Tiếng Chuông Dưới Đáy Biển-Chương 9-10

Chương 9

     

Việt lẻn ra trước tiên . Cuộc gặp gỡ bất thần với Minh vừa rồi đã làm sáng tỏ thêm nhiều điều, song cũng chưa ai đoán được rồi sẽ kết thúc ra sao . Điều quan hệ là Việt phải làm sao lấy lại được mảnh giấy còn vướng trong túi quần móc ngoài hàng rào kẽm.

Việc này , đối với Việt không khó , nhất là sương sớm còn giăng mờ trên đảo sẽ giúp cho công tác của Việt dễ hoàn thành . Vả lại , theo Việt nghĩ , không ai có thể trách một thanh niên đi tìm lại cái quần rách của mình .

Vừa lần theo con đường mòn theo hướng Lan đã chỉ , Việt vừa nghĩ đến kết quả đạt được khi anh nắm chắc mảnh giấy của thầy Phong trong tay . Mảnh giấy đó bây giờ Việt mới thấy nó quan trọng . Nó chứng thật sự có mặt của thầy Phong trên đảo Chàm , và khi trở về Hội An , Khôi Việt có thể tự tiếp xúc với nhà chức trách xin họ can thiệp , khỏi cần phải chờ chú Triều Dương . Có mảnh giấy đó với bút tích của thầy Phong , người ta sẽ không cho những điều Khôi,Việt thuật lại là bịa đặt .

Lối mòn Việt đang đi , đầy gò đống gập ghềnh , và nhiều bụi gai án ngữ . Qua được vài khúc quanh , Việt bỗng có cảm tưởng như đang bị có người theo dõi . Cảm tưởng đó thật mơ hồ , nhưng ai đã đi một mình giữa nơi hoang vắng , trong rừng sâu hay ngoài bãi tha ma chẳng hạn thường vẫn bị cảm tưởng đó xâm lấn . Nó làm gai ốc mình nổi lên, cứ muốn ngó ngoái lại phía sau , và nếu không giữ được bình tĩnh rất dễ bị xúc động , hoặc chùn chân muốn xỉu , hoặc hét lên rồi cuống cuồng phóng chạy như bị ma đuổi.

Việt thận trọng từng bước . Chân anh đặt nhẹ trên mặt đất ẩm , cố tránh cho những gai góc khỏi cứa vào đùi , vậy mà âm vang của bước chân nghe vẫn cứ rõ mồn một .

Việt đã từng trải qua những giây phút xông xáo đơn độc , nên tuy hồi hộp , anh vẫn không hề nao núng . Tới hàng rào gai , Việt lần theo , lòng tự nhủ không nên hấp tấp và vừa đi vừa lắng tai nghe ngóng . Men theo rào thật khó đi , vì cỏ sắc mọc đầy . Thỉnh thoảng Việt phải dừng lại sờ tay lên sợi kẽm để khỏi bị lạc đường . Đảo Chàm vẫn vắng lặng hoàn toàn , chỉ nghe văng vẳng tiếng sóng rì rào ngoài biển theo gió sớm mơ hồ vọng lại . Đột nhiên sợi giây kẽm của hàng rào rung động , như có ai chạm phải . Việt lặng người , cố nhìn thủng màn sương mờ đặc , và anh chợt nhận ra có tiếng chân bước âm thầm trên cỏ . Thoạt đầu Việt ngờ đó là những bước chân khỉ , vì bọn "giặc khởi" theo lời Lan cho biết , thường hay ra ngủ ngoài ghềnh đá . Chúng không dám ngủ trong rừng Chàm, vì ở đó có rất nhiều trăn . Giống này , lại rất ưa thịt khỉ , nên để khỏi bị tuyệt giống , họ hàng nhà khỉ cứ tối đến thường dắt díu nhau ra những mỏm đá cheo leo ngoài ghềnh nằm ngủ đến tảng sáng mới về rừng .

Nhưng không phải , vì tiếng chân tiến tới gần nghe rõ cả tiếng nói đông đảo của một nhóm người .

Việt hoảng hốt bỏ chạy . Lần này Việt tưởng mình bị theo dõi thật sự , và bọn người kia đang đuổi phía sau lưng . Vừa chạy Việt vừa khom mình ẩn núp và cố nén hơi thở để khỏi bị lộ . Đến địa điểm có ba tảng đá lớn như một hòn giả sơn vĩ đại nằm cách rào chừng vài chục thước Việt mừng rỡ biết mìmh đang chạy đúng hướng Lan đã chỉ dẫn . Anh vượt qua và đến khúc quẹo thì Việt bỗng hụt chân ngã lộn nhào . Cái ngã đã làm Việt quay người trở lại . Anh nằm mẹp giữa đám cỏ rậm chỗ vừa ngã xuống và nhìn thấy nhiều bóng người xuất hiện .

