quan sát quốc lộ, Tuấn nói:
- Mình nên đến rừng bằng lối khác. Theo quốc lộ nguy hiểm lắm. Mọi người sẽ thấy.
Hùng đề nghị:
- Mình theo đường mòn đồi Cô-Tô được không?
Cường la lên:
- Đi đường đó nguy hiểm ghê lắm! Dốc ghê lắm đi sao nổi?
Nhưng Tuấn gật đầu:
- Mình đi đường đó. Nhất định sẽ không gặp ai cả. Mình sẽ đưa Thiên Hương vào rừng thành công.
Thúy Hồng lo ngại hỏi Tuấn:
- Nhưng còn Thúy Mai anh? Mình không thể đem Thúy Mai vào rừng khuya được.
Tuấn nói:
- Cường đem Thúy Mai về.
Cường cãi:
- Đâu được!
Thấy mọi người muốn bắt mình về, Thúy Mai giãy nãy, cô bé phụng phịu nói:
- Em không về đâu! Nếu em về một mình em sẽ méc cho coi. Cho em theo với, em muốn xem phi cơ.
Tuấn nói với em:
- Anh sợ ba má lo.
Thúy Mai khóc:
- Nhưng em theo các anh từ sáng đến giờ. Ba má biết các anh trông chừng em. Chính em chỉ các anh chỗ Thiên Hương trốn mà!
Thấy Thúy Mai khóc, Tuấn nói dịu dàng:
- Đúng! Em đã giúp anh rất nhiều.
Thúy Mai có vẻ mừng rỡ trước câu nói của Tuấn nhưng Thúy Hồng đã làm tan hy vọng của cô bé:
- Nhưng Mai đã mệt rồi, không nên đi như thế này, nguy hiểm lắm!
Thúy Mai la lên:
- Em không có gì mệt hết, em khoẻ lắm.
Thiên Hương bây giờ mới lên tiến. Cô bé nói nhỏ nhẹ:
- Bé thích Thúy Mai lắm!
Tuấn nhìn Thúy Mai, rồi nhìn Thiên Hương. Cuối cùng cậu gật đầu:
- Thôi được. Cho cả Mai đi theo.
Cậu bé nhìn trời cao. Chiều xuống nhè nhẹ. Bầu trời trong vắt, không một đám mây. Xa xa, tiếng chó sủa vang dội.
Tuấn nói:
- Mình phải đi nhanh.
Tuấn leo lên đường quan sát:
- Đường không có ai cả! Đi!
Bọn Tuấn băng qua đường, xuyên ngang một đám bụi rậm, đến một con suối. Chúng phải theo con suối này đến một ngọn đồi và từ đó chúng sẽ vào rừng. Đường đi rất khó khăn. Con suối có vẻ to hơn thường lệ, nước tràn ngập vì cơn mưa ban sáng. Chúng đi chầm chậm vì các cây gai nhọn cứ chực đâm vào da thịt chúng.
Thiên Hương la lên:
- Ái! Cái này đâm bé!
Áo của Thiên Hương bị những nhánh gai nhọn bám dính vào. Tuấn phải chạy lại gỡ ra giúp cô bé.
Thiên Hương hỏi:
- Tại sao các cây này lại đâm vậy?
Thúy Hồng hỏi:
- Bộ ở Át Ra không có cây gai hả bé?
Thiên Hương nói:
- Ở Át Ra không có cây nào có gai cả.
Hùng nói:
- Nếu ở Át Ra không có gì cắn, không có gì cào thì buồn quá.
Bọn Tuấn đi hết sức bình tĩnh vì ở đây chắc chắn không ai thấy bọn chúng được. Đường đi lúc này toàn là leo dốc và xuống dốc. Nhiều lúc chúng phải leo lên những tảng đá lớn hoặc lom khom đi dưới những cây sà sát đất. Tuy nhiên, đi theo lối này, chúng sẽ đến rừng nhanh hơn là đi theo quốc lộ. Khi lên tới đỉnh đồi, chúng đã thấy bìa rừng ngay cạnh.
Tuấn la lên:
- Đến rừng rồi!
Vừa nghe Tuấn la, Hải mừng rỡ chạy lên. Vì không đề phòng, Hải mất thăng bằng té nhào lăn lông lốc xuống dưới. Và Hải nằm yên bất động dưới chân đồi. Thấy anh bị tai nạn. Hoa hoảng hốt chạy như bay xuống. Cô bé la khan cả giọng:
- Anh Hải ơi! Anh có sao không?
