Những Nốt Nhạc Trầm - Chương 11 & 12 (hết)

Chương 11

Chị Hân nói : 

- Thi rồi Khánh không đi chơi à ? 

- Em không thấy thích thú đi chút nào cả. 

- Thì có bao giờ Khánh thích đi đâu. 

Em ngó lại chị Hân, nói khẽ : 

- Sao chị Hân lại nghĩ thế ? 

- Thì đó là sự thật mà. Khánh xem, trước khi thi Khánh bảo bận học, sau khi thi Khánh nói không thích. 

Em thở dài : 

- Có lẽ chị Hân nói đúng. 

- Khánh ở gần chị cả hai năm mà không ảnh hưởng chị chút nào. 

- Em cũng không biết nữa. 

- Khánh có lập trường vững ghê gớm. 

- Em không nghĩ như thế. 

- Dạo này chị thấy Khánh có vẻ gầy và xanh hơn trước. Khánh nên bỏ bớt sách vở vui chơi cho thoải mái. 

Em nhìn xuống mặt bàn buồn tênh : 

- Em có học được gì nữa đâu chị Hân. Tháng bảy này thi Tú một, chị nói em đừng học nữa sao được. 

- Chị không biết Khánh học cái gì, tháng nào cũng nhất, thi lục cá nguyệt kỳ nào cũng chiếm ưu hạng, vậy mà Khánh còn sợ cái gì nữa, đầu Khánh lúc nào cũng toàn công thức với chữ nghĩa không. 

Em hỏi với vẻ hơi gay gắt : 

- Tại sao ai cũng có vẻ phiền trách em về điều đó hết thế. Em nghĩ nếu em thích học thì đó là quyền của em chứ. 

Chị Hân nói nhẹ nhàng : 

- Khánh có vẻ như không được bình tĩnh. 

Em đứng lên đi đi lại lại trong phòng, môi mím lại : 

- Đôi khi, em nghĩ việc em muốn học là điều lầm lẫn. 

- Khánh điên rồi. 

- Em không điên. 

- Khánh nên rút bớt chữ trong đầu Khánh ra, chúng nó làm cho Khánh mất thăng bằng. 

Em dậm khẽ chân trên mặt đá hoa, kêu lên : 

- Chị Hân không hiểu em, chẳng ai hiểu em cả. 

- Khánh có hiểu Khánh không ? 

Em lặng im trước câu nói của chị Hân, đôi khi chị không quá hời hợt như em nghĩ. Em thấy bực tức chỉ muốn hét lên, khóc lên cho hả bớt sự dồn nén trong lòng. Chị Hân bình thản nằm duỗi dài trên giường, chị nói : 

- Khánh nên ra vườn dạo chơi một chút, không khí buổi sáng sẽ làm Khánh dễ chịu hơn. 

- Cám ơn chị Hân. 

Em đứng suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ mở cửa bước ra. Chị Hân có lý, hình như em không được bình thường. Nắng buổi sáng chưa làm tan hết sương đọng trên lá cỏ. Hai chân em lạnh và ướt vì dẫm trên lớp cỏ làm thảm xanh mướt. Em đi loanh quanh trên những lối đi vô định. Hoa hồng nở tỏa hương dịu dàng trong gió sớm, em thấy dễ chịu lại. Cây Mimosa có lá trắng bạc như óng ánh sáng, em thích ngó những nụ hoa bé tí, vàng mướt, trông có vẻ hay hay. Ở tận cuối vườn, sát bìa rào có một gốc bưởi già, mùa này bưởi đã hết ra hoa, những hoa bưởi trắng và thơm nồng. Nhưng em chỉ thích ngửi hương hoa bưởi mà không thích nhìn hoa bưởi. Trông nó có vẻ thô kệch. Ni La có lần đã ví nó như một cô gái quê mùa, không đẹp đẽ nhưng có sự trong sạch, và Ni La thêm : 

- Dù sao, Ni La cũng thích nó hơn những thứ hoa chỉ có sắc mà không hương. 

