Hoa Cườm Thảo - Chương 7 & 8 (hết)

Chương 07

Bảo Anh tựa người trên khung cửa sổ nhìn chầm chậm lên những chùm hoa vàng trên lá xanh. Nổi buồn kéo đến thật đây. Nhìn những cánh hoa, Bảo Anh nhớ Hiệp quá! Đã hai tuần nay Bảo Anh không nhận được một lá thư nào của Hiệp. Bảo Anh nghĩ nát óc mà không tài nào hiểu được nguyên do tại sao Hiệp lại bặt tin. Hiệp đau? Hiệp bị tai nạn? Hay là Hiệp giận cô bé một điều gì đó rồi không thèm viết thư nữa. Ý nghĩ đó làm Bảo Anh rưng rưng. Một giọt lệ nhỏ xuống đôi má bầu bỉnh của thiếu nữ. Bảo Anh nghĩ mình sẽ điên lên nếu cứ nghĩ lẩn quẩn hoài như vậy! Bảo Anh quay trở vào máy điện thoại. Phải hỏi lại Thúy Diệu xem mình có thư chưa. Cô bé quay số.

Từ đầu giây, tiếng Thúy Diệu vang lên.

- Bảo Anh phải không? Chắc lại hỏi tao có thư mày không chứ gì?

Bảo Anh cắn môi:

- Ừ! Sao mày biết?

- Thì ngày nay mày đã điện thoại cho tao hai lần chỉ để hỏi như vậy.

Nước mắt chực trào ra, Bảo Anh trách bạn.

- Mày ác lắm. Mày đừng nói với tao thế nữa.

Thúy Diệu nói vội qua ống nghe.

- Kìa Bảo Anh. Mày khóc phải không?

Bảo Anh bậm môi lắc đầu:

- Không.

Tao nghe giọng mày tao biết. Thôi gác máy đi, tao lại đằng mày ngay.

Bảo Anh chờ bạn với sự bồn chồn. Phải chi Thúy Diệu đến với một lá thư... không có thư Hiệp, tất cả đối với Bảo Anh trở thành vô nghĩa hết sức...

Thúy Diệu đẩy chiếc P.C vào gara rồi lên phòng Bảo Anh. Nhìn khuôn mặt buồn hiu của bạn, cô bé nắm tay Bảo Anh:

- Buồn chi dữ vậy. Chuyện gì cũng thế, cứ từ từ mà giải quyết.

Bảo Anh không đáp lời bạn. Cô bé chỉ tay lên cây hoa.

- Mày nhớ hoa này là hoa gì không?

Thúy Diệu gật nhanh:

- Hoa Cườm Thảo Vàng.

- Ừ... Vậy mày biết tại sao anh Hiệp không viết thư cho tao nữa không?

Thúy Diệu ngẩm nghĩ rồi lắc đầu:

- Cái đó thì tao chịu thôi mày ạ.

Đôi bạn ngồi bên nhau im lặng. Một lúc sau Thúy Diệu lên tiếng.

- Vậy mày có viết thư cho anh ấy thường không?

Bảo Anh gật đầu:

- Có chứ! Tao vẫn viết thư về địa chỉ đó, nhưng chỉ có thư đi mà không có thư lại.

Thúy Diệu thắc mắc:

- Kể cũng lạ nhỉ?

Bảo Anh nắm hai bàn tay vào nhau.

- Đôi lúc... tao không hiểu tao có viết một điều gì làm cho anh ấy buồn không?

Thúy Diệu im lặng nhìn bạn. Cô bé không ngờ người con gái kênh kiệu ngồi trước mặt mình đây có ngày lại thẩn thờ thốt ra những câu như vậy. Thúy Diệu hiểu, Bảo Anh đã dẹp hết tự ái để tâm sự với mình như thế. Con người của Bảo Anh... Thúy Diệu hiểu quá mà. Bảo Anh:

- Mày có cách gì giúp tao không?

Thúy Diệu ngần ngừ:

- Theo tao, chỉ có cách mình nên chờ đợi xem.

Giọng Bảo Anh thật buồn:

- Chờ đợi... chờ đợi! Tao đã chờ đợi bao lâu nay. Mày đừng nói với tao như vậy nữa.

- Tao làm sao giúp được mày. Chỉ còn biết hy vọng... biết đâu anh ấy đi xa.