Bọn Tuấn cũng chạy theo xuống. Hoa nâng đầu anh nói dậy. Mắt anh nó nhắm nghiền. Hoa hỏi Tuấn:
- Anh Hải có sao không?
Vừa lúc đó Hải tỉnh dậy. Nó cười méo xẹo:
- Tụi bây đó hả? Té vui quá!
Hải nói cho đỡ ngượng chứ té vui sao được! Mùi nó chảy máu và bị trầy lung tung.
Hoa nói với Hải:
- Mũi anh chảy máu kìa!
Tuấn khuyên Hải:
- Mày nằm ngửa nghỉ một lát đi, không sao đâu!
Thiên Hương có vẻ lo sợ, cô bé quỳ xuống bên cạnh Hải. Cô bé hỏi Hải:
- Anh có đau không?
- Anh không phải là con gà con đâu bé ạ! - Hải nói mạnh mẽ.
Thiên Hương hỏi:
- Con gà con là gì?
Thúy Hồng đáp:
- Con gà con là con của con gà.
Thiên Hương mỉm cười:
- Phải! Anh không phải là CON GÀ CON, mà anh là CON NGƯỜI CON.
Thúy Hồng có vẻ mệt nhọc. Cô bé đưa ý kiến:
- Mình ở đây nghỉ một lát đi. Cần gì vào rừng vội vì bây giờ chưa thấy sao trên trời mà.
Tuấn nói:
- Mình còn phải tìm con đường mòn ban sáng.
Hùng reo lên:
- Dễ quá mà!
Cả bọn đồng ý nghỉ ngơi một lúc.
***
Chỉ chốc lát Cường đã ngủ một giấc ngon lành. Tuấn phải đánh thức nó dậy:
- Cường! Cường! Dậy đi mày! Tối rồi!
Cường ngồi nhỏm dậy, mắt nhắm mắt mở hỏi Tuấn:
- Bộ đến giờ ăn cơm hả?
Thấy cả bọn phá lên cười, Cường bừng tỉnh. Nó có vẻ mắc cở, nói phân bua:
- Tại tao đói quá!
Tuấn cười:
- Mày thắt dây nịt lại. Ở đây không có gì ăn cả. Phải chờ về nhà.
Cả bọn đi một lát thì đến một bãi đầm lầy bao la đầy cỏ cao. Bãi đầm lầy chắn ngang lối bọn Tuấn với khu rừng. Muốn vào rừng phải qua bãi đầm lầy này. Nhưng làm sao qua được? Tuấn lo âu:
- Mình phải qua đầm lầy này mới đến rừng được. Làm sao bây giờ?
Hùng đưa ý kiến:
- Qua làm sao được, nguy hiểm lắm! Mình trở lại đường cái đi!
Hải không đồng ý:
- Đi giữa đám cỏ đó khoái lắm. Ra đường cái làm chi cho cực.
Hải lúc nào cũng gan lì chả sợ gì hết.
Nghe anh nói, Hoa la lên:
- Nhưng nguy hiểm lắm!
Tuấn do dự. Nó biết vượt qua bãi đầm lầy là điều hết sức nguy hiểm nhưng nếu trở ra đường cái an toàn hơn thì lại không kịp giờ vì trời đã bắt đầu tối rồi.
Tuấn nhận xét:
- Con đường mòn tự dưng ngừng tại đây, như thế nghĩa là gì?
Hùng nói:
- Nghĩa là con đường bị chắn ngang chứ còn gì nữa.
Thúy Hồng nói:
- Để anh Tuấn suy nghĩ! Các anh đừng nói gì nữa.
Cô bé rất tin tưởng tài ba của anh nó. Tuấn khẽ bóp trán. Nó nói:
- Tao nhớ... tao nhớ... có một lần nghe các người đi rừng nói chuyện với nhau làm cách nào qua được bãi đầm lầy này...
Cả bọn hỏi Tuấn dồn dập:
- Sao? Họ nói sao?
Tuấn nói:
- Họ nói ở cuối đường này, nếu cứ nhắm theo hướng chỉ dẫn để ở ven rừng đi thẳng tới sẽ qua được đầm lầy, chắc chắn không gặp gì nguy hiểm cả miễn là coi chừng đường bước chân đi vào các hố.
Hùng nhún vai:
- Làm thế nào thấy được điểm chỉ dẫn để ở rừng?
