Phần 05
Tôi trả lời là vụ này không còn là một câu chuyện riêng tư nữa, mà là một chuyện công, vì chiếc vương miện bị sứt mẻ là một vật báu quốc gia. Tôi đã quyết định là luật pháp phải được áp dụng triệt để.
Nó nói:
“- Ít nhất, ba cũng đừng bảo họ bắt con ngay tức khắc! Tốt hơn cho ba cũng như cho con, là hãy để con ra khỏi nhà trong năm phút đã.
Tôi nói:
“- Để cho mày trốn hay sao? Hay để mày giấu cái vật mà mày vừa mới lấy?
Tôi hiểu ở địa vị của tôi sẽ khổ sở đến mực nào, và tôi van vỉ nó nhớ rằng không những danh dự tôi, mà còn danh dự của một người có tiếng tăm hơn tôi nhiều, đang bị hăm dọa ; và biết đâu lại chẳng xảy ra một chuyện tai tiếng làm phương hại đến cả quốc gia. Tất cả sẽ tránh được nếu nó chỉ cần cho tôi biết nó đã làm gì với ba viên ngọc đó rồi. Tôi bảo nó:
“- Con đã đủ lớn để nhìn thẳng vào sự việc. Con đã bị bắt gặp quả tang ; tội của con không thể nào nặng hơn được nữa. Nhưng nếu con nói cho ba biết những viên ngọc đó ở đâu, thì tất cả sẽ được ba tha thứ và quên đi hết.
Nó trả lời tôi:
“- Ba hãy tha lỗi cho những người nào cần được thứ lỗi, chớ con thì có gì đâu mà phải vậy…
Rồi nó quay lưng lại phía tôi cười nhạt. Biết không thể lay chuyển được nó, tôi chỉ còn cách là gọi viên thanh tra tới và trao thằng con tôi lại cho ông ta. Nó lập tức bị lục soát, và người ta khám xét phòng nó cũng như tất cả các ngõ ngách trong căn nhà của tôi. Tuy thế vẫn không ai tìm ra những viên ngọc. Mặc cho những lời thúc bách và hăm dọa, Anh Thi vẫn cứ không chịu mở miệng. Sáng nay nó bị tống giam, và tôi, sau khi đã điền xong các giấy tờ, tôi chạy ngay đến kiếm ông để nhờ ông mang hết sự khéo léo để điều tra ra vụ này. Bây giờ thì cảnh sát đành bó tay. Nếu cần, ông cứ việc tiêu xài bao nhiêu tiền cũng được : tôi đã treo giải thưởng một ngàn bảng cho ai tìm được những viên ngọc đó… Trời ơi, làm sao bây giờ? Tôi mất danh dự, những viên ngọc và đứa con trai của tôi trong cùng một đêm! Ô! Làm sao bây giờ? Làm sao?”
Ông ta úp mặt vào hai bàn tay, và vừa lắc đầu sang phải, sang trái, vừa lẩm bẩm những tiếng gì khó hiểu, như thể một đứa con nít.
Nhà thám tử Sĩ Lâm ngồi im trong vài phút, lông mày nhíu lại, và mắt nhìn vào lò lửa. Rồi anh hỏi ông ta:
- Ông thường có nhiều khách không?
- Không, trừ người hợp tác với tôi và gia đình ông ta, thỉnh thoảng cũng có một người bạn của Anh Thi. Mới đây, Bảo Minh cũng thường tới. Ngoài ra, chẳng còn ai nữa.
- Ông có hay đi giao du bên ngoài không?
- Anh Thi thì có. Hoa và tôi thì thường ở nhà – Nó và tôi đều không thích những chuyện đó.
- Một thiếu nữ mà như thế thì lạ thật!
- Tính tình của nó ôn hòa. Với lại nó cũng chẳng còn non dại gì nữa : nó đã hai mươi bốn tuổi.
- Theo lời ông vừa kể, thì câu chuyện này cũng làm cho cô ta xúc động lắm phải không?
- Kinh khủng ấy chứ! Nó còn bị xúc động hơn tôi nữa.
- Cả cô ấy và ông, đều quyết đoán là Anh Thi nhúng tay vào nội vụ ư?
- Chúng tôi còn nghi ngờ gì khác nữa cơ chứ. Chính tôi đã thấy chiếc vương miện trong tay nó mà.
- Cũng chưa thể kết luận được. Phần còn lại của chiếc vương miện có bị hư hỏng không?
