Giấc Điệp Triền Miên - Chương 7 & 8

Chương 7

Chiều hôm đó, Dũng và Tiến, hai người anh của Hằng, cùng với ba cô dùng xe hơi đi du ngoạn các thắng cảnh vùng Di Linh.

Trên đường về, Lan đề nghị :

- Anh Dũng, tụi mình về qua ngả nông trại ông Dzu đi.

- Được, chúng ta chỉ phải đi xa thêm một cây số nữa thôi. Có lẽ cô sợ bà cụ Thân đau nặng hơn ?

- Lan thấy lo cho cụ, vì cụ có một mình. Nhất là lại có bọn trộm ngựa lẩn quẩn ở vùng ấy.

Một lát sau, chiếc xe hơi tiến gần đến nông trại lão Dzu. Họ thấy có ánh đèn toả ra từ một cửa sổ.

- Mình có cảm tưởng là không có gì xảy ra. Hằng nhận xét.

- Lan ơi, cánh cửa căn nhà gỗ mở kìa ! Huệ kêu lên.

- Ừ nhỉ, lạ thật ! Hồi sáng tụi mình đã đóng lại rồi cơ mà ? Lan đáp.

- Đúng vậy, và chị không tin rằng bà cụ đủ sức ra tận đấy để đóng cửa.

- Tụi mình vào xem chuyện gì đi, Dũng đề nghị.

Cậu chạy xe vào sân đỗ lại để mọi người xuống. Lan và Huệ dẫn đầu, cả bọn rảo bước đến căn nhà gỗ. Tiến rọi đèn bấm quanh phòng.

- Lan à, Huệ nhận xét, hình như đã có người vào đây lục soát vì các miếng gỗ thùng xếp ở chân tường bị tung toé ra kìa. Rồi các mạng nhện cũng rơi xuống bừa bãi.

- Điều đó thì có gì lạ ? Dũng hỏi.

- Tụi này đã kiếm được trong đó một mảnh giấy vô cùng quan trọng, Huệ đáp.

- Vậy thì chắc có người đã vào đây lục lọi.

- Dù sao, chúng cũng chẳng tìm thấy được gì đâu, điều đó chắc chắn, Huệ tiếp. Anh em lão Dzu thì đã tẩu tán nữ trang đi nơi khác rồi, còn tụi này thì lượm được mảnh giấy.

Sau đó họ khép cửa lại và quay ra xe.

- Bây giờ có nên vào thăm bà cụ không nhỉ, Hằng thắc mắc.

- Trời tối quá rồi, tụi mình gõ cửa có thể làm cho bà cụ hoảng sợ. Lan đáp.

- Im, hình như có tiếng ai kêu. Tiến đứng dừng lại nói.

- Có chắc không ? Hằng đáp, hay là một con chim hoặc một con thú rừng nó kêu.

Cô chưa dứt lời thì tiếng động nọ lại vang lên. Lần này thì tất cả mọi người đều nghe thấy.

- Hay là bà cụ Thân, Lan nói.

Cả bọn đều tiến về phía căn nhà. Đèn bên trong bật sáng nhưng không thấy tiếng ai qua lại trong phòng. Dũng bèn gõ cửa, tiếng rên rỉ vang lên to hơn.

- Chắc có chuyện gì bất thường ! Huệ lo lắng nói. Có lẽ bà cụ ốm nặng.

Dũng vặn quả nắm nhưng cửa bị khoá. Cậu bèn bảo Hằng :

- Em mở thử cửa sổ xem nào !

- Cửa sổ cũng đóng.

- Vậy mình đành phải đập bể cửa kính, Lan đề nghị. Trước sau gì chúng ta cũng phải vào xem chuyện gì chứ.

Tiến bèn đi kiếm một hòn đá, đập vỡ cửa kính rồi cậu chui vào nhà trước để mở cửa. Vừa vào tới trong nhà, Huệ và Lan đứng sững lại, kinh ngạc. Đồ đạc vất bừa bãi, bàn ghế tủ đổ lỏng chỏng, các ngăn kéo bị dốc ra. Vài tấm ván lót sàn cũng bị nạy lên.

- Chuyện gì thế này ? Hằng sợ hãi hỏi. Cụ Thân đâu rồi ?

