Tủ sách Tuổi Hoa - 1973
Nguồn: THU HỒ; NHIM XU sưu tầm và scan - TVVN đánh máy
-------------------
Thực hiện eBook: Nguyễn Hữu Minh
(Ảnh bìa: ĐÈN BIỂN sưu tầm)
Chương 01
Một buổi sáng trời lạnh trên vùng cao nguyên khô cằn. Những đám mây xám ngổn ngang đầy trời bị mờ đi qua làn sương mù dầy đặc, từng cơn gió ban mai rạt rào thoảng qua vùng núi âm u, bí mật. Đây đó, vài hạt sương còn vướng đọng trên các cành cây, kẽ lá trông thật trong, thật tinh khiết. Khoảng không gian như còn vương lại sự tĩnh mịch sau một đêm dài, cảnh vật có vẻ mờ ảo huyền hoặc vì những tia nắng dịu dàng, yếu ớt ở cuối chân trời không đủ ấm để xoá tan màn sương đang bao trùm vạn vật...
Trên con đường mòn nhỏ hẹp, quanh co dẫn sâu vào khu rừng U Linh đầy bí hiểm, Vinh và Quân đang vui vẻ bước bên nhau. Đôi bạn tuy mới quen nhưng rất là tâm đầu ý hợp. Vinh là con một vị Đại Úy Pháo Binh mới được đổi về vùng này - Quận An Trung, quê hương khô cằn, sỏi đá của Quân. Lúc này còn là kỳ hè nên đôi bạn rất rỗi rảnh, thường rủ nhau đi "du lịch" khắp vùng, và sáng hôm sau, hai đứa dự định cắm trại ở dòng suối mang cái tên thật ma quái là Âm Hồn, thuộc một vùng khá hẻo lánh trong rừng U Linh.
Hướng mắt nhìn khu rừng âm u phía trước, Vinh chợt rùng mình, nói nhỏ:
- Suối Âm Hồn, cái tên nghe ghê quá. Không biết ở đó có ma không ... Sao bây giờ tao bỗng thấy hơi sờ sợ.
Quân cười nhẹ, nói đùa:
- Không có ma nhưng chỉ có oan hồn lảng vảng ở đó thôi, từ trước đến nay đã có hơn ba người bị mất tích ở đó rồi.
- Vậy mày rủ tao tới đó làm gì? Bộ thích về chầu Diêm Vương lắm sao? - Vinh la lên.
- Phải đó. Tao linh cảm chuyến này tụi mình đi hai nhưng khi về chỉ còn một.
Vinh liếc mắt nhìn thấy Quân cười cười nên biết ngay bạn nói đùa. Nó càu nhàu:
- Cái thằng nói giỡn gì nghe ghê quá, muốn đứng tim luôn. Mày thấy tao là dân mới nên tính hù chứ gì?
Quân đáp lửng lơ:
- Ờ, có lẽ thế.
Nói xong, nó phá lên cười làm Vinh đang nhăn nhó cũng phải cười theo...
Thời gian trôi qua, độ 15 phút sau, đôi bạn đã tới nơi. Địa điểm cắm trại là một vùng đất cao, cây cối thưa thớt. Ánh sáng mặt trời chan hoà khắp nơi cộng thêm tiếng róc rách của nước chảy ở gần đó vọng lại làm cảnh vật có vẻ vui tươi chứ không ghê gớm như Vinh nghĩ. Nó ngắm một lúc rồi khen:
- Khung cảnh thật nên thơ và lý tưởng. Nhưng sao người ta lại đặt tên ngọn suối là Âm Hồn? Nghe không hợp chút nào, Quân nhỉ?
Quân cười đáp:
- Đâu có. Âm Hồn là tên tao đặt cho nó đấy chứ. Thật ra, mọi người đều gọi dòng suối đó là suối Tiên.
Vinh lắc đầu vì biết mắc lừa bạn. Nó nói qua chuyện khác:
- Thôi, lo thu xếp mau lên rồi ra suối câu cá có lẽ lý thú hơn.
