Vườn Cau Nước Dâng - Chương 3 & 4

Chương 03

 

Sáng nay đi học về em nhận được lá thư dì Bảo Châu:

Sàigòn, ngày.....

 Cháu Bảo Khuyên thân mến,

 Lâu quá dì không có viết thư ra thăm cháu và Ngoạc, chắc cháu mong lắm hí. Sở dĩ như vậy là tại vì bữa ni dì bận quá đi. Đáng lẽ viết thư nầy cho cháu từ đầu tháng nhưng mãi đến bây giờ mới viết được, những chuyện nầy chuyện nọ dồn dập chiếm mất hết cả thì giờ của dì. Dì có một chuyện quan trọng cần cháu thư lại với Ngoại dùm dì: "Dì đã có chồng rồi cháu nợ, mới làm đám cưới gần một tháng nay, chú ấy là cán sự Y Tế, vừa từ Ban Mê Thuột đổi về làm cùng chỗ với dì hơn nửa năm nay". Sở dĩ dì không dám nói trước cho ngoại hay vì đã biết là ngoại không chịu, ngoại sẽ tìm cách ngăn cấm dì bất cứ bằng phương tiện nào. Như ngày xưa, dạo đó cháu còn nhỏ chưa biết, chứ dì đã khổ tâm rất nhiều với Ngoại đến bỏ Huế mà đi. Ngoại mang thành kiến nặng nề với đàn ông, khắt khe buộc tội họ, nên Ngoại nhất định không cho dì lấy chồng mặc dù dạo đó dì còn trẻ, có rất nhiều người xứng đáng để ý thương yêu. Cái thành kiến cay nghiệt đó, khi nào có dịp, dì sẽ kể cho cháu nghe tường tận hơn. Bây giờ chỉ nhờ cháu thưa lại với Ngoại là, dì đành cam tội bất hiếu với Ngoại, dì đã tự ý kết hôn mà không xin phép Ngoại một lời dù Ngoại còn sống. Dì đã lớn tuổi rồi, dì đã kéo dài cuộc đời con gái của dì quá lâu rồi, bây giờ dì cần nơi nương tựa, xin Ngoại thông cảm mà tha thứ cho dì, dì không thể chịu nổi cô đơn.

Cháu Bảo Khuyên ơi, hãy lựa lời cho khéo mà nói với Ngoại, nếu Ngoại bằng lòng tha thứ cho dì, dì sẽ dẫn chú về Huế tạ tội Ngoại và thăm đứa cháu gái thân yêu của dì.

Gắng giúp dì nghe. Cho dì gởi lời thăm Ngoại, bác Thuấn, O Cam, và Như Mai bạn của cháu, chắc hai cô bữa ni lớn lắm hí, mười bảy mười tám tuổi rồi còn gì.

Rất mong thư cháu,

BẢO CHÂU

 

O Cam gọi em ra ăn cơm, em vừa bước ra vừa gấp lá thư bỏ vào túi áo. Mệ Ngoại trông thấy, mệ hỏi:

- Thư ai rứa Khuyên?

Em không dấu:

- Dạ thư của dì Châu.

Mệ ngoại chớp nhẹ đôi mắt nhăn nheo, chắc mệ đang xúc động. Mẹ nào mà chẳng thương con, dì Châu đã vì mệ, bỏ Huế đi đã sáu bảy năm nay rồi, em nhìn mệ đăm đăm, chắc mệ đang nhớ đến dì Châu. Mệ che dấu xúc cảm bằng cách gọi O Cam:

- Mau xới cơm lên đi O Cam ơi.

Rồi mệ lẩm bẩm:

- Thư với từ, con cái bất hiếu, bỏ cha bỏ mẹ.

Em chưa dám nói chuyện dì Châu, em cũng chả biết nên mở đầu câu chuyện như thế nào, em lo ghê.

- Cô Khuyên bữa ni ăn chi mà nhác nhớm rứa, có canh khế nấu thịt bò đây nì, răng cô không ăn?

Em cười với O:

- Tại sáng ni đi học về mệt quá, nên tôi không ưa ăn chi hết a.

Mệ Ngoại lo lắng nhìn em rồi nói với O Cam:

- Rứa thì trưa ni O chịu khó nấu cho con Khuyên một đọi cháo tôm cua, chiều nó ngủ trưa dậy nó ăn.

O Cam hỏi mệ Ngoại:

- Rứa không để chiều nấu canh bún hả bà?

- Thì O chia hai ra, có rứa mà cũng không biết tính.

O Cam dạ nhỏ rồi bưng ra nhà sau. Đợi mệ Ngoại uống miếng nước xong, em ngập ngừng đến ngồi cạnh mệ:

- Mệ ơi.

Mệ ngẩng lên, âu yếm:

- Chi rứa cháu? Thôi đi ngủ kẻo mệt, chiều dậy ăn cháo tôm cua.

Em nói thật nhỏ:

- Mệ ơi, con có chuyện muốn nói với mệ.

Mệ ngoại với tay lấy cơi trầu:

- Có chuyện chi rứa cháu?

Em liều mạng nói một hơi:

- Mệ ơi, dì Châu có chồng rồi.

Mệ buông cơi trầu xuống bàn nước, đứng bật dậy:

- Khuyên, mi nói chi? Mi nói răng? Nói lại tao nghe nờ.

Em lập lại rõ ràng khúc chiết:

- Dì Châu mới lấy chồng, mệ nờ.

Mệ ngoại gieo người xuống ghế:

- Lạy Phật, mi ăn nói chi lạ rứa Khuyên? Mi điên hả?

Em nắm lấy bàn tay nhăn nheo của Ngoại.

- Thiệt mà, dì Châu nhờ cháu thưa lại với ngoại rứa.

Mệ Ngoại bắt đầu nổi cơn thịnh nộ:

- Trời Phật ơi, ngó xuống mà coi, con tui nó giết tui đây nì.

Rồi mệ nắm lấy cánh tay em giật mạnh:

- Nó lấy chồng mà ai cho phép nó? Ai đứng ra nhận lễ cho nó?

Em nhăn mặt vì đau:

- Mệ thả tay ra rồi cháu nói, mệ làm chi mà dữ rứa?

Mệ nới rộng bàn tay, rồi mệ thở hổn hển:

- Nói đi, nói cho tao nghe đi.

Em chậm rãi:

- hai người đã quá tuổi vị thành niên rồi thì cần chi ai đứng ra cưới. Họ tự ý làm đám cưới với nhau, mới đầu tháng ni thôi mệ ơi, chú nớ là Cán Sự Y Tế, làm cùng chỗ với dì Châu.

Mệ ngoại chỉ vào mặt em:

- Tao cấm mi kêu thằng trời đánh, thằng đểu giả đó là chú. Tao đâu có nhận nó, tao từ luôn con Châu.

Em ôm lưng mệ, năn nỉ:

- Tội dì Châu mệ ơi, dì lớn rồi, dì phải cần nơi nương tựa chớ. Mệ không nghe người ta nói, gái không chồng như phản gỗ long đanh à?

Mệ Ngoại xô em ra:

- Thôi me đừng có đem chữ ra nói với tao, tao chán lắm rồi. Tao từ, tao từ hết.

Em van lơn:

- Thôi mà, mệ tha cho dì Châu đi, rồi cháu viết thư nói dì dẫn chú ra thăm mệ, rồi để có cháu ngoại bồng, vui lắm mệ ơi.

Mệ Ngoại trừng mắt:

- Vui, vui, vui cái mồ tổ mi chớ vui. Mi viết thư nói với nó là tao từ nó luôn, tao cấm cửa rồi, liệu mà đi mô cho mất đất, chớ về đây là tao lấy chổi tao xúc cả hai đứa. Nghe chưa?

Em năn nỉ:

- Mệ, tội dì Châu lắm mệ ơi.

Mệ ngoay ngoắt đi vào buồng:

- Tội thì mi cuốn gói đi theo nó đi. Đồ con gái hư đốn, mất nết mô a.

Em chán nản đến bên song cửa, dở thư dì Châu ra đọc lại một lần nữa, rồi em nói nhỏ một mình:

- Cháu thất bại rồi dì ơi, dì đừng giận cháu nghe dì.

 

oOo

 

Em ngủ trưa một giấc đến gần ba rưỡi mới dậy. O Cam đã nấu xong cháo để trên bàn từ hồi nào, đậy nắp lồng bàn cẩn thận.

- Ăn cháo cho khỏe cô Khuyên, tui có xắt hành ngò và rau răn thơm lắm.

Em súc miệng xong đến ghế ngồi:

- O ra hái cho tôi trái ớt đi.

O Cam chỉ tay:

- Cô giở lồng bàn lên đi, có ớt mọi nơi a, cay xé lưỡi luôn.

Rồi O hò:

- Ớt nào là ớt chẳng cay. Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng

Em lừ mắt nhìn O Cam:

- O đừng có nói đến chữ "chồng", mệ tui nghe được, mệ la chừ.

- Bà đi rồi cô ơi.

- Ủa, mệ tui đi mô rứa?

O Cam mách:

- Tui nghe bà trăn trở hoài, bà không ngủ được, bà dậy từ hai giờ, bà nói bà đi chùa.

- Thôi O ra sau làm việc đi, rồi ngó nhà tui đi đây một chút.

- Tui hái bắp nấu chè cô đi về ăn nghe.

Em gật đầu:

- Ừ, nấu nhiều nhiều a, bà về bà ăn cho khỏe.

Em ăn xong thay áo quần rồi dắt xe đạp ra ngõ, em định đạp một vòng bờ sông cho mát rồi ghé thăm cô Tịnh Hương, nghe nói cô đau mấy bữa nay, nhưng vì bài vở nhiều quá, em không có thì giờ đi thăm. Nhà cô Tịnh Hương ở chợ Cống, phải vào một con hẻm sỏi đá gập ghềnh. Em dựng xe ngoài cổng, đưa tay bấm chuông. Cô bé giúp việc chạy ra, em hỏi:

- Có cô Hương ở nhà không em?

