Tủ sách Tuổi Hoa - 1971
Nguồn: Dương Thành Thông sưu tầm & Cathy Ly đánh máy
--------------------------
Thực hiện eBook: Nguyễn Hữu Minh
Chương 1
Má ơi ! Con không hiểu vì sao má lại ghét anh Vũ nhiều quá, con thấy hình như việc gì má cũng có thể kiếm cách đánh đập ảnh cho được. Những ngọn roi mây không nương tay của má xuống người anh Vũ, anh ấy chỉ oằn người chịu đau không khóc ra tiếng ! Những lần như thế má biết không ? Con muốn được má chia phần cho con những ngọn roi ác nghiệt đó. Ba cũng gần giống như má ! Ba thờ ơ, ba cau có mỗi lần thấy mặt anh Vũ. Thái độ của ba như thế, một phần nào cũng tại má hết. Má nói này nói nọ. Má nhằn xé ba đủ điều. Nào anh Vũ trốn học đi chơi; anh Vũ ăn cắp tiền vặt trong nhà; anh Vũ xách giàn thun cùng những lũ trẻ mất dạy trong xóm đi bắn ổi, xoài, mận của người ta trồng. Sao má nỡ nào nói oan cho ảnh vậy hở má ? Ba, má dành hết tình thương cho con ! Không chia sớt cho anh Vũ một mảy may nào ! Con được gần hết và anh Vũ gần như mất hết ! Có chăng với anh là những ganh tị nhỏ nhoi của má. Anh Vũ có phải là anh ruột của con không hở má ? Con cứ thắc mắc hoài ?!
Tiếng của Trang buồn buồn vang ra bên ngoài, Vũ thoáng nhìn qua cánh cửa có lớp tre song song. Qua một kẽ song, Vũ thấy khuôn mặt em buồn, và đôi mắt đen tròn ươn ướt nước mắt. Tiếng của má nói lớn át tiếng Trang:
- Nó không phải anh của con đâu! Không phải là con đẻ của má, thời làm sao bảo má thương bằng con được ?
Tiếng của má Vũ nói như thế với Trang. Vũ chết lặng đứng trân trân xuống nền gạch. Một lúc, Vũ thẫn thờ trở về chỗ nằm, nhè nhẹ cho lưng xuống giường. Vừa bị một trận đòn phủ đầu, chiếc lưng trần của Vũ nổi lên những lằn gạch tím bầm ngang dọc.
Hôm nay Vũ mới biết rõ mình không phải con bà Hậu, người mà Vũ hằng kính yêu bao lâu nay.
Chú Duy đi lính xa, lâu lâu về thăm ba. Chú thường dắt Vũ, Trang đi chơi. Chú cho Vũ thật nhiều tiền, và hay hỏi:
- ‘‘Má cháu có thường đánh cháu không?’’
Những lần như thế, Vũ thường dấu nhẹm chuyện mình bị đòn oan, Vũ tía lia:
- ‘‘Má thương hai đứa cháu lắm!’’
Chú Duy như hài lòng, những lần sắp sửa đi xa, chú dẫn Vũ đi ăn uống no nê, và dặn:
- ‘‘Khi nào má có đánh cháu, chú về thăm nhớ cho chú biết !’’.
Vũ nằm yên trên giường nghĩ đến chú Duy. Nếu giờ phút này tình cờ về thăm ba. Có chú Duy trong nhà, má không bao giờ đánh đòn Vũ còn tỏ ra thương hơn Trang nữa là đằng khác. Nhưng làm sao chú có thời giờ rảnh trở về. Chú bảo chỗ chú ở thật xa, thật hẻo lánh ! Chú còn nói làm nghề đánh giặc như chú, khó có những thì giờ rỗi rảnh. Nghề đánh giặc là nghề gì ? Chú vuốt đầu Vũ cười: Lớn lên Vũ sẽ biết cái nghề đó! Chú kể sơ qua nghề chú làm, Vũ nghe khoái như được xem một phim ciné.
Hồi nãy má nói, Vũ không phải là con. Tại sao má lại ghét Vũ đến nỗi không nhận Vũ là con? Câu hỏi đập vào đầu Vũ đau hơn những lằn roi ngang dọc trên da thịt.
Mai mốt chú Duy về thăm, Vũ phải hỏi chú mới được.
* * *
Tiếng bước chân người bên ngoài, Vũ nằm xoay lưng vào vách nhắm mắt như đang ngủ.
Trang, trên tay cầm chén nước muối, bước lại chỗ Vũ năm, gọi nhỏ :
- Anh Vũ ơi !
Nghe tiếng Trang, Vũ quay lại, ngồi dậy thật khó khăn vì toàn thân ê ẩm. Trang mặt lo lắng :
- Anh có đau lắm không?
Vũ gượng cười méo xệch :
- Rêm rêm một chút, lát nữa sẽ khỏi ngay.