Quân gật đầu, hai đứa xách cần câu ra suối. Nước suối trong suốt có thể nhìn xuống tận đáy. Ở đây có một loài cá, người địa phương gọi là cá Chà, mình mập, dài chùng 40 phân, thịt ăn khá ngon và nhất là lớp mỡ ở dưới làn da bụng thì thật là béo ngậy. Những cây hoa dại bên bờ suối làm cảnh vật tràn đầy "thiên nhiên tính". Nhìn dòng nước chảy lững lờ êm đềm, Vinh nói:
- Tao có cảm tưởng như mình là Khương Tử Nha ngồi câu cá bên bờ sông Vị thuở hàn vi.
- Ờ , khéo mơ mộng lắm. Nhưng mày nên nhớ rằng khu rừng này, nếu vào sâu chừng 10 cây số nữa là dám có cọp lắm.
Vinh không đáp vì chợt thấy có một người đàn ông tiến lại phía đôi bạn. Trông từ xa ông ta là người tầm thước, có lẽ hơi mập vì tướng đi có vẻ phục phịch. Cái đầu hói cùng bộ râu mép làm ông ta trông có vẻ khôi hài. Vinh bấm tay bạn ra hiệu, rồi hỏi nhỏ:
- Ông đó có phải là người quen ở vùng này không hay lạ mặt?
Quân nhìn một chút rồi lắc đầu:
- Tao sống ở vùng nầy từ nhỏ nhưng chắc chắn với mày là chưa gặp ông nầy lần nào cả.
Vình định nói nhưng lại thôi vì người lạ mặt đã tới gần. Lúc này cả hai đứa đều thấy rõ ông ta mang súng bắn chim và bên hông đeo lủng lẳng một con dao găm. Cái ba-lô nhỏ sau lưng bị che khuất nên lúc nãy Vinh không thấy. Nó cảm thấy run run, vì bây giờ sao người lạ mặt trông dữ dằn quá, mất hết vẻ khôi hài lúc nãy.
- Các cháu đi câu đấy à? Được nhiều cá không?
Ông ta cất tiếng hỏi, giọng nghe thật ấm và vui vẻ chứ không rổn rảng và to lớn như Vinh nghĩ. Những ác cảm của thuở mới thấy tan biến mất trong lòng để nhường cho sự ưa thích, nó vội đáp:
- Thưa chú vâng ạ. Hôm nay tụi cháu rảnh nên rủ nhau vào rừng câu cá cho đỡ buồn.
Người lạ mặt gật đầu rồi đề nghị:
- Sáng nay chú "trọ" ở lều các cháu được không? Đi từ sáng đến giờ chú cũng khá mệt rồi.
Đôi bạn sốt sắng bằng lòng ngay. Thế là cả ba chú cháu dẫn nhau về lều. Trên đường đi chợt nhớ ra, Quân hỏi:
- Chú đi săn con gì vậy chú? Cháu thấy dường như đã lâu lắm rồi, không có ai tới đây săn bắn để giải trí nữa cơ mà?
- Ờ, chú là dân mới tới, cũng ở gần đây thôi. Thật ra thì chú có người bạn là kỹ sư Thủy Lâm, tới vùng này để nghiên cứu phương pháp khai thác lâm sản ở rừng U Linh này. Chắc lâu lâu chú mới lại đây chơi chứ ngày thường thì còn bận nhiều việc lắm.
- Thế còn kế hoạch khai thác gỗ ở rừng này của bạn chú thì đã xong chưa chú? Chừng nào mới bắt đầu? - Quân hỏi tiếp.
- Chắc là không xong vì có nhiều việc bất ngờ. Rừng này ít gỗ quí và cây lớn. À, mà từ giờ các cháu cứ gọi chú là chú Bảy cho tiện.
Vinh phát biểu ý kiến:
- Nếu là nhà kinh doanh, cháu sẽ phát triển vùng này thành một nơi nghỉ mát nổi tiếng nhất Việt Nam. Ở đây, khí hậu mát mẻ mà cảnh vật lại đẹp nữa, chẳng hạn như dòng suối Tiên thơ mộng hoặc loại cá Chà ngon thịt đó...
