Chương 6
Tôi nhìn lại điện tín một lần nữa. Ba tôi gọi về Sàigòn ngay vì má tôi đau nặng. Tôi bàng hoàng cả người. Tôi đưa thư cho chị Hảo coi để xin phép được về với má. Chị khuyên tôi nên đi chuyến xe sáng mai. Tôi nóng lòng bởi những dòng chữ hối thúc của ba nhưng cũng buồn không ít.
Hơn hai tháng tôi sống ở miền quê Cao Lãnh này, với gia đình chị Hảo và gia đình Nghiễm. Hơn hai tháng tôi lột bỏ lớp vỏ thị thành để làm một cô gái quê bình dị. Biết tôi từ giã sớm hơn dự định Nghiễm sẽ buồn lắm. Hồng Quỳnh cũng thế. Nó sẽ thui thủi một mình cho đến ngày trở lại tựu trường. Nhưng biết sao hơn ! Má bệnh là điều không thể trì hoãn được.
Tôi nghĩ đến gương mặt buồn hiu của Nghiễm khi tôi báo tin này. Tôi có ý nghĩ sẽ lặng lẽ ra đi không từ giã. Tôi sợ giây phút chia tay. Tôi sợ phải nói lời giã từ với Nghiễm dù chỉ là tạm biệt. Tôi định sẽ để thư lại nhờ chị Hảo đưa. Nhưng rồi ý muốn gặp Nghiễm mãnh liệt hơn. Tôi thu xếp áo quần vào valise rồi chạy sang nhà Quỳnh.
Thấy tôi Quỳnh reo lên:
- Mới nhắc đến mày. Linh thế.
Tôi vẫy Quỳnh ra phía cửa:
- Anh Nghiễm đâu?
- Đang viết văn. “Nghề của chàng” mà. Mê rồi.
Tôi ngập ngừng, nhưng rồi cũng đành phải nói thật:
- Tao sắp đi.
Quỳnh mở to mắt:
- Đi đâu?
- Về Sàigòn.
- Mày nói ở hết hè mà.
- Ừ. Nhưng má tao bệnh nặng. Ông già đánh điện gọi về.
Quỳnh thảng thốt:
- Thật hở? Hồi nào?
- Mới lúc trưa.
- Bao giờ mày đi?
- Chị Hảo bảo mai đi chuyến xe sớm.
Quỳnh buồn hiu:
- Vậy mà tao tưởng được về Sàigòn một lượt với mày.
- Tao cũng muốn vậy. Nhưng hoàn cảnh, biết sao?
Hồng Quỳnh muốn khóc và tôi cũng rưng rưng. Tôi an ủi nó:
- Mày ở lại về sau. Còn cũng không bao nhiêu ngày nữa. Tao về cũng buồn lắm.
Giọng Quỳnh thiểu não:
- Má bệnh thì bắt buộc mày phải về rồi. Xui quá Mai hở?
- Tao sốt cả ruột. Đầu óc lộn xộn chả còn nghĩ được gì nữa.
- Mày nói cho anh Nghiễm biết chứ?
- Tao sợ Nghiễm buồn.
- Buồn là cái chắc. Nhưng trước sau gì cũng phải nói, bộ giấu được sao.
- Tao ngán phải nói với ảnh những chuyện như vậy. Tội ảnh quá.
Quỳnh thở dài:
- Có tội cũng phải ráng mà chịu chứ làm sao bây giờ.
- Hay mày nói dùm tao. Đợi tao đi rồi đã.
- Không được. Ảnh rầy tao chết. Kệ, mày nói đại đi. Vả lại còn dịp gặp chứ bộ mày đi luôn sao mà ngại. Việc này làm sao trách mày được.
- Ừ, thôi để hồi nào gần đi tao nói. Giờ để cho ảnh vui.
Quỳnh siết tay tôi:
- Thương anh tao thì thương cho trót nhe Mai. Nói khéo một chút để những ngày xa mày ảnh còn niềm tin để sống.
- Bộ mày biết lo cho anh, còn tao không biết lo cho người yêu sao? – Tôi nói mà không biết mình đùa hay thật.
- Giờ mày ở lại với tao đến tối há. Mai sáng về lấy đồ đi luôn.
