Mưa Hạ - Chương 5 & 6

Chương 05

NHẬT KÝ CỦA NGUYỄN THỊ DUY AN

Ngày … tháng … năm …

“ 1 giờ trưa…

“Sáng hôm nay anh Chính đi tòa . Cuộc đối chất thứ nhất. Mình, má, chị Thu đi đón anh.

“Mình hỏi ông cảnh sát đón tội nhân ở đâu, ông ta chỉ chổ xe tòa sẽ đến đổ phạm nhân xuống: “Cô đứng đó sẽ nhìn thấy thân nhân và nói gì với họ thì nói, chứ vô trong đó không được đâu”.

Mình cám ơn, đưa má và chị Thu lại đó. Má hỏi :

“ Bộ nó ra đây hả con?

“- Dạ xe tòa đến đây ngừng cho ảnh xuống má à. Mình đợi đây được, ảnh nói chuyện chớ người ta không cho vô tòa đâu.

“Một lát, chiếc xe lớn bít bùng tiến vô. Mình kéo má đứng nép bên thành tường. Từng toán phạm nhân xuống xe, tay bị khóa trong còng sắt hai người một. Nhìn thấy anh Chính bị còng tay mình ứa nước mắt. Má và chị Thu khóc tức tưởi. Anh Chính nhăn mặt , buồn hiu. Những người đi đón thân nhân bao quanh hỏi han, mình hỏi anh Chính:

“- Anh cần gì không?

“ Anh lắc đầu”

“- Anh đủ dùng rồi, đừng làm phiền má nữa. Mà sao bữa nay má ốm vậy An?

“ – Má mới bị cúm xong anh Hai.

“Anh Chính thở dài:

“- Sao không nói má ở nhà nghỉ, để má lên đây làm gì cho khổ thân. Đến Chí Hòa thăm anh được rồi.

“- Má cứ đòi đi không à. Nghe anh Hai được đi tòa má mừng quá, hối em sửa soạn đủ thứ, cả một xách kìa. Anh Hai nhận được không?

“- Được đợi đây chút nữa anh ra sẽ lấy – mà thôi, đưa bây giờ anh xách theo cũng được.

“ – Thôi lát anh Hai ra rồi lấy. Giờ xách theo nặng lắm. Em với má chờ ở đây nha.

“Anh Chính than nhỏ:

“- Anh làm khổ má quá nhiều. Tội nghiệp bà già. Tuổi này còn phải trần thân lo cho con.

“Mình tính nói với anh Chính: “Giá ngày trước anh biết nghĩ vậy thì giờ này má đâu có khổ” nhưng mình không nói. Ít ra anh Hai cũng biết nghĩ lại thương má. Nghe anh Hai than mình cũng thấy tội tội gì đâu. Không biết tất cả mọi người, khi ở vào cảnh tù tội như anh mình có hồi tâm nghĩ lại những việc mình làm không nhỉ. Nếu vậy thì nhà tù đâu có vô ích. Mình chỉ anh Hai:

“ – Chị Thu kìa.

“- Anh thấy rồi. Nhưng thôi em đứng nói chuyện với anh đi, đừng để Thu và má đến đây. Anh sợ nhìn thấy má khóc lắm.

“Má và chị Thu đứng chôn chân, yên lặng. Hình ảnh anh Chính bị còng tay làm má xúc động mạnh. Nước mắt lăn trên đôi gò má gầy làm mình cũng muốn khóc theo. Những người lính giải tù xua phạm nhân đi xuống con đường hầm dẫn qua phía bên kia để vào phòng thẩm vấn hay xử. Anh Chính vội vã đi theo đoàn người. Chắc cũng năm sáu chục người gì đó. Có nhiều tội nhân thật trẻ, chỉ độ mười ba, mười bốn, ốm yếu xanh xao đi như không muốn nổi. Chắc họ bị bắt vì nghiện ma túy. Trong tù thiếu thuốc nên sinh ra bệnh hoạn. Mình chua xót nghĩ đến những kẻ bất hạnh, vì một hoàn cảnh nào đó, vì một lầm lỡ nào đó phải mất cuộc đời tự do.

“Gần mười hai giờ anh Chính mới trở ra. Mình theo xe đưa được xách đồ ăn và anh cũng đưa cho mình một mảnh giấy nhỏ: “Của Diễn gởi cho em đó”. Anh nói được một câu rồi vội bước lên xe. Mình giấu vội mảnh giấy vào ví, không biết Diễn viết những gì nhưng không muốn má và chị Thu biết mình quen Diễn.

