Truyện ngắn của LINH HƯƠNG
Trích từ Bán nguyệt san Tuổi Hoa số 138 & 139 (năm 1970)
Nguồn: ĐÈN BIỂN sưu tầm & đánh máy
------------------
eBook
1
Ngón tay trỏ của chú Giao nằm im trong lòng bàn tay siết chặt của em, hai chú cháu chúng em tiến chầm chậm qua chiếc sân lót đầy sỏi trắng mà lối vào phòng khách được phân định bằng hai dãy gạch thẻ đỏ đặt chéo xếp song song và cách nhau một quãng xa. Khác với lúc ở trên xe em líu lo bên chú như một chim họa mi tập hót, cô bé họa mi đó giờ đây đã phải hồi hộp, hồi hộp một cách sung sướng – đặt những bước chân ra vẻ mạnh mẽ để đánh tan cảm giác run rẩy xúc động lên nền sỏi trắng như cô bé mẫu giáo lần đầu tiên đặt bút đồ lên hàng chữ ở đầu trang vở mới trắng tinh. Có cái gì rào rạt trong tim và thánh thót, êm ả trong hồn nó một nửa lôi em lùi lại, bé dại trong lòng chú Giao để níu kéo những giây phút ấm cúng hạnh phúc của khung cảnh quyến thuộc gia đình, kéo dài trong những ngày nghỉ hè, và một nửa đẩy em sấn tới, lao mình vào cuộc tranh đua học tập tình bằng hữu, tình thầy trò đằm thắm, thiêng liêng thu hút bởi tiếng huyên náo bên trong khu phòng khách. Những tiếng ồn ào quen thuộc mà bất cứ một phút xa trường nào em cũng nhớ tới, cũng mong mỏi được nghe như đánh dấu của một quá khứ ấu thơ thắm thiết. Có một lúc em định cúi xuống nhặt một hoa soan cuối mùa màu vàng úa rủ mình trên thềm gạch, giữa những bóng mát thay nhau hứng những tia nắng mai dìu dịu để ngăn tiếng tim vỡ trong lồng ngực, tiếng thác reo đổ trong hồn. Nhưng dợm buông tay khỏi ngón tay chú Giao, em lại thôi. Một bâng khuâng nào đó đã cho em ý nghĩ ngón tay chú ví như cái móc thời gian, nếu buông tay ra khỏi, em sẽ bị đẩy dạt về tương lai thật xa, thật xa mà quá khứ, em đã từng không muốn rời bỏ nó.
Quả thật, em không muốn nghĩ ngợi gì nữa cả khi buông chú để ôm chầm lấy bóng dáng soeur Sabine xuất hiện nơi cửa vào. Soeur chỉ kịp tròn mắt:
- Ái chà, soeur không ngờ Như An của soeur chóng lớn thế cơ!
Em há miệng thật to để cười và để tíu tít:
- Trời ơi, chứ con gặp soeur con nhận ra liền… soeur chả thay đổi tí nào cả.
Trong lúc soeur đưa em thật xa, nhìn thật kỹ bằng vẻ âu yếm lạ thường rồi bất ngờ siết em lại gần bằng cả hai cánh tay và đặt một chiếc hôn dịu dàng trên trán thì chú Giao tiến đến gần, chú hỏi:
- Thưa soeur, cháu Như An có đến muộn giờ không ạ?...
Nụ cười của soeur có pha vẻ dễ dãi khi với cầm chiếc vali trong tay chú Giao:
- Ối dào! Muộn gì mà muộn?
Chú Giao nhìn em rồi nhìn soeur:
- Thôi tuần sau chú lên đón… Thôi xin phép soeur…
Và chú giơ ngón tay trỏ lên như giao hẹn với nụ cười mỉm trên môi:
- Nhớ không được khóc đấy!
Nép đầu vào một trong hai cánh tay soeur Sabine choàng qua vai, em cố gắng cười một cái thật tươi với theo chú đang bước khỏi cửa:
- Không đâu ạ, cháu lớn rồi chứ bộ…
Nói thế mà mắt em cũng bắt đầu rưng rưng. Soeur xoa mái tóc cúp sát ót của em, giọng vỗ về:
- Thôi bây giờ vào trình với các soeur khác đi con.
Trước khi bước vào trong, soeur còn cẩn thận bẻ cổ áo em cho ngay ngắn và vuốt thẳng thớm chiếc váy màu sẫm. Điều làm em cảm động là hình như trong ý nghĩ, những cử chỉ của soeur vẫn còn dành cho em của 5, 6 năm về trước đã òa lên khóc và nhất định vùng vẫy khỏi tay ma soeur để chạy theo bóng dáng Ba Me khuất dần nơi cổng. Hình ảnh ấy, bây giờ em vẫn còn hình dung rất rõ ràng trong quang cảnh phòng khách em đi qua: một cô bé giơ tay chùi chùi những giọt nước mắt lăn trên má trong lúc Me cô cúi xuống sát bên thầm thì những gì không rõ. Một cô khác giật kéo chiếc vali, không chịu cho ma soeur xách đi, một mặt níu áo người cha. Cũng có những chị lớn lủi thủi xách vali vào một mình điềm tĩnh và vui vẻ.
Em bỗng cảm thấy mình trở nên máy móc với những tiếng “thưa ma soeur, con mới vào!” và “Vâng ạ” lập lại mãi trên môi từ lúc gặp soeur hiệu trưởng Maria Goretti, soeur Giám Đốc Yvonne và các soeur khác cho đến lúc chiếc chìa khóa phòng được soeur đặt vào tay và còn mình em với chiếc vali kềnh càng nơi hành lang vắng lặng, tâm hồn em như chợt bình tĩnh trong bầu không khí của thảnh thơi, an nghỉ. Có lẽ cảm giác mà không bao giờ em quên được là khi bước chân vào phòng mình là nỗi sững sờ, bàng hoàng ; cho đến sau nầy, nỗi sững sờ của ngày đó vẫn còn làm em tê tái trong từng loạt cảm giác khác nhau. Nó không chỉ đến từ bóng dáng thứ hai xuất hiện sẵn trong phòng mà còn đến cả cách bày biện khéo léo, ý tứ của một kẻ biết phòng mình còn thêm một người ở nữa. Và nhất là đôi mắt, lần đầu tiên đôi mắt đã làm em chú ý. Như cảm thấy sự ngượng ngập của em, cô bé lên tiếng trước, vui vẻ:
- Thế là bồ đến sau nhé, tên gì nhỉ?
Em lúng túng giây lâu mới trả lời được:
- Tên An… Như An, còn bồ?
Cô bé chợt reo khẽ:
- Vậy là tên hai đứa mình cùng bắt đầu bởi một chữ… người ta tên Ái, Trần Thúy Ái…
Em dè dặt:
- Ái… mới vào năm nay… hả?
Ái gật đầu mạnh, tươi cười:
- Ừ… mấy năm trước Ái học trường tỉnh.
Sau một lúc sắp xếp đồ học lên bàn và đồ đạc trong vali đẩy vào gầm giường, em rút ra một bộ đồ, ôm trong tay và lần này nói với Ái thật tự nhiên:
- Ái ở đây…, Như An đi thay đồ một chút nha…?
Cô bé đu đưa hai chân buông thõng từ trên giường nhìn em. Em vội vã rời phòng, óc rối bời ý nghĩ. Em cũng chẳng hiểu tại sao, trong khi những năm ở nội trú trước, chả bao giờ em nhận được những cảm giác như thế nơi người chung phòng, có lẽ tại họ lớn quá để em trở thành em nhỏ, có khi lại là một cô bé nhỏ xíu để em trở thành chị lớn. Nhưng năm nay kẻ ở chung phòng lại là cô bé đồng trang lứa, có thể nào em lại bối rối vì ý nghĩ không biết đứa nào phải chăm sóc đứa nào? Chắc chắn không vì quả thật nơi Ái có nhiều điểm lạ – có thể chỉ đối với em – những nụ cười bừng nở, tươi tắn rồi vụt biến. Có thể tại em quan trọng hóa, thôi nhất định không nghĩ tới nữa… Nhưng còn đôi mắt, tại sao đôi mắt làm em nhớ hoài… Đôi mắt, đôi mắt như khoảng tối có nhiều bóng lá râm mát…
2
Chúng em vừa tan bữa điểm tâm thì trời cũng lờ mờ sáng, ngay đỉnh đầu hai đứa là ngôi sao mai chói lòa, những chùm lá trên cây có màu tươi hơn và đưa đẩy những làn gió mát lạnh hơi sương. Ái hít thật mạnh một hơi dài rồi rụt đầu kéo cao cổ áo làm em bật cười:
- Những tháng nầy chưa lạnh đâu cô, những tháng gần Tết kìa…
Ái hồn nhiên:
- Ái chà, Ái phải nói Ba Má sắm áo len dầy mới được, bây giờ mà Ái thấy lạnh rồi đây…
Chữ Ba Má như muốn bóp nghẹt con tim, em lảng sang chuyện khác:
- Không biết năm nay ai phụ trách lớp mình Ái nhỉ. Cầu trời cho mấy soeur hiền hiền…
Ái cũng cười:
- Ừ, Ái cũng mong vậy… Sao Ái lạnh quá à, hai đứa mình đi lên xem lớp mới đi…
Nói xong Ái tụt khỏi băng đá lạnh ngắt, quàng chiếc cặp lên một bên vai. Cô bé thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy hai chiếc bóng nhỏ nhắn chạy ào lại chỗ em đứng tíu tít và tiếng em như reo:
- Trời ơi, Hạnh, Thục đó hả… Sao hôm qua An không thấy hai bồ?
Hai con bé như mới có dịp nói:
- Tại Thục mới vào tối hôm qua, Thục với Hạnh ở một phòng.
- An vào từ hồi sáng phải không?
- Nghe nói soeur Agathe phụ trách lớp mình đó An à…
Em chỉ biết gật lấy gật để và trả lời:
- Soeur Agathe hả? Nghe nói soeur đó khó lắm mà… Hạnh nghe nói thật không?
Con bé Hạnh vờ như sợ hãi, khoanh hai tay trước ngực và xoay đi một vòng:
- Thật chứ… eo ơi! Thế thì ghê quá cơ.
Thục có vẻ lạc quan:
- Vậy còn đỡ hơn soeur Maria Goretti, soeur ấy còn khó hơn soeur Agathe nữa, nghe nói tụi bên B đang sợ đây… Thục “khoái” soeur Agathe hơn.
Mãi đến bây giờ em mới chợt nhớ ra Ái đang đứng lặng lẽ bên cạnh, em trịnh trọng:
- À, An giới thiệu với Thục, Hạnh… đây là Ái, ở chung phòng với An…
Bỗng từ giây phút ấy, Ái trở thành trầm lặng như một tượng đá biết di động bên em với hai nhỏ bạn cũ, chúng em trở nên ồn ào như ngôi chợ nhỏ trước lớp Ngũ A. Thật tình em muốn kéo Ái vào không khí sôi nổi vui vẻ bằng nhưng câu hỏi liên tiếp nhưng cô bé chỉ trả lời bằng những tiếng ngắn. Em không đoán được Ái có giận em hay không vì lúc hé miệng trả lời, cô bé luôn luôn nở nụ cười. Nụ cười thoáng lên như ánh sao chớp rồi tắt mất. Em tin sẽ có dịp giải thích cho Ái hiểu rõ.
Nhờ vóc dáng nhỏ nhắn và có tên cùng bắt đầu bằng chữ đầu mẫu tự nên hai đứa được xếp ngồi gần nhau ở bàn đầu dãy giữa, chúng em có cảm tưởng như đang dự phần vào cuộc khánh thành một lớp học mới. Nơi đây cái gì cũng đẹp, cũng mới. Từ nước vôi màu vàng tươi trên vách đến cái bảng đen loang loáng ánh mặt trời rạng đông. Từ dãy bàn ghế cách quãng đều đặn đến khung cửa sổ có nhiều rặng cây căng gió, đến nền gạch Tây sạch bóng, mát mắt. Nhất là cái chỗ em ngồi, ngay từ đầu em đã ưng ý vô cùng, thật là một chỗ lý tưởng cho việc học hỏi. Em đã hít thật mạnh mùi gỗ mới nồng nồng, ghé mắt dõi theo những chú mọt lủi nhanh trong các khe hở và áp má lên mặt bàn trơn mát. Hồi đó, tụi em vẫn hay có trò chơi thế nầy trong những giờ nghỉ: hai đứa cùng áp tai lên hai đầu bàn. Thế là lúc đó đứa ở đầu nầy muốn nói gì hoặc muốn hát hỏng gì đứa ở đầu kia nghe cả. Nhưng nếu nhấc đầu lên khỏi bàn thì chả nghe được gì hết. Lúc soeur Agathe loay hoay dọn dẹp chỗ ngồi thì em nẩy ra ý định cùng chơi với Ái trò chơi nầy nhưng con bé không trả lời. Có lẽ Ái đang nhìn theo bọn học trò mới lần lượt kéo vào lớp, im lặng nhưng không giấu nổi nét hân hoan. Hình như có ai thọt lưng em bằng cây thước kẻ, em quay lại liền để kịp nhận ra khuôn mặt vui mừng của Hòa, Như Hòa, nhỏ bạn thân nhất của năm Đệ Thất. Hai đứa vẫn bị tụi bạn hiểu lầm là hai chị em vì tên có chữ lót giống nhau. Cũng từ đó mà hai đứa chơi thân, nhưng tiếc một cái là Như Hòa ở ngoài, không ở nội trú như em. Con bé tì cằm sát mặt bàn, liến khỉ:
- Ê nhỏ, làm gì mà mau lớn quá vậy?
