Tủ sách Tuổi Hoa - 1971
(Truyện phóng tác)
Chương 7 - 8 & 9 (hết quyển 1)
Nguồn: NGUYỄN TUẤN sưu tầm và đánh máy
-------------------
Thực hiện eBook: Nguyễn Hữu Minh
Chương 01
TỜ DI CHÚC THỨ NHẤT
- Nếu gia đình Phạm Văn Phàm mà lại được thừa hưởng tất cả cái gia tài này thì thật là bất công quá, hả ba ? Và rồi họ sẽ nhìn đời bằng nửa con mắt cho coi !
Vừa nói, Ái Lan vừa nghiêng người về phía cha đang ngồi coi báo bên bàn trong phòng khách.
Ông Minh chợt ngẩng đầu, đưa mắt nhìn con gái yêu :
- Hả ! Con vừa nói gì về chuyện gia đình Phạm Văn Phàm thế ? Ba chưa nghe rõ.
Ông Đặng Quang Minh là một luật sư nổi tiếng ở Đà Lạt. Nhiều người biết danh ông sau khi được chứng kiến ông cãi thắng lợi nhiều vụ kiện quan trọng. Dư luận đua nhau ca tụng đức tính sáng suốt, tài khéo léo của ông và cái khả năng giải quyết tài tình những vụ rắc rối gay go nhất.
Đang mải mê đọc báo, chợt nghe tiếng con gái nói láu táu, ông vội ngẩng lên. Nét mặt ra chiều chăm chú, môi mỉm nụ cười bao dung tươi tắn. Nhưng kỳ thật, ông chẳng quan tâm gì đến mấy người mà Ái Lan vừa nói tới. Phạm Văn Phàm và gia đình ông ta thì kệ ông ta. Đâu có ăn nhằm gì đối với ông bằng cái khuôn mặt kháu khỉnh đang ngó ông chăm chú kia.
Ái Lan là con một của luật sư Minh. Em mới mười lăm tuổi. Mái tóc với những lọn đen nhánh phủ kín cái đầu xinh xinh đang ghé dưới ánh đèn đọc báo của cha.
Thật không ai ngờ được rằng bộ óc non nớt ở bên trong cái đầu xinh xinh ấy lại chứa đựng nhiều ý nghĩ, nhiều chương trình làm việc như của người lớn.
Đột nhiên, Ái Lan giơ tay tinh nghịch khẽ cấu vào tai cha. Giọng nói của em làm ra vẻ nghiêm nghị :
- Ba kỳ quá hà ! Con nói gì chẳng bao giờ ba chịu để ý nghe cả ! Này nhé, ba ! Con bảo rằng gia đình ông Phàm đó, thật không xứng đáng được hưởng cái gia tài hàng tỉ bạc của cụ Phạm Tú Doanh đâu, ba à ! Có cách nào cấm cản được những con người tham lam đó không, ba ?
Ông Minh đưa tay gỡ cặp kính trắng gọng đồi mồi, gấp tờ báo lại cẩn thận, đoạn nhìn con gái. Sắc mặt ông nghiêm lại thấy rõ :
- Chịu ! Làm gì còn cách nào nữa đâu, con ! Tờ di chúc là tờ di chúc ! Và hiệu lực của nó, giá trị của nó như thế nào, đã có lần ba giảng cho nghe, chắc con vẫn còn nhớ chứ !
- Con nhớ, ba ! Nhưng tại sao chỉ riêng một mình gia đình nhà ông Phàm được hưởng thôi chứ ? Con thấy thật không phải lẽ chút nào hết. Nhất là khi nhớ lại cái cung cách gia đình ông ta đối xử với cụ Tú Doanh thì quả là quá tệ.
Luật sư Minh bất giác mỉm cười :
- Ờ, ờ ! Đúng thế đấy ! Ông Phàm, bà vợ cùng các cô con gái quả thực không phải là những người có lòng nhân ái. Nhưng dù sao họ cũng đã có công tiếp đãi phụng dưỡng cụ Doanh kia mà !
- Quả có vậy ! Nhưng con cứ cho họ làm thế là có mục đích cả đấy ba ạ ! Để mua chuộc cảm tình của ông cụ rồi xúi ông cụ để lại cho họ thừa hưởng tất cả cái tài sản khi cụ chết đi. Mà khổ một nỗi, họ lại thành công đó, ba à ! Họ săn sóc cụ già chu đáo lắm, chiều đãi vô cùng, cho tới ngày ông cụ viết tờ di chúc có lợi lớn cho họ. Xong đâu đấy, khi đã nắm được tờ giấy quý báu đó rồi thì thôi, cả nhà ông Phàm đã đối đãi với ông cụ không còn ra cái gì nữa. Đến nỗi ai ai cũng bảo rằng hồi đó, cụ Doanh chỉ mong chết đi sớm được ngày nào hay ngày ấy cho thoát khỏi đau khổ ray rứt đó ba à !
- Con cũng nên biết rằng phần đông dân chúng ở cái thành phố Đà Lạt nhỏ xíu này đều không ưa gì gia đình ông Phàm đâu nghe ! Do đó dư luận có thể hơi quá đáng.