“Chiếc xe bít bùng như con quái vật trườn đi. Chắc anh Chính có quay lại nhìn má, nhìn em và người yêu nhưng không làm sao thấy được ánh mắt níu kéo đó.

“Mình về nhà, vào phòng và đọc thư của Diễn. Mảnh giấy nhỏ chỉ vỏn vẹn mấy hàng:

DUY AN,

Gởi theo chính mến thương của anh đến An,

Cô em gái của anh giờ này chắc đang yên giấc. Mộng có đẹp không An? Diễm phúc cho kẻ nào hiện diện trong giấc mơ của em.

Nhà tù lạnh và buồn lắm An. Anh giải buồn bằng rượu. Hơi men nồng bốc lên mặt và anh thấy em cười thật dễ thương trong hơi men đó.

Anh: Diễn

“ Bao nhiêu chữ đó thôi mà mình đọc hoài. Thấy thương thương. Diễn viết mấy câu mà nghe như cả một tâm hồn được gói ghém trong đó. Mà có lẽ như thế. Diễn tế nhị. Mình phục vẻ chịu đựng trên đôi mắt đăm đăm phong trần của anh.

“Ồ, Duy An – Dạo này mi bị chi phối nhiều lắm rồi nghe”. Bạn bè trong lớp cũng tỏ vẻ ngạc nhiên về mình lắm đó. Mình nổi danh là con bé nhí nhảnh, ưa nghịch phá, vui nhất lớp, vậy mà từ ngày anh Chính bị tù đến nay. Không, phải nói là từ ngày mình quen Diễn đến nay, mình hầu như trở thành một người khác. Suy tư và xa vắng đối với bạn bè thân thiết.

Ngày mốt mới có thăm nuôi. Ngày mốt mình mới gặp Diễn. Lâu quá nhỉ? Hai ngày chứ ít sao? Hai ngày đối với nỗi chờ mong, dằng dặc.

“3 giờ khuya”

“Chúa ơi mình vừa qua một giấc mơ vừa đẹp vừa khủng khiếp.

“Mình thấy mình đi bên cạnh Diễn trên con đường thật lạ thật đẹp. Đường vắng, chỉ có hai đứa và những tàn cây cao che lá im mát. Buổi chiều có nắng nhẹ nhàng và hoàng hôn đến muộn. Mình khép nép bên Diễn cao lớn, vững mạnh. Mấy chiếc lá me vướng trên tóc và anh lấy những chiếc lá đó đưa cho mình, mỉm cười trìu mến:

“Cất đi An, hãy giữ lại những tên si tình em để làm kỷ niệm.

“Mình ngơ ngác:

“- Những tên si tình? Ai đâu anh?

“- Mấy chiếc lá này đó em. Em không thấy nó đậu trên tóc em đó sao. Không si tình em nó tìm cách hôn tóc em làm gì!

“Diễn ví von vừa ý nhị, vừa khôi hài.

Con đường trước mặt thênh thang. Diễn hỏi:

“- Đố An biết cuối con đường có gì chờ đợi mình?

“- Còn xa quá mới đến cuối đường, em làm sao biết hở anh?

“Mắt Diễn nhìn mình tràn ngập thương yêu:

“- Có hai sự việc chờ đợi mình: Một là anh dìu An đi qua hết ngã tư… và đi hết cuộc đời. Hai là anh bị chận lại để đưa tay cho người ta còng, đưa ngực cho người ta bắn.

“- Kìa, anh. Sao dưng không anh nói gì kỳ vậy?

“Diễn cười buồn:

“- Sự thật đó An. Biết đâu định mệnh lại không khắc nghiệt, quyết ngăn cản đến cùng những hạnh phúc sau cuối của đời anh.

“- Em không tin như thế. Anh đã mãn án tức là đã đền tội rồi mà.

“- Đó là luật pháp. Còn định mệnh nữa em. Em quên rằng có những con người mà định mệnh tàn ác đến hơi thở cuối cùng hay sao?

“- Anh bi quan quá, anh làm em sợ…Diễn, hãy nói với em rằng cuộc hành trình của chúng ta sẽ không gặp trở ngại nào…Hãy nói với em anh sẽ đưa em qua ngã tư… và suốt cuộc đời đi Diễn.

“Người con trai cúi xuống, định hôn lên tóc người yêu lại thôi.

“- Sao anh ngừng lại? Sao anh không hôn em?

“ – Anh muốn giữ gìn cho em, dù chỉ là một nụ hôn trên tóc. An giữ lấy sự trong trắng hồn nhiên của em… Anh không xứng đáng.

“Mình níu tay Diễn thật chặt:

“Anh lạ lùng quá Diễn ơi. Không thể nào em hiểu nổi anh. Hay anh chê em trẻ con? Hay anh… không thương em?