- Cũng được.
- Thôi mày vào thăm anh Nghiễm chút đi, cho ổng lên tinh thần viết cho hay. Mới rủ tao qua mày đó. Khổ quá, xa vài ba tiếng đồng hồ đã nhớ, mai mốt xa dài dài rồi làm sao sống đây.
Tôi vờ như không nghe câu than thở của bạn, đi vào phòng khách. Nghiễm đang ngồi chống tay lên máy. Nghe tiếng động anh lên tiếng:
- Hồng Quỳnh hả em?
- Mai đây anh.
Nghiễm im lặng tôi dịu giọng:
- Anh giận em phải không?
Giọng Nghiễm thật nhỏ:
- Anh mong lâu quá. Đang tính qua em. Sao em không qua anh sớm?
Tôi dợm muốn nói chuyện về Sàigòn lại thôi. Tôi trớ đi:
- Chị Hảo nhờ em coi nhà buổi sáng.
Nghiễm gật gù:
- Anh ích kỷ quá Mai nhỉ? Em có buồn anh không?
- Sao lại buồn anh? Chỉ vì anh thương em.
- Hiểu cho anh, Mai nhé. Chưa bao giờ anh yêu thương nên yêu em anh dồn tất cả tình
thương trong đó có ghen tương, có vị kỷ. Những tính xấu không tha thứ được mà cũng khó từ bỏ trong tình yêu.
Tôi nhìn lên máy. Tờ giấy được bỏ vào đó vẫn còn trắng tinh chưa có chữ nào. Dường như đón được ý tôi. Nghiễm nói:
- Nhớ em, buồn quá anh không làm việc nổi nữa.
- Anh như thế em không chịu đâu. Mai mốt em phải về tựu trường rồi anh bỏ luôn công việc
sao?
Nghiễm chống chế:
- Mai mốt khác. Thà là không có em ở đây, anh an phận, biết mình không làm hơn được phải
cố gắng làm việc để quên. Còn có em mà anh không gặp anh bứt rứt lắm.
Tôi không trách Nghiễm nữa. Anh có lý của anh. Con tim có những lý lẽ riêng mà lý trí không thể lay chuyển được. Tôi sắp thứ tự những trang giấy được đánh máy xong và bỏ lộn xộn trên bàn.
Nghiễm nói:
- Được gần hai chục trang rồi em. Đang đến đoạn gay cấn nhất.
- Đoạn gì anh?
- Tình yêu của họ đang ngang trái. Gia đình cô ta nhận lời gả cho một người khác.
Tôi buột miệng:
- Cô ta phải tranh đấu chứ.
Nghiễm cười buồn:
- Dĩ nhiên, nhưng cô bé ít hy vọng thắng. Cô ta gặp cản trở quá nhiều.
- Phải thắng anh ạ. Đừng cho họ phải xa nhau. Chuyện phải có hậu mới được.
- Nhưng tiểu thuyết đâu phải là cuộc đời Mai nhỉ? Tiểu thuyết mình có quyền kết hợp hai nhân vật, còn thực tế… Cô bé trong truyện của anh gặp trở lực gia đình. Không ai bằng lòng cho cô ta yêu một anh mù. Cô bé cố giấu diếm nhưng một người chị của cô ta biết, thế là gia đình bắt cô ta tuyệt giao với người yêu… Anh mới viết đến đó rồi chợt nghĩ đến tình yêu hai đứa mình cũng mong manh như bọt biển nên không đủ can đảm tiếp tục…
Tôi sửng sờ. Nghiễm đang nói gì thế? Tại sao câu chuyện của Nghiễm lại trùng hợp từng đoạn với hoàn cảnh hiện tại của tôi và Nghiễm? Tại sao lại có sự ngẫu nhiên lạ lùng vậy được? Hay là Nghiễm đã biết tất cả? Không mà, chỉ có thể là một sự vô tình… Tôi chợt nghe xót xa thương Nghiễm. Không hiểu những kịch sĩ khi đóng xong một vai trò họ có bị ảnh hưởng nhân vật xâm nhập vào thực tế hay không, chứ tôi đóng vai trò người tình của Nghiễm, đã cảm thấy ý chí bị lung lay khá nhiều. Đôi khi tôi không hiểu mình đóng kịch quá hay hay quá dở. Nhưng dở hay gì thì điều làm tôi lo ngại là đôi khi tôi cảm thấy mình yêu Nghiễm thực sự, gần gũi Nghiễm lạ lùng. Và những lời nói ra, không được chủ định trước mà do sự rung cảm của con tim thoát ra.