- Dạ cô em đi bác sĩ rồi, mới vừa đi đó.

Em quay xe trở ra:

- Xí nữa cô Hương về, em nói có cô Bảo Khuyên tới thăm cô hí.

- Dạ.

Em vừa ngồi vào yên xe, thì nghe tiếng Honda từ trong nhà cô Tịnh Hương chạy ra. Em luống cuống suýt té vì nhận ra người lái xe Honda là Hải. Hải tỏ vẻ mừng rỡ khi gặp em:

- Bảo Khuyên, Bảo Khuyên đến thăm cô Tịnh Hương hả?

Em cúi đầu đáp lí nhí:

- Dạ.

Anh Tài, em của cô Tịnh Hương cùng đi từ ngoài hẻm vào:

- A Hải, a Bảo Khuyên, hai người đi mô rứa?

Em chết đứng người vì thẹn, Hải vui vẻ đáp:

- Ồ không, mình đi tìm cậu, còn Bảo Khuyên đến thăm chị Hương tình cờ gặp nhau ở đây, và cùng ra về vì không ai gặp ai cả.

Anh Tài vỗ vai Hải rồi nhìn em:

- Chừ gặp mình đây rồi, cậu vô nhà chơi đi, cả Bảo Khuyên nữa, cô Hương cũng sắp về rồi đó, Bảo Khuyên vào nhà đợi nhe.

Em lắc đầu:

- Thôi lận, để khi khác Khuyên đến, chừ trời gần tối rồi, Khuyên phải về kẻo mệ Khuyên la.

Hải cũng cho xe nổ máy:

- Mình cũng về luôn, hẹn cậu khi khác.

Anh Tài nheo mắt:

- Hải tháp tùng Bảo Khuyên về nhà hả? "Suya" quá rồi, nhà hai người ở cạnh nhau mà.

Chưa bao giờ em lại ngượng đến như vậy, em quên cả chào anh Tài, đạp xe đi một nước, Hải cho xe chạy song song với em:

- Bảo Khuyên.

Em không đáp, em không nhìn, em hoảng hốt đến tội nghiệp. Ra khỏi con hẻm, Hải bảo em:

- Bảo Khuyên đi vô phía lề đi, kẻo xe.

Em cố gắng lắm mới nói được:

- Anh đi về trước đi, để Khuyên về một mình.

Hải như không để ý đến lời em:

- Khuyên đi vào phía trong đi, để tui đi ngoài cho, giờ ni học trò bãi, người ta đi làm về, xe đông lắm.

Em cố nói thật lớn:

- Khuyên muốn đi một mình.

Hải không nói gì cả nhưng anh cho xe chạy chậm để em đạp xe lên trước, đến Đập Đá. Hải lại vượt xe đến cạnh em:

- Bảo Khuyên, tại sao Bảo Khuyên cứ muốn tránh tôi hoài rứa?

Em không đáp, em gắng sức đạp xe thật nhanh tuy em biết rằng sẽ thất vọng nếu Hải cứ muốn theo em bằng chiếc Honda của anh. Nhưng Hải thật tế nhị, như hiểu ý em, anh cho xe chạy chậm lại như trước. Em vẫn đạp xe trước Hải, tay run chân run vì em cứ có cảm tưởng cho Hải đang nhìn chăm chăm vào lưng em. Bỗng bàn đạp xe em như hụt hẫn, chiếc xe chạy chậm lại và lảo đảo, em hoảng hốt nhảy xuống, Hải vừa đến nơi:

- Xe của Bảo Khuyên đứt sên rồi, Bảo Khuyên vào trong kia đứng chơi đi, để đó cho tôi.

Em dựng xe dưới khóm tre bên đường, Hải cũng dựng xe cạnh đó rồi mở túi đựng dụng cụ sửa xe, đến bên xe em, cúi người xuống loay hoay sửa. Thời gian trôi qua đưa chiều vào tối, em đứng bên đường lòng bồn chồn chẳng yên.

Chiếc xe đứt sên chi mà bất tử ghê, chuyến nầy về nhà tối thế nào mệ Ngoại cũng la, mệ cũng giảng "luân lý" cho mà nghe, nào là con gái hư, cho ăn học rồi đua đòi chúng bạn đi chơi đến tối mịt mới về. Mệ ngoại tuy cưng em lắm nhưng cũng rất nghiêm khắc. Vụ dì Châu hồi trưa còn làm mệ giận, bây giờ lại đến vụ em đi chơi về tối... trời ơi, em lo ghê.

Hải đứng dậy nhìn em:

- Xong rồi Bảo Khuyên, Khuyên có thể đạp xe về, yên chí. Xe chỉ bị sút sên, tôi nối lại được rồi.

Em đến cạnh xe, nói rất nhỏ:

- Khuyên cám ơn anh nhiều lắm.

Rồi ngập ngừng một giây, em nói:

- Và... Khuyên xin lỗi anh.

Hải ngạc nhiên:

- Xin lỗi chi rứa Khuyên?

Em ấp úng:

- Tại khi hồi... anh hỏi... mà Khuyên không trả lời.

Hải cười:

- Ồ, cái đó mà lỗi phải chi, Khuyên đừng bận tâm chi hết a. Thôi, Khuyên về mau lên kẻo mệ ngoại trông.

Hải đi xe lại gần em:

- Khuyên cho phép tôi được đưa Khuyên từ đây về nhà hí?

Không thể từ chối, em đành dạ nhỏ.

Đi được một quãng, Hải lại hỏi:

- Răng Khuyên cứ tránh tôi hoài rứa?

Em cắn môi:

- Tại... tại anh cứ nhìn Khuyên hoài. Khuyên... dị.

Hải cười dịu dàng:

- Chừ Khuyên đã hết dị chưa?

Em không biết trả lời sao, đôi má em nóng bừng dù gió đêm đã về mang hơi nước từ mặt sông phả lên mát rượi.

Hải vẫn tiếp tục khơi chuyện:

- Bảo Khuyên, từ nay Bảo Khuyên đừng tránh tôi nữa nghe.

Em lại dạ. Thú thật, em chả biết trả lời làm sao.

- Ngày mai, Khuyên cho phép tôi gặp Khuyên lại nghe.

Em lắc đầu:

- Dạ, mai Khuyên mắc đi học rồi.

- Khuyên cho phép tôi đưa Khuyên đến trường nghe.

Em lại lắc đầu:

- Dạ không được mô. Mai Khuyên bận đi với con bạn.

Hải cười:

- Cô Như Mai phải không? Hôm trước cô ấy có xin chị Lộc sang vườn nhà hái ổi, trông cô ấy dạn dĩ như gái Sàigòn a.

Em làm bạo hỏi Hải:

- Bộ Như Mai dạn lắm hả anh?

Hải nhìn em, dù trời chập choạng tối, em vẫn nhận thấy có làn ánh sáng trong đôi mắt anh:

- Tôi thấy hầu hết con gái thời bây giờ đều dạn dĩ, ngổ ngáo, không ai dịu dàng thùy mị như Bảo Khuyên cả.

Em vừa thẹn vừa thấy vui vui trong lòng. Hải nói như vậy có nghĩa là Hải mến em hơn Như Mai. Ừ, em cũng nhận thấy Như Mai dạn ghê, trong lớp học nó phá phách còn hơn con trai nữa, đôi lúc nó dám chọc cả thầy cô.

Hải lại gọi:

- Bảo Khuyên.

- Dạ.

- Răng Khuyên im lặng rứa?

- Dạ tại Khuyên không biết nói chi hết.

- Khuyên, sáng mai Khuyên mắc đi học phải không?

- Dạ.

- Rứa thì chiều mai, Khuyên ra vườn cho tôi được gặp hí.

Em bối rối, em định nói láo là chiều mai em bận lên trường cộng điểm, nhưng nghĩ lại thấy vô lý vì hôm nay mới giữa tháng thôi mà. Hải lại giục:

- Khuyên trả lời đi, chiều mai Khuyên ra vườn hỉ.

- Dạ... Khuyên... Khuyên...

- Hay Khuyên ngại gặp nhau ngoài vườn bất tiện? Rứa thôi chiều mai tôi sang nhà Khuyên chơi nghe.

Em hoảng, đề nghị sang nhà em chơi của Hải đưa ra nguy hiểm quá, mệ Ngoại trông thấy, dám mệ từ em luôn với dì Châu lắm đó. Nhưng không lẽ từ chối cả hai đề nghị của Hải, như vậy bất lịch sự quá, cử chỉ của Hải đối với em tế nhị biết bao nhiêu, làm sao em nỡ từ chối sự làm quen của anh được. Xe gần đến nhà, Hải nói với em thật nhanh.

- Khuyên, quyết định nhanh lên, chiều mai Khuyên ra vườn hay tôi sang nhà gặp Khuyên? - Rồi giọng Hải chùng xuống thật buồn - Hay là Khuyên không muốn làm quen với tôi?

Em thấy tội nghiệp Hải ghê, nhưng em cũng sợ mệ nữa, chắc em không dám để Hải sang nhà đâu nên em đáp nhanh:

- Mai... mai Khuyên ra vườn.

Giọng Hải đầy xúc động:

- Cám ơn Khuyên đã coi tôi như bạn. Chiều mai tôi đợi Khuyên bên vườn tôi, từ trưa đến tối, bất cứ giờ mô, thấy Khuyên ra là tôi sang.

Bên trong nhà em đã thắp đèn, em từ giã Hải:

- Thôi Khuyên về.

