Chương 5
Tôi đi học lại. Vẫn chăm chắm rình nhưng không có cơ hội nào để lên yên cả. Trong lúc chờ đợi dịp may, tôi không ngừng tìm hiểu thêm về con người tôi: soi gương thấy cao hơn, chiều ngang, chiều dài đều tăng trưởng ! Mắt tôi sáng ngời, mũi miệng đều cân đối. Mầu tóc và mầu mắt tôi rất giống mẹ tôi ! A ! Hình như sau trận ốm, tôi vụt thấy mình lớn mau hơn, đổi khác đi. Tôi già giặn thật tình chứ không phải chỉ lớn thôi.
Bà tôi vô chơi. Bà cưng tôi nhất. Nhân một bữa hai bà cháu đi phố, bà chọn cho tôi một đôi giày da nâu bóng nhoáng, trông cũng khá mê. Phải cái chân tôi hơi lớn: số 43. Khi đem giày về, cả nhà tụm lại như là thấy một kỳ quan của thế giới: chị Thu chê là thô, lũ nhỏ chê là nặng. Mẹ tôi trầm ngâm :
- Không biết con sẽ mang vào dịp nào đây ?
Tôi trả lời liền :
- Tết ! Tết chớ dịp nào mẹ ! Gần tết rồi mà !
Chả mấy chốc là tết đến. Tôi đem giày ra, mang thử: nó nặng kinh khủng, bó cứng lấy chân. Tệ hơn nữa là quần tôi cái nào cũng ngắn trên mắt cá. Mang giày tây mà quần ngắn coi sao ổn ? Tôi năn nỉ chị Thu xuống lai quần cho (Kỳ thật: mới may chớ lâu la gì, sao mình mau cao thế không biết) Chị Thu gật đầu nhưng không chịu làm ngay, còn hẹn.
Và rồi, chị ấy bận làm mứt với chị Cúc – quên cho các bạn biết là hai chị tôi đều thích ăn ngọt – bận lau dọn, quét tước đủ thứ, quên mất chuyện giúp tôi.
- Được rồi ! Để tao làm cho, mà mai đã, bữa nay mồng một Tết, mồng một Tết mà làm việc liền xúi quẩy tao cả năm. Ai biểu không nhắc tao chi ?
Đó, chị trả lời tôi như vậy, khi tôi sắp sửa thắng bộ vào sáng đầu năm. Tôi giận lắm, song cũng sợ nhăn nhó đầu năm không hên, nên đành nhịn. Vả chăng, đối với con người như tôi, chuyện bề ngoài không mấy quan hệ, cần thiết.
Ngày tết, chúng tôi được chơi bài tự do. Hoàn toàn tự do ngoại trừ chuyện phải đi thăm viếng họ hàng với ba mẹ, không phải làm gì cả. Nay quần ngắn lại còn là dịp tốt để tôi từ chối chuyện thi hành dịch vụ thăm viếng chán ngấy này.
Huống chi chuyện mang giày mới có chi là gấp, tôi còn có cả năm để mang mà ! Chớ đánh bài ấy ư: qua ngày mồng bảy là bị cấm ngay, chơi bài cũng là chuyện vui. Vui cho đến nỗi tôi quên béng đôi giày mới.
Ngày mồng tám, chị Thu mới có thì giờ xuống lai quần cho tôi, nhưng không phải làm giúp như đã hứa mà đòi một trăm bạc công, tờ trăm mới tinh ! Công bình mà nói, chị ấy không phải là người chị xấu, muốn làm tiền, song vì chị thua nhẵn túi. Còn tôi, tôi lại ăn. Tôi chịu liền. Tôi cũng chẳng rộng rãi chi, mà vì tôi biết lát nữa đây tất cả chúng tôi đều phải nạp hết số tiền trong túi để mẹ mang ra quỹ tiết kiệm theo truyền thống cũ.
- Con nít không được giữ tiền ! Giữ tiền rồi ăn quà vặt bậy bạ đau bụng. Vả lại, đứa nào cần gì mẹ sẽ sắm cho, ăn gì mẹ mua cho. Còn đòi giữ tiền làm chi ?
Bằng giọng nghiêm nghị, mẹ tôi nói và sau đó, ba tôi phụ họa thêm :
- Phải ! Mẹ con nói đúng đó ! Cất vô quỹ tiết kiệm là phải !
Cái màn ấy sắp tái diễn lát nữa đây, tôi tiếc làm chi trăm bạc ? Tôi móc túi đưa liền và muốn cho các chị em biết tôi rộng rãi, tôi nói :
- Đáng lẽ, Cu không đưa cho chị đâu, tiền này phải để mẹ trả, mà thôi, Cu tốt không ?
Và tôi cười khà thích thú. Chị Thu đón tờ trăm mới tinh, đỏ chóe, cười cũng khá tươi. Thật là vui vẻ. Đang lúc chị em tôi vui vẻ thì con em gái tôi – con Hà – chen vô giễu một câu làm tôi cụt hứng :
- Thôi đi anh Vũ ơi ! Xưng người lớn mà còn chưa chịu bỏ tiếng Cu, nghe không được chút nào hết…
Tôi còn đang tức nghẹn mà không biết trả đũa cách nào thì chị Thu can :
- Thôi, Vũ ! Có chuyện quan trọng đây, muốn biết không ? Chị nói cho mà sáng mắt ra, tụi mày ngu quá !
Tôi và Hà xáng lại gần chị, cùng hỏi :
- Chuyện gì quan trọng đâu, chị nói đi !
- Chuyện mẹ ! Mẹ mị dân !
- Mẹ mị dân ?
- Ừ ! Mẹ mị dân…
Rồi chị thấp giọng hơn, vẻ sành sỏi chỉ cho chúng tôi biết mẹ mị dân cách nào, về điều gì (nói lớn sợ Minh, Bé mách mẹ). Theo chị, thà làm chủ một trăm bạc thực sự còn hơn là làm chủ mười ngàn bạc trên giấy tờ. Chị gằn giọng :
- Đó, tụi mày nghĩ tao nói có đúng không ?
Hà phản đối hăng hái :
- Mẹ có lấy đâu ? Mẹ bỏ vô quỹ để dành cho tụi mình mà ! Chính tụi mình giữ sổ mà, tên mình mà !
- Lại ngu ! (chị Thu bực tức) thì tên tụi mình, nhưng tao thử hỏi: có đứa nào được quyền rút ra một đồng không? Còn lâu…
Tôi thấy chị Thu thật chí lý, Hà ngớ mặt ra một chút rồi không chịu thua, tuy nhiên, tôi nhận thấy giọng nó yếu ớt chứ không hùng hồn như vừa rồi :
- Lấy không được… chớ sao, mà để lớn…
Chị Thu “xùy” một tiếng :
- Để lớn ! Chừng nào ? Lâu lắc, tao, tao ưng tiêu bây giờ kìa…
Tôi càng phục chị Thu. Chị nói đúng, để lớn làm chi, lâu lắc, tôi, tôi cũng muốn tiêu ngay bây giờ kìa !
Nhưng chúng tôi biết làm sao ? Chúng tôi bị lệ thuộc về kinh tế ! Điều đó rõ như hai cộng với hai là bốn !
Tôi và chị Thu tức mình, con Hà thì không. Nhưng tôi biết nó, nó không mách mẹ. Nó không đến nỗi tiểu nhân, nó có tư cách, tôi biết. Tôi mơ màng tưởng tượng đến một ngày kia tôi đường hoàng ra ngân hàng, tay cầm cuốn sổ, đi thẳng vô ghi sê, ký tên rút tiền ra hay gửi tiền vào, ung dung, tự toại y như… y như người lớn !
Nhưng, ngày ấy còn lâu quá, nghĩ thế, tôi thấy mất vui.
Chợt mẹ tôi từ trong phòng nói vọng ra :
- Bữa nay hết chơi bài rồi, có đứa nào chở mẹ xuống bác C. không ?
Tôi xung phong liền, nhân cái quần vừa xuống lai và chị Thu cũng đã ủi cẩn thận, tôi mặc vào, mang giầy mới, áo mới để làm cái việc mà tôi ưa thích hơn hết: lái xe hai bánh chở mẹ đi ! Mẹ tôi ngắm nghía tôi từ đầu chí chân, vuốt tóc tôi, khen :
- Coi con trai của mẹ chỉnh quá !
Thế mà khi ra xe, xe vừa nổ, mẹ tôi lại nói :
- Vũ ơi ! Mẹ hơi ngại…
- Dạ, mẹ ngại ? Cái gì…
- Đôi giày ? Con chưa quen mang giày, mẹ sợ chân con bị bó trong giày, con sẽ chậm phản ứng trong lúc lái xe, mẹ ngán…
Tưởng gì ! Tôi không phàn nàn một tiếng, tức thì vô nhà thay xăng đan ngay. Với tôi, không còn việc gì đáng kể hơn là việc được ngồi trên xe hai bánh.
***
Thật là một buổi sáng khó quên, khó quên vì nhiều lẽ : trước hết là vì kể từ sau trận đau dậy tôi chưa được lái xe lần nào, thứ đến là vì từ lúc đi cho tận lúc về tôi tỏ ra đủ tư cách, phong độ làm một tài xế: tôi đã, không chỉ được bác C. khen – bác cũng nhát gan như mẹ tôi – mà còn được mẹ tôi khen một câu rất là đặc biệt.
Thật vậy. Tôi hết sức nhũn nhặn, nhường nhịn mọi người trên đường đi, giữ một tốc độ rất vừa phải làm hài lòng mẹ tôi, cho đến nỗi vốn hà tiện lời khen mà mẹ đã phê một tiếng “vững” làm tôi vô cùng phấn khởi. Vững ! Chưa một ai trong nhà được nhận lãnh tiếng ấy, thế mà tôi, tôi được !
Phải công bình mà nhận rằng về mặt tiền bạc, mẹ tôi không hà tiện so với sự mẹ tôi hà tiện lời khen con cháu trong dịch vụ tài xế. Tàm tạm, cũng được, khá ! Thế là nhất rồi đấy. Lâu lâu, tôi lại nghe những lời quở trách đại khái như :
- Nó làm mẹ hết hồn. Đã dặn hàng trăm bận là nên nhường nhịn, phải hết sức thận trọng khi ngồi trên xe. Không bao giờ vượt lên trước.
Hoặc nhẹ nhàng hơn :
- Chắc mẹ đến phải tập lái xe trở lại mất thôi. Lái xe hơi dù sao cũng… bảo đảm hơn. Giao tính mạng cho tụi bay, tao ngán quá !