Chú Bảy chợt trợn mắt, ngắt lời Vinh:
- Chết! Chú quên dặn cháu một điều này là thịt cá Chà không ăn được vì có chất độc.
Đôi bạn ngạc nhiên qua, tròn mắt dòm nhau. Quân nói:
- Chất độc? Sao từ trước đến nay cháu có nghe ai nói tới vụ này đâu...
Chú Bảy nghiêm trang đáp:
- Phải, đó là một khám phá mới của cơ quan Y Tế quận và sắp được phổ biến cho dân chúng biết. Sở dĩ như vậy là vì lá cây mục nát lâu ngày, biến chất độc, hoà vào nước suối. Chất độc này thấm dần vào thịt cá Chà, không làm cho chúng chết nhưng nếu người ăn vào sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Hai đứa đứng nghe toát mồ hôi lạnh. Hú vía! Suýt chút nữa thì cả hai đều yên giấc ngàn thu vì cá Chà. Tuy vậy Quân vẫn còn thấy kỳ kỳ nên thắc mắc:
- Theo cháu nghĩ, nếu quả suối Tiên có chất độc thì phải có từ lâu rồi. Sao vài năm trước, dân chúng thỉnh thoảng vẫn tới đây vui chơi mà có ai bị trúng độc đâu?
- Thắc mắc của cháu có lý, đó cũng chính là một nghi vấn của các nhân viên Y Tế vùng này. Họ đoán rằng, trong vòng vài năm nay, có thể có những loại cây mới mọc ở bờ suối và chính loại cây đó đã làm cho dòng suối bị nhiễm độc. Tuy vậy, sự giải thích này cũng chỉ là giả thuyết thôi. Bạn chú nói rằng, dạo trước có mấy người mất tích ở vùng này, không chừng họ bị ngộ độc và chết vì loại cá Chà đó.
Lúc này thì Vinh và Quân không hỏi nữa. Hai đứa bắt đầu thấy run vì sợ. Mọi việc bất ngờ quá. Vinh quay sang trách bạn:
- Chỉ tại mày rủ tao tới nơi hắc ám này. Bộ tính làm bộ xương khô trong rừng U Linh này sao chứ? Kỳ này về mà tao mắc bệnh đau tim thì mầy chết.
Quân bật cười vì thấ bạn nhát gan quá. Nó giảng hoà:
- Thôi, bỏ đi. Bây giờ lo kiếm cái gì ăn đã. Kiến bắt đầu bò bụng rồi.
Chú Bảy chen vào:
- Hai cháu khỏi lo, chú có sẵn mấy ổ bánh mì và đồ hộp nữa. Mở ra ăn tạm cũng được.
Thế là hơn mười phút sau, bữa ăn bắt đầu. Bầu không khí trở nên vui vẻ trở lại và biến cố lúc nãy như đã phải mờ trong trí óc hai đứa trẻ. Tiếng chim hót vang lừng, những âm thanh của rừng thẳm, các câu chuyện lý thú do chú Bảy kể làm đôi bạn như quên cả thời gian. Chúng say mê trong những tiếng cười vang, câu nói khôi hài ý nhị và những trò ảo thuật nhỏ chú Bảy biểu diễn nữa. Nhưng giữa lúc ấy, Quân chợt rùng mình sợ hãi vì nó linh cảm thấy một điều bất thường sắp xảy đến. Bất giác, nó đưa mắt nhìn tứ phía. Không có gì lạ cả mà sao cảnh vật thơ mộng lúc nãy bây giờ lại chứa đầy vẻ đe doạ. Nó lắc đầu mấy cái như để xua đuổi sự ám ảnh đột ngột đó là tự trấn an mình nhưng cái cảm giác ghê sợ vẫn còn trong lòng. Lạ quá, sao mình kỳ như vậy? Quân hỏi thầm và đưa mắt nhìn chú Bảy. Nó chợt nhận ra cái cảm tưởng bất an chính là ở ...chú Bảy! Phải! Con người ấy vui vẻ, cởi mở thật. Nhưng dường như vẫn còn cái gì bí mật ẩn sau bề ngoài giả tạo ấy. Quân định nói cho bạn biết nhận xét của mình thì chợt chú Bảy ngưng kể chuyện, ngồi đại xuống đất, hai tay ôm đầu nhăn nhó. Cái gì vậy chứ? Chú ấy đau đầu thật hay giả bộ để gạt bọn chúng? Quân hoang mang tự hỏi như vậy nó đứng yên một chỗ trong khi Vinh vội chạy lại hỏi:
- Chú ơi, chú nhức đầu phải không ?
