Khách Lạ Đêm Khuya - Chương 5 & 6

Chương 05

Hôm sau là thứ năm, hai anh em Kim Chi được nghỉ học. Tuy đến chiều ông Huy sẽ đi công tác, nhưng các thói quen trong gia đình vẫn không có gì thay đổi. Kim Chi mong mỏi được xuống ngay căn nhà của cô từ sớm, nhưng cô còn phải làm xong phần việc trong gia đình. Bà Huy và chị Tư không thể nào lo xuể một cái nhà lớn như thế, lại có 5 đứa con nghịch như quỷ. Vì vậy mỗi đứa phải tiếp tay. Kim Chi phải quét nhà lau đồ đạc, hai em cô thì lau sàn nhà. Bỗng thằng Nhựt kêu :

- Chị Kim Chi, sao chị để đầu tóc bù xù thế hả chị ?

Có óc thẩm mỹ hơn các anh nó, Nhựt muốn rằng chị nó phải giống má nó, lúc nào cũng chải chuốt tươi đẹp.

Trái lại, Kim Chi từ trong cơ xưởng bước ra, với đôi bàn tay đen thui và mặt mũi lem luốc thì ai cũng tưởng cô thay đổi màu da. Nếu không bị bà mẹ ngăn cản, chắc cô đã nhờ người ta lấy “tông đơ” hớt “cua” cái đầu của cô đi như con trai rồi đó.

Ác cái là tóc cô lại gợn sóng tự nhiên, nên mỗi buổi sáng cô cứ phải cúi đầu dưới vòi nước cho nó ướt đẫm rồi chải thật mượt cho tóc hết quăn. Người ta cho rằng cô muốn tự làm xấu đi và có lẽ cô đã thành công.

Cậu anh lớn thì rất tán đồng sự thiếu làm đỏm của cô em :

- Kim Chi không muốn người ta để ý, như vậy ta với nó có thể thông cảm được đấy, mặc dầu nó còn nhiều nết xấu của con gái.

Thông cảm ? Điều này có nghĩa là Khải coi em như một thằng bạn trai kém tuổi, nhưng phải tỏ ra có sức bền bỉ và cấm ngặt không được đa sầu đa cảm.

Công việc nhà xong xuôi, Kim Chi cùng Khải và các em đẩy chiếc xe cút kít đến một nông trại gần đấy để mua thực phẩm dùng cho cả tuần.

Nhựt dẫn đầu. Chúng vừa tiến vào con đường nhỏ dẫn tới trại thì gặp ngay một ông cao lớn hỏi thằng Nhựt :

- Em có biết nhà bà Mỹ Lệ đâu không ?

Thằng nhỏ nhìn ông ta sửng sốt rồi cứ thế nó lùi lùi về nép vào cạnh Kim Chi. Hai đứa lớn không hiểu sao thằng nhỏ lại sợ sệt như thế, Khải lúc đó đang đẩy chiếc xe có Tín ngồi trên bèn dừng lại trả lời :

- Bà Mỹ Lệ ạ ? Ông chắc rằng bà ta ở vùng này ạ ? Cháu biết tất cả mọi người ở đây, nhưng chưa bao giờ cháu nghe tên bà Mỹ Lệ.

- Nhà của bà là biệt thự Bạch Liên, em ạ.

- Biệt thự Bạch Liên thì ở ngay cạnh nhà cháu.

- Bên cạnh nhà em ? Trời ơi, thế mà chẳng ai chỉ được cho ta cả.

Kim Chi nói xen vô :

- Nếu ông nói tên biệt thự thay vì tên bà Mỹ Lệ thì chắc ai cũng biết.

- Rầu quá, người lạ mặt thở dài đáp, thế mà ta cứ loanh quanh hàng giờ trong mấy con đường này, chẳng gặp một ai mà hỏi thăm.

