Chuỗi ngọc trường sinh - Chương 13 & 14

Chương 13

- a Phúc! – hai bạn đồng thanh kêu lên và đứng bật dậy – Anh làm gì ở đây? Có bị thương không?

- Cám ơn các anh, không sao cả – Phúc đáp – Nhưng tôi đói muốn chết. Và tay tôi hơi ngượng từ lúc tên Ngưu nó vặn để bắt tôi phải khai đã giấu chuỗi ngọc ở đâu.

- Thế ra cậu đã giấu được hả? Hoan hô! – Cảnh reo lên với vẻ mừng rỡ.

- Chắc là anh không chịu khai gì hết – Châu nói.

- Dĩ nhiên, làm sao bắt được tôi khai – Phúc đáp – Nhưng nếu chúng biết rằng…

- Coi chừng – Châu cắt ngang – Đối phương đang nghe.

Phúc vội im bặt. Ngước mắt lên, cậu thấy ông già Lâm Kiệt đang nhìn mình chăm chú, rồi lại thong thả đưa mắt nhìn Châu.

- Không – ông Tàu già nói – ngươi không phải là một con chuột nhắt như ta tưởng. Ngươi là một con tiểu long thuộc giòng máu của ông cụ tứ đại. Ngươi có muốn làm nghĩa tử của ta không?

Ba cậu lại từ ngạc nhiên nọ đến ngạc nhiên kia. Ông già nói tiếp:

- Ta là một nhà tỷ phú nhưng ta không có nam kế tự. Ta có thể nhận ngươi làm nghĩa tử. Cai quản gia tài vĩ đại của ta, ngươi sẽ trở thành một nhà tài phiệt với quyền lực bao la trên thế gian này.

- Thưa cụ, cháu rất vinh dự về hảo ý cụ dành cho cháu – Châu đáp rất lễ phép – Nhưng trong lòng cháu e ngại hai điều.

- Hai điều gì nói đi.

- Thưa cụ, điều thứ nhất là cụ bảo cháu phản bội các bạn cháu để giao cho cụ những viên ngọc huyền diệu.

- Đúng, khi đã làm con ta thì đó là bổn phận đương nhiên của ngươi.

- Thưa cụ, điều thứ hai là khi được chuỗi ngọc trong tay rồi, cụ có thể quên lời hứa hẹn với cháu. Dầu sao, điều này không có gì quan hệ, vì cháu không có ý tưởng chấp nhận đề nghị của cụ.

Ông già Lâm Kiệt thở dài đáp:

- Rất đúng. Nếu ngươi mà hạ mình chấp nhận đề nghị của ta, ta sẽ quên lời hứa dễ dàng. Nhưng bây giờ ta đã hiểu ngươi hơn và thực sự ta muốn ngươi làm con ta. Tuy nhiên, ta vẫn cần phải có chuỗi ngọc đó, vì đời ta tùy thuộc vào nó và, do sự phản hưởng, đời của ngươi cũng vậy.

Ông già lại thò tay vào đống nệm, lôi ra một cái chai, một cái ly bằng pha lê và một vật nhỏ mà ông để trên lòng bàn tay.

- Các ngươi lại gần đây mà xem – ông ra lệnh.

Châu, Cảnh và Phúc tiến lại gần. Trên bàn tay nhăn nheo của ông già – không khác những móng vuốt của một con chim ưng – vật nhỏ, không tròn hẳn, có màu xám mờ, giống như một hòn bi được gọt giũa vụng về.

- Một viên ngọc huyền diệu… – Châu lẩm bẩm.

- Đúng vậy – ông già Lâm Kiệt nói – Và bây giờ các ngươi sắp thấy tại sao nó lại mang cái danh hiệu đó.

Ông già Lâm Kiệt mở nút và bỏ vào chai viên ngọc quí giá. Chất rượu trong chai bỗng đục lên, sủi bọt… một lát sau thì viên ngọc đã hòa tan với rượu.

Ông già bèn rót rượu đó ra chiếc ly, rồi ông đưa lên môi uống khoan thai, uống đến giọt cuối cùng. Đoạn ông xếp chai và ly vào chỗ cũ. Ba cậu đứng ngắm nhìn một cách say sưa.