Chú Bảy nói gì Vinh nghe không rõ vì nhỏ quá nhưng mỗi lúc sự đau đớn dường như càng tăng lên nên chú Bảy bắt đầu rên rỉ, đối mắt mở lớn, trông có vẻ lạc thần, mồ hôi trong người toát ra như tắm. Vinh sợ quá, nó cuống quít gọi bạn:
- Quân ơi, chú Bảy sao thế này?....
Lúc này thì Quân không nghi ngờ chú Bảy giả bộ nữa. Nó chạy lại và nhận thấy sự đau đớn lộ trên khuôn mặt. Nhưng làm thế nào bây giờ? Chính Quân cũng rối lên, nó cũng chỉ biết cúi xuống lay chú Bảy hỏi lớn:
- Chú ơi, sao thế này? Chú có thấy đau nhiều không ...
Chú Bảy chỉ ôm đầu rên rỉ mà không trả lời. Hay là chú ấy bị trúng độc? Không phải, vì đau đầu chứ không phải đau ruột. Cả hai đứa đều cuống lên không biết phải làm gì giữa rừng già hẻo lánh thế này thì tìm đâu ra bác sĩ bây giờ? Quân chợt nẩy ra một sáng kiến và nó cúi xuống lục lọi ba-lô của chú Bảy, hy vọng sẽ tìm được thuốc tạm thời cho hạ cơn đau. Nhưng lục khắp nơi mà chẳng thấy gì cả. Trong ba-lô chỉ toàn là lương khô, dụng cụ đi săn chứ chẳng có gì lạ hết. Giữa lúc ấy, Vinh chợt tìm thấy một mảnh giấy hơi nhầu nhưng khi đọc đến giòng chữ trên giấy thì hai đứa muốn nghẹt thở vì võn vẹn chỉ có một chữ "ARSENIC" thật đậm. Quân hốt hoảng la to:
- Trời ơi! Thạch tín!
Còn Vinh thì mặt tái xanh vì sợ. Nó muốn nói gì đó nhưng lắp bắp không thành tiếng. Một phút sau, hai đứa lấy lại được bình tĩnh nhưng biết bao nghi vấn quay cuồng trong óc. Chú Bảy bị đầu độc bằng thạch tín chăng? Có lẽ không phải vì gói thạch tín ở ngay trong ba-lô của chú kia mà. Nhưng tại sao trong ba-lô lại có chất độc đó? Chú Bảy mang theo để làm gì? Chắc phải có gì bí mật ở vụ này mà mình chưa tìmra. Hai đứa cùng nhủ thầm như vậy và đưa mắt nhìn nhau. Quân nói:
- Vụ này lạ lắm. Nhưng bây giờ mình lo cứu chú Bảy đã rồi hãy tính sau.
- Bằng cách nào chứ? Không chừng lúc tỉnh dậy, biết tụi mình khám phá tờ giấy thạch tín, chú ấy dám thủ tiêu mình lắm.