- Muốn đi tới đây, chắc ông đã phải đi ngang biệt thự Bạch Liên rồi kia mà, Khải vừa đáp vừa nghĩ bụng ông này chẳng tháo vát tí nào cả.

Thằng Nhựt vẫn nhìn ông ta với vẻ sợ sệt và kéo tay chị nó thì thầm :

- Chị ơi, chị ! Nghe em nói cái này.

- Để yên nào.

Thằng nhỏ muốn nói nữa, chị nó bèn lấy tay bụm miệng nó lại.

Ông khách lạ có vẻ trầm ngâm, rút đồng hồ ra coi rồi làm bộ mặt não nề.

- Bây giờ ta phải về Sàigòn vì có hẹn gấp, vậy em có thể giúp ta một chút việc không ?

- Thưa, cháu rất vui lòng. Khải đáp.

Ông khách lạ bèn rút trong túi ra một phong thư, có lẽ để từ lâu vì nó đã nhầu nát, rồi đưa cho Khải :

- Nhờ em đưa giúp cho bà Mỹ Lệ nhé. Thực tình ta không có thời giờ đi tới đó. Em ở ngay bên cạnh nhà, chắc không có gì phiền, phải không ?

- Vâng ạ, cháu chỉ đi độ mười bước thôi.

Ông khách lạ nhìn Khải với đôi mắt cứng rắn và nói thật chậm chạp để cậu nhớ in trong óc :

- Phong thư này em sẽ đưa tận tay cho chính bà Mỹ Lệ, ta nhấn mạnh điều đó, chỉ một mình bà ta được đọc mà thôi, em nhớ chứ ?

- Xin ông yên tâm, cháu sẽ nhớ. Nhưng cháu phải nói là thư của ai gởi ạ ?

- Trong thư đã có ghi tên rồi, ta chỉ là người trung gian mà thôi, ta cũng chẳng biết bà ấy là ai cả.

- Vâng ạ.

- Rất cám ơn em và bây giờ em để ta…

Vừa nói ông khách vừa mở ví. Khải tưởng ông ta lại lấy một phong thư nữa để nhờ đưa. Nhưng không, ông rút ra một tờ giấy hai trăm. Cậu đỏ mặt tới mang tai :

- Ồ ! Thưa ông, cháu không nhận tiền đâu ạ.

Ông kia nhăn mặt :

- Không, không, em cầm lấy để mua kẹo cho các đứa nhỏ mà.

- Không ăn kẹo đâu, Nhựt thốt lên, vì nó đã thoát được bàn tay bụm miệng của Kim Chi.

Khải đáp với giọng cương quyết :

- Nếu ông cứ bắt cháu nhận tiền, cháu sẽ trả lại ông phong thư này. Không bao giờ cháu nhận tiền trả công một việc gì hết.

Ông khách tần ngần cất ví vào túi, vì có lẽ ông ta không quen với một thái độ bất vụ lợi như thế.

- Không phải ta muốn làm em phật lòng, nhưng ta thấy bọn trẻ khác không tế nhị như em. Một lần nữa, cám ơn em nhé.

Nói đoạn ông khách đi tới bụi cây gần đó, lôi ra chiếc Honda nhảy lên phóng đi. Thằng Nhựt bây giờ mới nói được lên :

- Em biết ông ta rồi. Chính ông đã đến hỏi ba bữa trước đó.

- Có lẽ em lầm, Khải đáp.

- Không, không, chính ông đó mà !

- Mới gặp một lần, em nhớ làm sao được một ông khách lạ, Kim Chi bán tín bán nghi nhận xét.

- Ồ ! Nhớ chứ. Đôi con mắt ông ta ác thế, em làm sao quên được.

Kim Chi không buồn nghe nữa, cô còn vội nói lên cảm tưởng với anh :

- Thế là anh sắp được vào nhà “họ” rồi đó. Thật là may mắn không ngờ.

- Phải, chuyện không ngờ thực, nhưng chẳng hiểu sao ông đó lại không đích thân mang thư đến, vì anh không tin ông có hẹn ở Sàigòn.