Nghĩ đến Ni La bất giác lòng em lại thấy rầu rầu, em lững thững bước về nơi có gốc bưởi quen thuộc. Những buổi chiều em thường hay mang sách vở ra gốc bưởi ngồi học. Mùi hoa bưởi dễ chịu vô cùng. 

Em bỗng giật mình muốn lùi lại, nhưng đã muộn, người con trai ngồi dưới gốc bưởi đã ngẩng nhìn thấy em, giọng nói quen thuộc khẽ gọi : 

- Khánh. 

Em đứng chết trân một chỗ, muốn bỏ đi mà người không nhúc nhích. Ánh mắt nhìn làm em cuống quýt, em hỏi một câu ngớ ngẩn : 

- Anh Hùng cũng ra đây chơi sao ? 

- Khánh nghĩ là chỉ có Khánh yêu gốc bưởi này thôi à ? 

Em bối rối đứng yên không trả lời. Hùng bình thản đứng lên dịu dàng : 

- Khánh đừng lo, Khánh sẽ không sợ tôi chiếm chỗ của Khánh. Tôi chỉ giữ nó ngày hôm nay nữa thôi. 

- Anh Hùng nói… 

Giọng người con trai vẫn ấm và dễ thương : 

- Ngày mai tôi từ giã Đà Lạt. 

Em cảm thấy tối mắt lại, lòng xiết đau. Ngày mai sao, vội vàng gì thế. 

- Sao anh Hùng lại về ? 

- Đã đến lúc phải về. Để Khánh khỏi thấy là tôi nhàn nhã quá. 

- Anh Hùng giận Khánh ? 

- Không, dù không giận Khánh tôi cũng phải về. Gần hai mươi ngày ở Đà Lạt, Khánh không thấy quá nhiều sao ? 

Em nghẹn ngào : 

- Ngày mai anh Hùng đi ? 

- Mai tôi đi. 

Em nói máy móc, nói như ai nói chứ không phải em nói : 

- Anh đã từ giã Ni La chưa ? 

- Vì sao Khánh lại hỏi thế ? 

- Anh sẽ từ giã Ni La chứ, đừng để Ni La buồn. 

Hùng nói chầm chậm có pha lẫn chút gay gắt nhẹ : 

- Tôi không từ giã Ni La, nhưng nếu Khánh muốn, tôi sẽ đến gặp cô ấy. 

- Anh nên đến. 

Nụ cười Hùng nở không hết trên môi : 

- Quả tim Khánh bằng đá. 

- Anh Hùng quên Khánh là đá, là sỏi. 

- Là kim cương. 

- Khánh không đáng thế. 

- Tôi muốn nói, kim cương cứng hơn sỏi đá. 

Em cúi đầu không trả lời. 

- Ngày mai tôi trở về Sài Gòn, chắc lâu lắm mới gặp lại Khánh. 

- Lâu ? 

- Tôi cũng sắp bỏ Sài Gòn. 

- Anh bỏ Sài Gòn ? 

Hùng mỉm cười buồn bã : 

- Khánh cũng nên biết vì ngày mai tôi đã đi rồi. Tôi sẽ sang Anh Quốc. 

Em mở to mắt nhìn Hùng, sửng sốt lẫn tê đau : 

- Sang Anh ? 

- Chuyện đó đâu làm Khánh quan tâm ? 

Môi em bỗng bật tiếng cười : 

- Có lẽ. Vậy anh càng nên đến gặp Ni La. 

- Tôi sẽ đi. 

Người con trai lắc đầu, tiếp : 

- Không đáng là gì cả. 

Em quay mặt nhìn ra xa, nhịn nỗi đau xót, cười nói : 

- Khánh chúc anh đi hạnh phúc. 

- Hạnh phúc ở trong lòng, không giữ được nó thì thôi Khánh, đi nghìn dặm cũng thế thôi. 

