Hoàng hôn đang xuống dần khi bọn Dũng leo đến đỉnh một ngọn đồi trọc. Dũng chỉ tay xuống thung lũng, reo :
- Kia kìa, ngôi nhà kia rồi !
Ngôi nhà có vườn vây bọc, nằm lẫn trong rừng cây thâm u.
Phía trái tay Dũng, một con suối lấp loáng ánh trời chiều, ẩn hiện dưới những vòm cây rồi mất dạng sau khe núi. Thảo mộc ở đây có màu xanh đậm và mọc chen chúc nhau phong phú. Gần phía núi, đất nứt nẻ thành từng hố sâu, cạnh đó có những tảng đá khổng lồ bất động. Làng mạc chìm trong im lặng phía sau lưng anh.
- Sao dân làng không dựng nhà cửa ở thung lũng Dũng nhỉ ? Ban đêm ở ngôi nhà hoang chắc sẽ ơn ớn da gà.
Dũng đưa ngón tay lên miệng suỵt bạn sợ Nga nghe thấy đêm ngủ không được. Cường mỉm cười đưa tay hất mái tóc bị gió thổi rối bù. Anh cất tiếng hô :
- Ta đi xuống kẻo tối.
Cả ba rời ngọn đồi. Họ vượt qua những bụi sim dại, những mạch nước ngầm, nhiều khóm gai sắc. Nga nhìn dãy núi nối tiếp nhau không ngừng phía trước và chợt có cảm tưởng mình đang sống ở một thế giới cách biệt loài người :
- Cảnh hùng vĩ, nhưng cũng ghê ghê làm sao ấy anh Dũng nhỉ ?
- Ừ – Dũng trấn tĩnh em gái – Song trước lạ sau quen và khi đã hết sợ mình sẽ khám phá ra nhiều cái đẹp bí ẩn của thiên nhiên. Lúc ấy nếu phải bỏ đi nơi khác, còn thấy tiếc nhớ là đàng khác.
- Chung quanh vắng lặng như vậy, nếu ban đêm lỡ xảy ra chuyện gì, biết kêu cứu ai ?
- Lúc ấy sẽ liệu, nhưng anh chắc không đến nỗi nào !
Nga im lặng, ngửa mặt dõi mắt theo những cánh cò trắng đang bay về phía núi. Ba người đã bước chân vào một cánh rừng thưa. Thỉnh thoảng họ thấy một chú sóc con chuyền cành, một chú gà rừng khi thấy người vội đập cánh mất dạng sau lùm cây rậm. Qua một cánh đồng trống, họ nhìn thấy toàn diện ngôi nhà.
Ngôi nhà không lớn lắm, nhưng trái lại khu vườn khá rộng. Mái ngói bạc màu và có rêu phủ. Trước nhà có giàn hoa giấy và hai bên hông cây leo chằng chịt. Cường đẩy nhẹ cánh cửa gỗ mất then, bước vào. Anh đưa gậy gạt những đoạn thép gai rỉ sét chắn lối đi sang một bên. Cỏ hoang tràn ngập khu vườn. Những thân chuối xiêu vẹo và cây cối mọc vô trật tự. Nền xi măng nứt nẻ, vỡ nát. Lên đến thềm nhà, Nga tháo ba lô, ngồi thở. Dũng tra ngay chìa khóa vào ổ để mở cửa. Cường đi ra phía hông chỗ có cánh cửa mở vào một chái nhỏ ngày trước được chú Năm Cối dùng làm kho để trữ nông sản. Cửa hé mở, anh chui nửa người vào phía trong bật đèn bấm quan sát. Không có gì lạ, trừ mùi ẩm mốc. Cường chui ra, khép lại cánh cửa và lấy hòn đá chẹn phía trước. Anh quay lại chỗ Dũng, chờ bạn loay hoay mở cửa :
- Để tớ xem nào.
