Con Rắn Của Lão Tù Trưởng - Chương 2 & 3

Chương 02

MỘT BỘ LẠC MAN DI

Hôm nay là ngày thứ sáu kể từ hôm đi chơi thuyền trên sông Răng. Anh Ngọc có một cặp nạng cây vừa theo ý thích nên có thể đi đứng một mình khá gọn gàng. Để chặt cây làm nạng, con dao bấm nhỏ quả thực là vô cùng quý giá, trong thực tế cũng chẳng hữu ích bao nhiêu. Vì có một chút gì để tự xoay xở lấy vẫn còn hơn không.

Buổi chiều xuống thật mau và thật sớm trong rừng. Ba người trẻ đã tìm được một hốc đá nhỏ nằm trên một sườn dốc gần thẳng đứng để làm chỗ trú ẩn tránh mưa nắng và thú dữ trong rừng. Liên và Hùng có thể leo trèo lên xuống như những con vượn đuôi dài trong sở thú, nhanh nhẹn và thích thú nữa là khác. Chúng trở về với bản tính hồn nhiên, không lo nghĩ của tuổi thơ. Buổi trưa nắng, trong lúc anh Ngọc đang nằm ngủ thì người ta có thể nghe tiếng cười đùa của hai đứa trẻ vang lên nếu người ta có thể tiến được đến gần nơi ấy:

- Anh Hùng ăn gian của em. Miệng anh đếm năm, mười, mười lăm... mà mắt ti hí nhìn trộm.

- Đâu có Liên. Em... bị bắt thua rồi nhận đi, toan tráo trở với anh hả? Anh không chiều em nữa đâu.

- Anh.. anh xấu lắm nhé.

Và lát nữa thì:

- Hay quá! Anh là tay thiện xạ trứ danh. Mũi tên anh vót, bắn rụng toàn... là cây thôi hà.

- Tại... tại con chim bay nhanh quá.

- Anh đâu có bắn chim. Anh đang bắn con thỏ rừng... nằm ngủ mà. Nó nằm yên một chỗ, anh bắn làm sao cũng không trúng.

- Ai bắn thỏ tội nghiệp nó... anh bắn con chim bay là là đằng sau con thỏ đấy chứ.

Đại khái là như thế. Câu chuyện có thể kéo dài suốt ngày không chán. Chúng cãi vã nhưng một cách êm dịu thôi. Vì chẳng lẽ anh trai lại đánh em gái hay sao? Huống chi Anh Hùng tuy tính khí nóng nảy nhưng rất chiều em gái.

Anh Ngọc choàng tỉnh giấc. Ngồi và... nằm yên một chỗ anh không chịu được. Anh là thanh niên hoạt động và mang bầu máu nóng trong thân. Nhưng với tình trạng này không chịu được cũng... đành phải chịu. Hùng và Liên đã phải cắt dây leo khô và chắc chắn như sợi dây thừng bện bằng gai ở thành phố để làm thang dây cho anh leo lên lúc dọn "nhà mới". Anh leo lên bằng hai tay không thôi. Ngọc rất mạnh. Và cũng mệt nhọc đến gần thở ra khói mới lên được tới hốc đá. Vết thương làm anh giảm sức mạnh đi nhiều. Bữa ăn tối cuối cùng có thịt chó rừng được dọn ra trải trên một tấm lá rừng lớn. Thịt nướng cháy cho thơm - món thịt nướng là giản dị, nhất là món duy nhất họ có thể làm được không cần đến nồi niêu xoong chảo, báo ngậy nhưng hơi lạt. Ba người không có muối chấm. Liên chê:

- Ăn thịt nhiều ngán quá anh Ngọc. Em thèm rau sống, trái cây quá đi.

- Rau sống? Trái cây? Có sẵn trong tủ lạnh đó, Liên cứ mở ra ăn tha hồ.

