Kẻ Lạ Mặt Trên Hải Cảng - Chương 7 & 8

Chương 7

Những ngày sung sướng của Minh trôi khá mau, Minh không kịp nhớ. Nó chia sẻ nguồn vui với cả gia đình. Ngay sau hôm nó làm chủ con thuyền sang trọng đó, chị Mai nó và ba đứa em diện những áo quần xinh đẹp nhất, kéo nhau xuống bến để chiêm ngưỡng món quà bất ngờ như từ trên trời rơi xuống. Mà các nhà láng giềng cũng chia sẻ cái tin mừng ấy. Người cha từ biển khơi trở về trông thấy bàn ăn được trải tấm khăn sặc sỡ và một bữa ăn tối khá tươm tất. Chị Mai có sáng kiến mời bạn Minh đến ăn cho vui – người cho đến nay vẫn được coi là kẻ lạ mặt chứ không rõ tên họ là chi. Tức thì Minh nghe theo và lát sau nó trở về, hơi kém vui vì anh ta không chịu đến. Mặc dù vậy, lúc ăn tráng miệng, người cha nâng ly lên chúc mừng sức khỏe người vắng mặt còn Minh thì bùi ngùi nghĩ đến cái bộ dạng trầm ngâm, lặng lẽ của anh ta bên đống lửa, một mình.

Đêm nay, anh ấy không được nghe Minh đọc báo, song Minh hứa ngày mai sẽ đọc bù cho anh.

Ngôi nhà nhỏ như sáng rực vì niềm vui của gia đình Minh. Đứa con trai đề nghị:

- Thưa ba, con sẽ bán chiếc thuyền cũ đi, nó vừa được anh bạn con thay đáy và sơn sửa lại, khá lắm. Với tiền đó, ba sẽ mua một bộ lưới mới…

- Hay lắm. Và chắc con tính chở khách bằng chiếc Hy Vọng?

- Thưa ba, đúng vậy. Con sẽ tăng giá chút đỉnh…

- Không nên đắt lắm, con ạ! Nên tính vừa phải thôi…

- Vâng, con không tính đắt lắm đâu, ba cứ tin con đi.

- Ba rất hài lòng vì con có vẻ tháo vát… Ờ, mà con cũng sắp trưởng thành đó thôi!

Tối đó, trước khi lên võng nằm, Minh đưa mắt nhìn lại chỗ trống, chỗ mà trước kia nó đặt chiếc chai. Đêm nay, Minh không thay áo ngủ vì nó biết rằng sẽ không sao chợp mắt : con thuyền mới tinh khôi, trắng lốp choán rợp lấy tâm trí nó. Cho đến 11 giờ đêm nó phóc ra khỏi võng, gấp gọn cái chăn đơn, kẹp vào nách và thổi tắt ngọn nến trước khi rời phòng riêng.

Từ khuôn của sổ, nó nhìn ra phía bên kia đập đá, ánh trăng xanh biếc, đang trải lên mặt biển cái ánh sáng huyền ảo, mơ màng.

Chiếc Hy Vọng đang ở đó như chờ đợi, mời mọc chủ nhân. Với đôi chân trần, Minh nhảy từ thuyền này sang thuyền khác để đến tận thuyền mình, rồi nó giở tấm vải thô màu đỏ đậy phía sau thuyền ra, nằm dài xuống sàn thuyền, đắp mình bằng cái chăn mang theo, ngửa mặt nhìn những vì tinh tú lấp lánh trên trời. Mãi thật khuya Minh mới ngủ thiếp đi.

Khi Minh tỉnh giấc, mặt trời lên khá cao và nó sững sờ vì thấy bạn mình đứng ở bên bờ vẫy gọi. Nó ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh biết em ở đây?

- Anh thừa biết, em làm sao ngủ được đêm nay tại trong nhà?

- Anh ra khơi với chiếc Hy Vọng với em hôm nay chớ? Em muốn thử…

- Rất sẵn lòng!