Phản ứng của chúng tôi về những lời mẹ tôi tuyên bố không giống nhau: trong lúc Minh, Bé vỗ tay reo mừng vì cái ảo tưởng mẹ sẽ chở chúng đi chơi, đi học, không phải năn nỉ với ba, không phải tốn tiền cho tài xế xe nhà trường thì chúng tôi, trái lại, tỏ ra dè dặt bằng sự im lặng, không góp ý. Cỡ mười phút trôi qua, chờ mẹ tôi nguôi sợ – hay nguôi giận cũng thế – anh Hùng mới sửa kính cận cho ngay ngắn, tiện tay, kéo mái tóc trước trán xuống thấp một chút, cười rất tươi :
- Dạ, con nghĩ là thím tập lái xe lại rất tốt, rất tiện, nhưng… nhưng cũng có cái bực: nguyên mỗi chuyện tìm chỗ đậu xe cũng đủ mệt…
- Ờ… ờ…
Mẹ tôi gật gù hai tiếng, ra vẻ công nhận anh Hùng nói đúng. Chị Cúc góp lời :
- Mà xe hơi hay bị kẹt đường. Xe hai bánh đi mau hơn nhiều. Thím thấy chú đó không: bữa nào cũng về trễ vì nạn kẹt xe…
- Ui cha ! Mà ngồi trong xe hơi lúc kẹt đường thì thiệt khổ, nóng muốn điên.
Hùng rụt vai lại, lè lưỡi ra để biểu tỏ cái khổ của kẻ ngồi trong xe hơi lúc kẹt đường (tôi không khỏi cười thầm: anh ấy có bao giờ đi xe hơi đâu ? Luôn luôn đi xe hai bánh, nhưng tôi không phản đối, không có lợi gì) Mẹ tôi lại gật gù :
- Ờ… ờ… phải…
Chị Thu ỡm ờ :
- Con không lo mấy cái đó, con lo cái khác…
- Con lo cái gì ? – Mẹ tôi nóng nảy hỏi.
Chị tôi thôi cười, nghiêm giọng :
- Con lo mẹ hay quên. Hôm mẹ đi xuống bác C. mẹ mải nghĩ ngợi gì đó, xe taxi chạy thẳng tuốt ra gần xa lộ, mất công quay lại, mẹ nhớ chưa ?
Lần này mẹ tôi “à” to một tiếng, cười ngượng nghịu :
- Phải ! Mẹ cũng ngán cái tính đãng trí của mẹ lắm. Ngồi trên xe mà không tập trung tinh thần thì nguy hiểm quá…
- Có chớ ! (chị Thu cười) Mẹ có tập trung tinh thần, nhưng tập trung vào chuyện khác, không tập trung vào chuyện lái xe. Mệt ở chỗ đó !
Giọng mẹ xuôi xị :
- Với lại, bỏ lái lâu, nay tập lại e cũng… phiền…
Anh Hùng :
- Dạ, phiền là cái chắc !
Rốt cuộc, chuyện mẹ tôi tập lái xe lại chỉ là chuyện bàn suông trên đầu lưỡi, xa vời tựa như chuyện vãn hồi hòa bình trên đất nước ta. Thật vậy, đó chỉ là những lời bàn mỗi khi mẹ tôi bị các tay tài xế hai bánh của gia đình làm bực mình hay sợ hãi mà thôi. Nó không hề được thực hiện, tuy nó được đề cập nhiều lần, qua nhiều năm tháng.
Đôi khi, những lời ấy được chúng tôi hiểu theo nghĩa khác, theo nghĩa một lời đe dọa ngầm của mẹ tôi : “À ! Tụi bay không lái xe đàng hoàng , nói hoài cũng vậy hả ? Được rồi ! Tao sẽ tự lái xe lấy, tụi bay không được làm tài xế chở tao nữa đâu, liệu chừng !”
Đó, không phải tôi muốn dài lời, làm rườm tai các bạn, nhưng tôi phải kể có đầu đuôi để các bạn hiểu rõ cái mừng của tôi vào ngày đáng ghi nhớ: ngày mồng tám tết, năm con lợn ! Dù là phần thưởng của tôi nó vô hình, nó cũng không thuộc loại ngôn từ hoa mỹ, hay là thứ ngôn ngữ dao to búa lớn chi: nó vỏn vẹn có một tiếng “Vững” mà thôi !
Tôi có cảm tưởng mình vượt qua một kỳ thi tuyển khó khăn nhất, tôi có lý do chính đáng để tự khen mình.
Tuy nhiên, khen thì khen, tôi vẫn không được tự do lái xe đi như anh Hùng. Mà nếu mẹ có cho đi đâu thì gặng đi hỏi lại rất là nhiều lần, có khi làm tôi đến bực.
Mẹ tôi vẫn bảo là bà không làm ăn gì được (xin hiểu là làm chứ tiếng ăn mẹ dùng ở đây vô nghĩa) trong khi tôi chưa đem xe về, cất trong nhà xe. Càng ngẫm nghĩ, tôi càng thấy cảm phục ba tôi: ông luôn giữ được thái độ trầm tĩnh, đáng khen, không như mẹ.
Thế rồi một bữa nọ, chú tôi từ Biên Hòa xuống chơi. Lộ trình là xa lộ rộng thênh thẳng tắp, phương tiện là cái Brigestone đỏ rực, mới tinh khôi. Tắt máy xong, dắt xe vào hiên nhà, chú tôi cười, đon đả :
- Vũ ưa xe này không ? Muốn đi chơi một vòng không ? Chú cho đi ! Ngon lắm à !
- Xe chớ phải bánh sao mà ngon, hở chú ?
Con Hà nghịch ngợm hỏi chú. Chú tôi vẫn giữ nụ cười dễ dãi :
- Con nhỏ này lý sự dữ há ? Mà chú có hỏi con đâu ? Chú hỏi Vũ kìa ! Sao Vũ ?
Tôi chộp lấy cơ hội tốt liền :
- Dạ đi chớ ! Con mà không muốn đi xe thì ai muốn…
Chú tôi đưa chìa khóa xe cho tôi :
- Đây ! Đi cẩn thận, nghe không ? Thưa mẹ là chú không ăn trưa, tối chú mới ăn, chú bận đi đằng này có chút việc.
Trước khi đi, chú còn quay lại dặn tôi nhớ khóa xe cẩn thận kẻo mất của chú, chú không có tiền mua cái khác, xe bây giờ đắt lắm.
Tôi xách chìa khóa lủng lẳng ở tay, vô nhà, cao giọng hỏi con Hà :
- Hà ! Ưng đi chơi không ? Anh chở một vòng ?
- Không ! Em ghét cái bình xăng…
- Hả ? Bình xăng sao mà ghét nó ?
- Xe gì bình xăng nằm ềnh trước mặt, thấy kỳ cục quá.
Bằng giọng thành thạo, tôi giải thích cho em gái tôi biết rằng nó ghét như vậy rất bất công và còn quê là khác. Theo tôi, tất cả những xe hai bánh nào mà bình xăng nằm ềnh trước mặt đều là xe tốt. chạy vững, lại mau. Chưa kể hợp thời, tiện lợi v.v… Hà nghe một cách thờ ơ, sau cùng, nó trả lời :
- Anh nói gì thì nói, em ghét Brigestone ! Thô lắm !
- Thô gì, vậy mới thể thao chớ. Đi, tao chở ra trụ sở chơi ! Vui lắm !
- Em đã nói em không đi, anh muốn đi thì đi đi !
Vậy là, một lần nữa, em gái tôi vào tròng, tôi cười với nó :
- Ờ ! Thôi, anh đi nghe ! Mà… mà đừng mách mẹ nghe ?
Hà gật đầu rồi chăm chú đọc sách. Tiếng xe nổ làm chị Thu phóng ra ngay :
- Vũ ! Đi đâu đó ? Coi chừng mẹ về la tao cho coi. Giờ này mà còn đi…
- Bữa nay chúa nhật, ba mẹ đi ciné mà, em ra trụ sở một chút.
- Tao đi với !
- Thì đi ! Mà em chở chị chớ em không chịu chị chở em đâu, chịu không ?
- Được ! Tao chở một vòng, mày chở một vòng.
- Phải để em chở chị trước, vòng về tới phiên chị.
Tôi ra điều kiện. Chị Thu bằng lòng ngay.
Cái Brigestone của chú tôi thật giống tôi: trẻ trung, nhanh nhẹn, có vẻ xông xáo, mạo hiểm, gan góc… thật là tôi với nó tuy hai mà một ! Nó chạy như muốn lồng lên, lao tới phía trước, ngồi trên yên xe mà tưởng như sắp mọc cánh bay bổng lên mây ! Nó như một thiếu niên cường tráng cỡ tôi mà cái Suzuki của chị Thu chỉ là một cô gái rụt rè, nhút nhát, còn cái Yamaha của chị Cúc thì tựa một bà mệnh phụ quá tuổi thanh xuân; đến như cái Honda của anh Hùng lại tệ hơn: nó là một ông già thường xuyên nhức đầu sổ mũi ! Tôi tự nhủ nếu ba tôi sắm cho tôi xe gắn máy thì tôi nhất định đòi cho kỳ được loại này mới hài lòng. Khi tôi nói ra miệng sự so sánh ngộ nghĩnh này liền được chị Thu tán đồng tức khắc và hai chị em tôi cười nức nở (thật ít khi mà chị em tôi thấy hợp nhau như vậy).
Trọn buổi trưa, tôi không sao chợp mắt. Cái xe mầu đỏ loang loáng dưới nắng ngoài hiên nhà ám ảnh tôi, sự cường tráng hăng hái của nó choán rợp lấy tâm hồn tôi như một bóng râm khả ái ! Tôi chỗi dậy, ra hiên đứng ngắm. Thật chưa bao giờ tôi thấy thèm khát một cái gì bằng thèm khát được làm chủ cái xe đến mức ấy.
Thình lình, từ trong nhà có tiếng chuông điện thoại réo to. Tôi giận sôi lên. Ai mà bất nhã ! Buổi trưa phá giấc ngủ của người ta…
Rồi thì, tiếng mẹ tôi cất lên :
- Vũ ! Con làm gì ngoài đó mà không nghe coi điện thoại của ai ?
Tôi vội vàng quay vào nhà, nhưng chưa đến nơi, mẹ tôi đã nhấc ống điện thoại lên, nghe. Tôi đứng gần mẹ, thầm rủa kẻ bất nhã và đợi xem kẻ đó là ai. Nhưng rồi, tôi kinh ngạc thấy mẹ tôi run rẩy, đổi sắc, giọng thấp và nghẹn lại, mẹ tôi kêu lên nho nhỏ mấy tiếng “Trời ơi ! Trời ơi !...” Sự hốt hoảng bất ngờ này làm tôi hiểu rằng có gì nghiêm trọng, tôi khe khẽ hỏi :
- Ai vậy ? Mẹ ?