Lời nói pha trò xen chút vẻ châm biếm của anh Ngọc làm con bé đỏ mặt. Phải rồi, đây là... rừng hoang chứ đâu phải biệt thự máy lạnh gia đình nó vẫn ở.

Bỗng anh Ngọc nghiêm mặt hỏi Hùng:

- Em đi đâu suốt buổi chiều? Anh và em Liên ở nhà đợi mãi, Liên muốn đi tìm em mà anh không cho đó.

- Bí mật. Em sẽ nói cho anh nghe sớm lắm là sáng ngày mai. Bây giờ thì không.

- Tại sao?

- Vì... vì nó phải như thế.

Anh Ngọc vớ lấy cây nạng giơ lên dọa Hùng:

- Anh bảo thật: Hùng phải nói ngay đi. Hùng phải nghe lời anh, trong rừng nhiều khi có những cạm bẫy thiên nhiên em không biết hết được... Em không nói hả? Được, cây nạng này sẽ trở thành... một cây roi mây rất lý tưởng.

Hùng đành giả lả:

- Đùa anh cho vui chứ em nào định giấu anh bao giờ. Việc thế này nhé...

Chưa dứt lời thì từ bên ngoài một tiếng hú "U...u...u...u...u" kéo dài nổi lên. Cả ba rùng mình nổi gai ốc. Một luồng khí lạnh lẽo như nước đá chạy dài theo xương sống lưng. Hùng ngây mặt ra theo dõi, có chiều say mê chìm đắm vào một sự suy tư riêng biệt của nó. Tiếng hú chấm dứt. Hùng vẫn ngồi yên.

- Tiếng hú nghe ghê quá anh Ngọc nhỉ. Liên nói. Giá anh để em ngồi đây một mình thì chắc em...

- Em ngất xỉu là cùng chứ gì. Nào Hùng kể tiếp đi chứ.

- Anh, anh có nghe tiếng hú ấy không?

- Sao lại không?

- Đó là câu chuyện em muốn kể với anh. Hồi trưa hôm nay, lúc cũng gần buổi chiều, bỗng nhiên em bắt gặp tiếng hú ban nãy, rất gần tưởng như sát bên tai...

- Gần hơn bây giờ nữa hả Hùng?

- Vâng. Gần hơn thế nhiều lắm. Em tò mò leo xuống phía dưới và lần đi vào rừng, hướng về phía có tiếng hú...

Liên trách:

- Sao anh không rủ em đi? Em thích... làm việc trinh thám lắm mà.

Hùng lắc đầu:

- Rõ con gái vô duyên. Để yên anh kể, đừng ngắt lời...

Nhưng Hùng lại bị ngắt ngang câu chuyện một lần nữa. Lần này không phải do Liên mà do... tiếng hú nổi lên trở lại. Và rất gần. Hình như tiếng hú có chân biết bò lại hốc đá của ba người thì phải.

Liên hốt hoảng ôm chặt lấy anh. Hùng gượng làm tỉnh, đằng hắng một tiếng cho trong giọng, tiếp tục kể:

- Em leo lên một cây to, cây gì em không biết, nhìn xuống một thung lũng rộng, xanh tươi, có ánh mặt trời màu xanh lá cây... thấy một đám người trần truồng, đóng khố, cổ đeo vòng bằng đá và tay cầm dao nhọn cũng có đầu bằng đá mài.

- Thời đại thạch khí vẫn còn ở thế kỷ hai mươi này sao? Liên phê bình.

- Đúng thế Liên ạ. Và có một vị tù trưởng, anh trông có vẻ thế lắm đi đi lại lại đốc thúc những người khác làm việc. Họ vừa giã củ... không biết củ khoai hay củ gì nữa... rất to trong những khối đá với chày đá khổng lồ, ba người lực lưỡng nâng một chiếc chày...

Hùng ngừng lại. Anh Ngọc hỏi:

- Thế bộ lạc thạch khí có liên quan gì đến tiếng hú quái gở và ghê gớm kia?