Một tiếng rên đau đớn đáp lại câu hỏi của cô. Bà cụ đang nằm sóng soài dưới đất, hai tay bị sây sát và đầu bị một vết thương.

Họ đỡ bà cụ nằm lên giường. Bà cụ nhăn nhó kêu lên một tiếng nữa.

- Ai đã hành hạ cụ như vậy ? Huệ hỏi. Cụ hãy kể cho chúng cháu nghe đầu đuôi đi.

- Hai tên lạ mặt… bà cụ thều thào nói, chúng đã tra khảo tôi vì… tôi không có nữ trang !

Rồi tấm thân ốm yếu của bà cụ run lên, đầu nghẹo về một bên, và bà cụ nằm lịm đi bất động.

- Bà cụ chết rồi hay sao ? Hằng sợ hãi hỏi. Trời ơi !

Huệ cúi xuống bà cụ đáp :

- Không, bà cụ ngủ. Chắc cụ đã trải qua những giây phút kinh hoàng và bây giờ cụ lả người đi đó thôi.

Hằng tức giận nói :

- Thật không ngờ lại có những kẻ tàn ác đến thế ! Hành hạ một bà cụ già yếu không có gì để tự vệ !

- Chắc bọn này đã biết rõ là anh em lão Dzu hiện đang giữ số nữ trang kia. Huệ nói.

- Có lẽ bây giờ nên mời bác sĩ tới coi cho bà cụ, Tiến đề nghị. Anh Dũng ơi, chúng ta đi mời đi.

- Phải đấy ! Huệ tán thành. Và các anh cũng nên mời một cô y tá nữa, vì tôi sợ bà cụ không thể đi lại được ngay.

Sau khi Dũng và Tiến đi rồi, Huệ bắc nước lên đun và dấp nhẹ lên mặt và hai bàn tay bà cụ. Bỗng nhiên bà cụ mở mắt nói :

- Khát nước quá, làm ơn cho tôi ly nước.

Hằng vội chạy xuống bếp rót đầy một ly. Sau khi bà cụ đã uống vài ngụm nước, Huệ khẽ hỏi :

- Cụ có thể kể cho các cháu nghe câu chuyện ra sao không ạ ? Hai tên đã đánh đập cụ là ai vậy ?

- Tôi chưa bao giờ gặp chúng cả.

- Thưa cụ có phải hai tên vận quần áo rách rưới, lấm bê lấm bết và đi xe đạp phải không ạ ? Lan hỏi.

- Đúng thế !

- Vậy là bọn trộm ngựa rồi. Họ đã nói năng gì với cụ ạ ? Lan hỏi.

- Khi tôi vừa mở cửa thì chúng xông ngay vào nhà và bắt đưa số nữ trang. Tôi bảo chẳng làm gì có, thì chúng không chịu và tra khảo bắt tôi phải cung khai nơi cất giấu !

- Cháu tin chắc rằng thế nào chúng cũng sẽ bị bắt và làm tội xứng đáng. Hằng quả quyết.

- Tôi nói thế nào chúng cũng không tin. Chúng mở hết các tủ và nậy cả sàn nhà lên để tìm kiếm. Rồi chúng đẩy tôi ngã xuống đất, làm tôi đau sụn xương không thể nào đứng dậy nổi.

- Thôi, cụ nên quên vụ này đi và nằm nghỉ cho lại sức, Huệ khuyên.

- Hai vụ xảy ra trong một ngày, thật là quá sức chịu đựng của tôi.

Nói xong, bà cụ thút thít khóc, làm mọi người rất bồi hồi xúc động.

- Thôi, cụ hãy bình tĩnh lại, Lan an ủi.

Khi vào bếp lấy ly nước, cô dọn dẹp lại nhà cửa cho đỡ bừa bãi vì đã có Hằng và Huệ trông nom bà cụ. Dọn xong phòng khách, cô sang phòng bên cạnh. Tại đây, giấy má và sách vở vứt bừa bãi dưới đất. Khi cúi xuống nhặt một tập thư lên, cô trông thấy một hộp đen nhỏ, nắp bật ra và chất bột trăng trắng vung vãi ra đất. Lan nhặt chiếc hộp lên và tự hỏi không biết là bột gì. Cô mơ hồ nhận ra một mùi hương quen quen.