- Ưa sao nổi kia chứ hả ba ? Ông ta nổi tiếng là một người bủn xỉn keo kiệt, chuyên môn làm giàu bằng cách đầu cơ tích trữ. Bà vợ thì tham lam xảo quyệt ghê gớm. Còn hai cô con gái thì, eo ôi, lại còn quá nữa. Con biết rõ tụi nó lắm, học cùng lớp với con đấy ba ! Thiệt khó mà tìm được hạng con gái nào mà lại xấu tính xấu nết như hai con nhỏ đó. Phen này nếu cả cái gia sản kếch sù của cụ Doanh mà lại lọt vào tay họ, thì ắt họ sẽ coi khinh mọi người quá cỏ rác chứ không chơi đâu, ba !
Ái Lan nói đúng. Cả cái thị xã xứ anh đào này không ai lại còn không biết gia đình Phạm văn Phàm, từ xưa đến nay, đã nổi tiếng là gồm toàn những người khoe khoang hợm hĩnh. Chưa hết ! Dư luận lại còn phán xét khá gay gắt về cái cung cách họ đối xử tàn nhẫn với ông anh họ già lão, là cụ Phạm tú Doanh.
Ái Lan chưa có dịp hiểu biết rõ về cụ Tú Doanh lắm. Em chỉ thoáng gặp cụ có một vài lần ở ngoài phố mà thôi. Tuy vậy, em cũng có được có cảm tưởng cụ là người dễ mến, tính tình hiền lành vui vẻ, có điều hơi cổ hủ một chút. Cụ bà đã sớm quy tiên từ sau kỳ đệ nhị thế chiến. Và từ đó, cụ Doanh, để khuây khỏa nỗi buồn, cứ tha thẩn qua ngày, vạ vật hết nhà người bà con này tới nhà người bà con khác. Chẳng phải là cụ nghèo đói thiếu thốn gì. Của chìm của nổi nhiều vô kể, nhưng con cái chẳng có, cụ ghê sợ cái cảnh đời góa bụa, một mình một bóng, nên cứ thích sống ghé gẩm với gia đình các bà con xa gần trong họ. Chẳng phải cụ thèm khát cơm no áo ấm, tiền bạc sẵn, muốn mua gì mà không được, nhưng cụ chỉ muốn hưởng cái không khí ấm cúng của một mái nhà, một gia đình có cha có mẹ, có chồng vợ, có con cháu ríu rít đùa vui ! Những cái mà người ta không thể mua được bằng tiền bạc. Tuy là người giàu có nhất trong dòng họ, nhưng lại nghèo tình cảm hơn ai hết, gia đình ông Phạm văn Phàm, mới đầu, chẳng một chút ngó ngàng tới ông anh họ bất hạnh. Vì vậy cho nên một vài gia đình trong dòng họ, tuy nghèo khổ, nhưng vẫn tôn trọng cái truyền thống tốt đẹp là "một giọt máu đào, hơn ao nước lã", đã đón cụ Doanh về nhà phụng dưỡng. Cụ già, tuy không nói ra miệng, nhưng vẫn ngấm ngầm cảm động vì tấm lòng quý hóa của những người áo rách mà tâm hồn không rách này. Đôi khi quá hứng thú trong cái không khí nghèo mà vui của họ, cụ Doanh đã buột miệng để lộ ý định sẽ viết tờ di chúc để cho những người có tấm lòng vàng này được thừa hưởng cái tài sản vĩ đại nhưng thật kín đáo của cụ !
Ngày tháng dần trôi. Đột nhiên, một ngày kia, gia đình Phạm Văn Phàm thay đổi hẳn thái độ : Họ đón rước cụ Doanh về ở chung nhà. Cụ già vui vẻ nhận lời. Ít ngày sau, có tin đồn là cụ Phạm Tú Doanh đã nghe lời vợ chồng ông Phàm, viết lời di ngôn cho gia đình ông ta thừa hưởng tất cả di sản chìm và nổi của cụ.
Sau đó, sức khỏe cụ Doanh cứ giảm dần theo ngày tháng. Nhưng cụ vẫn vào ra, ăn uống, nghỉ ngơi điều hòa. Không một triệu chứng gì tỏ ra là cụ sắp sửa vĩnh biệt mọi người để về bên kia thế giới cả. Vợ chồng Phạm Văn Phàm cùng hai cô con gái đã có vẻ nóng ruột ra mặt và hùa nhau đối xử tàn tệ với ông cụ, không chút nương tay.
Cụ Doanh vẫn ở chung nhà. Nhưng nhiều người kể lại rằng, ngoài hai bữa cơm và khi vào giường đi ngủ, cụ đều chống gậy tới nhà các bạn già để chuyện trò tâm sự. Và với một vài người bạn tâm giao, cụ già đã cho biết là cụ có ý muốn truất quyền thừa hưởng gia tài của gia đình Phạm Văn Phàm.
Bỗng một ngày kia, cụ Phạm Tú Doanh nằm liệt giường để không còn bao giờ trở dậy nữa. Mấy phút trước khi nhắm mắt lìa đời, buông xuôi, bỏ rơi tất cả để đi theo cụ bà về cõi hư vô, ông cụ già cô độc đã lắp bắp đôi môi nhợt nhạt như muốn nói một câu gì đó. Vị bác sĩ vẫn săn sóc thuốc men cho cụ, ghé tai sát tận nơi nhưng cũng không thể nghe được một tiếng gì hết.
Một ngày, sau khi an táng cụ Doanh, mọi người đã vô cùng ngạc nhiên khi tìm thấy trong phòng cụ một tờ di chúc, chỉ một tờ duy nhất, trong đó cụ ghi rõ là gia đình ông Phạm Văn Phàm được quyền thừa hưởng toàn phần di sản của cụ.