Mẹ tôi khoát tay ra hiệu bảo tôi im và lặng lẽ nghe tiếp. Sau cùng, mẹ tôi nói vắn tắt :
- Được rồi ! Bình Dân… tôi sẽ đến ngay bây giờ đây.
Nói xong, mẹ tôi gác ống điện thoại, ngồi phịch xuống ghế, dựa ra sau, buông mấy tiếng ngắn :
- Dì L. gãy tay rồi… Đứa nào chở mẹ lên nhà thương Bình Dân ngay.
Nói vậy, nhưng mẹ tôi vẫn ngồi lặng, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi tuôn lấm tấm trên trán, có vẻ mệt nhọc khác thường.
Chỉ một nhoáng, cả nhà hay tin dữ. Chúng tôi nhao nhao hỏi nguyên do xảy ra tai nạn. Mẹ tôi cắt nghĩa rõ ràng nhưng vắn tắt :
- Dì đi đóng tiền hụi, đi bằng xe lam, bị xe hơi đụng.
- Bây giờ sao, mẹ ?
- Cái gì sao ? Đứa nào chở mẹ lên Bình Dân chớ còn hỏi gì nữa, sốt cả ruột…
Tôi nhanh nhẩu nhận nhiệm vụ làm tài xế, viện cớ chị Thu chưa thay quần áo, mấy người kia đang ngái ngủ. Mẹ tôi bằng lòng ngay. Nhà tôi đến bệnh viện Bình Dân gần quá, lộ trình lại thẳng tắp một đường, không rẽ trái, rẽ phải chi hết, một nhoáng đã đến nơi.
Mẹ tôi hấp tấp bước vào trong quên cả thói quen căn dặn giữ xe cẩn thận. Tôi lại được dịp ngồi trên xe, ngắm nghía nó và hình dung đến cái ngày – không biết ngày nào – tôi làm chủ cái xe như vậy. Tuy nhiên, tôi không được thanh thản trong lòng mấy, vì cái tin dì tôi bị gãy tay. Cỡ 15 phút mẹ tôi trở ra, nói cho tôi biết là dì tôi đã được nhân viên trong bệnh viện chụp hình cánh tay rồi: tay dì gãy, phải mổ. Bây giờ mẹ tôi ở lại với dì, chưa về được. Giọng thắc thỏm, mẹ tôi nói :
- Thật là khổ, bây giờ… con có thể về một mình không ?
- Thưa mẹ, được chớ… nhưng con muốn vô thăm dì một chút đã.
- Thong thả, bây giờ dì đang đau, con vô vô ích. Để mổ xong rồi sẽ thăm. Có điều, để con đi một mình mẹ lo quá, không yên tâm, mà về với con lại mất công đi nữa…
- Không sao, con về được mà mẹ, giờ này vắng người, với lại con rẽ qua Phan Đình Phùng đi thẳng một đường, có gì đâu…
Tai nạn bất ngờ của dì tôi làm mẹ tôi lại mất tin tưởng ở tôi ít nhiều, tôi hiểu điều đó nên không tỏ ra khó chịu chút nào. Do dự hồi lâu, mẹ tôi tặc lưỡi quyết định :
- Thôi được, con về đi ! Nhớ đi cẩn thận và về ngay nhà, đừng đi đâu hết, nghe không ?
Tôi dạ to một tiếng, mở công tắc, rồ ga, song hết sức ý tứ trước mặt mẹ, không phóng nhanh như lúc đi với chị Thu ban sáng. Trên đường về, tôi ngẫm nghĩ hoài về cái lo sợ vô lý của mẹ: tai nạn của dì tôi do xe hơi gây ra trong lúc đi xe lam , can gì đến chuyện xe hai bánh đâu, kia chứ ?
Cỡ một giờ sau mẹ tôi về. Chúng tôi được biết là Bình dân họ không chịu mổ ngay cho dì tôi mà còn hẹn vào một ngày vô định vì có nhiều người đến trước dì, chờ để mổ. Cho nên sau một hồi bàn bạc, mẹ đưa dì vô nhà thương St. Paul và bác sĩ hứa sẽ mổ vào ngày mai. Mẹ cho biết thêm :
- Ngày mai, bác sĩ mổ cho dì vào lúc một giờ trưa. Mẹ phải vô trong đó với dì…
Chúng tôi muốn hỏi thêm đôi điều song nom khí sắc mẹ, biết là không nên quấy rầy, nên thôi.
Khi mẹ tôi vào phòng nằm nghỉ, chúng tôi họp nhau bàn tính. Ngày mai tôi đi học, anh Hùng, chị Cúc chắc cũng không thể chở mẹ được vì hai giờ họ cũng đi học. Chỉ mình chị Thu là có thể chở mẹ tôi vào giờ đó. Chị Thu cầu nhầu :
- Ông bác sĩ ác: nhè một giờ trưa mà làm việc. Sao không để đến ba giờ chiều hay là tám giờ sáng, tiện hơn ?
Chị Cúc giọng thành thạo :
- Ông ấy làm việc nhiều chỗ, thì giờ phải chia ra chớ, đâu phải rảnh rang…
Hà nhăn nhó :
- Mẹ không được khỏe, bà bác sĩ H. dặn mẹ phải ngủ trưa, mà phải đi lúc một giờ, dễ ghét.
***
Năm giờ chiều hôm sau như thường lệ, tôi và Hà đi học về. Mẹ tôi vẫn còn ở trong nhà thương. Mổ gì mà lâu dữ vậy kìa ? Tôi sốt ruột hỏi và Minh trả lời :
- Mẹ mới kêu điện thoại về, dặn chiều nay lúc chị Thu đi học, anh cùng đi với chị Thu, vô St. Paul chở mẹ về.
- Đi hai xe hay… sao ?
- Em không biết, anh hỏi chị Thu coi.
Chị Thu đang tắm. Tôi phải đợi và thất vọng biết bao khi nghe lệnh mẹ: tôi phải đi cùng xe với chị, sau khi chị tới trường, tôi mới vô nhà thương. Như vậy còn thú vị gì ? Sao mẹ tôi cẩn thận quá vậy chứ ? Chú tôi chưa về Biên Hòa, xe còn nằm trong garage, để không làm chi chứ ? (từ khi được đi Brigestone, tôi đâm chán Suzuki). Nhưng lệnh mẹ, tôi đành phải tuân theo. Tôi kiếm cớ cầu nhầu :
- Em làm sao biết tới chỗ nào ? Nhà thương rộng…
- Đừng lo, tao biết. Tao ở trong đó với mẹ, tới ba giờ mới về. Lát nữa, tao sẽ đưa mày vô trước khi đi học.
Hai đứa tôi cùng hỏi một lượt :
- Mổ xong chưa ?
- Chưa ! Nói một giờ mà gần hai giờ bác sĩ mới đến. Ba giờ dì còn trong phòng mổ, chưa ra. Mẹ bảo về học bài, chớ không tao đã ở lại chờ coi…
- Chị thấy gì ? Chị được vô phòng mổ không ? Dì có đau không ?
Chúng tôi hỏi dồn. Chị Thu chậm rãi :
- Tao được lên thang máy với dì, dì nằm trên cái xe dài như cái giường, có bánh xe. Tao với mẹ đi theo vô tới cửa phòng mổ, thấy đèn rọi xanh biếc, lạnh ngắt, nhưng… họ ngăn lại không cho vô…
- Rồi sao nữa ?
- Sao hả ? Đứng ở ngoài chớ sao ? Hai giờ mới thấy ông bác sĩ xách cặp lên lầu, đi thẳng vô phòng thay áo rồi biến mất, chẳng thấy ổng đi ngả nào vô phòng mổ hết. Trời ơi ! Đợi sốt ruột quá ! Cứ một chốc, lại thấy một người chạy ra, áo quần trắng lốp, có khi là một bà xơ, rồi họ lại vô, tay bưng y cụ sáng loáng, cánh cửa cứ nhả ra, nuốt vô, mà toàn người lạ, nó không chịu nhả dì ra…
Chợt chị giật mình :
- Thôi ! Đi chớ, coi chừng mẹ đợi !
Hai chị em lên xe. Đến nhà thương, chị đưa tôi vô phòng mà không cho lên lầu :
- Lên vô ích. Mẹ dặn đợi đây, chắc cũng sắp xong. Đáng lẽ xong rồi mới phải.
Nói xong, chị bỏ tôi đứng một mình, không quên dặn coi chừng xe kẻo mất, rồi đi ngay. Tôi đứng tần ngần, quan sát chung quanh: phòng có ba giường xếp theo hình chữ U, hai giường kia đã có người nằm, còn giường phía ngoài (chắc dành cho dì tôi) thì trải ra trắng phẳng phiu. Chợt có tiếng lao xao phía ngoài. Tôi mở cửa chạy ra xem: từ góc hành lang, một cái giường xe đang được hai người y công đẩy lại phía tôi, mẹ tôi theo sau, dáng bộ buồn rầu, mỏi mệt. Tôi chạy đến đón, dì tôi nằm thẳng trên giường, được đắp một tấm ra trắng, mặt dì tôi tái nhợt, miệng hơi hé mở, hai mắt nhắm kín, mồ hôi tuôn nhớp nháp khắp trán, mặt, cổ. Cánh tay trái dì tôi được đặt ngang dưới ngực một chút, cứng còng trong lớp bột, bó kín tận lên vai và một nửa lưng.
Tôi chạy vô trước, kéo cửa để họ đẩy giường vào và sang dì xuống giường. Ống sérum chuyền vào cánh tay phải được cô y tá nâng theo sau, bây giờ treo chúc ngược trên trần mùng, giọt giọt xuống không ngừng.
Mẹ tôi luôn tay lau mồ hôi cho dì, tóc dì dính ướt, dán vào da mặt, hai bên má. Cứ chốc chốc dì lại nôn ọe ra một thứ nước nhờn. Cái khăn lông to ướt đẫm mà dì không ngừng nôn ọe, tuy vậy, dì vẫn mê man, chưa tỉnh. Cô y tá nghiêng mặt dì tôi lại để nước nôn được chảy ra dễ dàng. Thấy mẹ tôi lúng túng vì không có gì ngoài cái khăn ướt đẫm, một bệnh nhân cùng phòng gọi tôi đưa cho cuộn giấy xốp để mẹ tôi lau cho dì, tôi đón lấy, đứng bên mẹ, xé giấy ra đưa liền liền không nghỉ tay. Mẹ tôi lặng lẽ lau miệng cho dì, mặc cho nước mắt nhỏ ròng ròng xuống không lau. Thỉnh thoảng mẹ tôi dùng ống tay áo gạt đi rồi cúi xuống gọi nho nhỏ tên dì, nhưng dì tôi vẫn không hay biết.