- Ta phải quét đi mới được.

Nói rồi, cô đi vào bếp lấy chổi. Nhưng chưa được mười bước, cô thấy choáng váng đầu óc. Cô vội bám lấy thành ghế và cảm thấy buồn ngủ, đôi mí mắt nặng trĩu xuống.

- Chị Huệ ơi ! Cô gọi bằng một giọng yếu ớt. Chị Huệ !

Nhưng cô không đứng vững được nữa, cô ngã gục vào một chiếc ghế bành gần đấy và chìm đắm vào một giấc ngủ triền miên.

Nghe tiếng gọi, Huệ vội chạy vào, thấy Lan đang nằm bất động trên ghế.

- Lan gọi chị hả ? Có chuyện gì vậy ? Huệ vừa hỏi vừa lay nhẹ em mình.

Nhưng Lan vẫn không nhúc nhích. Huệ thấy rằng giấc ngủ của Lan không phải là một giấc ngủ tự nhiên.

- Lúc này Lan nó ở tình trạng giống hệt như mình bị trúng độc hôm nọ ở nhà cụ Đôn. Huệ lo lắng nghĩ thầm.

Đảo mắt nhìn quanh, cô nhận ngay thấy chiếc hộp đen và chất bột trắng bị đổ ra đất. Một mùi hương là lạ phảng phất trong phòng. Lập tức, cô hiểu ngay là chính mùi hương này đã làm cho Lan ngủ say như thế và chính chất bột này là đầu mối cái vụ bí mật mà hai chị em đang để công khám phá.

Huệ vội chạy vào bếp, lấy một chiếc khăn nhúng nước bịt lên mũi và miệng mình rồi trở lên phòng hốt chất bột vào trong hộp.

- Mình phải giữ cái này để mang đi phân tích mới được ! Cô vừa nghĩ vừa lấy một chiếc bao nilon gói cẩn thận chiếc hộp bỏ vào túi áo.

Cô mở rộng cửa sổ cho gió lùa vào rồi lại lay em một lần nữa nhưng vô hiệu. Cô đành để Lan tiếp tục ngủ.

Một giờ sau, Dũng và Tiến trở về với một vị y sĩ và một cô y tá. Tiếng xe hơi làm cho Lan tỉnh dậy. Cô ngáp dài và vươn mình ngồi dậy.

- Ơ kìa ! Ta ở đâu thế này ? Cô vừa ngơ ngác nhìn chung quanh vừa hỏi.

- Em không nhớ gì sao ? Huệ đáp.

- Hình như tụi mình ở nông trại lão Dzu thì phải.

- Hiện giờ chúng ta còn đang ở đó. Ban nãy em vào đây làm gì vậy ?

- Em thu xếp lại căn phòng cho gọn ghẽ.

- Em có thấy một chiếc hộp nhỏ đựng bột trắng dưới đất không ?

- À có, chị nói em mới nhớ ra. Em vừa định quét nó đi thì thấy buồn ngủ quá, em bèn nằm xuống ghế ngủ luôn.

- Em ngủ được gần hai tiếng đồng hồ rồi đó. Bây giờ em thấy trong người thế nào ?

- Đầu óc em còn hơi quay cuồng.

- Đúng là chị cũng có cảm tưởng đó khi chị đã ngủ trong nhà cụ Đôn bữa trước. Lan này, chị chắc thứ bột đó đã làm em ngủ.

- Thật vậy sao ?

- Chứ còn gì nữa.

- Nhưng tại sao nó lại ở đây ?

- Chị đoán rằng anh em lão Dzu vẫn giữ nó trong người và khi đi vội vã họ đã quên không mang theo.

- Chị nói có lý. Vì chất bột ngủ này rất cần thiết cho bọn họ nếu chẳng may họ bị cảnh sát bắt.

- Lẽ dĩ nhiên. Chỉ cần tung ra một nắm bột là các nhân viên công lực bị đưa vào cõi mộng, trong khi chúng có thể cao chạy xa bay một cách dễ dàng.

