Chuỗi ngọc trường sinh - Chương 3 & 4

Chương 03

Ông Hồng Phong đang đứng chờ, thấy Cảnh tới vội hỏi:

- Lẹ lên con, ông Thanh tra Duy Đức đang muốn gặp con, cả Phúc nữa.

Linh tới chào ông Hồng Phong và hỏi:

- Thưa bác, cháu có thể đi cùng không ạ? Vì chúng cháu cùng một bọn.

- Nếu cháu muốn đi thì đi – ông Hồng Phong cười đáp – Thêm hay bớt một cậu cũng chẳng quan hệ gì mấy. Nhưng phải lẹ lên, ông thanh tra đang đợi bọn mình để đi nơi nào đó.

Chiếc xe lớn, sơn hai mầu xanh trắng, đang chờ ngoài hàng rào. Ông thanh tra Duy Đức, người v ạm vỡ, đầu hơi hói, đang ngồi ở tay lái, vẻ mặt đăm chiêu.

- Chúng ta lẹ lên một chút, ông Hồng Phong. Ông nhớ giùm điều tôi dặn là phải kín đáo, tôi tin ở nơi ông.

- Thưa vâng, xin ông yên tâm. Bây giờ, trong khi ta đi tới biệt thự nhà họ Trịnh, có lẽ cháu Cảnh có thể kể lại để ông nghe những gì nó trông thấy tối qua.

- Ý kiến hay lắm. Một số người hôm qua đã kể tôi nghe rồi, nay cháu kể câu chuyện của cháu đi.

Trong khi nghe Cảnh kể, ông Duy Đức cắn môi suy nghĩ.

- Đúng vậy! – Ông nói – Mọi người đều thấy hiện tượng xảy ra như thế, mặc dầu con số người hiện diện khác nhau.

- Thưa ông thanh tra – Linh hỏi – theo ông thì có sáu người hay bảy người đã vô biệt thự ạ? Phúc và Cảnh không đồng ý về điểm đó.

- Không rõ nữa. Bốn ông đã tới ty tôi khai sự việc : trong số đó 3 ông nói có tất cả 6 người, ông thứ tư lại đếm được 7. Còn mấy ông kia thì tôi không gặp, có lẽ họ không thích quảng cáo hay sao đó.

Xe đã chạy vào một lối có bóng cây và cỏ mọc đầy. Cuối đường, tòa biệt thự đứng sừng sững rất uy nghi, mặc dầu một chái đã bị phá dở dang. Hai cảnh sát viên đứng gác ngoài cửa. Một ông nữa mặc áo nâu sẫm đang bồn chồn đứng đó.

- Lại một tay nhà báo – ông thanh tra vừa lẩm bẩm vừa xuống xe.

Người lạ mặt vội đi tới chào và nói:

- Thưa ông thanh tra, tôi đang đợi ông. Không hiểu sao nhân viên của ông lại không cho tôi vào nhà của thân chủ tôi.

- Thân chủ của ông? Trước hết ông là ai đã?

- Thưa tôi là Thuận, cháu họ kiêm luật sư của bà Ngọc Sương, sở hữu chủ hợp pháp mà tôi đại diện. Sau khi đọc báo sáng nay, tôi vội tới đây ngay. Câu chuyện này thật là kỳ quặc vô cùng.

- Rất hân hạnh được gặp ông Thuận. Nếu ông không tới, có lẽ tôi cũng phải cho mời ông tới. Nhân viên của tôi đứng gác ở đây để ngăn những kẻ hiếu kỳ. Bây giờ thì chúng ta vào thăm nhà. Đây có cả hai cậu đã chứng kiến hiện tượng và có thể chỉ cho ông những nơi mà bóng ma đã xuất hiện.

Rồi mọi người bước vào nhà, bên ngoài chỉ còn hai cảnh sát viên đứng gác.

Cảnh và Phúc chỉ cho ông thanh tra những chỗ họ đứng đêm qua và những chỗ bóng ma hiện hình.

Phúc leo trước lên cầu thang và nói:

- Cảnh đã đưa ra ý kiến tìm các vết chân trên sàn nhà, nhưng không thấy.

Ông Hồng Phong vỗ vai Cảnh nói:

- Ba khen con về ý kiến đó.

Phúc nói tiếp:

- Bóng ma đã theo lối này, rồi nó biến qua tường.

- Biến qua tường, biến qua tường! – Ông thanh tra nhắc lại trong khi ông đứng trước một chướng ngại vật khó thể vượt qua được.

