Chuỗi ngọc trường sinh - Chương 9 & 10

Chương 09

Giữa hai rặng trà, con Đạm Vân vẫn phóng như bay, theo hướng mỏm đá về phía Tây. Phúc không điều khiển nổi, đành phải để mặc nó muốn chạy đâu thì chạy.

Ngựa theo con đường nhỏ leo lên sườn núi. Đường mỗi lúc một dốc thêm, buộc Đạm Vân phải giảm bớt tốc lực. Lúc đó, Phúc mới dám ngoái cổ nhìn trở lại.

Bác Ngưu vẫn đang lái xe đuổi phía sau. Nhưng tới mỏm đá, bác phải dừng xe lại. Bác bèn nhẩy xuống đất, tay khoa lên, miệng hò hét như điên.

Phúc thấy Cảnh và Châu cũng đang phóng tới. Họ đã được mục kích từ đầu màn kịch đèn bấm và phóng ngựa theo lối của Phúc. Châu ngồi trên lưng con Huyền Anh hùng vĩ đang dẫn đầu. Cậu thúc ngựa lên để bắt kịp Phúc. Trái lại, Cảnh trên lưng con Ngọc Hồng chậm chạp bị bỏ xa ở phía sau.

Con ngựa của Phúc rẽ quặt một cái gấp quá làm cậu nghiêng người đi suýt ngã xuống đất.

Tới một quãng đường phẳng, Đạm Vân lại tăng thêm tốc độ.

Lúc đó, Phúc nghe thấy vó ngựa Huyền Anh dồn dập phía sau. Khi phóng tới ngang Phúc, Châu bèn nằm rạp xuống cổ ngựa và thò tay nắm lấy dây cương của Đạm Vân, cạnh chỗ hàm thiếc. Rồi cậu ghìm Huyền Anh bớt dần tốc độ, làm cho Đạm Vân cũng phải ghìm theo. Hai con ngựa tiến song hàng một quãng rồi dừng lại cạnh nhau, mình đầy mồ hôi ướt đẫm.

- Cám ơn anh Châu nhé, cám ơn rất nhiều! – Phúc kêu lên vì không giấu được nỗi xúc động – Nếu không có anh, có lẽ tôi đã chạy tới Bảo Lộc hay là bị quật xuống đất rồi.

Châu nhìn Phúc với đôi mắt thắc mắc.

- Có chuyện gì vậy anh Châu? Tôi có làm điều gì sơ xuất chăng? – Phúc hỏi với giọng lo lắng.

- Tôi không hiểu sao bác Ngưu lại làm cho ngựa của anh hoảng sợ đến thế.

- Bác không chủ ý làm thế đâu. Bác muốn gây với tôi đó. Bác gọi tôi là ăn cắp, mất dạy, và đang trong cơn thịnh nộ.

- Ban nãy lúc đi ngang qua, tôi thấy bác như điên lên vì tức giận – Châu nói – Bác luôn luôn có khẩu súng lục bên mình để bắn những con rắn độc. Tôi thấy bác rút súng ra và tôi lo bác định giết anh.

- Giết tôi vì lý do tôi mượn của bác một chiếc đèn bấm mà lại không phải đèn của bác!

Phúc nói xong, rút chiếc đèn bấm lên xem với vẻ ngạc nhiên. Châu vội kêu lên:

- Ơ! Cái đèn này đâu phải là của bác Ngưu? Tôi muốn nói là không phải chiếc đèn mà bác vẫn giữ thường ngày và tối qua bác đã đưa tôi mượn đó.

- Thì tôi thấy nó nằm gọn trong hộp đồ nghề của bác mà. Vì chẳng thấy cái nào khác, tôi cho rằng đúng là cái đèn anh muốn nói mà tôi có thể lấy được.

- Anh đưa tôi coi thử.

Phúc đưa chiếc đèn cho Châu.

- Sao lại nhẹ thế này? Không có pin ở trong hả?

- Vậy thì lại càng lạ lùng hơn nữa. Bác Ngưu nổi giận vì một chiếc đèn hỏng, không xài được.

- Hay là…

Lúc đó, Cảnh cũng vừa chạy tới.

- A! Các cậu đây rồi! – Cảnh vừa reo vừa thở ra nhẹ nhõm.