Trận đòn vừa rồi Vũ bị, nguyên do cũng tại vì Trang hết. Con bé bắt Vũ chở trên chiếc xe đạp chạy xuống con dốc, chiếc xe ngon trớn, Vũ mải nói chuyện với Trang, không ngờ vấp phải cục đá bằng nắm tay, bánh xe sau tưng lên hất Trang té xuống lề đường. Hai đầu gối của Trang trợt xuống đường đá rướm máu. Vũ hoảng quá, nhảy xuống đỡ em dậy dỗ dành:
- Em về đừng nói gì với má nghen !
Vũ phải đền chỗ xây xát của em bằng năm đồng kẹo kéo. Nhưng rồi không dấu được bà Hậu, thấy Trang đi cà nhắc lấy làm lo, hỏi Trang kể tuột ra hết, nhưng Trang quên kể chuyện Vũ hối lộ năm đồng kẹo kéo thơm ngon của lão chệt bán dạo trên đường,
Bà Hậu nóng lòng, quất những ngọn roi không nương tay xuống Vũ. Thấy anh cũng chỉ vỉ mình bị đòn đau, Trang thương anh quá, nhưng biết làm sao, chỉ đưa mắt nhìn anh bị đòn.
Lấy miếng bông gòn thấm vào chén nước muối:
- Anh đưa lưng đây, em xức vào cho đỡ đau !
Kéo chiếc áo lên, Vũ đưa nguyên lưng lằn dọc, lằn ngang cho Trang thấm nước muối lên lưng. Trang thấm nhẹ miếng bông gòn lên những lằn roi. Vũ oằn người chịu rát. Con bé chịu không nổi, nước mắt muốn ứa ra.
- Đau lắm hở anh?
Vũ ầm ừ trong miệng. Trang nhớ lại chuyện khi sáng Vũ chở trên xe té xuống đường. Con bé nhỏ giọng:
- Anh có giận em không?
Vũ xoay người lại nhìn em:
- Làm gì anh phải giận em!
- Tại em anh mới bị đòn như vậy !
Vừa nói Trang vừa mân mê vết roi trên lưng Vũ, bàn tay của Trang nhẹ và mát, Vũ cảm thấy những vết roi chìm xuống không còn nhức nhối nữa ! Chợt nhớ đầu gối của em bị xây xát, Vũ hỏi:
- Chân em còn đau hết ?
- Hết đau rồi ! Nè anh ! Em hiểu tại sao má ghét anh. Nhưng em vẫn thương anh, còn thương hơn những ngày trước nữa ! Em sẽ nói với ba, em sẽ mét chú Duy ! Má ích kỷ, má nhỏ mọn…
Vũ đưa tay bịt miệng con bé lại. Vũ sợ lại phải bị thêm một vài trận đòn nữa, vì cái miệng hay nói những gì chứa chất trong bụng. Dù con bé tốt bụng, nhưng Vũ không muốn bà Hậu ghét thêm mình.
- Không ! Má không như em nói đâu !
Không muốn cho con bé nhắc đến những chuyện đó nữa, Vũ hỏi sang chuyện khác:
- Trang có thích ăn kẹo kéo của lão chệt bán ở ngoài chợ không ?
- Thích.
- Chiều mai anh sẽ chở Trang ra chợ mua kẹo kéo nha !
- Nhưng anh hãy còn đau kia mà !
- Mai anh sẽ lành.
Anh Vũ thương Trang như thế, anh Vũ bị má đánh đòn đến nỗi phải nằm không đi được. Thế mà anh Vũ không ghét Trang, không giận Trang về vụ Trang mét anh chở con bé té xe. Rồi một ngày nào đó, anh Vũ biết được anh Vũ không phải là con của má, anh chỉ là một đứa con ghẻ không có tình thương của người mẹ, anh Vũ sẽ nghĩ sao? Anh Vũ có còn thương Trang như giờ không? Con bé chỉ mới nghĩ đến Vũ không thương con bé nữa, nước mắt con bé đã lưng tròng, nước mắt ngây thơ trong hơn giọt sương sớm đậu trên cành hoa Trang trắng nõn.
Vũ nhìn hai bàn tay con bé đan vào nhau, nước mắt làm nhòa đôi mắt đen hạt huyền, nước mắt chỉ mới đọng trên hai hàng lông mi vảnh lên. Vũ lo sự đôi mắt em khép lại, giọt nước mắt đọng trên hàng mi sẽ rơi xuống thành hai hàng nhạt nhòa trên đôi má hồng.
Trang đứng lên, định bước ra, Vũ hỏi :
- Làm sao em khóc ?
- Em thương anh...
Cảm động, Vũ không nói được thành tiếng, Trang bước ra đến cửa không quay lại:
- Anh nằm nghỉ cho mau khỏe !
Vũ gượng nhìn em :
- Mai anh sẽ chở em ra chợ mua kẹo kéo của lão chệt; anh sẽ đưa em lên đồi hái những cành hoa trắng mà em thích nha Trang?