Tiếng Ái Lan :
- Con cứ thắc mắc mãi và đoán không ra là cụ Doanh muốn nói cái gì với ông bác sĩ khi cụ thấy giây phút cuối cùng đã tới gần bên ! Ba thì sao, ba. Ba nghĩ thế nào? Hay là cụ muốn nói đến tờ di chúc... khác, hả ba ?
Tiếng luật sư Minh chậm rãi :
- Chắc chắn là cụ Doanh có ý muốn dành quyền thừa hưởng gia tài sản nghiệp của cụ cho những người họ hàng bà con xứng đáng kia cơ. Nhưng số mệnh khắt khe đã khiến cụ trối trăng khôrg kịp ! Tội nghiệp !
- Biết đâu đấy, hả ba ! Biết đâu là cụ Doanh đã chẳng thu xếp đâu vào đó cả rồi. Và hôm cụ hấp hối, lắp bắp nói không ra hơi đó lại chẳng là cụ muốn chỉ cho ông bác sĩ biết chỗ cụ cất giấu tờ di chúc mới đó. Ba nghĩ sao, ba ?
Sắc mặt ông Minh hiện rõ nhiều nét trầm tư :
- Hừ... ! Biết đâu chừng ! Biết đâu đó lại chẳng là sự thật ! Và ông không ngớt nhè nhẹ gật đầu.
- Chắc ông cụ Doanh phải giấu tờ di chúc đó kỹ lắm chớ không vừa đâu, phải không, ba ?
- Ấy thế ! Ba e rằng rồi ra không ai có thể tìm ra được kia chứ ! Cụ Doanh, ba biết, nhiều khi hay làm những cái khác người lắm kia !... Vả lại, còn gia đình Phạm Văn Phàm nữa !
Ái Lan nôn nóng :
- Cái gì ba ? Ba bảo gia đình ông Phàm thì sao, ba ?
- Tài sản của cụ Doanh nghe nói vĩ đại lắm. Mà gia đình ông Phàm, thì như con đã thấy đó, không phải là những người chịu chia sớt cho ai một cái gì béo bở bao giờ. Vậy ba nghĩ rằng, nếu có thật chăng nữa, tất nhiên nhà Phàm cũng tìm cách hủy triệt tờ di chúc mới đó cho bằng được, chớ chẳng chịu để yên đâu !
- Theo ý ba thì, nếu tình cờ tìm ra được, ông Phàm sẽ dám hủy nó đi ?
- Ái Lan ! Ba không có ý nói vu cho ai hết. Nhưng có điều ba biết rõ, ông Phàm là một người lắm mưu nhiều kế, và không thực thà trung hậu đâu.
- Ba ơi ! Con muốn biết liệu có thể làm gì cái tờ di chúc mà cụ Doanh đã viết để cho gia đình ông Phàm hưởng toàn phần di sản của cụ đó không, ba ?
- Theo ý ba thì : "Không !" - Mặc dầu không nghiên cứu để hiểu rõ chi tiết vụ này, ba vẫn phải công nhận quyền thừa hưởng hiện ở trong tay ông Phàm là hợp pháp. Chống đối lại, khiếu nại để tài sản của cụ Doanh không lọt được vào tay họ nữa là cả một việc làm tốn tiền ghê gớm. Mà mấy người bà con của cụ Doanh thì lại nghèo quá, tiền đâu mà theo đuổi, nay Tòa trên, mai Tòa dưới, đủ thứ tốn hao. Cho đến tận bây giờ, cùng lắm thì mấy người bà con không may đó cũng chỉ có thể khiếu nại rằng họ cũng có quyền hưởng mỗi người một phần vào cái di sản của người chết, bằng cách nói chắc rằng còn một tờ di chúc thứ hai nữa, chưa tìm ra được. Vậy thôi ! Sự việc cũng chỉ tới đó là đi vào một cái ngõ cụt, bế tắc.
Ái Lan gần như la lên :
- Thật là vô lý quá ! Bất công quá, hả ba ! Nhà ông Phàm thật quả không xứng đáng hưởng cái gia tài đó một chút nào hết !
- Bất công thì có bất công, nhưng khốn nỗi lại rất hợp pháp con ạ ! Thiệt tình, ngay đến ba, ba cũng chịu, chẳng còn nghĩ ra cách nào để cứu vãn tình thế cả. Chắc chắn sẽ có nhiều người bị thiệt thòi lớn trong vụ gia đình Phạm Văn Phàm được hưởng trọn cái gia tài này. À... ba nghe nói trong số các người nghèo khổ mà lại không may đó, còn có hai chị em, hai cô gái hiện đang khai thác một cái nông trại tại Lạc Dương, con à ! Thực ra thì hai cô gái này không phải họ hàng bà con gì với cụ Doanh cả. Nhưng ông cụ biết rõ hai cô bé đó từ thuở ấu thơ nên thương lắm, coi cũng như con cháu trong dòng họ cả. Lẽ ra thì tên tuổi của hai chị em cô bé đó phải được ghi trong tờ di chúc cùng với mấy người cháu trai cháu gái của cụ Doanh mới phải chứ ! Họ xứng đáng trăm phần, thì gia đình ông Phàm kia không đáng một phần.
Ái Lan gật gật đầu tán thành lời cha nói. Rồi im lặng, nét mặt trầm tư, em bắt đầu duyệt lại những chi tiết ông Minh vừa cho biết.