- Tiểu long giòng giống ông Trịnh Thường! – ông già bắt đầu nói – Bây giờ ta tiết lộ cho ngươi rõ một điều mà rất ít ai biết, trừ phi là một nhà đại phú rất quảng bác : Đó là phép mầu nhiệm của những viên ngọc huyền diệu. Chắc các ngươi đã hiểu là nó vô giá, nhưng tại sao? Các ngươi không biết, lẽ dĩ nhiên. Đẹp thì nó không đẹp, trông nó xám mờ, cằn cỗi, thiếu lộng lẫy. Có lẽ người ta còn cho rằng nó là những viên ngọc đã chết.

Ba cậu gật đầu đồng ý.

- Trong nhiều thế kỷ, người ta đã tìm thấy một vài viên ngọc này tại một vũng nhỏ ở Ấn Độ Dương. Bây giờ thì hết hẳn rồi, không còn có thể tìm ra được nữa. Trái lại, hiện giờ chỉ còn độ nửa tá chuỗi ngọc huyền diệu, thuộc quyền sở hữu của các vua chúa bên Á-Đông này. Họ bảo vệ nó rất kỹ, tại sao vậy?

Bởi vì, khi người ta uống nó như ta đã uống vừa rồi, nó sẽ là một vị thuốc “trường sinh bất lão”, có thể làm tăng thêm tuổi thọ của con người.

Ba cậu trợn tròn đôi mắt vì kinh ngạc, và họ nhận thấy ông già Lâm Kiệt tỏ vẻ rất tin tưởng vào cái điều ông vừa nói.

- Điều này đã được khám phá tại nước Trung Hoa, từ mấy thế kỷ nay – ông già nói tiếp – Nó được giữ bí mật cho các vì vua chúa và một số nhà quí tộc. Sau này, mấy nhà tài phiệt như ta mới được hiểu sự bí mật đó. Sở dĩ năm nay ta đã thọ tới 107 tuổi mà ta vẫn còn sống khỏe mạnh, ấy chính vì từ lúc lọt lòng tới bây giờ, ta đã uống trên một trăm viên ngọc huyền diệu.

Ông già đưa mắt nhìn Châu:

- Bây giờ, tiểu long! Ngươi đã hiểu tại sao ta cần phải có những viên ngọc đó rồi chứ? Mỗi viên ngọc sẽ làm tăng tuổi thọ được chừng 3 tháng. Chuỗi ngọc gồm có 48 viên, tức là 12 năm sống thêm cho ta vậy.

Rồi ông già cao giọng nói tiếp:

- Ta cần phải có các viên ngọc đó, chẳng có gì cản trở ta được. Các ngươi chỉ là những hạt bụi dưới gót chân ta nếu các ngươi lại muốn làm chướng ngại vật. Mười hai năm sống thêm! Và ta đã 107 tuổi! Vậy tiểu long, ngươi phải ý thức rằng việc chiếm lại chuỗi ngọc là tối cần thiết đối với ta.

Châu cắn môi.

- Ông già này chẳng nói giỡn đâu – cậu thì thầm với các bạn – Không có gì cản trở được ông ta, vậy tôi sẽ cố gắng trả giá.

- Trả giá? Được lắm! – Ông già Lâm kiệt nói, vì ông vẫn còn rất thính tai – Ở Á Đông này, cái gì cũng có thể đạt tới bằng sự trả giá. Một sự trả giá trong danh dự giúp cho đôi bên khỏi mất mặt.

- Thưa cụ, cụ có chịu mua những viên ngọc của bà cô tôi nếu Phúc cho cụ biết anh đã giấu ở đâu không? – Châu hỏi.

Ông già lắc đầu:

- Ta đã thỏa thuận về vụ này với tên Ngưu rồi : Ta sẽ giao tiền cho hắn như ta đã hứa. Trái lại, ta cũng hiểu rằng bà cô khả kính của ngươi cũng phải thanh toán nợ nần của đồn điền. Nhưng chính ta đang giữ những giấy khất nợ đó và ta hứa danh dự với ngươi rằng ta sẽ chấp thuận cho bà muốn để đến bao giờ trả nợ cũng được. Ta cũng hứa rằng cái bóng ma mà đã làm cho công nhân đồn điền hoảng sợ, sẽ biến đi để họ làm ăn yên ổn.