Họ có tất cả năm người , đi theo hàng dọc , kẻ trước người sau , và kỳ lạ hơn hết là quần áo họ mặc toàn bằng cao su bó chẽn lấy thân hình . Họ tiến đến chỗ ba mỏm đá . Người đi đầu nhìn đồng hồ , điệu bộ như hối thúc người đi sau khỏi trễ giờ . Tất cả đều rảo bước song hình như họ đi một cách khó khăn vì dưới chân có mang thứ giày rất nặng .

Thấy họ rẽ ngang về phía mỏm đá , Việt thở phào nhẹ nhõm . Anh yên trí chờ đợi họ đi qua . Nhưng Việt bỗng sững người ra nhìn . Bọn người đi thẳng đến vách đá cúi mình tiến vào , rồi biến luôn như có phép tàng hình . Quên mọi nguy hiểm , Việt nhỏm người lên cố nhìn cho rõ . Hai ngưới đã lần lượt bước vào trong hang đá . Còn lại ba người đang tiếp tục vào theo . Việt thầm hỏi : "Phải chăng họ đang chui vào một cửa hang ? Và họ vào đó làm gì ? " Việt nghĩ đến những người đi làm nghề gỡ tổ chim Yến . Nhưng chỗ đó có phải là một hang động không ? Và có phải nơi chim Yến đến làm tổ hay không ? Đang phân vân , Việt chợt thấy người cuối cùng trong bọn họ quay đầu lại .

Anh vội mọp người xuống . Khi ngửng lên bóng người ấy đã mất hút . Và cũng chính lúc ấy , Việt bỗng nghe có tiếng chuông văng vẳng nổi lên .

Tiếng chuông đổ hồi rồi im bặt . Lắng tai chỉ còn nghe thoang thoáng tiếng hải âu kêu chập chờn ngoài biển. Chờ đợi một lát khá lâu Việt mới dám nhỏm người khỏi chỗ nấp .

Đồng hồ tay của Việt chỉ đúng 6 giờ . Anh thầm nghĩ : Tiếng chuông vừa nghe đúng là tiếng chuông mà Khôi, Việt đã nghe chiều hôm trước . Chắc hẳn không phải ngẫu nhiên mà nó gióng lên . Ngày hôm qua nó kêu vào lúc 6 giờ chiều. Sáng nay vừa đúng 6 giờ nó cũng lại kêu.

Nếu tiếng chuông đổ hồi đúng giờ giấc như thế , tất phải có một ý gì . Việt tiếc rằng không có Khôi ở đây để nêu lên điểm nhận xét đó.

Việt ngẩng đầu lên , hai tay chống lên mặt cỏ ướt cố gắng nhìn lần nữa...Cả năm bóng người đều đã biến hết.

Thận trọng, Việt rón rén lại chỗ ba tảng đá. Chúng đứng tựa vào nhau , sừng sững giữa khoảng đất trống, trông như một quái vật khổng lồ , đen ngòm và bất động trong sương. Những tảng đá dị hình đó không thiếu ở dọc miền duyên hải , nên Việt chẳng lấy làm ngạc nhiên. Anh chỉ băn khoăn về sự biến mất của nhóm người vừa rồi. Thoạt đầu Việt đoán họ nấp trong các kẽ đá , hoặc đã lách mình qua để đi tắt ra nương rẫy cho gần . Nhưng qua màn sương, tuyệt nhiên không thấy bóng ai cả . Tiếng nói chuyện rì rầm của họ mà Việt vừa nghe , tắt lịm ngay cùng với âm thanh văng vẳng của tiếng chuông như đột nhiên được một cánh cửa đậy kín lại . Trong ba tảng đá này , đứng dựa nhau thành khối chân vạc liệu có môt cánh cửa nào chăng ?

Tuy đang vội , cần phải đi lấy mảnh giấy vướng ngoài rào gai , nhưng Việt vẫn không thể nào ngăn được tính hiếu kỳ . Anh tiến vào khối đá và chợt nhận thức được : những âm thanh vừa nghe, - tiếng người nói và tiếng chuông kêu - lịm tắt dưới lòng đất . Như vậy tức là bọn người kia đang ở dưới .

Họ đã đi xuống . Nhưng họ xuống bằng cách nào ?

Dưới chân ba khối đá , đất rắn đầy sỏi không có một kẽ hở ! Chẳng lẽ bọn năm người kia đều có phép độn thổ hay sao ? Việt không còn tin ở mình nữa . Anh đâm ngờ vực những điều vừa thấy , vừa nghe chỉ là do trí tưởng tượng của anh mà thôi !

Đang lò dò bước sâu vào kẽ đá , Việt bỗng cảm thấy đất dưới chân chuyển động , làm Việt mất thăng bằng , ngã đập đầu vào vách đá . Mặt đất dưới chân Việt đột nhiên kênh lên độ vài tấc, rồi sập ngay xuống . Việt muốn nghẹt thở khi khám phá ra điều bất ngờ này . Thì ra bọn năm người đã xuống dưới đất bằng một cửa hầm bí mật . Nhưng xuống đó làm gì ? Và họ mở nắp hầm bằng cách nào đây ?