“Giọng mình nghèn nghẹn, sắp khóc. Diễn dừng lại nhìn thật sâu trong mắt mình:

“- Anh sung sướng thấy em trẻ con. Đừng làm người lớn vội An ạ. Và cũng đừng nghĩ rằng anh không thương em. Anh thương… đến không còn gì để nói, không một danh từ nào đủ để diễn đạt hết ý.

“Diễn vẫn dìu mình bước. Gần đến cuối đoạn đường. Mình cười:

“- Cuối đường rồi kìa anh. Ngã tư đó. Bình yên, có gì đâu.

“- Sao em không nghĩ rằng có một trái mìn đã gài sẳn ở đó để chờ đợi con người được định mệnh chiếu cố!?

“-Không. Anh sẽ đưa em qua đó bình yên. Diễn, bên kia ngã tư con đường cũng đẹp. Cũng có nắng dịu và hoàng hôn nhuộm xám không gian. Anh thấy không? Mình sẽ đi tiếp nữa nghen Diễn.

“Diễn không nói, chỉ nhìn mình thật buồn, ánh mắt Diễn hàm chứa chân tình và khoắc khoải. Mình vẫn bước, rồi đột nhiên, không biết từ đâu, một toán người nhảy ra chận đường. Họ ghìm súng trên tay. Tên đi đầu quát bảo Diễn:

“- Đứng yên, tử tội.

“Mình kinh hoàng nghe Diễn nói:

“- Để tôi đưa người con gái này qua khỏi ngã tư đã. Cô ta vô tội.

“- Khôn được tử tội. Mi phải đền tội ở đây. Không được bước thêm bước nào nữa.

“Diễn nói với mình:

“Em đi một mình, Duy An. Anh rất buồn không đưa được em sang bên kia đường. Anh phải chấp nhận định mệnh ở đây. Tha lỗi cho anh nghe Duy An.

“Mình cứng lưỡi không nói lên được tiếng nào. Mắt mình mở trừng trừng trước nụ cười đau đớn của Diễn. Những gã đàn ông hung hăng sắp hàng trước mặt, đưa súng lên nhắm Diễn, lảy cò. Tiếng nổ chát chúa và mình rú lên… Choàng dậy ! “Giấc mơ lạ lùng!”

***

Diễn hất hàm hỏi thằng con trai gầy còm đang ngồi xếp ve trong góc phòng:

- Mày tội gì?

- Dạ em thổi xế, đại ca.

- Xế hộp hả?

Tên tù mới lắc đầu:

- Dạ đâu có. Xế hai bánh.

- Sức mày làm gì lay nổi xế hộp – Bị bắt ở đâu?

- Dạ quận nhì.

- Ở nhà mày làm gì?

- Dạ… em thổi xế.

- Không tao hỏi lúc trước khi mày trở thành quái xế kia.

- Em đi học đại ca.

- Sao mày bỏ học?

- Bị… má em không cho.

- Nhà nghèo hả?

Tên quái xế lắc đầu:

- Gia đình em khá lắm.

- Nhà khá sao má mày không cho đi học?

- Má ghẻ mà đại ca. Tiền em đóng học một tháng đủ cho bả làm móng tay một lần.

Diễn gật gù:

- Mế kế, thảo nào. Còn ba mày đâu, làm gì?

- Ba em đi thầu làm nhà.

- Mày là con lớn?

- Dạ, em còn người anh đi lính Lôi hổ bị mất tích, từ hồi đó mẹ kế bắt em nghĩ học luôn.

- Ba mày biết không?

- Dạ không.

- Sao mày không nói cho ổng nghe?

- Ổng nghe lời bả, sức mấy nghe em, đại ca.

Diễn nhìn đứa con trai: nó độ mười lăm tuổi, ốm yếu, nó để trần, chỉ mặc có chiếc quần đùi sọc đã cũ. Thằng nhỏ mới bị tống giam, vào khu AB và đang bị “ma cũ” “lột” để chuẩn bị cho một trận đòn hội đồng dằn mặt thì Diễn tới. Mấy lão giám thị ở đây cũng nể Diễn nên bọn tù ngán danh số 702 ghê lắm. Do đó khi Diễn vào trại, cả bọn ngừng, thôi không “làm thịt” “ma mới” nữa.

Diễn tiếp tục tra vấn:

- Lúc mầy bỏ đi ba má mầy biết không?

- Dạ không. Sau em gặp tụi bạn cùng xóm, nghe nói lại là bà dì ghẻ dàn cảnh như em đã ăn cắp tiền bạc trốn đi vậy, và bà ta xúi ba em đăng báo từ.