Cây cỏ ở đầm lầy quá cao đều vượt khỏi đầu bọn Tuấn. Nhưng Tuấn chạy trở lại trên đỉnh đồi, một lúc sau nó la to:
- Tao đã thấy cái bảng đỏ chỉ dẫn ở rừng rồi.
Cả bọn chạy lên. Cường lạch bạch chạy sau chót. Tuấn chỉ cho cả bọn:
- Kìa! Thấy không! Cái bảng màu đỏ đó...
- Đúng là bảng chỉ dẫn rồi.
Hùng nghi ngờ:
- Chắc không?
Tuấn gật đầu:
- Chắc chắn rồi! Không lẽ bỗng nhiên ở đó có để một tấm bảng màu đỏ?
Cường càu nhàu:
- Tao sợ lắm! Tao ngán chết chìm lắm!
Thúy Hồng nói:
- Anh biết lội mà.
Cường nói:
- Biết lội ở sông chớ đâu có biết lội ở đầm lầy. Mình sẽ chết chìm ở dưới đó không ai hay biết cả.
Thấy Cường sợ sệt, Tuấn nói:
- Nếu mày sợ thì ở lại. Tụi tao sẽ dẫn Thiên Hương qua đầm lầy.
Cường sợ nhưng không dám ở lại một mình. Nó nói:
- Tao đâu có sợ... Nhưng đám cỏ kia cao quá, che hết mắt tụi mình làm sao mình thấy dấu hiệu ở rừng được?
Lúc bấy giờ, Tuấn mới chợt nghĩ ra:
- Trời! Cỏ cao hơn chúng mình... chúng mình lùn quá...
Hùng nói:
- Đầm lầy này chỉ để người lớn đi qua mà thôi.
Hoa đùa:
- Phải chi mình bay được!
Tuấn có vẻ suy nghĩ dữ lắm. Nó ngó em nó chầm chập. Thúy Mai bây giờ mới biết sợ. Cô bé nói:
- Anh Tuấn ơi! Dẫn em về nhà. Em sợ lắm.
Tuấn không trả lời em mà lại reo lên:
- Thúy Mai sẽ dẫn chúng ta qua đầm.
Cả bọn ngạc nhiên:
- Sao? Sao? Thúy Mai làm thế nào dẫn mình qua đầm được?
Tuấn giải thích:
- Thúy Mai còn nhỏ, không nặng lắm. Tao có thể cõng nó được.
Trong lúc cả bọn ngơ ngác không hiểu Tuấn muốn nói gì. Tuấn gọi Thúy Mai:
- Thúy Mai lại đây anh bảo?
Thúy Mai dè dặt đến gần Tuấn, chả biết anh nó muốn gì?
Tuán nói với Thúy Mai:
- Mai nghe anh bảo nè! Nếu không có Mai thì chắc chắn Thiên Hương không về Át Ra được! Mai có chịu giúp Thiên Hương không?
Thúy Mai reo lên:
- Giúp chứ!
Tuấn bèn cõng Thúy Mai đi sâu vào đám cỏ cao ở đầm lầy. Đầu nó mất hút dưới đám cỏ, trừ đầu Thúy Mai nổi lên.
Tuấn nói to:
- Thúy Mai có thấy cái bảng đỏ trước mặt không?
Thúy Mai quan sát giây lát rồi nói:
- Thấy! Em thấy!
Lúc đó cả bọn đã hiểu, tất cả vỗ tay vang dội cả một vùng hoan hô Tuấn.
Tuấn cõng Thúy Mai trở ra nói:
- Bây giờ tụi bây phải nghe tao thì mới có thể qua đầm lầy này được. Thúy Mai sẽ hướng dẫn chúng ta. Tao cõng Thúy Mai đi trước. Thiên Hương đi sát sau tao, rồi tới Thúy Hồng. Thúy Hồng phải canh chừng Thiên Hương, những đứa còn lại đi phía sau. Đứa phía sau đi sát đứa phía trước và bước theo đứa phía trước. Về phần Thúy Mai, em phải luôn luôn ngó kỹ cái bảng đỏ và hướng dẫn các anh theo đúng đường thẳng đi tới bảng đó. Nếu anh quẹo lố sang trái thì em nắm tai phải anh kéo lại, nếu anh quẹo lố sang phải thì em nắm tai trái anh kéo lại, em hiểu không, Thúy Mai?
Thúy Mai nói quả quyết:
- Em hiểu rồi.
Tuấn la lên:
- Vậy thì chúng ta lên đường!