Nếu tôi yêu Nghiễm? Chắc chắn mọi việc sẽ không tốt đẹp hoàn toàn. Đặt thử câu hỏi để rồi lại thấy lo âu. Tôi cắn răng giấu kín suy tư trước Nghiễm. Cũng may mà anh mù, nếu không, nhìn những diễn biến trên nét mặt tôi anh sẽ đoán hiểu. Giờ phút này chính sự tật nguyền của Nghiễm đã giúp tôi giữ cho anh nhiều niềm tin.
Suốt buổi trưa Quỳnh buồn ra mặt. Tôi căn dặn mãi nó không được nói điều gì có thể làm Nghiễm nghi ngờ. Tôi ăn cơm nhà Quỳnh buổi trưa rồi buổi chiều. Lựa một lúc không có Nghiễm ở phòng khách, tôi thưa với mẹ anh để sang mai đi. Bà cụ có vẻ buồn nhưng cũng biết rằng sự trở về của tôi là hợp lý.
Buổi tối tôi và Nghiễm ra ngồi trước sân. Tôi ngồi sát bên anh. Trời nhiều mây xám và không một ánh sao. Gió làm vương vướng lạnh. Nghĩ đến sự xa cách ngày mai, bất giác tôi ngã đầu vào vai Nghiễm.
- Em lạnh?
- Hình như gió nhiều hơn mọi hôm phải không anh?
- Gió vô tình quá em nhỉ?
Tôi thì thầm:
- Gió đâu phải là anh mà biết thương, biết chiều em.
Nghiễm quàng ôm vai tôi:
- Bớt lạnh chưa em?
- Hết rồi, anh yêu. Ở cạnh bên anh ngoại cảnh không đụng vào em được nữa.
Nghiễm cười nhẹ:
- Hạ Mai, em có giọng nói dễ yêu lắm em biết không?
Tôi lắc đầu:
- Em không biết.
- Hạ Mai. Em có mái tóc dễ thương lắm em biết không?
- Em không biết.
- Hạ Mai, em đẹp lắm em biết không?
- Em không biết.
- Hạ Mai, anh yêu em, em biết điều đó không?
- Dạ, em biết.
- Tưởng em không biết nữa là anh đánh đòn.
- Anh đánh đòn em khóc.
- Anh sẽ dỗ em. Nhưng phải đánh đòn trước đã.
Tôi phụng phịu:
- Oai dữ. Ỷ lớn bắt nạt người ta.
Nghiễm xoa đầu tôi như đối với một cô em nhỏ. Tôi sung sướng đón nhận những cử chỉ trìu mến từ người tình. Hương yêu dịu dàng như lời dịu dàng của Nghiễm. Trong một lúc, tôi quên đi cuộc chia tay sắp đến. Tôi ngỡ như thời gian đọng lại và hạnh phúc không bao giờ rời bỏ tôi.
- Hạ Mai.
- Gì cơ anh?
- Đêm nay có trăng không em?
Tôi ngần ngại nhìn lên bầu trời. Vầng mây đen thẳm xa hun hút khia không bao giờ đáp ứng lại các ước ao của Nghiễm. Đêm ba mươi thì làm gì có trăng?!
- Hạ Mai.
- Dạ.
- Sao chợt dưng anh thèm một vầng trăng thật đẹp. Trời có trăng không em?
Tôi không thể đắn đo được nữa. Tôi gật đầu:
- Anh mơ ước thật đúng lúc. Vầng trăng mười sáu đang mỉm cười với chúng ta đó Nghiễm.
- Ồ, trăng mười sáu. Đẹp em nhỉ? Sống trong bóng tối anh quên cả thời gian.