Em cũng trừng mắt, làm ra vẻ dữ tợn, nhưng nói thật khẽ:
- Chứ còn mi, cái mặt sổ sữa như vậy chắc là bò theo má tối ngày…
Con bé cười khúc khích, phát một cái vào vai em để em kịp nhận thấy khuôn mặt soeur Agathe quay lại. Hai đứa hoảng hồn ngồi im. Em ném một cái nhìn áy náy về phía Thúy Ái. Nhưng mặt cô bé vẫn như thường nhìn sau lưng quyển tập mới, chắc đang tính toán để chép thời khóa biểu. Em cũng soạn ra một quyển tập và bắt đầu viết.
Chuông đổ, rồi thì tiếng đọc kinh vang lên. Đó là một thông lệ của trường mà bao giờ em cũng yêu quý. Có ai biết được tâm trạng bồi hồi, cảm xúc riêng em khi nhìn thấy được nơi những kẻ cùng đọc một kinh, cùng hát một điệu với mình tình đoàn kết kín đáo, sâu xa? Có ai biết được nỗi rung động của em khi chính ở giây phút nầy biết được mình chắc chắn vẫn được sống, chạy nhảy, nô đùa ở nơi mà em hằng nhớ thương, quyến luyến? Bất giác, em đưa mắt nhìn Ái. Cho đến sau nầy, mỗi khi nhớ lại, em vẫn còn cảm thấy được sự thích thú lúc ấy khi khám phá ra một điều lạ: Ái không biết đọc kinh. Có lẽ lần đầu tiên cô bé học trường đạo. Tuy không đọc nhưng cô bé không có vẻ bối rối lắm, Ái đứng cúi đầu, điềm nhiên chắp tay và thỉnh thoảng liếc nhanh về phía soeur Agathe. Em tin cô bé đang nghe những lời cầu nguyện chúng em bằng tất cả tâm hồn nhạy cảm thiết tha khi thấy Ái chớp nhanh đôi mắt mấy lần. Rồi đây Ái sẽ quen dần, như em cũng đã quen dần…
Đây là giây phút mở đầu cho một niên học. Giọng soeur Agathe trang nghiêm nhắc lại những qui củ của trường. Lớp học im phăng phắc. Em nghe được tiếng gió lùa vào lớp học và những sợi nắng mềm mại, óng ả phơi mình lên nền gạch, nền gỗ mát rượi. Tiếp đó là những quyển tập cần thiết cho niên học và tác giả các quyển sách. Khi soeur viết lên bảng, em nghiêng đầu sang Ái:
- Soeur đâu có dữ lắm, hén Ái?
Hình như Ái không nghe, khuôn mặt cô bé bằng phẳng, lạnh lùng như những sợi gió lao nhanh ngoài khung cửa mà không đi vào lớp học. Em lại hỏi, lần này hơi to:
- Bộ Ái giận Như An cái gì, hả? hả?...
Lần nầy cô bé mới giật mình nhìn em cười thật tươi:
- Đâu có…
Em không tin:
- Thật không?
Ái vẫn cười tươi, đôi mắt thật ấm áp làm em an lòng:
- Thật mà…, giận thì Ái phải nói ra chứ…
3
Ái đã bắt đầu có bạn. Điều đó hẳn nhiên. Dễ thương như Ái thì có thiếu gì bạn. Mỗi lần quây quần bên đám bạn cũ, em không còn không an tâm vì để Ái đứng lặng lẽ một mình. Có lẽ nhờ cách nói chuyện và nhờ cả đôi mắt của Ái. Chính Hạnh cũng nói:
- Trời ơi, Như An có cô bạn đôi mắt dễ thương quá cơ!
Lập tức, em kéo nhỏ Hạnh đến bên Ái:
- Ái này, Hạnh khen đôi mắt của Ái… ghê… ghê lắm đó!
Hai má cô bé không tránh khỏi hồng lên:
- Mắt Ái xí hoắc hà…, Ái thích mái tóc của Hạnh thì có. Mỗi lần Hạnh kẹp nơ đen Ái cứ ngắm hoài vậy đó nha…
Không biết con bé Hạnh “khoái” Ái đến mức nào nhưng chỉ vài ngày sau nghiễm nhiên cô bé có một cái nơ nhung đen, còn đẹp hơn cái của Hạnh, kẹp gọn gàng mái tóc xõa ngang vai. Em ngạc nhiên lẫn thích thú:
- Của Hạnh đó hả Ái, Ái kẹp trông xinh quá đi.
Cô bé gật đầu vui vẻ rồi hỏi em:
- An có muốn một cái như thế không?
Em buồn cười đưa tay xoa mái tóc ngắn ngủn:
- Tóc Như An thì làm gì mà cần đến kẹp nữa chứ…
Không những bạn Ái mến Ái mà còn cưng cô bé nữa. Có một lần em thấy nhỏ Hà ở cuối lớp lễ mễ cho Ái một gói khoai mì. Em ngồi quay lưng lại nhưng cũng nghe loáng thoáng tiếng reo vui của Ái khi mở gói khoai mì:
- Á, khoai mì… Ái thích ăn cái nầy nhất đó… Khoai mì bột phải không Hà?
Hình như con bé Hà khoái chí mỉm cười. Tiếng Ái xích lại gần em nhường chỗ cho Hà rồi đon đả:
- Hà ngồi xuống đây nầy… Hai đứa mình ăn chung… À, Ái quên…
Ái quay sang em. Không hiểu sao lúc đó em làm ra vẻ như nói chuyện với nhỏ bạn để khỏi ăn với Hà và để ném câu trả lời gọn về lời mời của Ái:
- …Ái ăn đi, An ăn sáng còn bị tức bụng đây…
Dường như câu trả lời em nó làm sao ấy, nhưng Ái vẫn thản nhiên:
- Vậy hả?
Và lần sau nữa, lần Ái xuống ngồi cạnh Hà ở bàn cuối trong giờ Đức Dục. Giờ nầy do soeur Eliz dạy và vì chỉ phải lắng tai nghe nên bọn em được phép muốn ngồi đâu cũng được. Ái chỉ nói với em câu:
- An à, Ái ngồi xuống dưới nầy nha…
Nói xong Ái cười nhìn Hà rồi ôm cặp sách xuống dưới. Lần đầu tiên em cảm thấy giận Ái và cũng lần đầu tiên nụ cười, ánh mắt của Ái không làm cho em mềm lòng tin tưởng như xưa. Em vẫy Như Hòa:
- Hòa ơi! Lên nầy với An đi…
Rồi em rụt vai ra vẻ sợ hãi:
- Ngồi một mình, Như An sợ ánh mắt Dì Eliz lắm cơ…
Như Hòa thật dễ yêu, con bé phóng lên ngồi cạnh em với một chút ngạc nhiên:
- À, còn Thúy Ái đâu, Hòa nhớ mọi hôm Ái ngồi đây với An mà?
Em trỏ xuống bàn cuối trong lúc mắt vẫn nhìn thẳng:
- Ái ngồi dưới với Hà rồi…
Nói xong câu đó, thốt nhiên tim em quặn lên, nhói buốt. Em không hề cảm thấy xấu hổ vì không bao giờ em có ý ganh với tình cảm sâu đậm bạn bè dành cho Ái. Một Thục hồn nhiên, một Như Hòa bé bỏng, đáng mến đã chẳng đầy đủ cho em lắm sao. Nhưng điều làm em lo sợ… lo sợ vô cùng là Ái không còn thân với em nữa thôi. Ngày em lo sợ không còn xa, bắt đầu bây giờ nó đã lởn vởn trước mắt làm em quay quắt xót xa.
Chú Giao, chú Giao, ngày cháu bước chân vào trường, cháu đã nhủ thầm, đã hứa với mình phải rán học để không phụ lòng chú, thiếm mong mỏi, nhưng giờ đây con bé Như An của chú đang buồn bã bởi cái gì không đâu. Nhưng nhất định cháu sẽ không để chú thất vọng, cháu sẽ bỏ hết, sẽ rán học, mất Thúy Ái này cháu sẽ còn những Thúy Ái khác nhưng sự học thì không, như chú đã từng nói khi xưa cháu còn quanh quẩn bên chú ở nhà, chú nhớ không?
4
Đã nhủ với mình thật nhiều nhưng em không tránh khỏi buồn lòng khi ra khỏi phòng ăn sau bữa cơm chiều mà chả thấy bóng Ái đâu. Chắc lại nhập theo bọn Thục, Hạnh. Có một cái gì nghèn nghẹn nơi cổ và lành lạnh trong lòng vướng vít theo em trong suốt quãng hành lang từ phòng ăn lên lầu, đến phòng chúng em. Quyển sách giảng văn ôm trong tay, em đứng lại thật lâu bên các cây cột cao vút chia bầu trời lộng gió trước những căn phòng thành những vuông nhỏ. Ngay trước mắt em là ngôi nhà thờ mà tháp chuông nhọn hoắt có đính con gà trên đỉnh. Nơi đây những buổi chiều thật buồn cuối năm, em đã đi nhón lên bằng mười ngón chân bấu chặt xuống đất, để nhìn rõ cái chuông to được giật qua giật lại, trước ánh mặt trời hoàng hôn tạo thành những lát nắng linh hoạt bên nầy vách nội trú. Nơi đây, em đã từng rung động trong một thứ cảm giác sâu xa để nhớ tới tuồng hát bóng, trong đó, anh chàng phi công có nhiều tình thương đã vì leo lên đỉnh nhà thờ lấy con gà theo ước muốn cô bé nên té chết trong đêm sinh nhật huy hoàng. Ô! Tại sao nơi nào em đi qua cũng là một vùng trù phú kỷ niệm trong tư tưởng. Có lẽ rồi đây em sẽ dừng lại nơi nầy để nhớ có một lần đã nhìn ngắm cảnh vật chung quanh trong những nỗi buồn phiền.
Nắng đã tắt, bầu trời xanh trong như chưa bao giờ được xanh đến thế. Những ngọn cây im sững khô khan chợt nhẹ chuyển mình theo những làn gió, em cũng vội vã vào phòng. Ái nằm trên giường với quyển quốc văn mở rộng trước mắt, những sợi tóc cô bé loang loáng nước bồng lên, trải dài trên tấm khăn phủ trên gối nằm trông yêu lạ. Ái không có vẻ gì đáng ghét của những ngày qua, trái lại, còn dễ thương, mũm mĩm như một con mèo nhỏ, chắc cô bé vừa mới tắm. Cơn tinh nghịch nổi dây, em núp nơi đầu giường rồi òa một tiếng to. Ái bật dậy liền nhưng chả có vẻ gì hoảng hốt:
- Ơ… Ái biết An từ hồi An mới vô phòng lận cơ, nhưng Ái giả bộ nằm yên…
Em cười tươi với Ái như chưa hề giận Ái bao giờ:
- Bộ Ái mới tắm hả?
Ái tuột khỏi giường, vừa lục lọi chồng tập, vừa đáp:
- Ừ, tắm buổi chiều mát ghê ấy… rồi ngẩng đầu nhìn em Ái tiếp – hồi chiều, Hạnh có đưa cho Ái tờ giấy nầy này…
Em sững người giây lâu rồi tiếp lấy tờ giấy:
“Ái ơi, Hạnh đề nghị với Ái là Thục với Ái đổi phòng đi, để Thục qua ở với An, nếu chịu, ngày mai tụi mình xin với soeur Giám thị nghe?”
Tối mặt giây lâu, em mới mở mắt ra được để xếp lại tờ giấy đưa cho Ái. Ái hóm hỉnh:
- An nghĩ sao?
Nghĩ sao? Nghĩ sao?... Cảm giác nhói buốt mấy hôm nay tưởng đã chìm mất chợt xuất hiện trở lại. Em có cảm tưởng không thể tiếp tục làm bất cứ chuyện gì: học bài, làm bài lúc này. Tốt hơn là đi ngủ sáng dậy sớm. Em thu dọn mấy quyển sách trên bàn rồi trở lại giường mình. Em chưa trả lời câu hỏi của Ái. Ái lập lại:
- An nghĩ sao??