Quân nghe bạn nói rất có lý. Cách hay nhất là rời khỏi chỗ này tìm bác sĩ tới để tránh mọi rắc rối về sau. Nhưng Quân lại không nở bỏ chú Bảy ở rừng U Linh một mình trong tình trạng này. Nó thầm tính, từ đây về ven rừng, chỗ có người ở cũng gần 5 cây số. Hai lần đi và về như vậy cũng mất hơn một tiếng, lâu quá. Một thời gian dài như vậy đủ để xảy ra thêm nhiều biến cố mới. Nó thấy bối rối, không biết ứng phó ra sao và đưa mắt nhìn chú Bảy . Lúc này, có lẽ cơn đau đã hạ xuống nên chú Bảy bớt rên nhưng đôi mắt lại trắng dã trông thật dữ tợn, miệng lẩm bẩm như người nằm mơ. Đôi bạn vội cúi xuống cố gắng lắng nghe. Biết đâu những lời nói của chú Bảy trong khi mê man lại đem tới một vài tia sáng rọi vào vùng bí mật đen tối của biết bao việc kỳ quái xảy ra vào sáng nay? Tiếng chú Bảy mới đầu còn nhỏ nhưng sau lớn dần, đứt quãng như sắp hết hơi và đầy hoảng hốt.
- Đó... ngôi nhà mồ...ghê gớm ... và những kẻ còn có chút lương tâm.. Trời ơi, tôi chết mất...
Vinh và Quân đứng nghe mà mặt tái xanh rởn da gà. Điệu này thì chắc hai đứa sẽ đứng tim mà chết. Lúc này, chú Bảy trông dữ tợn như một con ác quỷ trước khi gục ngã, đôi mắt trắng dã, sắc mặt biến đổi liên hồi, ướt đẫm mồ hôi. Vinh toan bỏ chạy nhưng nó bỗng thấy như chân mình bị chôn chặt lại một chỗ. Quân cũng sợ không kém. Phải làm gì bây giờ chứ! Đôi bạn cùng cảm thấy choáng váng, càng lúc càng thấy hoang mang. Vinh lắp bắp:
- Thôi...chạy gấp...đừng chần chờ ..gì nữa. Coi như không chứng kiến vụ này.
Quân níu tay bạn:
- Không được. Mình bỏ đi bây giờ mà sau này nếu chú Bảy chết ở giữa rừng thì rắc rối lắm.
Vinh nghe có lý nên đứng lại. Quân quyết định thật nhanh:
- Tao tin là sau cơn đau, chú Bảy sẽ thiếp đi. Lúc đó mình sẽ dùng băng-ca khiêng chú ấy về thành phố. Ở quận An Trung có một hội từ thiện lập một nhà thương chuyên săn sóc cho người điên. Mình mang chú Bảy tới đó, nhờ họ khám nghiệm xem sao vì tao nghi rằng chú Bảy bị bệnh thần kinh.
Vinh phục bạn quá nhưng không nói ra. Hai đứa hì hục làm tạm chiếc băng-ca bằng hai cây gậy để dựng lều. Đúng như dự đoán của Quân, chú Bảy dần dần thiếp đi. Đôi bạn bắt đầu làm nhiệm vụ "tải thương". Quân khôi hài mà mặt mày nhăn nhó:
- Chắc tại tụi mình đi chơi hôm nay không coi ngày!
Sáng hôm sau, đôi bạn hẹn gặp nhau rất sớm mặc dầu chúng đều thấy mệt nhoài với cuộc hành trình hôm qua. Sau một đêm dưỡng sức, hai đứa đều thấy thoải mái, nhưng lúc này, biết bao nhiêu nghi vấn lại được nêu ra. Đôi bạn đồng ý với nhau rằng trong những biến cố hôm qua, có rất nhiều bí ẩn. Từ vụ dòng suối Tiên bị nhiễm độc đến những lời nói từ tiềm thức của chú Bảy trong khi mê man. Tất cả đều được bao trùm bởi một màn đen dày đặc. Vì tính hiếu kỳ, hai đứa đều muốn khám phá mọi uẩn khúc nhưng thật tình thì chúng hơi ngán, nhất là Vinh vì nó vốn nhát gan. Nhìn vào mắt bạn, Quân biết ngay tâm trạng của Vinh vì chính nó cũng đang muốn làm "thám tử" mặc dù hơi sợ. Quân đề nghị thật bất ngờ:
- Mình hãy bắt đầu cuộc điều tra bằng cách lại nhà thương điên thăm chú Bảy xem có manh mối gì không?