Việt quýnh người lên khi nhớ đến phần công tác của mình . Lan và Khôi đã dặn trước là sương sớm sẽ tan dần vào lúc mặt trời mọc , và chính từ lúc ấy , theo như chương trình đã định Việt phải lấy xong mảnh giấy ra bến gặp Khôi .

Việt đưa mắt nhìn quanh , màn sương tan mỏng hơn trước nhưng ánh bình minh chưa hiện . Đảo Chàm vẫn còn đắm mình trong cơn ngái ngủ .

Việt lần lại chỗ cửa hầm , tìm thử cách mở . Anh sờ soạng trên mặt đất , cố nhớ lại khoảng mình vừa đứng, và dùng cả tay lẫn chân để gõ, đập xuống đất, nhưng mặt đất đặc cứng, rắn như si măng.

Dùng sức một hồi thấy mệt mỏi vô ích, Việt mới sực nhớ là vừa rồi có lẽ anh đã chạm nhằm vào một hệ thống chuyển động máy móc nào đó khiến nắp hầm vừa mở, thì Việt mất thăng bằng ngã văng ra chỗ khác nên nó lại sập xuống. Nắp hầm đó không thể dùng sức để mở được. Phải tìm cách để nó tự chuyển động.

Và, Việt đã tìm ra cách đó. Hồi nãy khi tiến vào vách đá chật hẹp, trong lúc sờ soạng tìm lối, tay Việt đã chạm nhằm một nút bấm, nút bấm đó ăn chuyền xuống dưới đất làm chuyển động bộ máy đóng mở nắp hầm - Tìm ra được nút bấm đó, được ngụy trang hết sức kín đáo - Việt ấn thử. Nắp hầm từ từ mở lên. Việt rùng mình, chỉ kịp thấy một lỗ hổng đen ngòm, sâu thẳm, và trước khi chiếc nắp sập xuống, anh còn nghe được cả tiếng sóng biển ì ầm từ dưới ấy đưa lên.

***

Nếu Việt nán lại thêm lúc nữa, hẳn anh sẽ khám phá thêm được nhiều điều. Chẳng hạn anh sẽ mò ra cách năm người kia mở nắp hầm như thế nào, lối xuống hầm ra sao, và không chừng bốc đồng lên dám lần mò xem họ đi đâu nữa. Nhưng Việt không thể nán lại được. Anh nhớ đến một lời khuyên của chú Triều Dương : Nên khôn ngoan hơn là liều lĩnh.

Việt chọn sự khôn ngoan, nên dù bị máu anh hùng cám dỗ, anh cả quyết rút lui. Hơn nữa Việt còn phải đến hàng rào gai trước khi sương mù tan biến.

Việt quay trở lại, lần bước theo hàng rào, cố nhớ xem chiếc quần đã vướng mắc ở khoảng nào. Qua con dốc lên tới mô đất cao. Việt nhớ ngay ra chính chỗ này, chiều qua, Khôi đã nhảy qua rào, băng vào cánh đồng, và bên kia mô đất là chỗ Việt... bị Lan đuổi kịp.

Đứng trên mô đất, Việt đưa mắt tìm trước chiếc quần rách của mình, trước khi xuống lấy. Nó kia rồi. Nó vẫn còn mắc dính trên dây kẽm, phất phơ trước gió như một lá cờ.

Nhưng Việt hoảng hốt thụt vội người xuống. Anh vừa trông thấy có một người đàn ông nằm ngay cạnh đó. Hắn nằm đó làm gì mà như có vẻ canh chừng chiếc quần rách của Việt? Hắn đã lục túi lấy mất mảnh giấy kia chưa ? Dù sao thì không phải vô cớ mà hắn đến nằm ăn vạ ở đó. Hắn có vẻ bồn chồn, luôn đảo mắt nhìn quanh, như sợ ai bắt gặp. Nếu hắn sợ, tại sao hắn lại ra nằm đây ngay sát bên hàng rào ?

Trong khi Việt thầm hỏi như thế thì sương đêm bắt đầu tan loãng. Người đàn ông chắc đã lợi dụng lúc sương mù dày đặc để ra đây. Và biết đâu không cùng một mục đích như Việt. Tìm cái quần rách để chiếm đoạt mảnh giấy ?

Việt leo lại lên mô đất. Anh phải liều, để nếu cần thì tranh đoạt lại mảnh giấy nọ. Nhưng khi Việt nhô được người lên, thì người đàn ông đã cắm đầu bỏ chạy. Hắn chạy vào trong đảo, lẩn núp bên những lùm cây rậm. Việt không hy vọng gì đuổi kịp hắn nữa. Nhìn lại mảnh quần rách vẫn còn phất phơ trước gió.

Việt nhìn theo người đàn ông cho đến khi bóng hắn khuất dạng. Và anh thắc mắc : Tại sao bỗng nhiên hắn lại bỏ chạy như thế ? Hắn lẩn trốn ai, trong khi không có ai đuổi kịp hắn cả ?!