Em đáp lơ đãng : 

- Đó là anh nghĩ thế. 

- Đôi lúc tôi nghĩ, không biết Khánh có một trái tim trong lồng ngực không ? 

Em mỉm cười mà muốn rơi nước mắt : 

- Chắc là không. 

Hùng thở dài vẻ đăm chiêu : 

- Tôi dành hết thời gian còn lại ở Việt Nam cho Đà Lạt, Khánh hiểu vì sao lần này tôi ở lại đến gần hai mươi ngày. 

Giọng nói Hùng nhỏ lại, buồn bã : 

- Nhưng rốt cuộc thì mối hy vọng cũng tiêu tan, tôi mong là tôi sẽ quên được khi bỏ đi. 

Trái tim em đau thắt lại, em muốn nói một câu gì thật dịu dàng, thật đầm ấm cho Hùng hiểu em nhưng em lại thốt ra một câu trái ngược : 

- Khánh mong anh sẽ thế. 

Câu nói vừa thốt ra em đã hối hận ngay. Lỡ rồi, vì sao lý trí em lại không điều khiển nổi ý thức lời nói của em được kìa. Em lặng câm nhìn sững Hùng, người con trai cười xa xôi, đau buồn : 

- Tôi cũng mong thế, Khánh ạ. 

Hùng nhìn về đầu dốc cao rực rỡ nắng, bỗng nói : 

- Khánh có lý, tôi nên đi. 

Em ngơ ngác : 

- Đi ? 

- Đến thăm Ni La. 

Em nghe nhói đau trong lòng. Hùng đăm đăm nhìn em, nói như cho chính mình : 

- Nhưng có bao giờ Khánh thấy là Khánh tàn nhẫn không Khánh ? 

Em mở to mắt nhìn vào đôi mắt tròn của Hùng, hai đồng tử tròn lấp lánh. Hùng khẽ lắc đầu rồi bỏ đi. Lần thứ nhất khi chỉ có hai đứa nói chuyện Hùng là kẻ bỏ đi. Em đứng sững sờ ngó theo dáng Hùng khuất dần dưới viền cây xanh. Sao em lại tự hắt hủi lấy hạnh phúc của em thế. Em nhớ lại những lời nói của Hùng hôm nào. Sao Khánh sống trói buộc thế, gò bó thế, tầm thường thế. Em muốn khóc. Không phải Khánh muốn thế, không phải thế anh Hùng ạ. 

Nắng lên rực rỡ trong vườn, lá cây xanh mướt, những đóa hoa nở tung lộng lẫy, thơm ngát. Một ngày đẹp. Bỗng nhiên em òa khóc nức nở.

Chương 12 (hết)

Ngồi từ hàng hiên cuối của ngôi nhà, khuất sau hàng cột trắng với những dây Ti-gôn màu hồng em có thể nhìn thấy nền cỏ xanh mướt của một khoảng vườn. Lưng em quay về hướng con dốc cao. Nền đá hoa xanh mát vừa được lau chùi buổi sáng bóng bẩy dưới chân em, phản chiếu với màu hồng nhạt của bộ quần áo em đang mặc. Sự yên lặng của khung cảnh làm em có cảm tưởng thời gian đang đứng dừng lại. Nắng vàng rải đều trên những ngọn lá non mềm mại. Đà Lạt vào những tháng gần hè khí hậu ấm áp hơn và nắng cũng rực rỡ hơn. 