Vinh do dự một chút rồi gật đầu. Quân trầm ngâm một lát mới nói:
- Trước khi lại nhà thương điên, tao nghĩ mày nên biết một vài điều khá quan trọng. Nơi đó, theo lời ba tao nói lại, có rất nhiều huyền thoại ghê gớm trong quá khứ mặc dầu nó không phải là chỗ hoang vu không người lui tới. Phải, cách đây gần 20 năm có một người Tàu đến đây lập nghiệp và xây một ngôi biệt thự khá rộng tức ngôi nhà thương bây giờ. Chủ nhân sống một cuộc đời lặng lẽ, ít giao thiệp với bên ngoài. Ông ta ở đó được khoảng 8 năm thì sóng gió bắt đầu nổi lên. Ma quỷ quấy phá ngôi nhà um tùm ấy. Vào những đêm mưa to gió lớn, người ta đồn rằng có những bóng trắng hiện ra trong sân, khóc lóc rồi lại hú lên từng tràng ghê rợn. Khu vực đó vắng dần vì dân chúng sợ hãi mà bỏ đi. Chủ nhân về sau hoá điên và ngã từ nóc xuống chết. Đứa cháu của ông ta sau một đêm về ở trong ngôi nhà đó, sáng hôm sau cũng chỉ còn là một cái xác không hồn.
Vinh rùng mình khi nghe xong câu chuyện đó. Nó thấy mình sắp phải đương đầu với những gì ghê gớm nhất trên thế gian này, và hơi hối hận vì lúc nãy đã bằng lòng theo Quân tới nhà thưong. Có lẽ cảm thông được nỗi lo sợ của bạn nên Quân nói tiếp:
- Mày đừng lo vì thật ra chính gia đình tao cũng không biết câu chuyện ấy là sự thực hoàn toàn hay do thiên hạ có một mà nói mười vì sau biến cố cuối cùng là người cháu của chủ nhân bị chết thì ngôi nhà bị bỏ hoang và từ đó không còn ai nghe nói tới ma quỷ nữa. Ba tao dọn về đây sau vụ đó chừng nửa năm mà từ đó đến giờ, chẳng còn thấy ma quỷ xuất hiện nữa.
Vinh hỏi nhanh:
- Thế có ai tìm được câu giải đáp cho những hiện tượng ghê gớm đó không?
Quân lắc đầu đáp:
- Chưa có câu giải đáp nào chắc chắn nhưng cũng có nhiều giả thuyết được nêu ra. Những người dân thật thà; mê tín ở vùng này thì cho rằng chắc ngôi biệt thự xây nhằm lên mồ mả của người chết nên bị các linh hồn khuấy phá. Riêng ba tao lại nghĩ rằng chắc chủ nhân có dính líu tới những việc làm phi pháp nên có thể sau một vụ phản bội hoặc thanh toán nhau vì tiền bạc, ông ta trốn lên sống ở vùng này nhưng vẫn bị đồng bọn tìm được tung tích và hạ sát. Còn những vụ ma quỷ chắc cũng chỉ là tác phẩm của bọn người bí mật nhằm doạ dân chúng để họ lánh đi chỗ khác hầu chúng dễ thực hiện những âm mưu bất chánh mà thôi. À, về giả thuyết thứ nhất, tao nhắc cho mày nhớ rằng, xế bên nhà thương điên có một nghĩa địa hoang tàn, thê lương để chôn những người vô thừa nhận. Ở đó có một ông già gác nghĩa trang nhưng vì đã lớn tuổi nên ông ấy cũng ít làm việc và nghĩa địa trông như nơi "hội họp của những oan hồn uổng tử".
- Thế gần đây còn việc gì quái dị xảy ra nữa hay không?
Quân ngần ngừ suy nghĩ như để nhớ lại rồi đáp:
- Mày để tao kể từ từ đã. Sau một thời gian bỏ hoang chừng 7,8 năm thì một hội từ thiện ở Saigon, nhận thấy nơi đây khí hậu mát mẻ, rất tốt cho người bệnh nên liên lạc với con cháu của người chủ cũ, mua lại căn biệt thự đó rồi sửa sang thành ngôi nhà thương miễn phí dành riêng cho người điên tứ cố vô thân hay nghèo khổ. Từ dạo đó, mọi việc đều êm đẹp nhưng cách đây 3 tháng, một người y tá đang làm việc bỗng nỗi cơn điên và bỏ vào rừng mất tích.