Cường vặn ướm mấy lần, ổ khóa vẫn bất động. Anh rút chìa ra, thọc cây đinh sắt vào cào thật nhẹ. Cường rút đinh ra và đút lại chìa vào ổ. Chìa khóa quay từ từ. Dũng reo lên mừng rỡ :
- Hay quá
Cánh cửa được Cường dùng vai đẩy mạnh, bật mở, phát ra tiếng kêu két két. Mùi ẩm mốc bay ra thoang thoảng. Cường quét ánh đèn pin một lượt khắp nhà. Giữa kê một chiếc bàn gỗ và hai chiếc ghế dài. Nền nhà đầy bụi và phân chim. Trong góc có một đống chai lọ đen kịt và một cây chổi. Cường đưa ánh đèn pin tìm cầu thang lên gác. Nhưng vừa đặt chân lên bậc thứ nhất, anh vội lùi lại vì tiếng thét từ phía sau lưng :
- Kìa kìa, anh Cường !
Từ đầu cầu thang một bầy chuột nối đuôi nhau đang đâm bổ xuống chỗ bọn Cường đứng. Nga ù té chạy, vừa la inh ỏi. Nhưng trái với óc tưởng tượng của cô bé, ba căn phòng trên gác không đầy chuột mà khá tươm tất. Mỗi phòng có một chiếc giường gỗ, một cái ghế gỗ ọp ẹp. Cửa sổ phòng của Nga và Dũng trông ra cánh đồng trống, và cửa của phòng Cường nhìn về hướng núi.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ trên dưới, lúc ấy đã chín giờ tối, họ tụ tập tại phòng Cường ăn đậu phụng rang và phác họa qua kế hoạch đối phó với bất trắc có thể xảy đến. Họ bàn bạc khá lâu và sôi nổi. Sau cùng Cường kết thúc :
- Thôi, chúng ta chia tay nhau về ngủ, kẻo khuya quá rồi. – Và quay sang Nga, anh dặn – Hễ có chuyện gì lạ, Nga nhớ kêu tụi anh ngay nhé !
Đưa Nga về phòng riêng, Cường còn chu đáo thắp cho em một ngọn đèn dầu vặn nhỏ để ở góc cuối giường. Anh trở về, liếc nhìn đỉnh núi có sương trắng giăng mắc, rồi mỉm cười lên giường.
***
Dũng cựa mình đổi thế nằm, sau một giấc dài mê mệt. Anh chợt mở mắt vì nghe như có tiếng một cành cây gẫy dưới vườn. Dũng nằm tỉnh táo, nghe ngóng… Tứ bề im lặng, trừ tiếng ngáy nho nhỏ của Cường từ phòng đối diện vọng ra đều đều. “Chắc mình lầm”. Dũng tự nhủ như vậy và trách mình quá yếu bóng vía. Anh nhìn qua vuông cửa sổ. Cành lá rung nhè nhẹ in lên nền trời mờ mờ sáng. Dũng yên tâm kéo chăn lên sát cổ định quay mặt vào tường. Đúng lúc ấy, một tiếng chim cú ngân dài trong đêm vắng. Dũng quay nửa người lại, tim đập dồn dập. “Có gì bất thường đâu ?” Dũng cố trấn tĩnh, chờ đợi. Tiếng cú kêu vừa dứt, Dũng lại nghe tiếng chân dẫm lên lá khô và cành cây bị bẻ gãy răng rắc, rồi như có tiếng mèo rừng : Ngoao… Dũng ngồi bật dậy. “Gừ… gừ… khè khè khè… ẳng ẳng ẳng”. Đúng là một cuộc hỗn chiến dữ dội giữa mèo rừng và chó sói hay cáo chồn. Dũng nhảy xuống sàn, rón rén đến bên cửa sổ. Đêm lại trở về với tĩnh mịch. Những bụi cây im lìm đến độ Dũng tưởng chừng nghe được tiếng nhấp nháy của loài đom đóm bay là là gần mặt đất. Côn trùng tiếp tục bản hòa tấu triền miên trong đêm khuya. Dũng rời cửa sổ lại xem đồng hồ : 11 giờ 50.