Nó mở sợi dây đeo trên cổ: một miếng giấy vẽ ngũ sắc được bọc nhựa cẩn thận. Nó lật miếng nilon ra, tút một tấm ảnh và một miếng báo gấp nhỏ.

- Cái này là bùa hộ mạng, ngày em còn bé, má xin cho đeo cổ trừ tà yếm quỉ. Còn đây là ảnh ông bà già chụp chung. Đây là…

Giọng hắn nghẹn lại như muốn tắt. Diễn giật miếng báo gấp làm tư mở ra coi: ảnh đứa con trai trên đó lời bố cáo từ con: “Con tôi Nguyễn Văn Hòa – 15 tuổi – đã nghe lời bạn bè ăn cắp hai trăm ngàn bạc bỏ nhà trốn đi. Vậy từ ngày đăng bố cáo này tôi không nhận tên Hòa là con. Ai chứa chấp phải chịu trách nhiệm mọi hành vi của nó trước luật pháp!”

Hòa cười buồn:

- Tình thương của người cha dành cho con đó đại ca.

- Rồi mày đi thổi xế?

- Dạ, kẹt quá không cách gì sống được, em nhập một “băng” bụi đời chuyên thổi xế, móc túi.

- Mày thổi được mấy chiếc rồi?

Nó lắc đầu:

- Chưa lập được thành tích nào đáng kể, đại ca. Em chỉ đi theo tụi nó “học hỏi” chưa có kinh nghiệm.

- Mày đi tù chắc ba mày biết chớ hả?

- Em không biết. Ổng ít đọc báo, nhất là mấy cái tin xe cán chó.

Diễn móc thuốc hút:

- Hút thuốc không?

- Dạ, đại ca cho em một điếu.

- Thèm?

- Rỏ dãi lận. Mấy bữa nay thiếu – Thiếu cơm còn dễ chịu hơn.

- Chính phủ không để mày thiếu cơm. Chỉ có thiếu không khí và thiếu thuốc. Ờ ngoài mầy có chích chóa gì không?

- Có “phi” nhưng thỉnh thoảng thôi. Nếu nặng giờ này chắc em chết nhũi quá. Trong này đâu có tiếp tế được hả đại ca?

Diễn cười nhếch:

- Mày có tiền thì cái gì cũng có hết. Dĩ nhiên là không đầy đủ như ở ngoài. Nhưng đừng có điên mà bắt chước tụi nó, tàn đời. Cái gì tránh được thì nên tránh. Mày còn nhỏ quá, dừng có tự hại thể xác làm gì. Biết mình có chết được hay không, hay cứ phải kéo lê cuộc sống tàn tạ khốn khổ.

Hòa không nói, im lặng nghe Diễn như một sự nghe lời ngoan ngoãn. Diễn nhìn bộ ngực gầy trơ của hắn, rồi quay sang bảo tên thư ký trại:

- Quần áo của nó đâu rồi?

- Thằng Bản lấy rồi đại ca.

- Đem trả cho nó. Tụi bay ở nhân đạo một chút đi, đừng có hiếp đáp kẻ yếu.

Mấy tên tù cũ nhìn Diễn ngạc nhiên, không hiểu hôm nay “đại ca” lại can thiệp những việc làm “chính đáng” như vậy. Luật lệ của kẻ đi trước đặt ra là ai mới đến phải “đóng thuế”, giàu thì tiền mặt, nghèo thì lột áo quần, và một trận đòn dằn mặt.

Một tên mang vẻ hoài nghi:

- Đại ca… sao hôm nay…

Diễn gạt ngang:

- Nghe tao đi. Trả đồ lại nó, tha cho nó. Từ nay tụi bay ráng bỏ cái lệ cũ đi. Mẹ kiếp, đánh tụi nó cũng bằng đánh em, đánh con tụi mày ở nhà.

Mấy tên riu ríu làm theo lời Diễn, trả quần áo lại cho Hòa. Diễn đứng nhìn thằng bé mặc quần áo bằng ánh mắt thương hại. Hắn hiểu tụi bạn bực tức vì sự can thiệp của mình ghê lắm, nhưng hắn lờ đi. Diễn đã đổi thay nhiều từ ngày có Duy An. Tâm hồn hắn bỗng trở nên thuần hậu. Hắn sống như một kẻ giàu tình cảm nhất đời. Khốn nỗi chung quanh Diễn phần nhiều là dân chai lì, ngang ngược nên số người hưởng ứng thì ít mà bất mãn lại nhiều.