Nó mím môi cõng Thúy Mai lên vai rồi tiến vào đầm lầy. Cả bọn nối đuôi theo sau nó, đứa này sát đứa kia. Trước tiên là Thiên Hương, kế đó là Thúy Hồng, đứa đi sau chót là Hùng. Đất ẩm ướt trơn trợt. Đất lún tới mắt cá chân bọn trẻ.
Hoa nói to:
- Trời! Đôi giày mới mua của tôi ướt dơ hết rồi.
Tuấn an ủi Hoa:
- Kệ! Về nhà rửa... Hoa coi chừng té đó.
Ềnh ương bỗng kêu vang lừng làm Thiên Hương sợ. Cô bé hỏi:
- Con gì la ghê quá vậy?
Tuấn đáp:
- Con ễnh ương đó! Bé đừng sợ, nói hiền lắm không làm hại ai hết.
Thình lình Hoa hét to:
- Á! Cứu Hoa với!
Tuấn hoảng hốt quay lại:
- Cái gì đó?
Hoa lọt xuống một cái hố. Nó bị chìm tới ngang vai. Tuấn và Cường phải cố gắng hết sức mới lôi Hoa lên đất cứng được.
Sau khi thoát khỏi hố sình, Hoa giải thích tại sao mình té:
- Một con ễnh ương nhảy lên vai tôi. Vì sợ nó cắn, tôi hoảng hốt nên mới bị té xuống hố đó.
Cả bọn cười nhưng Tuấn la lên:
- Hoa phải đi ngay hàng. Dù con cọp nhảy lên cũng phải đi ngay hàng nghe chưa?
Chúng lại tiến tới, nhưng lần này đề phòng kỹ hơn lần trước. Một lúc sau Thúy Mai reo vang dội:
- Rừng! Rừng! Mình tới rừng rồi!
Cả bọn lần lượt chui ra khỏi đầm lầy. Chúng đã đến ven rừng. Tuấn thở phào:
- Thành công. Bây giờ chỉ còn đi đến chỗ ba Thiên Hương dặn ban sáng.
Thiên Hương ngồi xuống đất. Cô bé buồn bã nhìn đôi hia nhung đỏ bị dính bùn lem luốc.
Tất cả lấy những nắm cỏ khô phủi những vết dơ ở quần áo. Cả bọn có vẻ mệt nhoài.
Thình lình Tuấn hốt hoảng la to:
- Hùng! Hùng đâu rồi?
Từ nãy giờ thiếu Hùng mà cả bọn không hay biết gì cả.
Cường nói:
- Hùng đi sau lưng tao mà!
Tuấn để hai tay vào mồm la to:
- Hùng ơi! Hùng ơi!
Bọn trẻ la tiếp theo:
- Hùng ơi! Hùng ơi!
Hai tiếng "Hùng ơi!" vang dội cả một khu rừng. Không có tiếng trả lời, trừ những tiếng kêu của ễnh ương. Cả bọn nhìn nhau lo sợ.
- Hùng ơi! Hùng ơi!
Vài con quạ từ đầm lầy vụt lên trời cao.
Chương 8
Tuấn xanh lè xanh lét. Nó la khan cả giọng:
- Hùng ơi! Mày ở đâu?
Hoa giơ hai tay lên trời:
- Có lẽ anh Hùng bị chết chìm rồi.
Thúy Hồng nạt Hoa:
- Mày đừng nói tầm bậy!
Tuấn dặn cả bọn:
- Tụi bây ở đây trông chừng Thiên Hương nha, để tao vào tìm Hùng coi!
Tuấn vừa chui vào đầm lầy thì vừa lúc đó Hùng cũng chui ra. Cả hai đứa va đầu vào nhau một cái bốp.
- Ái!
- Úi cha!
Tuấn, Hùng ôm đầu nhăn nhó. Tuấn vừa nói vừa lấy tay sờ cục u nổi trên đầu:
- Mày làm gì trong đó vậy, làm tụi tao hoảng hồn?
Tuy đau nhưng Tuấn có vẻ bằng lòng vì Hùng không sao cả.
Hùng nói run run:
- Tao đã gặp chuyện ghê lắm!
- Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?
Hùng ngồi xuống đất, mặt nó vẫn còn vẻ sợ hãi. Nó kể:
- Tao vừa chùi kính...
Tuấn chận lại:
- Mày lúc nào cũng chùi kính cả.