“Nghĩ gì nữa!”. Em muốn hét thẳng vào mặt Ái câu trả lời như thế. Khuôn mặt mà con Hạnh, con Hà khen là xinh là dễ thương sao bây giờ khô khan chi lạ. Lát sau em quay mặt vô vách:
- Tùy ý Ái. An sao cũng được…
Cơn giận bùng cháy trong lòng, không suy nghĩ, em phang thêm một câu:
- Hay là Ái thu dọn đi bây giờ cũng được, rồi mai xin phép soeur Giám Thị…
Ái chỉ đáp bằng tiếng cười khẽ gượng gạo. Nói xong, em vội vã buông mùng là nước mắt trào lên mi. Có phải đây là một kết thúc tình bạn mà em hằng lo giữ như một báu vật trong đời? Có phải ngày mà em lo sợ là ngày hôm nay không? Ái thân với Hạnh thế nào để rời bỏ cô bạn ngày đầu niên học dễ dàng như thế? Hay là Ái không có một trái tim với cùng một tâm tình, một khối óc như em? Chú Giao ơi, có lẽ đây là giờ phút cháu của chú phải đương đầu. Cháu chỉ cầu mong cho chóng qua để lấy được bình thản trong việc học…
Em ngủ mệt mỏi với cơn giận hờn và với giọt nước mắt trên mi. Trong lúc ấy, tiếng dép Ái kéo sột soạt trong phòng, có lẽ Ái suy nghĩ ghê lắm, vì khi em ngủ được một giấc ngắn, tỉnh dậy, tiếng dép vẫn còn. Nghe tiếng em động đậy, Ái nhìn về phía giường rồi tiến đến bên em, cặp mắt giương to long lanh. Em vờ như còn ngủ, lăn một cái quay mặt vô tường. Em cũng biết là Ái đã đoán được em đã thức, cô bé thông minh lắm mà. Quả nhiên Ái gọi:
- Như An nầy…
Em ra vẻ không nghe để không thèm trả lời thì Ái tiếp:
- … Cho Ái hỏi cái nầy, chút xíu.
Trong em đã có một chủ tâm nên em bước xuống giường, vén lại mái tóc lòa xòa, nhìn Ái, vờ ngạc nhiên:
- Ái hỏi gì?... Chưa dọn đi sao?
Hình như Ái đã định phân trần nhưng câu hỏi xóc óc của em làm Ái thay đổi ý định. Ái đỏ mặt giận dữ:
- … Tại sao An lại hỏi Ái câu đó? An có nhớ kỹ là Ái chỉ đưa An xem tờ giấy chứ? Hay là An coi phòng nầy của An rồi muốn đuổi ai thì đuổi??...
Em cũng cứng cỏi:
- Làm sao An dám coi phòng nầy của An được, nhưng Ái hỏi An nghĩ sao thì An đồng ý là Ái nên “đi theo” Hạnh rồi mà?
Ái càng sùng hơn:
- A, Hạnh là gì của Ái mà Ái phải đi theo? An đừng có coi thường Ái quá như vậy…
Em chống tay, mỉa mai ném một cái nhìn về chiếc nơ đen đặt trên bàn học của Ái:
- Nghe nói mấy người thân nhau còn hơn chị em nữa mà…
Ái sấn tới hùng hổ:
- Rồi sao?? Việc gì tới An nào? Bộ An tức hả?
Rồi Ái quay lại bàn ôm hết sách vở, bút mực trong tay. Trước khi đóng cửa phòng lại, Ái còn quay vào, quyết liệt:
- Ái qua phòng Hạnh đây, mai mốt Ái sẽ dọn hết đồ đi, An ở với Thục cho vừa lòng…
Tức quá, em run giọng nhưng cũng rán hét một tiếng:
- Kệ… ệ Ái chứ!!
Xong, em phịch xuống đất nức nở. Em đã muốn giây phút nầy qua mau, êm thắm mà tại sao em làm như vậy? Bề gì thì Ái cũng đi thật rồi, dù có ra sao đi nữa. Không có Ái, căn phòng bỗng rộng thênh thang, từ chỗ Ái ngồi học đến chỗ Ái nằm. Ái không biết An thương Ái như thế nào. Thục có dễ thương nhưng làm sao thế Ái được?
- Có ai ở trong phòng không? Sao mở cửa thế nầy?
Tiếng soeur giám thị vẳng vào từ ngoài hành lang. Em quệt vội nước mắt tiến ra, có lẽ tại ban nãy Ái đóng không khít. May quá, soeur giám thị chả để ý gì cả khi em cố gắng cười tươi tỉnh một cái cho soeur an tâm:
- Dạ, tai con quên khóa, thưa soeur…
Tiếng giày soeur xa dần trả lại cho căn phòng vẻ im vắng. Không dằn được, em lăn lên giường Ái, nước mắt trào ra ướt cả gối Ái. “Kệ! Không có Ái mà!” em tự nhủ thế với mình để được khóc tiếp, khóc cho ướt hết đồ đạc của Ái.
Lại có tiếng động cửa, chắc là Thục nên em thôi thút thít nhưng vẫn úp mặt lên giường không thèm nhìn ra. Tiếng người mới đến chợt vang lên nhẹ nhàng như tiếng bà tiên Hiền Dịu:
- An nầy…
Em nhất định không thèm nhìn lên, hình như “người ta” ngồi lên giường và kề đầu bên em vì cái giường rung rung nhẹ, mãi đến khi câu nói được lập lại lần thứ hai, em giật mình kêu lên:
- Ái hả?
Con bé cười như không hề có chuyện giận hờn xảy ra:
- Ừ, Ái đây, còn giận Ái không?
Em cũng ngồi dậy, cũng gắng gượng cười giữa hai hàng nước mắt chảy dài trên má:
- Còn…
Đôi mắt Ái chợt sáng lên rực rỡ:
- Ái thử An đó mà, ai ngờ An giận dữ như vậy…
Em nhìn Ái trách móc:
- Ái xạo, Ái đi thật…
Con bé thoáng phụng phịu rồi lại cười:
- Ái nói thật… Tại lúc trước An bỏ Ái có một mình, An đi theo bạn của An không hà!
Em bỗng nghe giận giận trở lại:
- À, rồi Ái chọc tức An hả?
Mặt Ái sa sầm rồi cô bé nhẫn nhịn:
- Xin lỗi An, lỗi tại Ái, tại Ái tức An quá!...
Nữa, mỗi lần nói tới chữ tức, Ái ra vẻ như tức ghê lắm, cặp môi mím lại, hai lông mày Ái nhướng lên, em mắc cười quá:
- Ừ, hồi nãy Ái đi đâu vậy? Soeur giám thị có đi ngang phòng mình đó!
Ái giật mình một chút rồi cô bé rút cả hai chân lên giường, nụ cười đầy nét thoải mái:
- Vậy hả?... À, Ái ôm sách đánh một vòng dưới sân, dưới sân mát ghê, lát sau Ái trở lên… cũng hên, hổng đụng đầu soeur Giám thị, thấy thôi, thế nào cũng bị la…
Trong lúc em chùi chùi nước mắt, Ái nhìn em chăm chú rồi cô bé kêu lên:
- Ay! Người ta chưa khóc vì bị đuổi thì An lo khóc trước rồi à…
Em cười sau mép áo đưa lên mắt:
- Tại người ta tức quá chứ bộ…
Ái nhìn quanh giường cười cười với câu nói đầy vẻ trách yêu:
- Trời ơi, khóc ướt gối người ta hết, Ái mà để lâu chút nữa chắc trôi cả giường Ái xuống lầu…
Em có vẻ bướng nói với Ái trong lúc cô bé bò quanh giường sắp xếp mền gối cho thứ tự.
- Cho rán chịu…
Trong ánh sáng dịu của néon lọc qua mấy lớp vải mùng, khuôn mặt nghiêng nghiêng của Ái dễ thương quá chừng. Cơn nắng gắt qua rồi. Chúng em đang sống trong bóng mát của hạnh phúc yên bình.
5
Chưa bao giờ em run như thế nầy, hai bàn chân mang tất mà vẫn còn cảm thấy lạnh. Gió buổi sáng đùn mây xám thành từng cụm trên trời. Em có cảm tưởng những tảng mây ấy sắp chui vào lớp học phủ mờ lên quyển Quốc văn chưa thuộc một chữ đặt trước mặt. Em đã cúi xuống, đã đọc một vài dòng nhưng chả nhét được chữ nào vào óc, chả thu chữ nào vào đôi mắt cay xè còn len lén những giọt lệ ban tối chạy quanh mi. Em nhìn sang Ái bên cạnh, chắc cô bé cũng cùng tâm trạng nhưng nét mặt Ái bình thản vô cùng nếu không nhìn cặp môi mím chặt và đôi mắt long lanh dõi theo chiếc bút chì dò tên học trò trên quyển sổ điểm của soeur Agathe.
Chiếc đầu bút chì ấy chợt được nhấc lên, miệng soeur Agathe bật ra:
- Trần Thúy Ái.
Hai bàn tay chúng em nắm nhau dưới gầm bàn rời ra, Ái nhẹ nhàng đi lên, mặt con bé bình tĩnh lạ thường:
- Thưa ma soeur, con quên học bài…
Mắt soeur tròn lên sau cặp mắt kiếng, mặt soeur tái ngắt rồi đỏ lên, soeur gằn giọng:
- Tại sao?
Ái im lặng, con bé cũng khôn, nói nữa chỉ tổ bị la. Soeur hầm hầm:
- Lát nữa con phải trả lời cho souer biết về việc nầy…
Chiếc đầu bút chì lại dò dẫm một cách đáng ngại trên quyển sổ, tiếng ma soeur:
- Đặng Như Hòa…
Con bé Hòa điềm tĩnh đi lên, vẻ điềm tĩnh của kẻ thuộc bài, em chắc thế, và quả nhiên con bé trả bài ron rót. Mặt ma soeur dịu lại:
- Giỏi.
Xong soeur xếp quyển sổ và lên giọng:
- Chúng ta học bài mới.
Hình như có tiếng thở phào của cả lớp. Nhưng lần nầy, em chỉ biết thở dài nhìn sang Ái. Mặt cô bé vẫn lạnh lùng nên khó ai đoán được đang nghĩ gì, nhưng em, em biết cô bé đang toan tính những lời nói với ma soeur lúc cuối giờ. Đó cũng phải là lời của em nữa.
Giờ mà chúng em chờ đợi một cách hồi hộp đã đến. Ma soeur vẫn còn ngồi trên bàn, chăm chú nhìn quyển Quốc văn như chờ đợi. Đứa học trò cuối rời khỏi lớp, em nhìn Ái rồi tự động tiến lên, quỳ bên bục gỗ cạnh ma soeur. Em nhìn Ái lần nữa, cô bé thoáng ngạc nhiên rồi chợt hiểu, cũng vội vàng quỳ phía bên kia. Em nói, không dám nhìn mặt ma soeur:
- Thưa ma soeur, con cũng hổng có học bài…
Nói xong, em len lén nhìn ma soeur, vẫn im lặng như chờ đợi. Bây giờ Ái mới lên tiếng:
- Dạ thưa tại hồi tối, hai đứa con… – Ái liếc em như cố giấu nét cười – , dạ hai đứa con giận nhau.
Câu hỏi soeur Agathe thật hợp lý:
- Giận nhau nên không học bài ma soeur sao?
Em thong thả:
- Dạ tụi con xin lỗi ma soeur, tại con tức Ái quá, con đi ngủ sớm, sáng quên, thức dậy muộn.
Ái như đoán trước câu hỏi ma soeur:
- Thưa ma soeur, con cũng tức An quá, con bỏ phòng đi xuống sân, tới giờ đi ngủ mới lên.
Ma soeur thở dài, giảng dạy:
- Các con đã thấy là hành động các con dại dột hết sức chưa, chỉ vì giận nhau mà bỏ cả học hành…
Hai đứa chỉ biết khoanh tay nhìn xuống đất, soeur Agathe lại tiếp giọng dịu dàng:
- Lần nầy ma soeur tha, vì là lần đầu, lần sau ma soeur phạt đó. Nhưng các con phải hứa với ma soeur là từ nay sắp tới phải thuộc bài luôn luôn, dù có việc gì chăng nữa…
Lời của ma soeur nhẹ nhàng nhưng thấm thía vô cùng, như thở trong những mạch máu, lên tim lên óc. Em mắm môi, đoan chắc:
- Thưa ma soeur, con xin hứa.
Ái cũng nhỏ nhẹ:
- Dạ, con cũng xin hứa.
Ma soeur vui vẻ:
- Thôi đứng lên đi – soeur nhìn em – mà hai đứa con hết giận nhau chưa?
Em cười thật tươi với Ái rồi nhìn ma soeur:
- Dạ hết rồi, chúng con cám ơn ma soeur…
Hai đứa phủi vội các hạt bụi bám trên đầu gối, xuống bàn ôm cặp rồi chạy nhanh ra cửa. Thục, Hạnh vẫn còn đứng chờ bên ngoài. Bọn nó dò hỏi:
- Ma soeur tha rồi hả?