Bạn nó xuống thuyền. Minh hớn hở đề nghị để anh ta lái thuyền song anh ta từ chối, ngồi cạnh nó hướng dẫn cho nó điều khiển. Minh nong nả giương buồm lên, gió sớm làm gợn sóng trên mặt biển. Như một con tuấn mã, chiếc Hy Vọng cũng trẻ trung và nong nả giống chủ mình.

Đôi bạn vong niên đảo một vòng quanh Đảo Xanh, nơi mà trước kia Minh vẫn đưa khách kiếm tiền bằng chiếc thuyền cũ kỹ hiện đang nằm phơi mình trên bến vắng. Gió thuận, buồm căng, chiếc Hy Vọng phăng phăng lướt sóng, trở về. Bạn nó khen:

- Chiếc Hy Vọng khá lắm đó, Minh ơi!

- Ngày mai em sẽ bắt đầu làm việc, anh thấy sao?

- Còn thấy sao nữa? Vui chơi như vậy quá nhiều rồi, làm việc đi chớ, cậu!

Cả hai cười ròn rã, tiếng cười lan trên mặt biển. Khi anh ta rời Minh, nó dõi mắt theo anh và nhận thấy anh không còn khập khiễng nữa, Minh rất hài lòng.

Vừa nhảy lên bờ, Minh chạm trán một gã đàn ông có vẻ phong nhã, bảnh bao trong bộ quần áo thể thao, sau anh ta là một gã trẻ hơn, vai mang máy ảnh.

- Chào cậu bé, cậu là chủ nhân cái thuyền đó phải không?

- Vâng!

- Cậu là Hà Đình Minh?

- Vâng, ông hỏi có chuyện gì? – Minh hồi hộp hỏi lại.

- Tôi được biết câu chuyện lạ lùng của cậu do dân chài kể lại. Tôi xin tự giới thiệu : tôi là phóng viên của tờ Thế Giới Mới… Cậu biết tờ nhật báo này chớ?

- Vâng, tôi đọc mỗi ngày…

- Tôi muốn cống hiến độc giả câu chuyện cái chai phiêu lưu của cậu. Tôi muốn biết cậu có gửi gắm gì trong cái chai ngoài con thuyền buồm xinh đẹp? Và tại sao cậu lại nảy ra cái sáng kiến ngộ nghĩnh như thế? Cậu có hy vọng gì khi gửi chai đi?

- Tôi không hy vọng gì… Tôi thích phiêu lưu và tôi thử viết một lá thư bỏ vào chai… Tôi nghĩ đến khi cái chai trôi đi khắp, vậy là vui rồi.

- Nhưng, nguyên do chính khiến cậu… tôi nghĩ là còn có một nguyên cớ gì…

- Tôi có một người bạn tốt, anh ta rất nghèo và anh ta đã chịu khó ngồi làm một con thuyền xinh đẹp đặt vào trong chai tặng tôi, nhưng lại không bằng lòng cho tôi giữ nó. Anh bảo tôi bán đi lấy tiền giúp gia đình. Mà tôi thì không muốn đem vật kỷ niệm quí báu đó đổi ra tiền. Nhưng vì đã hứa với anh là không giữ, nên tôi thấy chỉ còn có cách là gửi nó cho biển cả…

Hai gã phóng viên như bị mê hoặc vì cái vẻ ngây thơ thành thật của Minh. Họ ngồi yên nghe Minh kể lại từng chi tiết một. Khi Minh dứt lời, gã cao lớn lên tiếng:

- Tôi sẽ viết lại đầy đủ câu chuyện đăng lên báo, tôi sẽ tặng cậu một tờ làm kỷ niệm và bây giờ, nào! Mời cậu chụp một tấm hình để đăng lên cho thêm phần long trọng!

Nói xong, gã kéo tay Minh, dáng bộ thân mật làm Minh rất hài lòng. Trước hết, anh ta bảo bạn chụp nguyên người Minh, phía sau là hải cảng cũ kỹ. Cái thứ hai là Minh đứng trên thuyền.