Mỗi lần sắp làm một việc gì, Diễn lại viện trợ tới hình ảnh Duy An để tránh những ảnh Duy An để tránh những hành động không phải. Diễn mến thương cô bé bằng thứ chân tình mãnh liệt. Thứ chân tình của một mức tôn sùng cao quí. Diễn thấy mình tội lỗi, Diễn thấy mình hèn hạ trước vẻ ngây thơ, trong sáng của Duy An. Hắn thay đổi để hy vọng lương tâm mình không cắn rứt mỗi khi đối diện ánh mắt thánh thiện của người con gái đó.

Chương 06

NHẬT KÝ CỦA HOÀNG TRỌNG DIỄN

Chí Hòa … ngày… tháng …năm…

“Chả biết mấy giờ rồi,nhưng có lẽ là đã khuya lắm.

“Có cái đồng hồ thì mình đã cho thằng Lực mất rồi. Tội nghiệp, nó mãn án về mà không có một đồng trong tay. Lên văn phòng chắc ông quản đốc và phó quản đốc cũng cho tiền xe về. Ở trại mình lạc quyên được gần hai ngàn cho nó, phần mình là cái đồng hồ Seiko mới nhờ tụi nó mua cách đây hai tháng. Nó ra ngoài bán cũng được năm, bảy ngàn. Nó than gia đình chẳnng còn ai, về tay trắng chắc phải trở lại nghề cướp giựt. Mình khuyên nó nên kiếm sống từ số vốn nhỏ, bán báo, đánh giày, bán bánh mì… làm nghề lương thiện mà sống để tạo dựng tương lai. Nó tâm sự: “Hai năm tù đối với tao quá nặng nề, tao thù hận xã hội đã bạc đãi tao, nhưng tao sợ phải trở lại nơi này để sống những ngày dài tủi hận. Tao sẽ nghe lời mày, tao sẽ cố gắng”.

“Mình nước mắt ứa theo nó. Gần hai năm trời từ ngày nó qua khu AH này sống với mình, nó tương đối là thằng nhiều tình cảm nhất, ngày trước có lần nó đem lương tâm ra khuyên mình, bị lãnh một trận nên thân, giờ đến lượt mình khuyên nó, nó nhận. Nó hơn mình nhiều quá.

“Suốt chiều nay một nỗi nôn nóng nào đó xâm chiếm cả tâm hồn mình. Chắc chắn là vì sự vắng mặt của Duy An.

“Giờ thăm nuôi mình và Chính ra cửa đón, nhưng chỉ có bác gái và Thu vô, không có Duy An.

“Mình ngồi bên Chính hỏi thăm bâng quơ chuyện ở ngoài, không nhắc nhở gì đến An. Mình không muốn bà cụ biết mình quen nàng. Có lẽ bà cụ sẽ không bằng lòng khi biết cô con gái khả ái của mình lại bạn với một tên tù.

“Chính hỏi sao An không vô, bà cụ nói An bị ốm. Bịnh cúm đang lan tràn, bà cụ vừa khỏi thì đến lượt An.

“Nghe thương cô bé chi lạ. Hình dung An nằm buồn hiu với cơn sốt, mình muốn chia sẻ với nàng mà không biết làm sao hơn.

“Không biết An có lúc nào nghĩ đến mình không nhỉ? Chắc cô bé chưa biết yêu là gì? Mình vẫn biết thời đại này tuổi trẻ chấp nhận tình yêu rất sớm, nhưng không hiểu sao với An, mình vẫn nghĩ nàng còn thật thơ ngây.

“Sao cũng nghe váng đầu. Hay mình lại sắp cảm cúm như An đây? Không lẻ thần giao cách cảm tài tình đến thế nhỉ?

“Ngày … tháng… năm…

Mình vừa đi nhà thờ về. Mấy ông giám thị có vẻ ngạc nhiên dữ.

“Lẽ thứ nhất họ biết mình ngoại đạo, lẽ thứ hai là họ cho rằng dù có đạo đi nữa mình cũng không đến nhà thờ.

“Buổi tối mình hỏi Chính đạo Thiên Chúa mỗi khi muốn cầu xin Chúa một điều gì phải làm sao? Nó nói:

“- Người công giáo đến nhà thờ dự lễ Misa. Mày có bao giờ đến nhà thờ chưa?”

“Dạo này cu cậu lên mặt dữ, mày tao với mình kỹ quá. Tánh nó còn háo thắng, còn nông nổi nhiều. Mình trả lời:

“- Hồi nhỏ tao có đến nhà thờ một lần dịp lễ Noel để xem hang đá và nghe Thiên thần hát, giờ thì hết rồi, hết lâu rồi.