Ái gật đầu lia lịa:
- Chứ sao… ma soeur nói là lần đầu…
- Ma soeur hổng phạt chép gì cả sao?... Thục vặn.
Em tươi tỉnh:
- Ừ, ma soeur chỉ răn hai đứa thôi hà.
Rồi em ghé tai Ái, lập lại câu nói hôm nào:
- Ma soeur đâu có khó, hén Ái!
Xếp quyển công dân trả lại cho Ái, em vui vẻ:
- Ái thuộc làu ghê vậy đó.
Con bé hồn nhiên, tiếp lấy quyển công dân:
- An còn thuộc hơn Ái nữa kia, Ái phải học cho bằng An chứ!
Đút quyển tập vào hộc tủ, Ái trở lại, tì cằm trên giường em:
- An nầy, chiều nay An về hả?
Em ngồi dậy nhìn Ái:
- Ừ, bộ Ái hổng về sao?
Ái quay đi, gương mặt có vẻ buồn mà phảng phất vẻ suy nghĩ:
- Hai tuần Ái mới về một lần.
Em dò dẫm:
- Ba Má Ái rước?
- Ừ.
Viên sỏi ném xuống đáy của em bỗng vỗ lên những lớp sóng trên mặt hồ ; Ái xoay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt em:
- An nầy, có bao giờ Ba Má thật thương con mà không muốn con ở gần mình không?
Viên sỏi chính nó bỗng bị xô đẩy bởi lớp mặt sóng, em run rẩy:
- An… An không biết…, đừng hỏi tới Ba Me của An.
Mắt Ái giương to, sửng sốt trong nỗi kinh ngạc vô cùng nhưng không lấp được một chút tò mò quan sát nào đó. Nhưng Ái không hỏi han nữa, cô bé dịu dàng:
- Xin lỗi An, Ái không biết…
Trong bầu không khí khô nóng của căn phòng dưới ánh mặt trời buổi trưa, Ái lẳng lặng tiến đến mở quạt rồi leo lên giường mình. Chỉ lát sau, em nghe được tiếng thở se sẽ đều đặn của cô bé. Hai bàn tay em vẫn còn lạnh ngắt. Có tiếng loa gọi tên em ở dưới phòng Giám Đốc, chắc chú Giao đến rước. Em vội vã cho những sách vở phải học ngày Chủ Nhật vào giỏ xách. Ái đã ngủ say, em muốn chào cô bé nhưng sợ làm mất giấc ngủ nên nhìn lần nữa rồi nhè nhẹ bước ra, khép khẽ cửa phòng.
Bên ngoài nắng thật chói, em cúi đầu, lầm lũi đi nương theo bóng những nhánh điệp chĩa vào hành lang, cười đùa, ngả nghiêng theo gió, như chưa từng buồn.
6
Lúc nầy em mới thấy cái phòng ở tầng lầu ba thật là xa. Nhưng phải rán, phải lên đến đó để gặp Ái, để kể những giờ phút vui vẻ ở cái trại gia súc nhỏ của chú Giao, những chú gà tre lông dài, xanh đen, những chị gà mái đẻ toạt cái trứng vỡ toang trên nền rơm vì cứng đầu, không ngồi yên trong thùng, những thiếm vịt tơ lúc nào cũng nguây nguẩy cái đuôi và chiếc miệng luôn luôn xàm xạp như một nhà ngoại giao đắc thời ngay cả khi ăn. Em phóng lên thang lầu với bao nỗi nôn nao, suýt chút nữa thì đâm sầm vào nhỏ Hạnh cũng từ trên phóng xuống. Cô nàng nhe răng cười:
- Mặt chú mày mắc cười quá!
Em giơ tay chùi chùi lên khuôn mặt nóng ran vì nắng:
- Sao?
Bàn tay con bé khoa tròn trên má diễn tả:
- Hai má mi đỏ ghê đi, bộ dang nắng dữ hả?
Em bật cười:
- Ừ, chơi đã luôn… Em trỏ ngón tay lên trên – có thấy Ái ở trên phòng không?
Mắt Hạnh thoáng ngơ ngác:
- Ái về rồi mà!
Sửng sốt, em cắm đầu chạy thẳng lên trên sau khi thốt:
- Sao lạ vậy… Ái nói với An tuần tới Ba Má Ái mới rước mà?... Để lên xem…
Em chậm bước, thở hào hển trước vẻ im vắng của căn phòng. Chắc chắn cô bé về rồi. Vậy mà Ái bảo hai tuần Ba Má mới rước. Cô bé nầy bí mật ghê ta. Kệ! Em chơi một mình vậy, thế là buổi chiều chủ nhật nầy không gặp Ái rồi. Vất phịch chiếc giỏ xuống bàn, em mệt mỏi ngả lưng trên giường. Căn phòng tối sầm vì mấy cánh cửa đóng kín mít nhưng cũng không thoát khỏi đôi mắt lờ đờ của bác nắng tinh quái dòm lén vào phòng qua mấy khoảng hở của khung cửa sổ nhìn ra ngoài vườn. Em buồn ngủ quá. Có tiếng chuông tan giờ cơm chiều và tiếng chuông nhà thờ trầm trầm từ xa vẳng lại như xuyên qua tiếng rộn rã của các nhánh điệp bên ngoài. Chắc cũng khoảng 6 giờ.
*
Tiếng động đậy ở đầu giường rõ rệt hơn, em vẫn giả bộ nằm yên, muốn cười ghê vậy đó, nhỏ Ái chứ ai. Nhưng em còn hơi giận giận đó, nói với người ta là hổng có về mà về mất đất! Hình như cô nàng vẫn còn đứng ở đầu giường, không biết để làm gì nhỉ? A, em có trò chơi nầy rồi, em vờ như còn ngủ, lăn qua một cái rồi bất thình lình giơ cả hai tay chộp lấy mặt cô bé. Ái lanh mắt, nghiêng mặt tránh rồi vừa phá ra cười, cô bé vừa chạy vòng lại giường em lấy hết sức bình sinh ngồi ình xuống một cái thật mạnh cho cái giường rung rinh không ngừng:
- Ê, lêu lêu, vậy mà làm bộ ngủ?
Em cười một cái rồi quay vô trong, làm như ngủ tiếp. Ái tức mình, cô bé lay tay em:
- Thôi, dậy đi nào. Ái mượn cái nầy một chút…
Em hổng thèm quay mặt ra:
- Hông, người ta mắc ngủ.
- Ái mượn cái nầy thật mà…
Cô bé tha thiết quá, lần nầy em ngồi dậy:
- Cái gì?
- Xuống xe bưng chồng tập với Ái đi…
- Sao hổng kêu chú tài bưng?
Ái có vẻ giận giận:
- Thì Ái mượn An một chút thôi mà, ma soeur không cho chú tài vô trường…
Em giảng hòa bằng cách cười, tuột xuống giường:
- Ừ, thì nói vậy chứ An đi đây, nhưng phải rửa mặt đã…
Con bé nghiêm mặt làm chị hai nhìn theo em khuất ở phòng cuối dãy:
- Lười ghê cơ, áo quần cũng chưa thay mà phòng cũng hổng mở cửa nữa…
A, mới xa có một bữa mà cô nàng làm tàng dữ. Em vào trong lau mặt rồi trở ra cùng Ái bước xuống lầu, tiếp tục câu chuyện:
- Tại An lên, An không thấy Ái đâu, An giận mà buồn ghê!
Cô bé sợ hãi nắm tay em, nhỏ nhẹ:
- Không đâu, An à, tại tuần đầu Ba Má rước về đặng sắm tập sách, tuần sau nhất định phải ở lại đây đó.
- À, mà hồi nãy Ái làm gì ở đầu giường An vậy?
Cô bé nhìn em, tủm tỉm:
- Ờ, Ái nhìn An ngủ. Ái khoái nhìn ai ngủ ghê, dễ thương là.
- Nhưng mà lúc đó An thức rồi. Á… lêu lêu Ái chơi…
Ái không nói nữa, kéo em chạy băng qua cái sân xi măng, đến phòng khách, ra ngoài xe Ái. Ái tươi cười với bác tài trong lúc em cúi đầu chào bác:
- Bạn cháu đây ạ.
Trong lúc em ngơ ngẩn nhìn chiếc xe bóng loáng, kềnh càng thì Ái ra sau, khệ nệ ôm hai chồng tập, con bé tíu tít đưa em:
- Đây nầy, An ôm chồng tập nầy đi.
Rồi cô bé lôi chồng tập thứ hai ra ôm lấy, sau cùng cửa xe đóng lại. Hai đứa còn chào bác tài một cái rồi mới vào trong. Ái nói, như giải thích:
- Tại Ba Má Ái bận nên chỉ có bác tài đưa Ái đến đây thôi…
Em im lặng với nhiều ý nghĩ ngổn ngang. Bóng tối bắt đầu phủ lên trường, bao lấy những khu sáng ánh đèn từ phòng khách, phòng Giám Đốc đến nhà nguyện, nhà cơm. Ái níu tay em, hai đứa đứng lại nghỉ dưới chân thang lầu. Cô bé thở một hơi mạnh, vui vẻ chỉ ngôi nhà nguyện có bóng đèn đỏ lấp lóe:
- Ái chưa bao giờ lên đó cả.
Em chưa muốn trả lời vội:
- Thì đi lên, Ái ạ…
Con bé vẫn thắc mắc, nối chân em, đôi mắt làm như cái gì nghi ngờ:
- Không biết người ta làm gì ở trỏng, hén?
Em cười khẽ:
- Bộ Ái muốn vào đó?
- Nhưng mà để làm gì đã chớ?
Tự dưng em thấy mình có bổn phận nói cho Ái biết.
Cô bé à một tiếng khẽ trong bóng tối. Em nhìn Ái thật nhanh. Đôi mắt cô bé vừa thành hình một tình cảm thành kính sâu xa. Em đoán cô bé còn nhiều thắc mắc lắm, như thuở nhỏ lần đầu tiên đi nhà thờ với chú Giao, thiếm Giao, em đã hỏi thiếm lung tung, sau cùng chú đứng kế bên phì cười: “Cái con bé nầy, sao hỏi gì mà dữ thế?”
Nhưng sự im lặng lại được chính cô bé đánh tan khi lên đến phòng ánh sáng vừa tỏa khắp căn phòng thì như nỗi vui đã ùa đầy lòng. Cô bé xếp gọn gàng hai chồng tập nói huyên thuyên:
- An nầy! An học bài thứ hai chưa?
- Rồi chứ?
- Học bài thứ ba chưa?
- Chưa. Mai học.
Cô bé nheo nheo mắt tinh nghịch:
- Ừ! Ái cũng vậy…
Mặt thoáng lên ánh suy nghĩ, Ái nói nho nhỏ nửa rủ rê, nửa năn nỉ:
- An nầy, mình ra nhìn nhà nguyện đi…
Chắc lại hỏi nữa chứ gì? Em hơi ngạc nhiên nhìn Ái bước ra ngoài rồi cũng vội vã chạy theo khi nghe tiếng cô bé suýt xoa:
- Á, đẹp quá!!
Em biết mình hơi cao khi chỉ phải nhón 2 ngón chân để nhìn lên phía ngoài bao lơn. Ấy mà soeur Sabine cứ trêu em muôn đời phải nhón cả 5 ngón chân ấy chứ. Bên ngoài, chưa bao giờ khung cảnh dễ thương như thế nầy, phía trên là mây mấy tầng, phía dưới là một góc mặt trời sắp lặn, tung ra những ánh vàng chói huy hoàng. Hệt như những bức tranh vẽ hay hay chi lạ. Ái hạ tầm mắt xuống nhà nguyện ; cô bé thoáng ngơ ngác chỉ những bóng đen sắp hàng lặng lẽ tiến vào trong:
- Kìa, ai vậy hả An?
- Mấy chị đệ tử, họ đi cầu nguyện đó Ái ạ…
Im lặng một lát, cô bé lại hỏi:
- Cầu nguyện cho ai, với lại cầu nguyện cái gì?
- Cầu nguyện sự bình an, hạnh phúc và nhiều thứ nữa cho những người thân hoặc là cho tất cả mọi người hoặc là cho xứ sở, quê hương…
Câu nói thoáng vẻ buồn của em làm cho Ái quay lại nhìn em chăm chú, giọng cô bé nhẹ đi:
- Ái… cầu nguyện được không?
- Được chứ.
Ái reo lên như khám phá được một điều hay ho:
- À mà hình như phải có đọc kinh nữa, kinh trong lớp hả An?
- Thường thì kinh trong lớp, Ái ạ… Ái thuộc chưa?
Cô bé vui vẻ:
- Thuộc. Ái đọc cho An nghe nha?