Bảo Anh cười gượng gạo:

- Đương nhiên bây giờ mình phải tìm đủ mọi cách để tự an ủi.

Thúy Diệu bỗng đề nghị:

- Hay là... mày thử đến nhà anh ấy xem sao?

Bảo Anh lắc đầu:

- Thôi mày ơi. Tao không dám đâu. Vả lại nhà đâu phải là nhà của anh ấy. Anh ấy nhờ địa chỉ của người bạn mà...

Thúy Diệu cau mày:

- Mày nhát bỏ xừ, như vậy thì thôi. Tao nghĩ, nhà của anh ta hay bạn anh ta thì ăn nhằm gì đâu. Điều quan trọng là anh ta đã lấy địa chỉ đó, thế thôi.

Bảo Anh nhỏ giọng:

- Nhưng đến đó rồi được gì?

Thúy Diệu phì cười:

- Thì được biết về anh chàng nọ chứ còn được gì nữa mày.

Bảo Anh tươi cười nét mặt:

- Mày nói cũng có lý, nhưng mà...

Thúy Diệu gạt đi.

- Không nhưng không nhị gì cả. Bây giờ tóm tắt lại mày có đi hay không?

Bảo Anh nhìn bạn:

- Tao muốn đi lắm, nhưng mày phải đi với tao và đến đó mày vào hỏi cơ.

Thúy Diệu dãy nảy:

- Ấy chết! Đâu có được. Người ta có biết tao là ai đâu mà khi không tao vác mặt vào.

Bảo Anh làm mặt giận:

- Thì người ta cũng có biết tao là ai đâu! Thế mới gọi là bạn bè giúp đỡ nhau chứ. Nếu mày không muốn giúp tao thì thôi vậy.

Thúy Diệp cầm tay bạn:

- Tao lúc nào cũng muốn giúp mày. Thôi tụi mình xin phép bà cụ mày rồi tao chở mày đi.

Thúy Diệu thấy trên khuôn mặt bạn có mốt cái sáng rực rỡ lên. Cô bé thầm nghĩ. Tình cảm là một cái gì thiêng liêng mà nó có thể khiến người ta thay đổi nhanh đến như vậy?

Con đường hẻm sâu hun hút làm đôi bạn ngại ngần. Bảo Anh mân mê mảnh giấy nhỏ ghi địa chỉ trong tay. Thúy Diệu hỏi:

- Mày coi xem số mấy?

Bảo Anh lắc đầu:

- Số gì đâu lăng nhăng quá. Mày đọc xem.

Thúy Diệu ngừng xe vào lề, cầm mảnh giấy liếc qua rồi nhìn lên những số nhà:

- Chà, địa chỉ này phải vô tuốt phía trong kia.

Chiếc P.C chầm chậm tiến vào hẻm. Quẹo qua hai ba đường hẻm nhỏ nữa, hai cô bé dừng bước trước một căn nhà cửa gỗ thật lụp xụp, Bảo Anh nhìn cánh cửa đóng im ỉm khóa bên ngoài, thất vọng ra mặt:

- Thôi chắc đã dọn đi rồi mày ạ.

Thúy Diệu cau mặt:

- Mày kỳ quá, sao bi quan dữ vậy? Cái gì cũng để từ từ chứ, tao hỏi xem.

Cô bé tiến lại một căn nhà bên cạnh. Hai phút sau Thúy Diệu trở lại.

- Xong rồi! Người ta đi học không có nhà. Khi khác mình trở lại.

Bảo Anh hồi hộp:

- Vậy à... thì ra anh ấy còn ở đây.

Thúy Diệu cười:

- Mày lúc thì nói xuôi lúc thì nói ngược. Tao không hiểu nổi mày nữa kìa. Thôi đi về cái đã.

Khi hai cô bé ra gần đến đầu hẻm, cả hai cùng chợt nhìn thấy một khuôn mặt khá quen. Đó là cô bé học cùng lớp và học rất giỏi nên cả lớp đứa nào cũng biết! Thúy Diệu quay đầu ra sau nói với Bảo Anh:

- Ai in nhỏ Thu phải không?

Bảo Anh gật đầu:

- Nó đó. Không hiểu nó đi đâu trong này.

Thúy Diệu nhìn thoáng qua những căn nhà lụp xụp trong hẻm rồi rùn vai:

- Chắc nhà nó trong này.