Tôi xúc động trước cảnh ấy và chợt nhớ đến lúc mẹ tôi cúi xuống bên tôi trong những ngày tôi lên thủy đậu. Rồi tôi chớp mắt một cái, hai cái tiếp để xua đuổi cái hình ảnh đáng sợ là hình ảnh tôi trong tình trạng dì tôi, nằm mê man, thiêm thiếp vì một tai nạn xe cộ như thế, bị mổ lâu lắc như thế, nôn ọe khổ sở như thế mà kinh hãi. Càng kinh hãi hơn nữa là dáng bộ thảm não của mẹ tôi khi cúi xuống bên tôi… Tôi thấy nghẹn nghẹn ở cổ, cay cay ở mắt, đau nhói tận tim…
***
Hơn nửa giờ sau dì tôi mới hơi tinh tỉnh, dì trả lời mẹ tôi một cách yếu ớt, rời rạc rồi lại chìm trong cơn mê. Thỉnh thoảng dì nhăn mặt lại, nói lảm nhảm gì đó làm mẹ tôi đang khóc mà phải bật cười. Bà bệnh nhân cùng phòng hỏi mẹ tôi :
- Bà ấy nói gì thế, hở bà ?
- Đủ thứ: hỏi sao tôi không về ăn cơm đi, chê bác sĩ dở, y tá ác, kêu mệt, có mùi khó chịu trong cổ…
- Tỉnh rồi đó ! Nhưng chưa tỉnh hẳn đâu, còn lâu.
Bà nọ nói. Mẹ tôi gật đầu, rồi lại cúi xuống nói với dì tôi :
- Này ! Có thằng Vũ vô thăm dì đó, biết không ?
Dì mấp máy đôi môi tái nhợt như sắp trả lời nhưng một cơn nôn ọe đến làm dì nhăn mặt, phì nhổ ra trong lúc mẹ tôi vội vã xé thêm giấy lót dưới cổ dì và lau không kịp. Nôn xong, dì chìm lại trong mê.
***
Mười ngày sau, dì tôi được bác sĩ cho về nhà, với cánh tay trái còn bó cứng trong bột, với một nửa vai và lưng cũng cứng còng trong khuôn bột. Ba tôi đi công tác dưới tỉnh đã về và ông mang xe đến nhà thương đưa dì về. Tôi không được chứng kiến lúc dì tôi lên xe, xuống xe. Chúng tôi thương dì lắm, nhưng chuyện tai nạn của dì được chúng tôi mang ra bàn tán một cách khá khôi hài. Tất cả chúng tôi đều cho là dì may mắn nên bị gãy tay trái, vì nếu gãy tay phải thì hết làm ăn . Rồi anh Hùng làm chúng tôi cười bò ra bằng một câu hóm hỉnh :
- Tất cả tụi mình đều bị méo mó nghề nghiệp, thật ra đối với người lớn thì tay phải hay tay trái đều ngang nhau, họ có cầm bút mỗi ngày đâu ?
Chị Thu bĩu môi :
- Thôi đi ông tướng, ông cứ nói như người thông thạo, chính tôi phải gãi lưng hộ dì đây, tôi biết hơn ông…
- Biết cái gì ? Nếu vậy càng chứng tỏ tôi nói đúng: dì bị gãy tay trái nhưng tay phải còn lại có gỡ gạc gì đâu ? Vẫn phải cậy nhờ người khác kia mà ?
Chị Thu chứng minh lời anh Hùng sai :
- Thì cậy nhờ, nhưng ít thôi, vì bữa nay dì đã tự gãi lưng được, dì nhờ là vì bột bó cứng không gãi tới chớ không vì tay phải vô dụng. Dì tự đánh răng được, rửa mặt được…
Một điều thiệt thòi lớn nhất là từ khi bị tai nạn, dì không năng đến nhà tôi nữa, mà có đến là phải đợi dịp ba tôi chở, chớ đi xe taxi tốn tiền, còn để các con dì chở thì dì – cũng như con chim bị tên một lần, thấy cây cong đủ sợ – không dám. Chúng tôi không được nhờ dì mua sắm cho các vật dụng trong lúc mẹ tôi bận nhiều việc khác như trước nay. Song bù lại, mỗi lần dì đến, dì ở lại suốt buổi, tha hồ cho chúng tôi giễu dì là thương binh , là chiến sĩ về vườn , đủ thứ. Đến bữa cơm, chị Thu phải đặt trước dì một cái muỗng chứ dì không dùng đũa được.
Gần hai tháng qua, dì tôi vẫn chưa được tháo bột ra, tuy vậy, dì cũng đi đây đi kia chứ không nằm nhà hoài đâu. Trời nóng mà dì cứ khoác ngoài cái áo len coi ngộ nghĩnh quá, chúng tôi lại được dịp cười.
Gần hai tháng qua, dì tôi vẫn chưa được tháo bột ra, tuy vậy, dì cũng đi đây đi kia chứ không nằm nhà hoài đâu. Trời nóng mà dì cứ khoác ngoài cái áo len coi ngộ nghĩnh quá, chúng tôi lại được dịp cười.
Chương 6 (hết)
Tay dì L. chưa lành thì có dì Đ., bạn thân nhất của mẹ tôi từ Qui Nhơn vào chơi. Mẹ tôi đón dì tận ngõ, gặng hỏi :
- Sao hẹn vào từ tết mà nay mới vào ? Sao không đánh điện ta đi đón ?
- Rồi hẳn kể rõ, khổ quá ! Tính đi rồi chứ, mà rồi… mà rồi… (dì rớm nước mắt, thấp giọng) thằng L. nó gãy tay, băng bó cả tháng trời, làm sao đi ?
- Hả ? Thằng L. gãy tay ? Phiền chưa… năm nay nó thi phải không ?
- Ừ ! Vậy mới khổ, năm nay thi đấy chớ sao. Mình lo quá đi…
Mẹ đón va li trên tay dì, còn dì thì xách giỏ, sóng đôi vô nhà. Mẹ tôi hỏi :
- Rồi sao ? Nó có đi học được không ?
- Nằm hơn tuần lễ mới đi được, nhưng chỉ nghe giảng thôi, có viết lách gì được đâu, phải chi gãy tay trái thì còn đỡ…
Lại trái với phải ! Tôi cười thầm trong bụng. Mẹ tôi thở dài đánh sượt một cái, than :
- Con cứ làm cha mẹ khổ như vậy đó, mà nó có biết đâu. Tụi bay coi chừng, nhất là con Thu năm nay thi đó, lỡ có chuyện gì mất cả năm học… Đ. Biết không ? Mỗi lần tụi nó xách xe ra là mình lo cuống, mà nó có biết đâu… Cả thằng Vũ nữa, coi chừng !
Tôi sắp cáu. Tôi y như tấm thớt, lúc nào cũng bị lôi ra bằm xát vì chuyện xe cộ, mà nào mình có được xách xe đi đều đều cho cam ? Vả lại, đã chắc gì thằng L. gãy tay vì xe hai bánh ? Mẹ tôi có tật đó: hễ nghe ai bị tai nạn xe cộ là đổ riệt cho chuyện lái xe gắn máy liền. Tôi chờ hai người ngưng chuyện, chen vào hỏi :
- L. đi xe đụng hở dì ?
- Ờ không ! Nó chơi banh đó chớ con ! Con cái vậy đó, chơi banh mà đến nỗi gãy tay…
Đáng lẽ, nghe vậy, mẹ tôi phải thấy ngượng vì lầm, đằng này không, mẹ tôi tiếp theo liền :
- Chớ sao, con cái nó có biết lo thân đâu, trăm chuyện rồi cũng phiền khổ mình thôi. Không chuyện này thì chuyện khác, luôn luôn có chuyện.
Hai người vô phòng. Mẹ tôi và dì gặp nhau là không bao giờ dứt chuyện.
Dì Đ. ở chơi hơn một tuần mới về. Thỉnh thoảng giữa lúc đang vui, nhớ tới tay con gãy, dì lại khóc, mẹ tôi lại an ủi, dỗ dành và luôn luôn sau đó, chúng tôi được nghe một bài đại luận tràng giang đại hải về sự cẩn thận, về bổn phận phải giữ gìn thân thể ra sao, theo đúng luật giao thông thế nào, của mẹ. Kế đến là phần ba tôi, lặp lại trong bữa ăn những câu đại khái như : “Ba sinh (!) ra các con nguyên vẹn lành lẽ, ba cũng đã dặn rồi, đừng có hiếu thắng khinh thường mà hối hận thì quá muộn…”
Thật là kỳ cục: từ khi con trai của bạn mẹ tôi bị gãy tay vì chơi bóng rổ, chúng tôi phải nghe giảng dạy thêm về chuyện phải giữ gìn thân thể lúc chơi đùa, còn chuyện phải cẩn thận khi đi xe gắn máy cũng không bớt câu nào, dù chỉ là một câu ngăn ngắn !
Dì Đ. Về độ hai hôm thì chú tôi lại từ Biên Hòa xuống chơi nữa, cũng cùng phương tiện và lộ trình như kỳ trước. Lại nhằm lúc xe chị Thu hư, ba tôi cho đi sửa, tôi được chỉ định chở chị Thu đến trường, vì tôi về sớm. Ngồi sau lưng tôi, chị Thu không ngớt khen cái Brigestone là ngon lành này nọ không tiếc lời. Tôi cũng vui vẻ góp ý :
- Con trai nó vậy đó chị ơi ! Nó không giống con gái ưa khóc nhè, lâu lâu làm nũng như kiểu cái Suzuki của chị đâu !
Chị đấm thùi thụi vào lưng tôi, vừa đấm vừa cười, tôi cũng cười theo vui vẻ. Lạ quá: chúng tôi luôn luôn vui vẻ, hòa thuận mỗi khi ngồi trên yên xe !
Ngang ngả tư Phan Thanh Giản – Lê văn Duyệt thì vừa kịp đèn xanh, tôi không muốn tiến lên vội – vì ba tôi vẫn dặn rằng khi nào đèn xanh vừa báo hiệu đừng nóng chạy trước, có thể rủi ro – chị Thu giục giã sau lưng :
- Đèn xanh rồi, chạy lẹ lên, con trai gì như mày, bết quá !
