Con Rắn Của Lão Tù Trưởng - Chương 6 & 7

Chương 06

NỮ CHÚA MƠ MỘNG

Đám người man dã giải tán. Riêng cô gái còn ở lại. Để làm gì? Ba anh em rất thắc mắc mà không tìm ra lời giải đáp.

Liên bỗng kêu nho nhỏ :

- Đói qua anh Hùng ơi. Anh Ngọc kiếm cái gì ăn đó đi Anh sao dở quá.

Ngọc nhìn nét mặt nhân nhăn của cô em, bật cười nhưng vội bụm miệng lại kịp. Anh kêu lên :

- Mắc cỡ quá. Học sinh Trung học rồi còn kêu đói, nhõng nhẽo với anh. À, mà Liên muốn ăn không, ăn rất ngon nữa chiu không ?

- Ở đâu anh Ngọc ?

Hùng ôm bụng cười to, ra đấu cho anh Ngọc.

- Để em trả lời dùm anh nhé. Trong căn nhà đá đó Liên a. Có khoai đỏ, có ổng luồng nuớc và ...

Nhưng năm phút sau, chính Hùng cũng nhăn:

- Liên nói phải, em cũng đang đói quá xá. Mình có thể đào củ hái trái gì ăn đỡ không anh ?

Ngọc đành rời chỗ nấp. Anh toàn băng ra xa để lùi sâu vào rừng tránh xa cô Nữ Chúa tìm thức ăn thiên nhiên thì bỗng khụy xuống. Anh phát giác là vì ngồi yên một chỗ quá lâu, chân anh bị tê và đang nhức nhối vô cùng sau đó; có lẽ vết thương động đau lại.

- Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Chân anh đau lại rồi. Làm sao đây ?

- Chắc không sao đâu anh Ngọc. Anh nằm nghỉ độ một hai giờ thì khỏi.

Đây là lời an ủi và cũng là niềm hy vọng của Hùng và Liên. Hai đứa trẻ còn nhỏ quá, không thể tự sống lấy trong rừng được.

Liên đề nghị :

- Hay anh Ngọc để em và anh Hùng đi tìm thức ăn ? Anh cũng cần phải no bụng cho mau mạnh chứ.

Liên đói quá và … phải nói thế để xin phép đi. Thật ra nó để ý đến cái dạ dày của nó hơn là sức khỏe của anh Ngọc. Nó chỉ nhìn được những gì gần ngay trước mặt và không qua khỏi đầu mũi nó. Lý trí sáng suốt ban nảy đã bị bản năng lấn át và khuất phục.

Ngọc vô tình gật đầu :

- Liên nói phải. Hai em đi đi, mau trở lại nhé. Đừng đi xa quá coi chừng lạc đường.

Hai dáng bé nhỏ khuất sau những thân cây to lớn. Ngọc buồn bã, nằm nghiêng suy nghĩ. Tự nhiên mắt anh hướng về Nữ Chúa. Cô ta tàn bạo và hung hăng thật nhưng … cũng dễ thương. Cô ta ở đây làm gì một mình ?

Nữ Chúa đang mơ mộng. Dựa lưng vào một thân cây. Miệng cô ta phát ra những âm thanh rít rít, trầm bổng. Tuy nghe không giống nhạc Tây Phuơng hay Việt Nam nhưng cũng tạo nên một điệu nào đó vui tai. Cô ta đang hát.

Trông Nữ Chúa dịu dàng và xinh tươi như một cô gái Việt Nam thùy mị hiền lành của bốn ngàn năm văn hiến. Cô lại dùng hai tay đập đều vào tảng đá xanh trước mặt. Đánh nhịp chăng ?

Nữ Chúa nghĩ gì ? Ngọc không biết ? Nhưng rõ ràng nhất là cô ta đang sống trong thế giới riêng biệt của cô. Thế giới mà người ngoài không thể xen vào được và cũng không thể hiểu được. Một tiếng «U» quen thuộc bỗng lại bật ra khỏi miệng. Giọng đầy vẻ tức tối căm hờn. Mặt biến đổi hẳn, cô ta hướng về phía bên kia sông mà nói tiếp một tràng dài. Lần này Ngọc nghe được loáng thoáng vài chữ biểu lộ sự tức tối, thù hận.

- Cô ta đang nổi giận.

Như để trả lời cho ý nghĩ của Ngọc, Nữ Chúa đi sang bên, nhổ chiếc vồ đá lăm le trong tay; Ngọc sợ quá. Nếu chân anh lành lặn không chừng anh đã thoát chạy đi rồi . Ầm ... ầm thân cây to trước mặt Ngọc, rung lên như gặp cơn giông. Lá và cành khô rụng xuống như mưa. Đồng thời mùi nhựa sống hăng hắc thoảng qua theo gió. Cây vô tội đã lãnh hai vồ đích đáng.

- Kẻ thù của cây cỏ đúng là đàn bà và trẻ con. Nhưng cây cỏ nạn nhân ở thành phố chỉ là những đóa hoa đẹp, những chiếc lá non xanh mướt ngộ nghĩnh. Nơi đây … cây cổ thụ hai ôm cũng là nạn nhân đáng thương … của một cô gái trẻ, quyền thế …

Chưa dứt ý nghĩ, Ngọc chợt thấy lù lù hiện ra một người mọi … đeo khố bằng gai. Người của bộ lạc đã giam anh và hai em nhỏ trong căn nhà đá. Người của bộ lạc thù nghịch với Nữ Chúa. Anh ta còn trẻ lắm, thân hình vạm vỡ, bắp thịt nổi cuồn cuộn như một lực sĩ hạng nặng. Bước đi trái lại nhẹ như lá rừng. Anh ta đến và lội qua sông từ lúc nào Ngọc cũng không hay. Và tay anh ta… có một cành cây khô, to và nặng … sẵn sàng chiến đấu chăng ? Ngoc tự hỏi ? Nữ Chúa đang giận dữ mà gặp anh ta, hiện thân của kẻ dịch không đội trời chung, thì cái vồ đá kia ắt sẽ không tha. Và nơi đây sắp trở thành bãi chiến trường của một trận ác đấu khủng khiếp ? Nhưng ngoài dự liệu của Ngọc, cả hai thanh niên nam nữ bỏ vũ khí xuống đất chạy lại ôm chầm lấy nhau, quyến luyến không rời … A, họ là một cặp tình nhân. Hai người trẻ tuổi yêu nhau thuộc hai bộ lạc thù nghịch. Và Ngọc hiểu ngay sự mơ mộng của Nữ Chúa ban nẫy đây.