Ba cậu đứng ngẩn người.

- Thưa cụ, sao vậy? – Châu hỏi – Cụ sai khiến được bọn ma quỉ à?

Ông già mỉm cười:

- Việc gì mà không làm được với một chút sáng suốt? Thôi, ngươi dẫn tên Ngưu đến chỗ giấu chuỗi ngọc đi thì các tai họa xảy đến cho bà cô ngươi sẽ tự nhiên chấm dứt.

- Thưa cụ, làm thế nào cháu có thể tin lời cụ được? – Châu đáp.

Phúc và Cảnh gật đầu tỏ ra các cậu cũng đồng ý là phải có gì bảo đảm.

- Ta là Lâm Kiệt – ông già nói với một giọng đầy kiêu căng – Lời nói của ta đắt hơn vàng bạc, chắc hơn đanh thép.

- Thưa cụ, còn lời nói của tên Ngưu đáng giá bao nhiêu? – Cảnh hỏi.

- Nếu hắn nói một đàng, chắc hắn sẽ làm một nẻo – Phúc phụ họa.

Ông già Lâm Kiệt gọi gia nhân:

- Đòi tên Ngưu vào đây cho ta, tụi bây!

Hai phút quá dài lặng lẽ trôi qua.

Rồi tấm cửa mở ra, tên Ngưu bước vào.

Hắn đưa mắt hằn học nhìn ba cậu, rồi hắn tiến lại chỗ ông già ngồi:

- Vậy cụ đã buộc chúng cung khai chưa?

Ông già giận tái mặt, trừng mắt nhìn hắn:

- Anh quên rằng anh nói với ai vậy, loài sên ốc? Anh chỉ như bùn đất dưới con đường ta đi mà thôi. Đừng bắt buộc ta phải nhắc lại điều đó.

Tên Ngưu có vẻ phẫn uất lắm, nhưng rồi hắn lại tỏ vẻ sợ sệt:

- Con xin lỗi cụ Lâm Kiệt – hắn ấp úng đáp – Con chỉ muốn…

- Im đi! – ông già cắt ngang – Nghe lệnh của ta đây và thi hành cho đúng. Nếu những tên này giao lại chuỗi ngọc cho anh thì ah không được ngược đãi chúng. Anh có thể trói chân tay chúng để chúng khỏi chạy trốn, nhưng đừng trói chặt quá. Nếu anh gây cho chúng sự đau đớn không cần thiết, anh sẽ phải đền tội gấp trăm lần. Anh phải thi hành đúng mệnh lệnh của ta, bằng không anh sẽ bị băm vằm cho tới chết.

Tên Ngưu kinh hãi đến nỗi hắn đứng lặng một lúc lâu mới thốt được nên lời:

- Thưa cụ Lâm Kiệt, hiện giờ thì tất cả thung lũng của đồn điền Thanh Lâm có hàng trăm người đang tìm kiếm ba tên này. Nếu dẫn chúng về thì…

- Ta thấy việc đó vô ích – ông già đáp sẵng giọng – Tiểu long và hai tên chuột nhắt kia sẽ nói cho anh rõ chúng giấu chuỗi ngọc ở đâu, như thế giản dị biết chừng nào!

Rồi ông già đứng lên. Ba cậu thấy vóc người ông nhỏ nhắn nhưng trông rất là đường bệ, uy nghi.

- Lại đây, Ngưu – ông nói – Để cho bọn chúng suy nghĩ và bàn cãi với nhau. Đó là quyền của chúng, vì đây là một vấn đề sinh… hay tử.

Rồi ông già chậm rãi bước ra cửa cùng tên Ngưu.

Chương 14

Khi thấy hai người đã ra khỏi phòng, Châu bèn nhắc nhở các bạn:

- Ta chớ nên nói điều gì bí mật ở đây vì họ nghe hết. Nhưng chúng ta phải nói thật nhiều để làm kế hoãn binh.

- Vậy hai anh hãy kể cho tôi nghe bị bắt ra sao – Phúc nói.

- Bọn chúng đợi tôi ở đầu Cuống Họng – Châu đáp – và định bắt cả ba đứa mình. Khi tôi trông thấy bóng dáng một đứa, chúng biết bị lộ bèn nhảy tới. Vì thế, tôi đã hét lên để báo tin cho anh biết. Lát sau, tôi bị bịt miệng và trói tay.