- Em cũng nghĩ vậy, vì ông ta nói là về Sàigòn mà đi lối Biên Hoà mới lạ chứ.

- Em cũng để ý điều đó à ? Khá nhỉ. Dầu sao, anh cũng đã có một tấm giấy “thông hành” để vô biệt thự Bạch Liên rồi.

Từ vài ngày nay, các biến cố diễn ra mau lẹ đến nỗi hai anh em Khải thấy hoang mang. Chúng có cảm tưởng rằng chúng đang bị vướng vít vào một cuộc phiêu lưu và đang bị đe doạ, mà không biết sự đe doạ từ đâu đến.

Trong khi mấy anh em lại đẩy xe đi, Tín lùi lại phía sau, bám lấy chị nó mà hỏi thì thầm :

- “Họ” là ai mà anh Khải muốn gặp thế ? Chị nói cho em biết đi, em không kể lại cho thằng Nhựt nghe đâu.

- Em muốn bày đặt chuyện gì vậy ? Để chị yên nào, em chẳng hiểu gì cả.

- Được rồi, thế nào rồi em chẳng biết hết. Em buộc chị không được coi em là con nít nữa.

- Buộc chị ? Em muốn một cái tát chứ ?

- Chị có thấy cái cây đàng kia không ? Em sẽ leo lên thật cao và không chịu xuống nếu chị không hứa kể cho em nghe câu chuyện đó. Em lớn rồi chứ còn bé bỏng như cu Thanh đâu kia chứ.

Nói đoạn nó chạy tới cái cây, leo lên thoăn thoắt như một con khỉ, miệng thì la :

- Trông này, em leo đây, em leo thật cao !

Khải nhìn lên tươi cười đáp :

- Nghe anh bảo này. Kiếm một cành cây mà ngồi cho chắc đi, vì nếu em chờ chúng ta năn nỉ mới xuống thì e nhỡ tàu đó, em ạ.

Thấy áp lực không ăn thua, Tín đành tụt xuống vẻ mặt cay cú.

Đi gần tới cái trại, lũ trẻ nghe thấy tiếng la hét, tiếng gà vịt kêu quang quác, tiếng chân súc vật chạy tán loạn. Chúng vội dảo bước để xem có chuyện gì.

Đó là một con bê đang bị người ta đuổi bắt để nhốt vào chuồng. Bà chủ trại giảng giải với Kim Chi :

- Nguyên do tại cái lão đi xe Honda ban nãy, hắn vào sân để máy xe nổ ầm ầm làm con bê hoảng sợ kéo đứt mất dây thừng.

Lão đi xe Honda nào ? Có phải cái ông ban nãy đã giao cho chúng phong thư chăng ? Kim Chi chưa kịp hỏi gì vì mọi người còn bận săn con bê.

Khải muốn tỏ ra rằng những thành tích thể thao của cậu không giới hạn ở tài chạy đua xe đạp. Rất lanh lẹ, cậu đã xông vào nắm được chiếc dây thừng buộc cổ con bê và giữ thật chặt.

- Bắt được rồi ! Cậu la.

Tuy nhiên hai địch thủ lại bất đồng cân lượng. Con bê khoẻ hơn, kéo mạnh sợi dây thừng, làm Khải phải loạng choạng bước theo. Như thể là cậu đã bị con vật bắt lôi đi vậy. Thấy tình hình có vẻ nguy ngập Kim Chi vội chạy tới nắm lấy lưng Khải. Có hai đứa cầm cự đã công hiệu hơn. Đến lượt bà chủ trại cũng ôm luôn lưng Kim Chi, rồi thằng Tín thằng Nhựt cũng xông vào níu lấy áo của bà. Bị một chuỗi người nắm giữ như thế con vật đành phải quy hàng và nó ngoan ngoãn để người ta kéo vào chuồng nhốt lại.