Bảo Anh hơi bất bình thái độ khinh bỉ của bạn. Từ ngày Hiệp thôi viết thư, Bảo Anh đâm ra đổi tính. Cô bé đã biết sợ cái tính hợm mình của những thiếu nữ con nhà giầu... Tiếng Thúy Diệu:

- Thôi vậy là mày yên tâm rồi nhé. Bây giờ tụi mình xuống phố đi một vòng nghe.

Bảo Anh chán nản:

- Thôi, tao về.

Đột nhiên Bảo Anh ghét những cái gì trưởng giả sang trọng chung quanh mình. Căn nhà ọp ẹp của người bạn Hiệp đã nói lên rõ rệt cái nghèo của chàng. Biết đâu Hiệp cũng đang ở đó? Nhờ địa chỉ, chỉ là một cách nói mà thôi. Cái nghèo của Hiệp và cái giầu của gia đình Bảo Anh sẽ phân định rõ rệt chỗ đứng cho cả hai trong cái xã hội này, cái xã hội chỉ trọng vẻ bên ngoài hơn là tấm lòng cao cả bên trong...

***

Thu làm lơ đi thẳng vào. Cô bé đã thấy hai thiếu nữ ăn mặc hợp thời trang ngồi trên chiếc P.C vừa chạy qua mặt mình là ai. Thu hơi ngạc nhiên, tại sao hai con nhỏ này lại mò vào xóm mình làm gì? Bọn họ làm gì thèm quen với dân nhà nghèo như mình? Ý nghĩ làm Thu thốt bật cười chua chát! Cô bé lũi thũi vào hẻm. Chiếc bóng nhỏ đổ dài như một nổi cô đơn nào đó không bao giờ diệt được...

Thu mở cửa bước vào nhà. Ánh sáng theo cánh cửa mở đổ loang lổ soi rõ những đồ vật. Trên thềm cửa một lá thư nằm đó. Thu cúi nhặt lên - Lại thư của Hiệp! Thu cầm lá thư để trên bàn rồi thay áo.

Đã hơn nửa tháng nay, Thu nhận được năm sáu lá thư của Hoạt, cứ cách vài ba ngày lại có một lá thư. Cũng dạo sau này, Hoạt dọn về ở với anh em Thu. Đời sống rất đẹp, tuy rằng họ vô cùng chật vật. Một điều Thu nhận thấy là mỗi lần nhận được thư, Hoạt không vui như ngày trước nữa, mà Hoạt thật buồn. Có lúc, Thu tình cờ thấy Hoạt xé lá thư mà không đọc. Thu không dám tìm hiểu, cô bé sợ. Thà là để như vậy mà mình có thể âm thầm nghĩ bao nhiêu điều theo ý mình... Hoạt dọn về ở đây, Hoạt không nói tại sao chàng không ở đằng bà dì... Hoạt không nói gì cả. Hoạt chỉ lặng lẽ đi về như một cái bóng. Nhiều lúc Thu thấy Hoạt thẩn thờ làm sao. Dạo sau này Hoạt đâm đổi tính, không còn vui như xưa.

Đã bốn ngày nay, Nghĩa và Hoạt đi Bảo Lộc. Lên thực tập gì gì trên đó không biết. Căn nhà quạnh quẽ chỉ còn lại một mình Thu. Mỗi khi muốn đi đâu phải khóa cửa lại. Hình ảnh hai cô thiếu nữ lúc nãy lại lờn vờn trong trí Thu. Thu muốn quên đi nhưng không được. Nó đã như một nổi ám ảnh không rời.

Chương 08 (hết)

Nghĩa vất tàn thuốc ra xa, nhìn Hoạt :

- Ði uống café mày.

Hoạt gật . Ở đây lạnh, thèm 1 ly café nóng có khói thuốc. Ðôi bạn vào quán tìm 1 góc vắng. Hoạt đốt thật nhiều thuốc, mỗi người đeo đuổi 1 ý nghĩ riêng tư.