Làm tôi đâm nóng mặt, muốn chạy mau cho chị ngán, hết chê mình, thế là tôi cho xe chồm tới trước, phóng nhanh hơn cả một chị chạy cùng chiều vừa chạy trước xe tôi. Sau lưng tôi, chị Thu cao giọng khen tôi làm tôi thêm hứng khởi. Đến ngả tư kế đó thì trước mặt tôi đèn xanh cũng vừa chớp lên, hàng trăm cái xe cùng nhất loạt lao tới trước, tôi cũng làm y như làn sóng xe, không khác. Trong lúc hăng say, tôi quên mất lời dặn đã thuộc nằm lòng :phải giữ đúng lằn mức xe của mình , tôi đã cho xe chạy nghênh ngang ra giữa đường, vượt quá lằn mức dành cho xe hai bánh, tuy nhiên tôi vẫn bình tĩnh để tìm cách trở về vị trí cũ chứ không sợ hãi gì.
Bất ngờ, từ trước mặt tôi, phía tay phải, một cái xe hơi bỗng chậm lại và sau lưng tôi một cái Honda phía tay trái lại cố lách, vượt lên. Tôi bị kẹt vào chính giữa… rồi thì, y như có tia lửa xoẹt lên: cái Honda không hiểu bằng cách nào lôi cái Brigestone của tôi chạy tới một khúc trong lúc cái Brigestone đã tắt máy tự bao giờ. Tôi ù tai, hoa mắt không kêu được, còn xung quanh tôi thì nhiều tiếng la hoảng hốt cất lên. Tôi ngã sấp xuống mặt đường nhựa, chị Thu sau lưng tôi cũng ngã theo. Có tiếng còi thổi “hoét” lên và một bác cảnh sát tiến lại đỡ chị Thu, một người khác cúi đỡ cái xe trong khi tôi gượng đứng lên. Kinh hãi qua rồi, tôi chỉ còn xấu hổ. Người lái xe Honda – không hiểu có ngã không – cũng đang loay hoay với cái xe của mình.
- Mấy người lộn xộn quá, có đau nhiều không ? May không thì…
- Không sao ! Không sao cả…
Cái Honda mất dạng trong nháy mắt. Tôi không bình tĩnh được như thế, tôi cố trùng trình, giả vờ phủi áo, phủi quần, để nhân đó xoa nắn tay chân xem có gãy chỗ nào không ?
Chị Thu đứng bên tôi cũng đang phủi phủi, chị xuýt xoa vì tay áo, chỗ khuỷu tay bị trầy và lủng một lỗ bằng hòn bi ve. Mặt xám ngoét, chị cố gượng cười mắng tôi là “đồ khỉ, đi ẩu” bằng giọng run run. Tim tôi đập thình thình trong lần áo, song tôi cố trấn tỉnh cho xe nổ lại và giục chị lên yên.
Đây là lần đầu, chị em tôi xịu mặt khi ngồi trên xe gắn máy. Đến cổng trường, đổ chị xuống, tôi hoàn hồn, hỏi nhỏ :
- Chị có sao không ?
- Không, tao trầy tay một chút thôi. Về đi ! Này, đừng cho mẹ biết, nghe ? Tối, nói anh Hùng đón tao, nghe ? Đón bằng xe kia, xe này xui lắm, tao ghét…
***
Cho đến tận lúc chú tôi về, câu chuyện vẫn còn kín nhẹm. Chú vô ý, không nhận ra vết trầy ở thân xe.
Còn chúng tôi, chúng tôi không giấu được lâu, vì đến sáng hôm sau chị Thu thấy cánh tay trái hơi sưng. Chị báo cho tôi hay và tôi lặng đi vì hoảng sợ. Tôi gây :
- Hồi hôm về sao chị không bóp dầu liền ?
- Sao không ? Tao bóp chớ, mà nó chỉ đau sơ sơ. Bây giờ thì…
Chị cử động cánh tay nhưng rất khó làm tôi càng sợ: muốn thẳng tay ra, chị phải vặn thân mình nghiêng về một bên. Mà không lẽ cứ vặn mình vậy hoài sao, nên khi chị ngồi thẳng mình thì tay chị co lại ngang ngực y như tay dì tôi sau khi mổ xong. Sự liên tưởng này làm tôi mất bình tĩnh và nhận thấy giấu mẹ thêm nguy hiểm…
Mẹ tôi hai tay bưng lấy trán, nhắm mắt, lắng nghe tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, thỉnh thoảng mẹ tôi buông bớt một tay bưng trán mà đặt vào trước ngực, rên lên nho nhỏ :
- Trời ơi ! Con tôi !...
Tôi nuốt nước bọt khó khăn :
- Con bị kẹt ở giữa, bên thì xe hơi, bên thì honda…
- Thôi ! (Mẹ tôi quát khe khẽ, vì sợ ba nghe) Có một ngày tao sẽ chết vì tụi bay ! Trời ơi ! Sắp thi thể dục, kiểu này thì làm sao đây ?
Tôi đứng lặng, bối rối, khổ sở trong lúc mẹ tôi im lặng lật áo, xắn quần chị Thu xem xét coi còn chỗ nào bị thương tích gì chăng. Rồi quay sang tôi, hỏi :
- Còn con ?
Hỏi mà không chờ tôi trả lời, mẹ tốc áo tôi lên khám xét. Tôi nói là chỉ đau ở mũi sơ sơ thôi. Mẹ tôi nhìn chăm chắm vào mũi tôi :
- Coi chừng dập sống mũi đó, sơ sơ…
Sau đó, mẹ tôi yên lòng, tập trung sự lo lắng vào cánh tay chị Thu. Mẹ tôi xoa dầu và nắn nhẹ cánh tay chị, mặt mẹ tôi tối sầm lại vì chị xuýt xoa kêu đau khi bàn tay mẹ tôi đụng đến chỗ sưng. Mẹ tôi đặt cả chục câu hỏi: Không biết có sái gân không ? Có gãy xương không ? Nên đưa đi chụp hình cánh tay không ? Bóp dầu nóng có được không ? Hay là đưa đi thầy thuốc ta ? Nếu chụp hình thì chụp ở đâu ? Hôm nay chúa nhật, không biết họ có làm việc không ? v.v…
Toàn những câu hỏi chúng tôi không trả lời được. Trong lúc chưa làm gì ra trò, mẹ tôi tiếp tục xoa dầu, bóp tay cho chị Thu. Thình lình mẹ tôi kêu lên có vẻ mừng rỡ :
- Coi chừng ba xuống rửa mặt thì nói cho mẹ hay…
- Chi vậy, mẹ ?
- Đặng tao kêu điện thoại hỏi dì L. coi. Chắc dì biết rành…
Chúng tôi cùng tán thành sáng kiến mẹ tôi. Khi tiếng dép ba tôi kêu quèn quẹt từ cầu thang, tức thì tôi thông báo cho mẹ hay liền. Nói chuyện khe khẽ với dì xong, mẹ tôi có vẻ yên tâm :
- Dì nói chốc nữa tới, chắc không sao, dì nói vậy. Chờ xem !
May cái là sáng chúa nhật ba tôi có cuộc họp, nên ăn sáng xong ông đi liền, mẹ con chúng tôi tự do bàn tán trong lúc đợi dì L. đến.
Người chiến sĩ về vườn với cánh tay còn bó bột cứng ngắc, khoác áo len ra ngoài thong thả bước vô nhà, chúng tôi ùa ra đón tiếp trọng thể…
Trong lúc mẹ tôi đặt câu hỏi tới tấp thì người chiến sĩ ung dung bước lại gần chị Thu, nắn nắn cánh tay chị bằng một tay còn lại (chị Thu phải ngồi vẹo người một bên mới có thể ngay được cánh tay).
- Có lẽ không đến nỗi nào đâu. Có sưng gì mấy mà chị cuống lên ?
- Có sưng chớ, dì nhìn kỹ coi !
- Con nhỏ này mập, cánh tay kia cũng tròn lẵn, chị thấy không ? Có sưng thật mà in ít thôi. Xức dầu nóng vô cho tới chiều xem sao. Hôm nay chúa nhật, có bác sĩ nào mở cửa phòng mạch đâu mà đi ?
- Tôi ngại quá, lỡ gãy xương ở trong như dì…
- Không gãy xương đâu. Gãy thì đụng đến đau chết, như em hôm nọ đó. Chắc nó chỉ sái gân chút đỉnh, vì cũng không bầm mà.
Lần này mẹ tôi coi bộ vững lòng lắm, vì được một người có kinh nghiệm bản thân làm cố vấn cho. Chợt dì L. nhớ ra chuyện cũ, hỏi mẹ tôi :
- Vậy chớ chai thuốc gia truyền của chị C. cho đâu ? Còn không ? Sao không lấy bóp cho nó ?
- Ừ ! Lú hồn đi chớ ! May dì bay nhắc. Ờ, thuốc đó coi vậy mà hay. Lấy ra đây, mau coi !
Tức thì chúng tôi cùng nhớ ra thứ thuốc gia truyền bác C. cho mẹ hôm hè rồi, cái hôm mà chị Cúc chở mẹ đi và hai thím cháu ngã chỏng gọng ở đường Phan Đình Phùng, chị ấy bị sưng bầm trọn bàn chân và mẹ tôi thì trầy đầu gối ; chị Cúc đã dùng dầu nóng và thuốc dán Nhật cả tuần vẫn không bớt, anh Hùng phải chở đi học, sau nhờ thứ nước mầu nâu gia truyền của bác C. mà khỏi. Đặc biệt cái là thứ thuốc này không nóng lúc bôi lên da, nên không khó chịu như dầu nóng của tây y hay dầu cù là.
Mẹ tôi dùng chai nước đó xức lên cho chị Thu, mẹ tôi lại gọi điện thoại kể chuyện cho bác C. hay, bác khuyên nên xức luôn không ngừng suốt ngày, chừng nào hết thì đến nhà bác lấy thêm. Bác cũng đồng ý với dì L. rằng chị không bị nặng lắm, đừng đi đâu làm chi, vô ích.
Trọn ngày chúa nhật, cứ cách khoảng một giờ mẹ tôi lại hỏi chị Thu “Có thấy bớt chút nào không ?” Và chị ấy – sau khi nghiêng người lại để duỗi thẳng tay ra – cũng trả lời có nguyên một câu không thay đổi : “Thưa mẹ, không bớt gì hết, mẹ ơi !”