- Rồi chúng lập mưu cho cậu vào bẫy nốt – Cảnh nói tiếp – Chúng bèn làm hiệu bằng đèn bấm để lừa cậu sang. Tới khi cậu đoán biết và không sang thì tên Ngưu đã tức lên ruột. Hắn bèn bảo một tên thủ hạ lách qua Cuống Họng để bắt cậu đứa nào cũng từ chối vì bọn chúng to con sợ mắc kẹt.

- Điều mà tôi không hiểu – Phúc nói – là tại sao tên Ngưu đã đoán biết rằng tụi mình đã dùng lối đường hầm để định thoát đi.

- Ấy là vì hắn đã theo chúng ta sát hơn là chúng ta tưởng, và khi chúng ta tới Hang thì hắn đã nom thấy, nên hắn đã đặt người ở hai đầu đường hầm để đón bắt.

- Vậy là ta gặp rủi ro – Phúc nói – Nhưng trong cái rủi lại có cái may, đúng với câu “Họa trung hữu phúc”. Bây giờ thì anh Châu đã biết rõ tên Ngưu là một tên đại gian manh và các công nhân đều là tay sai của nó ; sự việc này đã giải thích các tai họa xảy ra cho đồn điền.

- Nhưng cũng chưa giải thích được hết, vì tôi tự hỏi, tên Ngưu và thủ hạ đã hành động với mục đích gì? Các tai họa đã xảy ra từ hơn một năm nay. Hồi đó thì ai đã biết là có chuỗi ngọc huyền diệu?

- Phải, thật là kỳ bí – Cảnh đáp – Khi chúng tôi vừa bị bắt thì một tên chạy tới nói với tên Ngưu rằng tất cả thung lũng và hệ thống đường hầm đã đầy người đi tìm chúng tôi. Tên Ngưu tỏ ra bực tức lắm. hắn bèn dùng một mẹo : hắn bỏ Châu và tôi mỗi đứa vào một cái thùng trà rồi đóng đanh lại. Xong, hắn xếp lên cam-nhông chở đi.

- Phải nhìn nhận mưu của hắn cũng cao lắm chứ – Châu nói – Lúc đi đường, tôi nghe thấy một người hỏi tên Ngưu có trông thấy bọn tôi đâu không thì hắn đáp rằng không, nhưng có người đã trông thấy bọn tôi trên con đường nhỏ đi Bảo Lộc hay Sàigòn gì đó. Vì thế, hắn cũng sẽ đi tìm bọn tôi tại hai nơi đó và có thể hắn sẽ về trễ. Như vậy là đầy đủ lý do về sự vắng mặt của hắn tại đồn điền, anh thấy chưa?

Phúc gật đầu nói:

- Ngưu là một tên gian ác, nhưng nó ngu như bò ấy.

- Chiếc cam-nhông đã dừng lại cách đồn điền Thanh Lâm vài cây số – Cảnh nói tiếp – Họ mở thùng cho chúng tôi chui ra và đặt chúng tôi nằm trong một chiếc xe nhỏ hơn, bên trên phủ một tấm chăn. Trừ mấy tên đi áp tải chúng tôi, tên Ngưu hạ lệnh cho những thủ hạ khác phải trở lại đồn điền, rồi trà trộn vào đám người đang kiếm chúng tôi để tìm cách đánh lạc hướng. Hắn còn ra lệnh rằng nếu bắt được anh Phúc thì phải chở về Chợ Lớn, tại địa chỉ hắn đã đưa cho.

- Chúng đã bắt được tôi, nhưng chúng vẫn không đoạt được chuỗi ngọc – Phúc kiêu hãnh đáp.

- Chiếc xe chở chúng tôi đã phá tất cả kỷ lục đường trường – Châu nói – Khi tới Chợ Lớn, nó chạy vào một nhà xe dưới hầm. Ở đó, một số gia nhân người Tầu đã túc trực sẵn. Chúng mở trói cho chúng tôi, mang nước cho chúng tôi rửa mặt mũi sạch sẽ, cho chúng tôi đánh một bữa cơm thịnh soạn rồi đưa chúng tôi vào yết kiến ông già Lâm Kiệt.