Giờ này chắc Hùng đã rời xa Đà Lạt, chị Hân, anh Khải, anh Hoàng đưa Hùng đi đã lâu. Buổi sáng anh Hoàng hỏi em « Khánh cũng đưa anh Hùng ra bến xe chứ ? », em lắc đầu nói em còn phải đi học. Mặt em lúc ấy lạnh lùng và thản nhiên lắm hay sao mà em thấy anh Hoàng có vẻ lạ lùng không hỏi nữa. Bữa ăn sáng trở nên khô khan và khó nuốt. Em rời bỏ bàn ăn trước nhất sau khi uống được nửa ly chocolat và một mẩu bánh nhỏ. Em không muốn ngồi lâu để nhìn ai nữa hết. Nhất là Hùng, em thấy hai con mắt u buồn phản lại chiếc miệng đang cười nói vui vẻ với chị Hân và anh Hoàng anh Khải. Khi em đi ngang phòng ăn một lần nữa để ra vườn hái hoa em nghe loáng thoáng tên mình được nhắc đến, em hơi ngừng lại để nghe. Giọng anh Hoàng ngạc nhiên : 

- Hình như Khánh nó không thích Hùng thì phải ? 

Chị Hân đáp : 

- Em không biết, Khánh nó kín đáo và lạnh lùng lắm. 

- Thật lạ, anh thấy Hùng rất được, con gái theo nó không phải ít. Hình như Hùng thích Khánh. 

- Khánh còn nhỏ, nó không nghĩ gì đâu. 

- Tiếc quá. 

Có tiếng chị Hân cười trong trẻo : 

- Anh Hoàng chỉ hay vớ vẩn : 

Em vội vã bước đi khi nghe tiếng đẩy ghế trong phòng. Ra đến vườn em thấy anh Khải và Hùng đang lững thững đi. Em vội vã ngắt lấy một đóa hồng rồi quay ngay vào nhà. Tính em xưa nay vẫn thích những cái gì lẻ, hoa cắm cũng vậy. Đóa hồng vừa hàm tiếu cánh còn ngậm sương trông dễ yêu lạ lùng. Em sửa soạn tập vở đi học. Một lúc, chị Hân cũng về đến, chị vừa sửa soạn y phục vừa hỏi : 

- Khánh không đi đưa Hùng thật à ? 

- Em phải đi học. 

- Thi rồi, nghỉ một hôm không được sao, gần hè rồi học gì mà học. 

- Em không muốn nghỉ. 

Chị Hân làm thinh đi thay quần áo rồi trở ra phòng khách. Trời hãy còn sớm. Ngoài phòng khách vang lên những tiếng cười đùa rồi mọi người kéo nhau ra xe. Em đứng trong cửa sổ nhìn ra chiếc xe màu xanh đậm từ từ lăn bánh. Trong phút giây em chợt hối hận đã không đưa tiễn Hùng. Kìm hãm lòng mình gì khe khắt thế hở Khánh ? Lòng em đau khi nghĩ rằng Hùng đang từ từ vuột khỏi tầm tay em mãi mãi. Chiếc xe khuất bóng lâu mà em vẫn đứng lặng người nhìn. Hùng không gặp em, không nói thêm một lời nào nữa hết sau câu chuyện hôm qua. Và rồi sáng nay đi, lặng lẽ, bình thản như một người chưa từng quen biết. Em đứng sững sờ hồi lâu rồi mở cửa bước ra phòng khách, ngó lại những đồ vật quen thuộc bằng đôi mắt xa lạ. Rồi như có một sức mạnh vô hình nào điều khiển em bước về phòng anh Hoàng. Hai mươi ngày ở Đà Lạt Hùng ở cùng phòng với anh mặc dù có dư phòng riêng cho Hùng ở. 

Cửa phòng không khóa, em lặng lẽ mở cửa bước vào. Sách vở trên bàn còn nằm ngổn ngang, em khép nhẹ cánh cửa. Đây là lần đầu tiên em vào phòng anh Hoàng một mình gần như lén lút. Trái tim em đập mạnh trong lồng ngực, em đứng tựa lưng vào cửa hồi hộp nhìn một vòng. Dấu vết bừa bãi của những ông con trai còn đây. Em không hiểu vì sao em lại đến nơi đây, tìm gì ở đây. Cây đàn của anh Hoàng nằm trên mặt nệm trắng, em đến gần cúi xem. Một tập nhạc mở dở dang nằm hờ ở dưới. Chiếc đàn đã đứt một dây, nửa sợi đứt còn mắc trong thân đàn cuốn lại cong queo. Bài nhạc đang mở dở dang là bà Sérénade của Schubert. Em nghe nỗi đau lại len lén chẩy trong từng dòng máu. Chỉ có khi nào thật sự mình đã mất mát mình mới thấy là mình đã dại khờ đánh mất và cái mà mình đã đánh mất bỗng trở nên quý giá mười phần. 