Người chiến sĩ về vườn, sau khi dùng bữa cơm trưa vui vẻ, (với cái muỗng như thường lệ và có bạn đồng minh là chị Thu) đã trở về. Mặc dù chúng tôi hết sức cầm lại, vì chúng tôi biết rằng sự có mặt của nhân vật này giúp mẹ vững tâm hơn, nhưng nhân vật này nhất định cáo từ, lý do : “Bỏ tụi nhỏ ở nhà lâu, chúng làm giặc, biết chừng lại xách xe đi bậy bạ, sinh chuyện ra thêm !”
Nghe đến câu sau, mẹ tôi tỏ ra thông cảm, không cầm dì lại nữa, mà rằng :
- Thôi, để dì về, tao cũng lo chuyện đó lắm.
Khi cái bóng dáng hùng dũng, cao lớn của dì khuất sau rèm cửa, mẹ tôi trở lại sự lo lắng, bồi hồi, nhấp nhổm thấy mà sốt ruột.
Cho đến một lúc, không dằn được, mẹ tôi lại gọi bác C. báo cáo tình hình cánh tay chị Thu. Lại được bác trấn an rằng : “Cứ kiên nhẫn, qua đêm sẽ bớt”
***
Sáng thứ hai, tôi dậy sớm đi học thấy đèn trong phòng chị Thu đã được bật lên, khác với mọi ngày (chị thức học khuya nên sáng mẹ cho ngủ trưa một chút để bù).
Có tiếng rì rầm nho nhỏ. Tôi lại gần hé cửa nhìn vào thấy chị Thu ngồi nghiêng, vẹo người trong lúc mẹ xoa thuốc lên cánh tay chị, nét mặt dàu dàu. Chắc đêm rồi mẹ tôi ngủ ít vì lo chứ không phải vì tay chị Thu không bớt. Tôi nghĩ thầm, nghĩ theo sự ước muốn của mình. Rồi tôi tự cãi tôi : “Nếu tay chị Thu bớt sao chị còn phải vẹo người lại làm gì ? Vô lý !” Sau cùng, không chịu được sự mập mờ, đoán mò này, tôi đi thẳng vào phòng :
- Tay chị Thu bớt… rồi, hở mẹ ?
Tôi hỏi mà không dám nhìn vào mặt mẹ tôi. Mẹ tôi cũng không nhìn tôi, bà cúi xuống, trả lời khe khẽ :
- Không ! Không bớt chút nào ! Mẹ rối trí quá !
Tôi đứng nguyên một chỗ, cúi đầu chờ một lời quở mắng, than phiền, song lạ chưa: mẹ tôi không đả động gì đến lỗi tôi cả. Giọng mẹ cất lên, âu yếm :
- Thôi ! Con coi uống sữa rồi ăn thêm cái gì đặng đi học, có mặc áo lót ở trong không ? Phải giữ ấm ngực, dạo này buổi sáng trời hơi lạnh đấy !
Tôi dạ một tiếng nhỏ, quay ra. Tôi khổ sở, ray rứt trong lòng vì không biết làm gì để chia sớt nỗi lo lắng của mẹ, nỗi lo lắng do lỗi tôi gây ra. Chao ơi ! Sao nó không là cái gánh đè nặng trên vai mẹ tôi ? Tôi sẽ không ngại gì, tôi sẽ gánh thay cho mẹ. Sao mẹ tôi cũng không chịu mắng tôi ? Tôi biết làm cái gì bây giờ đây ? Sao thuốc gia truyền của bác C. cho lần này không hiệu nghiệm ?
Buổi học trôi quá chậm, tôi chỉ nôn nả đợi giờ về. Tôi ào vô nhà như một làn gió, tìm ngay mẹ tôi để hỏi mẹ chuyện tay chị Thu có bớt không. Vẫn bằng giọng rầu rĩ, mẹ nói :
- Không ! Nó nói không bớt, tay không co duỗi được. Mẹ lo quá. Nếu cho đến tối nay vẫn không bớt thì nhất định sáng mai phải đi bác sĩ cho xong.
- Chị ấy đi học được sao mẹ ? Ai chở chị đi ?
- Được chứ, ba chở nó đi…
Trời ơi ! Ba tôi biết rồi ? Tôi hốt hoảng hỏi :
- Mẹ nói cho ba hay ?...
- Mẹ không nói, tự nhiên ba biết, làm sao giấu được, cánh tay nó cứ co hoài…
Có tiếng xe ba tôi về trước ngõ, tôi vội vàng đặt cặp xuống, lo chạy mau đi mở cửa garage. Ông đang cáu đây, chưa biết cái gì sẽ xảy ra. Ba tôi ít cáu như mẹ, nhưng ông đã cáu thì… rất đáng sợ, không phải như mẹ tôi.
Mở cửa xong, tôi cố nán lại dưới nhà xe, không dám lên ngay.
Nom sắc diện ông vẫn tươi tỉnh, tuy nhiên điều đó đối với tôi vẫn không có gì đáng mừng, tôi lo ngay ngáy. Ba tôi hỏi :
- Vũ về sớm vậy à ?
Không đợi tôi trả lời, ba tôi đi thẳng lên nhà. Chắc ba tôi biết chị Thu bị đụng xe, nhưng không ngờ là do tôi chở ? Tôi ngừng suy nghĩ vì có tiếng ba mẹ nói chuyện trên nhà vọng xuống. Tiếng mẹ tôi thấp nên tôi không nghe rõ. Chợt ba tôi cao giọng lên :
- Không sao đâu mà, đàn bà cứ hay mua chuyện. Nó không đau nhức thêm tức nhiên nó sẽ bớt. Đau chóng lành chầy, mợ quên sao ? Nó không sưng to, không đau nhức, không bầm…
- Nhưng nó co duỗi không được…
- Cứ thong thả, hãy nghe tôi ! Cứ xức thuốc chị C. cho đều là được.
Tôi trải qua một đêm đầy ác mộng. Tôi mơ thấy tay chị Thu gãy dập, phải chở vô nhà thương, thấy chị nằm thiêm thiếp trên cái giường xe, cánh tay cộm lên vì bó bột, thấy chị nôn ọe và mẹ tôi cúi xuống gọi tên chị khe khẽ, nước mắt tuôn ròng ròng. Rồi tôi thấy tôi cũng bị thương vì đụng xe, cũng nằm thiêm thiếp trên giường xe, mồ hôi làm tóc tôi dính bết vào trán, má… Cổ tôi chua và đắng vì chất nước ọe ra, thấy ba tôi quát tháo mẹ tôi trong lúc mẹ tôi rưng rức khóc. Có lúc tôi thấy tôi bị gãy chân, thấy bác sĩ thọc một cái que sắt dài hơn 15 phân xuyên ngang ống chân tôi làm tôi đau muốn ngất đi, nhưng tôi không ngất mà mẹ tôi ngất trước. Và tôi thấy tôi, chị Thu, con Hà, chị Cúc đều phải đi bộ đến trường, theo lệnh ba tôi… Tôi cứ mơ, tỉnh, mơ, tỉnh không biết mấy lần. Mỗi lần tỉnh dậy lại hú vía vì may quá: đó chỉ là cơn mơ, không phải sự thật. Cho đến năm giờ sáng, tôi thức luôn, không ngủ nữa. Nét mặt ủ dột của mẹ tôi, giọng cương quyết của ba tôi, hai tiếng “không bớt” nhuốm đầy thất vọng của chị tôi… Tất cả những cái đó cứ chập chờn trước mắt…
Dù vậy, tôi chưa dậy ngay, vẫn nằm lặng trên giường. Tôi ao ước nhận một hình phạt nào đó: vốn rất sợ đau ốm phải nằm một chỗ, song nếu bây giờ tôi lại bị một lần thủy đậu để cứu cánh tay chị tôi, tôi chịu liền, không do dự. Không bao giờ chịu thua ai trong lúc đánh bóng bàn, song giá bây giờ phải giả vờ thua để chị Thu hết đau, tôi cũng không hối tiếc. Hay là tôi nhịn đói một bữa, hai bữa để chuộc lỗi này ? Hoặc nằm lên đi văng, hứng năm, sáu roi song thẳng cánh – mà mặc độc có cái quần đùi mỏng chứ không có quần kaki che chở – tôi cũng cam lòng. Cùng lắm, tôi hứa không bao giờ đi xe gắn máy nữa, miễn chị Thu lành. Trong những hình phạt này, chỉ hình phạt sau cùng làm tôi buồn nhất, nhưng tôi xin chịu, không ta thán nếu nhờ đó mà đánh đổi được tai nạn chị tôi. Rồi tôi buồn rầu vì biết rằng không dễ dàng như vậy, đời bây giờ không có phép mầu. Con Hà mà biết tôi nghĩ thế này, nó sẽ cười vào mặt tôi cho là sinh trước mà còn ngốc, chứ không chơi. Trời ơi ! Tôi biết làm sao bây giờ đây ? làm sao ?
Đồng hồ thong thả gõ sáu tiếng, rồi dưới nhà có tiếng chị bếp mở cửa, tiếng nước chảy rong róc, tiếng bàn chải soèn soẹt chà răng; nhà bên kia có tiếng chẻ củi bầm bầm, xe rác cũng chạy ngang… Trời ơi ! Nếu đừng vì chuyện chị Thu, các thứ tiếng này – bắt đầu cho một ngày mới – sẽ làm tôi vui thích biết bao, vì sự quen thuộc của chúng thường đánh thức tôi mỗi sáng, gây cho tôi một tin tưởng mơ hồ ở cuộc đời.
Tôi uể oải xuống nhà, mẹ tôi cũng dậy rồi. Tôi định hỏi mẹ tôi song tôi ngập ngừng nói không thành tiếng. Tôi sợ ? Phải ! Tôi sợ cái giọng buồn rầu của mẹ khi mẹ nói đến mấy tiếng: không bớt chút nào ! Trời ơi ! Bốn tiếng sao mà như một lời buộc tội, đầy đe dọa… Tôi không muốn nghe đâu, trời ạ !
Mẹ tôi đang ngậm một búng nước muối trong miệng, từ trong bếp đi ra. Dù sao, tôi không thể lặng im chịu khổ hình, thà tôi biết rõ sự thật. Đằng nào cũng khổ sở, mà không biết rõ lại khổ sở hơn. Tôi dặng hắng một cái :
- Mẹ ơi, chị…
- Đừng lo ! Nó bớt rồi ! Trời ơi ! Mẹ mừng quá sức. Cả đêm mẹ có chợp mắt đâu… Muốn qua hỏi nó mà sợ nó mất ngủ, tội. Con biết không, đêm chúa nhật nó không ngủ được… vì đau. Thuốc gia truyền của bác C. hay thật.