Sau đó, gã mời Minh đi ăn, song Minh từ chối vì nó nóng về nhà kể chuyện cho chị với cha hay.

Tối đó, như thường lệ : Minh mua thực phẩm cho bạn cùng với tờ nhật báo. Bạn Minh cười vui vẻ:

- Tôi xin khuyên bạn : đêm nay hãy về ngủ tại nhà nghe! Đừng có xuống canh thuyền mới nữa, không ai ăn cắp của bạn đâu!

Minh cười theo, tỏ ý vâng lời.

Ngày thứ hai, Minh rời bến trước khi mặt trời mọc, đến Đảo Xanh, Minh đón được sáu hành khách và chỉ buổi sáng, nó đưa được 6 chuyến đi về. Minh ăn trưa trong thuyền mình, bánh mì nướng, xúc xích có cả hành tây, do một bà bán rau biếu nó. Trời nhá nhem tối Minh mới về đến nhà và chỉ về để đưa tiền cho chị rồi hộc tốc ra bến tàu tìm anh bạn để kể lại việc đưa hành khách hôm nay.

- Anh thấy con thuyền của em sang quá, không xứng với những giỏ gà, giỏ rau! – Bạn nó pha trò, còn Minh vội vàng giở tờ báo ra, ở trang nhất, dưới hàng chữ lớn tướng : Cuộc phiêu lưu kỳ thú của chàng thủy thủ trẻ tên Minh là tấm ảnh thật rõ và đẹp của nó, đứng trên chiếc Hy Vọng, mặt tươi tỉnh, mắt sáng ngời vì thích thú. Một cột dài, kể lại, bằng giọng lưu loát, bóng bẩy câu chuyện của Minh.

Lại một ngày nữa trôi qua. Minh luôn luôn bên cạnh con thuyền như kỵ sĩ và con tuấn mã thân yêu. Sau mỗi ngày, Minh không rời thuyền ngay, mà nằm dài lên đó, gác đầu vào mạn thuyền, lắng nghe tiếng sóng gợn nhẹ vỗ về, vuốt ve con thuyền phía dưới.

Trong lúc đó, anh chàng thủy thủ không tên, bạn nó đang làm gì? Anh ta cũng đang vuốt ve, săn sóc chiếc thuyền cũ kỹ của Minh. Anh ta thủ thỉ với con thuyền cũ kỹ đó như Minh với chiếc Hy Vọng:

- Chà, mày uống ba nước sơn rồi đó! Mày cũng không phải là vô dụng. Sẽ có lúc cậu bé đến với mày! Mày cũng là bạn nó mà!

Thật vậy, dù có thuyền mới xinh đẹp, Minh cũng không quên hẳn chiếc thuyền cũ này. Minh và nó há không từng chia sẻ mọi vất vả đó ư? Trước khi về nhà, Minh tạt ngang thăm nó vài giây.

* * *

Một hôm, rời bến nhỏ trên Hải đảo, Minh nhận thấy trời đổi gió. Đàn hải âu trở về vịnh bay là là trên đầu thành từng đàn dày đặc. Biển từ mầu xanh đổi sang mầu xám như chì. Gió hổn hển như một người khổng lồ sắp đứt hơi. Biển cả nổi giận. Chiếc Hy Vọng đảo qua, đảo lại trên sóng, như vướng trên bùn, nó cũng tỏ ra nóng nảy như con ngựa chứng lên cơn. Mầu nước đùng đục như mầu dầu nhớt, song không phải là thứ dầu nhớt thường mà thứ dầu nhớt được nấu sôi lên. Lướt qua khỏi đám nước xoáy, Minh mất ngót hàng giờ. Song rồi sau cùng, Minh cũng đưa được Hy Vọng đến bến bình yên, thở phào nhẹ nhõm. Khi nó phàn nàn với bạn về sự thay đổi bất ngờ của biển cả, anh ta cười, thản nhiên nói:

- Biển thế đấy! Không bao giờ chịu báo trước khi sắp giở trò tác hại. Đêm nay, sẽ có nhiều thuyền cột trong vịnh nhảy múa còn những thuyền đang giữa ngàn khơi thì không biết số phận chúng ra sao?