Sau đó, mấy anh em xếp thực phẩm vào đầy xe đẩy về, Kim Chi sẽ tự tay mang lấy hộp trứng gà tươi, còn Nhựt thì xách hai chai sữa.

- Cái ông đi Honda ban nãy muốn hỏi gì bà thế ạ ? Kim Chi vừa xếp trứng vào hộp vừa hỏi bà chủ trại.

- Hắn ta hỏi cả chục câu hỏi về bà Mỹ Lệ, bà ấy có thường đến đây không ? Có thấy bà ấy thường đến chơi trong vùng này không ? Hắn làm như ta có dư thời giờ để xem người qua lại không bằng. Vả lại, ta cũng chẳng biết người đó là ai, và chưa nghe tên bà ta bao giờ. Chỉ có anh tài xế ở biệt thự Bạch Liên thỉnh thoảng tới đây mà thôi. Hắn có vẻ lễ phép nhưng nói tiếng Việt không sõi lắm.

- Hắn nói tiếng gì hở bà ?

- Hình như tiếng Miên thì phải.

- Thế còn con nhỏ ? Có khi nào bà thấy nó không ?

- Con nhỏ nào ? Làm gì có con nhỏ nào ở biệt thự Bạch Liên.

Kim Chi nghĩ thầm : chắc con bé láng giềng bị cầm tù nên người ta phải giấu kín nó.

Chương 06

Cuộc khởi hành của ông Huy thật là nhộn nhịp. Mấy đứa con đua nhau khuân hành lý ra xe. Thằng Nhựt thấy sắp phải xa ba thì thút thít khóc, còn bé Thanh chẳng hiểu gì cũng khóc theo.

Sau khi ông đi rồi, Khải để bà mẹ dỗ các đứa bé, còn cậu sắp sửa mang phong thư cho bà Mỹ Lệ. Cậu hy vọng sẽ thấy con bé kỳ dị, ban ngày lẩn trốn thật kỹ, ban đêm mới hiện ra một lát như bóng ma.

Kim Chi dặn anh :

- Anh đề nghị với họ mời chúng mình qua chơi nhé.

- Chẳng nên tin tưởng vào điều đó, vì coi bộ họ không muốn giao du với ai cả.

Kim Chi bước theo anh ra tận ngoài đường rồi đứng ngó xem họ tiếp đãi Khải ra sao.

Sau tiếng chuông thứ nhất, cửa mở ra, nhưng chú tài xế to lớn đã đứng trấn ngay lối vào.

- Tôi có thể gặp bà Mỹ Lệ được không chú ? Khải hỏi.

Tuy trước kia đã có một đôi lần gặp Khải rồi, chú tài xế vẫn đứng nguyên nhìn cậu từ đầu đến chân, không đáp.

- Việc quan hệ lắm, tôi phải đưa cho bà một phong thư khẩn cấp.

Khải giơ phong thư để chứng minh rồi lại bỏ ngay vào túi. Chú tài xế nói một cách khó khăn : “Đưa – cho – tôi” và chực cầm lấy phong thư.

- Không, không đưa được cho chú đâu, tôi rất tiếc, nhưng người ta dặn tôi phải đưa tận tay cho bà Mỹ Lệ. Đưa tận tay, tức là không thể đưa cho bất cứ ai ra mở cửa.

Chú tài xế do dự, lầu bầu vài tiếng trong cổ rồi đóng cửa lại, để Khải đứng trơ ra đó. Cậu ấm ức nghĩ thầm :

- Gớm, sao mà lịch sự thế ? Mình đã cất công giúp việc cho họ mà họ đối xử như vậy đó !

Kim Chi đã chạy tới. Bất mãn về cách tiếp đãi vừa rồi, cô vội ngăn :

- Thôi về đi anh, chứ còn đứng làm gì nữa. Họ bất nhã quá.

- Nhưng còn phong thư ?