Việt nhảy xuống hàng rào gai, gỡ vội lấy chiếc quần. Anh yên tâm thấy mọi thứ trong túi quần còn nguyên. Gã đàn ông đã không lấy một thứ nào. Mảnh giấy thầy Phong viết vẫn còn ở túi bên trái, với chiếc la bàn của Việt. Túi bên phải Việt lấy lại con dao và cây bút nguyên tử. Một sợi dây dài thắt gút ở khuy quần chợt làm Việt để ý. Anh kéo sợi dây và nhận ra đầu dây kia được buộc vào một cổ chai nút kín đặt dấu trên cỏ. Việt rủn người nghĩ đến cạm bẫy mà bọn khủng bố thường dùng : một sợi dây mắc vào một khối chất nổ, chỉ cần chạm vào sợi dây đó là...banh xác ! Nhưng chậm rồi, Việt đã kéo sợi dây ấy, và đã thấy cái chai. Nếu nổ thì nó đã nổ ngay và Việt đã...lãnh đủ rồi ! Việt ngồi xuống, dè dặt nhấc cái chai lên. Đầu mối dây buộc trên cổ chai, có cột thêm mảnh giấy: Lấy cái chai này và trốn ngay. Các anh đang nguy.

Việt bỏ vội cái chai và mọi vật anh vừa lấy lại vào trong áo, rồi lẩn nhanh ra con đường mòn xuống bến ! Người đàn ông vừa rồi có lẽ đoán biết Việt sẽ tới đây lấy chiếc quần chăng ? Hay ít nữa là Minh đã nói với hắn ? Dù sao thì hắn đã báo động cho Việt biết là các anh đang lâm nguy. Như thế cũng đủ làm cho Việt hối hả. Anh vừa đi vừa chạy, con đường mòn nhiều chỗ dễ ẩn nấp, nên Việt thấy yên tâm phần nào.

Tới hốc đá hai anh em đã ẩn mưa hôm trước, Việt ngồi lại nghỉ chân cho đỡ mệt. Anh lần vào trong áo lôi cái chai ra. Ngoài vỏ chai, có một mảnh giấy bao quanh, với mấy giòng chữ :

Trong chai này có đựng một tài liệu vô cùng quan trọng. Cần đưa gấp đến nơi tiếp nhận. Địa chỉ ở trong chai.

Chữ viết vội vàng nguệch ngoạc. Hình như người lạ có ý định ném cái chai này xuống bể, rồi không hiểu tại sao hắn lại thôi ? Tuồng chữ này Việt thấy hồ nghi quá. Anh lôi mảnh giấy của thầy Phong ra so thử. Đúng rồi. Việt nghi không sai. Hai mảnh giấy cùng một tuồng chữ. Nếu vậy thì chính là thầy Phong đã ra đợi Việt ngoài hàng rào, và đã bỏ chạy khi sương núi bắt đầu tan. Việt mở lưỡi dao định cắt sợi dây buộc tờ giấy bao quanh chai xem mặt sau thầy Phong còn viết những gì, thì chợt nghe có tiếng nổ. Việt đứng bật lên, lắng nghe.

Một tiếng nổ nữa tiếp theo. Lần này Việt nghe vẳng lên từ dưới bến. Chết rồi ! Khôi đang bị tấn công? Việt không kịp suy nghĩ hơn nữa, nhét vội mọi thứ vào người rồi lao mình ra bờ biển.

Chương 10

 

Không lâu, Việt đã tới đầu ghềnh. Sóng biển dạt dào phía dưới và đàn hải âu bay lượn trên không gọi nhau lảnh lót. Gió sớm từ ngoài biển thổi vào làm Việt thấy tỉnh táo và dễ nhận ra được những tiếng động từ bãi biển đưa lại. Chiều qua lúc đặt chân lên đảo, Việt chưa kịp quan sát kỹ địa thế, đến lúc này anh mới nhận thấy là con đường dốc từ trên mặt ghềnh đi xuống, không thể thấy được bến thuyền phía dưới. 

Nếu tiếng nổ vừa nghe là tiếng súng bắn dưới bến, mà bây giờ Việt lại đâm bổ ngay xuống, tất không khỏi chạm trán với những người có súng, và dĩ nhiên là điều bất lợi rồi.

Nhưng biết sao được. Việt đâu còn thì giờ suy tính. Anh chỉ hy vọng sẽ tránh được mọi cuộc gặp gỡ bất thần.

Việt tuột xuống con đường dốc. Đường uốn khúc ngoằn ngoèo nên rất khó nhận định. Tiếng sóng nghe mỗi lúc một gần, và Việt nghe được cả tiếng hò hét vẳng lên. Anh ngưng chạy, lắng tai nghe ngóng , linh tính như báo cho biết có sự nguy hiểm gần bên. Việt vẫn muốn phóng xuống trợ lực với Khôi vì theo anh nghĩ có lẽ Khôi đang lâm nguy, hơn nữa, nếu theo đúng như chương trình đã hoạch định thì anh cũng không thể chậm trễ hơn được. Tuy vậy bản năng tự vệ buộc Việt phải thận trọng.