Sau khi khám bệnh và chích thuốc cho bà cụ, vị y sĩ kêu chị em Huệ Lan sang phòng bên và nói :

- Những vết thương của bà cụ sẽ chóng lành. Tuy nhiên, bà cụ đã bị xúc động quá mạnh, bà cần phải tĩnh dưỡng và tránh sự ưu phiền thì mới mau bình phục. Y khoa không thể làm khác hơn nữa được.

- Vâng ạ, Lan đáp. Khổ một nỗi là bà cụ cứ thắc mắc hoài về hai người con nuôi của bà.

- Nếu có thể thì các cô nên báo cho họ biết là tốt nhất, vị y sĩ đề nghị.

Huệ lắc đầu ;

- Thưa bác sĩ, không được đâu ạ. Dù có kiếm ra họ, chưa chắc gì họ đã chịu về.

- Thế thì cũng khó giải quyết thật.

Vì đã có cô y tá ở lại chăm sóc cho bà cụ nên hai chị em Huệ Lan và Hằng có thể trở về. Hằng hứa với bà cụ là má cô sẽ kiếm hộ bà một người giúp việc cẩn thận ngoan ngoãn để trông nom nhà cửa cho bà.

Khi cả bọn về đến nhà thì đã gần chín giờ đêm. Trong nhà đèn thắp sáng choang.

Vừa xuống xe, họ nhận thấy một đám nhân viên công lực đang tụ tập trước sân.

- Hình như người ta đã bắt được hai tên trộm ngựa thì phải, Dũng vừa nói vừa chạy tới xem.

Quả nhiên hai tên trộm đang bị trói tay sau lưng và mấy cảnh sát viên sắp đẩy chúng lên xe để giải về Ty. Ông Chất cho biết là hai tên này đã bị bao vây tại một khe núi và bị bắt sống sau khi nổ vài phát súng. Hai chiếc xe đạp cũng đã lấy lại được rồi.

- Thưa bác, cháu muốn hỏi họ vài câu trước khi họ bị giải đi, Huệ đề nghị.

- Ừ được, cháu muốn hỏi gì thì hỏi đi.

Lan và Huệ bèn thuật lại những sự việc đã xảy ra tại nông trại bà cụ Thân cho ông Chất và mọi người nghe. Theo ý các cô thì hai tên trộm này chính là hai tên lạ mặt đã vào khảo của và hành hạ cụ Thân.

- Không, không ! Tụi tôi chưa bao giờ tới đó hết, chúng chối dài.

- Nhưng ít nhất mấy anh cũng đã đến đấy một lần vì chính mấy anh đã cướp xe đạp của chúng tôi chứ ai ? Lan đáp. Các anh khó chối lắm vì bà cụ Thân sẽ nhận diện ra các anh một cách dễ dàng.

- Tụi tôi còn thấy các anh vào trong căn nhà gỗ nữa, Huệ nghiêm giọng nói. Chắc các anh đã khám phá ra số nữ trang đó phải không ?

- Tụi tôi chưa bao giờ được nghe nói đến số nữ trang nữ chiếc gì hết.

- Phải, tôi biết là các anh đã không tìm thấy, Huệ chậm rãi tiếp. Vì nó đang ở trong tay những người còn quỷ quyệt hơn các anh nhiều.

- Cô muốn nói đến tên Tư Xuân đầu đảng của bọn Dzu hả ?

- Anh biết hắn sao ? Huệ hỏi.

- Tôi có nghe hắn nói chuyện với anh em lão Dzu, tên trộm đành thú nhận một cách miễn cưỡng.

- Như vậy là anh đã biết những gì liên quan đến số nữ trang kia phải không ? Lan hỏi.

- Chúng tôi cầu cho thằng đó phải vào tù, tên trộm càu nhàu.

- Điều đó thì chắc chắn rồi, Huệ đáp. Nếu tìm ra tên Tư Xuân, cảnh sát sẽ tóm liền, anh đừng lo.

- Tôi muốn phát giác cho cô biết một điều này, tên trộm bí hiểm nói, nhưng với điều kiện là phải thả tôi ra.

- Tôi sẵn sàng nghe anh nói, Huệ gật gù, nhưng còn điều kiện kia không phải thuộc quyền tôi.