- Thì liệng nó vào trong vườn ấy. Em cầu cho có trận mưa trút xuống để nó thành miếng giấy lộn không đọc được nữa.

- Làm thế sao tiện em ?

- Làm chứ, nếu không anh sẽ mất hết thể diện, còn gì.

Khải sắp làm theo lời khuyên hiếu thắng của em thì bỗng cánh cổng mở ra :

- Cậu – vào – đi…

Trong khi Kim Chi vội vã bỏ về, anh cô bước vào, băng qua vườn để tiến vào toà nhà u ám. Chú tài xế dẫn cậu vào phòng đợi, có trải những tấm thảm rất êm. Một chiếc tủ khảm, vài cái ghế chạm trổ có lẽ mua sắm từ khi toà nhà mới xây cất. Căn phòng chìm trong bóng tối vì các cửa sổ chỉ mở hé.

- Ta mà ở đây thì buồn chết, Khải nghĩ thầm và nhớ đến các cửa sổ ở nhà cậu mở rộng thênh thang cho ánh sáng và không khí tự do lùa vào.

Chú tài xế đưa Khải vào phòng khách cũng tối như phòng ngoài. Đồ đạc gồm có một chiếc bàn nhỏ chứa đầy sách, một máy truyền hình, một máy thâu thanh, chứng tỏ các người ở đây chỉ tiêu khiển trong bốn bức tường chứ không ra đến ngoài.

Một bà đang viết trên một bàn giấy nhỏ đáp lời chào của Khải, bà không mỉm cười và nhìn cậu bé với đôi mắt dò hỏi. Khuôn mặt bà xanh xao, tóc vấn tròn trên đầu như một chiếc khăn.

Khải tóm tắt cuộc viếng thăm. Nỗi lo âu bỗng hiện trên nét mặt nữ chủ nhân. Bà giơ tay run run đỡ lấy phong thư, vừa xé phong bì vừa hỏi :

- Cậu nói rằng cậu không quen biết cái ông đã nhờ cậu mang phong thư này ?

- Thưa bà, anh em cháu gặp ông ta trên con đường đi tới nông trại đàng kia.

- Trông vóc dáng ông ta thế nào hở cậu ?

- Thưa bà, ông ta người cao, mặt xương xương.

Bà Mỹ Lệ càng đọc bức thư, lại càng thêm biến sắc. Bỗng nhiên bà đứng lên lảo đảo, gọi với vẻ tuyệt vọng :

- Cham Nóp, Cham Nóp ơi !

Chú tài xế vừa chạy tới, tay bà run lẩy bẩy chìa bức thư ra :

- Cham Nóp này, hỏng cả rồi, làm sao bây giờ ? Anh đọc đi.

Nét mặt chú ta bỗng cứng rắn lại, trông dễ sợ. Chú trả lời bằng vài tiếng Miên mà Khải không hiểu. Không khí đầy lo âu trong gian phòng làm cậu thấy nghẹt thở. Hay là cậu đã mang tới một hung tín ?

Bà Mỹ Lệ nói :

- Không nên để cho Bích Ngọc hay biết gì hết. Tội nghiệp con bé. Sống thế này thì chịu sao nổi kia chứ. Làm sao bây giờ ?

Vốn tính nhanh nhẩu, Khải bèn tiến đến trước mặt bà ta nói với giọng cả quyết :

- Thưa bà, nếu cháu có thể giúp được bà điều gì, cháu sẽ xin hết sức. Lúc này ba cháu đi vắng, nếu không cháu đã về mời ba cháu sang đây. Nhưng cháu cũng đã lớn rồi.

Bà Mỹ Lệ chưa kịp đáp, thì bà đã té xỉu, nằm bất động trên tấm thảm.

Khải vội giúp Cham Nóp, lúc đó vẫn rất bình tĩnh, để đỡ bà Mỹ Lệ nằm ngả trên chiếc đi văng, bỗng một tiếng kêu làm Khải giật mình ngoảnh lại. Một cô bé vừa chạy lại cúi xuống gần bà Mỹ Lệ gọi :

- Má ơi ! Má ơi ! !