Thấy hai bạn như bối rối về một điều gì, cậu hỏi:

- Có chuyện chi vậy hai anh?

- Chúng tôi đang tìm xem lý do gì đã làm cho bác Ngưu tức giận như vậy – Châu đáp với vẻ mặt bình tĩnh trở lại.

Rồi cậu mở nắp chiếc đèn, thấy trong ruột có một gói giấy lụa. Châu thò hai ngón tay vào rút gói ra, mở cẩn thận dưới những cặp mắt chăm chú của Cảnh và Phúc.

- Trời ơi, chuỗi ngọc huyền diệu! – Phúc kêu lên.

- Mà tên Ngưu đã lấy trộm! – Cảnh phụ họa.

Đôi môi Châu mím lại. Một lát sau, cậu mới cất tiếng:

- Phải, hắn đã lấy trộm, hoặc là hắn đã cho hai tên thủ hạ lấy trộm, và hắn đã giấu trong ruột chiếc đèn bấm cũ này. Nơi cất giấu thật là tuyệt diệu : chẳng ai thèm để ý tới và khi để trên xe jeep thì hắn tha hồ mang đi đâu cũng được.

- Đúng vậy, nhưng hắn không ngờ trước được rằng hôm nay chúng ta lại mượn hắn chiếc đèn này – Cảnh nói.

- Khi vào trong kho, hắn không trông thấy bọn mình nên hắn tưởng là an toàn – Châu nói – Tôi cũng chẳng hiểu hắn vào làm gì trong kho với bọn người đó. Có lẽ chúng đang âm mưu một sự gì. Như vậy tôi tin rằng tên Ngưu biết nhiều về các tai họa đã xảy ra cho đồn điền.

- Vậy chúng ta phải trở về nhà gấp để báo tin cho ông Thuận rõ – Phúc nói – Tôi chắc rằng bà cô anh và chú anh sẽ nhờ Cảnh sát điều tra tên Ngưu.

- Tôi thấy chuyện đó không phải dễ gì – Châu đáp – Ngưu là một tên nguy hiểm, độc ác, liều lĩnh. Hắn không để tụi mình tố cáo hắn một cách dễ dàng như thế đâu.

- Vậy hắn sẽ làm gì? – Cảnh hỏi với vẻ lo lắng.

- Để tụi mình xem xét ngay bây giờ – Châu vừa nói vừa xuống ngựa – Anh Cảnh ở đây giữ ngựa, còn anh Phúc và tôi thì trở lại đàng kia để quan sát tình hình dưới thung lũng ra sao.

Rồi hai cậu giao cương ngựa cho Cảnh, đi trở lại con đường cũ. Tới một mỏm đá, họ nằm rạp xuống để nhìn khắp thung lũng mà không ai có thể trông thấy họ.

Có hai tên đang đứng gác lối xuống núi. Chiếc xe jeep thì chạy hết tốc lực về phía cái làng ở đầu thung lũng bên kia. Chiếc cam-nhông cũng đậu chặn ngang con đường lên núi.

- Chắc tên Ngưu đang đi kiếm ngựa – Châu nói – Còn thủ hạ của hắn thì chặn lối xuống. Vậy chúng ta không thể dùng ngựa để phóng xuống và nếu chúng ta đi bộ thì chắc chắn sẽ bị bắt.

- Anh muốn nói rằng hiện giờ tính mạng của chúng ta đang ở trong tay hắn?

- Tôi chắc hắn nghĩ thế. Chúng ta không thể lộn lại phía sau được.

- Nếu chúng ta tiến lên phía trước?

- Chúng ta sẽ tới Hang. Lối đi này rất khó khăn, hiểm trở. Hang đó dẫn tới con đường về Bảo Lộc. Nếu chúng ta theo lối đó, tên Ngưu một mặt sẽ đuổi theo chúng ta và mặt khác, sẽ cho xe chạy tới đầu đường kia để chặn lối. Như vậy ta sẽ bị bao vây. Hắn sẽ bắt được chúng ta và chiếm lại chuỗi ngọc.

- Cho rằng hắn chiếm lại chuỗi ngọc, nhưng chúng ta vẫn có thể tố cáo hắn chứ?