Ngừng một chút, Quân tiếp:
- Bây giờ tao muốn vào thăm chú Bảy cũng là để được thấy tận mắt những gì bên trong đó vì không chừng, chú Bảy có liên hệ với những ma quỷ trước chăng?
Vinh gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Hai đứa năm tay nhau ra cửa. Trời hôm nay đẹp và tươi sáng quá. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên nền trời xanh thẳm làm cho những tia nắng mặt trời như bớt gay gắt lại. Vinh muốn ngâm lên một câu thơ nhưng đầu óc nó lại nặng trĩu với những việc dồn dập vừa xảy ra. Nó lặng lẽ bước đi bên cạnh bạn cho tới khi ra khỏi quán thì có tiếng của Quân:
- Vinh à, tới nơi rồi.
Đó là một ngôi nhà thương khá lớn, dầu chỉ có một tầng nhưng diện tích lại rộng rãi, trông rất có vẻ khang trang với những bức tường quét vôi trắng và cây cối được trồng thành hàng cẩn thẩn. Nếu không nghe câu chuyện lúc nãy thì chắc chắc Vinh không thể tưởng tượng được ở đó lại có những huyền thoại ly kỳ ma quái. Nó đang còn suy nghĩ mông lung thì Quân đã tiến nhanh lại chỗ người gác cổng, nói thật lễ phép:
- Chào bác. Tụi cháu có thể vào thăm người đàn ông mới được chở vào đây hôm qua không ạ?
Người gác cổng không trả lời vội, ngắm nghía hai đứa một lúc rồi mới nói:
- Tôi báo cho hai cậu một tin buồn là người ấy đã chết rồi!
Chết! Tiếng ấy thật bất ngờ và mạnh mẽ như sét đánh ngang tai. Vinh và Quân không ngờ được mọi việc lại diễn tiến như vậy. Chúng đứng ngẩn người, mặt mày ngơ ngác như kẻ mới từ cung trăng tới. Cái chết của chú Bảy có vẻ đột ngột và êm thắm quá nhưng đồng thời cũng mang theo tất cả bí mật xuống tuyền đài. Quân vốn bình tĩnh hơn bạn nên sau một lúc "mất hồn", nó hỏi người gác cổng:
- Thưa bác, thế ở đây đã tìm được lý do tại sao chú ấy chết chưa ạ?
- À, vị bác sĩ Giám Đốc bận công việc đã về Saigon ba ngày nay, có lẽ vài ngày nữa mới lên đây nên chưa có ai khám nghiệm được, vì vậy cũng chưa biết rõ lý do.
Quân ngần ngừ một chút rồi hỏi thêm:
- Tụi cháu có thể vào thăm xác chú ấy không ạ?
- Được, luật lệ nhà thương có bao giờ cấm cản việc ấy đâu.
Nói xong, ông ta quay người trở vào trong khi đôi bạn nắm tay nhau theo bén gót. Chúng bỗng có cảm giác sờ sợ, dường như bầu không khí nặng nề quá. Tiếng hò hét của những người điên từ trong vang ra nghe như tiếng nói của các oan hồn từ bên kia thế giới vọng qua. Hai đứa quên phắt ngay cái ý dò xét nhà thương điên mà chúng lầm lũi bước theo người gác cổng cho đến khi ông ta dừng lại ở một khu cuối nhà thương nói:
- Căn nhà trắng ở phía bên trái là nhà xác. Các cậu cứ vào đó, chỉ có một cái xác thôi, không sợ nhầm.
Nói xong, ông ta đi ra trong khi đôi bạn đứng sững một chỗ. Một phút trôi qua, Quân sực tỉnh vội đi lại phía nhà xác và rụt rè đẩy cửa vào.