- Phải nói đây là một chương trình xếp đặt rất thần tình – Phúc phê bình – Tôi cũng muốn họ khoản đãi tôi một bữa cơm thịnh soạn  mà sao không thấy! Chuyện của tôi thì như thế này : Khi tôi nghe tiếng kêu của Châu và tôi nhìn thấy ánh đèn mật hiệu vụng về của tên Ngưu, tôi đã đoán biết ngay những gì đã xảy ra cho anh. Lúc đó tôi chỉ còn “tẩu vi thượng sách”. Và rất may là Cảnh đã đánh dấu con đường đã đi qua lúc trước.

Cảnh bèn giơ tay vừa vẽ lên không khí một cái dấu hỏi vừa nói:

- Tôi cũng đã đánh dấu chiếc thùng mà họ dùng để nhốt tôi. Nhưng ai mà nghĩ đến chuyện đi tìm cái dấu đó trong một chiếc thùng lẫn lộn với hằng trăm chiếc khác?

- Chắc Linh cũng không ngờ tới đống thùng đó để mà tìm kiếm – Phúc đáp.

Rồi cậu tiếp tục kể chuyện mình. Sau khi bị bắt, cậu đã trả lời bên kia rằng chiếc đèn bấm hãy còn để trong hầm ở một chỗ mà họ không thể đi tới được. Sau khi vặn tay cậu để bắt cung khai thêm, bọn chúng lấy khăn bịt mắt cậu lại, lôi cậu ra một chiếc xe đã đợi sẵn ở gần đó và chở về địa chỉ mà tên Ngưu đã cho. Theo lời bàn tán của bọn chúng mà cậu nghe được, chúng đã tập trung cuộc tìm kiếm ở khu đồng hoang, quá ranh giới đồn điền và rất xa cái hang mà ba cậu đã bỏ ngựa.

Châu nói với vẻ nghiêm trọng:

- Chắc bà cô tôi và chú Thuận đang chết dở vì lo âu. Vả lại, chúng ta chẳng hy vọng gì thoát khỏi tay ông già Lâm Kiệt vì ông ta có quyền lực vô biên. Vậy chỉ còn một điều ta có thể làm được, là nạp cho ông chuỗi ngọc mà thôi.

- Sau bao nhiêu khó nhọc mà mình đã trải qua? – Phúc nói với giọng tức bực.

- Tôi tin lời nói của ông – Châu đáp – Ban nãy ông có hứa rằng chúng ta sẽ không bị hãm hại và những sự khó khăn của bà Sương sẽ chấm dứt nếu ta nạp cho ông chuỗi ngọc. Chúng ta còn muốn gì hơn nữa?

- Thế anh có cho rằng ông tin tưởng các viên ngọc là bài thuốc “trường sinh bất lão” không? – Phúc hỏi – Chuyện này xem ra có vẻ hoang đường làm sao ấy!

- Nào ai biết? – Châu đáp – Ông già Lâm Kiệt có vẻ tin tưởng điều ấy lắm, nhưng ai có thể xác định được là ông lầm hay không. Mới đây, những nhà bác học Âu Châu vừa khám phá ra rằng làn da một giống cóc có chứa đựng một chất quí giá, trong khi người Á Đông đã biết nó từ bao nhiêu thế kỷ nay rồi. Hơn nữa, trong lãnh vực y khoa, lòng tin tưởng nhiều khi còn hiệu nghiệm hơn là vị thuốc. Vậy chỉ cần ông già Lâm Kiệt tin tưởng vào năng lực của viên ngọc để nó giúp ông sống lâu thêm.

- Điều mà tôi thắc mắc – Cảnh nói – là có sự liên quan gì giữa chuỗi ngọc và bóng ma, vì cả hai thứ đó đã xuất hiện cùng một lúc ở cùng một nơi?

Tới đây, Châu nói to để ông già nghe thấy:

- Thưa cụ Lâm Kiệt, chúng cháu đã quyết định xong rồi ạ!

Vừa lúc đó, tấm màn được vén ra, ông già Lâm Kiệt tiến vào, theo sau có tên Ngưu và ba tên gia nhân.

Ngươi đã quyết định gì, Tiểu Long? – ông hỏi.