Im lặng bao quanh đôi bạn sau câu nói. Minh từ biệt bạn về nhà. Ngoài khơi, từng lúc, những tia sáng lóe lên, đe dọa. Gió gào thét đinh tai, nhức óc, báo hiệu bão tố đến nơi, tiếng sấm vang rền. Trên căn gác nhỏ, Minh chợp ngủ và thức giấc không biết mấy lần, gió rít trên mái nhà như muốn quật tung mái lên. Cái đuôi của cơn bão biển quét ngang thành phố. Minh nghe tiếng còi của chiếc Báo Gấm rời bến, đó là chiếc xà lan được báo động phải đi cấp cứu đám dân chài đang bị nạn giữa trùng dương.

Minh run sợ nghĩ đến cha và hai bạn đồng hành phụ việc của ông, tàu cá của họ thì cũ mèm, rất tệ. Minh trải qua một đêm lo lắng.

Bình minh đến, trời cũng dịu dần. Mà không riêng gì Minh : hầu hết dân chài trong xóm đều không ngủ yên. Tai nạn sẽ giáng xuống gia đình nào đây? Lũ trẻ được mẹ phái đi xuống bến trước hết. Rồi đến phiên các bà mẹ, sau khi chờ đợi quá lâu, nóng ruột phải đi theo. Mai bối rối nhìn em trai:

- Minh ơi, chị lo quá, không biết ba mình ra sao…

- Ba là tay đi biển rành nghề.

Minh cố trấn an chị nó, trong khi đó nó lo lắng không kém gì Mai. Nó đi thẳng ra kho hàng, gặp bạn, anh ta cũng lộ vẻ buồn rầu. Họ chỉ biết chờ đợi.

Rồi thì, ngõ biển vào vịnh, lác đác có vài cánh buồm xác xơ, tơi tả thoát hiểm trở về. Các bà đứng giữa, bâu quanh là đàn trẻ, đưa tay che mắt ngóng ra khơi. Tiếng hỏi han, tiếng trả lời vang dậy trên bến nước. Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng thuyền cha, dù vậy, Minh không đủ can đảm hỏi han gì, nó vẫn kiên tâm chờ đợi cho đến tối mịt, lại thất thểu quay về.

Bốn chiếc thuyền đánh cá, trong số đó có thuyền của cha Minh, bặt tin và không ai hay biết số phận nào dành cho chúng.

Một chốc sau, người con cả của gia đình bác Mạc cho hay là anh ta có thấy thuyền của cha Minh bị sóng cuốn…

Mai không sao ngăn nước mắt, nhưng cô cố gắng cầm giữ để lũ em được yên tâm.

Minh lại trải qua một đêm trằn trọc. Mờ sáng hôm sau, có tiếng ồn trước cửa. Minh vội vàng chạy xuống : người ta khiêng cha Minh vào nhà, ông và hai bạn may mắn được chiếc tầu tuần cứu thoát, nhưng con thuyền thì bị sóng cuốn mất tăm.

Mai kêu gào khóc lóc nhưng ông Hải không nghe chi cả, cột buồm gãy đập mạnh vào ông đến nỗi ông ngất lịm mê man qua nhiều giờ rồi.

Hồi lâu, khi xóm giềng tản mác hết, ông choàng tỉnh. Để trấn an lũ con, ông gượng lắp bắp vài lời:

- Đừng… đừng khóc… Ba có chết đâu…

Rồi ông lại lịm đi, nhưng đàn con rất mừng rỡ, vì biết cha mình sẽ vượt qua như đã từng vượt qua.