Hải dừng xe lại:

- Khuyên vào nghe, chúc Khuyên ngủ ngon đêm nay.

Em hồi hộp dắt xe đạp vào nhà. Ánh mắt thiết tha của Hải cùng cử chỉ tế nhị và lời nói ngọt ngào kia, bây giờ, em quên hết, em chẳng nhớ gì cả ngoài sự lo âu càng dâng ngập trong hồn theo mỗi bước chân đi. Em cố bình tĩnh, chuẩn bị tinh thần để thấy mệ ngoại nổi cơn thịnh nộ, để nghe lời mệ đay nghiến ray rứt và cuối cùng là nên lựa lời dỗ mệ, vì tính mệ vậy, mỗi lần em làm điều gì lầm lỗi, mệ la mệ hét một hồi rồi mệ ngồi trong góc tấm tức khóc một mình. Những lúc đó, em phải đến bên cạnh lau nước mắt cho mệ, dỗ dành mệ như trẻ con và nếu cần em sẽ khóc cùng mệ để làm vơi dùm mệ nỗi ấm ức trong lòng.

O Cam đứng thập thò ở cửa, em kêu:

- O Cam, mệ mô? Mệ có la tui không?

O Cam lắc đầu:

- Bà đi chùa chưa về, cô ơi.

Em thở phào nhẹ nhõm, người như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Em vào phòng tay bộ đồ ngắn ra sân sau rửa mặt, O Cam tò mò:

- Cô đi mô mà về trễ rứa?

Em trả lời vui vẻ:

- Xe bị hư O nợ, phải nhờ người ta sửa nên mới về chậm đó chứ. Trời ơi, tui lo mệ tui la ghê, may mà mệ đi chưa về.

O Cam đến ngồi trên bậc thềm, chống tay vào cằm:

- Chà, không biết bà đi chùa mô mà lâu về ghê.

Em làm ra vẻ sành sõi:

- Chắc bà đi chùa Từ Hiếu, chùa nớ xa lắm, gần trên lăng Tự Đức lận.

Thấy nét mặt O Cam ngơ ngác, em biết có giải thích O cũng không hiểu nên em bỏ vào phòng học bài. O Cam hỏi:

- Cô ăn cơm trước hay đợi bà về?

Em khoát tay:

- Thôi để chờ bà về rồi dọn luôn.

Em lên giường nằm, gió hây hây lọt qua khung cửa thoảng hương cau ngọt nào hơi thở làn da. Em lim dim đôi mắt trong đen, và chiếc cằm vuông cương nghị, Hải đó, bóng dáng người con trai đầu tiên vương vấn tim em.

Có tiếng dép lẹp xẹp đi vào sân, mệ Ngoại đã về, em nghe mệ Ngoại quăng cái nón xuống phản:

- O Cam mô rồi? Múc tao một thau nước hẩm tao dầm chân coi.

Rồi mệ quay về phía phòng em:

- Con Bảo Khuyên mô rồi hè.

Em ngồi nhỏm dậy chạy ra:

- Mệ về rồi hả mệ? Mệ đi chùa mô mà về tối rứa?

Mệ lục trong túi nylon, lôi ra một gói lớn:

- Nì, bánh su sê, bánh măng bánh mận, tao bới về cho mi đó.

Em hỏi lại:

- Mệ đi chùa mô rứa?

- Tao đi chùa Giác Thiên bên An Cựu a.

Rồi mệ kể:

- Lạy Phật, trưa ni bên nớ làm lễ mà tao quên lửng, mãi đến hai giờ chiều tao mới sực nhớ mặc áo đi. May mà qua tới cũng không trễ lắm, nhưng đến chiều tối mới xong lễ lận. Tối quá đón xe buýt không có, tao phải đi bộ quãng xa xề mới đón được chiếc xích lô, mi ngó chân tao nì, sưng vù lên thảm chưa?

Mệ lại than:

- Vô hậu, xích lô chém vô hậu, từ đó về đây mà ăn đến hai trăm bạc luôn.

Em nói:

- Cũng quá xa chớ mệ, họ đạp cũng tội.

Mệ Ngoại bĩu môi:

- Xa chi mà xa, tao đi hai chuyến xe buýt có hai chục bạc.

Mệ lại hỏi em:

- Mi ăn cơm chưa?

Nghĩ đến chuyện về trễ của mình, em hú hồn may mà mệ về sau em, không thôi thì phải biết.

- Mi ăn cơm chưa Khuyên?

Em làm ra vẻ hiền lành:

- Cháu đợi mệ mà.

Mệ la:

- Đợi chi mà đợi, thấy tao chưa về là ăn trước đi, ăn sai bữa khó ăn lắm, mà mi lại ốm o như con nộm a, lo ăn uống tẩm bổ đi cháu.

O Cam bưng thau nước lên, mệ hỏi:

- Mau dọn cơm cho con Khuyên ăn, tao ăn cơm chay trên chùa rồi.

Mệ dầm chân xong, mệ vào phòng ngủ. O Cam bưng chén bát ra sông rửa, em đi theo O nói:

- Cô đi nghỉ cho khỏe, ra sông làm chi, tối tăm lắm.

- Tui theo O ra hóng mát mà.

Em giúp O Cam tráng lại chén bát, lòng nhớ Hải vu vơ. Nhưng bên kia cầu ván nhà bác Thuấn, sông nước vẫn im lìm, tối nay Hải không ra đây.

 

 Chương 04

 

Em bồn chồn nóng nảy đi ra đi vào, suốt buổi trưa em không ngủ được.

Chừ đã gần 3 giờ rưỡi rồi, chắc Hải đang đợi em.

Từ tối qua đến giờ, em suy nghĩ mãi, em thấy mình ẩu ghê, ai lại khi không đi hẹn hò với con trai bao giờ, chừ không biết tính sao? Chẳng biết Hải có khinh em không?

Hải có chê em dạn dĩ như gái SAIGON không? Em nghe nói gái SAIGON bạo lắm, con nhà tử tế mà vẫn thản nhiên mặc váy ngắn trên đầu gối đi ngoài phố như thường. Eo ơi, mới nghĩ mà em đã rùng mình, nghe nhột nhạc ở ống chân, em thì muôn đời vẫn chiếc áo dài trắng và thỉnh thoảng có đi dự tiệc ở đâu là em mặc áo màu nhạt hoặc hoa thật nhỏ, tính em không thích mặc áo hoa hòe rực rỡ nữa đó. Em đến ngồi bên song cửa, nhìn thơ thẫn ra cửa, trỡi còn hanh nắng nhưng gió mát đã xạc xào trên những hàng cau.

Mệ ngoại đang ngồi nói chuyện với dì Lục vừa dưới quê lên. Dì Lục cứ tán tụng mệ hoài.

- Chà, bắp với cau vườn mệ thiệt tốt, con nghe nói hoài, chừ mới chộ (thấy)

Mệ ngoại hãnh diện:

- Bắp ở đây ngọt lắm dì nợ, để tui nói O Cầm bẻ vài trái luộc cho dì ăn thử.

Mệ quay ra nhà sau gọi O Cầm ơi O Cầm hỏi, em nhắc Mệ:

- O Cầm ra bể cửa Thuận mua cá tươi rồi mà Mệ.

Mệ sực nhớ:

- Ừ tao quên mất. Cháu cũng được Khuyên, ra ruộng hái dùm Mệ vài trái bắp; xí nữa O Cầm về luột cho dì Lục ăn.

Không thể từ chối được, em đứng lên, thôi trốn Hải không được rồi, Em mà bước ra vườn chắc thế nào Hải cũng thấy. Em bước vào trong thay áo phin hồng. Mệ nhìn theo:

- Thay áo làm chi cháu, bụi bặm ngoài a, chớ có chi mà diện.

Em buồn cười khi nghĩ đến chữ "bụi bặm" Mệ vừa dùng, Mệ nào có biết bụi bặm của mệ bữa ni là Hải.

Em lui cui lựa những trái bắp ngon, Hải đã đứng sau lưng em tự bao giờ.

- Bảo Khuyên.

Em lung tung nhìn lên:

- Anh... anh Hải.

- Khuyên làm chi đó?

- Khuyên... Mệ sai Khuyên ra hái bắp.

Hải cắn môi một lúc rồi Hải nói:

- Như rứa là Khuyên ra đây là vì Mệ chứ không phải là vì tôi. Khuyên...Khuyên ác ghê.

Em lúng túng:

- Ơ... Khuyên không định nói rứa. Khuyên...Khuyên định nói là, Khuyên ra hái bắp sẵn là... Khuyên ra... Khuyên ra gặp anh mà.

Hải vẫn đứng cạnh em:

- Khuyên, tôi xin lỗi Khuyên nghe.

Em lắc đầu:

- Tại anh hiểu lầm Khuyên, chớ anh đâu có lỗi.

Hải lại hỏi:

- Khuyên định gặp tôi thật hả?

Em gật đầu, em dối lòng mình:

- Dạ, Khuyên định ra thì mệ sai.

- Dù sao thì tôi cũng phải xin lỗi Khuyên vì đã kêu Khuyên... ác. Thật sự ra, Khuyên dịu hiền như một dòng suối trong.

Hải lại bắt đầu tán, em dị quá, em ôm mấy trái bắp đứng lên:

- Thôi Khuyên vô kẻo Mệ trông.

Hải tần ngần:

- Khuyên ra ngay nghe, tôi đợi Khuyên ở đây.

Em dạ thật mau rồi chạy bay vào nhà, em để bắp vào chiếc giỏ treo trong bếp rồi nói với Mệ:

- Mệ ơi, cháu hái bắp rồi, Mệ còn sai chi nữa không?

Mệ vừa nhai trầu vừa nói:

- Thôi cháu lo bài vở đi.

- Cháu ra sông chơi cho mát nghe mệ.