Hai người bắt đầu tâm sự … bằng ngôn ngữ của họ. Ngọc chỉ nghe được những chữ "U" rất rõ. Anh bực mình quá, tự thề với mình "ta không thông thạo được tiếng nói của bọn họ, ta sẽ không … trở về nhà nữa". Anh kiên nhẫn, dần dần tìm lại sự hiểu biết khi đối thoại với người mọi giữ cửa và sự hiểu biết ấy tăng lên mãi. Ngọc có trí nhớ rất tốt, anh nhớ tất cả những chữ đã từng nghe qua từ trước đến nay và … bây giờ đoán nghĩa. Có những chữ được nói đến nhiều nhất và có những chữ được nói ít. Nét mặt, cử chỉ sôi nổi hay dịu dàng của những người man dã khi nói ra các chữ ấy. Ta có thể tin được rằng họ rất thành thật, không chút che dấu mỗi câu thốt ra khỏi cửa miệng.

Ho không bao giờ biết ngượng miệng. Công việc tìm học ngôn ngữ này do đó dễ dàng hơn.

Anh Ngọc hiểu sơ ý nghĩa họ đang nói. Câu chuyện buồn, xen lẫn với bất mãn. Họ bất mãn với ai ? Nữ Chúa là người tối thượng của bộ lạc này, cô ta có toàn quyền hành động theo ý thích. Bộ lạc kia có tù trưởng là lão già gian ngoan, thanh niên … có lẽ bị ràng buộc, cấm đoán điều chi nên cả hai tức giận.

Thanh niên bốc một nấm đất, đào khoét đùn đống lên mặt đất. Rồi anh ta hốt tất cả lên, nắn lại thành một cục tròn to, bằng trái bưởi để lên một chàng ba của cây nhỏ. Anh vớ lấy gậy hét một tiếng như sấm nổ đập nát cục đất bay tan theo gió thành bụi. Anh nói "U"; "U" lơ lớ, đầu gậy chỉ vào nơi cục đất vừa biến mất.

- Anh ta muốn giết tù trưởng ? Sự phục tùng của bộ lạc đối với lão già bắt đầu lỏng lẻo vì … lão thất nhân tâm. Lão chỉ lo vơ vét làm giàu cho mình, bỏ mặc dân sống chết mặc bay. Ngày nào dân mọi hiểu giá trị của kim cương của đức độ phải có của một vị lãnh đạo, lão già sẽ … bị thảy vào đống lửa.

Ngọc nghe thấy một tràng « U ...u…u…u.. » liên tiếp cố gắng thoát ra khỏi miệng thanh niên vẫn lơ lớ, ngọng nghịu làm sao. Nhưng chàng ta tiếp tục trợn mắt bặm môi phát ra âm một cách khó nhọc đáng thương. Lòng kiên nhẫn kéo dài đem lại một kết quả nhỏ: tiếng U sau cùng nghe vẫn không giống mấy, nhưng còn khá hơn thoạt đầu nhiều.

Nữ Chúa vui mừng khoa tay tỏ dấu khuyến khích người yêu. Một câu hỏi mới lại hiện ra trong đầu Ngọc. Anh ta tập nói chữ « U » để làm gì ? Tại sao Nữ Chúa lại thích thú? Cuốn phim quay chậm chiếu từ từ trong óc Ngọc. Chỉ có Nữ Chúa và lão già mới nói được chữ U. Hay là chỉ những kẻ phát được âm U mới làm nên ngôi Chúa tể bộ lạc ? Và thanh niên cố gắng đoạt ngôi tù trường của lão già?

Dưới mắt Ngọc thanh niên và Nữ Chúa dễ thương như bất cứ một cặp tình nhân nào đang thêu hoa dệt bướm cuộc sống của họ trong tương lai màu hồng. Mơ mộng phải đẹp hơn thực tế. Tuổi trẻ … đẹp hơn tuổi già. Và sự thật đẹp hơn mưu mô giả dối, trục lợi.

Trong phút chốc, Nữ Chúa và thanh niên chia tay nhau, mỗi người một ngã. Cô gái rừng xanh đứng nhìn theo cho đến lúc người yêu khuất bóng.

***

Trong khi ấy, Hùng và Hồng Liên cùng tình cờ chứng kiến một chuyện lạ. Chúng đang đào củ sắn – hay củ gì giống củ sắn – và chất thành đống bằng cây thì có tiếng lá khô lách tách. Có người đi đến và bước đi dẫm nát lá cây. Chúng nhìn ra: trời ơi ! Lại lão già.

Lão ta từ tốn khoan thai như một kẻ nhàn du. Con dao quắn vẫn đặt ngang thắt lưng, trong vành khố. Một vật gì dài lòng thòng như cái thắt lưng đen sì, bản to và dẹt quấn vào cổ lão. Không hãm lại kịp, Liên hét lên thất thanh. Hùng tái mặt.

Chúng chờ đợi một sự phù hộ của Thượng Đế. Lão già kia bị rắn quấn chết, bằng ngược lại, chúng sẽ không thoát khỏi số mạng. Một số mạng bi thảm. Có muốn trốn cũng không kịp, vị lão sẽ lần theo vết chân đạp trên lá khô mà tìm đến. Lá nát rất dễ nhận biết. Lão là con người văn minh mà.