Không đợi em trả lời, cô bé se sẽ chắp tay, ngước lên nhìn rất nhanh những vì sao mới mọc trên trời rồi cúi xuống và bằng giọng ấm áp, rõ ràng, cô bé đọc từ đầu đến cuối bài kinh Kính mừng. Xong, Ái làm dấu Thánh giá rồi kéo tay em đi, đôi mắt cô bé long lanh vui mừng:
- Ái thuộc chứ hả? Thôi hai đứa mình đi “cầu nguyện” đi.
Chữ cầu nguyện được cô bé lặp đi lặp lại một cách trang trọng làm em cảm động vô cùng. Hai đứa siết tay nhau, băng qua những hành lang tối đen cũng như những khoảng sáng lờ mờ. Tới nơi, hai đứa dừng lại, chỉ biết vừa cười vừa thở, Ái áp tay lên má:
- Tự dưng tay Ái lạnh ngắt à…
- Tại hai đứa mình chạy nhiều đó Ái.
Ái tươi cười, sửa lại:
- Không phải, tại Ái sắp “cầu nguyện”.
Em bước vào, chấm tay làm dấu rồi quỳ xuống, cô bé cũng làm theo. Đây là thời gian và vị trí của niềm tin và sự sống trong hồn. Con đến đây cầu nguyện cho Ba, cho Me kính yêu không phải với tâm hồn đau đớn cũng không phải đến van xin, kêu cứu vì những hình ảnh quá khứ như xưa mà rất mực bình an, rất mực bền lặng, hết lòng mong mỏi cho sự an thỏa song thân.
Em ra được một lúc thì Ái cũng đi ra. Chúng em chầm chậm đi về phòng. Trời hẳn trong ghê lắm vì sao rải rác khắp cả như vừa được tung ra từ một cây pháo bông có ánh sáng đời đời. Giọng Ái chợt vang lên, trong trẻo:
- An nầy, hồi nãy An cầu nguyện gì vậy?
Cái cười em có một chút tối:
- Cầu nguyện cho những điều sung sướng cho Ba, Me nơi cõi Vĩnh Cửu. Còn Ái?
Tiếng cô bé đều đặn:
- Ái cầu nguyện được ở gần Ba Má mãi mãi, dù Ba Má giàu hay nghèo, hay sao đi nữa… và Ba Má thương Ái nữa.
Đó là điều cầu nguyện của người còn đủ Ba Mẹ. Em ngước nhìn lên trời. Đêm nay có hai vì sao nhỏ nằm cạnh nhau trên trời. Một vì sao ưu tư và một vì sao đang buồn.
7
- Ái nầy, đôi giầy An đâu?
Vừa lom khom trên sàn nhà lạnh ngắt sáng sớm, em vừa hỏi Ái ; con bé cũng đang vội vã xỏ chiếc tất thứ hai vào chân và đáp:
- Ái nhớ là An hay nhét dưới gầm giường mà.
Tiếng chuông giục giã học sinh ra sắp hàng dưới trường càng làm em quýnh thêm:
- Ái rán nhớ xem có gặp đâu không?
Con bé vỗ trán như người lớn, rồi bật cười:
- A, Ái nhớ ra rồi, ở trong hộc tủ Ái, ngăn cuối cùng.
Em chỉ kịp nhảy bổ tới, giở tủ Ái ra để bắt gặp đôi giày chễm chệ trong ngăn ngoài. Vừa mang, em vừa trách:
- Ái ác ghê, làm người ta sợ muốn chết, xuống trễ làm sao dám vào xem lễ?
Con bé tỉnh bơ cho gấu áo mặc vào trong váy:
- A, cái đó tại An…
- Thôi đi xuống đã…
Cho chìa khóa vào ổ, khóa lại rồi hai đưa vội vã xuống sân. Con bé Ái khơi chuyện:
- Hồi tối An nhớ cái gì không?
Em ngơ ngác:
- Cái gì?
Con bé chậm rãi:
- Ái hỏi hồi hôm qua Hòa đưa cho An gói gì, An không chịu trả lời… Ái giấu giày bắt An khai rồi hai đứa quên luôn… Bây giờ An cũng chưa nói nữa, giận ghê…
Em chối phắt:
- Hòa đưa cho An cái gì đâu?
Con bé tức tối, dẩu môi:
- Chính mắt Ái thấy mà…
Chịu, em đành cười:
- Thôi để lát tan lễ, An nói…
Có bóng soeur Agathe bên hàng học sinh đứng nghiêm chỉnh giữa sân trường tờ mờ sáng. Ái nghiêng đầu nhìn từ xa rồi chạy lại:
- Thục, Hạnh kìa, mình đến đó đi An.
Đoàn học sinh bắt đầu di động tiến qua nhà thờ bên nhà phước. Đó là sự im lặng giả tạo che giấu bầu không khí rộn rã bên trong. Những ánh mắt sí sọn, những tiếng cười, nói khe khẽ. Nhưng chiếc váy phất phơ nhẹ nhàng nổi dưới áo cánh trắng, cổ tròn tăng thêm vẻ bầu bĩnh của những khuôn mặt.
Em nhìn sang Ái. Bắt đầu từ lúc bước chân vào nhà thờ, đôi mắt cô bé trở nên long lanh xa vời, vừa có vẻ chiêm ngưỡng, vừa có vẻ quan sát. Khi tất cả lặng lẽ quỳ xuống trong buổi thánh lễ và tiếng dương cầm, đại phong cầm rền lên, Ái quay nhìn sang em cười nhẹ rồi quay đi. Nụ cười với muôn vàn ý nghĩa nhưng không giấu được nỗi xao xuyến, là tâm hồn của con sông êm ả, trầm lặng khi nỗi phiền sầu trôi dạt đại dương. Là tâm trạng bồi hồi trong thánh ca réo rắt. Là nỗi vui. Là nỗi buồn. Là giọt lệ nhỏ xuống nụ cười. Là một lần nhìn lại, một lần ăn năn, một lần thống hối. Tất cả linh hồn chúng em ở phút giây nầy trong sự an nghỉ thoáng chốc hiện tại và cho sự an nghỉ đời đời.
Buổi lễ tan, những tia nắng mới đến sưởi ấm bầu không khí ngai ngái lạnh lóe lên rực rỡ như sứ giả của huy hoàng. Hai đứa siết chặt tay len lỏi trong đoàn người xáo xác như chim non rời tổ. Ái hỏi:
- Ban nãy An ngậm cái gì vậy?
Em cười nho nhỏ:
- Bánh… Bánh thánh… Chúa ngự vào linh hồn mình dưới hình thức bánh thánh.
Lặng im một lát, Ái như nhớ ra:
- A, An hứa gì… nhớ không?
Em giương mắt ngạc nhiên rồi tủm tỉm:
- Nhớ chứ!... Đi nhanh lên phòng đi… An nói cho nghe…
Bây giờ lên đến lầu ba không còn cực nhọc đối với em. Có lẽ nhờ Ái líu lo bên cạnh và nhờ cả dự tính của em sắp thành hình. Em giao hẹn với Ái khi loay hoay mở cửa phòng:
- Ái đứng ngoài nầy đi… chừng nào An nói vô thì vô nghe!
Con bé dẫy nẩy, vòi vĩnh:
- Thôi… cho Ái vô đi mà… có sao đâu?
Em lắc đầu lia lịa:
- Á! Hổng được… cái nầy… bí mật.
Thấy em cả quyết, cô bé vờ giận dỗi, quay đi:
- Thôi thì vô đi… Ái hổng vô đâu!
Khép cửa phòng lại, em đến hộc bàn dở ra một chiếc hộp nhỏ trắng, cả tờ giấy hoa và một sợi dây màu hồng. Chỉ một lát sau, với một chút khéo léo, chiếc hộp được gói lại cẩn thận với chiếc nơ to trên góc và đặt ở trên bàn Ái, em tiến đến mở cả những cửa phòng và nói như ra lệnh… khởi hành:
- Rồi! Vào đi.
Cô bé nện mạnh chân, phụng phịu đóng sầm cửa. Em khoái chí, trêu:
- Á, cũng biết giận nữa ta.
Như linh cảm có vật lạ trên bàn, Ái tiến nhanh đến, nâng lên:
- Cái gì đấy An?
Em nghiêm mặt, nhẹ nhàng:
- Ái nhớ hôm nay ngày gì nào?
Đôi mắt Ái long lanh nhẩm tính rồi khẽ reo:
- Á! Có phải đây là…
Em đến bên Ái, thương mến:
- Phải, quà sinh nhật cho Ái đó!!
Lần nầy cô bé cười cả bằng mắt ; cô bé giục giặc tay em, cảm động:
- Trời ơi, An tốt quá, hộp đẹp quá à…
Rồi lần mở hộp, mắt Ái thoáng buồn:
- Không biết… À, chả bao giờ Ba Má nhớ ngày sinh nhật của Ái cả…
Em lăng lắc đầu dõi theo bàn tay run run hồi hộp của cô bé:
- Không… Ái không được buồn chứ… ngày vui của Ái mà.
Ái kề đầu bên em, cô bé thỏ thẻ:
- Ừ, Ái sẽ không buồn… suốt ngày như hôm nay…
Bức tượng Đức Mẹ nho nhỏ từ từ hé ra cùng một lúc tiếng “A!” vui mừng mà cảm động của cô bé. Ái quay mặt nhìn sâu vào mắt em nghiêm nghị, rồi nhẹ mỉm cười. Đôi mắt cô bé chợt sáng lên kỳ diệu như quỹ đạo trăng sao rồi nhòe nhoẹt bởi một vài giọt nước mắt lóng lánh đằm thắm vướng trên mi, từ từ chảy xuống đôi má còn căng ra cho một nụ cười. Bàn tay ấm áp cô bé siết lấy em:
- Cám ơn An, thật nhiều…
Em đỡ lấy bức tượng trên tay Ái, đặt lên bàn cô bé, nói để quên:
- Ái nầy… đố Ái biết tượng nầy để làm gì?
Ái trả lời liền:
- Để đặt trên bàn học như mấy soeur chứ gì.
- Còn một “để làm gì” quan trọng nữa Ái ạ. – em se sẽ giọng – Hôm mình cầu nguyện, An quên nói Ái nghe, có nhiều nơi để cầu nguyện, miễn với một chút yên lặng, với lòng thành kính và sự tin tưởng. An muốn Ái cầu nguyện với Đức Mẹ, một biểu hiệu của dịu dàng, âu yếm như người mẹ thật trong những lúc buồn lòng…
Mắt cô bé đã mở to chăm chú từ lúc em nhắc đến chữ cầu nguyện để cuối cùng, cô bé reo lên lần nữa và xúc động lập lại:
- Trời ơi! Vậy hả?... Cám ơn An… cám ơn Như An của Ái…
8
Chúng em đã đóng cả cửa phòng nhưng mưa vẫn ồ ạt tạt lên bên ngoài như tìm cơ hội để chui vào. Những lằn chớp lóe lên chói lọi rồi tiếp đến những tiếng nổ kinh hồn rung chuyển cả không gian. Ái buông tay bịt chặt hai lỗ tai, tiếp tục bật hộp quẹt mồi lên đèn cầy trong căn phòng tối om om, mãi mà không cháy. Cô bé sợ hãi đưa mắt tìm em đang thu mình trên một góc giường:
- An à, bật dùm Ái đi…
- Chắc cái đó hết xăng – Em thò chân xuống giường – để An lấy hộp quẹt giấy bên phòng nhỏ Hạnh.
Cô bé lăng xăng ngóng theo em vừa bước khỏi cửa, tay vuốt mái tóc rối bời vì gió phần phật tứ phía vây lấy hành lang lầu 3, nói với theo trong tiếng mưa át:
- Về lẹ nghe An…
Em vừa trở lại phòng thì thấy Ái chờ sẵn ở cửa lo lắng:
- Có không?
- Có. Thôi mình vào phòng đi Ái…
Que diêm kêu một tiếng xoẹt rõ to khi lướt trên bìa hộp, ánh sáng tỏa ra trên cây nến đỏ ấm áp như xua đuổi vẻ lạnh lẽo căn phòng. Ái vẫn còn đứng ngoài cửa, tiếng hơi to:
- Ái đóng cửa nha.
Em chưa kịp ừ thì cánh cửa thừa dịp cô bé hỏi và bị các cơn gió đẩy đóng sầm vào ngón tay Ái bấu lên mép cửa. Cô bé kinh hoàng:
- An ơi!
Mặt và tay em lạnh đi, đỡ Ái vừa ngã xuống bên cửa lên giường:
- Có sao… có sao không Ái? An kêu ma soeur nghe… Trời ơi!
Mắt Ái nhòe những nước mắt, siết ngón tay bị dập đau đớn nhưng vẫn lắc đầu:
- Thôi… đừng kêu… ôi chao! Ái đau quá.
Em nài nỉ khi thấy ngón tay tím lè và sưng lên của Ái:
- Để An… kêu ma soeur nha… chứ biết làm sao!