Nhìn lên thấy một mô đá chìa ra phía trên cao. Việt liền leo lên, hy vọng có thể dùng nó làm đài quan sát.

Leo được nửa chừng, Việt đưa mắt trông xuống con đường anh vừa đi, chợt thấy hai đầu gậy đang di chuyển len lỏi giữa các mô đá gần đó. Việt đã gần kiệt sức, nhưng thấy nguy nên buộc phải cố gắng trèo nhanh. Cuối cùng Việt cũng lên được tới đỉnh. Anh nằm ẹp trên mỏm đá thở dốc một hồi, và ngó xuống lần nữa. Hai đầu gậy mà Việt vừa thấy, nhìn kỹ lại chính là hai nòng súng trường do hai gã vạm vỡ khoác trên vai. Lúc họ đi khuất giữa các mô đá chỉ có đầu súng nhô lên, Việt đã tưởng nhầm là hai đầu gậy.

Đỉnh mỏm đá Việt đang nằm rộng chừng hai mặt phản, Việt có thể nằm ẩn ở đó mà không sợ bị lộ, và gặp trường hợp nguy cấp, anh có thể chạy trốn sang các khe hốc gần bên.

Nằm đây Việt nhìn bao quát được ra mặt biển nhưng bến thuyền vẫn bị che khuất dưới chân ghềnh. Việt muốn leo ra tận mép đá nhìn xuống, mong tìm thấy Khôi với chiếc xuồng. Nhưng anh đành nằm bất động vì hai gã đeo súng đang rình mò bên dưới. Họ có vẻ hấp tấp bước vội vã như chạy và trao đổi những lời bàn cãi sôi nổi.

Khi tới chân mỏm đá Việt nấp, họ dừng lại và Việt phân biệt được một trong hai người nói lơ lớ giọng ngoại quốc.

Việt tính trước : Nếu thấy họ dợm trèo lên, là anh sẽ phóng mình chuồn gấp... Còn nếu họ tiếp tục đi trở xuống con đường dốc, thì anh phải kêu lên thật lớn để báo động cho Khôi đang ở dưới bến biết. Nhưng không biết tiếng kêu của anh có vọng tới tai Khôi không.

Nghĩ thế, Việt trườn mình ra đầu mỏm đá. Gã có giọng nói lơ lớ đã đặt chân lên một mốc đá toan trèo lên. Trước khi lên hắn cúi xuống dặn dò gì người kia nên không thấy Việt. Việt thụt vội đầu lại sẵn sàng vùng chạy.

Tiếng súng lại nổ "chiu chiu" dưới bến. Việt rủn người nằm yên, lo sợ cho số mệnh của Khôi.

Nghe tiếng súng nổ, hai gã đàn ông vội xách súng chạy xuống. Việt tạm thoát hiểm được lúc này, chỉ còn lo cho Khôi. Tưởng tượng Khôi bị những tay súng săn đuổi, rồi hạ sát, khiến Việt mê loạn tâm thần. Bất chấp mọi nguy nan Việt trèo ra tận mép đá cheo leo nhất để cố nhìn xuống bến. Bến kia rồi, nhưng không thấy chiếc xuồng đâu cả.

Thực tình, sau loạt súng nổ vừa rồi, Việt tưởng sẽ thấy xác Khôi nằm gục trên bãi. Tuy nhiên anh chỉ thấy đám người xách súng đang nháo nhác chạy lại chỗ neo thuyền. Chiếc thuyền không còn nổi trên mặt nước nữa, mà đã bị chìm phía đuôi lái, mũi ghếch lên bờ.

Bọn người dưới bến tụ lại trước mũi thuyền bàn tán.

Việt đưa mắt nhìn bao quát một vòng hy vọng tìm được dấu vết của Khôi và chiếc xuồng, nhưng cả Khôi lẫn xuồng đều biệt tăm. Bọn đàn ông đang chỉ trỏ tứ phía, như đoán xem Khôi Việt đã thoát đi hướng nào. Hai gã mang súng Việt thấy trên con đường dốc cũng đã xuống tới nơi. Gã toan trèo lên mỏm đá Việt nấp, đưa tay chỉ về phía đó. Hình như gã quan tâm nhiều về hướng này.

Việt không thể giúp gì Khôi được nếu cứ nằm lỳ ở đây, anh trở lui, trèo sang các mỏm đá khác, và sau bao cố gắng mệt nhọc, mới tới được mỏm đá mọc chìa ra sát mép ghềnh. Địa điểm mới này giúp Việt quan sát rõ ràng hơn. Bọn người săn đuổi Khôi đã trở lên bến. Mặt trời lúc này đã lên cao. Ánh hồng ban mai mờ nhạt, nhường cho những tia sáng chói lọi chiếu trên mặt biển sóng gợn óng ánh.

Khôi vẫn biệt dạng. Việt toan bỏ cuộc tìm kiếm thì chợt thấy một đốm sáng loé lên ngay dưới chân ghềnh. Khôi đang bình tĩnh chèo xuồng, và ánh mặt trời phản chiếu loang loáng trên mái chèo của hắn.