Hùng nói:
- Kính dơ thì tao phải chùi chớ! Nếu không chùi làm sao tao thấy rõ được? Cận thị mà!
Cường ngây thơ:
- Chuyện ghê đó phải không?
Hùng nạt Cường:
- Không phải! Khi tao vừa chùi kính xong và vừa tính đeo kính vào mắt thì một con rắn rất bự ở dưới đầm phóng lên về phía tao. Nó nhe răng...
Thúy Hồng sợ hãi:
- Ghê quá!
Hải hỏi Hùng:
- Rồi Hùng làm gì?
Hùng nói:
- Tao phải giết nó vì tao không thể nào chạy trốn kịp.
Cường hỏi:
- Tại sao mày không la cầu cứu?
Hùng đáp:
- Khi người ta đứng trước tử thần, người ta không la được.
Hoa hỏi:
- Con rắn đó hình dáng như thế nào?
Hùng đáp:
- Vì tao chưa đeo kính nên tao không thấy nó.
Tuấn lo âu:
- Nó có cắn mày không?
- Không, nó đã chạy mất, tao cũng chạy luôn.
Tuấn nói:
- Mày tìm được đường ra, may lắm đó!
Hùng nói:
- Tao theo vết chân của tụi bây.
Hoa nói:
- Tôi tưởng anh bị chết chìm rồi.
Lúc bấy giờ Thiên Hương lên tiếng hỏi:
- Con rắn là con gì hở các anh?
Tuấn đáp:
- Đó là con vật rất dài và rất nhỏ, không có chân. Nếu mình bị nó cắn sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Thúy Hồng nói thêm:
- Con rắn là con vật dữ lắm.
Thiên Hương hỏi:
- Dữ là tại nó không có chân phải không?
Tuấn nói:
- Không phải! Nhưng nó đi nhanh lắm.
Thiên Hương hỏi:
- Làm sao con rắn đi tới nhanh được khi nó không có chân?
Hải nói:
- Được chứ! Thiên Hương coi nè!
Hải nằm xuống cỏ trườn mình tới bằng cái bụng của nó.
Thiên Hương không vừa lòng:
- Nhưng anh đi tới rất chậm.
Hải hơi ngượng:
- Đó vì anh không phải là con rắn.
Tuấn quan sát bầu trời:
- Chưa thấy sao xuất hiện! Mình có thể nghỉ một chốc.
Tuấn đã quá mệt vì phải lo lắng quá nhiều. Nó nằm dài trên cỏ. Những đứa kia ngồi bó gối nhìn trời.
Tiếng chim hót ríu rít trong rừng. Các ngọn cây lay động nhẹ nhàng. Gió thổi hiu hiu.
Thiên Hương đã quên hết mọi lo âu vừa trải qua. Cô bé có vẻ thích thú địa cầu. Miệng cô bé lúc này trở lại tươi như hoa hàm tiếu.
Thình lình Thiên Hương cười vang, tiếng cười trong vắt của cô vang dội trong rừng và vươn lên tận trời cao.
- Á kìa! Một con gà.
Cô bé chỉ một con công đang đậu trên một cành cây.
Thúy Hồng nói:
- Không phải gà đâu bé! Đó là con công.
- Con công là gì?
Tuấn giải thích cho cô bé Át Ra hiểu:
- Con công thuộc về một loài chim ở địa cầu. Loài chim là một giống vật có hai chân, hai cánh và một cái mỏ. Chim chạy trên đất nhờ chân, bay trên trời nhờ cánh và chim dùng mỏ để mổ. Chim hót rất hay và đẻ trứng. Trứng chim trắng và tròn.
Thiên Hương ngắt lời Tuấn:
- Chim bay thật hả anh?
Tuấn vỗ tay. Tiếng động làm con công bay mất. Thiên Hương nói có vẻ buồn:
- Chim bay thích quá!
Hiểu ý, Tuấn nói:
- Bé cũng vậy đó! Chút nữa bé sẽ bay như con chim đó.
Bọn trẻ đang nói chuyện với nhau rất thân mật và vui vẻ thì một đàn muỗi từ đâu bay đến tấn công tới tấp bọn chúng.
Hoa vừa đáp vừa la:
- Các con muỗi này đáng ghét quá!
Thiên Hương ngắm nghía con muỗi đang đậu trên chân mình rồi nói:
- Con vật gì mà bé thế?
Thúy Hồng bèn đập chết con muỗi đó.
Thiên Hương hỏi:
- Tại sao chị lại giết nó?