- Ừ! Nhưng anh còn phải bắt cho em những con chuồn chuồn có đôi cánh mỏng nhánh nữa.
Vui vui, Vũ ngả lưng xuồng giường. Đôi mắt thả ra khung cửa. Đã gần trưa mà nắng chưa lên. Sương còn vờn quanh trên những ngọn thông khô thật xa cuối chân đồi.
Những ngày thu chưa qua hết, ngọn thông khô chỉ mới nhú ra một vài đọt xanh nhỏ. Và trên đồi thật nhiều hoa dại, chúng không có tên để gọi như Anh Đào, Pensée… Trang thường tìm những cánh hoa thật lạ đem ép vào giữa hai giấy tập. Con bé bắt Vũ phải nghĩ cho được một cái tên thật dễ thương để gọi chúng.
- Đặt tên cho hoa này tên gì hở anh ?
- Hoa mồ côi, hoa lạc loài, hoa trang...
Những lần như thế, Vũ phải nghĩ cả lố tên nếu Trang thích tên nào thời chọn. Vũ không nhịn cười được mỗi khi nhìn Trang, đôi mắt con bé thả lỏng trên khoảng trời không nhất định.
Vũ tưởng như có một vài đám mây trôi lênh đênh trong mắt em, và bầu trời xanh dịu lặng buồn trong ngày thánh lạnh này...Đôi môi con bé mím lại giả vờ như đang suy nghĩ. Cái gương mặt bà cụ non sao mà thấy ghét ! Sao mà dễ thương quá đổi ! Mỗi lúc lâu, con bé như đắc ý được một tên Vũ đặt ra, con bé cười xòa:
- Ừ ! Em sẽ đặt cho nó cái tên là hoa mồ côi!
- Sao em lại thích cái tên này ?
- Nó nhỏ nhắn đứng mỗi một mình, nó không có bạn, không có mẹ. Cái tên này đặt cho nó là đúng nhất hén anh?
Vũ nằm nghĩ lan man về chữ mồ côi, có lần Vũ đặt tên một loài hoa cho Trang, Vũ không có má ! Phải có chú Duy về thăm, nhất định Vũ phải hỏi cho kỳ được má của Vũ ở đâu?
Ngoài trời, một vài ánh nắng ló lên qua màn sương mỏng. Sương bắt đầu tan trên những lá thông non màu xanh.
Buổi trưa ông Hậu đi làm về, mọi hôm Vũ vẫn thường đứng xớ rớ trên gương mặt lộ hẳn nét mừng rỡ, nhưng không dám quấn quít bên ông như Trang. Có lẽ nó sợ ông, vì mỗi lần nó gần bên, ông thường tỏ ra cau có, bực dọc. Trong thâm tâm một người cha, ông thấy đó là một điều không phải. Một đứa nhỏ nuôi cho khôn lớn không phải chỉ có cơm gạo, điều quan trọng là tình thương của cha mẹ, của những người chung quanh. Vũ không có tội gì để ông ghét bỏ, để ông làm bộ mặt khó chịu khi đứa con mừng rỡ khi người cha đi làm về. Biết đó là một điều không phải, nhưng ông phải làm như thế để đẹp lòng người vợ kế. Bà thường khó chịu khi thấy ông tỏ ra nuông chìu Vũ.
Bà Hậu hãy còn nấu cơm dưới bếp chưa xong. Trang ngồi nhìn ông cởi giày, ông hỏi:
- Anh Vũ con đâu rồi ?
- Anh ấy nằm ở trong nhà á !
- Nó sao vậy ?
- Anh đau !
Ông vo đầu Trang cười cười:
- Đau sao vậy con ?
- Anh bị má đánh đau lắm ba ơi! Con phải lấy muối xức cho ảnh đó ba !
Nghe Trang nói Vũ bị đòn đau đến phải lấy muối xức, ông Hậu se thắt cả lòng! Ông thẫn thờ ngồi dựa lưng vào ghế. Khuôn mặt nghiêm nghị hằng ngày, và vầng trán những vết nhăn chạy dọc đã có những giọt mồ hôi lấm tấm. Từ bao lâu, ông đã ở trong hoàn cảnh hết sức khó xử. Phận làm cha, làm chồng. Với ông, đã là con, đứa nào cũng thương hết; không thể đứa này con ruột; hay đứa kia con ghẻ?
Ngồi bên ông, con bé Trang đưa mắt nhìn ông chớp chớp thỏ thẻ :
- Ba ơi ! Con biết rồi, anh Vũ không phải là con của má, anh Vũ là con ba, nhưng với một người mẹ khác. Con thấy má ghét anh Vũ quá ! Không thương một chút xíu nào. Ba đừng ghét anh Vũ như má nghe ba !