- Ừ

Đành phải gặp Hải cho rồi, em mà trốn, anh chàng dám bước đại vào nhà lắm. Con Như Mai thường nói, mỗi lần tán ai, tụi con trai hay "uống thuốc liều" lắm. Hải mà liều mạng vào nhà, em cũng khổ với Mệ.

Hải nhìn em vừa ra:

- Bảo Khuyên chạy chi mà gấp dữ rứa, coi chừng bổ (té) như bữa trước đó nghe.

Em nóng bừng đôi má khi nghe Hải nhắc đến vụ em bị té ngoài ruộng bắp đêm rằm nào em chạy trốn tiếng gọi của anh. Hải lại hỏi:

- Bữa nớ Bảo Khuyên bị bổ có can chi không?

Em lắc đầu không nói, Hải lại cười:

- Tôi có đáng sợ chi để Bảo Khuyên phải chạy trốn dữ rứa?

Em nhíu mày nói nhỏ:

- Thôi anh đừng nhắc đến chuyện nớ nữa. Khuyên dị (mắc cở) bắt chết.

- Ừ, thôi, tôi không nhắc chuyện nớ nữa, mình ra cầu ván ngắm lục bình trôi đi Khuyên.

Em bước theo Hải, bóng tre rợp là đà trên mặt sông. Hải bức một đọt non thả xuôi theo dòng nước.

- Bảo Khuyên đã trong thấy hoa tre chưa?

Em ngơ ngác:

- Hoa tre à? Hình như...hình như Khuyên chưa nhìn thấy.

- Cái đó không có chi lạ, vì hoa tre không nở theo mùa như phần đông những loại hoa khác, mà đến 6, 7 chục năm mới nở một lần.

- Eo ơi, lâu ghê anh hí. Mà anh đã thấy hoa tre nở chưa?

Hải trầm ngâm:

- Chỉ có một lần thôi Khuyên nờ, cách đây 5, 6 năm chi đó, nhân một dịp về quê.

- Như vậy trong đời người, chỉ một lần thấy được hoa tre nở?

- Không hẳn rứa, Hải giải thích, có thể mình sẽ thấy nhiều lần trên nhiều cây tre, những cây tre có chu kỳ nở hoa khác nhau.

- Nghe anh nói làm Khuyên ước ao thấy được hoa tre ghê.

Hải cười âu yếm:

- Rồi trước sau gì Khuyên cũng thấy, không đẹp đâu Khuyên, nó cũng như hoa cỏ rứa. Tre với cỏ cũng một họ mà, cũng là đơn tử diệp cả.

Em hái một ngọn lá tre vò vò trong tay:

- Về thực vật, Khuyên học từ năm đệ lục, chừ quên hết rồi.

Hải cười:

- Sang năm lên đệ nhị, Khuyên sẽ học kỹ hơn. Thực vật cũng như động vật, có nhiều sự huyền bí lắm. Cho mãi đến bây chừ, có nhiều hiện tượng mà Khoa học gia vẫn chưa giải thích được.

Em nhìn đám lục bình trôi theo giòng nước, cành hoa mong manh, màu tím nhạc thật dễ thương.

- Khuyên đang nghĩ chi?

- Dạ không, anh. Rồi em im lặng.

Buổi chiều xuống thật chậm. Hương cau thoảng hơi gió và hoa bắp tung bay trong nắng chiều đầu nhẹ trên giòng nước chảy về xuôi.

Hải ngâm nhỏ như thì thầm bên tai em:

Lâu quá không về chơi thôn Vỹ

Nhìn nàng hàng cau nắng mới lên

Vườn ai mát quá xanh như ngọc

Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

 

Gió theo canh gió, mây đường mây

Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay

Thuyền ai đậu bến sông trang đó

Có cho trang về kịp tối nay

 

Mơ khách đường xa, khách đường xa

Áo em trắng quá nhìn không ra

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà...

 

Hải vẫn đứng sau lưng em, hơi thở của anh vương nhẹ những sợi tóc mềm trên gáy làm em bồi hồi xúc động:

- Khuyên đang nghĩ chi?

Em từ từ quay lại:

- Khuyên đang nghĩ đến những lời thơ anh vừa ngâm. Khuyên cũng thích thơ Hàn Mặc Tử lắm.

Hải hỏi em:

- Trong số các thi sĩ tiền chiến, Khuyên thích thơ ai nhất?

Em trầm ngâm:

- Khuyên không hẳn thích ai hoàn toàn, mà Khuyên chỉ thích những bài thơ hay trong số những bài thơ của họ thôi. Ngụy Biện của Tế Hanh, bài Thơ Thứ Nhất của T.T.K.H., Tiếng Thu của Lưu Trọng Lư... cũng như bài Đây Thôn Vỹ Dạ của Hàn Mặc Tử mà anh vừa ngâm đó.

Hải nhìn em, ánh mắt đam mê:

- Khuyên... Khuyên có thể ngâm một bài thơ mà Khuyên thích nhất cho tôi nghe có được không?

Em thẹn thùng lắc đầu:

- Khuyên không biết ngâm thơ, vả lại, Khuyên không thuộc bài thơ mô hết.

Vẳng có tiếng Mệ Ngoại gọi em:

- Bảo Khuyên, Bảo Khuyên ơi...

Em hoảng hốt:

- Chết, mệ Khuyên tìm, thôi Khuyên vô đã hí.

Hải như còn luyến tiếc giây phút vừa qua.

- Bảo Khuyên.

Em vội vàng bước.

- Thôi để Khuyên vô kẻo mệ Khuyên thấy chừ.

- Bảo Khuyên chiều mai mình lại gặp nhau nghe.

Em ngần ngừ:

- Không biết chiều mai Khuyên có bận việc không nữa, nên Khuyên không dám hứa.

Hải vần nói:

- Chiều mai tôi vẫn đợi Khuyên, nếu không bận thì Khuyên ra chỗ tôi gặp nghe.

Em đành gật đầu, nhưng em dặn Hải:

- Nếu không thấy Khuyên ra, anh đừng vô nhà Khuyên mà mệ Khuyên la Khuyên nghe.

- Khuyên an tâm, tôi nhớ rồi.

Tiệng mệ lại réo gọi:

- Bảo Khuyên ơi Bảo Khuyên.

Em vừa chạy vừa dạ lớn:

- Chi rứa mệ?

Mệ Ngoại nhíu mày nhìn ra ruộng bắp. Em hoảng vía, không biết Hải đã về chưa hay còn đứng đấy nhìn theo em. Mệ mà thấy được thì chết. Nhưng mắt mệ đã già, trời chiều lại nhá nhem nên mệ không thấy gì cả, mệ nói với em:

- Không biết con Cam đi mô mà thẳng cò o ngón, cháu đi vo gạo nấu cơm dùm mệ một chút.

Em phủi hai bàn tay vào nhau:

- O Cam đi mua đồ ăn, chừ O chưa về, rồi mình ăn cơm với chi mệ?

- Chắc nó cũng gần về chừ a. Cháu cứ chụm lửa bắc cơm lên cho mệ.

Em vừa đong gạo vào ra thì O Cam về, O te te đi vào sân miệng la chi chóe:

- Cá rẻ quá, Tôm rẻ quá bà ơi.

O bưng một rỗ nào cá nào tôm bê bên ảng nước. Mệ Ngoại từ trong bước ra:

- Mi đi mô mà lâu vô hậu rứa?

O Cam đưa tay lên trán quệt mồ hôi:

- Dạ cá về chiều quá, phải đợi.

Rồi o tiếp tục bi bô:

- Con mua con cá ngừ ni 200 đây bà, to không? Mớ tôm ni nữa, nhiều rứa mà chỉ có 85 đồng thôi.

Mệ Ngoại gật gù:

- Ừ, rẻ đó. Thôi mau đi làm cá rồi luộc đi. Nhà còn bánh tráng, mi ra sông hái rau muống vô chẻ cho con Bảo Khuyên cuốn bánh tráng, nó thích món ni lắm.

Em biểu đồng tình:

- Mệ tính răng mà đúng ý cháu ghê.

O Cầm hỏi mệ:

- Còn mớ tôm nì, chừ làm chi bà?

- Thôi kho tàu hết đi, sáng mai nấu xôi ăn.

Mệ Ngoại già rồi, mệ ít khi làm bếp nhưng tính toán thật hay, em nghe nói ngày xưa ông Ngoại là quan lớn tại triều nhà ngang cửa dọc cho nên một mình mệ điều khiển tất cả những công việc trong nhà. Mệ bảo ông Ngoại mất lâu rồi nhưng mồ chôn đâu thì em không biết, và chưa một lần nào em nghe mệ nhắc đến việc đi viếng mộ ông. Cả việc kỵ giỗ trong nhà nữa, mọi năm mệ làm kỵ hai lần cho ông Cố bà Cố (tức là ba me của mệ) nhưng tuyệt nhiên, mệ không hề làm kỵ cho ông ngoại. Em cũng chẳng biết tại sao.

Em định mang ra gạo ra ao, nhưng mệ cản:

- Thôi để đó cho O Cam, cháu đi nghỉ đi cho khỏe.

 

Buổi tối em ăn một bữa cơm ngon lành, có bánh tráng cuống rau muống chẻ và cá Ngừ luộc, chắm mắm nêm mệ làm tuyệt ngon.

Trời về khuya, gió từ mặt sông đưa lên mát rượi, em đứng tựa bên gốc cầu mơ màng nhìn khung trời bát ngát muôn sao. Vẳng tiếng đàn guitare từ vườn nhà bác Thuấn vỏng sang dìu dắt em mơ và giọng hát của Hải lâng lâng ru hồn em vào mộng: "Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng, có nàng thiếu nữ đẹp như trăng, tóc xanh là bóng dừa hoang dại, âu yếm nhìn tôi không nói năng..." bất giác, em buộc miệng hát theo nho nhỏ: "ta gặp nhau, yêu chẳng hạn kỳ, mây ngàn gió núi đọng trên mi, áo bay mờ khép nghìn tâm sự, hò hẹn lâu rồi..."