Ái Lan thừa hưởng của cha cái thói quen hay nghiền ngẫm những sự việc đặc biệt, suy nghĩ, phân tích thật rõ rệt rồi lý luận rất vững chắc để đi tới một kết luận hết sức hợp lý không ai chối cãi được. Luật sư Minh vẫn thường nói ra miệng là em có thể, nếu em muốn, sẽ trở thành một nhà nữ trinh thám xuất sắc nhờ cái trí thông minh hiếm có và biệt tài đoán trước được nhiều sự việc thật bí mật.
Bà Minh nguyên quê quán ở một tỉnh thuộc miền trung du Bắc Việt. Nơi cảnh vật thiên nhiên có nhiều núi cao, sông rộng, ruộng bãi phì nhiêu. Sống và lớn lên trong cái khung cảnh bao la hùng vĩ đó, tính tình bà nhiễm đầy tính chất phóng khoáng hồn nhiên, khác hẳn một số lớn người điêu ngoa xảo quyệt chốn thị thành chật chội đua chen.
Trong huyết quản Ái Lan luân lưu dòng máu hiền thục của mẹ hòa lẫn với bản chất nghĩa hiệp nhân từ của cha. Tiếc thay là bà Minh đã mất được gần mười năm nay sau một cơn bạo bệnh. Lòng nhớ thương vợ hiền, ông Minh đem trút lại cả cho đứa con gái yêu độc nhất. Việc học hành của Ái Lan được ông trông coi săn sóc rất chu đáo. Trong thâm tâm, ông Minh vẫn âm thầm hãnh diện là đã truyền lại được cho con cái trí thông minh sáng suốt và cái thói quen tốt là suy nghĩ về vấn đề gì cũng thật chính chắn và xét đoán sự việc bao giờ cũng thật vô tư.
Vì thế, thêm cái đức tính kín đáo, Ái Lan tuy chưa đầy mười sáu tuổi mà đã được ông Minh hỏi ý kiến và bàn cãi về nhiều vụ kiện tụng quan trọng.
Em lại còn thường thấy cha tiếp chuyện một số các thám tử nổi tiếng, đến xin ý kiến và học hỏi những kinh nghiệm già dặn của luật sư Minh trong nhiều vụ điều tra quan trọng.
Ái Lan say mê theo dõi cuộc đối thoại giữa cha và các nhà thám tử. Các ông khách này chỉ nói ít nhưng nghe thì thật nhiều. Họ như ghi tâm từng lời nói của người đàn anh. Những lời nói rất quý báu giúp được họ thành công trong sứ mạng cao quý : bảo vệ tính mạng và tài sản của người dân lương thiện.
Gặp một việc gì mờ ám là thế nào Ái Lan cũng tìm bằng được cách dúng tay vào và chỉ chịu nghỉ ngơi khi đã khám phá được điều bí mật. Chính ông Minh đã nhiều lần, nhờ nghe theo ý kiến của em, mà đạt được kết quả mong muốn trong một vài vụ mà chính ông cũng chưa tìm ra cách giải quyết. Ông thường nhủ thầm một cách thích thú câu : "Con bé đôi khi có nhiều ý kiến thật độc đáo" và ông mệnh danh những ý kiến độc đáo đó là những trực giác.
Thế rồi, khi nghe dân chúng xầm xì về vụ gia tài của cụ Phạm Tú Doanh, Ái Lan đã chú tâm đặc biệt. Và để ý nghe ngóng đây đó, em nghi là bên trong đã có một điều gì bí mật.
Đột nhiên em cất tiếng hỏi ông Minh :
- Ba này ! Theo ba thì thật ra cụ Doanh đã viết tờ di chúc thứ hai đó chưa, hả ba ?
Ông Minh bật reo lên :
- Chà ! Con hỏi gì mà khó quá, như ông Tòa hỏi cung vậy ? - Nét mặt ông hiện lên vẻ đùa vui chế diễu, nhưng kỳ thực trong lòng ông cảm thấy hân hoan thích thú khi nghe câu hỏi rất thông minh của đứa con yêu. - Thì ba cũng chỉ biết đại khái như con vậy thôi ! Chứ có hơn gì đâu !
Nhưng sau gần nửa phút im lặng, chợt ông bảo Ái Lan :
- A ! Có một điểm này... À ! Nhưng thôi, chẳng nên cho con biết vì thực ra thì cũng không có gì là rõ rệt lắm.
Ái Lan nhảy chồm ngay lên :
- Điểm gì đó ba ? Ba nói sao ? Có điểm gì mà ba định nói rồi lại thôi vậy ? Nói đi ba ! Nói cho con biết đi, ba !
- Đây, chỉ có thế này : hỏi năm ngoái, có một bữa, ba gặp cụ Doanh đi cùng với luật sư Nguyễn Hữu Công tới Ngân hàng Di Linh.
- A ! Luật sư Công chuyên coi về các chứng thư, tờ di chúc về gia tài di sản đó hả ba ?
- Đúng đó con ! Ba thấy rõ ràng ông Công cùng với cụ Doanh đang chăm chú hỏi việc gì đó, nơi ô cửa bên cạnh kế ô cửa của ba. Ba cũng không có ý định nghe lén chuyện riêng của người khác, nhưng vì hai người kề sát gần bên quá, nên lời đối thoại của họ rõ mồn một lọt vào tai ba. Thì ra hai người đang nói về một tờ chúc thơ gì đó. Ba không để ý lắm nhưng có một câu cụ Doanh nói khá lớn : cụ hẹn với luật sư Công ngày mai cụ sẽ tới văn phòng ông.