- Tôi không biết chắc hắn đi đâu, mà chỉ nghe hình như hắn đi về… đi về…

Hai cô hồi hộp lắng tai nghe, hy vọng tên trộm sẽ nói hết câu.

- Tụi tôi nghe hắn nói, sẽ về Đàlạt, khu Lam Sơn gì đó…

Chương 8

Khi nghe tên trộm nói là Tư Xuân về khu Lam Sơn Đàlạt, Huệ và Lan mừng thầm trong bụng, nhưng không hề để lộ ra ngoài. Hai chị em sẽ còn cơ hội theo dõi hắn và bọn đồng loã là Dzu và Yến Nhi.

Tới đây, cảnh sát giải hai tên trộm về sở.

Sáng hôm sau, hai chị em Huệ Lan và Hằng rời nông trại với bao luyến tiếc ! Mấy ngày nghỉ đã trôi qua quá mau, bây giờ phải nghĩ đến việc trở về trường.

- Mình không còn lo ngại gì nữa từ lúc biết là Tư Xuân về khu Lam Sơn, Lan tươi cười nói. Tuy nhiên, mình vẫn tiếc ngẩn ngơ khi phải rời nông trại của hai bác.

- Thật chưa bao giờ tụi này lại trải qua những ngày nghỉ ly kỳ đến thế ! Huệ tiếp. Chỉ trong vài ngày mà tụi mình đã làm được bao nhiêu công chuyện !

- Thưa má, con hy vọng là bà cụ Thân sẽ chóng bình phục, Hằng quay sang nói với bà Chất. Tội nghiệp cho bà ta quá !

- Để mẹ kiếm gấp cho bà ấy một người giúp việc, bà Chất hứa. Mẹ sẽ sang thăm bà ấy luôn.

Ông Chất lái xe tiễn ba cô ra bến xe đò để trở về Đàlạt.

Sau khi chào ông một lần cuối, Lan nói :

- Thưa bác, chúng cháu sẽ không bao giờ quên được những ngày ở nông trại và sự tiếp đãi quá nồng hậu của hai bác.

***

Trong mấy ngày nghỉ ở nông trại, Lan vẫn nghĩ đến chiếc máy của mình và cô tự hỏi nó có được an toàn hay không ? Vì vậy, cô rất vui khi biết được rằng trong lúc cô vắng mặt, Phượng đã cất giữ hộ và trao trả y nguyên lại cho cô.

- May mà con Ly không biết mình giấu ở đâu ! Phượng cười tâm sự.

Lan dùng tất cả thời giờ rảnh rỗi để hoàn thành chiếc máy. Cô có mua thêm bánh xe để cơ phận được hoàn bị hơn.

Rồi, vào một buổi chiều đẹp trời, cô dạo bản nhạc “Hè về” trên phím đàn và rất đỗi vui mừng nhận thấy những nốt nhạc đã in lên cuộn giấy một cách rõ ràng, ngoại trừ một vài chỗ nhầm lẫn.

- A ! Được rồi, chị Huệ ơi ! Cô reo mừng. Cái máy của em chạy rồi này !

Chẳng mấy chốc, tất cả trường đều biết tin này. Mọi người đều thán phục tài sáng chế của Lan.

Riêng chỉ có Ly và Mai là không hài lòng chút nào về sự thành công đó.

- Ồ, cái máy của Lan chẳng ra quái gì cả ! Ly đanh đá nói. Nó phạm cả trăm lỗi !

- Bồ cứ yên chí ! Tôi biết lý do tại sao rồi. Tôi sẽ điều chỉnh lại và chỉ trong vài ngày nữa là nó sẽ đi đến chỗ tuyệt diệu cho coi.

- Có lẽ tôi cũng sẽ sửa vài chỗ, Ly lẩm bẩm, nhưng cô nói quá nhỏ không ai nghe thấy.

Sáng hôm sau, khi xuống lấy thư, Ly suy tính kế hoạch để hại Lan, khi cô vừa định trở về phòng thì bà giám thị bảo cô :

- Ly à, chị bảo dùm Huệ và Lan xuống ký nhận một phong thư bảo đảm nhé.