Nhưng lão già vẫn thản nhiên, vuốt ve con rắn lạ, lão như không nghe thấy tiếng Liên hét.

Chỉ hai anh em nó nghe thấy. Vì một tảng đá to lở từ ngọn núi xanh lăn xuống chân núi. Một tiếng động khủng khiếp của một trận địa chấn nhỏ nổi lên át hẳn tiếng la của Liên.

- Hình như đây thường bị đá lở lắm hở Liên ?

Lão già không giật mình cũng chẳng buồn để ý đến.

Liên hoàn hồn, nó … chú ý đến con rắn hơn chuyện đá lở của anh Hùng :

- Anh xem có phải rắn hổ mang không ?

- Trăm lần không . Rắn hổ mang anh có lạ gì. Trong chuồng sắt sở thú đó, Liên nhớ chưa ?

- Thế nó là giống rắn gì ?

- Anh chịu.

- Em cũng … chịu

Hùng nghe câu nói ngộ nghĩnh, cười khe khẽ.

Lão già thích con rắn lắm, móc túi lấy ra một con chuột bự bị chặt đứt bốn chân, thả xuống đất. Máu tươi chảy ròng ròng. Con vật còn sống , ngọ ngoậy nguyên thân mình tròn trùng trục, trơ trụi như khúc giò một cách tuyệt vọng. Con rắn cuộn tròn ngóng cao cổ và … lù lù tiến gần sát lại hả cái miệng đỏ lòm với chiếc lưỡi chẻ hai ghê gớm, nuốt trọng con chuột

Trên «chiếc thắt lưng» dẹp nổi lên một khúc tròn trông là lạ, hay hay. Khúc tròn đi dần xuống giữa thân, ngừng lại ở đó vài phút đồng hồ, nhỏ dần rồi, dẹp lép như trước. Con mồi đã bị tiêu hoá hoàn toàn.

Đầu con rắn bỗng nổi lên môt cục đỏ tươi to bằng đầu ngón tay cái, tròn trông như mào gà mà không phải hay nói đúng hơn là hình ảnh trái ngược. Vì đầu con rắn dẹp, cục đỏ tròn. Đầu gà là khối tròn, mào lại dẹp.

Rắn đờ dẫn đôi mắt tựa như buồn ngủ. Một con sóc nhỏ lông xám truyền cành chơi đùa nhí nhảnh một mình trên cây. Lão già huýt sáo, con rắn sáng mắt. Lão lại huýt lên tiếng sáo thứ hai, ngón tay trỏ vào con sóc nhỏ. Nhanh như điện chớp, con rắn bò dọc theo thân cây tựa như ta ném lên sợi dây dài. Sóc phóng qua cây bên cạnh chạy trốn hãi hùng. Chỉ nghe bập rất gọn và nhanh, con sóc bị rắn mỗ rớt xuống đất nằm trên lá khô bất động.

Màu lông xám hoa đen sậm trong vài phút. Liên lè lưỡi lắc đầu :

- Lão chỉ ngón tay về hướng mình là … hai đứa hết sống.

- Nọc độc con rắn này quá vô địch.

Hùng miệng nói óc nghĩ đi dâu. Nó cố tìm lý do gây lãng trí: đó là hình ảnh con chuột ... cụt bốn chân. Con vật dẫy dụa. Máu đỏ thắm rỏ giọt và nhểu thành dòng trên lá vàng.

Lão già đã mất hết nhân tính, trở nên man rợ và tàn nhẫn sau khi sống chung với bọn người bán khai môt thời gian qua dài. Đáng sợ nhất là … lão vẫn còn bộ óc nham hiểm, độc ác của một cặn bã xã hội văn minh.

Con sông vẫn lơ lửng trôi dài, bất tận như giòng thời gian, Hùng nảy ra ý nghĩ nghịch ngợm :

- Liên ơi, mình chơi lão một vố thật đau nhé.

- Thích quá anh Hùng. Anh chỉ mau đi

Hùng quay đầu lại nhìn lại con sông, rong rêu bám thành búi, xanh to ngay trên thân cây cổ thụ trước mặt và … lão già với con rắn. Nó tính toán như máy :

- Lão già đứng cách bờ sông hai mươi thước. Anh em ta cũng thế. Bây giờ em sửa soạn liệng đá: lần thứ nhất, liệng đại cốt gây tiếng động, lão ngỏanh mặt đi, anh sẽ chạy tới gần sông ném búi rong này lên trên phiến đã to kia. Và em chọi lão một cục đích đáng vào lưng, một cục xuống sông. Lão tường địch thủ ở sông trồi lên, sẽ chạy tới và …

- Tắm sông ?

- Lão sạch lắm. Tắm lại vì lúc sáng bờ bên này lão đã phải lội sông một lần rồi.

Theo đúng kế hoạch, lão già giận dữ phóng mình đến đứng trên phiến đá độc nhất của bờ sộng, bãi cát rất dễ bị lún chân. lão vừa chòm mình ngó xuống nước tìm kiếm địch thủ vô hình thì ngả lộn cổ.

"ùm" bọt nước bắn tung tóe. Điều mà hai đứa bé không ngờ là lúc lão nổi lên, đầu đỏ loè những máu. Dưới nước ngay chỗ phiến đá, mỏm nhọn sắc cứa đứt trán nạn nhân của chúng.

Trên đường về với anh Ngoc, hai đứa ân hận mãi.

***

Chuyện buồn cũng như vui khó giữ kín một mình. Đã định giấu anh Ngoc vì sợ bị mắng nhưng rồi Liên buột miệng :

- Chắc lâu lắm ta mới gặp lại lão già tù trưởng.