Chương 8

Phải! Ông Hải không chết, ông chỉ nằm liệt nhiều ngày rồi khi ông bắt đầu đi đứng được thì việc đầu tiên ông nghĩ tới là phải tậu một chiếc thuyền đánh cá khác thay thuyền đã đắm, vì không chỉ lo cho gia đình mình mà ông tự coi như có bổn phận đối với hai người giúp việc. Trong hai người, một người bị thương tích trầm trọng ngang hông và người nữa thì chỉ trầy trụa sơ sơ. Tuy nhiên, những dân chài can đảm đó không than thân trách phận mà còn mừng vì biển cả đã tha mạng sống của họ, họ được trở về. Khi một trong hai người tỏ ý lo lắng thì ông Hải ngắt lời họ ngay: 

- Tôi còn sống đây, tôi không để các anh chết đói. Để tôi lo! Tôi không bỏ những cộng sự viên của tôi, những người đã cùng tôi đi biển trên cả chục năm trời nay đâu!

Thật vậy, mười năm nay, ông Hải đã dìu dắt họ, điều khiển họ, hướng dẫn họ, ông là đầu óc, họ là tay chân, làm sao ông có thể không lo cho họ? Thậm chí, quay cuồng dưới biển trong cơn bão, mà ông còn cố gắng dìu được một người đặt lên mảnh ván thuyền trước khi kiệt lực hoàn toàn, buông tay, ngất đi trong vòng tay người thủy thủ lực lưỡng của chiếc tàu đến cứu.

Được ông chủ trấn an, hai người thợ chài vững lòng chào ông và trở về nhà, chờ đợi. Họ tin ở ông.

Trong khi đó, ông Hải bưng đầu, moi óc cố tìm coi có thể mua lại của ai một con tàu đánh cá có thể thay vào chiếc của mình, một chiếc không lớn lắm, mới lắm mà cũng không quá cũ, vừa phải. Ông chợt nhớ đến già Phú, người có con thuyền hợp với công việc của mình.

Chỉ còn vấn đề nan giải : tiền đâu? Con thuyền đó, ít nhất cũng phải năm trăm ngàn đồng mà ông hiện giao cho Mai cất chưa quá 200 đồng. Ông ngồi lặng giây lâu, song như vậy, không có nghĩa là ông Hải không làm việc, đầu óc ông làm việc nhiều hơn lúc nào hết, hơn cả bao giờ.

Không thể mong chờ vào ai được. Chỉ còn có cách… nghĩ đến Minh, đến con thuyền mới xinh đẹp của con trai, ông cảm thấy yên tâm phần nào. Nhưng liệu Minh có bằng lòng không? Minh có chịu hy sinh con thuyền đó, bằng lòng để cha bán đi lấy tiền đặng trang bị một con thuyền đánh cá khác không? Nó còn nhỏ quá, mà những đứa trẻ thì không thể đòi hỏi nó hy sinh dễ dàng được. Dù sao, ông Hải nghĩ rằng cứ thử đề nghị xem nó có thái độ ra sao. Phải! Nó còn nhỏ quá, song tuổi trẻ của con nhà nghèo, quen vất vả, chịu đựng hẳn là khác xa tuổi trẻ sống trong nhung lụa, nuông chìu. Con ông sẽ hiểu. Hơn nữa ông dò hỏi chứ không bắt buộc.

*

Minh buông cái nĩa, nghẹn ngào, nhìn sững cha một giây rồi không nói tiếng nào, nó bưng đầu chạy biến ra đường. Ông Hải cũng không kịp có phản ứng gì cả. Ông muốn đứng lên, gọi con lại, bảo là nếu nó không muốn thì thôi, ông không bắt buộc, song ông còn yếu quá… ông ngồi lặng, khe khẽ thở dài.

Mai hiểu ý cha, cô lại gần ông, đặt tay lên vai cha, trấn an:

- Ba đừng buồn, con chắc nó sẽ bằng lòng… Em con là đứa hiếu thảo…

- Ba chả còn biết tính sao nữa, nó làm như đứa hóa cuồng. Ít nhất, nó phải hiểu cho ba…

Trong lúc đó, Minh chạy chân không bén đất, dẫm càn lên những mảnh ván nằm la liệt, đôi chân trần bị nhiều vết sướt, trầy da, rướm máu. Nó cần được gặp một người hiểu nó nhất, dù đó là người dưng chứ không chút liên hệ huyết nhục.