Việt mừng rỡ hét gọi, nhưng tiếng kêu của anh tắt chìm vào tiếng sóng. Khôi không hề ngửng đầu lên. Thỉnh thoảng hắn chỉ nhìn ngoái lại phía sau và chèo với một điệu bộ thành thạo. Dãy đá lô nhô dưới chân ghềnh án ngữ tầm mắt của những người đứng trên bến. Việt hiểu ngay mưu lược của bạn. Khôi không dại gì chèo ra xa để làm cái đích cho các mũi súng. Hắn men sát chân ghềnh, cho xuồng len lỏi giữa các mỏm đá.

Việt không có cách nào nhảy xuống được với bạn, mà Khôi thì không hề biết có Việt đang gọi bên trên. Xuồng hắn đã lướt qua chỗ Việt đứng khá xa rồi Việt mới vớ vội lấy hòn đá ném xuống.

Nhưng xuồng Khôi đã xa quá tầm ném. Hòn sỏi rơi trên mặt sóng chẳng gây được tiếng động nào khiến Khôi chú ý. Cũng may trong lúc cúi mình nhặt sỏi, túi "ba-lô" của Việt trút xuống làm rơi vãi mấy món đồ dùng lặt vặt. Thấy cái gương soi lăn ra, Việt chợt nảy ra một ý kiến. Anh vớ lấy chiếc gương, dùng nó làm vật phản chiếu ánh mặt trời, chiếu xuống. Tia phản chiếu ở mặt gương rọi đúng vào giữa mặt Khôi. Hắn bỡ ngỡ buông chèo, đưa tay che mắt nhìn lên.

Hồi còn ở trong đoàn Hướng đạo, Việt đã học cách gởi tín điện bằng lối chữ "Morse". Không ngờ trò chơi đó bây giờ lại đắc dụng. Anh lay động tấm gương phát ra chữ KHÔI. Cái miệng của Khôi há ra tròn vo lắp bắp nhiều lần. Việt biết bạn đang gọi mình, như khi nãy anh đã gọi Khôi. Nhưng tiếng kêu của Khôi cũng chìm mất trong tiếng sóng. Khôi quay xuồng lại. Việt muốn nói nhiều với Khôi, nhưng trong lúc này còn có gì cần hơn là báo cho bạn phải thận trọng vì tiếng súng đã nổ ! Việt liền gởi xuống cho Khôi chữ : NGUY HIỂM. Khôi lục túi, móc chiếc gương của hắn và chiếu lên chữ :CON KHỈ.

Trong các cuộc đùa nghịch bằng cách gửi tín hiệu cho nhau, Khôi Việt thường rỡn chơi như thế. Nhưng nhè lúc này mà đùa thì quả là bực mình hết chỗ nói. Việt toan đáp lại : ĐỒ BÒ thì Khôi đã nghiêm trang đánh lên : TIẾN SANG TRÁI. CÓ MỘT ĐƯỜNG MÒN.

Việt đáp O.K., rồi nhặt ba-lô đeo lên vai. Khôi dong xuồng tiến trước, giữ khoảng cách rất khéo để trên bờ dưới nước có thể thấy nhau. Việt chạy dọc theo mặt ghềnh và luôn luôn nhận được tín hiệu của Khôi chỉ dẫn. Đến một chỗ mặt ghềnh sụp xuống thành khe, Việt ngừng lại để thở, thì nhận được chỉ dẫn của Khôi : ĐÂY RỒI XUỐNG ĐI.

Khe đá sâu, phải chật vật một lúc Việt mới buông người xuống. Chân Việt vừa chạm đất, cặp giò của anh như hai bánh xe đứt thắng, không tài nào hãm nổi, tuột nhanh xuống một triền dốc đầy cát sỏi. Việt chới với ngã lộn đi mấy vòng, và khi hãm lại được thì anh đã ngồi bệt trên bãi biển để tức tối nhìn Khôi đang chèo xuồng tới, vừa cười hinh hích !

*** 

Việt bám lấy mạn xuồng trèo lên cự nự :

-- Hay lắm sao mà cậu còn cười !

-- Trông cậu trượt xuống hi... hi... múa may quay cuồng như con khỉ, tớ không thể nhịn cười được.

-- Còn cậu thì có khác gì đười ươi trèo xuồng !

-- Thôi, bỏ qua đi cậu ! Chúng mình thoát khỏi tầm súng rồi. Có gì đáng lo nữa không ?

Khôi làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng thâm tâm hắn không khỏi nao núng bối rối. Việt vừa ngồi yên chỗ trên xuồng, Khôi đã băn khoăn hỏi :

-- Giờ tính sao đây ? Tụi mình có nên trở về Hội An tìm cứu viện không ?

-- Nếu chúng mình ló xuồng ra khơi thì có khác gì làm đích cho họ bắn !

-- Họ ở xa mà xuồng mình lại nhấp nhô trên sóng, có nhắm bắn tụi mình cũng còn khuya mới trúng. Nhưng, dù sao tớ cũng không muốn làm cái bia đỡ đạn nữa.