Hoạt nhớ Ðiềm Chi. Ðiềm Chi hay Bảo Anh cũng thế. Hoạt nhớ những lá thư gửi mà mình đã xé đi không bao giờ đọc. Hoạt sợ - Chàng sợ nếu đọc những lá thư đó, chàng sẽ xiêu lòng, sẽ viết lại và lúc đó mọi sự chả còn gì nữa. Khuôn mặt Bảo Anh hiện rõ trong ký ứa Hoạt đồng thời với vẻ xấc xược trước kia của cô bé. Hoạt chán nản – không bao giờ Hoạt tự đặt mình vào 1 hoàn cảnh khó khăn như chàng đang gặp. Hai cá tính tương phản nhau giữa Ðiềm Chi và Bảo Anh . Tại sao Bảo Anh lại có thể viết được những lời lẽ dịu dàng khả ái đến như vậy ? Cái thắc mắc của Hoạt sẽ không bao giờ được giải thích thoả đáng...có lẽ thế...không bao giờ...

Nghĩa xoay xoay ly café trong tay:

- Ở đây chán bỏ mẹ, tao mong về Sài Gòn cho rồi.

Hoạt nhìn bạn:

- Mới đi mà mày! Nhớ đào à ?

Nghĩa cười:

- Cái thân tao lo chưa xong mà còn đào với kép. Có điều SàiGòn dầu sao cũng thân thiết hơn, gần gũi hơn.

Hoạt gật đầu:

- Mày nói cũng đúng. Nhưng tao lại đang muốn xa SàiGòn đây

Nghĩa thở khói:

- Lại có tâm sự vụn gì rồi.

Hoạt không đáp lời bạn. Tiếng Nghĩa :

- Mày định ra trường rồi sẽ làm gì?

Hoạt trầm ngâm:

- Có lẽ tao học thêm 1 năm sư phạm nữa rồi đi dạy.

Nghĩa cau có:

- Mẹ, hết việc để mày chọn hay sao mà lại chọn cái nghề bạc bẽo đó mày?

- Tao cũng không rõ mình. Có lẽ tao thích được sống , hoạt động với 1 nhóm người trẻ . Tuổi trẻ, nhiệt huyết, sôi động, những thứ đó may ra giúp tao vui.

- Ði về Sư phạm là bay ra tỉnh con ạ.

Hoạt cười nhẹ:

- Ðương nhiên . Ðó chính là điều tao đang nghĩ đến.

Nghĩa khoa tay làm 1 cử chỉ mơ hồ.

- Bao nhiêu thằng mong ở lại SàiGòn không được. Mày có nhiều triển vọng ở lại thì xin đi. Ðời sao khỉ quá.

Một cặp tình nhân đi vào quán. Người con gái mảnh khảnh như Bảo Anh làm Hoạt nhớ lạ lùng, nhớ da diết. Hoạt đưa ly café lên môi. Cầu xin những ngày tháng sắp tới mình quên được Bảo Anh . Hoạt uống cạn chất đắng vào cổ. Chàng bỗng muốn được ngồi 1 mình với nỗi khổ chỉ có mình hiểu.

Bảo Anh chống tay lên cằm. Ðầu óc cô bé làm việc liên miên. Chiều hôm nay đi cùng với Thuý Diệu đến nhà Hiệp , Bảo Anh đã tìm thấy nơi mình 1 nỗi xúc động không cùng. Biết đâu trong căn nhà đó Hiệp đã sống, đã ăn , ngủ và thở. Còn mình? Mình từ 1 thế giới xa lạ nào đâu, mình chẳng bao giờ du nhập được vào đời sống Hiệp, mà có lẽ Hiệp cũng không muốn...bởi vì chính Hiệp đã nhiều lần cản ngăn khi mình đưa ý định muốn tìm gặp Hiệp , Bảo Anh thấy khổ sở. Tại sao Hiệp giận mình? Cô bé nói thầm 1 mình mà như nói với Hiệp: “Anh Hiệp ơi! Ðiềm Chi không có lỗi gì cả, tại sao anh lại giận Chi? Anh không viết cho Chi 1 lá thư nào nữa hết. Như lúc anh đến , bây giờ anh đi cũng rất âm thầm. Làm sao Chi dứt cho mình những nỗi khổ này đây!” Bảo Anh chợt nghĩ, tại sao mình không trở lại đó 1 mình? Cần gì phải đi với Thuý Diệu . Nghĩ là làm Bảo Anh thay đồ dắt xe đi.