 

oOo

 

Những buổi chiều vườn cau im bóng lá, em tự nhủ lòng thôi đừng ra gặp Hải nữa, nhưng rồi em vẫn ra. Như có một ma lực, một lôi cuốn huyền bí nào từ dáng dấp thân yêu kia, từ mái tóc bồng bềnh, từ mắt cười ròn rã, từ lời nói êm ấm dịu dàng. Mệ Ngoại vẫn chưa hay biết chuyện Hải làm quen với em và em đã chấp nhận hình bóng người con trai đó đi vào đời em như một bóng mát dịu hiền. Nếu mệ Ngoại biết được, em chưa dám nghĩ chuyện sẽ xảy ra như thế nào, chắc là mệ trợn mắt, mệ phồng má, mệ kêu trời than đất rồi mệ khóc. Em thương mệ, em chìu mệ, nhưng không biết em có đủ can đảm để nghe lời mệ để xa lánh Hải không. Cảm tình của em đối với Hải càng ngày càng sâu đậm như những sợi dây trầu quấn quít thân cau, đâm chồi mọc rễ trong hồn trong trí. Hải chưa nói gì với em cả, nhưng cử chỉ ấy, mắt nhìn ấy đã nói với em thật nhiều. Em thầm mong thế, khoan nói gì với em hết Hải ơi, em còn nhỏ quá thì sự ngăn cản của mệ Ngoại càng mãnh liệt hơn. Chờ em lớn chút nữa, chờ anh lớn chút nữa, chờ em đủ nghị lực chống lại mọi thành kiến đang ăn sâu vào đầu óc mệ. Đó là rễ của cây đa, loại cổ thụ sống lâu năm nên rể của nó cũng giăng mắt chằng chịt khó gỡ cho rối. Em sợ lắm Hải ơi, mới rồi mệ còn sai em đi đăng báo từ dì Châu nhưng em còn chần chừ mãi, tại sao đối với mệ, lấy chồng là tội lỗi nhỉ?

- Bảo Khuyên ơi.

Mệ vừa ngủ trưa dậy vén màn gọi em.

- Dạ.

- Chiều ni có rảnh không?

- Dạ rảnh, mệ sai chi rứa?

- Cháu vô nhà bà Tá lấy hụi cho mệ được không, tháng ni mệ hốt chót đó.

Em nhanh nhẩu:

- Dạ được. Mệ ở nhà nghỉ cho khỏe, để cháu đi cho.

- Cháu còn nhớ bà Tá không?

- Dạ nhớ mà, bà Tá ở gần Tịnh Tâm cho mo.

- Ừ, đi mau mà về kẻo tối nghe cháu.

Em vào phòng mặc chiếc áo dài. Mệ bảo:

- Đừng đi xe đạp cháu. Đi xa mệ ngại lắm. Ra đón xe buýt mà đi chắc ăn hơn.

- Dạ.

Em lấy chiếc nón trên nóc tủ, thay sợi quai mới rồi bước ra vườn.

- Bảo Khuyên, Bảo Khuyên.

Hải đứng ngay trước cổng nhà em.

- Bảo Khuyên đi mô rứa?

Em đội nón lên đầu, nghiêng nghiêng mái tóc:

- Khuyên vô thành nội, lo công chuyện cho mệ, anh...anh đứng đây làm chi rứa?

Hải cười:

- Anh đợi hoài không thấy Khuyên ra. Nên khi hồi đến chừ, anh thơ thẩn ngoài vườn, thấy bóng Khuyên đi về phía cổng, nên anh ra đây đón Khuyên luôn.

Em cúi đầu:

- Thôi Khuyên đi kẻo chiều.

Hải âu yếm hỏi em:

- Khuyên đi bằng chi?

- Khuyên đi xe buýt. Khuyên định đi bằng xe đạp mà mệ không cho, mệ sợ.

Hải gật gù:

- Đúng rồi, mệ sợ là phải, từ đây vô đó xe cộ nhiều lắm.

Rồi Hải nhìn em.

- Nhưng mà Khuyên đi xe buýt mất thì giờ lắm. Để anh lấy Honda đưa Khuyên đi nghe.

Em hoảng, em lắc đầu:

- Đừng anh...để Khuyên đi xe buýt.

- Để anh đưa Khuyên đi mà.

- Thôi anh, để Khuyên đón xe buýt.

Hải không nói nữa, anh biết là em mắc cỡ không dám để anh chở đâu, dù nài nỉ cũng vô ích. Hải nhìn về phía đường ra Thuận An:

- Để anh đón xe buýt dùm cho Khuyên nghe.

- Dạ.

- Khuyên vô thành nội, mà chặng mô rứa?

- Dạ ở gần Tịnh Tâm a.

Có hai ba chiếc xe chạy lên nhưng đông người quá, sau cùng Hai đón được một chiếc tương đối rộng.

- Thôi Khuyên đi nghe, anh về.

- Dạ.

Phải đi đến hai chuyến xe mới đến nhà bà Tá. May mà có bà ở nhà.

- Bảo Khuyên đi hốt hụi cho mệ Ngoại phải không?

- Dạ.

- Mấy bữa ni mệ làm chi mà không qua chơi rứa?

- Dạ mệ con dạo ni không được khỏe.

- Ngồi chơi con.

- Dạ.

Em khép nép ngồi xuống phản. Bà Tá đi vào buồng trong mang ra một gói giấy:

- Đây, tiền bà đã góp xong cho mệ đây, con đếm lại coi, tất cả là 60,000.

Em đỡ gói giấy trên tay bà.

- Dạ, để con coi lại.

Bà Tá sai chị giúp việc rót nước mời em nhưng em đứng dậy.

- Dạ thôi, bà cho con về kẻo tối.

Bà Tá lấy nón đưa cho em:

- Ừ, thôi con về. Nì, mang tiền cẩn thận nghe con, bữa ni ăn cướp ăn bóc dữ lắm.

- Dạ.

Em đi bộ lững thững ra đường cái đón xe Cầu Kho.

- Bảo Khuyên.

Có tiếng người gọi em bên kia đường, trong quán cà- phê.

Em nhìn vào ngạc nhiên:

- Ủa, anh Hải.

Hải tươi cười từ trong quán bước ra:

- Anh ngồi đợi Khuyên khi hồi đến chừ.

Em ngơ ngẫn:

- Ơ, răng anh biết Khuyến sắp đỗ qua đây.

Hải dắt Honda đi cạnh em:

- Anh thấy Khuyên từ trên xe buýt bước xuống và đi vào căn nhà có cửa sơn xanh. Nên anh mới lại đây chờ Khuyên.

Em nghiêng vành nón:

- Anh... anh đi theo Khuyên làm chi rứa?

Hải cười vui:

- Chớ Khuyên nghĩ coi, Khuyên đi rồi anh ở nhà làm chi, vô vị quá. Nghe nói Khuyên vô Tịnh Tâm, anh xách xe chạy theo may ra còn gặp Khuyên.

Em hỏi thật vô duyên:

- Anh... anh gặp Khuyên làm chi rứa?

Hải đáp thật nhỏ và êm:

- Khuyên phải hỏi mới hiểu được anh sao?

Em run cả người, mỗi lần nghe Hải nói lên lời tha thiết vậy, em thường bối rối đến lạ kỳ. Tính em vẫn chưa dứt bỏ được thẹn thùng dù em đã quen Hải khá lâu.

- Chúng mình vào Tịnh Tâm chơi một chút đi Khuyên, còn sớm mà.

Em ngần ngừ một chút rồi em bảo Hải:

- Một chút thôi nghe, Khuyên còn phải đi về kẻo mệ Khuyên lo.

Con đường đất nóng ấm nâng niu đôi gót chân vui. Hải dựng xe ngay dưới gốc đa, ngay đầu cầu:

- Mình vô trong kia đảo một chút Khuyên hí.

Em lại dạ, em chối từ không nỗi trước những lời đề nghị của Hải. Lần đầu tiên Hải nâng nhẹ những ngón tay em dìu lên những bậc cấp dẫn lên cầu, chiếc cầu xi măng trắng bắc ngang hồ sen im vắng lác đác những chiếc lá vàng rơi. Bàn tay em run nhẹ, Hải nhìn em:

- Bảo Khuyên.

- Dạ.

- Bảo Khuyên sợ chi?

- Dạ, Khuyên sợ chi mô.

- Răng tay Khuyên run ghê.

Em bối rối rút bàn tay lại.

- Tại anh Hải nắm tay Khuyên... anh...

Hải trầm ngâm nhìn xuống mặt hồ:

- Khuyên ơi.

- Dạ.

- Sen tàn hết rồi Khuyên hí.

- Dạ tại mùa hè hết lâu rồi.

Hải tựa người vào thành cầu, giọng buồn buồn:

- Ngày vui bao giờ cũng qua mau, phải không Khuyên?

Em chẳng biết Hải muốn nói gì, nhưng em vẫn gật đầu, em đến cạnh Hải:

- Răng tự nhiên anh buồn rứa?

Hải quay lại, anh nắm lấy tay em, lần này, chính bàn tay Hải đang run:

- Khuyên, Bảo Khuyên.

Em nhẹ cúi đầu.

Hải nhìn em đăm đăm:

- Khuyên ơi, anh sắp vào lại Saigon rồi, anh có chuyện quan trọng muốn bàn với Khuyên.

Em vẫn để bàn tay trong tay Hải:

- Dạ.