-- Thế vừa rồi chính họ nhắm bắn vào cậu đấy à ?

-- Ừ, nhưng may quá lúc ấy lại có một bọn khỉ đang ngủ ngoài đầu ghềnh. Nghe phát súng nổ đầu tiên bọn khỉ nhảy tán loạn, nên...

-- Nên họ nhầm khỉ ra cậu, cậu ra khỉ chứ gì ?

-- Ừ, họ toàn bắn hoảng vào các bóng khỉ ! Nhân đấy tớ lủi vào các mỏm đá và chuồn êm ra đây. Cậu có ý kiến gì không ?

-- Ý kiến gì bây giờ ? Theo tớ thì nếu tụi mình cho xuồng ra khơi, đứng ở trên cao họ có thể nhắm mình dễ dàng. Mình dám lãnh đạn của họ lắm chứ cậu ! Hơn nữa tụi mình đã trót hẹn với Lan, bây giờ bỏ về Hội An ngay sao được .

Khôi thở dài :

--Thôi được, tụi mình tạm thời núp dưới chân ghềnh. Bọn họ không còn thuyền để đuổi theo mình được vì tớ đã cẩn thận cho nó chìm rồi.

Lúc ấy nước triều đang bắt đầu dâng. Khôi Việt không lo xuồng bị mắc cạn, nên men sát ghềnh, vách ghềnh cao như một tường thành đứng thẳng nên bên trên không thể thấy được. Gặp một cửa hang. Hai anh em cho xuồng nấp vào trong đó.

Yên tâm rồi, Khôi kể cho Việt nghe những diễn biến sau khi chia tay nhau ở ngôi nhà hoang. Thoạt đầu Khôi đi loanh quoanh mãi không tìm thấy đường xuống bến. Khi tìm ra lối, Khôi bỗng thấy một bóng người hiện ra trong sương. Bóng đó vừa chạy vừa nấp, như sợ bị ai bắt gặp. Khôi vội nằm sắp xuống, dán mình trên mặt cỏ, vừa lúc bóng người đó hoảng hốt vượt qua. Để cho bóng đó qua rồi Khôi nhỏm đầu dậy nhìn theo. Qua màn sương, anh nghe có tiếng kêu, và bóng người đang chạy như bị một bóng khác cao lớn hơn ngăn lại. Khôi cố lắng nghe hai bóng đó nói gì với nhau, nhưng họ thì thào nhỏ tiếng nên không nghe được.

Lợi dụng sương mù còn dày đặc Khôi trườn người đến gần, nghe được họ đang nói về Lan và về hai thanh niên sang đảo cắm trại. Rồi bóng thứ nhất bỏ đi, bóng thứ nhì đứng lại. Khi hắn quay lại Khôi nhận ra Minh. Anh liền nhỏm người lên gọi. Minh hấp tấp chạy tới, làm dấu cho Khôi im đi. Hắn càu nhàu :

-- Đồ ngu, sao chưa đi còn ở đây làm gì !

Khôi nói lảng :

-- Tôi không rõ anh đang nói chuyện với ai, nên chưa dám gọi ngay. Tôi bị lạc đường...

Minh cau mặt :

-- Phải chi hồi nãy chú mi ló mặt ra thì đỡ cho hắn biết mấy !

Minh nhìn theo hướng mấy người kia vừa đi, và đưa ngón tay lên miệng như muốn huýt lên tiếng sáo gọi, nhưng anh bỗng dè dặt ngưng lại. Khôi hỏi :

-- Ai thế ?

-- Thầy Phong. Thầy ấy biết có các cậu ở đây, và muốn gửi một tài liệu khẩn cấp, nên đã toan xuống bến gặp cậu. Nhưng như thế liều mình quá, nên tôi bảo thầy ấy ra tìm bạn cậu ở ngoài hàng rào vì thế nào bạn cậu cũng ra đó lấy lại cái quần.

-- Sao anh biết rõ thế ?

-- Lan cho tôi hay kế hoạch của các cậu.

Khôi hơi tỏ vẻ bất mãn. Minh tiếp :

-- Tôi biết thế nào các cậu cũng chờ đón em tôi, nên tôi dặn cậu điều này là hễ ra lọt tới bến, cậu hãy đánh chìm ngay hai chiếc thuyền neo sẵn ngoài nớ.

-- Anh bảo sao ? Đánh chìm đi à ? Sợ có rắc rối gì không ?

Minh gằn giọng :

-- Cần phải làm như thế, các cậu và em tôi mới có thể trốn thoát được. Nếu để nguyên họ sẽ dùng thuyền ấy đuổi theo. Thôi cậu đi ngay đi !

Minh vỗ nhẹ lên vai Khôi, và trước khi quay đi anh còn dặn thêm :

-- Bạn cậu sẽ nhận được bản tài liệu của thầy Phong, còn cậu nhớ đừng quên đánh chìm thuyền đó nhé.