Cô bé quyết liệt:
- Không… An kêu Ái giận An à… Kiếm chai dầu dùm Ái đi…
Chừng như đã bớt, Ái ngồi lên giơ bàn tay những ngón tím bầm ra ánh đèn, giọng run run như sắp khóc nữa:
- Ghê quá hả An?... Trời ơi…
Em vỗ về:
- Không sao đâu… để An xức dầu… hết liền mà…
Em nghiêng chai dầu, chấm lên tay rồi vuốt lên chỗ bầm cô bé nhè nhẹ dịu dàng. Quả nhiên, cô bé dõi theo và không rưng rưng nữa mặc dầu mặt vẫn thỉnh thoảng nhăn lên vì bị đau. Xong, em thở phào đứng lên cất chai dầu:
- Thôi Ái nằm im đi… lát nữa hết… làm người ta sợ quá chừng…
Ái đưa tay áo quệt ngang mắt, định nói câu gì nữa nhưng hình như có tiếng ma soeur vang ngoài cửa, không nghe rõ vì tiếng mưa to quá, câu nói được lập lại lần nữa, đúng là tiếng soeur Sabine!
- Thắp đèn lên, các con… coi chừng mưa tạt.
Em tuột vội xuống đất chạy ra gọi soeur, lần nầy thận trọng giữ chặt mép cửa. Em sợ bác cửa vô tình nầy ghê lắm cơ:
- Ma soeur.
Soeur đã đi một quãng xa nhưng nghe em gọi nên trở lại, vừa đưa tay giữ chiếc lúp, vừa cười:
- Gì đó con?
Em được dịp nhõng nhẽo:
- Ma soeur vô phòng con chơi chút đi, trời mưa mà cúp điện nữa, con sợ… quá!
Ma soeur chìu em lắm mà, em biết, quả nhiên ma soeur bước vào, giải thích:
- Vì soeur giám thị bận nên soeur lên thăm chừng các em nội trú đó.
Vừa ngồi xuống ghế em vừa kéo ở bàn học ra, soeur vừa nhìn em cười:
- Ở hai chị em mà sợ gì… ma soeur đi một mình mà chẳng sợ gì hết…
Cái giọng từ từ của ma soeur hiền dịu chi lạ. Em chỉ Ái, tíu tít:
- Ái mới bị kẹt tay đó ma soeur, cô nàng khóc quá chừng…, con cũng sợ luôn.
Em chưa nói hết câu, ma soeur đã vội chạy tới bên giường Ái, ra vẻ quan trọng – mấy soeur bao giờ cũng cũng lo lắng cho học trò cả – :
- Đâu, đưa ma soeur coi.
Soi bàn tay cô bé ngồi im lặng nãy giờ ra ánh nến, ma soeur cau mày:
- Chà! Bầm dữ há… xức gì chưa con…
Soeur quay hỏi Ái, nhìn cô bé dạ ngoan ngoãn ma soeur chợt mỉm cười:
- À! Cô nầy mới vào phải không?
Em đáp thay Ái:
- Dạ, sao ma soeur biết?
Ma soeur lúc nào cũng cười:
- Tại hồi sáng, ma soeur thấy… Ái ngồi nói chuyện với người Má, rồi gặp một lần nữa ở phòng soeur Giám Đốc. Ma soeur chú ý vì cả hai lần đều thấy cô nầy khóc…
Chuyện gì xảy ra với Ái? Mặt em hình như tái đi, nhìn Ái. Em biết cô bé cũng đang lặng người trong tối vì hai bàn tay vuốt lung tung trên tóc. Em trấn tĩnh bằng nụ cười với ma soeur:
- Dạ, Ái nhõng nhẽo lắm ma soeur, con cứ phải dỗ hoài à.
Ma soeur nhìn tập vở gọn gàng trên bàn rồi lại hỏi:
- Mưa mà không có điện như vậy chắc tụi con không học được hả?
Em cười tươi:
- Dạ không, tụi con mới thi tam cá nguyệt nên rảnh lắm, cũng may…
Ma soeur như chợt nhớ ra:
- À, trường tuần tới có tổ chức đi Ô Quắn ngày Chủ Nhật cho mấy em nội trú, các con có tính đi không?
Cái tin bất ngờ quá, em reo lên:
- Trời ơi, sao con hổng biết… chắc con đi liền, mà phải xin phép chú thiếm nữa…
Ma soeur nhìn Ái:
- Còn con có đi không?
Giọng cô bé nhỏ nhẹ:
- Dạ, để con xin Ba Má…
Chừng như ngồi đã lâu, ma soeur đứng lên cười nhìn cả hai đứa:
- Thôi để ma soeur đi nha – Ma soeur nhìn Ái – nhớ cẩn thận, mấy soeur không thể theo sát mấy con được, bề gì mấy soeur cũng có trách nhiệm…
Em bước theo ma soeur để đóng cửa vừa dạ một tiếng rập ràng với tiếng của Ái. Có một thứ im lặng lạ lùng đã ở lại trong phòng khi ma soeur bước ra. Em không chịu nổi sự im lặng đó:
- Chuyện gì thế Ái?
Chưa bao giờ em thấy Ái sợ hãi thế nầy, hai bàn tay ôm lấy mặt một cách vô vọng. Nhát cuốc của em đã bổ trúng mạch suối và nước đang phun lên. Ái ngước lên, đôi mắt mà em đã ví như “khoảng tối có nhiều bóng lá râm” chợt sáng lên thần tình như đính bởi hàng vạn hạt long lanh:
- Ái muốn giấu An, Ái không muốn An biết nhưng cuối cùng An cũng biết…
Như không dằn được nỗi xúc động òa vỡ trong lòng, Ái bất thần tuột xuống giường, chạy đến bên em cúi đầu bên ngọn nến đỏ trên bàn học, hai bàn tay siết lấy hai bàn tay, cô bé nức nở không ngừng:
- Như An… Như An của Ái… cho Ái khất một lần… Ái không thể nào kể được lúc nầy…
Từng giọt nước mắt mồn một rỏ xuống một bên vai như lôi cả tảng buồn sầu. Em để yên tay em, quay nhìn Ái thẳng thắn nhưng dịu dàng:
- An sẽ không bao giờ hỏi Ái nữa đâu… Ái đừng sợ… Như An đã từng yêu cầu Ái đừng hỏi đến Ba Me của An, Ái cứ khóc một lần cho vơi cạn nỗi buồn… rồi chúng mình đi ngủ.
Những giọt nến nhỏ xuống lặng lẽ với những giọt nước mắt. Chỉ có mưa giông ầm ĩ đêm nay. Hai cái bóng mờ nhạt lung linh theo ánh nến in trên vách chợt im sững như cái bóng tượng đá. Có hai vì sao cùng khóc mờ trong trời mưa.
Lát sau, Ái đưa tay quệt nước mắt, cô bé gượng cười:
- Nghĩ Ái cũng lạ lùng thật, tự dưng ngồi khóc không đâu.
Em lo lắng nhìn Ái:
- An nghĩ Ái nên đi ngủ đi.
Em tiến đến bỏ mùng dùm Ái, vừa nói:
- Rồi, Ái lên ngủ đi… An tắt đèn cho.
Nhưng cô bé vẫn ngồi im ở bàn học, se sẽ lắc đầu:
- Ái biết… có lên bây giờ Ái cũng không ngủ được.
Đôi mắt ướt của cô bé nhìn em van nài:
- An nầy, ngồi đây kể chuyện cho Ái nghe… chiều Ái một lần cuối thôi mà…
Chữ “lần cuối” như tiếng kêu thương, em đến ngồi bên Ái:
- Chuyện gì nào?
Cô bé nghiêng đầu, thủ thỉ:
- Chuyện gia đình An, cái trại gia súc đó…
Cái trại gia súc – bốn tiếng đó như nhắc nhở cả một khung trời chạy nhảy, nô đùa tung tăng, một địa đàng không trái cấm, không rắn độc mà chỉ có cây trái bốn mùa ngon ngọt và lũ súc vật hiền hòa, dễ yêu. Em chớp mắt thật nhanh như để nhớ lại rồi bắt đầu kể huyên thuyên. Từ những khoanh thân chuối mỏng xắt ngọt lịm lùa vào máng đến lũ gà giò háu ăn nhưng lịch sự với các cô gà mái. Từ những quả trứng tròn trĩnh, âm ấm nằm trên lớp rơm trong những cái thùng gỗ đến lũ gà con bụ bẫm mới nở, ló ra chiếc mỏ hồng hồng và đôi mắt lay láy như hai hạt cườm dưới cánh gà mẹ. Từ những câu trao đổi vui vẻ của chú thiếm Giao quần quật suốt ngày trong các chuồng gia súc đến đứa con trai sáu tuổi kháu khỉnh làm linh mục giả đút bánh hoài vào miệng giáo dân Như An quỳ trước mặt rước lễ, để khi bánh hết, linh mục tí hon quẳng chiếc hộp bánh xuống, lăn đùng ra đất dẫy nẩy bắt đền.
Ái ngồi yên chăm chú nghe và nét tươi tỉnh lần lần phủ đều khuôn mặt trong những cái cười gượng đến những nụ cười to vui vẻ. Nhưng em vẫn bắt gặp những phút cô bé lơ đễnh nhìn sững vào một vật gì hoặc ngước lên trần nhà ra dáng nghĩ. Những lúc ấy em hỏi:
- Nghĩ gì thế Ái?
Sau một chút giật mình, cô bé lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không có gì đâu… An kể tiếp Ái nghe.
Sau mỗi câu, em lại dừng lại chờ Ái cho biết ý kiến, để được biết cô bé đã hoàn toàn hòa mình vào câu chuyện nhưng ở câu cuối, Ái chỉ nhìn em bằng ánh mắt tinh quái, long lanh. Sau cùng cô bé điềm tĩnh, thong thả ngửa một bàn tay lên bàn, dưới tượng Đức Mẹ và nói:
- An nầy, đặt bàn tay của An lên tay Ái đi rồi bình tĩnh cho Ái hỏi…
Tay cô bé co lại với những ngón ấp yêu siết chặt bàn tay em, giọng Ái tha thiết:
- Từ đầu đến giờ Ái không nghe An nhắc tới Ba Me của An… tại sao vậy?
Thoắt chốc, em nghe rùng mình khắp cả châu thân, nhưng ngọn nến được Ái khêu ra ánh sáng và ấm áp đã lan tỏa, cảm giác ấy cũng đột khởi rồi tan biến. Em lặng đi nhìn Ái, rồi thở dài:
- Thế nào rồi cũng cho Ái biết một lần. Ái nghe đây: An không còn Ba cũng không còn Me sau một chuyến máy bay định mệnh, vậy thôi.
Tay Ái rời ra, cô bé nhìn chăm chú bức tượng Đức Mẹ, hai tay loay hoay xếp bừa một tờ giấy. Em biết Ái suy nghĩ chuyện gì quan trọng lắm, và sau cùng, cô bé mím môi:
- Nhất định sau câu chuyện nầy, Ái sẽ để An ngủ…
Không nhìn em, Ái tiếp tục, mắt cô bé bắt đầu lóng lánh nước mắt như chảy ra từ một tượng đá:
- Ái sẽ kể câu chuyện của Ái ban sáng. Câu chuyện như được dựa theo cốt chuyện của một vở kịch hoặc một quyển tiểu thuyết, hoang mang và đau đớn quá, Ái đã khóc. Một người đàn bà lạ đã đến đây – Ái ngước nhìn lên trần nhà – Bà ấy nói Ái là con ruột bà ấy. Bà ấy nói khi mới sinh Ái, đã vì theo lời của Ba Ái hiện giờ nên được bà ấy đem tráo vào đứa bé yểu mệnh của Má Ái hiện giờ, sinh cùng một lúc với Ái, với lời hứa của Ba Ái khi nào Má Ái qua khỏi lúc sinh đẻ hiểm nghèo và hoàn toàn bình phục thì sẽ trả Ái lại. Bà ấy nói nhưng Ba Má Ái đã quên lời, đã giấu Ái biệt tích mười mấy năm. Bà ấy nói bà đã đi tìm và nhờ một sự tình cờ được biết Ái ở nơi đây… Bà ấy nói bây giờ là lúc Ái phải quyết định. Bà chỉ còn có Ái…
Em lẳng lặng nghe trong nỗi sững sờ, sau cùng em chỉ biết hỏi:
- Bà ấy ra sao hả Ái?
- Khoảng 40 tuổi, mặc áo bà ba xám và choàng khăn quàng có những ô vuông màu nâu đỏ.