Ông Hậu chợt giật mình khi nghe Trang nói như thế. Ông đã bao lần dặn vợ, đừng nói ra những điều đó với con, trong đầu óc ngây thơ đó, ông không muốn chúng có một sự chia rẽ con ông, con bà.
Lấy làm thắc mắc, ông vuốt đầu Trang hỏi:
- Ai nói cho con biết vậy hở ?
- Má nói cho con nghe !
Ông Hậu thở ra:
- Con có thương anh Vũ không ?
- Con thương ảnh. Má đánh anh Vũ mà ảnh không khóc, chỉ mỗi mình con khóc thế cho ảnh thôi !
Nói xong, Trang nhìn ba, thấy ba thật lặng lẽ cởi áo, Trang tiếp:
- Sao ba cứ để má đánh anh Vũ hoài vậy?
Ông Hậu không biết trả lời sao cho phải !
Dưới nhà vợ ông dọn cơm xong xuôi nói vọng lên :
- Trang ơi !
- Dạ
- Con thưa ba đi ăn cơm.
Bữa cơm ba người trong gia đình bỗng dưng tẻ nhạt. Bà Hậu thấy chồng mệt mỏi ngồi dán mắt vào trang báo hơn ăn, nhìn chồng, bà đánh tan sự ngột ngạt giữa buổi ăn:
- Hôm nay trong sở chắc có nhiều việc bù đầu phải hôn mình?
Ông Hậu ngẩng lên :
- Cũng như mọi hôm thôi !
- Tui thấy mình có vẻ mệt ?
Lơ đãng, ông Hậu buông tờ báo xuống :
- Thằng Vũ đâu rồi mà không thấy nó?
Không trả lời câu hỏi chồng, bà Hậu nhìn Trang :
- Hồi sáng nó chở con nhỏ này nè, quăng con nhỏ té xuống đường thiếu điều muốn chết được. Trang đưa đầu gối cho ba con coi !
Trang cắm cúi ngồi ăn, làm như không quan tâm đến điều má nói. Trong khi đó bà Hậu vẫn bô bô tiếp:
- Tui đánh nó, bây giờ thấy ông về nên làm nư không ra ăn cơm chớ gì. Ông chìu nó quá, nên có ông là nó như vậy đó !
Nghe vợ nhằn, ông Hậu không nói gì. Thà ông nín thinh hay hơn là gây ra những trận sóng nhỏ trong gia đình, điều mà ông không bao giờ muốn xảy ra.
Đang ngồi ăn, Trang buông đũa đứng lên, bước vào chỗ Vũ nằm, con bé đập nhẹ bên vai anh:
- Dậy anh Vũ ơi, ba về rồi !
Con bé gọi thêm một hai tiếng nữa, Vũ vẫn ngủ vùi. Buồn bã, con bé bước ra ngoài ngồi vào chỗ cũ :
- Anh ấy ngủ rồi ba !
Bà Hậu thấy Trang như vậy khó chịu :
- Khi nào nó ăn lại không được, mắc mớ gì con phải đi kêu cho mệt.
Thấy không khí bữa ăn bắt đầu nhạt, ông Hậu đứng lên móc thuốc ra hút, nói với Trang :
- Con để phần cho anh con, khỏi phải kêu làm gì để má con rầy.
Nói xong, ông quay bước lên nhà trên tránh gương mặt không vui của vợ. Ngồi trầm ngâm một mình ở phòng khách, ông thấy mình cần có một vài phút yên tịnh, ông Hậu buồn bã, mồi thêm điếu thuốc cháy đỏ, cuộn lên những làn khói xanh mỏng.
Chương 2
Buổi chiều bầu trời đẹp, và hiền. Gió thoảng nhẹ làm lay động những cọng cỏ nằm dọc theo hai bên đường dẫn lên đồi. Vũ khòm người như một tay đua trên chiếc xe đạp cũ. Lần này thời Vũ chở Trang thật cẩn thận, sợ em lại té xuống đường như hôm nào nữa.
Ngồi phía sau, Trang một tay vịn vào yên xe, một tay cầm mấy cây kẹo kéo Vũ mua cho. Không muốn về nhà, Trang bắt anh chở lên đồi chơi, chiều thứ bảy nghỉ học ở nhà không biết làm gì. Chơi đánh đũa, nhảy dây, bán hàng với tụi con Thoa, con Mận hoài cũng chán. Lên đồi chạy chơi thú hơn.
Tìm một khoảng cỏ chênh chếch, ít độ dốc, Vũ ngừng lại. Trang nhảy thót xuống, Vũ đẩy chiếc xe đạp ngã lăn kềnh ra bãi cỏ.
Trang ngồi xuống chia nửa gói kẹo để trên bãi cỏ:
- Ăn anh, à nhưng ăn ít thôi nha !
Ngồi xuống cạnh em, Vũ nói:
- Ăn nhiều sún răng xí thấy mồ đi.
- Kệ nó, xấu xí gì cũng ăn.