Nghe giọng đầy ấp vẻ thương hại của Liên, anh Ngọc trợn mắt :

- Nếu đúng vậy là một điều hay. Làm sao Liên biết ?

- Em chỉ đoán thế thôi…

Con bé hỏi lung tung. Mặt Hùng trĩu buồn. Anh Ngọc biết ngay có chuyện lạ :

- Tại sao Liên không nói thật với anh ?

Với vẻ buồn buồn, Liên thuật nhanh câu chuyện con rắn đen và chiếc đầu « ăn trầu » của lão già.

Nó kết luận biện minh với anh Ngọc:

- Tụi em ghét lão quá, định đùa chơi không ngờ …

- Không sao đâu Liên ạ. Lão nuôi con rắn độc hại đó còn xứng đáng bị té sông vỡ đầu nhiều lần như thế nữa. Mỗi một lần ăn thua gì, hai em khỏi thắc mắc. Anh sẽ không mắng đâu.

Đêm dần đổ xuống khu rừng rất mau. Rừng khuya vô cùng huyền bí và sự đen tối dễ dọa nạt những đứa trẻ con. Chim kêu, cành khô gẫy, những con thú loạt soạt trong cỏ, trên lá, và nhất là thỉnh thoảng ba anh em lại có cảm giác mát rợi lạ lùng trên cổ, trên mặt. Những con sâu rớt từ trên cành xuống dò.

Liên đã hét lên đến ba lần vì sâu nhũn, nhầy và ướt át. Hùng cũng … la một lần. Anh Ngọc cố gắng giữ cho tiếng kêu không ra khỏi cổ họng. Sợ mà không dám đốt lửa dưới sự đe dọa của bóng đêm, của thú rừng rình rập … cùng sự yếu đuối của chính mình. Không hiểu sao, có ánh sáng con người cảm thấy như đang tiếp nhận một nguồn sống, vững tin vào sức mạnh và nhất là cảm giác được có những con người khác đang sống chung với mình.

Hùng không ngủ được, nói chuyện với anh Ngọc giết thì giờ :

- Sao đi đêm một mình hay sợ ma anh Ngọc nhỉ ?

- Em trai mười hai tuổi còn sợ ma. Em có biết ngày xưa lên bảy tuổi và học lớp ba …là đã lớn rồi không ? Sách Quốc Văn …

Nghe tiếng tim của anh Ngọc … đập hơi mạnh và nhanh, Hùng cười xòa :

- Anh làm le hoài. Thế tại sao tim anh thinh thịch như trống làng ? Anh không sợ thật hả ?

- Thật.

- Anh có dám một mình đi trong nghĩa địa không ? Anh cá đi, nếu về được anh dám đi em sẽ mất mười ngàn.

Ngọc chối rất khéo:

- Anh lấy tiền em làm gì ?

Hùng không chịu thua :

- Không lấy thì thôi. Nhưng anh vẫn đi chứ ?

- Cũng được.

Lời đáp hơi miễn cưỡng. Hùng tô thêm :

- Nơi đây là … chỗ chôn người chết của bọn mọi ngày xưa anh Ngọc ạ ?

- Hùng nói sao ?

- Mình đang nằm trên bãi tha ma. Lúc trưa em và Liên đào củ sắn thấy bộ xương trong hố. Xương sọ trắng hếu

Nói chưa dứt, bỗng có tiếng Liên kêu to: "Ghê quá !" rồi nín lặng. Một sự im lặng khó hiểu. Có tiếng sột soạt. Một mùi tanh hôi vô cùng tỏa ra nồng nặc. Ngọc chổi dậy, vừa kịp nhìn thấy qua ánh trăng thưa xuyên ngang tàn lá dầy một đầu rắn với cục u đỏ. Con rắn hình như xuất hiện trong câu chuyện của Liên và Hùng.

- Con rắn của lão tù trưởng. Hai anh em chạy đi mau

Con dao bấm nhỏ rút ngay khỏi túi áo. Con rắn có vẻ thích lưỡi dao. Nó bò chậm chạp và không một dấu hiệu báo trước, phóng mình mổ ngang bụng Ngọc. Anh đành giơ tay chộp đại vào cổ rắn, vật xuống đất.

Cánh tay lực sĩ với những ngón bằng thép đúc như gọng kềm siết chặt thêm. Ngón tay trỏ của Ngọc, ngón tay bấm vào cổ họng con vật càng lúc càng tê dại. Con rắn cựa quậy dữ dội. Ngoc nhớ ra, đưa luôn mũi thép nhọn vào cổ họng nó ghìm chặt xuống đất.

Hùng vớ được khúc cây củi dùng làm gối, đập ngay vào đầu nó. Và đập cho đến khi nát nhừ. Đuôi con rắn vẫn run rẩy vì phản xạ.

Bàn tay trái sờ vào cổ rắn của Ngọc bắt đầu sưng to. Con rắn có nọc độc thẩm ra ngoài da, xuyên qua lớp vẫy cứng và dầy vẫn còn sức mạnh đến chừng ấy, Ngọc rên rỉ, răng anh cắn chặt vào môi đến rướm máu và tiếng kêu vẫn bật ra khỏi miệng :

- Nhức quá, Hùng đi kiếm cho anh nước rửa tay.

- Không có vật đựng nước anh ạ … hay anh ráng theo em lần ra bờ sông.

Liên còn đang nằm ngất bất động trên mặt đất, Hùng lay gọi, dứt cả tóc mai :

- Liên, Liên … em có sao không ? Dậy anh bảo

Liên ú ớ rồi tỉnh. Lúc nãy mở mắt ra kêu lên vì sợ ma với vùng nghĩa trang tưởng tượng của Hùng, dù biết rõ anh xạo dưới hồ làm gì có xương người, và bị con rắn xuất hiện lù lù như một thần Chết ngay sát bên người, Liên xỉu đi. Nó không biết gì nữa cho đến khi Hùng gọi.