Anh đứng suy nghĩ phân vân và bỗng toàn thân run bắn vì một tiếng hú rất gần. Dũng chụp cây đèn bấm lao sang phòng Cường.
- Cường, dậy mau !
Cường đang ngủ say chỉ ú ớ cựa mình. Dũng lay mạnh nhiều lần, Cường mở mắt càu nhàu :
- Chuyện gì đó ?
- Cậu không nghe thấy gì hết hả ?
Cường dụi mắt nhỏm dậy.
Ngay lúc ấy, lại có tiếng thú cắn nhau loạn xạ phía hông nhà, chếch về bên tay mặt cửa sổ phòng Dũng và Nga. Đồng thời tiếng một vật cứng đập vào cánh cửa chính phía trước nhà. Dũng thì thào :
- Nghe thấy chưa ?
Cường vẫn ngồi sững trên giường.
- Có lẽ thú rừng ban đêm đi tìm mồi…
- Sao nhiều thế ?
- Hồi chiều khi vượt qua rừng đến đây cậu không thấy sóc và gà rừng à ? Hình như khu rừng quanh đây nhiều thú lắm.
Cường liếc qua khung cửa sổ rồi quay lại thì thầm bảo bạn :
- Tắt đèn đi Dũng !
Anh nhảy xuống sàn kéo tay bạn đi nhẹ chân về phía cửa sổ. Khí lạnh ùa vào phòng. Rừng núi vẫn chìm trong u tịch huyền bí. Cảnh vật không có điềm gì bất thường. Cả hai trở về phòng Dũng. Qua ô cửa sổ, Cường ghi nhận một vài cánh chim vỗ cánh từ rừng thưa bên kia đồng trống bay lên. Mắt anh dán chặt vào những bụi cây, nơi vừa xuất phát những cánh chim đêm. Bất ngờ một tiếng mèo gào xé sự tĩnh mịch của đêm vắng từ cánh rừng phía tay mặt, cách hàng rào kẽm gai bao bọc khu vườn không xa lắm. Dũng kinh ngạc nói qua hơi thở :
- Chỗ nào cũng có thú rừng ! Lúc nãy tiếng kêu phát ra dọc theo hai bên nhà, rồi từ bụi cây cuối nhà, bây giờ…
- Cậu qua phòng Nga xem cô bé thức hay ngủ. Sợ lúc nầy Nga đang run trên giường. Còn tớ sẽ đi quanh nhà một vòng xem sao.
Dứt lời, Cường đã lao vụt xuống cầu thang.
Thấy bóng Dũng len vào phòng, Nga reo lên mừng rỡ. Cô đã nhịn thở từ khi có tiếng động dưới vườn.
- Anh Dũng… Nga… mai… Nga không… ở đây nữa đâu.
Dũng lặng thinh lại giường ngồi cạnh em gái, đặt tay Nga trong tay anh để trấn tĩnh cô bé. Nhịp thở của Nga khó nhọc và đứt quãng. Hình như mọi biến động đã dứt hẳn. Dũng bật đèn pin trao cho Nga, hỏi :
- Trước khi lên giường, anh Cường đã thắp cho em ngọn đèn dầu mà sao lúc nầy phòng lại tối om vậy ?
- Nga chẳng hiểu, khi Nga mở mắt thấy đèn đã tắt từ hồi nào rồi.
- Em có nghe thấy gì từ lúc nãy đến giờ không ?
- Có – Giọng Nga còn đầy vẻ xúc động – Ngày mai Nga chẳng ở đây nữa đâu.
- Nga đừng sợ, có gì đâu, thú rừng ban đêm đi tìm mồi đấy mà.
Dũng siết chặt tay em gái, im lặng nhìn những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán cô bé.
Vài phút sau, Cường trở lại.
Anh đã quan sát kỹ quanh nhà, nhưng không thấy có gì khả nghi trừ cánh cửa nhà kho tự nhiên bị mở toang.