Đêm qua, lần đầu tiên em nghe Hùng hát và biết là Hùng biết đánh đàn. Đánh rất có hồn, rất buồn bã. Âm điệu tiếng đàn của Hùng cũng như tiếng đàn của anh Khải, sao mà bi thiết quá chừng. Em đi lang thang trước sân nghe từ hàng hiên tiếng đàn vọng ra thánh thót. Anh Khải và Hùng cùng ngồi im lặng ở đó. Tuy là bạn anh Hoàng nhưng hình như Hùng và anh Khải có nhiều nét tương đồng hơn. Em cứ ngỡ Hùng không biết đánh đàn vì không bao giờ Hùng cầm đến đàn hay mở miệng nói chuyện nhạc. 

Không ngờ rằng Hùng đánh đàn không thua gì anh Khải. Có những bản rất lạ em chưa từng nghe bao giờ. Suốt một buổi tối Hùng chỉ ngồi đánh hết bài này sang bài khác. Em nghe với tất cả sự rung động nhưng đã lỡ, hãy rán nén lòng đi thôi. Càng nhìn thấy Hùng nhiều điểm hơn người em càng thấy mình thua kém không xứng đáng. Nỗi mặc cảm ứ đầy, chỉ thấy mỗi ngày một thêm chứ không bớt chút nào. 

Trước kia em nghĩ Hùng cũng chỉ như anh Hoàng thôi. Khi nghe Hùng hát em biết là em nhầm. Tiếng hát và tiếng đàn phơi bày được tính nết con người. Giọng hát Hùng ấm, rền âm thật buồn và ngọt. Hùng chỉ hát độc nhất một bài Sérénade rồi thôi. Bài hát có một câu suốt đời không bao giờ em quên được. Đời sẽ thấy chúng ta sống không cầu cho tình cứ úa phai mau, cho người cứ mãi phụ nhau …. Tiếng hát nghe thật buồn, em muốn ứa nước mắt ra vì lời hát. Duyên nợ gì với bài hát buồn thảm đó ngay từ ngày đầu. Lòng em chùng lại, em muốn bỏ về phòng nằm úp mặt xuống gối, muốn được ngủ yên vĩnh viễn. 

Em cúi xuống kéo thẳng sợi dây đàn ra, sợi dây đứt là sợi mong manh nhất, dễ thương nhất. Đêm qua tiếng đàn vang âm mãi đến khuya thật khuya lúc em mơ màng ngủ vẫn còn. Dây đàn đứt là điều không nên, em nghe mất mát trong lòng khi nhìn sợi dây đứt. Âm thầm, em gỡ đoạn dây còn lại ra khỏi thùng đàn nắm chặt trong tay. Lòng em hỗn loạn, nghẹn ngào. Phải như sợi dây đàn đã đứt này không hở ? Gian phòng như còn phảng phất tiếng nói, tiếng cười, còn đâu đây đôi mắt tròn lóng lánh, hai khóe môi sâu với chiếc răng khểnh dễ thương. Em úp mặt vào đôi tay, nghe ký ức nhắc nhở lại từng hình ảnh đằm thắm dịu dàng, từng câu nói của người con trai đã đi. Khánh nhầm rồi, Khánh ạ. 