Vẫn con hẻm chiều hôm qua mà sao Bảo Anh thấy hồi hộp lạ. Ðôi tay cô bé hơi run run làm chiếc cady chạy như không muốn vững. Bảo Anh thấy lo sợ đâu đâu. Lỡ như gặp ngay Hiệp thì sao? Mình sẽ nói gì bây giờ? Bảo Anh chần chừ nửa muốn quay về nửa muốn đi tiếp. Cuối cùng nỗi ám ảnh về Hiệp đã thắng, Bảo Anh cho xe tiến vào con hẻm ngoằn ngoèo.

Hai cô bé nhìn nhau 1 lúc rất lâu, rồi Thu lên tiếng trước:

- Ủa, Bảo Anh .

Cô bé không nói được gì, cũng không hiểu tại sao người thiếu nữ này lại tìm đến nhà mình. Riêng Bảo Anh , cô bé ngượng chín người. Bảo Anh không ngờ nhà của Hiệp lại là nhà của Thu! Nếu Hiệp mà là anh của Thu nữa thì...càng nguy. Vì trong lớp Bảo Anh không chơi với Thu. Bảo Anh ấp úng:

- Thu ...ở đây à? Tôi tìm nhà người quen.

Thu mở rộng cửa hơn:

- Anh vào nhà chơi đã. Nhà tôi nghèo lắm nhé, ngồi tạm ghế gỗ vậy.

Bảo Anh đỏ mặt bước vào. Thu không có cảm tình với người con gái này nhưng cô bé vẫn lịch sự. Chờ Bảo Anh ngồi xuống, Thu nói:

- Anh tìm nhà ai, có địa chỉ sẵn không? Trong hẻm khó tìm lắm, nhà cửa chi chít.

Bảo Anh bỗng muốn dấu Thu, Bảo Anh thấy mắc cỡ với cô bạn cùng lớp. Vẻ lúng túng của Bảo Anh bỗng làm Thu thương hại. Thu nhỏ giọng:

- Anh có địa chỉ thì tôi tìm dùm cho.

Như có 1 người thứ 2 trong Bảo Anh xúi dục, cô bé bỗng nghe mình nói:

- Thu...đây có phải nhà anh Hiệp không?

Thu nhìn trân trối vào Bảo Anh . Tất cả sự thật phơi bày trước mắt Thu. Thì ra Bảo Anh chính là cô gái viết thư cho Hoạt ...và những tờ thư gởi tới đã bị xé đi...tất cả...chỉ có thế. Thu bỗng muốn khóc vô cùng. Mình chỉ là kẻ đứng bên ngoài...muôn đời không bao giờ bước vào được nữa. Người ta cao sang và xứng đáng...Giọng Thu hơi run:

- Anh ...quen với anh Hiệp ư?

Bảo Anh gật đầu:

- Chắc anh Hiệp là anh của Thu hả?

Thu cắn môi. Cô bé muốn chạy trốn nhưng vẫn ngồi bất động. Tiếng Bảo Anh :

- Anh Hiệp ...bảo tôi gởi thư về địa chỉ này, chắc lâu nay anh Hiệp ở đây hả Thu?

- Không – Lâu nay anh ấy ở nhà bà dì Hai của anh, chỉ nhờ địa chỉ thôi.

Bảo Anh chú ý. Cô bé bỗng mạnh dạn hơn.

- Thế nhà bà dì của anh Hiệp ở đâu, Thu biết không? Tôi có việc cần gặp.

Ánh mắt Thu chao mờ đi:

- Bà dì anh ấy giúp việc cho ông Giám đốc nào ở đường Tú Xương Bảo Anh ạ. Anh ấy ở nhờ đằng đó nhưng mấy hôm nay anh ấy dọn về đây.

Bảo Anh chồm người lên - Dì Hai ...đường Tú Xương...những lá thư không có hồi âm! Một màng mỏng như là nước mắt phủ lên võng mô. Bảo Anh nắm bàn tay Thu:

- Có phải ...anh ấy ở căn nhà kho không? Thu nói đi...có phải thế không?

Ðến phiên Thu ngạc nhiên:

- Sao Anh biết? Ðúng rồi, anh ấy...

Chung quanh Bảo Anh bỗng trở nên hoang vắng hết sức! Hình ảnh người con trai gác cửa mỗi chiều ngồi nhìn cây hoa vàng như hiện ra trong đầu óc Bảo An . Vẻ lạnh lùng của anh ta ...nụ cười khó hiểu khi Bảo Anh hỏi anh ta có biết tên cây hoa vàng không...đó là Hiệp, Hiệp của những lá thư thăm hỏi mà Bảo Anh trông đợi từng khắc, từng giây! Ðó là Hiệp !