- Em không biết. Nhưng chắc chắn là tiếng hú ấy từ nơi thung lũng bọn họ trú ngụ phát ra.

Ba bạn trẻ không nói chuyện nữa. Liên mau miệng nhất mà bây giờ cũng yên lặng ngồi như bụt. Anh Ngọc hỏi tiếp:

- Hùng có thấy gì lại ở thung lũng ấy nữa không?

- Ánh nắng mặt trời màu xanh lá cây nhạt, anh ạ. Anh trông cảnh sắc rất đẹp, y hệt như trong những phim xi nê màu đó. Cây cỏ cũng tốt lạ thường. Có một cây như cây xoài của ta thấp chỉ chừng đến đầu gối em mà đã có trái rất lớn.

- Xoài? Không phải đâu Hùng. Chắc chỉ là một thứ cây lạ nào đó có trái giống trái xoài thôi.

Hùng tấm tắc:

- Con chim sẻ ở trong thung lũng bay ra, chui vào trong tổ của nó làm trên cành gần nơi em nấp. Nó chỉ bay vào trong thung lũng gần 15 phút thôi, lúc trở về tổ lớn gấp rưỡi trước.

- Xạo nữa rồi... có đâu lạ thế... Chắc là loài chim khác đến ở nhờ tổ chim sẻ ấy chứ. Cũng như chim tu hú đó...

- Không phải anh Ngọc. Em vô tình để ý đúng là con chim sẻ đó vì nó chột một mắt và một chân khập khiễng mà.

Anh Ngọc vò đầu bứt tai:

- Trên thế giới có nơi nào mà điều kiện khí hậu đất đai lại tốt đến thế không? Sức tăng trưởng vượt mức tưởng tượng... đúng là em Hùng...

- Anh không tin thì thôi. Hùng có vẻ giận dỗi. Thôi em và Liên đi ngủ trước. Chúc anh Ngọc ngủ ngon.

Ngọc xoay trở mình mãi không tài nào ngủ được. Anh lấy nạng chống đi ra cửa hang nhìn bầu trời đêm lấm tấm sao sáng qua kẽ lá của khu rừng nhiệt đới mà suy nghĩ lan man về tiếng hú, bộ lạc man di sống đời thạch khí, về ánh nắng màu xanh... nhất là con chim sẻ lớn gấp rưỡi trong mười lăm phút. Nếu thung lũng có thật, nơi đây là một thiên đàng hạ giới.

Ngọc ngồi xuống cho đỡ mỏi chân. Rõ rệt là có sự biến đổi khá rõ về sinh môi học trong khoảng đường vài cây số ở đây. Vì những ngày sống quanh đống lửa chống chó rừng, anh, Hùng, và Liên đã phải... luôn chiến đấu chống với cả những con muỗi nữa. Muỗi rất nhiều và to gần bằng con ruồi. Nọc rất độc, đốt vào nhức như ong chích. Đến nay trên người anh, Hùng, và Liên vẫn còn dấu chưa lặn.

Và từ ngày dọn về "nhà mới", nơi gần với thung lũng "tưởng tượng" của Hùng thì muỗi biến mất hẳn. Cả đêm khuya cũng thế, sướng như sống bên Châu Âu. Nếu được sống ở hốc đá này suốt đời, chắc Ngọc cũng không cần phải ngủ mùng.

Có tiếng sột soạt ở đám lá thấp bên dưới. Chắc là con thú ăn đêm hay gió thổi lay ngọc lá cây cỏ tạo ra âm thanh. Hùng và Liên đang ngủ say sưa. Nhìn chúng, Ngọc tự nhiên muốn ngủ theo và anh nằm xuống ngủ ngay, mắt cay xè chỉ chực nhắm lại. Anh thoang thoảng ngửi thấy mùi hương là lạ trong giấc ngủ.