“- Vậy mày muốn đi nhà thờ không?

“ Có lẽ. tao có một vài điều cần Chúa cảm thông. Tao có ẩn ức gì cũng không biết tâm sự với ai, ít ra là có một niềm tin, dù là vô hình, để tao chạy đến và thổ lộ.

“Chính gật gù, nhưng mình không chắc nó đã hiểu điều mình nói. Nó nông cạn, ít khi nghĩ xa và lâu điều gì. Thật ra mình muốn được đến với Chúa để chỉ xin một điều duy nhất: “Duy An khỏi bệnh”.

“Thật là trẻ con. Mình không nghĩ rằng có lúc mình lại có thể như thế được. Nhưng mình đã làm. Mình ra giáo đường, nhìn lên bầu trời đầy mây hồng và hoa nắng. Mình không dự hết buổi lễ, chỉ vào quì với chân Thánh Giá mấy phút để tâm tình với đấng Tối Cao, xin người cho An khỏi cơn đau dù là rất nhẹ. Rồi mình ra ngồi trên thềm nhà thờ, mắt nhìn như mở rộng hơn trước hình ảnh hiền từ của Đức Mẹ, trước hình ảnh khổ hạnh của Chúa Giêsu trên Thập giá. Mình không tìm hiểu Giáo Lý, nhưng hình như một chút ấm áp đang len vào từ mạch máu tim mình.

“Mình nghĩ một con người khi sống hiền lành thì lúc chết sẽ được về với Chúa, với Phật nơi miền lạc cảnh nào đó. Nhưng ít ra thì sống cũng phải có một tín ngưỡng để có thể cám ơn lúc vui và khóc lóc lúc buồn. Vô tôn giáo như mình cầu Chúa, Chúa quay đi, xin Phật, Phật không nhận làm sao”

“Ồ, lại lý luận. Dạo này coi bộ mình chịu lý luận dữ. Những điều mà trước kia chỉ làm mình bực mình thì bây giờ lại ám ảnh mình nhiều nhất.

Ngày …tháng …năm…

“Mình bắt đầu trở thành họa sĩ rồi đây.

“Gởi được giấy và cọ, màu, mình quyết định sẽ họa hình Duy An. Gương mặt nàng mình nhớ từng nét một, cả cái nốt ruồi dưới cằm. Mình hình dung đến đôi mắt to thật nhiều tròng đen của Duy An, người ta nói người mắt nhiều tròng đen thật thà, không xảo trá. Có lẽ đúng thật. Môi An hơi dày, chưa hẳn môi trái tim nhưng như vậy đẹp hơn, nhất là khi cười, hai cái răng khểnh có duyên lạ lùng.

“Mình đã pha màu và phác họa sơ một vài nét. Lại có dịp cho tụi nó cười, tụi nó nói không ai si tình như mình. Lãng mạn đến thế là cùng. Thằng Chính nói: “Tôi không hiểu một con người đầy nghệ sĩ tính như mầy tại sao trở nên tên cướp của giết người được Diễn ạ. Cà chớn như tao thì còn được đi. Tao khô khan, sống nặng về vật chất thì làm du đảng để thỏa mãn nhu cầu sống còn được. Còn mầy, lãng mạn, đa tình và nghệ sĩ thế kia… lạ thật. Mầy nên làm lại tất cả đi Diễn. Tao tin rằng mày dư sức. Mày có thể trở thành văn sĩ hay họa sĩ… đói rách một tí nhưng người đời mến trọng”

“Mình không nói gì, chỉ cười trừ. Làm sao Chính hiểu rằng chính cô em gái của nó là động lực thúc đẩy mình trở thành một nghệ sĩ. Nếu không có Duy An, dù mình có tài đi nữa thì cái tài đó cũng sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn.

“Nhất định mình sẽ hoàn thành tác phẩm trước lần thăm nuôi tới, để làm quà cho Duy An. Thứ năm tới Sinh nhật cô bé, Chính cho mình biết điều đó, và ngày thứ ba mình tặng cho nàng là đẹp rồi. Chắc An ngạc nhiên lắm. Nàng không thể ngờ một tên tù như mình lại có thể là một nghệ sĩ.

“Kể ra từ lúc mình đổi thay đến giờ cũng mất khá nhiều bạn. Chúng nó không chịu sự đổi thay đó, mà chúng cho rằng “đạo đức giả”. Có đứa nói mỉa mai: “Mẹ, hồi giờ nó sống làm sao. Bây giờ bày đặt nhân đạo màu mè. Nó bỏ anh em vì một đứa con gái. Thử coi “cái tâm hồn cao đẹp” của nó có giúp nó trắng án được không”. Mình nghe nhưng bỏ ngoài tai, vì chúng nó không nói thẳng vào mặt mình, thôi kệ, chấp nhất làm gì. Mỗi người có một lý tưởng.