- Chắc gió, hay một thú rừng đã mở cửa kho. Tớ nhớ là đã đóng kỹ càng trước khi đi ngủ…
Cường dừng nói mỉm cười nhìn vẻ lo âu trên khuôn mặt Nga.
- Nhưng chẳng sao – Cường tiếp – Rồi mình sẽ quen dần với thiên nhiên và tìm lại được giấc ngủ.
Nga bắt đầu an tâm. Cô bé kéo chăn lên sát cổ rồi từ từ nằm xuống. Chờ cho Nga lim dim mắt, đôi bạn đi sang phòng Cường. Cả hai đứng tì tay lên cửa sổ nhìn sao khuya và đỉnh núi phủ mây trắng. Cường bỗng nhận ra bóng người thấp thoáng phía trên núi. Anh chỉ cho Dũng xem, nhưng bóng đen đã biến mất.
- Chắc cậu nhìn lầm – Dũng cười nhỏ chế riễu – Làm gì có ai lên núi vào giờ nầy ?
Cường im lặng, hoài nghi tự nhủ :
- Chẳng lẽ mình nhìn gà hóa quốc… rõ ràng có một bóng người… lại còn cái cửa nhà kho nữa…
- Cửa nhà kho làm sao ?
- Bị mở toang…
- Thì cậu đã chẳng bảo bị gió mở là gì ?
- À… ừ… nhưng lạ thật,… tớ đã chẹn cục đá to phía trước rồi mà !...
Cường rời cửa sổ trở về giường. Dũng cũng về phòng riêng của anh.
Sáng hôm sau, bọn Dũng lên đường thám hiểm khu rừng lân cận. Nga, Dũng hăng hái vạch lá tiến đến gần khe núi nơi có giòng nước thanh khiết chảy róc rách. Chợt họ nghe có tiếng Cường gọi giật từ phía sau :
- Lại đây, nhanh lên, coi cái này.
Dũng, Nga chạy lại chỗ Cường và theo tay anh chỉ họ thấy một khoảng tối hun hút giữa vách đá có những bụi cây lớn phía trước. Cường đã chui tọt vào cửa hang. Một lúc sau anh trở ra hân hoan :
- Hình như phía trong còn sâu và rộng. Nhưng tối quá chẳng thấy gì. Dũng có mang theo đèn pin không ?
- Ban ngày ai đem theo đèn làm gì. Để tớ về lấy.
Dứt lời, Dũng cắm cổ chạy xuống triền núi. Cường, Nga đành ngồi đợi phía trước cửa.
- Nga này – Cường vờ nghiêm trang – lỡ đây là hang cọp thì cô tính sao ?
Nga tròn xoe mắt tưởng Cường hỏi thật :
- Eo ôi, khiếp ! Vậy anh đừng nên vào.
Nga ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi :
- Anh có ngửi thấy mùi tanh trong hang không ?
- Có – Cường cố dằn tiếng cười – Y như là mùi cá thỉnh thoảng cô vẫn làm ở nhà. Cô có cái khăn mùi soa cho anh mượn bịt mũi thì cọp…
- Đồ tồi, ghẹo Nga hoài. Lần sau không tin anh nữa cho coi.
Cường làm hòa :
- Thôi cho tôi xin lỗi. Nói dối để tập cho Nga bạo dạn thêm, chứ như đêm hôm qua thì các sói con của cô sẽ cười cho chết.
- Đêm qua anh Cường sợ không ?
- Có gì đâu mà sợ, vài con chim và thú rừng ban đêm đi kiếm mồi ấy mà.
Sáng sớm hôm nay khi tỉnh dậy, đôi bạn đã trở lại bình thường trong khi Nga vẫn còn bị những hiện tượng đêm qua ám ảnh. Chuyến thám du và lội suối sáng nay giúp đem lại tỉnh táo cho cô bé nhưng mỗi khi lẩn thẩn đi một mình, Nga lại hồi tưởng những chuyện kinh dị do bác Tư kể trưa qua trong bữa cơm.
- Nga thấy có vẻ gì là lạ trong tiếng thú rừng kêu tối qua. Anh Cường có nhận xét như vậy không ?