Khải chỉ trông thấy một thân hình nhỏ bé rung lên từng hồi vì thổn thức và mớ tóc dài bỏ xoã sau lưng. Lúc đó chú tài xế đặt tay lên vai Khải, nói một cách khó khăn :

- Cậu -- về -- đi… Cậu -- về -- đi…

Chú nói như một lệnh truyền. Khải lùi dần ra cửa, qua phòng đợi ra tới vườn như một người máy.

Cậu hít một hơi dài cho đỡ tức thở rồi đi bước thấp bước cao về nhà.

- Sao trông mặt anh tái nhợt thế ? Kim Chi hỏi. Người ta tiếp đãi không lịch sự hay sao ?

- À ! Chuyện này rắc rối quá ! Phiêu lưu quá. Cậu nhắc đi nhắc lại trước khi kể cái cảnh tượng kỳ dị cậu vừa mới được mục kích.

- Có kẻ nào đang hăm doạ bà ta và đứa bé gái. Nhưng kẻ đó là ai ? Và tại sao ?

- Thế sao anh không ở lại thêm một lát nữa ?

- Ồ ! Ở thêm có ích gì ? Em không tưởng tượng được nét mặt kinh hoàng của bà ta. Dầu sao anh cũng đã nói bà có thể tin cậy được ở nơi anh.

- Chết ! Anh Khải ! Tự nhiên anh dám hứa hẹn giúp đỡ những người xa lạ, trong khi anh chẳng biết người ta phải quấy ra sao ? Thế ngộ bà Mỹ Lệ phải trốn tránh vì đã làm một điều gì phạm pháp và bà lo sợ khi thấy sắp bại lộ thì sao ?

- Không, không thể có sự đó được. Anh còn vẳng nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của bà khi gọi Cham Nóp.

- Cham Nóp ? Anh vừa nói Cham Nóp ?

- Ừ, đó là tên chú tài xế.

- Kỳ lạ thật ! Anh không nhớ sao ? Chiếc máy ghi âm đó… cái tên gọi trong cuốn băng ấy mà.

- Chiếc máy ghi âm ? Ồ đúng, thế này thì khó hiểu thực.

- Đúng là một chuyện bí mật rồi. Anh còn nhớ không, tiếng nói trong máy cũng sợ cảnh sát.

- Mà anh có cảm tưởng rằng tiếng nói trong máy đúng là tiếng bà Mỹ Lệ.

- Thì mình cho chạy lại nghe thử coi.

Ông Huy đã cất chiếc máy ghi âm trong tủ kính phòng giấy của ông, đợi sở hữu chủ đến lãnh về.

Kim Chi hỏi :

- Cho nó chạy ngay bây giờ hả anh ?

- Đâu có được, cho chạy ở đây má nghe thấy thì sao ? Chúng ta không nên để má biết một tí gì về chuyện này cả.

- Sao vậy ? Thế mình không kể đầu đuôi câu chuyện cho má nghe hay sao ? Em không muốn giấu giếm má một điều gì đâu.

- Đã đành rồi. Nhưng em nghĩ coi, có những người hàng xóm như thế là một điều rất đáng ngại. Má sẽ lo âu, nhất là trong khi ba vắng nhà. Để khi nào ba về chúng ta sẽ trình sự việc cho cả ba má nghe, như thế tốt hơn.

Kim Chi gật đầu tán thành. Bây giờ phải kiếm chỗ nào kín đáo để nghe nốt cuốn băng. Xét ra căn nhà của cô ở cuối vườn là tiện nhất.