Em im lặng. Ái lại tiếp tục:
- Soeur Giám Đốc đã biết được chuyện Ái vì khi bà kể có cả mặt soeur. Khi bà về, ma soeur đã khuyên Ái nên trình bày cho Ba Má Ái biết rồi hãy tùy theo thái độ Ba Má mà quyết định… Ái rối trí quá… Bà ấy đã ôm mặt Ái mà chảy nước mắt. Ái linh cảm đúng là người Mẹ kính yêu và hết lòng thương con của Ái… Bà sẽ trở lại vào Chủ Nhật sau…
Em nhận thấy không thể phán đoán và dự phần quyết định quan hệ của Ái nên chỉ biết an ủi:
- Ái cũng nên hỏi đến ý kiến người lớn, đừng quyết định vội, Ái ạ…
Ái như chợt nhớ lại khi có tiếng chuông reo 9 giờ dưới trường giục học sinh đi ngủ:
- À, An phải đi ngủ chứ hả? Mai còn phải đi học.
Em lẳng lặng lên giường với bao ý nghĩ xoắn lấy khối óc. Ái cũng đứng lên sửa soạn lên giường, cô bé chỉ ánh nến trên bàn nhìn em:
- Cho Ái để nến suốt đêm nay nha… chắc Ái không ngủ được.
- An sao cũng được… Ái phải coi chừng sức khỏe đó, mình còn đang học tập…
* * *
Bầu không khí lành lạnh nửa đêm kéo em ra khỏi giấc ngủ. Mưa đã nhẹ hột và tiếng mấy chiếc lá ngoài vườn chạm vào nhau nghe sột soạt rõ to. Em với tay lấy chiếc mền và bất ngờ khám phá ra một bóng người lung linh trên vách, có sợ hãi một chút nhưng rồi em cũng nhận ra bóng của Ái. Cô bé làm gì nhỉ? Em nhè nhẹ nằm xuống vì sợ cô bé hay em thức để nhìn thấy một cảnh, mà nỗi xúc động đã để lại trong tim một cảm giác lạ lùng không bao giờ phai.
Cây sáp đỏ đã cháy già nửa, một cô bé tóc dài xõa vai, quỳ âm thầm trước bức tượng Đức Mẹ nhỏ xíu, hai bàn tay mũm mĩm chắp lại khít khao trong khoảng thời gian trầm mặc. A! Ái đang cầu nguyện, tội nghiệp cô bé, em chỉ tiếc là không giúp Ái được gì ngoài những lời an ủi chân thành, nhưng em đã đem đến ái người Mẹ thiêng liêng để cô bé tìm thấy sự an ủi trong cơn túng quẩn đức tin.
Thật lâu, thật lâu chiếc bóng nhỏ bé ấy mới lay động và lời nguyện thoát ra khỏi đôi môi động đậy, bay đi to nhỏ dạt dào như khơi dậy sự linh động thính giác:
- Thưa Mẹ, con đã cầu nguyện đủ điều… Nhưng xin Mẹ trong lúc dìu dắt con đi theo đường Mẹ đã định… đừng bắt con rời bỏ… Như An quý thương…
Một cái gì chận lấy con tim làm em nghẹn thở. Ái ơi! Tại sao Ái lại cầu như thế, lại nguyện như thế, hay là Ái biết rằng sắp bỏ Như An của Ái mà đi??
9 (hết)
Ánh mặt trời xế trưa nơi bãi biển chói lọi như đổ lửa. Từ phía cái quán nhỏ trên ghềnh đá cao, soeur Sabine từ từ leo xuống những tấc đá vuông vắn, khi gần tới chỗ nơi tụi em đang vui đùa, hai tay soeur đập vào nhau:
- Về thôi các con, muộn rồi.
Tiếng Thục liến khỉ:
- Cho tụi con chơi một chút nữa thôi ma soeur…
Ma soeur hòa nhã:
- Thôi về đi để Ba Má các con lo…
Có vài tiếng chắc lưỡi tiếc rẻ, vài khuôn mặt phụng phịu, nhưng tất cả đều vâng lời đi thay áo. Ma soeur tỉ mỉ nhặt tất cả giầy dép của bọn ở bãi cho vào tấm drap to ban nãy tụi em ngồi rồi đi lên. Ma soeur có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy em đầu tiên:
- Ủa, con thay áo gì mà mau vậy?
Em tủm tỉm khi sờ lên khuôn mặt nóng bỏng vì nắng bể:
- Dạ con nghe ma soeur gọi con phóng lên thay liền.
Rồi em đỡ lấy chiếc túi trong tay soeur:
- Dạ để con xách cho ma soeur.
Ma soeur hiền từ:
- Thôi để ma soeur xách, nặng lắm con…
Bên gộp đá cao, ma soeur đứng quay lưng về phía trời biển xanh thẳm bao la. Áo, lúp theo gió phất phới bay, khuôn mặt đỏ hồng vì rám một ít nắng, ma soeur hệt như những thánh nữ trong những bức hình. Em nói ý nghĩ đó với ma soeur, ma soeur ký nhẹ trên đầu em mắng yêu:
- Con bé nầy, giàu tưởng tượng thì thôi…
Ma soeur lững thững tiến về xe bỏ mình em dưới một mô đất cao vòi vọi. Tự dưng hình ảnh Ái đến với em thật vội vàng. Chắc giờ nầy cô bé đang ở nhà Ba Má và giải quyết một nghịch cảnh. Cũng tự dưng thấy buồn lòng, em ném những bước chân bừa lên lối đi vòng quanh mô đất, lững thững ra tuốt mỏm đá ngoài biển. Một chiếc lều ai chắn ngay lối đi, bên trong có những tiếng cười đùa ồn ào, chắc một nhóm bạn thân tổ chức cuộc cắm trại ngoài bể. Em sững người đôi chút rồi lại cúi xuống, bước đi. Một vòng hoa tím mọc lan man dưới chân bên kia. Thận trọng nhưng thích thú, em nhoài người bứt một cánh cả hoa và lá, lững thững băng qua cái ô cửa vuông vuông, trèo lên một hòn đá nằm cao nhất. Trời xanh trên cao, hoa tím trong tay, mầu trắng của áo hòa hợp trong tiếng gió bể phần phật mới buồn làm sao chứ. Nhưng em muốn gần biển một chút, những tảng đá rải dài dưới kia chẳng hạn. Em lại leo xuống, những ngón tay bám vào đá nhọn hoắt nên xước đi một tí, nhưng chẳng sao, em tìm được một chỗ ngắm bể thật lý tưởng, một cái hốc đá mát rợi chỉ hứng gió bể mà không thèm hứng ánh mặt trời. Em thả mái tóc ướt những nước ra, những sợi tóc đùa trên vai buồn buồn. A, dễ thương ghê, sóng bắt đầu to, đập vào các phiến đá sủi bọt tung tóe rồi lại lui ra. Em ngắm kỹ những bọt bể lăn tăn rồi tan dần, người ta vẫn ví nhiều thứ với bọt bể, em lại nghĩ đến Ái, giá có Ái đây nhỉ? Một thoáng buồn.
Chắc xe sửa soạn về, em đứng lên ngẩn ngơ với cành hoa tím trong tay. Thôi lên đi nào. Em vội vã trèo lên. Có tiếng reo của bọn Thục Hạnh, hai đứa có vẻ như tìm ai nhưng đứng trên mỏm đá cao thì làm sao nhìn được hốc đá em ngồi chứ. Thục chạy đến:
- Chui vào góc nào vậy? Làm ta kiếm thấy mồ…
Hạnh tủm tỉm cười khi nghe em kể chuyện cái hốc đá:
- A! Thi sĩ mà…
Ba đứa vòng qua phía bên kia mô đất trở về xe. Bận nầy em tìm thấy những cái hoa vàng. Em không thích màu vàng đâu, nhưng vẫn hái. Không chừng về gặp Ái và được dịp tặng cô bé. “Quà ở Ô Quắn đó nha!”. Chắc Ái vui vẻ lắm. Bỗng nhiên em muốn cười một cái với soeur Sabine đằng xe, nhưng soeur đã cười trước khi em đến gần.
- Suýt chút nữa ma soeur bỏ quên con lại rồi.
Tiếng láu lỉnh của con bé Thục khi hai đứa leo lên xe:
- Sao ma soeur không bỏ nó lại Cấp cho đáng tội… đi lang thang.
Em phát nhẹ vào lưng con bé trong lúc ma soeur giảng hòa:
- Thôi, con…
Xe bắt đầu chạy, vài cái tay vẫy vẫy giã từ biển, giã từ sóng. Bác mặt trời soi bóng trên mặt nước lăn tăn lấp lánh ánh nắng như những con rắn pha lê đội vương miện bạc rướn lên bờ. Chiếc xe lúc la lúc lắc trên khoảng đường đi lông chông đá, mấy nhỏ bạn thiu thiu ngủ với mấy sợi tóc trên mặt, em chồm vào tờ giấy ma soeur đang xem:
- Cái gì vậy, ma soeur?
Ma soeur lật xem ở phía cuối tờ:
- À bài nói về Pasteur, không biết chị nào bỏ trên xe.
Ma soeur chỉ tay:
- Con đọc thử xem, thư của Pasteur viết cho vợ sau khi ba ông mất.
Em nhướng mắt giây lâu rồi chỉ vào một đoạn:
- Da, con hiểu được câu nầy “…A! Đây con trai Ba! Đây là tên của Ba! Ô! Ba đáng thương! Anh rất lấy làm sung sướng để mà nghĩ rằng anh có thể đem đến cho ông vài sự hài lòng…”
Em thở dài, ma soeur chống tay lên cằm, nhìn em:
- Bộ con buồn?
- Dạ. Tại khi Ba con mất, con đã không thể nói một câu như vậy.
Đến lượt ma soeur thở dài:
- Ma soeur hiểu nỗi buồn của những người không còn đủ Ba Me.
Em cười buồn, nghĩ đến Ái:
- Thưa ma soeur, những người còn đủ Ba Me vẫn có nhiều nỗi buồn to tát lắm ạ.
Ma soeur tát khẽ vào má em:
- Con bé lý sự.
Rồi ma soeur im lặng, quay sang lần những hạt chuỗi bóng ngời trên tay. Thành phố Cấp quay lưng lại phía sau. Mây bỗng cuồn cuộn xuất hiện trên trời, chẳng mấy chốc xám nghịt rồi những hạt mưa bắt đầu rơi. Khung cảnh hai bên đường thật đẹp. nhưng ảo não vô cùng. Những thửa ruộng xanh mướt kỳ lạ vươn lên sau mỗi đợt gió chia từng vuông nhỏ tới sát chân núi. Những dãy núi liên miên bất tận trong một khoảng đường xe chạy. Các cụm mây phủ khuất ngọn núi trắng như tơ nõn dưới bầu trời xám đen lất phất mưa lạnh trông buồn thật buồn. Có cụm bay dật dờ trên cao, có cụm hạ xuống thật thấp len lỏi giữa các ngọn như từ trong núi đi ra, khác hẳn với mặt trời quang đãng của buổi sáng. Hai cái hoa tím vàng bắt đầu rũ xuống ngủ trên tay. Chắc không còn đẹp khi cho Ái. Nhưng sao em không muốn bỏ đi. Em vẫn muốn giữ lại một di vật liên lạc giữa hai phương trời cùng nhớ cùng thương. Phương trời Trần Thúy Ái ở với phương trời có mây biển xanh và có sóng dạt dào.
* * *
Mấy nhỏ bạn lục đục thức dậy khi chiếc xe hòa mình vào không khí ấm áp của thành phố.
Trời tối hẳn, những khoảng đèn xanh đỏ trên các góc phố góc đường nhấp nháy tưng bừng. Nhỏ Hạnh thúc cùi chỏ khi nhìn đôi mắt lờ đờ của em:
- Bộ hổng ngủ hả nhỏ?
Em chống tay ngồi lại ngay ngắn:
- Ừ! Tại hổng buồn ngủ.
- Chứ sao cái mặt mi thế kia?
Em chỉ cười. Em đã mệt nhoài trong nỗi chờ đợi và hồi hộp mỗi lúc một tăng trong khoảng đường bể – thành phố dài dịu vợi. Em tự hỏi em phải làm gì nếu có một cuộc tranh chấp tình thương giữa ba má cũ và ba má hiện tại mãnh liệt trong Ái. Em đã tự hỏi phải làm gì nếu gặp trong phòng một Thúy Ái đau đớn, khổ sở. Và em phải làm gì khi cô bé vì trong nỗi dằn vặt tột cùng đã lẳng lặng ra đi, từ chối tình thương của cả hai bên. Em sẽ phải khổ chỉ vì em thương Ái vô cùng.
Chiếc xe bò vào cái sân trường tối đen rồi dừng lại trước khi chui vào nhà xe. Mấy nhỏ bạn kéo xuống huyên náo với những gương mặt tay chân bình thường trắng trẻo lúc thúc mãi trong tối, nay đen sạm lại, rắn rỏi dưới mái tóc còn nồng nồng gió bể. Luôn luôn là kẻ vội vàng, em lặng lẽ rời xe, phóng một mạch lên lầu, em nôn nao với ý nghĩ nhất định sẽ không thay áo liền, sẽ kể chuyện mưa, kể chuyện nắng, chuyện vui đùa ở bể cho Ái nghe. Em tin sẽ gặp một Thúy Ái hồn nhiên, tươi tỉnh vì mọi việc đã giải quyết ổn thỏa. Không có lý do gì mà gương mặt của người bạn thương mến lại có thể ủ dột nữa.