Chương 03

CĂN NHÀ ĐÁ

Lúc ba người tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một gia phòng rộng thênh thang bằng đá. Gian phòng ở đây chỉ có nghĩa là một cái hang thiên nhiên, rộng và sâu, cửa ra vào là một lổ hổng hiện đang được bít kín bởi một tảng đá xanh vuông vắn, phẳng lì nặng đến hàng ngàn cân. Tuyệt nhiên gian nhà đá này chẳng phải là nơi họ đã tạm trú trên sườn dốc cao thẳng đứng hôm qua.

Liên nhìn quanh quất rồi gần muốn khóc. Nước mắt đã ứa ra đọng trên mi:

- Sao lạ thế hở anh Ngọc? Hốc đá... biến thành nhà đá từ bao giờ?

- Anh đâu có biết.

- Hay bây giờ mình mới là đang sống thực. Khi trước là nằm mơ.

Hùng xen lời phản đối:

- Không phải là nằm mơ. Chẳng có lý gì ba người đều... nằm mơ giống nhau như khuôn đúc. Anh cá là cả ba chúng ta đều đang có ý nghĩ hốc đá trong đầu.

Anh Ngọc đồng ý:

- Đúng. Vậy thì ta đã bị... một bọn người nào đó bắt cóc. Hùng có nói với anh là trong thung lũng xanh tươi kia có một bộ lạc man di?

- Vâng. Và anh cho là bộ lạc ấy đã bắt cóc chúng ta? Để làm gì?

- Có thể để...

Anh Ngọc muốn nói gì đó lại thôi, miệng tủm tỉm cười nhìn Liên. Liên ngượng quá hỏi tới cho ra mới nghe.

- Anh Ngọc, bọn họ định làm gì?

- Làm sao anh biết được? Anh đâu phải là họ.

- Nhưng đã nghĩ cái gì mà anh... cười em?

Ngọc lại cười:

- Anh sợ nói ra Liên khóc, mất công dỗ mệt lắm... lát nữa anh nói riêng cho Hùng nghe.

Hùng thích quá vỗ tay:

- Chịu liền. Đây, bây giờ anh nói thầm vào tai em đi.

Ngọc nói rất khẽ. Liên không nghe được nhưng thấy Hùng nhảy lên la lớn:

- Trời đất! Anh nói gì nghe ghê quá... Anh nói thật hả? Không dọa em chứ?

- Dọa em làm gì? Nhưng đó chỉ là anh đoán phổng mà thôi.

Hùng bị ám ảnh bởi lời nói của Ngọc, vô ý thoát ra miệng:

- Ăn thịt người! Bọn ăn thịt người.

Liên thông minh hiểu ngay, mặt tái hẳn đi. Nó la lớn tưởng như muốn bể nhà đá:

- Bọn mọi bắt ta về làm thịt. Trời đất ơi! Những con chó rừng hai chân! Những con người thời đại thạch khí! Có thể lắm.

Bốn bức tường đá xám xịt, vô tri chứng kiến nỗi tuyệt vọng của ba người trẻ tuổi. Nhìn ngắm mãi màu đá cũng chán và họ đành quay ra... nhìn nhau nói chuyện giải khuây vậy. Bỗng bên ngoài có tiếng ồn ào. Cả ba áp sát tai vào khe hở của phiến đá chắn cửa, nghe ngóng.

Tiếng nói là của một bọn đông người. Có nhiều âm thanh cao thấp, trong đục khác nhau. Có một giọng rất cao, hình như là tiếng đàn bà. Họ nói líu ríu, rất nhanh và rất to. Mỗi khi có tiếng một lão khàn khàn thoát ra chữ "U" thì mọi người đang xôn xao như chợ cá cũng im bặt. Và lão nói. Dứt tiếng lão, những người kia mới dám thảo luận, bàn cãi hăng say.

- Lạ quá anh Ngọc? "U" có nghĩa là gì?

- Em làm anh là dân mọi chính cống không bằng. Anh có biết mô tê chi đâu.