“Cơn buồn ngủ dường như đến với mình sớm hơn thường lệ. Chắc phải cần một ly cà phê. Một ly cà phê và một khoản thời gian để sống trọn vẹn với hình ảnh Duy An, và đưa nàng vào nghệ thuật hội họa”.

***

- Màu áo em mặc đẹp không Diễn?

An hơi mỉm cười khi hỏi câu đó. Má nàng hồng hơn mọi lần không biết vì nắng hay vì thẹn.

Diễn trả lời:

- Không phải vì màu hồng của áo đẹp mà chính vì An đẹp.

Chính ngồi cạnh tán vô:

- An biết không, em không vô thăm có một tuần mà Diễn nó ốm luôn mấy ngày. Nó đâm ra cau có khó ưa đến nỗi suýt bị tụi nó làm thịt đó.

Cô gái nhìn bạn:

- Em bị đau, chắc má có nói.

- Nhưng lời nói của má đâu có an ủi được nó.

An nguýt anh một cái thật dài:

- Có anh là rắc rối. Chỉ giỏi thêm mắm thêm muối. Làm gì mà ghê thế anh Diễn nhỉ?

- Có lẽ sự thật còn trầm trọng hơn nhiều An ạ.

An lảng đi:

- Thiên hạ đau nhiều quá, cả má cũng vậy, em mà mạnh là… phản khoa học, là… bất hiếu.

- Mình không thể khác thiên hạ sao An?

Cô gái vô tình:

- Sống phải hòa đồng chứ anh. Mình mà … không giống ai coi sao được.

Diễn buồn buồn:

- An nói đúng. Có lẽ anh cũng nên thực tế để hiểu điều đó mới phải.

An ngơ ngác:

- Anh nói gì vậy?

Diễn lắc đầu:

- Không. Anh có nói gì đâu. Chỉ là một quan niệm.

- Quan niệm gì anh?

- Ồ không có gì quan trọng đâu An. Đừng để ý làm gì. Đôi khi cuộc sống với những gò bó làm anh bực tức nghĩ quẩn thế thôi.

Chính đã quay sang chuyện trò với Thu, không để ý đến câu chuyện An và Diễn. Thu đã không còn vẻ ngượng ngùng thuở đầu. Nàng cởi mở hơn với bạn trong những mẩu chuyện tâm tình. Chính chấp nhận Thu trong niềm cô đơn những ngày tù tội. Đôi lần Chính tự hỏi nếu không bị du vào cảnh này không hiểu mình có thương Thu không? Hỏi để mà hỏi vậy thôi chứ Chính ít khi kiên nhẫn tự tìm câu trả lời. Chính không thích suy tư mệt óc như Diễn.

Diễn ngắm hai bàn tay nhỏ trắng mịn của An để trên bàn. Bàn tay với những ngón búp măng xinh đẹp. Diễn ao ước được đặt nụ hôn lên bàn tay đó. Êm ái biết bao nhiêu. Khoàng cách chỉ là một cái vươn tay lên tay bạn nhưng Diễn không làm. Chàng sợ những động chạm nhỏ nhặt như một xúc phạm lớn làm tan vỡ lâu đài tình yêu khói sương trước mặt. Chàng tìm chuyện để nói:

- An khỏe được mấy hôm rồi nhỉ?

- Dạ ba hôm. Kể ra An bệnh không có gì, nhưng tại … cứ trốn thuốc hoài nên lâu khỏi.

- Sợ thuốc lắm sao An?

Cô gái nhăn mặt:

- Nhắc đến thuốc là ớn rồi anh. Cực chẳng đã mới phải uống.

- Có anh chắc An sẽ hết sợ thuốc.

Cô gái mở lớn mắt:

- Sao vậy? Em tưởng… đã sợ thì bao giờ cũng sợ chứ anh?

- Tại vì có anh, anh sẽ… uống trước để làm gương, cho An thấy rằng thuốc không đắng như An tưởng.

- Lỡ như anh đã uống rồi mà em vẫn không chịu uống thì sao?

- Thì anh… năn nỉ.

- Năn nỉ cũng… hổng được?

- Anh … đánh đòn.

An phụng phịu:

- Em khóc.

- Anh để sẵn gói kẹo, khóc anh dỗ.

- Cha, anh làm như em con nít không bằng.

Diễn cười:

- Vậy ra em tưởng em lớn rồi sao?