Em nấc lên một tiếng và bỏ chạy ra khỏi căn phòng, vội vàng, sợ hãi. Bước chân em vang trên nền đá hoa lạnh lùng. Em về phòng, kiệt quệ, sáng nay em không đi học được rồi. Em đã trễ học từ khi ở lại nhìn theo chiếc xe mang Hùng đi mất. Em không có can đảm đi học sáng nay. Lần thứ nhất em bỏ giờ. Không, mọi người đều nhầm cả, em không là gỗ đá, em có một quả tim. Em đặt sự học lên trên hết để khỏi thấy mình nhỏ nhoi hơn, thấp kém hơn với Hùng. Nhưng có phải chăng em đã nhầm, em đã nhầm. 

Em không nghe thấy tiếng giầy dẫm nhẹ trên mặt sỏi dẫn vào nhà. Lòng em mang mang những ý nghĩ hỗn loạn, giá chuyến xe đừng chạy, giá Hùng đổi ý kiến, giá bây giờ em lại thấy Hùng quay trở về, điềm đạm ung dung như mới đi dạo buổi sáng để câu chuyện chỉ là một cơn mộng mà thôi. 

Có một con chim nhỏ nhẩy chuyền tung tăng trên ngọn cây hoa đỏ. Sao em lại không thể vô tư như con chim nhỏ được kìa. Bỗng nhiên em có cảm giác như ai đang đứng sau lưng, em quay phắt người lại : 

Anh Khải bình thản hỏi : 

- Khánh không đi học ? 

Em chùi vội ngấn nước mắt, cười gượng đáp : 

- Em hơi mệt, anh về một mình sao, chị Hân với anh Hoàng đâu ? 

- Chúng nó đưa anh về xong lại ra phố rồi. Khánh mệt sao không nằm nghỉ lại ra ngoài ngồi ? 

- Em thích ngồi ngoài này, em… 

Anh Khải ngồi xuống đối diện em, phía một cây cột tròn phủ đầy Ti-gôn hồng, đôi mắt anh nhìn em với vẻ dị kỳ. Em tưởng chừng như anh đọc thấy tất cả ý nghĩ của em. 

- Khánh buồn lắm phải không ? 

Em cười gượng : 

- Không, em vẫn thế. 

Anh Khải vẫn giữ vẻ điềm đạm, anh nhìn thẳng vào đôi mắt em : 

- Khánh kín đáo lắm. Nhưng Khánh giấu được anh Hoàng và chị Hân chứ không giấu được anh đâu. 

Cổ họng em nghẹn lại : 

- Anh Khải 

- Anh hiểu, nhưng anh để mặc Khánh xử sự. Khánh khá can đảm, Khánh có lý của Khánh. 

Em bỗng òa khóc, câu nói của anh Khải như một vết dao cứa lại vết thương chưa kín miệng. Em khóc không cần che giấu, em cần khóc, em muốn khóc. Anh Khải dịu dàng : 

- Khánh cứ khóc đi, rồi sẽ nguôi. Anh nghĩ sáng nay Khánh không thể đi học được đâu nên anh quay về. Khánh hối hận à ? 

Nước mắt rơi vào môi em mằn mặn, em nghẹn ngào : 

- Có, anh Khải, em có hối hận. 

- Đó là cái cảm tưởng khi Khánh bị mất mát. Nếu bây giờ Hùng trở về liệu Khánh có hối hận nữa không hay Khánh vẫn giữ nguyên lập trường của Khánh ? 

Em ngẩng lên ngó anh Khải, nước mắt chẩy dài : 

- Em không biết. 

- Khánh cầm gì trong tay thế ? 

Em mở lòng bàn tay, nửa sợi dây đàn cuộn nhỏ nằm gọn ở đó. Anh Khải nói : 

- Dây đàn à, Khánh lấy đâu ra thế ? 

- Trong cây đàn của anh Hoàng. 

Anh Khải gật gật đầu : 

- Khánh có nhiều lãng mạn và tư tưởng dị kỳ hơn anh tưởng. 

Em bỗng cười mà mặt còn đầm đìa nước mắt : 

- Hùng nói em không có một quả tim trong lồng ngực. 