- Hay là "U" có nghĩa là im lặng? Hùng đoán.

Anh Ngọc lắc đầu:

- Đừng đoán sớm quá Hùng ạ. Những gì khởi đầu một giả thuyết đều thường là sai lầm.

Câu chuyện bên ngoài đang sôi nổi. Nhưng tiếng "U" như một vị cảnh sát nghiêm khắc và có uy tín dẹp được tất cả những bất đồng. Và chữ "U" cuối cùng mà lão già la lên là dấu hiệu của tấn kịch hạ màn.

Hình như lão bỏ đi. Một người mọi đóng khố, cởi trần bước lại gần cửa đá, loay hoay làm gì đó bên ngoài. Tảng đá vuông khổng lồ nhích và xoay tròn đi. Một khe hở chừng năm phân tây chiều ngang mở dọc theo bề cao cửa đá. Và thức ăn được đưa vào trên một phiến lá dài và hẹp của một loài cây kỳ lạ. Đó là mấy củ khoai đỏ màu huyết đọng, một lóng cây lạ có hai mắt trông như lóng mía và ba bốn con trùng sống được xâu trong que dài như ta làm bún chả.

Thức ăn có hình dài đi qua khe cửa đá dễ dàng. Mọi người khuất bóng. Vài phút sau thấy cửa đá khép kín. Không còn nghi ngờ gì nữa: ba người đang là tù nhân giam lỏng của một lũ mọi kỳ quái bán khai.

Thức ăn dư thừa cho ba người. Vì những củ khoai rất to và dài. Ăn ngọt và thơm, nuốt miếng đầu tiên chưa qua khỏi cổ, Hùng và Liên đã muốn cắn thêm miếng thứ nhì. Bột bùi và béo ngậy của giống khoai này làm anh Ngọc ngạc nhiên:

- Tại sao giống khoai này lại có lượng chất béo cao đến thế nhỉ?

Hùng bàn:

- Mình đào được ít khoai này đem về trồng bán chắc thành triệu phú được đó anh.

- Còn phải nói.

Liên vui lây vì... được ăn bữa ngon và lạ miệng. Bỗng mặt đang tươi, xịu lại:

- Em... chỉ muốn về nhà với ba má thôi. Không có khoai ăn cũng được.

Hùng trêu em:

- Anh Ngọc phải biết đây là một hy sinh đáng kể của Liên đấy nhé. Ở nhà thường không bao giờ Liên nhường em thức ăn bao giờ.

Anh Ngọc vội bênh Liên cho con bé khỏi khóc:

- Sao Hùng nói thế? Anh phải nhường em chứ, ai lại bắt em gái nhường anh bao giờ? Phải không Liên?

Trời tối dần. Trong căn nhà đá không còn trông rõ năm đầu ngón tay. Mọi người muốn nói gì với nhau phải hạ thấp giọng, vì vách đá dội lại nhiều lần đến nhức đầu, và muốn trao nhau vật gì thì phải sờ soạng y như người mù. Hay nếu nói cách khác, giá có một người mù sống chung với họ trong đây thì mọi người đều hoàn toàn bình đẳng.

Lão già ban sáng lại đến. Lão đến là Ngọc, Hùng và Liên biết ngay vì hình như chỉ có mình lão nói được chữ "U" mà thôi. Những tên mọi khác không dám nói hay vì không nói được. Giả thuyết sau có vẻ đúng hơn vì lúc đó ba bạn trẻ đã thấy tất cả đám đồng loạt hô to: "I" để chào đón lão tới. Chữ "I" chứ không phải chữ "U".

Trong ngôn ngữ tất cả các quốc gia trên thế giới, âm "I" là âm dễ nói nhất. Rồi đến âm "Ơ". Và âm "U" khó nói hơn hai âm kia nhiều. Có lẽ vì thế trong bộ lạc này chỉ có một số nhỏ người nói được âm "U" mà lão già kia là một. Lão ta có vẻ là chỉ huy đám mọi lắm.