Thúy Hồng đáp:
- Tại vì nó chích, ngứa và đau lắm.
Tuấn đứng dậy:
- Mình đi đi! Ở đây đầm lầy muỗi nhiều lắm.
Chúng đi theo men rừng. Một lúc sau, chúng gặp một con đường mòn dẫn vào rừng.
Tuấn nói:
- Mình theo đường này vào rừng đi!
Hùng nghi ngờ:
- Có chắc đường này đi đến chỗ ban sáng không?
Tuấn quan sát bầu trời rồi đáp:
- Chắc chứ! Vì đường này đưa ta về phía Tây.
Hoa hỏi:
- Tại sao anh biết đường này dẫn về phía Tây?
- Vì mặt trời đỏ rực kia! Chỗ mặt trời lặn là phía Tây:
Cường cười khen Tuấn:
- Mày giỏi quá!
Tuấn đi đâu, cả bọn phải sắp hàng một theo sau vì con đường mòn quá chật đi song hàng không được. Những nhánh cây tua tủa xuyên qua đường, nên đi không khéo sẽ bị đập vào mặt trầy da chảy máu.
Tuấn vừa lấy tay kéo mấy nhánh cây dạt ra hai bên vừa nói:
- Tụi bay coi chừng nghe. Đường khó đi lắm.
Cả bọn bước tới từng bước một.
Bỗng nhiên Hùng la lên:
- Trời ơi! Mắt kính tao rớt đâu mất rồi?
Hùng vừa bẻ một nhánh cây cản đường quăng xuống đất thì một nhánh cây khác kéo mắt kính cận của nó quăng đi đâu mất.
Tuấn nói:
- Mày tìm đi, tụi tao chờ.
Hùng nói:
- Tao tìm sao được! Tao thấy không rõ làm sao tìm được?
Lúc đó trời đã bắt đầu tối, trong rừng lại càng mau tối hơn, tiếng chim hót ríu rít gọi nhau về tổ vang dội trong rừng.
Hoa, Hải, Thúy Hồng đua nhau tìm mắt kiếng cho Hùng thật là thảm não. Nếu mắt kính mất, không biết sẽ làm sao khi không thấy đường?
Nhưng Hoa tìm được mắt kính cho Hùng, Hùng thở phào khoan khoái. Thật là may, cặp kính không vỡ, chỉ bị dơ mà thôi. Hùng đứng yên lau thật kỹ. Tuấn sốt ruột:
- Thôi đi Hùng! Vừa đi vừa lau, hết giờ rồi!
Hùng không nghe lời Tuấn:
- Chờ tao đã! Tao phải đeo kính tao mới đi được.
Nhưng Tuấn ra lệnh cho cả bọn đi tới để mặc kệ Hùng. Dù muốn, dù không Hùng phải đi theo Tuấn. Chỉ một lát Hùng la lên:
- Ngừng lại! Chờ tao với!
Tuấn hỏi:
- Cái gì vậy? Mất kính nữa à?
- Không! Mắt kính tao nhòa đi chẳng thấy gì hết.
Tuấn giận dữ:
- Nhòa kệ nó! Đi!
Đường càng lúc càng lên dốc. Bọn chúng tiến tới trước một dốc núi thẳng đứng chắn ngang như một bức tường thành. Cả bọn ngó nhau.
Hùng hỏi:
- Làm sao qua đó bây giờ?
Tuấn lo âu:
- Cao và thẳng quá! Không lẽ phải trở lại?
Cường càu nhàu:
- Trở lại đi! Tao leo qua không nổi đâu!
Hùng đề nghị:
- Mình quay trở lại đi, tìm đường khác.
Tuấn nói:
- Có lẽ phải vậy rồi, nhưng để tao thử xem.
Tuấn theo chân dốc núi. Một lúc sau, cả bọn thấy Tuấn xuất hiện trên cao và nghe Tuấn la vọng xuống:
- Tụi bây quẹo qua trái có những bậc thang đá leo lên dễ lắm.
Một cái thang đẽo sâu trong đá hình chữ chi đã đưa cả bọn lên đỉnh dễ dàng. Trên đỉnh có một vùng đất bằng phẳng, đứng từ đó có thể nhìn xuống cả một vùng rừng. Bọn trẻ ngắm nghía các sườn núi đứng thẳng dưới chân chúng. Tuấn thở ra:
- Con đường mòn ban sáng ở đâu? Phải tìm được con đường đó thì mới đưa Thiên Hương về Át Ra được.