- Tại cô chưa nghe những tiếng ấy lần nào. Đêm nay tôi quyết ngủ một mạch đến sáng cho mà xem.
Nga nhìn sâu vào mắt Cường, đe dọa :
- Nếu đêm nay còn xảy ra hiện tượng như đêm qua thì Nga sẽ trở lại nhà bác…
Chưa nói hết câu, Nga giật nảy mình vì một tiếng hét nhức óc phía sau lưng. Khi hoàn hồn quay lại, Nga thấy Dũng từ gốc cây cách chỗ Nga vài thước, ôm bụng bước ra cười ngặt nghẽo. Cô bé giận quá, vơ một hòn sỏi nhỏ ném về hướng Dũng, mắt Nga đỏ ngầu.
Dũng bước lại xin lỗi em và dìu cô bé đứng dậy :
- Thôi từ nay anh chừa, đừng mách lại với ba mẹ nghe.
Anh nháy mắt với Cường, ôn tồn :
- Ta vào hang đi.
Dũng bật đèn pin, gạt cành cây che ngang cửa hang định chui vào nhưng Cường đã kịp thời kéo tay anh lại :
- Khoan đã, hình như có vết chân người.
Theo tay Cường trỏ, cả ba người ngồi sụp xuống chụm đầu quan sát. Vết dép kiểu “Bình Trị Thiên” cỡ lớn in sâu xuống nền đất.
Cường dáo dác nhìn quanh như sợ người lạ còn lẩn quẩn đâu đây.
Anh trầm giọng :
- Vết dép còn mới và mũi quay về phía cửa hang, chứng tỏ người lạ đã vào hang nầy cách đây không lâu. Không hiểu người lạ thuộc hạng nào ?
Dũng góp ý :
- Chắc người lạ phải là một người đàn ông to lớn vì vết dép in xuống đất khá sâu và…
- Hai anh có nhận thấy dân chúng trong làng đi kiểu dép nầy không ? Vậy có thể người lạ là một kẻ từ xa đến.
Cường đề nghị :
- Tất cả mới chỉ là giả thuyết, thử vào hang xem có gì lạ chăng ?
Dũng chui vào đầu tiên. Anh cẩn thận quét nhanh ánh đèn bấm một lượt lòng hang xem có thú dữ nào ẩn nấp. Hang sâu chừng tám chín thước, trần hang cao hơn đầu người một chút. Vách hang nứt nẻ.
- Kìa kìa ! – Dũng reo nhỏ tiến về phía cuối hang nơi ánh sáng chiếc đèn bấm vừa phát hiện một đống rơm còn khá mới.
- Có thể người lạ hoặc loài thú nghỉ đêm tại đây.
Dũng chiếu ánh đèn xuống nền đất tìm kiếm dấu vết khả nghi nhưng nền hang chỉ lổn ngổn đá núi có lẫn sỏi trắng, không có gì đáng chú ý. Họ rời hang ra ngoài.
Cường đi giật lùi cách cửa hang hơn chục thước rồi dừng lại nhìn kỹ cảnh trí bên ngoài. Anh kéo Dũng đang đứng tần ngần trước mặt nói nhỏ vào tai :
- Lạ lắm, hình như tối qua tớ thấy bóng người đi về hướng này, chắc chắn là tớ không thể lầm được.
Bất ngờ Nga quay lại. Cường vờ như không có chuyện gì quan trọng, đẩy vội bạn tới phía trước nói :
- Bọn mình nên xem kỹ lại vết dép để ghi nhớ vào đầu, sau đó chúng ta sẽ để ý những người dân làng nào đi loại dép và có cùng một khổ tương tự.
***
Đêm thứ hai, tại căn nhà hoang, sự kinh hoàng lại tái diễn dữ dội hơn cả đêm trước. Tiếng cú kêu, tiếng thú rừng cắn nhau, tiếng mèo gào, tiếng thét, tiếng hú hỗn loạn như nhất quyết khủng bố tinh thần ba khách trọ trẻ tuổi. Lần này tiếng cành cây gãy nghe gần hơn và cả cửa chính lẫn cửa sổ từng dưới nhà đều bị đập mạnh.