Tôi cố giữ sự ngẹn ngào khỏi lộ ra câu nói:
- Đẹp vô cùng, Nghiễm ơi. Trăng trên đầu chúng ta, trăng trước mặt chúng ta. Vầng trăng tròn và sáng lạ lùng. Không gian đang nhuộm sang bởi hào quang của chị Hằng…
Nghiễm cắt ngang:
- Anh nhìn thấy trăng rồi… Cám ơn em, cám ơn ánh sáng của anh.
Tôi quay đi, nghiến chặt môi để khỏi bật khóc. Tôi đã nói dối để Nghiễm đạt được một ước mơ bé nhỏ của anh. Vầng trăng của đêm 30 là trăng có bằng ảo tưởng, nên trăng 30 đẹp hơn trăng rằm, hơn cả trăng 16. Nghiễm ơi! Anh mù chứ Hạ Mai đâu có mù. Nhưng em đã mù theo anh, vì em cũng vừa nhìn thấy được vầng trăng 30 tuyệt đẹp. Tha lỗi cho em nghe Nghiễm, nếu anh biết rằng vì anh, Hạ Mai đã nói dối anh…
Nghiễm, anh viết văn, cốt truyện người con trai mù 30 tuổi yêu một thiếu nữ. Nàng đem ánh sáng, đem niềm tin lại cho chàng và anh lấy tựa là Trăng 30. Đó là tiểu thuyết. Còn cuộc đời, anh đã được chiêm ngưỡng một đêm 30 có trăng thật thơ, thật đẹp. Trăng 30 là ở tiểu thuyết của anh hay trăng 30 là chính trong thực tại của chúng mình hở Nghiễm?
***
- Hạ Mai.
- Dạ.
- Khuya rồi. Thôi em vào ngủ đi.
- Còn anh?
- Anh sẽ ngồi đây lúc nào buồn ngủ sẽ vào sau.
- Em muốn ngồi đây với anh. Em muốn ngủ trên vai anh được không Nghiễm?
- Được, nhưng sương xuống lạnh, em sẽ bị cảm Mai ạ. Nghe lời anh. Ngoan đi cưng.
- Anh ngồi đây làm gì?
- Anh muốn tắm ánh trăng.
Tôi ngước lên khoảng trời đen thăm thẳm. Vầng trăng của anh đó phải không Nghiễm? Ánh sáng chan hòa trong tâm hồn anh nên anh thấy sáng. Em sáng nên khoảng tối mênh mông kia không thể đánh lừa được em… Em đánh lừa anh. Em cho anh thấy ánh sáng là anh thấy ánh sáng. Em cho anh thấy bóng tối là anh thấy bóng tối. Em yêu anh nên muốn cho anh thấy những gì thật đẹp… Anh hạnh phúc hơn em…
- Hạ Mai.
- Anh gọi em?
- Anh muốn gọi hoài tên em. Âm thanh nào thoát khỏi môi anh cũng là hai chữ Hạ Mai. Tên em như một nốt nhạc lạ…
- Em hát anh nghe nhé.
Nghiễm vuốt nhẹ lên má tôi:
- Ừ. Mai hát đi. Ngồi dưới trăng nghe người yêu hát là nhất.
- Em chỉ thuộc một bài.
- Bất cứ bài nào em thích.
Tôi nghĩ đến một đoạn của bản nhạc <em>“Tạ từ trong đêm”… ”Thăm thẳm chiều trôi. Mai em đi rồi không người đưa lối. Khi thương mến nhau hai người hai ngả tránh sao bùi ngùi… Hẹn gặp nhau đây, đêm thâu lá đổ, sương giăng kín mờ nhạt nhòa ước mơ…”</em>
- Hạ Mai
Tôi ngừng hát:
- Gì cơ anh?
- Bài hát buồn quá. Sao em hát bài đó Mai?
- Anh nói em hát bất cứ bài nào em thích.
- Nhưng bài hát nói đến một cuộc từ ly, anh sợ hình ảnh đó lắm em.
- Thôi em không hát nữa.
- Anh đưa em vào nghỉ nhé Mai. Khuya lắm rồi, em thức khuya hại sức khỏe anh không muốn.