Bảo Anh tưởng như vừa sụp đổ 1 cái gì...Bảo Anh đã biết tại sao Hiệp không viết thư cho mình nữa...Hiệp không bao giờ có thể thương được 1 người con gái có thái độ như Bảo Anh . Hiệp chỉ mến Ðiềm Chi ... Nhưng Hiệp đã biết, và Hiệp đã ra đi...

Bảo Anh bỗng khóc ngon lành trước mặt cô bạn gái không thân. Bảo Anh muốn được gặp Hiệp ngay bây giờ để nói với Hiệp rằng cô bé sẽ luôn luôn là 1 Ðiềm Chi thuần hậu của Hiệp đã quen...Nhưng bây giờ...có lẽ Hiệp sẽ chả bao giờ còn nghe mình nói nữa.

Bảo Anh nắm bàn tay Thu lay nhẹ:

- Thu nói cho mình nghe đi, anh Hiệp có ở đây không Thu?

Thu lắc đầu:

- Anh ấy đi Bảo Lộc rồi, chắc vài ngày nữa về.

Bảo Anh cắn môi. Thu bỗng nói:

- Anh Hiệp là bạn của anh ruột tôi. Hai người cùng học chung 1 phân khoa Canh Nông.

Bảo Anh nhìn những đồ vật sơ sài trong nhà. Nơi đây Hiệp đã sống và mình đang tìm đến. Mọi sự phơi bày 1 cách ngoài ý muốn. Bảo Anh bỗng nghĩ mình sẽ phải gặp lại Hiệp với bất cứ giá nào dù chỉ gặp 1 lần rồi xa mãi mãi. Gặp lại người con trai đó, nhưng trong 1 tư thế khác cho cả 2. Bảo Anh nhìn Thu.

- Thu cho mình mượn cây bút, tờ giấy, mình viết mấy chữ để lại cho anh Hiệp .

Bảo Anh bỗng thấy hy vọng. Có lẽ rồi Hiệp sẽ bằng lòng gặp Bảo Anh ...Rồi Hiệp sẽ hiểu là con người có thể thay đổi nếu họ được hỗ trợ...như Bảo Anh đã bắt đầu thay đổi từ bây giờ...

***

Người con gái ra về đã lâu mà Thu vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế. Những giọt nước mắt tuôn ướt đẫm tay áo bà ba của Thu. Mình sẽ làm gì bây giờ? Hoạt có 1 người yêu đẹp như thế, giầu như thế, cao sang như thế. Mình có lẽ chỉ còn là 1 chiếc bóng chưa bao giờ di động qua đời Hoạt . Mảnh giấy Bảo Anh viết cho Hoạt vẫn còn nằm trên bàn. Thu bậm môi rồi cầm tờ giấy lên xem qua.

“Anh Hiệp,

Bảo Anh đã đến tìm anh nhưng không gặp. Hãy nghĩ về Bảo Anh như anh nghĩ về Ðiềm Chi . Hãy cho phép Bảo Anh được gặp anh, dù chỉ gặp anh 1 lần thôi, để Bảo Anh nói với anh rằng những bông Cườm Thảo vàng ở nhà Bảo Anh mấy hôm nay rụng nhiều mà chả có ai ngồi ngắm để chúng được vui như những buổi chiều nào anh cũng ngồi thưởng lãm. Hãy tha thứ cho Bảo Anh .

Cô bé của anh.”

Thu cắn môi mình mạnh đến rướm máu. Ðột nhiên cô bé cảm thấy có 1 cái gì bình lặng vừa êm đềm đi vào tâm hồn mình. Thu nhìn mảnh giấy, vuốt lại thẳng nếp rồi cho vào cuốn tự điển lớn để trên bàn.

Bên ngoài , ánh nắng thật gắt. Thu nghĩ đến lúc Hoạt về, chắc chắn Thu sẽ đưa thư này cho Hoạt ...

Thu bước đến khép cánh cửa rồi nằm dài trên giường . Bóng tối mờ mờ phủ lên mọi vật trong nhà . Thu bỗng thấy dường như mình vừa khóc...

Lý Thụy Ý