- Chứ còn gì. Má nói em lớn rồi đó.

- Với anh, An cứ là một cô bé như thường.

Đột nhiên giọng người con trai tha thiết:

- Duy An.

- Dạ.

- Em có tin chúa nhật rồi anh đi nhà thờ không?

- Anh ngoại đạo mà.

- Thì anh ngoại đạo!

An đoán:

- Anh Chính rủ anh phải không?

Diễn lắc đầu:

- Không, tự anh đi, không ai rủ cả. Tự anh đến với Chúa… vì em.

- Anh đến với Chúa… vì em?

- Phải. An, anh cám ơn em đã cho anh dịp may đó.

- Em cho anh dịp may đó? Diễn. Anh nói em khó hiểu quá.

- Cơn bệnh của em. Anh nghĩ rằng đáng ngại. Nhưng anh đã tìm đến Chúa để xin cho em chóng khỏi. Anh nghĩ dù anh chỉ là một con chiên ghẻ thì lời xin của anh cũng không bị Chúa nhân từ bỏ quên. Anh thành khẩn vô cùng trong lời xin đó. Nói đúng ra, anh mượn cơ hội để có thể tạo cho mình một lẽ sống thiêng liêng.

Mắt An rưng rưng. Nàng nghe Diễn nói mà như nghe một âm thanh từ cõi xa nào. Rất lạ. Rất ấm. Có thể như thế sao? Diễn đã vì nàng mà làm cái việc trọng đại đó? Như thế… như thế Diễn…??!

An không dám xác nhận ý nghĩ mình tuy nàng đã biết chắc. Nàng mỉm nụ cười xinh nhất cám ơn Diễn. Người con trai thấy màu hồng rạng rỡ trước mắt. Chàng lấy bức họa cuộn tròn, nói với cô gái.

- An nhắm mắt lại đi.

- Chi vậy anh?

- Nghe lời anh. Khi nào anh bảo hãy mở ra.

Cô bé ngoan ngoãn khép nhẹ rèm mi cong. Diễn trải bức họa ra trước mắt nàng, lấy hai tay dằn thẳng đàng hoàng. Chàng nói nhỏ:

- Mở mắt đi em.

Mắt An mở ra… và dừng lại ở một độ lớn nhất. Sững sờ nhất. Nàng nhìn thấy hình ành mình trước mặt mà không tin ở mắt mình nữa. Phải một phút sau sự kinh ngạc mới qua đi và An reo lên đầy thích thú:

- Anh vẽ hình em?

Diễn gật đầu.

- Thật hở Diễn? Anh… anh là họa sĩ sao?

- Anh ghi lại hình ảnh em bằng trí nhớ, bằng thương mến. Anh chỉ mang hình ảnh Duy An từ trái tim ra giấy chứ không vẽ hình.

Câu tỏ tình khéo léo, tế nhị. An sung sướng đến ứa nước mắt. Môi nàng cắn nhẹ, cử chỉ nữa dằn cảm xúc, nữa e ấp, dễ thương lạ lùng trước mắt Diễn. Chung quanh họ như không còn ai. Đây không còn là nhà tù mà chỉ là một khung cảnh thuận tiện giúp hai con người tìm đến nhau bằng tình cảm chân thành nhất. Họ hiểu nhau và cùng chấp nhận nhau trong sự tuyệt vời nhất của tâm hồn. Diễn yên lặng. An yên lặng. Thời gian và không gian trở nên vô nghĩa, trở nên cô đọng.

- Duy An.

Diễn gọi nhỏ, và nàng ngước mắt lên chờ đợi.

- Ngày mốt sinh nhật em, anh rất tiếc không có một món quà đáng giá, chỉ có… bằng tình cảm của anh…

An hiểu, nàng ngắt lời bạn:

- Đừng quan tâm, Diễn. Anh đã tặng em món quà duy nhất vô giá. Anh hiểu, em không tìm ra lời nào để diễn đạt sự cảm kích và sung sướng của mình.

Diễn đặt nhẹ tay mình lên tay thiếu nữ. Thật ấm. Thật nhanh. Một làn gió nhẹ đùa qua, hôn phớt lên hai bàn tay đang ấp yêu chuyền sự sống. Một cơn nắng dịu dừng lại soi nồng thêm tia lửa ấm đôi tim.

Lần đầu tiên An ra về mà không nói lời từ giã bạn. Cũng lần đầu tiên Diễn đi nhanh về phòng, không nhận lời ra câu lạc bộ uống bia với Chính. Diễn muốn được nằm yên một mình để trọn vẹn nghĩ đến An.

Xem tiếp chương 7 - 8 & 9 (hết)