Có lẽ ông đã nghe được tất cả cuộc bàn luận của các cậu, trừ những câu nói thì thầm, nhưng Châu cũng tuyên bố điều quyết định:

- Thưa cụ, chuỗi ngọc vẫn còn ở trong hầm, chúng cháu sẽ giao cho bác Ngưu để mang về đây hầu cụ.

- Ồ, không! – ông già nói với giọng ôn tồn – Các ngươi chỉ cần nói cho Ngưu biết chuỗi ngọc giấu ở chỗ nào để một mình hắn đi lấy cũng được. Trong khi chờ đợi, các ngươi là khách của ta. Rồi, nếu mọi việc được tốt đẹp, các ngươi sẽ được phóng thích, và ta cũng không đòi hỏi các ngươi phải giữ kín cuộc phiêu lưu vừa rồi. Có lẽ người ta sẽ tin lời các ngươi, nhưng chẳng có thể tìm kiếm ra ta được.

- Thưa cụ, vấn đề không dễ dàng như cụ nghĩ – Phúc nói – Bác Ngưu to con quá, không thể vượt qua lối đó được. Chỉ một đứa trẻ hay một người nhỏ con mới…

- Ta sẽ kiếm được một người nhỏ con – tên Ngưu đáp.

Cụ già Lâm Kiệt vội phác một cử chỉ giận dữ:

- Ngươi im đi loài ong kiến! Ngươi phải đích thân mang chuỗi ngọc về cho ta, vì ta không tin một ai khác. Hãy để xem tên này nói sao đã.

Ông già quay lại nhìn Phúc, luồng nhỡn tuyến của ông mạnh đến nỗi Phúc cảm thấy không đủ can đảm để nói dối.

- Có đúng không? – Ông già Lâm Kiệt hỏi – Ngưu không thể một mình đi lấy chuỗi ngọc hay sao?

- Thưa cụ đúng – Phúc đáp.

- Chuỗi ngọc để trong ruột một chiếc đèn bấm cũ, phải không?

- Thưa cụ phải.

- Thế ngươi đã giấu chiếc đèn ở đâu?

- Thưa cụ dưới một tảng đá.

- Tảng đá nào?

- Thưa cụ, cháu khó thể cắt nghĩa để cụ hiểu được. Cháu có thể tìm thấy chiếc đèn nhưng cháu không thể vẽ một họa đồ ra đây.

- Ta hiểu rồi – ông già chậm rãi nói với vẻ mặt suy tư – Ngưu, vấn đề rõ ràng rồi đó, một người lớn không thể qua được. Vậy ngươi dẫn cả bọn này đi để chúng vô lấy ngọc đưa cho ngươi.

- Thưa cụ, như vậy nguy hiểm lắm – tên Ngưu đáp – Lúc về tới đồn điền, chắc mọi người còn đang tìm kiếm trong hang.

- Không được nói là nguy hiểm, mà phải nói là bất trắc – ông già Lâm Kiệt đáp sẵng giọng – Sau khi mấy tên này nạp cho ngươi chuỗi ngọc ngươi phải thả chúng ra.

- Như vậy chúng sẽ khai hết! Chúng sẽ làm cho con bị bắt.

- Ta sẽ che chở cho ngươi, không lo. Ngươi sẽ lãnh số tiền thưởng và một giấy thông hành ra ngoại quốc. Không ai biết các thủ hạ của ngươi thì chúng không thể gây tai hại gì cho ngươi được. Còn ta thì chẳng ai có thể tìm ra, mà có tìm ra chăng nữa thì cũng chẳng có bằng cớ chi hết. Ngươi hiểu chưa?

- Thưa cụ vâng, con xin tuân lệnh. Tuy nhiên, nếu bọn này tìm cách lật con? Nếu chúng không nạp cho con chuỗi ngọc thì sao?

Im lặng một lát, cụ già Lâm Kiệt mỉm cười đáp:

- Trong trường hợp đó, ta chẳng cần đến chúng nữa. Ngươi cứ việc thanh toán chúng rồi cao chạy xa bay. Tuy nhiên, ta không tin rằng chúng lại dám lật ngươi : Chúng cũng ham sống lắm chứ.

Nghe vậy, Cảnh thấy rợn tóc gáy.