Đôi môi anh run run:

- Khuyên, anh... anh yêu Khuyên... anh muốn đi đến hôn nhân với Khuyên.

Tuy em đã đoán trước những lời Hải vừa nói ra nhưng em vẫn run:

- Anh Hải... Khuyên... Khuyên còn nhỏ quá mà.

Hải nhìn em:

- Điều đó không quan trọng, anh chỉ cần ở Khuyên một sự định ước, rồi bắt anh đợi, anh chờ bao nhiêu năm cũng được hết a.

Hải nói say sưa:

- Hứa với anh đi Khuyên, anh vào Sài Gòn hơn một tháng thôi rồi anh lại về đây ăn Tết. Anh sẽ đưa me anh ra luôn. Me sẽ sang nhà Khuyên thưa chuyện với mệ Ngoại.

Nghe nhắc đến mệ Ngoại, em sực tỉnh cơn mơ:

- Chết, không được mô. Mệ... Mệ Khuyên la chừ.

Hải hơi cao giọng:

- La... có chi mô mà Khuyên sợ mệ la, tụi mình yêu nhau trong sạch mà.

Em bối rối:

- Mệ... Mệ Khuyên chướng lắm, mệ không hiểu như mình nghĩ mô.

Hải buông tay em, anh ngồi lên thành cầu:

- Mệ có chướng thì cũng phải nhớ rằng Khuyên đã lớn, trước sau gì Khuyên cũng phải có chồng chớ.

Em định nói với Hải là mệ không bao giờ muốn em có chồng cả, nhưng chuyện vô lý quá, làm sao Hải tin em được, em lại chẳng có lý do để giải thích, em sợ Hải hiểu lầm em, em sợ Hải nghĩ rằng em không thật lòng yêu Hải. Hải dịu dàng vén những sợi tóc vướng trên trán em:

- Bảo Khuyên, Khuyên hứa với anh chứ?

Em lại ngẩn ngơ:

- Dạ hứa chi anh?

Hải nâng nhẹ má em:

- Khuyên hứa là Khuyên cũng cũng yêu anh như anh yêu Khuyên nghe.

Em chơi vơi:

- Dạ.

- Khuyên hứa là Khuyên sẽ sống bên anh suốt đời nghe.

Em chìm trong hạnh phúc:

- Dạ.

- Khuyên hứa là Khuyên sẽ chờ đợi anh nghe. Ngày anh ra trường mình sẽ làm đám cưới, Khuyên ơi, Khuyên ơi.

Em trôi nổi bồng bềnh:

- Dạ.

Hải nói như trong mơ:

- Khuyên ơi, em dịu dàng như một dòng suối mát.

Em cúi mặt:

- Anh Hải.

Hải say sưa:

- Bảo Khuyên, Khuyên chờ anh được không?

Em ngước nhìn:

- Anh Hải, theo Khuyên nghĩ... khoan nói với mệ Khuyên đã... Khuyên sợ...

Hải cương quyết:

- Anh muốn... chúng mình nên hợp thức hóa tình yêu bằng một lễ hỏi. Anh muốn mệ Khuyên chấp nhận anh, anh muốn...đàng hoàng sang nhà thăm Khuyên, anh muốn...đàng hoàng dìu Khuyên đi dạo trong vườn cau xanh của chúng ta mà không sợ ai dòm ngó.

Em chưa kịp nói, Hải đã tiếp:

- Bảo Khuyên, anh định ri Khuyên xem có được không nghe. Tết ni anh đưa me anh về Huế, sang thăm mệ Khuyên rồi xin một lễ dạm để kết chặt tình thân giữa hai gia đình. Rồi đến hè tới, mình làm đám hỏi, Khuyên chịu không?

Em nghe Hải tính toán đâu đó thật thông suốt, và rất hợp với ý muốn của em, nhưng còn mệ Ngoại, trời ơi, mệ đâu có muốn em lấy chồng. Hải nhìn em chờ đợi:

- Khuyên, Khuyên nghĩ răng? Trả lời anh đi.

Hoàng hôn đã xuống, gió chiều thoảng nhẹ trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn rải rác những ngọn lá sen úa nhăn nheo trôi nỗi giữa đám bèo tai chuột nay nở tràn lan. Em giục Hải:

- Thôi về đi anh, trời tối rồi.

Hải vẫn bất động:

- Khuyên chưa trả lời anh mà.

Em sợ về trễ quá mệ la, nên em gật đại:

- Dạ, thấy anh tính rứa cũng được.

Hải rời thành cầu, anh siết chặt tay em:

- Khuyên ơi, anh mừng quá, Khuyên nhớ nghe, Khuyên đừng làm anh mừng hụt nghe.

Em gật đầu. Hải nhìn về chiếc mài cong cổ kính cuối cầu:

- Uổng ghê, trễ rồi không thôi tụi mình vào trong đó ngồi chơi mát lắm.

Em lo trời tối:

- Thôi mau ra cho Khuyên đón xe.

Hải nói với em:

- Giờ chờ chắc xe hết chạy rồi. Để anh đưa Khuyên về.

Em không chịu. Em từ chối. Hải không ép. Anh chậm rãi dắt chiếc Honda đi theo em. Chờ hoài không thấy xe. Trời đã tối hẳn, những ngọn đèn hai bên đường bật sáng làm cho em càng lo ngại thêm. Hải nhìn gói giấy trong tay em:

- Khuyên mua cái chi đó, đưa anh cầm cho.

Em nói với Hải:

- Tiền hốt hụi của mệ đó.

Hải trợn tròn đôi mắt:

- Trời ơi, rứa mà Khuyên dám đi xe buýt một mình với số tiền lớn trong tay à? Thôi không được mô, lần này anh bắt buộc Khuyên phải để anh chở về.

Em ngần ngừ, Hải tiếp:

- Bộ Khuyên không thương anh hả? Khuyên không nghĩ đến sự lo ngại của anh hả?

Sợ Hải buồn, em lắc đầu:

- Mô có. Khuyên... Khuyên sợ...

- Vậy Khuyên để anh chở về nghe.

Em ra điều kiện:

- Nhưng anh phải để Khuyên xa xa nhà a.

- Ừ, được, Khuyên lên ngồi đi, nhớ cầm gói tiền cẩn thận.

Em về đến nhà thấy mệ Ngoại đang đi lui đi tới:

- Cám ơn, tao lo quá, con Khuyên đi mô mà lâu vô hậu. Tao sợ ăn cướp quá, sáu, bảy chục ngàn chớ có ít ỏi chi.

Em bước vào bước vào cười:

- Mệ.

Mệ Ngoại quay ra:

- Trời ơi, mi về đó hả Khuyên, mi đi mô mà đi thẳng đi đại làm tao lo điếng ruột.

Em nói dối:

- Bà Tá đi vắng, cháu phải đợi mệ ơi.

Mệ Ngoại đến ghế ngồi:

- Mi biết không, từ khi chạng vạng tối đến chừ tao đi lui đi tới, tao ngồi đứng không yên. Lần sau, nếu không gặp thì về nghe không, đừng đợi đừng chờ nữa.

Rồi mệ nhìn em:

- Răng, chừ có lấy tiền được không?

Em trao gói giấy cho mệ:

- Dạ có. 60,000 cháu đếm đủ rồi.

Mệ đem gói bạc vào phòng trong:

- Thay áo đi mà ăn cơm. Nói O Cam gắp mâm cá lên ăn hỉ, bữa ni ăn được rồi đó.

Em ngồi ăn cơm suy nghĩ vẩn vơ. Nhìn nét mặt hiền từ của mệ, em băn khoăn tự hỏi tại sao trong đôi mắt phúc hậu kia lại chứa ẩn một sự cương quyết đến khắc khe, trong tấm lòng chất phát thiệt thà đó lại dồn dập bao con sóng dữ? Đã nhiều ngày qua rồi mà mệ vẫn chưa quên được chuyện dì Bảo Châu. Đêm đêm, sau tấm gỗ mong ngăn chia hai buồng, em nghe mệ trở mình thao thức, mệ thở dài rồi mệ ngồi dậy đi ra đi vào có khi mệ còn mở then cửa dẫn ra vườn nữa. Chắc mệ đang suy nghĩ lung lắm. Mệ đã đặt tự ái của mình lên hạnh phúc của con cái, mệ ích kỷ mệ chỉ nghĩ đến bản thân mệ, nên một khi thành kiến khắc khe của mệ bị ai chống đối, mệ tìm mọi cách để làm điêu đứng người ta dù kẻ đó là người ruột thịt của mệ, dù người đó là dì Bảo Châu, và sắp sửa kẻ đó là em nữa.

Mệ Ngoại ăn xong buông đũa đứng dậy:

- Bảo Khuyên, mi đã gửi thư cho nhà báo chưa?

Em giả vờ không hiểu:

- Gửi cái chi mệ?

Mệ nói hơi gắt:

- Trời đất, tao nhắc mi hoài răng mi như điếc rứa? Gửi thư nhà báo đăng từ con Bảo Châu, nghe chưa? Thiệt đúng là dì cháu mi một lòng một dạ.

Em cười, vuốt giận mệ:

- Thôi mệ ơi, đăng chi mà dị rứa? Người ta có con gái muốn gả chồng không được, mệ có con gái mới lấy chồng là điều hãnh diện, đăng báo như rứa người ta tưởng là mệ...

Em nín bặt, suýt chút nữa em bảo mệ điên, mệ mà nghe được thì chắc chắn sẽ đùng đùng nổi giận chẳng khác chi em chế dầu thêm vào lửa.

Nhưng mệ vẫn tức giận:

- Người ta tưởng tao là chi? Mi muốn nói người ta tưởng tao là chi? Thiệt mi càng lớn càng cãi lời tao, mai mốt mi đi theo con Bảo Châu lấy chồng luôn đi, thiệt tao chán tao hết muốn nói rồi.