- Có! Bị xoắn lại.
- Thế ông không nghĩ là lúc ấy cậu ta đang gắng sức để nắn nó lại sao?
- Cầu Chúa ban phước cho ông! Ông ráng làm những gì ông có thể làm được để giúp tôi và nó! Nhưng việc đó quá khó khăn. Nó làm gì ở đó? Và nếu nó vô tội, sao không nói ra?
- Đúng thế, và nếu cậu ta có lỗi, tại sao lại không kể ra một câu chuyện bịa đặt? Sự im lặng của cậu ta có thể cắt nghĩa được theo hai cách. Trong câu chuyện này, có nhiều chi tiết lạ lắm. Còn về tiếng động đã làm ông thức giấc, thì cảnh sát nghĩ sao?
- Mấy người cảnh sát nghĩ là có lẽ đó là do Anh Thi gây ra, lúc nó đóng cửa phòng của nó lại.
- Không thể được! Chẳng lẽ một người sắp làm một điều phi pháp lại đóng sập cửa lại để làm cả nhà có thể thức dậy sao? Còn cảnh sát nói gì về vụ những viên ngọc đã biến mất?
- Họ vẫn tiếp tục quan sát dưới sàn nhà và lục lọi các đồ đạc trong nhà để tìm.
- Họ có nghĩ tới kiếm bên ngoài nhà không?
- Có. Họ đã cố gắng hết sức. Cả khu vườn đã được xem xét kỹ.
Sĩ Lâm hỏi:
- Ông ạ, bây giờ ông có nghĩ là câu chuyện này phức tạp hơn là ông và cảnh sát tưởng, lúc mới thoạt xem qua không? Câu chuyện này giản dị ư? Không đâu, đối với tôi, nó phức tạp vô cùng. Ta hãy coi lại giả thuyết của ông xem nào.
Phần 06
Ông giả thử là cậu con ông ra khỏi giường, liều lĩnh vào phòng tắm của ông, mở ngăn bàn ra, lấy cái vương miện, rồi cố hết sức bẻ lấy một mẩu nhỏ, trở ra đến một nơi X nào đó, giấu ba viên ngọc trong số ba mươi chín viên (và khéo đến nỗi không ai có thể tìm ra), rồi trong tay có ba mươi sáu viên còn lại, cậu ta lại trở vô căn buồng mà cậu ta rất dễ bị bắt gặp. Coi nào, tôi thử hỏi ông, giả thuyết đó có thể đứng vững được không?
Người chủ ngân hàng tuyệt vọng kêu lên:
- Nhưng nếu vậy thì ông có thể giả thử cách khác được không? Và nếu những động lực thúc đẩy nó làm vậy là lương thiện đàng hoàng, thì sao nó lại không nói ra?
Sĩ Lâm trả lời:
- Việc của chúng ta là phải làm sáng tỏ điểm này. Vậy, nếu ông chịu, chúng ta sẽ đến nhà ông, để tôi xem xét thêm vài chi tiết nữa, trong vòng lối một vài giờ đồng hồ.
Anh bạn tôi nài nỉ tôi đi theo. Tôi không đợi anh phải nói nhiều vì trí tò mò của tôi đã nổi dậy, sau khi nghe câu chuyện đó. Tôi phải thú nhận là tội của thằng con ông chủ ngân hàng, đối với tôi đã rõ ràng lắm, cũng như người cha tội nghiệp đã nghĩ vậy. Nhưng vì rất tin tưởng ở trí phán đoán của Sĩ Lâm nên tôi còn giữ lại vài tia hy vọng : Anh bạn tôi đã gạt bỏ ngay lối giải thích này! Trên suốt quãng đường đi về khu ngoại ô phía nam Luân Đôn, anh không nói một lời ; cằm anh tựa trên ngực, và anh còn kéo sụp chiếc mũ xuống tận mắt, để suy nghĩ sâu xa hơn. Còn về phần ông khách của chúng tôi thì đã có vẻ tươi tỉnh hơn từ lúc ông có một chút hy vọng nhờ lời nói của Sĩ Lâm. Ông ta còn bàn luận một câu chuyện không quan trọng với tôi về nhà băng nữa. Sau vài cây số xe điện ngầm, và vài trăm thước đi bộ, chúng tôi đã tới Mỹ Ngân, căn biệt thự nhỏ bé khiêm tốn của ông chủ nhà băng giàu có.