Cường, Dũng cầm gậy đi kiểm soát quanh nhà mấy lượt trong khi Nga lấy thìa khua soong nhôm inh ỏi để đuổi thú rừng lẩn quẩn ngoài vườn. Phản ứng mạnh mẽ của họ khiến mọi tiếng kêu im bặt. Nhưng khi bọn Dũng cài then đóng cửa định trở về phòng riêng nghỉ, sự kinh hoàng lại bắt đầu. Mãi đến một giờ sáng, sự yên tịnh mới trở lại hoàn toàn.
Nga ngồi bó gối trên giường, dáng bơ phờ. Ngọn đèn dầu leo lét đặt ở một góc phòng hắt ra ánh sáng yếu ớt. Lại thêm một đêm mất ngủ nữa. Lần nầy Nga không thấy sợ song bực bội vô cùng. Vừa nhận ra bóng Dũng, Cường lách cửa đi vào, Nga trút hết giận lên họ :
- Nga yêu cầu hai anh hãy bỏ ngôi nhà nầy đi cho rồi. Nếu hai anh cứ ở lại, ngày mai Nga nhất quyết đi.
Không thấy hai người nói gì, Nga tiếp :
- Chẳng lẽ hai anh có thể chịu đựng mãi sự căng thẳng như vậy sao ?
Cường ôn tồn phân trần :
- Nếu ngày mai không còn xảy ra như vậy, liệu Nga còn nhất quyết rời bỏ nơi nầy không ?
- Làm sao anh dám quả quyết như vậy ?
Cường ngập ngừng :
- Có thể… có thể thú rừng sau khi nhận ra căn nhà có người ở, chúng sẽ tự ý tìm một nơi khác tụ tập… hoặc… chúng tôi có thể canh chừng để đuổi chúng đi khi chúng kéo đến.
***
Trưa hôm sau, khi dùng bữa tại nhà bác Tư như lệ thường, bọn Nga đã bị mọi người hỏi han. Nga tuy muốn rời bỏ ngôi nhà hoang nhưng không đành nói sự thật, vì cô biết chắc khi hay chuyện bác Tư sẽ bắt bọn trẻ trở về. Cô im lặng và chỉ trả lời những câu hỏi vô thưởng vô phạt. Nga để mặc đôi bạn trai ứng đáp và lâu lâu lại bắt gặp tia mắt nửa van lơn, nửa e dè lúc thì của Dũng, lúc thì của Cường. Nhiều câu trả lời của họ khiến Nga suýt phì cười.
Xong bữa, Nga lái chiếc xe đạp của bác Tư cho mượn về “nhà riêng” của ba người. Dũng, Cường ghé qua chú Năm Cối mua bắp và nhân tiện sẽ hỏi chú một đôi điều quan trọng. Đôi bạn bắt gặp chú ngoài vườn, đang ngắm nghía mấy chậu hoa cảnh.
- Chào chú ạ.
- À, chào mấy cháu, mấy đêm nay ở bên ấy có gì lạ không ?
Cường tiết lộ nửa sự thật :
- Dạ, vào giữa khuya có vài tiếng chim và thú rừng nhưng lúc nầy tụi cháu bắt đầu quen với cảnh đó rồi, nên vẫn ngủ ngon lành.
- Thiệt hả, chú trợn mắt nửa vui mừng nửa ngờ vực, trời ơi chỉ có vậy mà tụi học sinh mấy năm trước đã co giò bỏ chạy.
Dũng sợ chú lại kể lể dài giòng, vội đi thẳng vào vần đề mà anh muốn biết :
- Gần đây chú có thấy người lạ mặt nào ra vào làng này không chú ?
Chú Năm ngạc nhiên hỏi :
- Không ! Mà sao mấy cháu hỏi chuyện đó chi vậy ?