Mẹ tôi nhổ ngụm nước muối, nói một hơi không nghỉ. Thường, buổi sáng, trong lúc đang ngậm nước muối, chúng tôi có hỏi gì cũng phải đợi cho chất mặn thấm vào chân răng, mẹ nhổ xong mới trả lời.
Tôi nhìn mẹ tôi, mắt long lanh sáng, nét mặt tươi tỉnh, hồng hào như thường lệ. Nỗi lo lắng không còn để lại dấu vết gì, mẹ tôi như trẻ ra. Sự mừng rỡ làm tôi nghẹn lời, cùng một lúc tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, nhẹ nhõm không tả được. Mẹ cười, răng trắng bóng :
- Mấy hôm nay con cũng lo, mẹ biết ! Vậy cho tụi bay chừa…
Tôi cười theo mẹ nhưng không nói gì, trong lòng tôi muốn hét toáng lên cho mọi người cùng nghe thấy, cùng hiểu là tôi sung sướng, sung sướng hơn bao giờ hết.
Chị Thu đi xuống, chị nói liến thoắng :
- Bây giờ, con tự kẹp tóc một mình được rồi, mẹ thấy chưa ? Chà ! Mấy bữa nay con sợ thiệt tình, lỡ mà bị… như dì L. thì khổ chết !
Chị còn chi xẻ sự sung sướng với tôi bằng một màn biểu diễn trò co duỗi :
- Coi này ! Vũ !
Nói rồi chị đưa cánh tay trước mặt tôi, duỗi ra, nhưng đến khi cánh tay gần thẳng thì mình chị nghiêng – nghiêng in ít – làm tôi không thể nín cười. Sự kiện này chứng tỏ tay chị chưa hoàn toàn hết hẳn, nhưng sẽ hết, chắc như đinh đóng cột lim !
Bữa sáng đó, tôi như vừa được tháp đôi cánh dưới chân, tôi nhẹ hẫng !
***
Ba tôi nói đúng: đau chóng lành chầy ! Cánh tay chị Thu còn phải xức thuốc đều đều bốn ngày tiếp chị mới duỗi thẳng hoàn toàn. Không khí trong nhà vui vẻ như cũ. Anh Hùng tiếp tục đón chị mỗi khi bãi học, còn bận đi thì chị dùng xe lam, gặp ngày có ba tôi ở nhà, ông chở đi xe hơi.
Ba tôi nói trong bữa ăn tối, lúc cả nhà sum họp :
- Tụi này chắc cũng nên cho đi xe đạp cho chắc ăn, đỡ lo.
- Lại định trở về nguồn ? Sao từ đầu không nghe tôi: cứ để nó đi xe đạp cho gọn ? Bày hư quen rồi, bây giờ dễ gì… ?
- Sao không dễ ? Tôi nói từ lâu rồi: tôi sắm xe là cốt để nó đỡ chân, nhưng nay nó gây phiền phức lo ngại cho cha mẹ thì không được đi nữa, đó là chuyện thường…
Tôi không thấy phiền lòng chút nào. Tôi vẫn phải đi xe buýt lâu nay, có được sử dụng xe gắn máy đâu ? Lâu lâu tôi mới được lên yên một bận, song sau câu chuyện đụng chạm vừa rồi, nghĩ đến nỗi sợi hãi, lo lắng của mẹ tôi, tôi thấy mình không có can đảm làm khổ mẹ nữa. Người bất mãn nhất bây giờ là chị Thu. Vào lúc khác, tất chị đã xịu mặt xuống rồi nhưng hôm nay chị cả tôi không dám. Mặt chị thoáng buồn và chị ngồi yên lặng, cắm cúi ăn.
Một tuần trôi qua, chị Thu hớn hở lại như trước. Thừa lúc ba tôi đi công tác vắng nhà, chị gạ gẫm mẹ tôi :
- Tay con lành rồi mẹ ơi ! Chiều nay cho con đi xe, đi mẹ !
- Không ! (giọng nghiêm nghị, mẹ tôi gạt phắt đi) ba dặn mẹ rồi, con phải đi xe lam, tay còn yếu, lỡ đụng lại một lần nữa thì mệt lắm.
Chị Thu nài nỉ :
- Không đâu mà mẹ ! Con hứa từ nay đi đàng hoàng…
Mẹ cười, chị cười theo :
- Con biết ba không dặn mẹ, mẹ nói vậy thôi. (lại kỳ kèo) Cho con đi xe, đi mẹ ! Tội con mà !
- Đã nói không ! Đừng hòng tao thay đổi ý kiến. Tội con ? Còn con, con có tội mẹ không ?
Giọng mẹ dứt khoát. Chị biết không phải là lúc tấn công nên trở về thế thủ :
- Mẹ không cho con đi bữa nay thì thôi, con đi xe lam. Mà mẹ hứa chừng nào ba về mẹ xin cho con đi xe lại, chịu không ?
- Không hứa hẹn gì hết. Lo học bài đi !
- Dạ, con học rồi…
- Học rồi thì ra ngoài siêu thị mua cho mẹ cái này.
- Con đi xe thử, nghe mẹ ? Gần mà…
- Đừng giỡn với tao mà có đòn. Sẵn xe anh Hùng mới về kìa, anh ấy chở đi.
15 phút sau, chị từ siêu thị trở về, tay ôm giỏ đồ đạc vừa mua, đon đả :
- Xong rồi, mẹ ! Con vâng lời mẹ ghê chưa ? Chiều nay con đi bộ tới trường… mẹ bằng lòng không ?
- Sao lại đi bộ ? Ai hành con ? Điên sao đi ngoài nắng ? Cứ đón xe lam mà đi.
- Tốn tiền vô ích, mà con sợ xe lam quá, mẹ ơi ! Họ chạy ẩu lắm…
- Vậy thì lấy cái dù của mẹ che nắng, không rồi lại…
- Thôi mà, mẹ ! Con ưng đi bộ hơn, con sợ xe lam… chiều rồi, nắng chút đỉnh. Mẹ cứ để con đi bộ, gần mà… Chừng ba về mẹ xin cho con được đi xe…
Mẹ tôi chặn lời chị :
- Gần ? Gần sao còn đòi đi xe ?
Chị Thu nghẹn. Chị có tính đó: khi nói là cứ phát thanh bừa bãi, không đắn đo lời nói gì hết.
Câu chuyện bị nghẽn ngang đó. Chị sửa soạn đi học, đi bộ. Không hiểu để mẹ tôi thương hại, xét lại trường hợp chị hay là một cách hờn dỗi chi đây ?
***
Sáng thứ năm. Được nghỉ học nên tôi quen thói dậy trưa. Mặc dưới nhà mọi tiếng động sửa soạn cho một ngày mới: tiếng nước chảy rong róc, tiếng bàn chải soèn soẹt đánh răng, tiếng động cơ của xe rác rầm rì phía trước và cả tiếng bầm bầm chẻ củi của nhà bên. Tôi xoay mình, quay mặt vào vách thích thú trong một sự lười biếng rất là dễ chịu. Dậy trưa thú lắm chứ…
Chợt, có tiếng chị bếp nheo nhéo từ cầu thang :
- Vũ ơi ! Sao không dậy cho rồi ?
- Bữa nay nghỉ học, chuyện gì mà gấp ?
- Quên hả ? Cậu dặn cái gì ? Bộ không lo đi làm kiểm tra sao ?
Kiểm tra ! Tôi vụt nhớ ra câu chuyện giữa ba và tôi tuần trước. Ba tôi bảo :
- Thứ năm nếu ba không về kịp, con cứ ra quận xin làm kiểm tra đi. Nhớ đem theo giấy khai sinh. Tập cho quen đi, đừng mỗi chút mỗi kèm kèm ba mẹ. Cứ đi thẳng vô văn phòng bên trái hỏi người ta, sẽ có người chỉ dẫn cho, nhớ chưa ?
- Dạ… mà con đi bằng gì, thưa ba ?
- Mượn xe chị Thu mà đi. Nhớ khóa cẩn thận…
- Lỡ mất sao ba ?
- Mất sao được ? Trước cửa quận lúc nào cũng có mấy bác cảnh sát đứng gác, khóa xe lại, để gần đó, không ai dám lấy đâu.
- Sợ mẹ không cho con đi xe…
- Thì cứ thưa mẹ mà đi. Đi đàng hoàng thì thôi, sợ gì ? Ba dặn cái gì cứ làm đúng cái đó…
Tôi hí hửng nghĩ đến lúc mình cầm trong tay cái thẻ kiểm tra, điều này chứng tỏ tôi sắp trở thành người lớn thật sự ! Mình là một công dân ! Chớ sao: có kiểm tra chưa hẳn là người lớn, nhưng rồi không bao lâu nữa, tôi sẽ lớn… Cái kiểm tra cũng như cái cầu đưa tôi qua chặng đường cuối của tuổi thơ để bước vào thế giới trưởng thành. Nghĩ đến lúc mình ngồi một mình trên xe phăng phăng đến quận, khóa xe lại, ung dung, đĩnh đạc bước vào trong… mà cảm động quá đi thôi !
Ấy vậy mà suốt tuần rồi, chỉ vì cánh tay chị Thu, tôi quên béng chuyện quan trọng này đi, có tệ không ?
Tôi vùng dậy, phóng ba bước xuống nhà, rửa mặt, đánh răng, ngồi lại bàn ăn sáng để kịp giờ đến quận cho sớm sủa.
- Con đi làm thẻ kiểm tra sáng nay phải không ?
- Dạ, ba dặn con tuần rồi.
- Đi với ai ?
- Dạ, ba bảo đi một mình…
- Liệu được không ?
- Thưa mẹ, được chứ. Có gì khó đâu mà sợ…
- Mẹ không sợ chuyện làm kiểm tra, mẹ sợ lúc đi đường kìa.
Mẹ tôi trầm giọng nói câu trên, ánh mắt thoắt tối sầm trong giây phút. Tôi bồi hồi nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, những khổ sở lo lắng của mẹ tôi từ khi ba tôi sắm xe cho chị Thu đi. Cho đến năm bốn mươi hai tuổi, mẹ tôi vẫn mỉm cười mỗi khi nghe ai nhắc đến hai tiếng “yếu tim”. Rồi khi khách ra về, mẹ tôi cười, nói với chúng tôi :
- Các con phải hãnh diện là mẹ của các con có trái tim mạnh nhất trên thế giới…
- Trên thế giới ?