Em vất chiếc túi xuống đất, tức tối muốn khóc khi nhận ra căn phòng tối im ỉm. Vừa lạ lùng, vừa giận dỗi, em cho chìa khóa vào ổ, xoay đi một vòng.
Đầu diêm sinh chạm phải bìa hộp và đã bựt cháy. Không còn gì bực tức và buồn bã cho bằng đoán trước rằng, đúng hơn là lo sợ rằng sẽ không gặp Ái mà điều đó vẫn xảy ra. Và hơn cả điều em dự tưởng là đồ đạc Ái trong phòng không những biến mất mà cả những gì còn lại của trường, của em, được sắp xếp ngăn nắp, thứ tự. Từ hai chiếc giường căng vải thẳng băng đến cái bàn trống sạch của Ái, cái bàn có hai chồng tập cao vút chễm chệ của em và đặc biệt là thêm lọ trầu bà đã để bên Ái có những cành lá bò dài an nhàn trên chiếc lọ thủy tinh chứa những viên cuội trắng trong. Nỗi lo buồn chợt bừng dậy như cơn sóng biển. Em muốn khóc òa lên cho hả cơn uất ức, muốn đập vỡ một vật mỏng manh như cái lọ trầu bà kia chẳng hạn. Tiếng vỡ của nó hòa với nước mắt của em chắc là bớt cơn buồn phiền nhiều lắm. Mắt em hoa lên, em tưởng đã nghiến răng cầm nó lên và giáng xuống, em tưởng chừng đã nghe tiếng xoảng ròn rã như tiếng cười dài chế nhạo. Nhưng không, chiếc lọ vẫn còn nguyên khi em bình tĩnh đặt xuống bàn. Nước có sóng sánh một chút và từ từ lăn trên phiến lá cong cong yểu điệu như những giọt nước mắt trên cánh mi cong. Một giọt rời khỏi lá và phóng xuống nhòe ướt một góc của cánh thư ai đặt trên bàn. Phong thư đặt úp xuống, trên góc mang một nét chữ quen quen: Trần Thúy Ái. Phía giữa nét chữ có vẻ nắn nót và to hơn: Phạm Nguyễn Như An. Em nhắm mắt thật lâu để trấn tỉnh ý nghĩ loạn xạ trong đầu óc, rồi bóc ra xem:
Ngày… tháng… năm…
Như An của Ái,
Ái đã bắt đầu muốn khóc từ lúc cho đồ vào va-li và khóa lại. Căn phòng vắng lặng ghê người. Ái ngồi đây, nơi bàn học của Như An, chờ đợi vô vọng bóng dáng Như An, lắng nghe từng tiếng lá, tiếng chân. Bây giờ nếu ở Ô Quắn chắc Như An cũng phải thấp thỏm, buồn bã như Ái. Nếu có ai hỏi Ái muốn điều gì lúc nầy, Ái sẽ nói liền: xin cho Ái được gặp Như An của Ái, để Ái tâm sự một lần cuối, nhìn Như An cười, Như An nói, Như An dỗi một lần cuối rồi vĩnh viễn ra đi… theo Má ruột của Ái.
Đến đây chắc Như An sẽ tròn mắt ngạc nhiên vì chả hiểu sao cả - Ái vẫn nhớ cái tròn mắt của Như An nó dễ thương vô cùng – Vâng, Như An ạ, Ái sẽ theo Má ruột của Ái mà ra đi. Chắc Như An sẽ nghĩ rằng Ái đang cười và sung sướng? Không đâu Như An ơi, nỗi buồn bã đã lấn át tất cả. Trong đầu Ái vẫn còn vang dội cuộc nói chuyện với Ba Má cũ ban sáng. Những khuôn mặt lạnh nhạt, những câu nói dửng dưng nhưng lúc ấy, những cử chỉ đó đối với Ái tàn nhẫn gấp ngàn lần mắng Ái, Ái nghĩ giá lúc ấy Ái khóc được. An có thể tưởng tượng được khi Ái trình bày mọi việc xảy ra hôm chủ nhật tuần rồi với Ba Má cũ của Ái, Ba đã thản nhiên nhìn nhận rằng có sự thật như vậy và còn cho biết, đúng hơn là đính chính, không phải ông giấu Ái biệt tích nhưng vì thất lạc địa chỉ của Má ruột Ái và tuy còn quá nhỏ nhưng Ái cũng có công cứu sống được Má cũ của Ái nên Ba Má cũ “đành” nuôi Ái đến lớn khôn, sẽ cho Ái đi tìm, dưới danh nghĩa đứa con cưng duy nhất của ông bà kỹ sư Phùng.
Ái đã muốn được chết đi lúc đó, muốn… với tất cả tuyệt vọng, nhìn được nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt của “Ba” Ái để Ái có thể ôm chầm lấy Ba, dụi đầu trong Ba mà cười qua nước mắt: “Ba đùa cho con sợ đó hả Ba?... Ba làm con sợ quá!” và Ba sẽ siết lấy Ái mà đáp: “Ấy vậy mà chó con cũng chảy nước mắt, tội nghiệp chưa!” Nhưng Ba chỉ thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế sa-lông trong cái phòng khách lộng lẫy, búng tàn thuốc vào cái lọ sứ cổ đắt tiền. Ái đã cầu cứu nhìn sang Má, chỉ muốn van xin: “Má à, có phải Ba Má nói đùa đấy không, con van xin Ba Má dừng lại lối trừng phạt tàn ác nầy”. Nhưng Má chỉ che mặt dưới bàn tay rớm những giọt nước mắt. Chắc để nhớ đứa con bạc mệnh chứ không phải để cho Ái vì khuôn mặt lạnh lùng ấy lúc ngước lên nhìn Ái lại còn lạnh lùng thêm. Tiếng Ba Má lúc nầy sao mỉa mai, đau xót quá hả Như An.
Như An ơi! Giá có Như An lúc đó, Như An xuất hiện lúc đó cho Ái được khóc thỏa thê với Như An, chắc Như An không bao giờ từ chối với Ái như “Ba Má” đã từ chối với Ái đâu phải không? Chỉ tưởng tượng rằng Như An đang gật mạnh đầu, mà Ái có thể vui vẻ rồi đây.
Như An ơi! Chắc muôn đời Như An không biết được nỗi đau lòng của kẻ bị bỏ rơi như Ái, muôn đời Như An không biết giọt nước mắt nghẹn lại trên mi vì quá đỗi đắng cay như Ái. Thế là Ái không còn phải lựa chọn quyết định gì cả hả An? Nhưng nếu cho Ái quyết định thì Ái sẽ nhất định theo Má ruột của Ái, dù chính bà không chăm lo, săn sóc Ái từ thuở lọt lòng như ông bà Kỹ sư, chính bà không tự tay dưỡng nuôi và cho Ái ăn học. Nhưng ở nơi bà, lần đầu tiên Ái gặp, Ái đã biết thế nào là tình mẫu tử, thế nào là tâm trạng chim mẹ xẻ thân mình cho lũ chim non no lòng. An ơi! An có thể tưởng tượng được sự hồi hộp của Ái khi biết giây phút tới đây Thúy Ái của Như An sẽ lao vào vòng tay gầy guộc của Má ruột Ái từ từ siết lại như sợ Ái thoát mất cùng với tiếng “A! Con tôi” đầy tình thâm và những giọt nước mắt xuất phát từ quả tim có những rung cảm chan chứa, dịu dàng. Ở Má, Ái biết thế nào là tình cốt nhục, tình huyết thống. Ở ông bà Kỹ sư, Ái biết được một hành động ân nghĩa quá ư cao thượng.
Như An của Ái,
Ngày nào hai đứa lần đầu tiên “cầu nguyện” – tiếng nầy Ái vẫn thương nó lắm – Ái đã nói với Mẹ, với Chúa xin Ái được ở kề cận suốt đời bên Má Ba, dù có ra sao đi nữa, thì An ạ, có phải đây là một điều cho Ái được hãnh diện – với riêng An – là Má Ba ruột Ái nghèo vô cùng, không bằng một góc ông bà Kỹ sư, như có lần Ái đã tả với An, nhưng Ái vẫn thương quý vô cùng. Vì Ái chỉ là một con người. Ái lớn lên và được nuôi dưỡng bằng tình thương. Vật chất nếu có cũng chỉ dự một phần rất nhỏ vào đời sống. Có tình thương, người ta sẽ lấp được khoảng thiếu thốn của vật chất dễ dàng, nhưng sự thiếu thốn tình thương thì không thế.
Như An của Ái,
Phải thú nhận lúc đầu Ái vẫn còn hy vọng lôi kéo được tình thương của Ba, Má cũ nhiều lắm vì quả thật không còn gì đáng sợ cho bằng về sống với người Má ruột xa lạ trong sự ngờ vực mình là một nạn nhân trong những mưu toan người lớn: Ông bà Kỹ sư đã là hình ảnh và tình thương mà Ái dành cho, nghĩ đến trong mười mấy năm trời đằng đẵng. An ơi, nghĩ sao khi hình ảnh song thân hiện tại thoắt chốc bừng vỡ để thay thế bằng hình ảnh người lạ mặt. Ái đã run rẩy, quay quắt với hình ảnh người đàn bà lạ mặt. An ơi, có can đảm nào chỉ gặp người ấy một lần mà định mệnh đã thay đổi, thay đổi tất cả để Ái có thể trở thành con và phải đi theo người ta không?
Đó là những ý nghĩ đã theo đuổi Ái trong suốt quãng đường tới đây, đã làm Ái lo lắng, sợ hãi muốn khóc vì tưởng tượng ra một tổ chức bất lương nào đó. Nhưng bây giờ thì Ái đã hoàn toàn bình tĩnh rồi An ạ. Cái gì đã làm Ái bình tĩnh thế hả An! Một đốm ánh tình thương đã lóe sáng trong mắt Má ruột Ái. Hai bàn tay run rẩy vô cảm giác bưng lấy khuôn mặt Ái. Tất cả không chứng minh cho một liên hệ máu huyết sao hả An??
Như An ạ, Ái sắp đi đây, thật không còn gì để Ái luyến tiếc hơn là ngôi trường thân yêu và Như An của Ái. Có phải khi nào phải rời bỏ thì người ta hay nhớ lại không An? Ái nhớ lại tất cả… từ lúc hai đứa mình gặp nhau lần đầu đến lúc hai đứa giận nhau và thân nhau nhất trên đời. Ái nhớ thật nhớ lần mình cầu nguyện hai mái đầu nhỏ bé, lặng lẽ trong ngôi giáo đường trang nghiêm, trầm lặng cho đến hôm đi lễ, giọng cha đọc phúc âm như dòng mật chảy xuống con tim và tiếng đại phong cầm van vỉ, thiết tha như thống hối tội tình. Tất cả đã buộc chặt tim Ái bằng một dải lụa mềm dịu, chả bao giờ Ái muốn cởi ra nhưng nhớ tới lại buồn bã.
An ạ, cứ mỗi lần muốn chấm dứt thư thì lòng Ái đau nhói lên. Bức tượng Đức Mẹ đã gói lại rồi sao Ái vẫn muốn lấy ra, xem lại, để nhớ lại hôm Như An tặng Ái đem đến Ái một người mẹ tinh thần thiêng liêng, những câu Như An nói, ánh mắt Như An cười, cả lúc Như An ngủ. Như An ơi, Ái đã được Mẹ chấp nhận lời nguyện theo đúng con đường Mẹ định nhưng ở gần Như An suốt đời thì không. Mẹ chỉ cho Ái được chọn một trong hai mà thôi. Nghĩ mà buồn khôn xiết kể.
Thư đã dài, Ái sắp theo Má đi xa, về một vùng yêu thương chính thống của Ái, nơi đó có Ba ruột Ái đang chờ. Thôi Ái dừng nha. Cầu nguyện Mẹ phù hộ cho Như An của con.
Thương
TRẦN THÚY ÁI
TB. Như An, ngón tay Ái lành rồi. Chỗ tím ít dần. Nếu có An, Ái sẽ co ra, co vào cho An xem, bây giờ nghĩ lại Ái vẫn còn sợ đó. Cũng nhờ Như An đó thôi.
Em ép cái thư vào ngực. Nước mắt bị nén lại bây giờ bắt đầu trào ra. Tình bạn, tình thương giữa hai đứa em chóng vánh, mong manh như bọt bể, như hai cái hoa tím vàng ngủ say trên tay, như gió lốc, như cơn mưa qua và như mây trên núi. Mây có quyến luyến núi, núi có mến thương mây nhưng nào núi có giữ mây được đâu… !!!
14-8-70
LINH HƯƠNG
(bút nhóm Thương Linh)