Ông Thuận lắc đầu nói:

- Thật là khó hiểu. Người ta vẫn đồn rằng nhà này có ma, nhưng hồi nào tới giờ tôi vẫn chưa tin. Nhưng bây giờ… Tôi không rõ nữa.

- Ông Thuận! – Ông Thanh Tra hỏi – Ông có biết đằng sau bức tường này có gì không?

- Tôi không rõ. Có gì vậy thưa ông?

- Chúng ta sẽ biết bây giờ. Và tôi rất hài lòng làm cuộc điều tra này trước sự hiện diện của ông.

Sáng nay, một người thợ đang phá nhà đã trông thấy một cái gì, hắn bèn ngừng tay và tới trình tôi.

- Hắn trông thấy cái gì ạ? – Ông Thuận chau mày hỏi.

- Hắn không rõ, nhưng theo hắn thì có một căn phòng bí mật giữa bức tường này và bức tường bên ngoài. Bây giờ ta xét thử coi.

- Một căn phòng bí mật? Nhưng xưa nay, chẳng một ai trong gia đình chúng tôi nói tới một căn phòng bí mật trong nhà này cả.

Ngay lúc đó, hai cảnh sát viên vừa tới, mang theo một cái búa và một cái cuốc. Ba cậu học sinh không giữ nổi sự xúc động.

- Các chú, phá bức tường này cho tôi – ông thanh tra ra lệnh – Ông đồng ý chứ, ông Thuận?

- Dạ, đồng ý, vì ngôi nhà này phải dỡ đi.

Hai cảnh sát viên bèn xáng mấy nhát búa, đập toang ra một lỗ hổng thì thấy đằng sau hiện ra một căn phòng. Khi lỗ hổng đã được phá thêm cho đủ rộng để người chui vừa, ông Thanh Tra bước vào trước, rồi đến ông Thuận, ông Hồng Phong và ba cậu học sinh.

Mọi người đã đứng trong một căn phòng nhỏ, rộng lối hai thước và dài lối ba thước. Một tia sáng nhỏ, chiếu từ một lỗ trên cao xuống.

Giữa phòng có kê hai chiếc mẻ bằng gỗ đánh bóng, bên trên có đặt một cỗ quan tài sơn son thếp vàng lộng lẫy.

Quan tài mở nắp.

Ba cậu học sinh vội len vào nhìn và thấy như tắc thở.

Một bộ hài cốt nằm dài trong quan tài, trên phủ một bộ áo đã mục nát một nửa nhưng người ta còn đoán được vẻ lộng lẫy xa xưa của nó. Mọi người im lặng. Trên đầu quan tài, có đặt một chiếc bài vị bằng bạc khắc chữ đen. Ông Thuận đọc:

“Hiền Thê LÝ-TUYẾT-HOA Linh vị”

- Đây là người đàn bà Trung Hoa – ông Duy Đức lẩm bẩm.

- Thế mà người ta cứ tưởng là bà ta đã trốn sau khi ông Trịnh Thường chết.

- Đúng là bà ta – ông Thuận nói – Nhưng xin quí ông coi : Đây là một kỷ vật mà tôi cần phải giữ cho gia đình thân chủ tôi.

Nói dứt lời, ông thò tay vào trong quan tài tìm kiếm và lôi ra một chuỗi hạt ngọc màu xám mờ, trông rất lạ lùng.

- Có lẽ đây là chuỗi ngọc huyền diệu mà, theo lời truyền tụng lại, ông Trịnh Thường đã đánh cắp của một nhà quí tộc Trung Hoa – ông Thuận giải thích – Chính vì chuỗi ngọc này mà ông phải rời bỏ đất Tầu để về sống ẩn dật ở đây. Chuỗi ngọc này vô giá. Chúng tôi cứ tưởng là nó bị mất hẳn do bà cụ mang đi.

Chương 04

Hôm sau, tại bản doanh, Phúc ngồi cắm cúi cắt những hình ảnh và bài vở liên hệ đến sự việc, trong khi Cảnh thì dán lên một cuốn sổ. Mặc dầu cố chiều ý ông Thanh Tra Duy Đức, ký giả Hồng Phong cũng không thể ngăn ngừa các báo chí đăng tải câu chuyện bóng ma hiện hình.

Nếu chỉ có chuyện con ma thì có lẽ người ta cũng quên lãng nó đi, nhưng việc khám phá ra căn phòng bí mật, bộ hài cốt và chuỗi ngọc huyền diệu là những đề tài hấp dẫn lôi cuốn độc giả trong nhiều ngày.