Ngoài gian nhà đá, bọn mọi đốt lửa "sinh hoạt" thì phải. Vì có ánh lửa bập bùng lọt vào trong qua khe cửa rất hẹp.

Tiếng củi khô reo lách tách và tiếng người giậm chân thình thịch trên đất theo một nhịp nào đó. Có cả tiếng tù và hay một nhạc cụ gần giống thổi thành một điệu nhạc riêng của bộ lạc giúp vui cho lũ người bán khai. Rồi tiếng hát nổi lên từng chập. Lúc đầu trong trẻo, sau đục dần lè nhè như người say rượu mà lại không giống say rượu mấy. Tiếng khàn và đục của lão già cầm đầu lại thét lớn âm thanh quyền lực quen thuộc: "U". Mọi hoạt cảnh ngưng lại ngay lập tức như cái máy TV bị cúp điện bất ngờ. Ba bạn đoán thế vì một sự im lặng tuyệt đối phủ lên khung cảnh bên ngoài rất nhanh chóng. Chỉ có tiếng gió reo và tiếng cành cây gãy rụng rơi trên đất.

Hùng cười khẽ:

- Gió và cây không hiểu chữ "U", anh Ngọc ạ.

- Cả chúng mình nữa chứ.

Lão già cất tiếng nói một câu dài. Đám đông lao xao. Một lúc khá yên lặng nữa trôi qua. Rồi có những giọng mừng rỡ, vui vẻ vô cùng nổi lên. Đám đông lại nhảy múa, nhạc cụ thổi lên những âm thanh mạnh và cao mỗi lúc cành rợn người.

- A... a... a...

Tiếng kêu thảm thiết nổi lên một giây như con heo bị chọc huyết rồi im bặt. Rõ ràng là tiếng người kêu. Và tiếng thân xác nặng nề rơi bịch xuống đất, chân giẫy đành đạch, rồi im bặt.

Hùng hoảng kinh trong lúc Liên gần như ngất đi:

- Cái gì kỳ vậy anh Ngọc?

- Có lẽ một người trong bộ lạc vừa bị giết chết.

- Để làm gì?

Im lặng một phút. Hình như Ngọc đang suy nghĩ tìm một câu trả lời thỏa đáng nhất. Anh nói khẽ:

- Có hai trường hợp: Một là bị giết để trừng phạt một tội lỗi. Hai là...

Ngọc lại im lặng. Bỗng có mùi thịt nướng thơm một cách tàn nhẫn vô tình bay vào trong nhà đá. Mỡ cháy xèo xèo trong lửa. Hùng vốn sành ăn nói ngay:

- Mùi thịt nướng rất lạ.

Ngọc mất hẳn tự chủ, giọng nói run run ngắt quãng:

- Trời ơi! Tôi đoán không sai. Thịt người nướng! Hùng! Liên! Hai em thấy chưa: người mọi bị giết để cho bọn dã man này nướng ăn.

- Còn chúng ta? Bao giờ đến lượt chúng ta?

- Cầu xin Thượng đế cứu giúp chúng con. Chúng con chưa muốn chết. Chúng con còn trẻ quá.

Hai đứa bé bắt đầu đọc kinh cầu nguyện Đức Chúa. Chỉ có Hồng Liên đang theo học trường đạo biết đọc kinh và đang dạy lại cho Anh Hùng vì gia đình chúng theo Phật Giáo. Anh Ngọc im lặng khó hiểu.

Đêm dần tàn. Cuộc vui bên ngoài nhà đá cũng gần tàn. Và niềm hy vọng sống của ba người trẻ tuổi, tù nhân đau khổ cũng đang dần tàn.

Ngọc, Hùng và Liên nằm thao thức cho đến sáng trắng. Họ không thể ngủ được.

Xem tiếp chương 4 & 5