Thấy mệ vô lý quá, em cố nói cho mệ hiểu trường hợp của dì Châu:

- Mệ nói rứa là mệ quên rồi. Dạo dì Châu còn ở đây mệ cứ ngăn cấm dì hoài thì dì phải tìm lối thoát chứ. Theo cháu nghĩ là dì tự do kết hôn như rứa rồi về tạ lỗi với mệ sau còn hơn là xin phép mệ trước rồi, mệ mà ngăn cấm nữa có khổ dì không.

Mệ vứt cái tăm xuống đất, mệ bịt hai tai lại:

- Thôi tao không thèm nghe mi nói nữa, đồ con nít hỉ mũi chưa sạch mà bày đặt dạy khôn. Ừ, ở đó mà coi, vểnh tai chống mắt lên mà nhìn, mi đừng tưởng có chồng là hạnh phúc.

Mệ ngoại lên cơn chướng, mệ vào phòng nàm trở qua trở lại thở ngắn thở dài. Em đến bàn rót nước uống, lòng thầm lo ngại, Hải ơi, mệ chướng như vậy thì Khuyên làm sao đoán được tương lai tình yêu của chúng mình.

 

oOo

 

Buổi trưa trời se lạnh làm em ngủ gật làm em ngủ thật ngon. Có tiếng. Có tiếng O Cam chẻ củi sau sân và tiếng một vật gì vỡ làm em giật mình thức giấc. Mệ ở nhà trên hỏi vọng xuống:

- Chi rứa Cam? Bể cái chi rồi rứa?

O Cam nói lớn:

- Thưa bà không, thanh củi rớt đụng mấy miếng ngói...

Mệ vẫn gắt:

- Làm ăn cẩn thận một chút, tao thấy mi vụng về quá.

Em ngồi dậy, chải lại mái tóc rồi ra rửa mặt. Em trở vào phòng định lấy thời khóa biểu xem ngày mai có bài gì, chợt em loáng thoáng nghe mệ hỏi bằng một giọng không mấy tử tế:

- Cậu hỏi ai?

Em hoảng hồn khi nghe tiếng Hải đáp nho nhỏ:

- Dạ thưa bà, cháu muốn hỏi thăm cô Bảo Khuyên.

Mệ ngoại lạnh lùng:

- Cậu hỏi thăm nó có chuyện chi không? Cứ nói với tôi rồi tôi nhắn lại cho.

Giọng Hải ngập ngừng:

- Dạ... thưa bà, cháu muốn gặp cô Bảo Khuyên có chút chuyện riêng...

Mệ im lặng ở nhà ngoài cho tim em muốn ngừng đập. Trời ơi, em thầm khẩn Trời Phật xui sao cho mệ đừng nói câu nào làm mất lòng Hải. Hình như không khí khó thở lắm, em nghe Hải hỏi nhỏ:

- Dạ thưa bà, cô Bảo Khuyên đi vắng?

Lời mệ to lên làm em giật mình:

- Vắng mô mà vắng, cậu ngồi đó đi để tôi kêu nó ra.

Rồi mệ gọi em, giọng thật chua:

- Khuyên ơi, có cậu mô muốn hỏi thăm mi, có cậu mô muốn nói chuyện với mi nơi tề.

Em vén màn bước ra, đôi chân run đến sắp quị xuống, em bắt gặp ánh mắt sắt như dao của mệ quét lên người em. Em cầu cho mệ la em một tiếng nhưng mệ vẫn im lặng, cái im lặng quá rợn người.

Hải như không để ý đến cử chỉ khó chịu của mệ, anh nhìn em gọi nhỏ:

- Bảo Khuyên.

Em rụt rè đến bên anh:

- Trời ơi, răng anh gan rứa? Răng anh dám qua đây tìm Khuyên? Trời ơi, Khuyên sợ mệ Khuyên quá.

Hải thản nhiên kéo chiếc ghế bên cạnh anh:

- Khuyên ngồi xuống đã.

Em không dám ngồi, em vẫn đứng xa Hải một khoảng:

- Anh ẩu ghê. Bộ anh không nhớ lời Khuyên dặn hả?

Hải nhìn em thật buồn:

- Bất đắt dĩ anh mới qua tìm Khuyên chứ anh có muốn Khuyên bị mệ la mô nờ. Trưa ni anh có đến trường đón Khuyên mà không gặp.

Em nói nhỏ:

- Khi sáng Khuyên nghỉ giờ sau nên về sớm.

Hải giục:

- Khuyên ngồi xuống đây đi. Chừ anh đã lỡ qua tìm Khuyên rồi, mệ Khuyên lỡ thấy anh rồi, Khuyên cứ bình tĩnh lại đi, không có chi mô mà khuyên sợ.

Thấy mặt em còn tái mét, Hải trấn an:

- Khuyên đừng sợ nữa mà, ngồi xuống đây anh nói chuyện ni cho nghe nì.

Em đành ngồi xuống cạnh Hải:

- Anh nói đi.

Hải định nắm bàn tay em, nhưng anh sực nhớ bèn rút tay lại:

- Khuyên, sáng mai anh vào Sàigòn sớm.

Em quay nhìn Hải ngạc nhiên:

- Ủa, răng anh nói còn năm ngày nữa lận.

Hải chạm ngón tay vào một giọt nước trên bàn, viết chữ B.K. thật lớn.

- Trước là anh định đi bằng Air V.N. Nhưng ngày mai có người bạn anh làm phi công vào Saigòn công tác, nó rủ anh cùng đi luôn. Khuyên biết không, vé máy bay dạo ni mắc lắm cho nên anh quyết định đi bằng phương tiện quân sự. Đỡ được chừng mô hay chừng đó. Vả lại anh cũng nôn nóng gặp me để thưa chuyện mình sớm càng hay.

Em thẫn thờ:

- Rứa là... mai anh đi rồi hả?

Lời Hải tha thiết:

- Khuyên ơi, Khuyên có buồn không?

Em nghẹn ngào gật đầu. Hải dịu dàng:

- Tết anh lại về mà, Khuyên ơi, me anh cũng về Huế ăn Tết nữa, anh sẽ đưa me qua thăm mệ nghe.

Em cúi mặt không trả lời, buồn lo lẫn lộn, trời ơi, mệ chướng rứa chắc mệ không chịu tiếp me của Hải mô, Hải nhìn sát vào mặt em:

- Bảo Khuyên, ngồi đây mình khó nói chuyện quá hỉ. Thôi anh về kẻo thấy lâu mệ la chừ. Tối ni cho anh gặp nghe.

Em run run, em tội nghiệp Hải quá và em cũng cảm thấy yêu anh biết bao:

- Tối ni... tối ni...

Hải tha thiết:

- Còn một lần gặp nữa thôi mà Khuyên, rồi mai Tết anh mới lại về đây mà.

Em ngập ngừng rồi em cương quyết:

- Được. Khuyên sẽ cố gắng ra gặp anh.

- Anh sẽ đợi Khuyên bên khóm tre cạnh bờ sông.

- Khuyên sẽ cố gắng

- Thôi anh về. Cho anh gửi lời chào mệ.

Anh đi nhanh ra cửa, em không dám đứng dậy tiễn đưa. Em cúi nhìn lên mặt bàn, chữ BK viết bằng nước đá phai dần theo hơi nước bay đi, tình yêu đầu đời giữa em và Hải rồi có nhạt nhòa như vậy không. Tiếng dép lẹp xẹp của mệ ngoại từ nhà sau bước lên:

- Răng không thủ thỉ thêm một chút nữa đi, về chi mà về sớm rứa, về chi mà mau rứa.

Rồi mệ xách chiếc chổi dựng bên góc nhà quét xành xạch xuống đất. Em nhăn mặt:

- Mệ, mệ làm chi mà tội cháu rứa nờ.

Mệ vứt chổi cái rầm, mệ đến ngồi chống gối lên phản gỗ:

- Đẹp mặt quá đi Bảo Khuyên ơi, thiệt tao không ngờ.

Em bình tĩnh trở lại:

- Có chi mô mà mệ la, người ta là con nhà đứng đắn, con nhà đàng hoàng mà.

Mệ đập tay xuống phản:

- Tao biết rồi, tao biết quá rõ thắng nớ rồi. Hắn là em con Lộc, cháu bà Thuấn, con nhà giàu trong Sài Gòn mới ra. Nhưng mà kệ nó chứ, giàu thì nó ăn lấy, sang thì nó hưởng lấy, cớ chi mà nó sang đây rủ quyến cháu tao.

Em liều không biết sợ nữa:

- Anh ấy là bạn của cháu mà.

Mệ trừng mắt muốn rách khóe:

- Trời đất ơi ngó xuống mà coi, con gái đi làm bạn với con trai.

Em không còn biết nói sao nữa. Mệ ngoại xưa quá là xưa. Em đứng dậy dợm bước ra sau nhưng mệ đã chỉ tay vào phản:

- Ngồi đây, mi ngồi đây đã, mệ có chuyện nói mi nghe.

Em miễn cưỡng ngồi xuống cạnh mệ:

- Mệ nói chi nói mau lên để cháu còn phải học bài.

Mệ lườm em:

- Răng khi hồi mi không hối thằng đó đi, hay là tối ni có nó mi đẹp bài, dẹp vở. Mi ưa cho nó ngồi tới tối tới khuya tới sáng tới chiều?

Em cúi đầu:

- Mệ nói chi lạ ghê.

Mệ đập nhẹ vào vai em:

- Nì Khuyên, mệ nói cho cháu nghe đây nì, đừng có dại dột như rứa nừa.

Em ngây thơ nhìn mệ:

- Dại dột chi mệ?