Nọc độc khó trị. Nước sông rửa bao nhiêu, cánh tay Ngọc vẫn sưng to, lại ngã màu tím đen. Ngọc thất vọng quá than :

- Thuốc đâu kiếm giữa rừng để chữa nọc rắn bây giờ ? Và có thuốc nào có thể chữa được ? Có lẽ anh phải chặt cánh tay trái mất.

- Đau lắm anh ơi. Liên kêu ngay.

Nó cuối xuống sát bên vết thương, quan sát. Hùng nóng nảy :

- Hay anh để em xé vết rắn cắn hút nọc độc ra ? Chóng khỏi lắm anh.

- Làm gì có vết rắn cắn ? Em điên mất rồi Hùng. Nọc thấm qua da tay anh mà. Anh đã trông rồi: không hề có chút trầy trụa sây sát ngoài da. Thế là chất độc này lớp da con người không ngăn cản được. Lợi hại hơn cả vi trùng dịch hạch.

Liên há hốc mồm ra nghe. Nước dãi con bé chảy nhỏ xuống cánh tay Ngọc. Anh bỗng thấy chỗ ướt mát lạnh, dễ chịu hơn. Thì ra nước miếng chữa được nọc rắn.

- Xin Thượng Đế nhận lời tạ ơn và lòng ngưỡng mộ của con. Ngài đã cứu con

Chương 07

MA QUỶ

Ngọc có quyết định táo bạo: anh sẽ đến gặp Nữ Chúa để bàn việc hợp tác chống lại lão già tù trưởng. Hùng và Hồng Liên cản lại, anh bảo:

- Anh Hùng - tên nghe hay lắm nhưng lại... nhát như thỏ. Hồng Liên cũng thế. Phải can đảm lên chứ. Ít ra ta cũng có được nơi ăn chốn ngủ, khỏi bị rắn tấn công như đêm qua...

Hùng chen ngang lời:

- Nếu thành công?

- Phải thành công chứ. Anh biết sơ ít tiếng nói của họ rồi. Giản dị lắm. Anh chắc chỉ gồm vài trăm chữ là cùng. Thường những bộ lạc thiểu số có tiếng nói giản dị vì không có nhiều vấn đề trừu tượng, phức tạp như trong xã hội chúng ta.

Liên vẫn e ngại cô Nữ Chúa ăn thịt người cầm quả tim và buồng gan loang máu:

- Lỡ không thành công?

- Thì đành chịu. Hậu quả ta không đoán trước được. Tính nết và tình cảm của họ thay đổi bất thường mau như cái chớp mắt. Nhưng nếu ở lại đây, ta cũng sẽ chết. Hai em có nhận xét gì không?. Con rắn ghê gớm bị chết hôm qua là của lão tù trưởng nuôi đó.

- Đúng lão sai khiến rắn cắn chết chúng ta.

- Tình hình gấp lắm rồi. Hai em hãy nghe lời anh.

Ba người xăm xăm đi theo con đường mòn rất thô sơ về hướng Nữ Chúa đã đi hôm trước. Những người mọi sống bán khai xuất hiện trong những hốc đá nhỏ, xanh sẫm màu rêu.

Ngọc đàng hoàng tiến lại. Một bọn bảy, tám người bao quanh anh và hai đứa bé. Những chiếc vồ đá nặng và gai góc giơ cao nhưng chưa kịp hạ xuống thì Ngọc hét lên rất to:

- U.

Chữ U rõ như tiếng nói phát ra từ miệng Nữ Chúa. Cả bọ ngừng tay hạ vồ. Ngọc nói tiếp một câu dài, thấy họ ngơ ngác. Anh vừa ra dấu, vừa nói lại với những chữ khác rất chậm.

Một tên vụt chạy đi mất. Cả bọn còn lại dậm một chân xuống đất liên tiếp. Ngọc muốn xác nhận mình muốn gặp Nữ Chúa nhưng không dám nói hay ra dấu nữa sợ bị hiểu lầm thì khổ.

Hùng và Hồng Liên không hiểu chữ nào, đành đứng yên không nhúc nhích, trông cậy vào anh Ngọc. Giây lát tên ban nãy trở lại, nói xí xố với những tên kia và cả bọn bỏ ngay vũ khí ùa vào bắt lấy tay chân khiêng ba bạn trẻ của chúng ta đi. Vùng vẫy không thoát nỗi vì chúng rất khỏe.

Hồng Liên khóc lớn:

- Má ơi, Ba ơi! Con bị làm thịt...

- Im đi Liên. Hùng gắt gỏng.

- Tại anh đó. Ban nãy anh Ngọc bảo để mình anh vào trước, nếu êm xuôi sẽ gọi chúng mình. Anh không nghe. Bây giờ thì... chết cả.

Ngọc cố nói vọng qua hai em:

- Không biết làm sao lạ thế này. Anh nghe rõ ràng Nữ Chúa bằng lòng tiếp và cho phép mình vào gặp cô ta mà.

- Em... không tin tưởng vào tài thông dịch của anh nữa. Liên mếu máo.

Và chính Ngọc cũng không tin tưởng vào sự hiểu biết của mình nữa. Tại sao anh nghe một đàng mà bọn mọi lại hành động một nẻo? Hóa ra thế này là chính mình dại dột dẫn xác đến cho chúng một bữa ăn ngon miệng.

Ngọc, Hùng và Liên bị khiên đi đi cả mười lăm phút. Một chiếc hang đá rộng rãi với Nữ Chúa đang chờ ở cửa đón họ. Nét mặt cô ta lạnh lùng khó hiểu như bao giờ.