Tôi đứng lên theo tay dìu của Nghiễm. Sương xuống thật lạnh. Gió đưa hương ngọc lan thơm ngào ngạt. Mấy lần tôi định nói với Nghiễm “ngày mai em đi” rồi cũng không can đảm… Tôi sợ phải nghe tiếng Nghiễm thở dài. Tôi sợ phải nhìn thấy khuôn mặt buồn vời vợi của anh.
Chương 7
Tôi đã hiểu lý do để tôi phải chấm dứt nghỉ hè sớm hơn dự định. Má tôi vẫn khỏe, chỉ vì bức thư quái ác của chị Hảo. Chị viết: “Cháu có bổn phận phải trông nom em Mai nên cháu sợ không làm tròn trách nhiệm đối với dì dượng. Sự thân mật của em Mai đối với gã con trai mù lòa làm cháu lo ngại. Hắn không thể nào xứng đáng với một thiếu nữ đẹp như Hạ Mai cũng như đối với gia đình mình, hắn chỉ là một kẻ tật nguyền vô dụng, dùng lời đường mật để làm xiêu lòng một người con gái mới lớn, thơ ngây… cháu ngại quá, nhưng nói với Mai thì sợ nó buồn nên phải cầu cứu đến dì dượng…”. Thế là ông bà cụ cuống cuồng đánh điện gọi tôi về, sự quan trọng tưởng như trời long đất lở… Ba tôi đã nghiêm khắc bảo tôi:
- Con cũmg lớn rồi, chuyện yêu đương ba không cấm. Nhưng phải biết chọn người. Con gái chỉ có quyền lựa chọn một lần… Ba không cấm con yêu đương nếu người ấy quả thật xứng đáng, có tư cách và đủ bảo đảm hạnh phúc cho con. Ba rất buồn phải buộc con chấm dứt kỳ nghỉ hè sớm. Nhưng ba phải ngăn cản trước khi quá muộn.
Rồi ba đưa tôi đọc bức thư của chị Hảo. Tôi tái mặt bởi những dòng chữ đấy tính cách hạ nhục Nghiễm. Không, Nghiễm không hèn hạ như mọi người tưởng. Nghiễm không vô dụng như mọi người nghĩ. Nghiễm có tài, chỉ vì không ai khuyến khích để anh bộc phát tài năng. Tôi sẽ làm công việc đó, hãy để tôi gặp anh. Mọi người, ai cũng có thể gặp cảnh bất hạnh, tại sao không nhìn vào kẻ khác mà thương? Tại sao mọi người lại cứ gạt những kẻ bất hạnh ra ngoài lề cuộc đời? Nếu họ ở vào hoàn cảnh đó họ sẽ thấy họ cần gì?! Nhưng họ không bao giờ nghĩ ra được một lúc nào đó, có thể họ cũng trở thành kẻ bất hạnh…
Tôi dồn uất ức lên tim, lên óc. Tôi ứa nước mắt nghe má tôi dè bỉu Nghiễm. Cuối cùng không chịu được nữa tôi nói lớn:
- Ba má bắt con về, con đồng ý. Nhưng xin đừng ai đá động gì đến Nghiễm. Anh ấy vô tội. Chị Hảo đã biết gì về Nghiễm mà buộc tội anh ấy. Tình cảm của con và Nghiễm chưa bao giờ đi quá giới hạn tình bạn. Chị Hảo không quý Nghiễm, không ca tụng Nghiễm là vì anh nghèo, anh tật nguyền. Dù có yêu Nghiễm hay không con vẫn quý tư cách anh như thường.