Một số ký giả thuật lại thân thế và sự nghiệp của ông Trịnh Thường như một nhà hàng hải gan dạ khinh thường bão tố, đồng thời cũng là một thương gia táo bạo, luôn luôn xông xáo vào những vụ giao thương phức tạp với Trung Quốc.

Ông Trịnh Thường lại là bạn thân của những nhà qui tộc Mãn Châu và được họ tặng những món quà rất đế vương. Nhưng chuỗi ngọc huyền diệu không phải là của ông ta, mà đã do ông đánh cắp được trước khi rời khỏi đất Tầu, mang theo người vợ kiều diễm về ẩn dật ở tòa biệt thự Phú Lâm.

- Dầu sao thì cũng là câu chuyện của một nhân vật thuộc quận mình – Cảnh nói – Thế cậu có biết ba Cảnh và ông Thanh Tra Duy Đức đã suy luận ra sao không?

Những tiếng người đi tới làm ngưng câu chuyện của hai cậu. Bỗng Linh, mồ hôi nhễ nhại, tiến vào:

- Gớm, cái nóng chết người!

Rồi hắn thêm:

- Mình vừa mới suy nghĩ.

- Đừng suy nghĩ nhiều quá, xếp ơi! – Phúc khuyên – Cậu đang nóng nực, nếu còn suy nghĩ, khối óc tuyệt xảo của cậu có thể cháy và cậu sẽ trở thành một gã tầm thường như tụi này mất thôi.

Cảnh cười lăn. Phúc thì rất hãnh diện có một thằng bạn thông minh như Linh. Nhưng mỗi khi có dịp trêu hắn thì không bao giờ Phúc để lỡ cơ hội. Điều này không làm cho Linh bực tức chút nào cả, vì hắn vẫn tự tin vào khả năng của hắn.

- Phải – Linh tiếp – mình vừa suy đoán những sự việc đã xảy ra tại biệt thự nhà họ Trịnh.

- Nhọc công làm chi vô ích – Cảnh nói – ba mình và ông Thanh Tra Duy Đức đã suy đoán cả rồi.

- Rõ ràng – Linh nói – là trước hết, ngôi biệt thự đó…

- Ba Cảnh và ông Thanh Tra Duy Đức đã nghĩ rằng bà Trịnh Thường đã chết vì bệnh tật. Vì không muốn xa bà ta, ông chồng để xác bà vào chiếc quan tài quí giá đó, đặt quan tài vào căn phòng bí mật rồi xây tường kín lại. Như vậy, luôn luôn ông có cảm tưởng rằng bà vợ vẫn ở bên cạnh ông. Rồi một ngày kia, ông đã bị ngã từ trên cầu thang xuống và bị gãy cổ chết.

Khi thấy ông chết bất đắc kỳ tử như vậy, các gia nhân hoảng sợ bèn trốn đi, người thì ẩn náu tại khu Hoa Kiều Chợ Lớn, người thì hồi hương về Trung Quốc.

- Sau này, khi công việc phá hủy ngôi biệt thự bắt đầu – Phúc nói tiếp – hồn ma của ông Trịnh Thường đã nổi giận. Do đó, chúng ta đã nghe thấy tiếng ông hú, và thấy ông tới thăm bà vợ một lần chót rồi ông biến mất.

Linh có vẻ hơi khó chịu, vì các điều suy đoán của ông Thanh Tra Duy Đức và của ký giả Hồng Phong cũng không khác gì của hắn.

- Thế cậu có chắc là một bóng ma thật không đã? – Linh hỏi với giọng hơi chua chát – Và cậu có chắc là bóng ma của ông Trịnh Thường không đã?

- Chính mắt mình đã nom thấy nó – Phúc đáp – Đó là một bóng ma chính cống mà chưa bao giờ mình gặp trước.

- Nếu không phải là một bóng ma thì là cái gì? – Cảnh hỏi – Xếp Linh này, nếu cậu tìm ra được lời giải đáp khác, chắc chắn ông Thanh tra Duy Đức sẽ phải tưởng thưởng cho cậu xứng đáng.

- Ừ, ừ – Linh nói với vẻ mặt tươi tắn trở lại – Mình thấy đây là một câu chuyện rất hấp dẫn. Bọn ta có thể lãnh lấy việc điều tra, dù chỉ để giúp cho ông Thanh tra mà thôi.

- Nhưng mà… nhưng mà… – Phúc phản đối – nếu là chuyện ma thì mình chẳng thích làm đâu.