Đôi mắt con bé tinh nghịch nháy Vũ như muốn chọc tức. Thấy vậy Vũ dọa:
- Ăn cho nhiều đi, chút nữa khóc cũng vô đó hè!
- Vui chớ sao lại khóc ?
Làm như quan trọng, Vũ nói:
- Mấy con sâu nó nằm trong răng của em, nghe mùi kẹo thơm ngọt nó cắn răng cho mà đau chết luôn.
Nghe anh nói, Trang cười dòn :
- Ai có sâu răng mới sợ, còn con nhỏ này hỏng sợ một tí xíu nào hết !
Đang nói, con bé bỗng chú ý một con chuồn chuồn bay vòng trên đầu, sà xuống trên một cánh hoa dại nằm cạnh đó, Trang nhẹ quay sang Vũ nói nhỏ :
- Cấm anh nhúc nhích, để em bắt cậu bé kia !
Trang rón rén tháo đôi dép để qua một bên, đôi chân không nhẹ bước trên thảm cỏ xanh, mắt không rời con chuồn chuồn đậu trên cánh hoa trắng. Con chuồn chuồn yên lành xòe đôi cánh trong suốt, có những làn vân nhỏ viền quanh giống như mặt gỗ quí. Con bé bước lại gần không gây một tiếng động nhỏ. Trong khi con chuồn chuồn vẫn thản nhiên không biết nguy hiểm cận kề.
- ‘‘Đừng bay nghe cậu chuồn chuồn ! Ta bắt mi về bỏ vào hai trang giấy nõn ép lại, mi sẽ ngủ yên trong hai trang giấy đó suốt những ngày lành lạnh héo hon của trời Đalat này. Cậu bé có thân hình xanh hơn lá, có đôi cánh đẹp như thiên thần. Chao ôi là dễ thương ! Mấy lũ bạn ta, con Mận, con Thoa nó sẽ bảo như thế mỗi lần ta đem khoe với chúng. Dù cậu bé có chết khô, chết héo ta vẫn thương’’
Con bé lầm thầm trong miệng như thế, se sẽ đưa bàn tay nhỏ nhắn đến gần cái đuôi dài của con chuồn chuồn.
- ‘‘Chuồn chuồn có cánh thì bay.
Có con nhỏ đang thò tay bắt mày’’
Tiếng nói của Vũ thật lớn sau lưng Trang.
Con chuồn chuồn nghe động hoảng kinh bay lên vòng vòng một chút sà xuống đậu trên một ngọn cỏ xa. Trang tưởng mình bắt được con chuồn chuồn, nhưng anh Vũ phá hôi làm nó bay mất.
Quay lại nhìn anh đang đứng chống nạnh cười chế diễu :
- Bắt không được ở cô bé ?
Tức quá, Trang dậm chân xuống cỏ, gương mặt bí xị:
- Anh làm con chuồn chuồn của người ta bay mất rồi đó, làm sao bây giờ bắt được đây. Không biết ! Bắt đền cho người ta đi !
Thấy gương mặt con nhỏ bí xị sắp nhè, Vũ lại gần em xuống nước:
- Tại nó nghe động bay đi, chớ đâu phải tại anh nói.
Trang ngó con chuồn chuồn đậu một khoảng xa, xòe đôi cánh mỏng như khiêu khích, bực tức nói :
- Hừ! Anh không nói chuồn chuồn có cánh mà bay, thời em đã bắt được nó rồi !
- Nó làm sao nghe được tiếng người ?
Trang muốn khóc quá, nói như vậy có nghe được hôn! Ngồi bệt xuống đất, Trang nói lớn:
- Không biết, nhưng anh la lớn quá người ta cũng hết hồn nữa, đừng nói chi đến con vật bé tí đó!
- Thôi để anh bắt con khác đẹp hơn cho em.
- Nhớ nha !
Trang hết giận anh, lấy một cây kẹo kéo nằm dưới cỏ cắn dòn dả.
- Mai mốt anh bắt cho em, em đem áp vào quyển vở khoe với tụi con Mận, con Thoa nghen anh, tụi nó thấy sẽ mê tít lên cho mà xem.
Bứt nhẹ cọng cỏ, Vũ thả bay trong gió.
- Anh sẽ bắt cho em nhiều con còn đẹp hơn con chuồn chuồn đó nữa !
Trang thấy anh thương mình quá ! Cái gì cũng chìu hết. Biết ý anh như thế, mỗi lần có việc gì khó làm, con bé thường nhờ đến anh. Như làm thủ công, một bài toán, một bài luận. Làm không được, con bé chỉ còn cách giả bộ hờn, giả bộ khóc, là anh Vũ sợ quýnh lên, làm ngay những gì Trang muốn.
Vả lại có anh Vũ, Trang không sợ bọn thằng Hợi, thằng Toàn ghẹo phá. Những lần không có anh Vũ, gặp Trang là bọn nó a vào ghẹo chọc đủ điều. Nhiều khi chọc đến khóc, bọn nó mới tha cho. Nhưng có mặt anh Vũ là thằng nào cũng ngán ngầm bỏ đi chỗ khác.