***

Nữ Chúa ngồi trên một phiến đá vuông. Tất cả người mọi khác đều đứng. Ba bạn trẻ cũng đứng. Liên thấy Hùng và anh Ngọc lạ quá, bật cười quên cả sợ. Vì hai anh ấy đóng khố cũng như con bé mặc váy ngắn, y phục của bộ lạc này. Lũ người hùng hổ kia lôi cổ cả ba và một góc phía sau hốc đá, lột hết quần áo mặc trên người và thảy cho hai chiếc khố, một cái váy. Liên đang lúng túng thì được "mặc giùm" ngay. Mười phút sau, tất cả được đưa vào đây.

Anh Ngọc đứng thẳng người. Và hét như cách đây nửa giờ đồng hồ một tiếng quen thuộc:

- U.

Nữ Chúa lắc đầu. Thế là nghĩa lý gì? Cô ta nói, líu lo như chim. Nét mặt Ngọc tươi lên và thông ngôn cho hai em nghe:

- Nữ Chúa bảo bất cứ ai muốn gặp mặt cô ta đều phải mặc y phục theo bộ lạc. Cô hân hoan chào mừng ba chúng ta.

Liên phê bình:

- Anh Ngọc nói dài như thế chắc có thêm thắt vào rồi. Có là thánh mới hiểu hết Nữ Chúa nói gì.

Ngọc hơi đỏ mặt:

- Thì mười phần hiểu ba bốn là hay rồi. Liên khó tính quá. Để anh nói chuyện chứ.

Ngọc giơ tay mặt ngang ngực đưa ra một góc chín mươi độ. Liên hạ thấp giọng nói với Hùng:

- Anh Ngọc biến thành chúa mọi da đỏ từ hồi nào vậy anh Hùng? Nếu có thêm mũ lông chim trên đầu nữa thì... anh sẽ được mời sang Mỹ đóng phim cao bồi ngay.

- Anh đang dùng... ngôn ngữ quốc tế đấy. Chợt Hùng nghĩ ra điều gì, vò đầu bứt tai:

- Anh ngu quá Liên ơi!

- Anh nói gì?

- Ban nãy mình phải một mẻ hết hồn. Đáng lẽ ra ta phải để ý bọn họ đã bỏ hết khí giới xuống đất rồi... mới khiêng mình đi thay quần áo. Chúng không có ý hại mình.

- Ờ nhỉ... Nhưng dù có nghĩ kịp điều ấy em vẫn sợ như thường. Đống lửa khét mùi thịt người... ghê quá.

Hai đứa tán nhảm trong lúc anh Ngọc đóng vai thuyết khách đang trổ hết miệng lưỡi Tô Tần chiếm đoạt bằng được sự hợp tác của cô Nữ Chúa. Ngọc đã nghĩ và nói thẳng thắn rằng chính lão tù trưởng giả hiệu kia là nguồn gốc sự thù hận của hai bộ lạc anh em, cùng sống chung trên một mảnh đất cách dòng sông, cùng nói chung một ngôn ngữ và đời sống anh hùng.

Nữ Chúa chẳng biết có hiểu ý anh Ngọc không nhưng nét mặt cô ta vui vẻ, tươi sáng lên. Có những lúc cả hai người cùng nói và... không ai hiểu ai cả. Nhưng họ... lại tiếp tục câu chuyện trong sự thoải mái, cởi mở dễ chịu. Nữ Chúa không la hét hay đập vồ đá xuống sàn mà Ngọc vốn chất nóng nảy cũng không đỏ mặt khoa chân múa tay như thường lệ.

Bỗng có một người mọi chạy vào tâu với Nữ Chúa điều chi đó. Mặt cô ta sầm lại. Cô ta bước ra khỏi hang dẫn đầu một đoàn thuộc hạ hướng về bờ sông rất nhanh. Ba bạn trẻ đành theo sau, chờ đợi một lời giải thích đến phát nổi đóa mà Nữ Chúa vẫn câm như hến. Ngọc hỏi hai ba lần, cô ta phát lờ.

- Hoặc Nữ Chúa khinh người hay cô ta đớ lưỡi? Con người bốc đồng Hùng rủa thầm.

Thỉnh thoảng Nữ Chúa quay lại liếc nhìn ba bạn với ánh mắt như điện. Ngọc rùng mình, bất giác không hẹn mà ba bạn cùng nghĩ đến đống lửa to... đống lửa và những con người mồi béo...

Bờ sông thoai thoải cát hiện ra. Lão già tù trưởng đã sừng sững oai vệ bên bờ kia, đầu băng vải nâu bằng sợi gai. Lão nói rất lớn, vọng qua bên sông:

- U.

Nữ Chúa đáp lại:

- U.

Hình như họ chào nhau một cách... vương giả vì cả hai cùng cầm đầu một bộ lạc. Ngọc, Hùng và Liên muốn lẩn vào một gốc cây to tránh mặt lão già nhưng không kịp. Bãi cát trơ trọi, rừng cây cách nơi đang đứng khá xa. Ngọc thu hết can đảm đứng thẳng người, chếch sau lưng Nữ Chúa. Một liều ba bảy cũng liều.

Lão già chỉ ngay vào Ngọc, Hùng và Hồng Liên mà nói một câu ngắn, rất hùng hồn. Nói lớn phải nói chậm, nhờ thế Ngọc nghe rõ từng chữ. Anh toát mồ hôi bảo hai em:

- Lão già muốn bắt chúng ta. Lão bảo ta đã giết nhiều người ở bộ lạc lão và trốn sang bên này.

- Xạo... lão tù trưởng khốn nạn.

Không dằn được, Liên hét to át cả tiếng Nữ Chúa vang đến bờ bên kia. Lão già hơi nhăn mặt, hai mắt đỏ như miếng tiết lợn trong lò sát sinh.

Ngọc ra dấu cho Nữ Chúa im lặng và nói bằng tiếng Việt:

- Chúng tôi đã biết bạn là người đồng bằng như chúng tôi. Sự giận dữ của bạn là một bằng chứng hiển nhiên. Bạn nghe hiểu và nói được tiếng Việt. Tại sao bạn lại tìm cách hại chúng tôi?