Kể đến đó Khôi ngưng lại nhìn Việt. Anh chàng "tắc họng" vì vừa đút cả trái trứng luộc vào miệng ! Các thức ăn Lan đã bới cho, còn mấy trái trứng luộc bây giờ mới được hai anh em chiếu cố. Vừa nhai nhồm nhoàm, Khôi tiếp :

-- Tớ đã cho hai cái thuyền ấy chìm. Còn cậu có lấy được những tài liệu của thầy Phong không ?

-- Có đây... Nhưng kể nốt chuyện của cậu đi đã.

-- Thì... rồi tớ xuống bến, leo lên thuyền rút chiếc sào có bịt mũi sắt nhọn thường vẫn dùng để chống khi thuyền mắc cạn, đoạn lật ván sạp lên thúc mạnh mũi nhọn xuống đáy thuyền cho thủng ra một lỗ là nước cứ việc ùa vào. Thực tình tớ không muốn làm cái việc phá hoại ấy chút nào, vì thuyền là của dân đảo, mà cũng là phương tiện di chuyển duy nhất của họ khi muốn rời đảo. Thế mà mình lại chọc cho thủng ra, tuy không gây hư hại nhiều, song cũng mất công trục lên trám lại mới dùng được, nên tớ thấy áy náy làm sao ấy. Nhưng anh Minh đã căn dặn phải đánh chìm...

-- Thì cậu cho chúng chìm luôn !

-- Ừ. Xét cho cùng, anh ấy lo xa thế cũng phải, chứ nếu không thì giờ phút này anh em mình nguy rồi.

-- Thế còn tiếng súng ? Họ bắn vào cậu lúc nào ?

-- Khoan đã ! Đục xong thuyền, vừa ngửng lên thì thấy xuất hiện trên bờ mấy bóng người, tớ bèn nhảy xuống xuồng men theo các mỏm đá chuồn đi. Bọn người trên bờ không có vẻ gì vội vã. Chỉ sau khi thấy hai cái thuyền cứ từ từ chìm xuống, họ mới nháo lên. Một người trong bọn nhác thấy xuồng của tớ đang len lỏi giữa hai mô đá liền nổ súng. Phát súng đầu tiên ấy làm cho bọn khỉ ngủ trên ghềnh nhảy hoảng lên. Và chính nhờ thế mà tớ thoát nạn !

Khôi nhe răng cười :

-- Hì...hì... Hồi nãy thấy cậu chẳng khác gì một anh khỉ gộc nhảy hoảng khi nghe tiếng súng nên tớ không nhịn cười được.

Việt tức tối :

-- Thú lắm đấy mà còn nhe hàm răng ngựa của cậu ra !

-- Cậu cũng phải để tớ cười chứ. Bộ cậu không mừng tớ vừa thoát chết à ? Thôi kể truyện của cậu đi.

Việt kể cho bạn nghe phần của mình, và dĩ nhiên phù hợp với những điều Khôi đã kể. Màn bí mật được hai anh em vén lên dần dần.

Việt lôi cái chai trong bọc ra, tháo sợi dây cột mảnh giấy bao quanh chai. Trên mảnh giấy ấy thầy Phong viết :

     Mấy tuần nay tôi tìm cách gửi những tin tức quan hệ về đất liền mà không được. Rất tiếc đã lấy cái lều vải của các anh. Tôi cần dùng để làm một cánh buồm. Tôi muốn trao tận tay bản tài liệu để sẵn trong chai cho các anh. Nếu nhận được các anh hãy đưa đến cho người có thẩm quyền. Bằng như bị trắc trở, hãy ném nó xuống biển. Tôi chưa gặp và chưa biết tên các anh, song tôi cũng tin các anh là người đáng tin cậy, và cho các anh biết rằng đây là một điều tối ư quan trọng cho đất nước chúng ta. Các anh hãy đem cô Lan theo, đưa cô ấy về đất liền ngay đừng trì hoãn nữa. Chúc nhiều may mắn.

Nguyễn đức Phong

  

Đọc xong những giòng chữ của thầy Phong, Khôi nhìn đồng hồ tay, nói :

-- Chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng từ nay hành động của tụi mình không còn mơ hồ nữa.

Việt loay hoay ghè vỡ cổ chai vào vách đá, và lôi ra chiếc phong bì không dán kín. Khôi nói :

-- Nếu không dán kín, chúng mình có thể xem qua được, như vậy càng dễ cho công tác bọn mình được giao phó.

Việt mở xếp giấy trong phong bì ra. Những giòng chữ của thầy Phong chi chít trên mặt giấy nhưng Việt không hiểu nổi một chữ !

Khôi lắc đầu :

-- Vô ích, Việt ạ. Cậu không đọc nổi đâu, vì thầy ấy viết bằng ám ngữ ! Thử xem tập tài liệu này thầy ấy định gửi cho ai ?

Việt lật chiếc phong bì. Anh sửng sốt kêu :

-- Gửi cho chú Triều Dương ! Phía dưới còn ghi thêm giòng chữ : "Nhờ cơ quan cảnh sát địa phương chuyển hộ".

Xem tiếp chương 11 & 12