Một hôm tan học, lớp của Trang cô giáo mắc bận chuyện gì đó, nên cô cho về sớm. Lớp của anh thì mười một giờ rưỡi mới tan học. Trên đường về, Trang đi với Mận. Bọn thằng Hợi hôm đó trốn học. Chúng đứng tụ một đám thẩy đáo lỗ. Đang chơi, thấy Trang, Mận, một thằng trong bọn nói:
- Ê tụi bây, con Trang mít ướt kìa !
Nghe nói, cả bọn không chơi đáo lỗ nữa, ùa nhau ra chận bên đường chọc phá. Trang không hiểu sao mấy con nhỏ khác trong bọn nó không chọc, mà cứ nhè Trang mà chọc riết. Nguýt mắt một cái, Trang không nói bỏ đi. Thằng Hợi đứng nhèo theo:
- Ý, tụi bây coi cái mặt con nhỏ học giỏi bày đặt làm phách kìa!
- Hỏng làm phách gì, nhưng ai hơn hỏng được!
Trang cố quay lại nói một câu như thế. Trong đám thằng Hợi, một thằng chõ mỏ vô:
- Chọc làm gì con nhỏ mít ướt đó tụi bây. Nó khóc một hồi mưa lụt hết cả đám bây giờ!
Cả bọn thằng Hợi cười rần rần. Đi bên Trang, con Mận thấy thằng Hợi sao mà ghét chi lạ! Cái mặt nó giống như Trư Bát Giới trong truyện Tam Tạng đi thỉnh kinh mà mấy ông họa sĩ vẽ trong những truyện hình mỏng mỏng. Nhìn thằng Hợi, con Mận chua ngoa:
- Mặt gì mà giống heo quá!
Nghe con nhỏ đi bên Trang ám chỉ mình giống heo, thằng Hợi nín cười đổ quạu, đứng trước mặt hai con nhỏ, chỉ vô Mận hỏi gặn:
- Con nhỏ này mày nói gì ?
Tướng hùng hồ của thằng Hợi làm con Mận ngán dù có con nhỏ Trang bên mình đi nữa cũng chả làm được tích sự gì. Con gái người ta nạt cho một cái đủ hết hồn rồi, đừng nói chi gây lộn với con trai, Mận xuôi giọng:
- Nói một lần hỏng nghe thì thôi!
Thằng Hợi chống nạnh, khuềnh khoàng
- Có giỏi nói một lần nữa nghe coi?
- Hơi đâu mà nói!
- Sao hồi nãy nói, chớ bộ bây giờ ngán rồi hả?
Con Mận xí một cái thật dài:
- Con trai mà ăn thua với con gái là hèn.
Trang thấy dây dưa mắc công tụi nó chọc thêm, con bé kéo con Mận đi.
- Đừng thèm nói với tụi quỉ đó nữa, Mận.
Không buông tha, thằng Hợi đưa tay cản đường hai con nhỏ:
- Ê ! Con gái ăn nói đàng hoàng một chút xíu nha !
Hai cô bé nhát hơn thỏ đế, thấy bọn thằng Hợi đứa nào, đứa nấy cồ đầu, bảo sao không thè lưỡi ngán ngầm cho được. May sao lúc đó, cũng vừa kịp Vũ tan học về. Thấy anh từ đàng xa, Trang vững bụng, mặt cô bé hếch lên :
- Tụi này đàng hoàng với ai kìa, chứ những người không đàng hoàng còn lâu đi.
Mận không hiểu sao con nhỏ Trang được nước quá! Khi nãy đứa nào đứa nấy xẹp lép như bánh xe xì. Bây giờ không hiểu cái hơi nào thổi con nhỏ phồng lên. Mận cũng bắt chước nổi phồng theo:
- Đừng thèm nói với cái mặt heo!
Nghe con Mận nói như vậy, thằng Hợi tức quá chồm tới định đánh con nhỏ. Nhưng Trang lanh lẹ kéo con Mận chạy tháo lui ra phía sau, vừa chạy vừa gọi lớn:
- Anh Vũ ơi! Tụi nó quánh em nè !
Vũ đang đi tới, thấy Trang và con Mận chạy lui, miệng con bé Trang la bài hãi. Không hiểu chuyện gì, Vũ chạy muốn vắt giò lên cổ. Đến bên Trang, thấy con nhỏ thở hổn hển, nói muốn không ra hơi, Vũ hỏi:
- Chuyện gì vậy ?
- Tụi thằng Hợi rượt quánh hai đứa em!
Bọn thằng Hợi rượt Trang và Mận, thấy có mặt Vũ, bọn nó ngượng nghịu đứng lại. Một thằng trong đám thọc miệng:
- Thằng Vũ ròm kia tụi bây.