Hai anh em thấy xúc động khi máy bắt đầu chạy. Tiếng nói trước đã cất lên :

“Cham Nóp, chú có chắc rằng không phải hắn ta ? Chú cũng rõ hắn đang theo dõi, tìm kiếm chúng ta. Tôi đang sống trong nỗi lo âu. Nếu hắn vô đơn thưa nhà chức trách thì thật nguy cho mình. Khi cảnh sát đến khám nhà, làm sao ta có thể từ chối không mở cửa ? Bấy giờ mới giấu con nhỏ ở đâu ? Giao nó cho ai ? Nếu chúng ta không ở gần nó, chắc hắn sẽ bắt nó một cách dễ dàng…”

- Đó anh xem, bà ta sợ hãi cảnh sát.

Kim Chi thì thầm, trong khi cuộc độc thoại buồn bã tiếp tục :

“Có lẽ ta phải gởi nó vào một nhà nội trú để không ai để ý, nó sẽ được sống yên ổn…”

Một tiếng nói nặng nề ngắt lời :

“Nếu ông biết, ông vẫn có thể bắt đứa nhỏ trong nhà nội trú. Ông ta có quyền.”

Tiếng thiếu phụ lại nói tiếp :

“Chà ! Nếu ta có thể vượt biên giới, ta sẽ tới ẩn tại nhà chú, chẳng ai hay biết được. Như vậy cần phải có giấy tờ giả, vì chắc họ đã trình báo lý lịch của ta với nhà chức trách. Cham Nóp, chú có thể có cách gì khác không ?”

Im lặng một lát, tiếng đàn ông đáp :

“Giấy tờ giả ? Không được, nhưng có lẽ…”

Bỗng Khải nghe tiếng gọi của bà Huy ngoài vườn, cậu bèn tắt máy đi. Cậu chạy bổ ra ngoài, trong khi em cậu vội vàng gói chiếc máy lại.

Bà Huy đang đi cùng một người thợ điện, tới kiểm soát hệ thống dây điện chăng qua vườn. Khải rất bực mình thấy anh này đến phá đám, nhưng vẫn phải vâng lời bà Huy dẫn anh ta đi coi. Người thợ lơ đãng nhìn đường dây đi theo bờ tường. Nhưng hắn ta có vẻ chăm chú đến căn nhà của Kim Chi chớ không thiết gì đến công việc của hắn. Khi thấy cô bé đứng ngoài cửa cầm cái gói trong tay, hắn lên tiếng :

- Cô có căn nhà đẹp quá !

Khải thấy thái độ của hắn hơi chướng, vội đáp với giọng khôi hài :

- Bác không đọc cái biển kia sao ? “Cấm vào” ! Em tôi là nhà phát minh và muốn công việc được giữ bí mật.

Chẳng thèm để ý đến câu nói của Khải, người thợ cứ bước tới gần Kim Chi :

- Chắc cô là một nhà phát minh lỗi lạc, nhưng hình như cô gói đồ không khéo lắm thì phải. Cô đưa cái gói kia tôi gói lại đẹp đẽ cho.

Kim Chi giữ chặt lấy cái gói đáp :

- Đẹp hay xấu tôi không quan tâm, bởi vì gói này không phải để làm tặng phẩm.

Người thợ sáp lại giằng cái gói, Kim Chi cố giữ chặt lấy, nhưng vì cô bị người kia bẻ ngón tay đau quá cô phải hét lên.

Khải vội can thiệp :

- Bác có để em tôi và cái gói của nó yên không hả ? Chúng tôi không thích cái lối đùa như thế đâu nhé.

- Chẳng đùa với giỡn gì cả, gã kia lạnh lùng đáp. Hai người phải tuân theo mệnh lệnh của ta. Đưa cái gói kia đây !...

Kim Chi cãi :

- Bác tưởng chúng tôi sợ đấy hẳn ? Vậy là bác không biết rõ gia đình này. Trời ơi !...

Tên thợ điện đã đoạt được cái máy ghi âm và vùng chạy ra cổng. Khải vội xông ra chặn đường thì bị hắn xô ngã xuống đất.