Một luồng gió lạnh toát thổi tạt qua làm chúng rởn tóc gáy và như muốn run lên. Căn nhà xác này tối tăm, âm u quá vì chỉ có một cửa ra vào duy nhất và một cửa sổ ở bên hông nhưng đã được khép chặt đến hoen rỉ. Quân tìm được công tắc điện và bật đèn lên nhưng đèn lại không cháy có lẽ vì để quá lâu nên dây điện đứt hay hỏng sao đo. Một đám mây vừa che khuất mặt trời làm mọi vật tối sầm lại như đồng loã với bầu không khí u ám này. Đôi bạn muốn quay trở ra nhưng như vậy thì hèn nhát quá. Hơn nữa, bây giờ là ban ngày chứ đâu phải ban đêm mà sợ ma?
Sau cùng, chúng lấy hết can đảm bước nhanh vào cuối phòng và thấy một xác chết được phủ vải trắng kín mít. Quân run run dở tấm vải trắng và khuôn mặt quen thuộc của chú Bảy hiện ra. Mặt chú xám ngoét nhưng trông hiền từ như lúc mới gặp bên bờ suối Tiên chứ không có gì dữ tợn. Bớt sợ, Quân sáng suốt hẳn lại, bảo Vinh:
- Mình thử lục áo, túi quần bộ áo săn của chú ấy đang mặc xem có tài liệu gì không?
Vinh vốn nhát gan nên nó lắc dầu, xúi bạn:
- Thôi, ra đi Quân ơi! Chú ấy chết thật rồi mà!
"Cái thằng thật vô dụng", Quân nghĩ thầm như vậy và toan lục lọi thì chợt cánh cửa ra vào duy nhất bị một bàn tay vô hình khép chặt lại. Trời ơi! Đôi bạn sợ tái mặt, mắt chúng mở thao láo nhìn cánh cửa định mệnh. Quân vội kéo tấm vải lên, che mặt chú Bảy rồi lấy hết sức người, chạy ra tông vào cánh cửa. Nhưng ngoài sức dự liệu, cánh cửa bật ra ngay vì không có ai khoá chốt gì cả làm Quân mất đà, nhào ra ngoài suýt ngã. Tuy thế, cái mừng làm cho bọn chúng quên hết và hai đứa cắm đầu chạy thật nhanh ra ngoài, quên cả chào bác gác cổng đang tròn xoe mắt nhìn chúng.
Sau một lúc, có lẽ đã mệt quá nên hai đứa đứng lại bên vệ đường, ngồi xuống một gốc cây để thở. Vinh nói:
- Ghê quá! Tao có cảm tưởng như mới từ địa ngục trở về.
Quân thở dốc không trả lời. Nó đang mải nghĩ tới hậu quả cái chết của chú Bảy. Bây giờ thì mọi đầu mối đều tắt nghẽn. Tất cả bí ẩn đều do chú Bảy mang tới và cũng theo cái chết của chú Bảy để chôn vùi mãi mãi. "Không thể như thế được." Quân nghĩ thầm như vậy rồi hỏi bạn:
- Vinh à, mày có cách gì không?
Vinh hơi suy nghĩ một chút. Cơn sợ đã qua rồi và bây giờ nó bị tính hiếu kỳ giục phải khám phá ra mọi việc. Dòng suối Tiên êm đềm, những giờ phút nghẹt thở tuy hơi sợ nhưng cũng thích thú. Vinh chợt nghĩ ra một việc, nó quả quyết:
- Mình phải tìm lại cái ba-lô của chú Bảy đã bỏ lại trong rừng U Linh hồi hôm qua.
- Phải đấy - Quân la lên mừng rỡ. Dù sao cũng còn một tia hy vọng cuối cùng tuy mong manh nhưng cũng vẫn là hy vọng. Nó bảo Vinh:
- Mình đi ngay bây giờ chứ? Hay để chiều nay?
- Không được! Sáng nay tao không xin phép để đi đến chiều mà trưa nay cũng không ổn vì ở trong rừng mau tối, nguy hiểm lắm. Tao đề nghị sáng mai hãy lên đường.
Quân nghe nói có lý nên gật đầu chấp thuận. Phút chốc chúng quên đi cái xác chết của chú Bảy và lòng tràn đầy hy vọng.