Cô vội lên phòng báo tin cho hai chị em. Vì không nghi ngờ ác ý của Ly nên hai cô vội xuống ngay và quên không khoá cửa phòng.

- Hay quá, cơ hội tốt đã đến với ta ! Ly tự nhủ.

Ly bước tới gần cái bàn để chiếc máy, do dự một lát và cuối cùng đẩy chiếc máy rơi xuống đất. Vài sợi dây đứt tung và một bộ phận bị sút ra, lăn trên mặt sàn.

Ly kêu lên một tiếng nhỏ, và tái mặt lại. Cô không có ý định phá chiếc máy nặng nề đến thế. Nhưng cô lại tự an ủi ngay :

- Chả sao cả, cóc cần ! Cô vừa bước ra khỏi phòng vừa nghĩ. Mặc xác con Lan ! Nó cứ tưởng như mình “siêu” lắm !

Hai chị em Huệ và Lan lấy thư xong trở về phòng. Khi mở cửa ra, Lan sửng sốt kêu lên. Cái máy yêu quí của cô đang nằm lăn lóc dưới đất.

- Trời ơi ! Coi cái máy của em này chị Huệ !

- Khổ quá, Lan ơi ! Sao em lại lơ đãng thế ? Em đã để nó quá gần mép bàn phải không ?

- Đâu có ! Lan cải chính. Em đã cẩn thận đặt nó ở giữa bàn cơ mà.

- Nhưng có lẽ không đến nỗi nào đâu Lan ạ ! Huệ an ủi.

Sau khi xem xét kỹ, hai cô nhận thấy không những chiếc máy hết chạy mà nó còn bị hư nặng.

- Nhiều dây bị đứt, các bánh xe bị lệch lạc và một bộ phận bị mất ! Lan than thở. Ai mà lại có thể làm điều thất nhân thất đức như thế này ?

- Thế em cho rằng người ta đã cố ý phá hoại hay sao ? Huệ hỏi.

- Em tin chắc như thế. Tự nó không thể nào rơi xuống đất được.

- Hồi nãy Ly nó đến báo tin mình có thư. Không hiểu có phải nó… nó…

- Nó đã ghen ghét với em từ khi em bắt đầu chế chiếc máy này ! Lan tức giận nói. Em phải tố cáo nó với bà Đốc mới được !

- Nhưng tụi mình có bằng cớ đâu ? Huệ cãi.

- Mặc dầu thế, em vẫn tin chắc chính nó là thủ phạm, chứ không còn ai vào đây nữa.

- Ở địa vị em, chị sẽ không nói gì hết. Em có thể sửa chữa chiếc máy lại được không ?

- Có thể được, nhưng chắc cũng lâu ngày mới xong, Lan buồn bã đáp. Thế mà em cứ định biểu diễn nó vào ngày 14 tới, là ngày đại hoà tấu của trường kia đấy.

- Thôi để chị sẽ cố gắng giúp em, Huệ đề nghị.

- Nhưng trước khi bắt tay vào việc, em cần phải ra khu chợ Hoà Bình mua vài món phụ tùng đã.

- Ừ, thì em kê vào giấy đi, rồi tụi mình đi ngay bây giờ. Lúc về, nhân tiện tụi mình sẽ ra tiệm giặt của chú Lầu hỏi xem có tin tức gì của chú Phoóng chưa. Chắc em còn nhớ trước đây mình đã ngẫu nhiên hỏi chú Lầu và biết rằng hai người là bạn với nhau.

Hai chị em lẳng lặng xin phép bà Đốc và nhảy lên xe lam để ra chợ Hoà Bình. Mua xong, họ ghé qua tiệm giặt của chú Lầu và biết rằng đã tìm ra vết tích của chú Phoóng. Chú Lầu hẹn ngày mai nếu hai cô trở lại, chú sẽ cho kêu chú Phoóng tới gặp hai cô.

- Tụi mình cũng phải đến thăm bà Minh nữa, Huệ bảo em. Mong rằng bà ta đừng có gặp điều gì rắc rối nữa.

- À, có lẽ mình nên mang theo cái hộp đen nhỏ đến cho bà ta xem chị ạ, Lan đề nghị. Em muốn đưa đi phân tích chất bột ấy xem có phải chính nó làm cho ta buồn ngủ không.