Thằng Hợi muốn tỏ cho trong đám biết nó không ngán mặt thằng Vũ ròm, thằng Vũ ốm teo. Hợi nói lớn:
- Kệ nó chứ !
Nghe thằng Hợi nói như thế, nhưng Vũ vẫn tỉnh bơ làm như không nghe, nhìn hai con bé đang chu mỏ, nguýt môi về phía bọn thằng Hợi. Vũ không muốn gây sự với bọn này, nói với hai cô bé:
- Thôi mình về đi !
Đi ngang đám thằng Hợi, Trang chọc quê:
- Có giỏi thời làm gì đi !
Mận thóc vào một cái nhẹ :
- Vậy mà hồi nãy gáy toe toét thấy ghét!
Thằng Hợi lấp liếm cái quê mà hai con nhò châm chọc, xây qua nói với mấy thằng lỏi tì ở sau lưng nó :
- Đừng thèm nói chuyện với bọn con gái tụi bây!
Trang tinh nghịch:
- Ai thèm mà nói, lãng hôn !
Nghe hai con nhỏ cứ đá miệng với bọn thằng Hợi hoài, Vũ chận hai con bé lại:
- Chọc người ta như vậy, bảo sao người ta không rượt chạy ! Lần này tụi nó rượt tui hỏng bênh đâu à nhen.
Con Mận nghe nói, thóp cái miệng lại cứng ngắt. Con Mận dễ thương như trái mận chín ngọt, đôi má nó hồng như cái vỏ bên ngoài. Mận không có anh trai; nó và một bầy em lúc nhúc, chao ơi là chán! Làm chị lớn nhất nhà nhưng không sướng một tí tẹo nào hết. Đi học về đến nhà là làm đủ chuyện. Phải như Mận có một ông anh như Trang thời sướng biết mấy. Tháng trước, con nhỏ Trang làm bài luận tả em bé mồ côi hay nhất lớp, cô giáo khen con nhỏ đáo để. Cô giáo đâu biết được bài đó anh Vũ làm giùm rồi con nhỏ ‘‘cóp dê’’ lại. Cóp dê dắt dê đi ỉa, vậy mà con nhỏ cũng làm le, hãnh diện ác! Vì thế nhỏ Mận nể anh Vũ lắm. Nhỏ Mận cũng gọi Vũ bằng anh như Trang, bảo gì là con nhỏ nghe lời răm rắp.
Trang thời biết anh hay chìu mình. Thấy bọn thằng Hợi như bánh xe xì, được nước nên Trang không nhịn nữa, nhìn Vũ, con bé chí chóe :
- Anh hỏng bênh thời tui dìa một mình à!
Muốn giỡn con bé, Vũ nói:
- Dìa một mình thời dìa đi?
Nghe anh nói như vậy, con bé tức quá, cái miệng nhỏ xinh méo xệch, con bé sắp khóc? ! Trang tách ra bỏ đi một mình qua một con đường khác. Con bé làm như thế để xem anh có đi theo mình không? Một khoảng xa, Trang liếc lại không thấy anh Vũ và con nhỏ Mận đâu hết, chỉ thấy bọn thằng Hợi lò dò theo sau. Trang phập phồng lo sợ, Trang bước đi thật mau như chạy. Nghĩ mà tức anh Vũ muốn khóc được. Trang đi thật lẹ để bọn thằng Hợi không đuổi theo kịp. Về đến nhà, Trang gặp Vũ đứng trước nhà cười toe. Thấy ghét cái mặt anh quá. Trang không thèm nói, đi thẳng vào nhà.
Vũ chạy theo em :
- Bọn thằng Hợi có rượt đánh em hôn ?
Trang không nói, Vũ tiếp :
- Em đi ngả nào mà về lâu quá vậy ?
Lần này thời Trang cộc cằn:
- Anh hỏng bênh con nhỏ này nữa, hỏi để làm gì ? .
Vũ cười. Bỗng con bé nghĩ ngay một câu nói láo để anh thấy mình thật đáng thương.
- Anh bỏ em một mình, bọn thằng Hợi nó đuổi theo quánh em !
- Nó quánh em?
Vũ hỏi lại như vậy, nghe em bị quánh, Vũ chịu không nổi, chạy bay vào nhà, xách cây ná làm bằng nhánh ổi, nhét mấy viên đạn bằng trái mây khô vào túi quần ‘‘sọt’’, chạy bay ra khỏi nhà.
Thấy anh hung hăng như vậy, Trang chạy vói theo:
- Anh làm gì vậy anh Vũ ?
- Đi kiếm tụi thằng Hợi!
- Thôi anh ơi!
Lỡ nói dóc với anh rồi, bây giờ nói lại cũng không kịp nữa, đành phải chạy theo xem làm gì bọn thằng Hợi.