- Lầm rồi – Châu đáp với vẻ rất gan dạ mà Phúc thấy lạnh người – Chúng ta sẽ chẳng tố cáo được gì với ai cả. Nên nhớ, tất cả bọn này là đồng lõa của tên Ngưu. Chẳng ai biết được những gì sẽ xảy đến cho chúng ta.

Phúc chợt hiểu, cậu nghiến răng lại.

- Nhưng tôi có một ý kiến – Châu nói tiếp với đôi mắt sáng long lanh – Tên Ngưu sẽ mất khá nhiều thì giờ mới mang được ngựa tới đây. Hắn tưởng rằng hắn nắm được sinh mạng chúng ta, nhưng chúng ta sẽ thoát!

- Rất vui mừng nghe anh nói – Phúc đáp.

Rồi hai cậu chạy lại chỗ Cảnh đứng đợi, và cả ba người lên ngựa.

- Thế nào? – Cảnh hỏi với vẻ bồn chồn.

- Tên Ngưu đã cắt mất lối rút của mình rồi – Phúc đáp – hắn muốn đoạt lại chuỗi ngọc thì hắn sẽ không từ một hành động nào cả. Các công nhân đều là đồng bọn của hắn.

- Nhưng chúng sẽ thất vọng chua cay! – Châu khôi hài – Anh em, tiến lên! Chúng ta sẽ theo lối này đến một cái đèo, rồi chúng ta xuống Hang. Để tôi đi trước, các bạn.

Con Huyền Anh phóng nước kiệu. Châu muốn vừa đi mau, vừa giữ sức cho ngựa. Cảnh theo sau, trên lưng con Ngọc Hồng. Con này chạy không hăng lắm, nhưng vì có Phúc trên lưng Đạm vân thúc giục phía sau nên nó cũng cố gắng.

Sau nửa tiếng, ba cậu đã tới lưng đèo. Hang đã hiện ra, khúc khuỷu, chơ vơ, buồn bã, chạy dài phía trước.

Nửa tiếng nữa, các cậu đã xuống tới lòng Hang, bèn dừng lại cho ngựa nghỉ.

- Lối bên phải sẽ dẫn tới đường đi Bảo Lộc – Châu nói – Chắc tên Ngưu sẽ đợi ta ở đó. Vậy ta phải đi về phía trái.

Rồi ba cậu lại tiếp tục đi.

- Nhìn cẩn thận đấy nhé! – Châu ra lệnh – Một lát nữa chúng ta sẽ trông thấy hai tảng đá màu vàng, nằm trên cao lối 10 thước.

Sau đó 15 phút, Phúc, mắt rất tinh đã nom thấy hai tảng đá.

- Kia rồi! – Cậu kêu lên.

Tới nơi, ba cậu bèn xuống ngựa và Châu vỗ mấy cái vào hông ba con ngựa, chúng phóng nước đại đi mất.

- Từ đây, chúng ta phải đi bộ, phải bò tứ chi, phải bò sát – Châu giải thích – Mấy con ngựa sẽ đi uống nước tại một cái ao nhỏ ở đầu hang. Rồi tên Ngưu sẽ tìm thấy chúng, nhưng còn phải mất vài giờ nữa, vì hiện thời hắn còn đợi ta trên con đường đi Bảo Lộc. Bây giờ thì ta bắt đầu leo trèo!

Các cậu tìm đường leo lên ngọn vách đá. Châu đi trước dẫn lộ. Phúc đi tập hậu giúp Cảnh leo lên.

Khi họ tới trên tảng đá màu vàng thứ nhất và bên dưới tảng đá thứ hai, họ trông thấy một cửa hang.

- Đây là một cái hang – Châu nói – Xưa kia đã có người đi tìm Uranium ở đây và đã đào một hệ thống đường hầm dài lắm. ta vào lẹ lên, kẻo tên Ngưu và đồng bọn có thể tới.

Châu chui vô hang trước, Cảnh và Phúc theo sau. Không hiểu rồi sẽ đi tới đâu, nhưng hai cậu rất tin tưởng nơi Châu.

Chương 10

Vào tới bên trong, hang trở nên rộng rãi hơn, rồi tiếp đến một đường hầm sâu hút. Vài tảng đá nằm ngổn ngang giữa lối đi.

- Bây giờ, kế hoạch của tôi như thế này – Châu nói – Đây là cả một hệ thống đường hầm, ăn thông sang sườn núi bên kia, cách nhà ta độ hai cây số.