- Nếu vậy thì quả là cụ Doanh đã quyết định làm một tờ di chúc khác rồi đó ba à !
- Ừ ! Khi nghe cụ Doanh hẹn gặp ông Công như thế, ba cũng chợt có ý nghĩ như con vậy đó !
Ái Lan nét mặt đăm chiêu lẩm bẩm :
- Năm ngoái, năm ngoái cụ Doanh hẹn đến tìm luật sư Công ! Nghĩa là hai năm sau khi cụ Doanh viết lời di ngôn để lại của cải cho gia đình Phạm Văn Phàm thừa hưởng ! Phải vậy không, ba ?
- Đúng đó con ! Đúng là cụ già Doanh đã muốn thay đổi lại một vài điểm trong lá chúc thư thứ nhất, và ba chắc rằng cụ có ý truất quyền thừa hưởng toàn phần di sản của cụ hiện ở trong tay ông Phàm. Nhưng có một điều gay nhất là không hiểu cụ thực hành cái ý định đó chưa ?
Ái Lan chợt hỏi :
- Ông luật sư Công có quen ba không hả ba ?
- Quen chứ ! Ông ấy và ba cùng học Trường Luật một khóa mà !
- Thế à ! Vậy thì tại sao ba không hỏi thẳng ông Công là cụ Doanh đã nhờ ông làm tờ di chúc thứ hai chưa ?
- Hỏi thẳng ông Công chuyện đó ? Ba ngại một điều họ sẽ cho mình là tò mò tọc mạch, khi không lại xía vô chuyện riêng tư của người ta làm gì !
Ái Lan nhìn thẳng mặt người cha yêu quý, giọng nói của em nghe chắc nịch :
- Con chắc không khi nào luật sư Công lại dám nói với ba như thế đâu ! Bây giờ ba đang nổi tiếng, thì nếu ba có nhúng tay vào việc gì của các luật sư bạn bè của ba, con cho rằng các ông ấy lại lấy làm thích thú hơn nữa ấy chứ. Ba ơi ! Ba cứ hỏi luật sư Công chuyện đó đi nghe, ba ! Chiều con chút đi, ba !
- Cưng của ba, nghe đây này ! Ba không hứa chắc với con là ba sẽ đột ngột hỏi thẳng luật sư Công về một vấn đề quan trọng ông đang nắm trong tay như vậy... Nhưng ba muốn biết tại sao, khi không, con gái ba lại để tâm đặc biệt đến vấn đề chúc thơ thừa hưởng gia tài này quá vậy ?
Ái Lan cười mỉm, hai má lúm đồng tiền :
- Á ! ... Ấy ! Chính con, con cũng chưa biết đích là tại sao. Nhưng có cái là tất cả sự gì bí mật đều lôi cuốn, hấp dẫn con hết ba à. Hai nữa, con muốn giúp đỡ mấy người họ hàng bà con nghèo túng của cụ Doanh. Nếu không, chắc chắn họ sẽ thiệt thòi vô kể vì bị gia đình nhà ông Phàm kia nẫng tay trên hết mất thôi !
Ông Minh nhè nhẹ gật đầu, mỉm cười vui vẻ :
- Ba nhận thấy rằng con lại đi theo đúng con đường của ba đó. Nhưng ba muốn hỏi con một câu này : Trong cái vụ lá chúc thơ của cụ Doanh thì có cái gì mà con lại cho là bí mật ?
Đôi mắt Ái Lan mở lớn, tia nhìn long lanh. Tiếng em nói nghe lớn hơn lúc thường :
- Có chứ, ba ! Một tờ di chúc bị biến mất mà ba bảo là không có gì bí mật sao ba ?
- Đồng ý là có, có bí mật ! Nhưng với điều kiện là nó phải biến mất thực sự kia chứ ! Mà muốn biến mất thực sự thì trước hết nó phải "có" đã chứ, phải không, con ? Thế lỡ cụ già Doanh hồi năm ngoái lại đột ngột thay đổi ý kiến thì sao ? Biết đâu chừng ! Biết đâu cụ ấy lại chẳng đã tự tay hủy bỏ lá chúc thơ thứ hai đó đi. Như vậy thì lấy đâu cho nó "có" được. Ba đã bảo rằng cụ già này hay làm những cái bất ngờ kỳ cục lắm mà !
Ái Lan không chút sờn lòng vì những lời nói hết sức hợp lý của ông Minh. Giọng em vẫn cứng cỏi :
- Như vậy con lại cần phải tìm hiểu thêm nữa, ba à ! Vậy ba chịu hỏi luật sư Công chuyện đó chứ, hả ba ?
Luật sư Minh bật cười nhẹ :
- Con gái ba cứng đầu thiệt tình ! Nhưng có cứng đầu, có kiên nhẫn như thế thì làm việc mới thành công được. Thôi, để ba cho mời luật sư Công đi ăn cơm trưa với ba ngày mai, rồi…
Ái Lan nhẩy cẫng lên reo vui :
- Ồ, vậy thì hay quá ba à ! Đúng là dịp tốt nhất để hỏi xem ông ta có biết gì về chuyện tờ di chúc của cụ Doanh không, phải không ba ?
- Ừ, may ra... Có điều ba cần báo trước cho con biết là đừng có đặt quá nhiều hy vọng, rồi lỡ ra luật sư Công cũng như ba con mình, chẳng biết gì hơn thì sao ?