Nghe em bị đánh, Vũ tức lắm, chạy tìm bọn thằng Hợi ngay. Biết bọn nó đông trong khi Vũ mỗi một mình khó làm gì được, Vũ thủ thêm một cây ná và một túi mây khô, nếu như tụi nó đông quá, mới dùng tới thứ khí giới này. Đã qua vài khoảng đường rồi, vẫn chưa thấy bóng một thằng nào hết. Vũ đứng lại một ngã ba đường chờ tụi nó về ngang.
Trang chạy theo phía sau một khoảng xa, thấy dừng lại, Trang không dám đến gần, đứng ép vào vách tường của một ngôi biệt thự cạnh đó, hướng mắt về phía anh. Trái tim con bé nhảy thình thịch, cầu mong sao cho bọn thằng Hợi đi một ngả nào khác về nhà, đừng đi nhầm con đường này. Bọn thằng Hợi đông, trong khi anh Vũ có mỗi một mình. Rủi như bọn nó xúm lại đánh anh Vũ đau, chắc Trang phải khổ lắm! Bây giờ Trang mới thấy nói dóc thật tai hại.
Đứng đợi bọn thằng Hợi, Vũ không hay biết Trang đang núp ở phía sau một mình lo âu giùm cho anh.
Từ xa, bọn thằng Hợi đi về. Chúng cười nói với nhau huyên thuyên. Vũ tưởng là chúng đang khoe chiến công về vụ đánh Trang hồi nãy. Thấy bọn nó đến gần, Vũ bắt tay làm loa gọi:
- Ê Hợi ?
Nghe gọi, đám thằng Hợi đứng lại nhìn chòng chọc về phía Vũ, một thằng thúc nhẹ vào lưng Hợi khích:
- Thằng Vũ muốn gì mà kêu mày cà ?
Hợi nhìn chung quanh, bọn nó cả thảy sáu đứa thằng nào cũng hăng hái như muốn gây sự với Vũ, nó vững bụng nhếch mặt lớn lối:
- Gì mậy?
- Tụi bây đứa nào khi nãy đánh em tao?
Thằng Hợi chưa hiểu Vũ muốn nói gì. Thằng này khi không chận bọn nó hỏi kỳ cục như vậy.
Nãy giờ bọn nó có đứa nào đánh con nhỏ Trang đâu, có làm bộ đuối theo cho hết hồn chơi thi có.
Hợi sửa bộ:
- Mày nói gì ?
- Con trai mà đánh con gái là hèn. Nói để tụi bây chừa, lần sau biết mặt tao à!
Nghe Vũ nói như vậy, đám thằng Hợi tức quá, một thằng chèn mặt ra :
- Biết mặt mày, rồi mày làm cái gì ?
Thằng Hợi được nước sấn tới:
- Yếu như bún thiêu mà bày đặt làm phách!
Vũ không thèm nói, móc một trái mây khô trong túi quần, lắp vào giàn thung thả ra trúng ngay lỗ mũi thằng Hợi một cái đau điếng, lỗ mũi nó đỏ hỏn như trái cà chua bán ngoài chợ.
Bắn giàn thung đã quen tay, nên Vũ bắn thật lẹ và ngay phóc. Mười trái mây bắn đi, hết chín trái trúng đích.
Trúng một trái ngay lỗ mũi đau quá, thằng Hợi định xông đến. Vũ giương giàn thun lên. Hợi hoảng kinh thụt lùi về phía sau, nói một câu cho đỡ quê:
- Chơi vậy là hèn !
Vũ không thèm đếm xỉa đến bọn nó nữa. Bao nhiêu đó cũng đủ trả thù giùm con nhỏ Trang rồi. Con nhỏ mà thấy được cái bản mặt như mèo bị cắt đuôi của thằng Hợi chắc vui lắm.
Núp ở phía sau, Trang yên chí anh mình bọn thằng Hợi không làm gì được, con nhỏ lẻn thật mau, chạy về nhà trước. Trang phục anh quá, cái gì cũng ‘’hách ba chê’’ hết.
* * *
Chiều xuống thật thấp. Trang nghe lành lạnh, kéo sát chiếc áo len màu hồng vào người. Mấy cây kẹo kéo mua của lão tàu ăn đã hết sạch, Trang đứng lên:
- Trời lạnh hén anh ?
- Em về chưa ?
- Về không thôi má la.
Vũ đi lại chiếc xe đạp để lăn kềnh trên bãi cỏ tự nãy giờ. Dựng nó lên, Vũ xoay ra nói với em:
- Ngồi vịn vào cho kỹ nghe nhỏ, rủi có té đừng có đổ thừa ai à nha !
Trang xoay người một vòng :
- Té một lần thôi, chứ bộ bắt người ta té hoài à !
Chiếc xe đạp lăn bánh xuống dốc. Vũ huýt sáo một bản nhạc vui. Ngồi phía sau, Trang nhìn lên bầu trời phía xa, sương mù một dãy trắng xoá. Ngọn thông, đồi núi, mờ sau làn sương như một bức tranh sống.