Nữ Chúa và những người man dã ngơ ngác. Lão già không thèm đáp lời Ngọc quay mặt ngoảnh đi, tiếp tục nói tiếng thổ ngữ với Nữ Chúa.

- Lão muốn tặng quà cho Nữ Chúa, Liên ạ.

- Thế thì ta nguy rồi, anh Ngọc. Dù sao bọn họ nói với nhau dễ dàng hơn. Và... lão giàu có hơn mình đắm thuyền tay trắng.

- Em chu đáo lắm nhưng... nơi đây là rừng xanh chớ đâu phải Sài Gòn. Kim cương mua được gì? Đổi được gì? Cho họ kim cương họ còn không thích bằng củ khoai đỏ đưa đến khi đói bụng.

Hùng hiểu ngay:

- Phú ông xin đổi mâm xôi, Bờm cười. Anh nói đúng, nhưng em vẫn nghĩ đâu phải lão chỉ có kim cương. Lão phải lựa món gì Nữ Chúa thích để tặng chứ.

Một cặp vịt bơi ngang sông sang bờ bên này... nhưng trông giống giống mà không phải vịt. Hai con vật to hơn, lông màu nâu và xám, lướt như bay trên sóng nước. Nữ Chúa có vẻ thích thú, hồn nhiên như đứa trẻ quỳ xuống bắt chúng lên ngắm nghía. Liên ngạc nhiên kêu lên:

- Anh Ngọc nhìn kìa: cổ chúng có đeo vòng sắt. Để làm gì hở anh?

Ngọc không chớp mắt:

- Vòng sắt có thể tháo ra được... không có thư gởi Nữ Chúa gì cả và có lẽ... hai bộ lạc này chỉ có tiếng nói chứ chưa có chữ viết. Hay lão biếu Nữ Chúa hai con ngan để cô ta ăn thịt?

Hùng cãi:

- Đâu có phải con ngan mà anh kêu con ngan?

- Tạm gọi thế đi... anh định...

Nữ Chúa thả ngan ra. Ba bạn vội theo dõi hai con vật, Ngọc quên cả nói. Chúng lội xuống sông, thò mỏ xuống nước rồi nhấc lên rất nhanh. Hai con cá lớn bằng bàn tay trẻ con đã được cắp ngang mỏ vàng. Chúng bơi lên thả hai con cá tươi còn dẫy đành đạch xuống cát. Rồi lùi ra xa, đứng một chỗ kêu tíu tít.

Nữ Chúa vui vẻ thảy hai con cá cho đám dân phía sau vồ lấy, tranh nhau ăn sống. Ngọc vỗ trán lẩm bẩm:

- Trong Larousse hình như có vẽ loài vật này. Mỏ tày, chân có màng nối liền các ngón, được các ngư phủ nghèo ở Nhật Bản và Trung Hoa dùng nhiều... Tên là chim gì nhỉ? Cổ đeo vòng... A! Cormoran.

- Chim Cormoran? Hùng hỏi.

- Phải. Đó là một giống chim ăn cá. Những ngư phủ không có tiền mua dụng cụ chày lưới mắc tiền bắt chúng về huấn luyện. Chiếc vòng sắt đeo ở cổ là để chúng không thể nuốt trôi con cá xuống bầu diều được. Và chúng phải làm việc. Sau mười con, hai chục con cá được đưa lên bờ, ngư phủ mới tháo vòng cho chúng xuống nước ăn no một lần.

Liên phải cúi mặt trước tia nhìn của Nữ Chúa trở nên long lanh, chói sáng như ngọn đèn 1000 Watt. Ngọc vội la lên bằng tiếng thổ ngữ, tay móc con dao bấm sắc xanh quý giá, vũ khí tự vệ cuối cùng của anh và hai em đưa cho Nữ Chúa. Một món quà tặng khác.

Nữ Chúa không có dao, và từ lâu cô ta thèm một con dao lưỡi quắm như của lão tù trưởng. Ngọc may mắn đánh trúng nhược điểm tâm lý đó của cô. Con dao là món quà quý giá không thua gì cặp chim Cormoran.

Lão già lại nói, tỏ vẻ ép buộc nhưng Nữ Chúa không chịu, quay về. Ngọc dịch lại:

- Lão muốn Nữ Chúa trao chúng ta cho hắn ngay nhưng Nữ Chúa bảo để cô ta còn suy nghĩ lại.

Liên bàn rất... đúng lý:

- Nếu lão tặng cô ta thêm một món quà thứ hai là... chúng ta lâm nguy.

- Biết làm sao bây giờ?

Đêm hôm đó, mưa to gió lớn. Chưa khuya lắm nên ba anh em còn thức nói chuyện quanh một cây đuốc thô sơ cháy bằng nhựa cây rừng. Lửa nóng và hơi khói ngột ngạt, nhưng có tác dụng chống lại khí lạnh núi rừng ban đêm nên có đốt đuốc vẫn dễ chịu hơn nằm trong bóng tối.

Một tiếng kêu quang quác xé không gian. Rồi tiếng ầm ì như sấm động. Phút chốc, ba bạn có cảm giác như đang bị bao vây bởi những con người không lồ, vô hình và dữ tợn. Ngọc phóng chạy ra khỏi hang đá, tìm một người mọi nói chuyện. Anh ta đáp:

- Thần Quỷ Vương đang lên khỏi lòng đất.

- Thần là Thần, mà Quỷ Vương là Quỷ Vương. Anh không phải sợ hãi và né tránh không dám kêu tên gì cả. Tôi sẽ giúp anh. Thế Quỷ Vương xuất hiện từ bao giờ?

- Lâu lắm rồi.

- Bao nhiêu...

Ngọc muốn hỏi bao nhiêu năm, nhưng hình như danh từ năm không có trong ngôn ngữ của bộ lạc. Nhanh trí khôn, anh chuyển ngay câu hỏi:

- Lúc đó anh sinh ra chưa?