Rồi chợt như hiểu được ý tưởng thầm kín của Dũng, chú cười hề hề :
- Mấy cháu đừng lo chú cho người khác mướn ngôi nhà đó. Chú đã cam kết cho các cháu mượn là chú giữ lời. Vả lại, cũng chẳng ai thiết đến nó. Trước kia, khi chú mua lại ngôi nhà ấy, chủ nhân đã treo bảng bán nhà cả hơn một năm mà không ma nào buồn hỏi !
- Thưa chú, vậy trước đó, chủ nhân của ngôi nhà ấy là ai ?
- Là một nông gia giàu có trong vùng này. Ông ta vừa trồng trọt vừa buôn bán các loại nông sản. Nhưng từ hai năm nay, công việc làm ăn của ông ta suy sụp vì sự cạnh tranh dữ dội của người Tàu. Gia tài ông ta dần dần khánh kiệt. Chú thấy tội nghiệp, nên mua hộ ông ta ngôi nhà ấy với giá cao hơn bình thường để giúp ông ta có ngay món tiền cần thiết trả nợ.
- Ông ta biết chuyện ngôi nhà ấy bị thú rừng quấy phá vào nửa đêm khi ông ta bán cho chú không ?
- À… à – Chú Năm Cối có vẻ bối rối – Chú… chú chưa bao giờ nói chuyện đó với ông ta và cũng chưa khi nào ông ta đề cập chuyện đó với chú.
Đôi bạn thấy câu chuyện đến đấy cũng khá đủ nên xin phép chú ra vườn hái bắp, trả tiền rồi kiếu từ.
Rời vườn chú Năm Cối chưa đầy vài chục thước, đôi bạn bất ngờ gặp Lợi giữa đường. Dũng chặn Lợi lại chào hỏi :
- Lợi đi đâu về đấy ?
Lợi trả lời, giọng cộc lốc :
- Đi chơi !
Dũng cố gợi :
- À, chiều qua Lợi bảo tôi quanh nhà có nhiều chó sói, sao hai đêm rồi chả thấy bóng con nào cả nhỉ ?
Lợi đột ngột gắt gỏng :
- Nay không thấy, mai mốt sẽ thấy !
Nói dứt, Lợi bỏ đi luôn để mặc cho bọn Dũng nhìn theo ngạc nhiên. Dũng bực tức lẩm bẩm : “Đồ bất lịch sự !” Cường cố làm bạn nguôi giận :
- Có lẽ anh ta không quen lối cư xử tế nhị như người thành phố, hoặc anh ta đang có chuyện bực hay vì mặc cảm gì đó.
Cả hai bước mau về ngôi nhà hoang sợ Nga chờ đợi sốt ruột. Gần đến nhà, Cường bỗng kéo Dũng đứng nép vào một bụi dứa, nghiêm trọng hỏi :
- Cậu có để ý bàn chân chú Năm Cối không ?
Dũng ngạc nhiên :
- Không, nhưng sao ?
- Chân chú gần đúng kích tấc vết dép trước cửa hang !
- Vậy hả… nhưng… chú lên hang núi làm gì ?
- Lúc nầy chưa trả lời được, nhưng bọn mình không thể bỏ qua một giả thuyết như vậy, và cậu nên nhớ lại rằng ngày xưa chú từng là một tay giang hồ khét tiếng.
Dũng ngẫm nghĩ rồi nói :
- Giả thuyết của cậu thiếu bằng cớ xác đáng, vì khổ chân của nhiều người có thể giống nhau.
- Đành vậy rồi, song tớ suy luận dựa trên hai điểm nầy : Thứ nhất một người từng giang hồ như chú có thể có những hành tung bất ngờ, điều thứ hai không những khổ chân của chú bằng kích thước vết dép trước cửa hang mà chú còn là người sử dụng loại dép này nữa.
- Làm sao cậu…
Cường ngắt lời bạn :
- Cậu còn nhớ ngày đầu đến gặp chú, bọn mình thấy chú đi dép Bình Trị Thiên đó không ?