- Anh muốn nói là trong khi chúng ta đang len lỏi trong các đường hầm này thì tên Ngưu vẫn tìm kiếm chúng ta bên ngoài? – Phúc hỏi.

- Đúng, và trước khi hắn tóm được ta thì ta đã kịp tố cáo hắn rồi. Có một vài quãng khó vượt qua : chỉ một người nhỏ con hay một đứa trẻ mảnh khảnh có thể lách qua. Nhưng lần trước cách đây 6 tháng, tôi đã đi rồi và không gặp trở ngại.

- Ta có nên đánh dấu lối đi không? – Cảnh vừa hỏi vừa rờ miếng phấn xanh mà cậu vẫn để trong túi áo – Mình cũng có thể lạc được chớ!

- Ta sẽ không lạc được đâu – Châu đáp – Nếu ta đánh dấu, tên Ngưu sẽ có thể kiếm được ta chẳng khó khăn gì.

Châu có vẻ tự tin lắm. Nhưng Cảnh biết rằng người ta thường bị lạc khi ít ngờ tới. Phúc cũng vậy.

- Dấu hiệu mật của ta là một dấu hỏi – Phúc nói – Ta có thể dùng nó để đánh dấu đường đi, nhưng đồng thời ta sẽ vẽ cả nhũng mũi tên chỗ này chỗ kia để đánh lạc hướng tên Ngưu nếu hắn đuổi theo chúng ta.

- Đồng ý – Châu đáp – Nhưng chưa chắc tên Ngưu đã vào đường hầm này vì hắn không ngờ tới. Vậy ta không nên để dấu tích gì bên ngoài cửa hang để hắn biết, còn bên trong thì ta có thể trộn cả dấu hỏi lẫn mũi tên.

Rồi ba cậu tiến vào đường hầm. Nhiều chỗ lối đi thắt nhỏ lại, nhiều chỗ lại có đường hầm khác chạy sang. Cảnh giữ công việc đánh dấu lối đúng bằng dấu hỏi và lối sai bằng mũi tên.

Đi được một lúc lâu, họ tới một chỗ hầm sụt, muốn vượt qua phải bò.

- Để tôi đi trước cho – Châu nói.

Rồi cậu đưa cho Phúc chiếc đèn bấm cũ, trong ruột có đựng chuỗi ngọc.

- Anh cầm hộ tôi cái này, vì nếu tôi phải đào bới đất để mở đường, cái đèn này sẽ vướng lắm.

- Được rồi – Phúc vừa đáp vừa gài chiếc đèn quí giá vào thắt lưng – Nó lại không sáng được, uổng quá đi mất!

- Uổng thật – Châu đáp – Chúng ta chỉ có hai chiếc đèn. Vậy anh Cảnh đưa chiếc của anh cho anh Phúc. Tôi sẽ đi đầu với chiếc đèn của tôi. Anh Cảnh theo sát tôi. Còn anh Phúc sẽ đi đoạn hậu. Như vậy, ba chúng ta đều có ánh sáng.

Trên một quãng dài tới khoảng một trăm thước, ba cậu, lúc thì phải bò bằng tứ chi, lúc thì phải bò sát dưới mặt đất. Nhiều chỗ, Châu phải đào bới thêm cho đường hầm rộng ra mới chui lọt. Có khi, một tảng đá rụng trên lưng Cảnh làm cậu bị mắc kẹt. Trong khi cậu còn quờ quạng để thoát chỗ kẹt, Phúc ở phía sau phải giúp cậu để đẩy hòn đá ra.

Quãng đường hiểm hóc đã vượt qua, các cậu tới chỗ rộng rãi bèn nằm dài trên đá để nghỉ xả hơi. Trên đầu các cậu, những thanh gỗ trống nằm ngang đã bị võng xuống dưới sức nặng của quả núi. Các cậu tưởng chừng như nó sắp sụp bất cứ lúc nào, ấy thế mà nó vẫn đứng nguyên như vậy từ bao nhiêu năm nay.

- Chúng ta đã vượt qua chặng gay go nhất – Châu nói – Còn một quãng nữa cũng khó nhưng không mệt bằng. Và có một điều chắc chắn là tên Ngưu không thể đuổi theo sát ta được vì hắn quá to con.