Làm thế nào bây giờ ? Kim Chi không chịu để tên kia chạy thoát. Các ý nghĩ dồn dập trong đầu óc cô. Trong các đồ vật phát minh, chẳng có cái gì giúp cô bắt được đối phương ở xa cả. Cô đảo mắt nhìn quanh gian phòng, trông thấy cái áo choàng và cái đồng hồ báo thức cũ. Ở trường, Kim Chi là tay chơi bóng rổ rất hay. Cô vội với chiếc đồng hồ, dang tay ném thật mạnh, chiếc đồng hồ trúng ngay vào bắp chân tên kia, hắn khuỵu xuống. Chiếc đồng hồ từ bao giờ vẫn câm, nay bị động mạnh nó kêu vang lên như hồi chuông báo động làm đối phương mất tinh thần. Được thể, Kim Chi lại vớ luôn chiếc áo choàng chạy ra, lúc đó Khải đã đứng dậy, vội nắm lấy một đầu áo, rồi hai người chụp vào đầu tên kia như một tấm lưới.

- Bắt được quân trộm rồi ! Khải la lớn..

- Mi là tù nhân của chúng ta ! Kim Chi vừa hét vừa xiết chặt chiếc áo.

Nhưng tên kia quá khoẻ, nó vùng ra hết sức mạnh làm cho anh em Khải ngã lăn ra đất, rồi nó bỏ chạy.

Hai anh em lồm cồm ngồi dậy, dáo dác nhìn chung quanh. Họ mừng quýnh khi thấy chiếc máy còn nằm lăn lóc giữa lối đi. Tên thợ điện đã phải bỏ chiếc máy lại để chạy thoát thân. Khải vui vẻ nói :

- Thế này ta vẫn có thể nghe hết cuốn băng.

Nhưng Kim Chi lo âu :

- Tên thợ điện giả hiệu này đúng là một đồng loã của bọn gian phi, vì chẳng phải nó đến để kiểm soát dây điện gì đâu, mà nó định lấy lại chiếc máy ghi âm trong nhà em.

- Chắc vậy.

- Nhưng kỳ thật ! Sao vườn nhà mình lại dùng làm nơi chứa máy ghi âm ?

Thật là sự không may khi các biến cố đã dồn dập xảy ra sau khi ông Huy vừa đi vắng. Hay là bọn người đã cố ý chờ đợi khi chỉ còn bà Huy và mấy đứa con ở nhà mới hành động ?

Kim Chi rùng mình lẩm bẩm :

- Như vậy là họ đã rình rập chúng ta. Có lẽ họ đã biết rõ giờ giấc chúng ta đi học và buổi chiều các đứa nhỏ vẫn để ngỏ cổng.

Rồi cô tiếp với giọng căm hờn :

- Mà tại sao trong xóm này thiếu gì những nhà khác, chúng lại chọn nhà mình nhỉ ?

- Có gì là khó hiểu ? Nhà mình kế cận biệt thự Bạch Liên mà.

- Nếu vậy thì chắc bà đó phải dọn đi nơi khác.

- Chắc vậy.

- Anh đã gặp bà Mỹ Lệ thì anh nghĩ thế nào về bà ta ?

Khải không biết trả lời ra sao. Vì tính nết cương trực, điều bí mật mà cậu cảm thấy làm cậu rất khó nghĩ. Bà Mỹ Lệ có phải là một thiếu phụ giống như má cậu không, hay là một người gian ác ? Có phải bà đã bắt cóc con nhỏ đó không ? Chẳng ai có thể tin được rằng bà muốn hãm hại một con bé đầy tình thương yêu đối với bà. Trong cuốn băng, bà đã nói tới giấy tờ giả mạo, tới việc vượt biên giới, như vậy có nghĩa là bà đã làm điều chi phạm pháp ?

Khải cất chiếc máy vào tủ sách, thở dài nói :

- Ngán quá, bây giờ anh phải đi một vòng xe đạp để thay đổi ý nghĩ mới được.

Xem chương 7 & 8