Chị Thu gặng lại. Mẹ cười xòa, chữa :
- Thế giới đàn bà…
Nhưng bây giờ đây, mẹ tôi đã dùng thuốc trợ tim, luôn luôn có thuốc trợ tim phòng sẵn trong nhà. Các dì, cô chúng tôi đổ riệt là vì chuyện xe cộ nên trái tim mẹ tôi suy yếu, ba tôi thì rằng: “lớn tuổi rồi mà làm việc nhiều nó vậy, liệu chừng” Riêng mẹ tôi, mẹ không nói gì cả. Con Bé nó ngủ với mẹ tôi, lâu lâu nó lại thì thầm báo cho chúng tôi biết là đêm rồi nó sờ vào mắt mẹ, thấy ướt đẫm. “Em biết mẹ khóc – nó vênh mặt lên, nói – em thương mẹ. Bữa nay em không làm nũng nữa đâu”.
Trời ơi ! Em bé của tôi ăn nói như bà cụ, còn chúng tôi, chúng tôi lại thua nó hay sao ? Tôi ngớ người ra, mất vui đi một chút, rồi đâu lại hoàn đấy, không thay đổi ! Đâu phải tôi không thương mẹ, nhưng mà… anh Hùng lên tiếng :
- Hay là để lát nữa con đi học về, con chở Vũ đi làm kiểm tra ? Bữa nay con được về sớm nửa giờ, thưa thím…
- Ba la em. Ba dặn em phải đi một mình, tập cho quen… Em đi một mình được.
Mẹ tôi mở to mắt nhìn tôi trong lúc tôi nói tiếp, không cần suy nghĩ :
- Mẹ đừng lo, con sẽ đi bộ đến quận, gần mà.
- Con đi bộ ?
Mẹ tôi ngỡ ngàng hỏi lại như thể không nghe rõ lời tôi.
- Dạ con đi bộ, không sao đâu mẹ. Đây tới quận có một đường thẳng mà cũng gần, mẹ cứ yên tâm !
Thái độ tôi làm cho, không chỉ mình mẹ tôi mà cả nhà đều sửng sốt. Phải ! Không ai hiểu nổi tôi. Tôi muốn chuộc lại những lỗi lầm trong những ngày qua do chị em tôi gây ra, mang về cho mẹ.
Lát nữa đây, trên con đường thẳng tắp từ nhà đến quận, tôi sẽ thực sự đi đúng nghĩa với tiếng đi : tôi đi bằng hai chân, chứ không nhờ xe cộ, máy móc gì cả.
Phải chăng đây là biểu hiệu của sự sắp trưởng thành ? Tôi đi vào thế giới người lớn bằng chính chân mình, những bước chân chậm rãi mà vững vàng, tin tưởng, không hấp tấp, nhất là không làm khổ người thân yêu nhất của tôi !
Lần thứ nhất, tôi bước chân ra khỏi ngõ mà mẹ tôi theo ra với một nụ cười. Nụ cười đó như in trong lòng tôi suốt quãng đường từ nhà đến quận. Tôi không cất tiếng, nhưng trong lòng tôi như vang lên một điệp khúc vui tươi.
Khi tôi trở về nhà, tôi gặp ông phát thư ở ngõ, ông đưa tôi lá thư. Nhìn tuồng chữ tôi biết là của dì Đ. và cũng biết là mẹ tôi đang đợi thư dì, để biết tin tức về cánh tay L. Tôi réo to :
- Mẹ ơi ! Có thư dì Đ. Đây !
Mẹ vui vẻ đón phong thư trên tay tôi, xé đọc liền. Tôi đi thẳng vào phòng thay quần áo. Khi trở ra, tôi thấy nét mặt mẹ tôi kém vui đi.
- Tay anh L. chưa bớt sao mẹ ?
Mẹ tôi không trả lời tôi, mà nói với giọng buồn rầu :
- Con cái làm khổ cha mẹ không ngừng…
Tôi hơi phật ý: mẹ không chịu hiểu gì hết. Vì ai mà tôi hy sinh (!) đi bộ sáng nay ? Chả lẽ đợi tôi nói trắng, nói toạc ra mẹ mới hiểu ư ? Vậy mà mẹ tôi vẫn tự cho là mình tế nhị…
Mẹ đưa lá thư dì cho tôi, trầm giọng :
- Con đọc đi cho biết !
Không đợi mẹ tôi giục lần thứ hai, tôi đón đọc ngay.
Thư dì như sau :
“Qui Nhơn, ngày… tháng… năm…
L. thân mến,
Định viết thư ngay cho L. nhưng bận quá, phần thì chuyện thằng L. Hôm mình về, nó đã bơn bớt rồi, mình hết sức yên tâm. Đi học thì ba nó chở hay là đi bộ, không dám cho đi đâu ngoài đi học. Bữa nào cũng phải mang theo giấy than để nhờ bạn chép bài nhân thể trong lúc chép bài học, chép luôn bằng cách nhấn mạnh bút hơn thường lệ ; phải làm như vậy chớ L. nghĩ xem, ai thì giờ đâu mà chép lại giùm lần nữa ?
Vừa rồi, thằng K. – con cô nó – đến thăm ngày chúa nhật. Hai đứa xin mình cho K. chở nó đi lên cô nó chơi. Tức hết sức: mình đã không cho đi chớ, mà hai đứa cứ kỳ kèo hoài, phần thằng L. thì nhăn nhó nói “mẹ cứ giam tù con”. Sau cùng mình xiêu lòng, cho đi. Dặn phải đi cẩn thận, vậy mà L. biết sao không ? Thằng K. nó làm sao hai đứa té lăn luôn. Khi xe đưa nó về nhà, mình thấy mặt mũi sây sát chảy máu mình muốn xỉu đi. May mà chỉ trầy trụa sơ sơ, còn cánh tay gãy lại… Thiệt mình khóc hết nước mắt, vậy mà ba nó về còn la lối ầm lên, nói lỗi tại mình. Chuyến này thật hết hy vọng đến kỳ thi tay lành kịp. Ổng nổi giận đem cái xe Yamaha bán rồi. L. ơi ! Mình khổ quá đi ! Sao mà lúc nào cũng khổ, lúc còn nhỏ thì lo ấm đầu, sổ mũi, bệnh nọ, chứng kia. Giờ lớn lên lại lo chuyện học hành, hư nên, lại thêm xe cộ… Mình không muốn làm L. buồn, nhưng thật không biết nói với ai cho bớt khổ. Cô nó cũng rầu lắm, nhưng chuyện lỡ rồi, mà có phải lỗi cô đâu ?
Tay chị L. đỡ nhiều không ? L. nên bảo chị ấy đừng đi đâu, chịu khó chờ thật lành đã. Đụng lại lần nữa như thằng con mình thì cực lắm.
Mình rầu rĩ quá chừng, hết thiết làm gì. Vô thấy con L. mà thương, sao chúng ngoan quá. Con mình bướng chịu không nổi… ”
(Tôi ngừng đọc, cố nín cười: bà mẹ này cho là bà mẹ kia sướng hơn mình, con ngoan hơn con mình).
“Mình hứa với nó là hè này, thi đậu, mình cho vô nhà dì L. chơi. Cũng có ý muốn nó thấy các con L. ngoan mà bắt chước. Một chuyến đi, hai mục đích ! Bây giờ vậy là tiêu tan dự định rồi.
Thôi nghe ? Cho mình ngừng ở đây. Gửi lời thăm các cháu và L. mạnh.
(ký tên)
***
Trưa hôm đó, gần đến bữa ăn, mẹ tôi xuống garage coi chị Bếp lau xe cho ba tôi. Ba cái xe gắn máy nằm ngay hàng cạnh cái xe hơi của ba tôi: cái đỏ chóe, cái đen huyền, cái xanh biếc, nhưng không cái nào còn đủ ma lực hấp dẫn tôi. Tôi lãnh đạm với chúng như với ba khúc gỗ. Thình lình, chị Thu lại gần cái Suzuki của chị, phóc lên ngồi, hai cánh tay duỗi thẳng một cách đầy khoe khoang, nếu hai cánh tay đó mà nói được, tất chúng nói thế này :
- Trông đây ! Mọi người trông đây ! Chúng tôi mạnh mẽ ghê chưa ? Tay này mà lái xe thì vững vàng khỏi chê !
Song mẹ tôi như không hề lưu tâm đến chúng, mẹ đang tìm gì trong xe ba tôi.
Chị Thu phải gợi chuyện để mẹ tôi chú ý bằng cách hỏi chừng nào ba về.
- Chắc chiều nay. Phải lo lau xe sạch sẽ, chớ không ba la lên, khổ lắm.
Chị Thu muốn nhắc mẹ tôi là tay chị lành rồi :
- Mẹ ơi ! Coi tay con này !
- Biết rồi. Nếu nó chưa lành thì giờ này tao đâu có đứng đây ?
Chị Thu ngạc nhiên về thái độ cứng rắn của mẹ tôi, chị ngập ngừng :
- Mẹ ! Chừng nào…
- Chừng nào cái gì ?
- Chừng nào mẹ cho con…
Mẹ tôi bật lên như cái lò so, quắc mắt, quát to giọng giận dữ :
- Đi lên ! Để tao yên !
Chị Thu kinh ngạc vì cơn giận bất ngờ của mẹ tôi, chị không hiểu gì cả. Chị xuống xe trong lúc tôi lại gần chị, lừ mắt, ngầm bảo :
- Đi lên, em có chuyện kể chị nghe. Đừng làm mẹ tức thêm.
Chị riu ríu theo chân tôi, lầu bầu nho nhỏ :
- Khi không mà nổi giận lên. Tao có làm gì đâu ? Hay là ở nhà có chuyện gì, Vũ ?
Tôi không nói gì, lẳng lặng kéo chị đến cái rổ đựng thư từ, nhón cái thư dì Đ. đưa chị :
- Đọc đi, rồi khắc biết !
- Thư dì Đ. gửi cho mẹ chớ phải gửi tao đâu ?
- Thì chị cứ đọc đi mà…
Chị Thu hậm hực cầm lá thư lên, đọc.
Năm phút sau, chị vứt lá thư vào chỗ cũ, nói như rên :
- Thằng L. báo hại quá, kiểu này chắc còn lâu mẹ mới cho đi xe.
- Ăn thua gì ở mẹ ? Quyền ba chớ…
- Mày ngu lắm. Mẹ mà ngăn thì ba sẽ nghe theo. Thiệt tức mình, năm chó qua rồi sao cứ còn xui ?
Sài Gòn 10-3-71
MINH QUÂN