- Thì em cũng có thể tự thí nghiệm lấy được mà ! Huệ ranh mãnh đáp.

- Thôi, cho em xin đi ! Nếu em muốn sửa chiếc máy cho kịp ngày, thì làm sao mà ngủ như vậy được ?

Về đến trường, hai chị em vội mang chiếc máy ra sửa. May thay ! Sự thiệt hại cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng. Tuy vậy, cũng phải mất nhiều tiếng đồng hồ để thay những bộ phận bị sai lệch hay bị mất. Huệ và Lan làm việc suốt tối hôm ấy. Hai cô khoá chặt cửa phòng lại, ai kêu cũng chẳng thèm lên tiếng.

Khi đèn nhà trường đã tắt được vài phút, họ vặn nốt mấy con vít và Lan vui mừng nhận thấy chiếc máy bây giờ chạy còn tốt hơn cả lúc trước nữa.

- Lạ quá chị Huệ ơi ! Lan kêu lên sung sướng. Con Ly không chủ tâm mà nó đã giúp em một việc hữu ích thật bất ngờ !

- Lần này em phải đi xin bằng sáng chế gấp, trước khi có những điều bất trắc có thể xảy ra, Huệ khuyên.

- Vâng, ngày mai em sẽ mang máy xuống trình ông bà Đốc và nhờ ông xin hộ em một bằng sáng chế.

- Ý kiến của em hay đó.

Sáng hôm sau, khi Lan ở phòng ông bà Đốc ra, Huệ vội hỏi :

- Thế nào, ông bà bảo sao ?

- Ông bà thấy sáng kiến của em rất hay. Ông đã ngợi khen và hứa sẽ xin cho em một bằng sáng chế. Khi nào có nó trong tay, em mới đem máy ra biểu diễn cho mọi người coi.

- Lan à, chị rất hãnh diện về em đó !

- Trời ơi, nếu không có chị khuyến khích và giúp đỡ em thì chắc đến Tết Congo cũng chưa xong được.

Ngày hôm nay chắc bận rộn lắm vì nhà trường tổ chức buổi đại hoà tấu ca nhạc. Lan và Huệ đều ở trong ban hợp ca. Sau khi tập dượt suốt buổi, họ chạy ngay tới tiệm giặt ủi của chú Lầu như đã hẹn.

- Tụi mình còn nhiều việc phải làm quá đi mất, không còn nghỉ ngơi được một chút nào nữa ! Lan thở dài nói. Trong đầu em lúc này chỉ toàn là nhạc, bài học và máy móc…

- Lại còn chuyện buôn lậu của bọn Dzu, thuốc ngủ và ba Lầu nữa chứ, Huệ tiếp.

Hai cô tới tiệm giặt trễ mất vài phút. Chú Phoóng đã đứng đó từ bao giờ và đang đi bách bộ với vẻ bồn chồn.

- Ngộ tưởng mấy cô hổng có tới chớ ! Chú lên tiếng khi thấy hai cô.

Trông diện mạo chú thật thiểu não, chú gầy đi nhiều, mặt mũi bơ phờ và quần áo rách tả tơi.

- Chuyện gì đã xảy ra vậy chú Phoóng ? Lan hỏi. Chú cứ kể hết sự thật đi. Có phải Tư Xuân đã bắt cóc chú bữa nọ đó không ?

- Phải. Chú Phoóng đáp. Tư Xuân “ló lem” tôi đi thật xa, “lồi” cột cái “pàn tay” tôi lại, “lồi” bỏ tui bị “lói” cái bụng. May phước sau một ngày tôi trốn “lược” về “lây”.

- Chú có biết tại sao bọn chúng làm vậy không ? Huệ hỏi.

- Chắc cô Yến Nhi và ông Dzu mướn “ló” nhốt tôi ló. Tôi “piết nhiều” quá mà !

- Chú muốn nói đến cái vụ buôn lậu của họ hả ?

Chú Phoóng lo ngại nhìn Lan :

- Tôi hổng biết cái chi về “puôn” lậu hết ! Tôi hổng “piết” chi hết.