Đôi mắt mệ long lên:

- Đừng có giao thiệp với thằng cháu bà Thuấn nữa, đàn ông con trai gian manh lừa lọc lắm, mình nên tránh trước đi thì hơn.

Em cãi:

- Đàn ông hay đàn bà cũng có kẻ tốt người xấu chớ mệ, đừng nghĩ rứa mà tội cho anh Hải.

Mệ bỗng hét lên:

- Trời ơi, rứa là mi hư quá rồi, mi bênh thằng đó, mi kêu nó bằng anh rồi mi chống lại tao phải không Khuyên?

Em tức quá em oà lên khóc:

- Cháu chống mệ khi mô mà mệ nói rứa, mệ ác lắm, mệ không thương cháu, mệ không thương dì Châu.

Mệ gầm lên:

- Mi đừng nhắc tới cái con trời trồng đó nữa, tao từ nó, coi chừng tao từ mi luôn nữa đó liệu mà bắt chước.

Nước mắt em ràn rụa đôi má, em chạy vào phòng, tối hôm đó em bỏ cơm dù mệ gọi Khuyên ơi Khuyên hỡi. Mệ ăn xong mệ đi nằm sau khi dặn O Cam:

- Nhớ cất đồ ăn trong củi cho con Khuyên, xí nữa nó có ra mi ráng dỗ cho nó ăn cơm, thấy nó ốm quá mà tau bắt đứt ruột.

Em thầm nghĩ, mệ thật thương con cháu mà không biết cách. Giá mệ nghĩ đến hạnh phúc của dì Châu, của em, mà rộng lượng đôi chút, có phải vui vẻ cả nhà không. Mệ chướng ghê, suy đi nghĩ lại em chỉ biết kết luận bằng ba chữ "mệ chướng ghê".

Em nhìn đăm đăm lên đỉnh mùng, gió thoảng hơi lạnh bâng khuâng. Chợt em nghe tiếng đàn guitare của Hải, bài biệt ly buồn ray rứt làm sao: "...mấy phút bên nhau rồi thôi, đến nay bóng anh mờ khuất, người về u buồn khắp trời, người đi ngàn nhớ thương.."

Em ngồi bật dậy, Hải đang nhắc nhở em lời hẹn hồi chiều. Em thấy thương Hải ghê, dù mệ ngoại có cấm đoán, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em cũng nhất quyết ra gặp Hải ngay bây giờ.

Em đi ra sân, O Cam gọi:

- Cô Khuyên ăn cơm hỉ, tụi dọn hí.

Em gật đầu cho O yên tâm:

- Ừ, O cứ dọn sẵn đi, tui ra đây một chút rồi tui vô ăn.

O Cam nhìn em nghi ngờ:

- Thiệt nghe cô Khuyên, mau vô ăn thiệt nghe.

Em vừa đi vừa cười:

- O ni nói lạ, ăn mà còn thiệt với giỡn, tui vô liền a.

O Cam được dịp kể lể:

- Tại bà biểu tui nói làm răng cho cô đừng bỏ cơm bữa ni, bà sợ cô đau.

Sợ O Cam còn cà kê dê ngỗng nữa, em chạy nhanh:

- Tui ăn mà, O dọn cơm đi.

Bóng dáng Hải với cây đàn guitare lờ mờ dưới ánh sao, trời đêm nay nhiều mây quá.

- Anh Hải.

- Bảo Khuyên, răng lâu rứa? Anh lo ghê, anh sợ mệ không cho Khuyên ra.

- Anh Hải.

Em chỉ nói được có bấy nhiêu thôi rồi đứng bên khóm tre cao dua gió xạc xào.

Hải bước đến gần em:

- Bảo Khuyên, mình sắp xa nhau rồi. Nghĩ đến một ngày không thấy Khuyên là anh buồn muốn chết đi được.

Em nghe cay cay khóe mi:

- Anh Hải, xa anh... Khuyên cũng buồn lắm.

Hải dựng đàn dưới gốc tre, anh vuốt tóc em:

- Thôi nén buồn đi Khuyên, Tết ni mình lại gặp nhau. Hè ni mình lại gặp nhau.

Rồi Hải nhắc:

- Khuyên ơi, hè này mình làm lễ đính hôn nghe Khuyên.

Em gật đầu như một cái máy, em không còn nhớ đến mệ ngoại nữa dù đó là một chướng ngại vật khó mà dẹp bỏ được.

Hải cầm tay em:

- Khuyên, Khuyên hứa với anh đi.

Em lại gật:

- Khuyên hứa mà.

- Đừng quên anh nghe Khuyên.

- Dạ.

- Tết ni anh đưa me anh qua nghe. Rồi Hải cười ánh mắt long lanh. Chắc me sẽ thích Khuyên lắm, Khuyên đơn sơ như một dòng suối, Khuyên dịu dàng như con chim vành khuyên. Khuyên sẽ là một nàng dâu hiền, một người vợ thảo- ngưng một lát, Hải gọi khẽ- Khuyên, con chim khuyên bé nhỏ của Hải.

Em cười nhìn Hải:

- Anh nói sai rồi. Khuyên không phải là con chim mô. Mệ Khuyên nói Bảo Khuyên là chiếc vòng quí, ngày xưa me Khuyên có chiếc vòng, bảo quí ghê lắm, nhưng vì chiến tranh nên bị thất lạc đâu mất, cho nên me Khuyên mới đặt tên Khuyên là Bảo Khuyên để nhớ đến vòng đó luôn.

Hải gật gù:

- Anh biết chớ. Anh biết Bảo Khuyên là chiếc vòng quí. Nhưng Khuyên biết không, ngày còn nhỏ, anh mê đi bẫy chim về nuôi lắm, anh thích nhất là chim vành khuyên vì nó hót thật hay. Nên bây giờ anh muốn...Khuyên là chiếc vòng quí của me nhưng là con chim vành khuyên yêu dấu của anh nghe. Khuyên chịu không?

Gió từ mặt sông thoảng về nhè nhẹ. Gió xua tan mây mù cho ánh trăng vằng vặc trên cao.

- Khuyên ơi, Khuyên hát cho anh nghe một bài đi.

Bình thường em chỉ hát một mình, em hay mắc cỡ lắm, nhưng hiện tại dưới ánh trăng mờ, bên người yêu dấu, hồn em chơi vơi theo tiếng đàn đệm êm đềm, em cất cao lời ca: "Đêm say qua tiếng đàn đôi chim uyên đến giường, chim bảo Xuân đã về trong giấc mộng. Em yêu cầu hát buồn, lả lướt trong màu trắng, yêu đời thanh vắng đón đưa em tôi chăng...".

Không gian vắng im, em nghe hơi thở Hải thật nhẹ, em nghe tim mình đập cũng nhẹ nhàng như sương khói mông mênh. Chắc trời đã khuya, em nhìn vào nhà, khung cửa sổ xa xa vẫn còn ánh đèn, chắc O Cam đang ngồi đợi em vào ăn cơm. Hải như thông cảm nỗi bồn chồn của em, anh nói nhỏ:

- Thôi Khuyên vào nghỉ đi, kẻo mệ la.

Em lưu luyến:

- Mai anh đi rồi à?

Hải bóp nhẹ tay em:

- Ừ, mai anh đi sớm, Khuyên ở lại Huế đợi anh hỉ. Mai anh đi sớm lắm, chắc là không kịp nhìn Khuyên đạp xe đi học một lần nữa mô.

Em nói như sắp khóc:

- Khuyên chúc anh đi đường bình an.

Hải đẩy nhẹ vai em:

- Cám ơn Khuyên. Mai anh về SAIGON với hình ảnh dịu dàng của Khuyên đầy ắp trong trái tim. Đến nơi anh sẽ viết thư liền cho Khuyên. Khuyên nhớ trả lời thư anh với nghe.

- Dạ.

Em không dám nhìn đôi mắt lôi cuốn của Hải, em sợ em sẽ khóc nấc lên trong vòng tay của Hải mất.

Em đẩy nhẹ cửa bước vào, O Cam ngồi tiu nghĩu trên ghế:

- Trời ơi, cô đi mô mà lâu quá sức, cơm canh nguội hết rồi.

Em kéo ghế ngồi trước bàn ăn, tay giở lồng bàn lên:

- Thôi O đi ngủ đi, tui ăn xong tui dẹp rồi tui rửa chén cho.

O Cam đứng lên:

- Tui cũng buồn ngủ lắm rồi. Cô cứ ăn xong rồi đậy lồng bàn lại mai tui dọn, để cô rửa chén bà la tui chừ.

Em nuốt hạt cơm như nuốt đắng cay, em húp muỗng canh như húp dòng nước mắt, sáng mai Hải đi rồi để lại em bơ vơ, đến những ngày dài mong, nhớ, để em mỏi mòn sầu nảo như chinh phụ chờ chồng lên núi vọng phu. Hải ơi, mệ già rồi mệ chướng, Khuyên sợ mệ không chấp nhận cho chúng mình sống gần nhau quá. Mệ mang một mối thù hận đối với người khác phái, mệ vơ đũa cả nắm, mệ nói với em đàn ông con trai người nào cũng gian manh đểu cáng, mệ nói rồi mệ ngưng, mệ chả cho em biết nguyên do, mệ bảo em còn nhỏ quá, con nít hỉ mũi chưa sạch mà muốn biết chuyện người lớn làm chi. Thật em còn nhỏ không Hải, em còn nhỏ sao em đã biết yêu anh, sao em đã cảm nhận được sự cô đơn khi cuộc đời con gái thiếu một ánh nhìn, một lời hỏi han trìu mến? Em lớn rồi Hải ơi, nhưng chẳng biết em có đủ lớn để chống lại thành kiến khắt khe của mệ không? Hãy giúp em thêm can đảm Hải ơi.

Xem tiếp chương 5  & 6