Liếc nhanh đồng hồ đeo tay, ông Minh giục con :
- Ối chà ! Thế mà cũng gần nửa đêm rồi đó ! Con liệu lên gác đi ngủ đi ! Ái Lan ! Và ... đừng nghĩ ngợi lôi thôi gì đến chuyện đó nữa để ngủ cho ngon, nghe !
Tiếng nói em ỉu sìu :
- Vâng ! Con sẽ cố không nghĩ gì nữa đâu, ba ! Ba nhớ nghe, ba ! Nhớ mời luật sư Công ăn cơm trưa mai nghe ba !
Ái Lan lên lầu rồi, ông Minh còn ngồi nán lại bên lò sưởi củi cháy sáng ấm. Và ông trầm ngâm suy nghĩ :
"Phải công nhận con bé có lý. Nhất định là phải có cái gì bí mật trong vụ này. Nhưng mình phải khôn khéo lắm mới được, nếu không, trẻ thơ non dại, nó hăm hở sốt sắng quá, lao đầu vào, lỡ một cái ... À mà ... sợ quái gì nhỉ, một khi đã quyết ra tay cứu giúp kẻ cơ hàn thì gian khổ hiểm nguy cũng chẳng ngại."
ĐỤNG ĐỘ
Sáng hôm sau, lúc ngồi ăn lót dạ, Ái Lan lại nhắc ông Minh :
- Ba đừng quên mời luật sư Công ăn cơm trưa nay đó nghe, ba !
- Quên sao được, con ! Để tới văn phòng là ba kêu điện thoại cho ông ấy liền mà ! Nhưng ba nhắc con một lần nữa là không chắc gì thâu lượm được tin tức hay đâu ! Con đừng đặt nhiều hy vọng quá, lỡ ra "đi câu lại xách giỏ về không", cái mặt kia sìu sịu ra thì ba thương lắm đó nghe !
Ái Lan chợt phá lên cười sằng sặc :
- Sìu sịu gì đâu ba ? Con cũng chẳng dám mong muốn điều không thể có đâu mà ba ngại. Chỉ một chút xíu tin tức xa gần hơi dính dáng đến lá chúc thơ bí mật đó là con đủ thích thú rồi, nghe ba !
- Thôi được ! Thế ngày hôm nay con có bận làm gì không ?
- Có ! Sáng nay con phải ra phố mua mấy thứ lặt vặt, và đến chiều thì qua bên chị Trâm, hai chị em sẽ cùng làm bánh xèo ăn đó ba !
- Nếu vậy thì làm gì còn thì giờ rảnh mà đi ăn với ba được chứ ?
Ái Lan vỗ tay reo lên, đôi mắt sáng long lanh :
- Ba cho phép con cùng đi ăn với ba, hả ba ? Trời ơi ! Vậy thì thích quá ! Con sẽ báo cho chị Trâm hoãn bữa bánh xèo này lại hôm khác mới được !
Luật sư Minh mỉm cười kín đáo :
- Nếu vậy thì trưa nay con tới văn phòng của ba rồi cùng đi nghe. Chỉ e luật sư Công bận việc gì mà từ chối thôi, nếu không cha con mình sẽ có dịp tốt để tìm hiểu ít nhiều về chuyện gia tài của cụ Doanh. À, và ba dặn con nên cẩn thận, đừng để lộ một vẻ gì chứng tỏ là con đặc biệt để tâm theo dõi tìm hiểu về vụ này đó nghe !
- Ba yên trí đi ba ! Con chỉ để ba nói thôi mà ! Còn con, con sẽ ngậm kín miệng không nói tiếng nào, nhưng hai lỗ tai con sẽ mở lớn hết cỡ, được chưa ba ?
- Được rồi ! Ba tin con !
- Rồi xô ghế đứng dậy, ông Minh đưa mắt ngó đồng hồ đeo tay.
- Thôi ba phải đi đây, nếu không, sẽ trễ hẹn với mấy người thân chủ, nghe con !
Ông Minh đi rồi, Ái Lan tiếp tục ăn cho xong bữa lót dạ. Đoạn em xuống bếp dặn chị Năm Dậu công việc cần làm trong ngày.
Ba năm, sau khi bà Minh mất, được cha chỉ dẫn vài lần, Ái Lan đã quen ngay với công việc trong nhà. Cửa nhà lúc nào cũng ngăn nắp, sạch bóng sạch trơn, cơm dẻo canh ngọt, cũng nhờ cái trí óc thông minh của em và hai bàn tay khỏe mạnh, khéo léo cùng tấm lòng trung thành của chị Năm Dậu. Chị Năm làm với bà Minh từ hồi còn ở ngoài Bắc, lúc Ái Lan chưa ra đời. Bà chủ hiền đức mất đi, đã khiến chị vô cùng thương tiếc. Và rồi chị cảm thấy được an ủi muôn phần, tưởng như người đàn bà đức hạnh ấy lúc nào cũng ở bên chị qua hình hài của Ái Lan xinh xắn. Đối với em, ngoài sự tận tụy của một gia nhân, chị Năm còn được sung sướng bội phần trong việc săn sóc em với tấm lòng thương mến bao la của một người mẹ. Nhờ vậy em được nhiều thì giờ rảnh rỗi để đọc sách, tập thể dục, chơi thể thao cùng đi cắm trại với các bạn gái đồng trang lứa.
So với các bạn cùng tuổi, Ái Lan không những trội hơn hẳn về thể chất mà về học vấn em cũng tiến hơn các bạn rất nhiều. Chưa đầy mười sáu tuổi em đã đậu được bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp. Thầy và các cô ở trường cùng các bạn, ai nấy đều yêu mến Ái Lan hết lòng.