- Thế chú có bao giờ thấy cô Yến Nhi có một thùng đựng nữ trang châu báu không ?

- Cô Yến Nhi có cái xâu hạt “póng” nhưng hổng có quí báu cái gì.

- Không phải, tôi muốn nói đến những đồ châu ngọc chưa làm thành nữ trang cơ, Lan cắt nghĩa. Những viên hồng ngọc này, bích ngọc này, hột xoàn này, hãy còn để nguyên hạt chứ chưa có xâu thành chuỗi hoặc chưa nhận vào vòng, nhẫn, bông tai.

Chú Phoóng ngần ngừ và có vẻ sợ sệt khi sắp muốn tiết lộ những gì chú biết.

- Tụi tui là bạn mà, chú đừng ngại, Huệ chậm rãi nói.

- Ờ, tui có thấy nữ trang ở nhà, lúc cô Yến Nhi mới “li” chơi tầu thủy về. Ông Dzu ổng “lộc” ác lắm, ổng tưởng tôi “li lói” với ông cò nên cho Tư Xuân “pắt” tôi để hai người chạy “li” xa đó.

- Chú gặp Tư Xuân lần đầu hồi nào vậy ? Lan hỏi.

Chú Phoóng im bặt liếc nhìn chú Lầu như hỏi ý kiến.

- Nị kể hết đi, chú Lầu khuyên bạn sau vài giây im lặng. Mấy cô là “pạn” mà, sẽ giúp nị với ngộ mà.

Lan lại gặng hỏi thêm. Cuối cùng, chú Phoóng mới thú nhận cái điều mà hai cô đã nghi ngờ từ lâu. Tư Xuân đã lo giúp hai người khách trú này vào Việt Nam không giấy tờ. Mặc dù họ đã nạp cho hắn một số tiền khá lớn, hắn vẫn không vừa lòng và thỉnh thoảng hắn lại đến làm tiền thêm.

- Tư Xuân làm như vậy với nhiều người đồng hương của tôi lắm. Mấy cô hổng nói với ai chớ ?

Thấy Huệ và Lan chưa trả lời, mối lo âu thoáng hiện trên nét mặt chú Phoóng.

- Mấy cô hứa “li” chớ ! Chú năn nỉ. Đừng làm cho ngộ vô cái nhà tù nhá.

- Không, không, hai chú sẽ không bị bỏ tù đâu, Huệ trấn an, nhưng có thể bị trục xuất khỏi Việt Nam vì không có giấy tờ đàng hoàng.

- Trời ơi ! Ngộ hổng muốn về Tầu lâu ! Ngộ muốn ở “lây” hà ! Chú Phoóng buồn bã nói.

- Tụi tôi sẽ cố giúp hai chú. Nhưng tụi tôi thấy hai chú không thể nào tiếp tục sống như vậy được : vừa bị tên Tư Xuân làm tiền, vừa lo sợ bị bắt.

- Mà “piết” làm sao hả mấy cô ?

Trên con đường trở về trường, hai chị em bàn tán rất lâu về vụ này. Họ thấy tội nghiệp cho hai người khách trú. Tuy nhiên hai người này đã vi phạm luật lệ, đó là một điều rất khó nghĩ cho hai cô.

- Nếu tụi mình không nói gì hết thì Tư Xuân sẽ tiếp tục khai thác họ, Lan lưỡng lự nói. Nhưng nếu mình nói ra thì rất có thể họ bị đuổi về nước. Thật khó mà tìm được một biện pháp ổn thoả.

- Ta phải hỏi ý kiến một vị nào lớn tuổi mới được.

- Hay tụi mình hỏi ông bà Đốc ?

- Hay lắm ! Tụi mình sẽ đi gặp ngay ông bà khi về tới trường.

- Em hy vọng rằng mọi việc sẽ ổn, Lan thở dài nói. Em bắt đầu thấy lo rồi đấy, tất cả những vấn đề này quả thật là rắc rối.

- Đúng vậy, Huệ đáp. Không những thế, hồi nãy mình lại khám phá ra nhiều điều lạ nên chị có cảm tưởng rằng chúng ta sắp đạt tới mục tiêu rồi đó.

Xem tiếp chương 9 & 10 (hết)