Đâm sầm vào lều bạn, nó thở hồng hộc, mặt tái mét làm cho bạn nó cũng hoảng lên:

- Lại có gì đây? Sao em như là bị ma đuổi vậy, Minh?

- Anh không biết đâu, anh không thể… em không thể…

- Bình tĩnh lại coi! Em phải xử sự như một người lớn chớ!

- Anh không hiểu được mà – Minh rền rĩ, nước mắt tuôn ròng ròng – Anh không giúp em được gì đâu…

- Phải! Có thể anh không giúp em được gì, nhưng cứ nói ra, chúng ta là bạn, phải không, Minh? Em không tin anh sao?

Giọng điềm tĩnh, dịu dàng của anh bạn làm Minh đỡ khổ đôi chút, nó ấp úng:

- Ba em… ba em muốn em bán chiếc Hy Vọng… Anh nghĩ coi…

- Để làm gì chớ?

- Để lấy tiền cho ông mua chiếc thuyền đánh cá khác, thay chỗ chiếc bị chìm. Ba em nói là ông còn phải nghĩ đến gia đình hai anh bạn chài nữa… Anh nghĩ coi : em trách nhiệm gì về họ? Anh nghe không? Ba em muốn bán…

- Sao lại không nghe? Anh nghe rõ rồi, tên thủy thủ nhỏ kia! Em không bằng lòng chớ gì? Nghe đây! Bộ em tưởng ba em sung sướng khi đề nghị việc này sao? Em phải hiểu…

- Em không hiểu gì hết – giọng Minh hờn dỗi – Anh đứng về phía mấy người lớn, anh cũng muốn lấn át em… Em chán hết người lớn…

- Minh ơi! Anh mến em lắm. Em thường tỏ ra biết điều, biết nghĩ đến người khác, em tốt bụng lắm. Sao lần này em lại chỉ nghĩ đến sở thích em thôi? Em nên biết là ba em khổ tâm lắm, hiển nhiên là không còn cách gì khác, ông mới phải đòi hỏi em hy sinh. Hãy tỏ ra người lớn, coi nào!

- Người lớn? Em 14 tuổi…

- Với con thuyền xinh đẹp đó, em rất vui vẻ, sung sướng, em lại dư một chiếc nằm ườn phơi nắng. Còn ba em, ông đang cần thuyền đánh cá mưu sinh cho nhiều miệng ăn. Bao nhiêu người trông cậy vào mình ông.

- Hừ! – Minh kêu lên một tiếng vô nghĩa rồi chợt im.

Giọng anh bạn vẫn đều đều, rót vào tai trong lúc Minh muốn bịt tai lại, không nghe:

- Em nghĩ kỹ đi rồi sẽ trả lời ba em. Em mất vui nhiều, anh biết nhưng mà em còn chiếc cũ để đưa khách kiếm tiền. Chiếc Hy Vọng không quá cần thiết, em công nhận chớ?

- Em công nhận lời anh… Nhưng mà…

Minh đã đưa ống tay áo lau khô nước mắt. Nó xúc động vì những lời giải thích của bạn nó. Nó biết rằng hơn ai hết, anh hiểu nỗi buồn của nó. Thằng bé lắc đầu, xua đuổi mọi tư tưởng buồn rầu và quả quyết nói:

- Em xin nghe anh! Em sẽ xử sự như người lớn để ba em hài lòng.

- Em tốt lắm!

- Chiều nay, em có nhận chở một chuyến hàng về phía nam, vịnh Ben-ri-nô, họ trả cho em khá nhiều tiền…

- Em hãy đi đi! Đi lần chót trước khi chiếc thuyền xinh đẹp về tay kẻ khác.

*

Nghe theo lời khuyên của bạn, Minh không đăng quảng cáo mà lấy một mảnh gỗ kẻ mấy chữ bằng sơn xanh : “Thuyền bán”, đem treo trước chiếc Hy Vọng.