Rồi ba người lại tiếp tục cuộc hành trình. Cảnh vẫn đánh dấu lối đi bằng những dấu hỏi và mũi tên. Một lần, Châu có vẻ do dự trước ba lối đi. Cậu chọn lối bên phải, nhưng đi được 300 thước thì tới một bức tường chắn ngang.

- Tôi lầm – Châu nói.

Khi cậu chiếu đèn vào một góc hầm thì thấy vật gì như một bộ xương người. Nhìn kỹ lại, các cậu nhận ra nó là bộ xương con lừa. Có lẽ xưa kia người ta mang nó vào hầm, để chở quặng mỏ uranium, nhưng vì hầm sụt, nó ra không lọt nên bị chết khô.

Cảnh rùng mình khi nom thấy cái sọ con lừa, cậu bèn vội vã bước theo Châu.

Đi một lát nữa, Châu dừng lại nói:

- Bây giờ ta đã tới Cuống Họng rồi.

- Cuống họng ai? – Phúc hỏi.

- Ở đây người ta dùng danh từ đó để chỉ một kẽ nứt của núi đá. Do lối đó ta sẽ có thể đi thông sang sườn núi bên kia. Lối đi này hẹp và khó qua lắm.

Chiếc đèn của Châu soi thấy một cái khe nằm giữa hai vách đá mà một người lớn không thể đi lọt. Một người nhỏ có thể lách qua với điều kiện là phải đi ngang như cua.

- Quãng này phải đi ngang! – Châu nói, khi nhận thấy vẻ bán tín bán nghi của hai bạn.

- Thế anh có chắc nó dẫn tới đâu không? – Cảnh hỏi.

- Chắc chứ. Tôi đã đi qua một lần rồi. Anh không thấy luồng gió thổi từ đầu kia sang hay sao? Chúng mình tiến lên! Tôi sẽ đi trước, tới đầu bên kia tôi sẽ tắt đèn và bật đèn ba lần. Anh cảnh đi tiếp theo. Khi anh tới nơi thì tôi cũng làm hiệu như thế. Rồi anh Phúc sẽ đi chót. Đồng ý?

Mọi người đồng ý. Tay phải cầm đèn, Châu lách vào Cuống Họng trước. Cậu tiến chậm chạp, chân bước ngang rất cẩn thận, vì sợ một cử động hấp tấp sẽ có thể làm cho cậu bị mắc kẹt giữa hai vách đá.

Phúc và Cảnh đứng nhìn chiếc đèn xa dần. Châu tiến cũng khá mau nhưng hai bạn vẫn tưởng như không bao giờ tới. Sau cùng, ngọn đèn tắt đi và bật lên ba lần.

- Tốt lắm – Phúc nói – Bây giờ đến lượt Cảnh. Cậu gầy có lẽ đi dễ dàng hơn.

- Chắc vậy – cảnh đáp – Đây cũng là một trò giải trí chớ sao!

Rồi cậu nghiêng người lách vào. Cuống Họng, có đèn của Phúc và của Châu soi sáng hai đầu. Cậu từ từ lách đi, người cậu che lấp khe hở nên Phúc không còn nom thấy ánh đèn của Châu nữa.

Để nom mật hiệu cho rõ, Phúc tắt ngọn đèn của mình đi và chờ đợi.

Cậu đợi một lúc lâu. Bỗng một tiếng hét vọng lại nghe rất kỳ dị, do âm vang của Cuống Họng truyền tới.

- Phúc, coi ch…

Rồi im hẳn, như thể một bàn tay cứng ngắc đã bịt lấy miệng người kêu mà Phúc đã đoán biết là ai. “Coi chừng”. Châu muốn nói như thế.

Phúc chau mày, chờ xem biến chuyển ra sao. Rõ ràng cậu trông thấy mật hiệu của ánh đèn. Ba lần, rồi ba lần nữa.

Nhưng nhịp độ lại khác trước. Châu không bật đèn và tắt đèn mau như thế lần đầu. Vậy là không phải Châu đã làm mật hiệu.

Chẳng cần phải là phù thủy mới đoán biết sự gì đã xảy ra : Châu và Cảnh đã bị đối phương bắt cầm tù.

Xem tiếp chương 11 & 12