Phúc thì tự hỏi không biết sẽ hành động ra sao vì chuỗi ngọc không còn trong ruột chiếc đèn nữa, mà cậu dám cam kết trả lại chiếc đèn… Dầu sao, các cậu sắp được trở lại đồn điền Thanh Lâm cũng là một điều  hay.

- Thôi, bây giờ phải đi gấp – ông già ra lệnh.

- Vâng, để con trói bọn này lại đã, vì…

Tên Ngưu vừa nói tới đây thì ông già đã cắt ngang:

- Khỏi cần, ta có cách khác tốt hơn, mà lại dễ chịu cho tất cả mọi người.

Rôi ông quay lại Châu:

- Tiểu Long, hãy nhìn ta!

Mặc dầu không muốn, Châu vẫn phải nhìn vào đôi mắt ông già. Luồng nhãn quang của ông lúc đó có một mãnh lực mà không ai cưỡng nổi được.

- Tiểu Long, ngươi đang buồn ngủ – ông già nói như đọc thần chú – Ngươi mệt mỏi rồi! Giấc ngủ sẽ ngon lành biết bao! Giấc ngủ đang xâm chiếm thể xác ngươi… Đôi mắt ngươi đang nhắm lại…

Cảnh và Phúc thấy đôi mắt Châu chớp chớp một lúc. Rồi cậu lại cố gắng mở mắt ra.

- Đôi mắt ngươi đang nhắm lại! – Ông già nhắc như truyền lệnh – Ngươi không thể kháng lại ta. Ý muốn của ta là ý muốn của ngươi. Ngươi đã cảm thấy nặng nề, mỏi mệt.

Tới đây, Cảnh và Phúc thấy đôi mắt Châu đã nhắm lại. Ông già Lâm Kiệt nói tiếp với một giọng êm dịu, thiết tha:

- Ngươi đang buồn ngủ, mỗi lúc một nhiều hơn. Giấc ngủ xuống với ngươi như một làn sóng âm u… Ngươi đang bị chìm đắm trong giấc ngủ… Một lát nữa, ngươi sẽ ngủ thật say và ngươi chỉ thức dậy khi nào người ta ra lệnh. Ngủ đi, Tiểu Long, ngủ đi… ngủ đi… ngủ đi…

Lúc đó, đôi mắt Châu đã nhắm nghiền và cậu sắp ngã vật xuống. Một tên gia nhân vội bước ra đỡ lấy cậu mang đi.

Ông già Lâm Kiệt quay lại Phúc:

- Bây giờ đến lượt ngươi, kẻ đã giấu chuỗi ngọc! Nhìn ta đây!

Phúc cố tránh cái nhìn thôi miên của ông già đang thu hút đôi mắt cậu như hai cục nam châm. Cậu hết sức đấu tranh chống lại giấc ngủ đang xâm chiếm người cậu, trong khi ông già Lâm Kiệt đọc thần chú. Sau vài phút, một sự mệt mỏi chưa bao giờ thấy đã lan tràn đến tứ chi của cậu, rồi cậu ngã vào tay tên gia nhân đang đứng lạnh lùng chờ đợi.

Biết rằng đây là một phương pháp rất khoa học, mà một số nhà giải phẫu dùng làm thuốc mê, Cảnh không hề thấy sợ sệt khi ông già Lâm kiệt quay lại phía cậu:

- Bây giờ tới lượt ngươi, một kẻ bé nhất nhưng ngang tàng nhất. Đến lượt ngươi cũng phải ngủ như các bạn… Ngủ đi… ngủ đi… ngủ đi…

Cảnh nhắm mắt, sắp ngã gục xuống phía trước thì một tên gia nhân bước ra đỡ lấy mang đi.

Ông già Lâm Kiệt bảo tên Ngưu:

- Chúng sẽ ngủ cho đến khi anh về tới nơi. Lúc đó, anh sẽ gọi chúng dậy thì chúng sẽ thức tỉnh. Nếu chúng nạp cho anh chuỗi ngọc, anh phải thả chúng ra. Nếu không…

Ông già phác một cử chỉ đầy ý nghĩa:

- Nếu không, anh có thể chặt cổ chúng.

Xem tiếp chương 15 -16 & 17 (hết)