Bỗng dưng tôi trở nên một nhà hùng biện. Tôi cãi cho Nghiễm và lên án mọi người, lên án cái xã hội đầy bất công, đầy bạc bẽo này. Tôi nói cho mọi người biết tôi không yêu Nghiễm, tôi chỉ có tình bạn nhưng không ai tin điều đó. “Không có lửa sao có khói”. Chị Hảo đã nói như vậy chắc chắn là phải thật rồi. Tôi đuối. Không nói để ba má hiểu tôi trở nên cáu kỉnh, tôi quyết định binh Nghiễm đến cùng. Nếu Nghiễm không tật nguyền, nếu Nghiễm dễ dàng có hạnh phúc như mọi người, chắc tôi không binh anh mãnh liệt đến thế. Tôi không buồn cải chính chuyện tôi và Nghiễm nữa. Gia đình có quyền hiểu lầm và… cứ việc hiểu lầm. Dù sao tôi cũng về đến đây rồi, có muốn đi lại cũng không được. Chỉ có anh Hải và Hạ Vân là đứng về phe tôi. Cùng là tuổi trẻ, cùng những quan niệm rộng rãi về tình yêu, anh Hải nháy mắt với tôi:
- Đừng buồn. Chuyện đâu còn đó. Từ từ rồi mình tính. Em về đây là ba má yên rồi. Mình sẽ thuyết phục ba má.
Tôi tức tưởi:
- Chỉ tại cái bà Hảo thèo lẻo. Biết vậy em không ở nhà bả. Nghiễm như thế mà dám nói là thiếu tư cách.
Anh Hải dỗ dành:
- Anh chưa biết Nghiễm, nhưng em đã yêu được hắn thì chắc cũng không đến nỗi nào. Việc đầu tiên là em đừng tỏ ra nóng nảy. Cứ tạm hòa hoãn đi rồi anh tìm cách dàn xếp cho.
Tôi nhìn anh Hải ngờ vực:
- Anh nói thật hay an ủi em?
- Anh nói thật. Có một cô em gái lớn không lẽ anh không thương? Em vui là anh vui.
Vân hỏi tôi:
- Chị Quỳnh có hứa viết thư cho chị không?
Tôi gật:
- Nó có nói sẽ viết thư.
- Nếu vậy để em đón thư đưa riêng cho chị. Điệu này dám ba má không cho chị đọc thư chị Quỳnh, sợ nhắn về anh Nghiễm.
- Phải rồi. Vậy mà chị không nghĩ ra điều đó. Vân giúp chị nhe.
Hạ Vân cười, hai lúm đồng tiền thật sâu:
- Là cái chắc. Mai mốt em có “bồ” chị giúp lại em, lo gì.
Con bé láu lĩnh mới mười sáu tuổi đã tính chuyện bồ bịch. Tôi cao giọng:
- Mới mười sáu tuổi nghe cô, đừng có cà chớn.
- Có chị cù lần nên giờ này mới biết yêu. Bạn em tụi nó làm collections nữa đó.
Tôi trừng mắt:
- Người ta khác, mình khác. Hay ho gì mấy con nhỏ bụi đời mà nói.
- Vậy là chị hổng nhờ em?
Tôi xuống nước:
- Sao không. Không nhờ Vân thì nhờ ai. Thôi làm đồng minh chị đi chuyện sau sẽ tính.
- Em nghe chị thương anh Nghiễm là em nghĩ chắc ảnh cũng phải dễ thương lắm chứ bộ. Ai như bà Hảo, thấy mà ghét. Ai bắt bả bỏ ông Long bả chịu không?
- Thôi bỏ chuyện chị Hảo đi. Người ta sợ trách nhiệm nên phải làm vậy. Đâu có ăn nhập gì đến mình nữa. Vân cứ lo đón thư cho chị là được.
- D’accord. Chị yên chí.
Thế là tôi có hai đồng minh đắc lực. Nỗi bực tức dằng lắng xuống khi nỗi nhớ dâng cao. Từng giấc mơ ngắn tôi thấy Nghiễm hốc hác, xanh xao đi tìm tôi. Tôi thấy Nghiễm lăn từ triền dốc cao xuống thung lũng thấp. Tôi thấy Nghiễm chạy điên cuồng trong cơn mưa tầm tã. Tôi thấy Nghiễm đen cháy dưới tia sáng mặt trời. Ở đâu Nghiễm cũng đến tìm tôi. Ở đâu Nghiễm cũng gọi tên tôi. Nghiễm hỏi hoa, hỏi lá, hỏi mây, hỏi gió để mong gặp hình ảnh thân yêu… Hạ Mai! Hạ Mai! Em ở đâu! Anh đây! Nghiễm đây!... đến với anh. Đến với anh. Tôi nghe âm vang tiếng Nghiễm và tôi choàng tỉnh khỏi cơn mê.