- Mới đẻ ra thôi, còn nhỏ xíu.

Anh ta còn trẻ, độ hai mươi tuổi. Và thời gian Quỷ Vương xuất hiện như thế cũng khoảng hai mươi năm. Hai mươi năm... Con số đặc biệt đánh dấu sự có mặt của lão tù trưởng trong vùng đất hoang dã này.

- Cứ chừng bốn tuần trăng, Thần Quỷ Vương xuất hiện một lần vào đêm nào mưa gió. Thần... hiện ra trên vách đá đó... Tôi phải vào hang ngay.

Anh ta quày quả đi như chạy. Ngọc đứng lại, kiên nhẫn chờ Quỷ Vương. Những bóng đen hình người, đầu có sừng cong như sừng trâu, dáng kỳ lạ, tay vuốt nhọn dài thi nhau nhảy múa, làm điệu bộ giận dữ, dương oai.

- Chắc là do ánh trăng chiếu qua cây cối mà thành ghê rợn giữa đêm khuya.

Tiếng hú và chân người rầm rập trong hang núi bên kia sông vẫn tiếp tục. Những người vô hình. Ngọc hơi hoảng, tự trấn an:

- Gió thổi rung rinh cành lá làm nên những hình động đậy...

Như trả lời gián tiếp là anh nhận xét lầm, cùng lúc những hình ảnh và âm thanh gia tăng cường độ. Nghe giống tiếng người rên rỉ lúc bị thương. Tiếng rên ầm vang cả rừng núi. Đồng thời gió bặt hẳn đi. Cây cối bất động như những hình địa khai trên đá trầm tích.

Một mùi hương lạ từ đâu bay lại. Ngọc choáng váng. Trước khi gục hẳn, đầu anh lóe lên tia sáng sau cùng: anh đã ngửi thấy mùi hương này ở hốc đá đầu tiên, lúc còn sống tự do với anh em Hùng và Liên. Cố gắng, Ngọc nín thở, bịt lấy lỗ mũi chạy vào hang đá của Nữ Chúa. Có người mọi gác, anh hét to: "U", rồi mặc hắn ngơ ngác đứng nghiêm, anh phóng mình vào trong.

Nữ Chúa đang ngủ, Ngọc dựng cô ta dậy ngay và nói rất vắn tắt, rất mau:

- Lát nữa đây, lão tù trưởng sẽ kéo quân đến tấn công. Lão dùng hương mê để mọi người gục hết cho dễ hành động.

Nữ Chúa ngạc nhiên, mở tròn mắt vẻ không tin. Ngọc phải chỉ tay vào ngực mình:

- Chính tôi đã bị lão xông hương mê giam cầm trong nhà đá. Nữ Chúa ra lệnh cho mọi người chạy ra khỏi hang đá mau lên, cấp bách lắm rồi. Vì sợ Quỷ Vương xuất hiện, họ ở trong hang hết, rất dễ bị mê trong khoảng không gian chật hẹp.

Dĩ nhiên là Ngọc không nói được một mạch trơn tru như ý của anh. Lúc nào bí... anh nói đại tiếng thổ ngữ của người mọi lái thuyền nan vì bộ lạc ấy ở gần nhà anh, anh thông thạo từ phong tục, tiếng nói, ngày Lễ, ngày Tết của họ. Ngọc nghĩ rằng dù sao Nữ Chúa cũng dễ hiểu thổ ngữ kia hơn là tiếng Việt.

Nữ Chúa hét lanh lảnh những tiếng rất cao. Cô ta đã hiểu ý Ngọc và truyền lệnh cho thần dân. Họ run sợ, trù trừ trong hang đá không ai chạy ra. Ngọc vội hiến kế:

- Nữ Chúa nói là Quỷ Vương sắp vào trong hang bắt từng người một ăn thịt. Phải chạy mau khỏi hang đá và mang theo vồ đá nữa.

Đám đông người nhốn nháo chạy thoát ra. Nữ Chúa cầm đầu. Họ đều choáng váng, có người yếu sức đã lảo đảo. Hùng vội bảo anh Ngọc:

- Anh nói với Nữ Chúa bảo họ bịt mũi, nín thở như em và Liên đây nè.

Thì ra hai đứa đã thức dậy và theo sát Ngọc từ khi nào.

Mãi giúp đỡ Nữ Chúa chỉ huy dân mọi thoát khỏi mưu kế tù trưởng, Ngọc quên... mất hai em.

Liên nói:

- Hay ta đi ngược lên đầu gió cho khỏi bị hương mê lan đến?

- Ý kiến hay... nhưng anh chắc bọn người bộ lạc kia chờ sẵn ở đó rồi, Liên ạ. Chúng đợi đủ thời giờ cho bên này ngã quỵ hết sẽ xông vào làm cỏ. Vậy bây giờ phải đi ngang hướng gió và đi thật xa. Tuy không có lợi mấy nhưng đụng độ nên tránh nếu có thể được. Cả hai bộ lạc bán khai này đều vô tội. Người đáng chết là lão già.

Đến địa điểm thuận lợi, Ngọc nói với cô Nữ Chúa cho tất cả phục sẵn. Những thanh niên khỏe mạnh giữ chắc vũ khí. Còn đàn bà, trẻ con, người già nua bệnh hoạn thì lánh ra sau lưng họ. Nữ Chúa rút dao bấm cầm tay. Ngọc không hiếu chiến, nhưng quân tử phải phòng thân trước lũ người điên cuồng của bộ lạc thù nghịch.

Tất cả chờ đợi giáp mặt đối thủ. Bầu không khí thoảng hương mê không đủ sức làm họ gục nữa. Nhưng nó vô cùng nặng nề, căng thẳng.

Xem tiếp chương 8 - 9 & Kết