Trong số các bạn quý mến Ái Lan, có Diễm Anh chơi thân với em hơn hết. Diễm Anh học cùng lớp với Ái Lan, cùng thi đậu một ngày. Hết hè lên lớp, hai em lại cùng được ngồi gần nhau. Trong lớp hai em, năm nay có thêm gần một chục học trò mới. Trong số, có hai chị em Bích Mai, Bích Đào, con gái ông Phàm.
Trái hẳn với các em học sinh khác ai ai cũng yêu mến Ái Lan, hai chị em Bích Mai, Bích Đào lại ghen ghét đố kỵ em ra mặt. Chuyện xích mích khởi đầu từ một ngày Ái Lan bắt gặp quả tang Bích Mai chép trộm bài thi Việt Sử của em. Giáo sư cũng đích mắt trông thấy nên đã phạt Bích Mai. Đáng lẽ phải biết phục thiện nhận lỗi mình, cô bé con nhà giàu tự ái không đúng chỗ, đã ỷ có em bênh vực lại đổ lỗi cho Ái Lan là chép bài làm của mình. Nhưng mọi người sáng suốt, đã biết ai phải ai trái, đều lên tiếng chê bai hai chị em, con nhà giàu mà nết lại xấu. Và tất nhiên Diễm Anh là người sốt sắng bảo vệ bạn thân Ái Lan hơn ai hết.
Kể từ ngày đó, Bích Mai, Bích Đào để tâm hận thù Lan, Anh ghê gớm.
Ái Lan vừa bước vào trong gian nhà bếp vừa nói với chị Năm Dậu :
- Trưa nay em không ăn cơm nhà nghe chị Năm ! Bữa cơm chiều ăn món gì, em đã ghi rõ trên bảng, thịt cá, rau đậu, cà chua ở trong tủ lạnh đủ hết đó, nghe chị Năm. Chị khỏi phải đi chợ nghe !
Dứt lời, Ái Lan bước ra sân, sau khi đã khép chặt cánh cửa phòng khách. Em xuống nhà để xe nơi cuối vườn, đạp cho máy nổ chiếc Vespa xinh xinh mới tinh, ông Minh mua cho em trong dịp lễ sinh nhật. Chiếc xe êm êm lướt ra khỏi vườn cây trái, vượt qua cổng lớn, trực chỉ công trường Hòa Bình, trung tâm thành phố. Lượn quanh công trường Hòa Bình một vòng em cho xe lao xuống dốc Duy Tân. Hết dốc, quẹo tay trái, Ái Lan quay hết tay ga phóng trong chớp mắt đã tới chợ.
Chợ Đà Lạt là nơi tập trung mọi hoạt động buôn bán trong toàn thị xã. Chợ có ba tầng. Tầng dưới cùng là nơi bán thịt thà, cá mú, rau trái, đủ loại thổ sản, nhất là hoa và dâu, mận. Những cành thược dược nhiều bông to bằng cái đĩa đủ màu sắc : tím, đỏ, vàng. Những bông hồng cánh mướt như nhung, to và đẹp, có thể nói là chưa có loại hồng nào to và đẹp hơn.
Ái Lan tạt vào một trong những gian hàng mua mấy thứ lặt vặt. Đoạn em đặt bước trên cầu thang xi măng lên lầu hai : nơi dành riêng cho những gian hàng bán quần áo, tơ lụa, vải vóc. Ái Lan thường hay mua tại gian hàng Tinh Hoa. Hàng ở đây bao giờ cũng tốt, đẹp hơn tất cả, tuy giá cả có hơi cao so với các gian hàng khác. Qua dãy tủ kính, em chưa tìm thấy cái món muốn mua : một chiếc áo len dài tay, cao cổ, thật ấm. Đà Lạt năm nay lạnh hơn nhiều, so với mấy năm trước.
Gặp ngày nghỉ, gian hàng Tinh Hoa sáng hôm nay đông khách tới mức chen chân không lọt. Nhân viên bán hàng tíu tít chạy hết đầu này tới đầu kia, chỗ này chưa xong, chỗ kia đã gọi rối rít.
Chờ được một cô bán hàng không phải chuyện dễ dàng và mau chóng gì. Ái Lan đành phải ngồi tạm xuống một chiếc ghế đẩu ở gần đó. Và em đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh buôn bán nhộn nhịp bao quanh. Chưa đầy năm phút sau, bỗng em chú ý tới hai cô khách hàng cũng ở trong tình trạng chờ đợi như em. Nhưng họ khác em ở chỗ là không bình tĩnh chờ đợi mà lại tỏ lộ sự sốt ruột một cách khá ầm ĩ. Tiếng dậm gót giầy, tiếng nói bô bô bực tức của họ, khiến Ái Lan bất giác ngẩng đầu lên : hai cô mua hàng thiếu kiên nhẫn đó, chẳng phải ai xa lạ ! Chính là Bích Mai và Bích Đào, hai cô con gái cưng của ông Phạm Văn Phàm.
Hai cô con gái nhà giàu đang gay gỗ to tiếng với nhân viên chỉ huy các cô bán hàng tại khu quầy bán quần áo. Bích Đào nói như hét lên :
- Yêu cầu ông sai người tới chọn áo cho chúng tôi ngay lập tức ! Ông phải biết rằng chúng tôi đã phải chờ có tới mười phút rồi đó, nghe !