Hôm ấy nhằm ngày chúa nhật, là ngày mà các thuyền buồm được ra khơi, cũng như những chiếc xe du lịch dạo rong khắp thành phồ.

Trời thật tốt. Nhiều du khách và chủ thuyền máy đi ngang chiếc Hy Vọng và hầu hết đều dừng lại trước con thuyền xinh đẹp.

Bọn con trai trạc Minh cười nhăn nhở khi hay tin này. Chúng cho là Minh biết làm gì với con thuyền xinh đẹp đó, nếu không đem bán lấy tiền tiêu? Nếu chúng mà làm chủ con thuyền như vậy coi, chúng sẽ dùng số tiền bán được xài cho thỏa thích… Minh không buồn cải chính nửa lời.

Minh ngồi xa xa, trên đống dây thừng, nhìn đăm đắm vào con thuyền yêu dấu. Chợt nó trông thấy dáng bộ còm nhom của Bình trước mặt. Tức thì, nhanh như cắt, Minh nhảy phóc tới trước mũi thuyền lấy tấm vải bạt che mảnh gỗ lại. Nó sợ Bình thấy hàng chữ, sẽ chế giễu nó, nó chịu gì nổi?

Quả nhiên, Bình đi ngang không nhận thấy gì khác, ngoài con thuyền xinh đẹp.

Ngay trưa hôm đó, có khách hàng đến mặc cả mua thuyền. Đó là ông Ất Cơ, một ông chủ tàu giàu sụ mà trước kia, cha Minh đã có làm công dưới tàu ông ta. Qua vài câu chuyện, hai bên nhận ra nhau và nhờ vậy, việc mua bán hoàn tất mau chóng vì ông Ất Cơ tốt bụng, không mè nheo giá cả đối với một người giúp việc cũ của mình.

Ông ký chi phiếu ngay cho cha Minh và yêu cầu Minh đưa con thuyền đó đến Xi-vi-ta-vét cho ông, còn ông thì đi tàu hỏa về trước.

Dưới ngọn đèn mờ, bên đĩa súp loãng, cha Minh kể lại mọi chuyện trong ngày cho Minh biết. Giọng ông trầm xuống, buồn rầu:

- Ba rất khổ tâm về điều này. Ba biết con quí chiếc thuyền…

- Xin ba đừng bận lòng. Con rất vui được giúp ba làm tròn lời hứa. Thuyền đó không phải để dành cho con chơi.

Giọng vui vẻ giả tạo, nó tiếp:

- Con xin phép ba cho con rủ người bạn cùng con đem thuyền giao cho chủ ở Xi-vi-ta-vét.

- Ồ, con cứ đi, nếu con muốn có bạn cùng theo thuyền.

Suốt hai ngày qua, hôm nay Minh mới thấy vui vui một chút, khi nó đề nghị việc đưa thuyền đi và được bạn nó nhận lời:

- Anh sẽ đi với em. Em muốn đi ngày nào đây?

- Em muốn đi liền vào ngày mai, em muốn cho xong…

- Lúc nào anh cũng sẵn sàng.

Tối đó, nằm trên gác, trong cái võng, Minh không sao chợp mắt. Mọi việc xảy ra y như là trong một giấc mơ.

Ngọn nến chập chờn, những bóng đen nhảy múa in lên vách. Đột nhiên, Minh choàng dậy, đi thẳng lại bức vách, chỗ mà nó dán những tranh ảnh về tàu bè. Minh nhìn lại lần chót cái hình nó đứng trước chiếc Hy Vọng, do nhiếp ảnh viên của báo Thế Giới Mới chụp, đăng lên báo và gửi tặng nó mà nó đã cắt, dán lên.

Soạt một tiếng, Minh đưa tay xé đôi tấm hình, vo tròn trong tay vứt ra cửa sổ. Đoạn, nó trở lại võng nằm. Ngọn nến cũng bắt đầu tàn dần, căn gác chìm ngập trong bóng đêm đen.

Xem tiếp chương 9 (hết)