- Cách ngôn của chúng ta – Cảnh nói – là “Điều tra” thì sao lại gạt chuyện ma ra ngoài? Vả lại, mình cũng thích tiêu khiển bằng một chuyện mà chính mình được chứng kiến tận mắt. Nhưng mà, xếp Linh ơi, làm thế nào để tóm được một vật linh dị như thế?

- Ta phải hành động có thứ tự – Linh đáp – Trước hết, các cậu cho mình biết đêm qua có ai trông thấy ma nữa không?

- Không – Cảnh đáp – Ông Thanh tra Duy Đức đã xác nhận với ba mình rằng ông không nhận được báo cáo nào mới khác.

- Tại sao bọn người hôm trước lại cùng đi thăm ngôi biệt thự?

- Hình như là hai người đi dạo chơi qua đó. Khi gặp những người khác, họ bèn đề nghị vào thăm ngôi biệt thự dưới ánh trăng, trước khi nó bị phá hủy. Khi họ đang vào lối cổng thì họ nghe thấy tiếng hú. Câu chuyện tiếp theo như thế nào thì xếp đã biết.

- Hiện giờ, công việc phá hủy còn tiếp tục không?

- Lúc này tạm ngưng – Cảnh đáp – ông Thanh tra đang cho lục lọi để tìm kiếm thêm những phòng bí mật, nhưng chưa có kết quả. Hình như nhà thầu trước định chia lô, nhưng bây giờ họ lại do dự, vì họ sợ rằng sẽ không ai dám đến ở một khu có hồn ma lẩn quất.

Linh ngồi suy nghĩ một lát rồi nói:

- Bây giờ ta nên nghe lại một lần nữa cuốn băng của Cảnh.

Cảnh bèn ấn nút cho máy chạy. Tiếng hú kinh hồn vang lên xé tan bầu không khí yên lặng. Rồi đến cuộc đối thoại của bọn người. Bỗng Linh chau mày nói:

- Một ý kiến đang quay cuồng trong đầu óc mình, nhưng mình chưa thể nhận thức được nó. Mình nghe trong băng có tiếng chó, là chó nào vậy?

- Điều đó thì có gì là quan hệ? – Phúc hỏi.

- Cái gì cũng quan hệ tất cả – Linh đáp với giọng nghiêm trọng.

- Đó là một con chó Bắc Kinh nhỏ. Thế xếp định kết luận ra sao đó?

Linh đành thú nhận là chưa thể kết luận gì được cả. Rồi ba cậu lại tiếp tục nghe lại cuốn băng vài lần nữa. Xếp Linh vẫn chưa nhận thức được cái ý kiến đang quay lộn trong đầu óc hắn. Sau cùng, họ cất máy đi và ngồi nghiên cứu các bài đã cắt trong báo chí. Phúc nói với vẻ mặt thỏa mãn:

- Thật vậy, con ma này đã dọn đi nơi khác rồi. Vì người ta muốn phá hủy ngôi nhà của nó thì nó phải đi ở chỗ khác, hợp lý lắm.

Bỗng chuông điện thoại reo vang. Linh nhấc ống nghe hỏi : “A lô?”

Một máy khuếch đại âm thanh đã được gắn vào máy điện thoại, nên những ai có mặt trong phòng này đều nghe được cuộc đàm thoại.

- Có người gọi liên tỉnh cho ông Cảnh – cô bưu điện viên trả lời.

Ba cậu học sinh nhìn nhau ngơ ngác. Đây là lần đầu tiên mà một cậu trong bọn nhận được lời gọi liên tỉnh.

Cảnh cầm lấy ống nghe:

- A lô! Tôi là Cảnh.

- Chào cậu Cảnh, tôi là bà Ngọc Sương ở đồn điền Thanh Lâm đây.

Bà Ngọc Sương! Cháu ông Trịnh Thường mà hồn ma đã hiện ra trước mắt Cảnh và Phúc bữa trước.

- Dạ, kính chào bà, cháu xin nghe ạ.

- Tôi muốn nhờ cậu chút việc. Cậu có thể cùng với cậu Phúc lên thăm tôi tại đồn điền này không?

- Thưa, lên tận đồn điền của bà ạ?

- Vâng, tôi muốn nói chuyện về bác Trịnh Thường tôi đó. Hai bữa trước đây, các cậu đã được mục kích hồn ma của cụ. Tôi muốn được nghe lời minh chứng của cậu ra sao, vì bóng ma đã về đồn điền này rồi. Tối hôm qua, bóng ma đã hiện ngay trong phòng tôi!

Xem tiếp chương 5 & 6