- Ừ,… ừ nhỉ… Nhưng một người lão luyện như chú làm sao sơ hở vậy được.
- Biết đâu được !
Cường chờ bạn tiếp tục đưa ra phản chứng, nhưng Dũng im lặng.
Anh bèn hỏi sang chuyện khác :
- Còn một điều quan trọng này nữa.
- Điều gì ?
Cường nhìn bạn không chớp mắt :
- Cậu có tin rằng những tiếng kêu từ hai đêm nay do chim và thú rừng gây ra không ?
Dũng suy nghĩ giây lâu, đáp :
- Tớ đang có nhiều yếu tố để ngờ vực điều này. Chẳng hạn những tiếng kêu ấy khi ngừng thì bỗng nhiên ngừng một cách đột ngột, răm rắp như thể được điều khiển. Điểm thứ nhì là chúng biết ngừng khi ta phản ứng và tái diễn đúng lúc tụi mình tưởng là đã êm xuôi mọi chuyện. Không hiểu có phải thú rừng ở vùng này tinh khôn hơn những con thú các khu rừng khác hay không mà chúng đã hành động như có trí khôn. Tớ có cảm tưởng chúng muốn phá rối tụi mình để buộc tụi mình phải rời ngôi nhà ấy. Điểm thứ ba là cho đến nay chưa có đêm nào bọn mình trông thấy một con thú !
- Như thế có nghĩa cậu ngờ rằng có điều bí ẩn đằng sau những tiếng kêu ấy ?
- Phải !
Cường nhăn vầng trán như phối kiểm các dữ kiện của Dũng vừa nêu ra :
- Tớ và cả Nga cũng ngờ vực tương tự !
Anh ngừng lời chăm chú nhìn bạn :
- Còn thêm một yếu tố đáng chú ý này nữa là : tớ đã hỏi dò bác Tư và những dân làng hiểu rõ ngôi nhà hoang ấy thì được biết rằng, ngôi nhà ấy chỉ bị thú rừng phá quấy từ ngày nó thuộc quyền sở hữu của chú Năm Cối… Chẳng lẽ trước đó thú rừng biết buông tha vị chủ nhân cũ… Mình quên không hỏi chú ông ta hiện giờ đang ở đâu.
Dũng vỗ vai bạn :
- Thôi được rồi ! Tụi mình thử chờ nốt đêm nay xem sao. Biết đâu sẽ khám phá được nhiều điều mới lạ.
Đôi bạn rời bụi dứa bước nhanh về phía chân núi.
Ngày sắp tàn. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cây cỏ. Gió mát từ đồng trống nổi lên nhè nhẹ. Trên những ngọn cây, chim chóc ríu rít gọi nhau về tổ. Đôi bạn đi ra sau nhà dùng cơm chiều. Hôm nay họ xin phép miễn dùng cơm ở nhà bác Tư để Nga trổ tài bếp núc.
Bữa cơm thanh đạm có mướp luộc, muối mè, trứng chiên, khoai lang rán nhưng mọi người đều cảm thấy ngon miệng. Dũng, Cường ăn như hổ đói. Trái lại, Nga dùng ít hơn mọi bữa, chỉ chực để đơm cơm cho bọn con trai. Thấy vậy, Dũng ghẹo :
- Chắc cô đầu bếp ăn vụng lửng dạ rồi nên không còn thiết đến cơm chứ gì ?
- Xí, ai thèm, muốn ăn thì cứ đàng hoàng ăn công khai chứ dại gì làm thế.
- Thế tại sao hôm nay cô làm khách ?
- Làm khách thì mới có người xới cơm cho mấy anh đó.
Cường xen vào hòa giải :
- Nga không sợ tối nay đói à ?
Cô bé lắc đầu duyên dáng :
- Không, nếu lỡ… có đói một đêm chắc cũng chưa đến nỗi gì.
Nga cười khúc khích phô hai hàm răng trắng đều đặn :
- Chỉ có mấy anh mới ngại… Chưa gì đã vẹt hẳn nồi cơm.