Mỹ Ngân, đó là một căn nhà đơn giản vuông vức bằng đá trắng, hơi thụt vào xa lề đường một chút. Một lối đi rộng đủ cho hai cái xe ngựa đi lọt, và một con đường đầy tuyết trải dài trước hai cánh cổng bằng sắt. Ở cánh phải căn nhà, có một hành lang có nan gỗ, dẫn đến một lối đi giữa hai hàng rào cây kiểng cắt xén cẩn thận, lối đi này dẫn tới căn bếp. Ở cánh trái, một lối đi khác dẫn đến chuồng ngựa và nhà xe. Con đường này uốn khúc ra khỏi khu vực của căn nhà và đôi khi, những người ở quanh đây cũng đi nhờ con đường này.
Sĩ Lâm dừng lại trước cửa, bước chầm chậm quanh nhà, đi qua đằng trước mặt tiền, xuống lối nhà bếp vòng ra sau nhà, và trở lại bằng lối đi của người đánh xe ngựa. Anh ta chậm rãi đến nỗi ông Huỳnh Anh và tôi phải quyết định đi vào phòng ăn trước, và ngồi đợi anh ta ở gần lò sưởi.
Chúng tôi đang ngồi im lặng ở đó, thì một cô gái xuất hiện. Cô ta cao hơn trung bình một tí, người mảnh mai, tóc và mắt đen, một màu đen nổi bật lên giữa làn da mặt trắng muốt. Tôi chưa từng nhìn thấy người con gái nào có màu da lợt lạt như cô ta. Đôi môi cô ta cũng mất màu tươi, và đôi mắt thì có một vẻ van lơn và đầy ý nghĩa. Khi cô ta đi ngang căn phòng bằng những bước đều và nhanh, nỗi buồn của cô ta còn gây ấn tượng cho tôi nhiều hơn là ông chủ nhà băng lúc nãy nữa : Nó còn làm tôi xúc động hơn, vì nó biểu lộ rõ rằng đó là một cô gái có nhiều sức mạnh tinh thần, biết tự chủ đúng lúc. Không để ý đến sự hiện diện của tôi, cô ta đi thẳng đến ông bác, và đặt hai tay lên mặt ông. Đó là sự vuốt ve có vẻ trìu mến phụ nữ nhất. Cô ta hỏi ông:
- Ba đã ra lệnh cho họ thả Anh Thi ra chưa ạ?
- Không đâu con. Ung nhọt phải được mổ ra đến tận cùng.
- Nhưng con chắc chắn rằng anh ấy vô tội! Ba không biết rằng linh tính của đàn bà bén nhạy lắm ư? Con biết rằng anh ấy vô tội, và ba sẽ hối hận vì đã cứng dắn quá với anh ấy như vậy.
- Tại sao nó không nói nếu nó vô tội?
- Ai hiểu được? Có lẽ chỉ vì anh ấy giận ba đã ngờ cho anh ấy.
- Không ngờ sao được, khi chính mắt ba thấy nó cầm cái vương miện?
- Ồ! Anh ấy chỉ cầm để xem… Ô! Ba hãy tin con đi : Anh ấy không có tội! Dẹp chuyện đó lại đi. Thật kinh khủng quá nếu phải nghĩ rằng anh Anh Thi thân yêu phải vào ngồi tù.
- Ba không bỏ qua chuyện này, trước khi tìm ra mấy viên ngọc. Con thương Anh Thi quá nên mù quáng, Hoa ạ, và con không nhìn thấy những điều phiền não sẽ xảy tới cho ba sau vụ này. Không những không bỏ qua, ba còn kiếm ở Luân Đôn đến đây một người có thể giúp ba làm sáng tỏ hết, ba cho con biết như vậy.
Cô ta nhìn tôi hỏi:
- Ông này phải không?
- Không, bạn ông ta. Ông đó đã muốn đi coi xét một mình. Lúc này ông ấy đang đi vòng qua lối đi ra chuồng ngựa.
Cô ta nhướng đôi lông mày đen:
- Lối đi ra chuồng ngựa?... Ông ta mong tìm thấy gì ở đấy? A! Có lẽ ông ấy đây. Thưa ông, tôi mong ông tìm thấy rằng ông anh họ Anh Thi của tôi vô tội : Hơn là trực giác nữa, tôi chắc chắn là như vậy!