Giọng anh Khải ấm và vỗ về : 

- Có chứ, Khánh có tim, ai cũng đều có một quả tim cả. 

Em đổi thế ngồi tựa vào tường, hai chân duỗi dài trên nền đá, em cảm thấy dễ chịu lại đôi chút. Mây từng đám lặng lờ lướt ngang qua vòm trời, nắng chói trên những vầng mây trắng nõn. Em hơi khép mắt, nói mơ màng : 

- Khánh muốn ngủ một giấc anh Khải ạ, ngủ để khi thức giấc Khánh thấy mọi chuyện chỉ là một giấc mộng dài. 

- Khánh ngủ đi. 

Em nhắm mắt lại, tưởng mình có thể ngủ ngay được nhưng rồi em lại mở choàng mắt cười ngây ngô : 

- Hạnh phúc ở đâu hở anh Khải ? 

- Ở ngay trong trái tim mình, Khánh ạ. 

- Vậy sao mình không giữ được nó hở anh ? 

- Có, Khánh vẫn giữ được đấy chứ. 

Nước mắt em lại nhỏ dòng xuống hai má : 

- Khánh không có hạnh phúc, Khánh đánh mất rồi, Khánh không giữ được gì cả. 

Anh Khải nói êm ái, dỗ dành : 

- Khánh không mất gì cả. Nghe anh đi, nếu Khánh muốn Khánh có thể đi lại từ đầu. 

Em nhắm mắt lại, mệt mỏi : 

- Khánh muốn quên hết, anh Khải. 

- Ừ, Khánh hãy quên những gì đáng quên và nhớ những gì đáng nhớ. 

Em mở bàn tay, vuốt ve sợi dây đàn đứt đoạn : 

- Sợi dây này đứt rồi anh Khải ạ. 

- Khánh hãy tìm một sợi khác. 

- Tìm ở đâu ? 

- Khánh nghĩ xem Khánh phải tìm ở đâu ? 

- Khánh không biết. 

- Có, Khánh biết. 

Em ngồi im không nói, anh Khải ngó ra xa, anh nói nhẹ nhàng : 

- Khánh đi xem những mầm hoa Hữu Dung với anh không nào, chắc hôm nay chúng đã bắt đầu lớn. 

- Hoa Hữu Dung hở ? 

- Ừ, hoa Hữu Dung. 

Em chầm chận đứng lên theo anh Khải, cỏ non mềm dưới chân, hoa Ti-gôn nở hồng giữa đám lá xanh nuột nà. Luống hoa Hữu Dung đã bắt đầu nhú xanh, em quỳ xuống nền đất, nói như nói với điều vô hình nào đó : 

- Rồi chúng sẽ lớn lên, phải không ? 

Anh Khải ngó thẳng khuôn mặt em, êm ái : 

- Ừ, nếu Khánh biết giữ gìn. 

Em mỉm một nụ cười xa lạ, lòng em nhẹ nhõm, rỗng không. Em nói : 

- Anh Khải ạ, Khánh không cảm thấy điều gì cả, lòng Khánh rỗng. 

- Anh biết. 

- Khánh không nhớ gì hết. 

- Ừ, Khánh không nhớ, anh cũng biết điều đó nữa. 

Nắng tràn ngập trên mảnh sân cỏ. Mùi thơm của lá, của sương, của cỏ non và các thứ hoa pha trộn man mác trong gió. Em thở mùi hương dịu dàng đầy trong không gian đó. Hai con mắt anh Khải nhìn em đăm đăm, môi anh như mỉm cười. Em ngó vào đôi mắt của anh, em thấy một khuôn mặt khác, khóe môi mỉm cười với chiếc răng khểnh, ánh mắt có chiều sâu thăm thẳm. Em nghe cả âm vang tiếng hát còn trầm ấm bên tai với bản Sérénade muộn phiền.

Em mỉm cười, nhưng từ khóe mắt em những giọt lệ long lanh nhỏ xuống đầy hai má. 

THỤY ĐỖ