Người đàn ông phụ trách quầy hàng nói năng rất nhã nhặn.
- Hai cô thông cảm giùm ! Tôi cũng không thể làm gì hơn được ! Các cô tới sau, xin cảm phiền chờ tới lượt ! Khách hàng tới trước, chúng tôi bắt buộc phải tiếp trước chứ ạ ! - Ông ta mỉm một nụ cười lịch sự, có ý làm vui lòng hai cô gái. - Sao sáng nay khách mua ở đâu mà đông quá vậy ! Thành thử ...
Bích Mai giọng nói thật xấc xược cắt lời người chủ quầy :
- À, cái nhà ông này ! Chắc ông không biết chúng tôi là con nhà ai hả ?
Tiếng nói người đàn ông trầm hẳn xuống, xen lẫn đôi chút mỏi mệt :
- Dạ, chúng tôi biết rõ lắm chứ ạ ! Vâng để tôi ráng... cho một cô tới tiếp các cô ngay ! Hai cô chờ giùm chút xíu !
Giọng nói cô gái nghe lạnh như nước đá :
- Chúng tôi không quen chờ đợi !
Cô em hùa theo cô chị :
- Nhà hàng gì đâu mà kỳ dữ vậy ! Ông chắc cũng biết là ba tôi có nhiều phần hùn bao thầu cả khu tầng lầu hai này chứ hả ? Ngay đến ông Tinh Hoa cũng còn không dám có điều trái ý chị em tôi kia, huống hồ là ông. Chúng tôi chỉ bảo ông chủ một tiếng là ông mất việc làm liền, ông nên nhớ như vậy, nghe !
Người trưởng quầy giận run người, nhưng giọng nói ông ta vẫn giữ được bình tĩnh :
- Rất tiếc là chúng tôi không thể làm khác được. Quy củ của nhà hàng Tinh Hoa trước thế nào, thì sau vẫn thế, nghĩa là : khách mua tới trước thì được tiếp trước, khách đến sau là phải chờ đến lượt.
Bích Đào khoa tay phác một cử chỉ khinh khi. Đôi mắt cô ta loáng lên tia sáng phẫn nộ. Bộ áo đầm cô mặc trên người rất đắt tiền, nhưng không nhờ thế mà cô trở thành xinh đẹp dễ thương được. Vóc người cao nhưng gầy ốm tong teo. Bộ mặt chẳng có một nét nào có thể gọi là đẹp, lại còn luôn luôn đượm vẻ kiêu căng, hợm hĩnh, thêm sự giận dữ lúc này làm cho nhăn nhó khó coi vô cùng.
Còn Bích Mai thì khá hơn, nhưng vẻ mặt không có chút nào phúc hậu gây được cảm tình. Điệu bộ, nói năng rất kiểu cách khiến ai nghe cũng phải khó chịu, nếu không thì cũng phát phì cười. Bà mẹ không mấy chú trọng đến việc học của các con mà chỉ chăm chăm để ý cho con ăn sang mặc đẹp đặng lên mặt với mọi người.
Bích Mai, Bích Đào hơn Ái Lan tới hai, ba tuổi vẫn còn lẹt đẹt ngồi cùng lớp mà học hành cũng không có gì tỏ ra xuất sắc cả. Chỉ giỏi làm bộ làm tịch ỷ thế con nhà giàu, chẳng thân thiết được với ai nên cũng ít người thân thiết với, nên hai chị em rất ít bạn.
Giờ đây, khi vừa vùng vằng quay lưng lại phía ông phụ trách quầy quần áo, hai chị em Mai, Đào chợt ngó thấy Ái Lan. Vốn sinh trưởng trong một gia đình lễ giáo, có thói quen tốt là lễ độ với tất cả mọi người, Ái Lan nhẹ gật đầu chào. Bích Mai hất hàm trả lễ, nét mặt lạnh lùng không nói một tiếng, trong khi Bích Đào mắt vẫn nhìn thằng coi như Ái Lan không có mặt ở đây vậy.
Ái Lan thầm nhủ :
- Thật là phách lối kỳ cục vô cùng ! Lần sau có gặp mình cũng sẽ làm lơ luôn !
Ngay lúc đó, một cô bán hàng đi tới. Lập tức hai chị em cô gái xáp lại to tiếng trách cứ tại sao lại để phải chờ đợi lâu vậy. Ái Lan ngầm đưa mắt theo dõi quang cảnh thì thấy cô làm công nhẫn nhục chịu đựng và khéo léo đưa cho hai chị em Mai, Đào mấy mẫu áo nhung sa-tanh rất đẹp. Nhưng hai cô gái vẫn còn cau có chỉ liếc sơ tia mắt ngó qua. Cô bán nàng lại đưa ra một bộ bằng len, màu hồng nhạt :
- Dạ, đây kiểu này và màu này hiện đang thịnh hành lắm ! Thiếu nữ Sài Gòn mặc đi dạo phố rất nhiều. Theo đúng kiểu của Ba Lê đó thưa hai cô !
Bích Đào nhấc chiếc áo, nhưng cũng lại chỉ ngó rồi tiện tay vắt luôn lên một cái ghế dựa gần đó. Chiếc áo bị để một cách cẩu thả, tuột ngay xuống sàn nhà, ụn thành một đống. Cô khách khó tính không hề có một cử động gì để giữ hoặc lượm chiếc áo mới quí giá đó lên, mà lại còn quay ngoắt đi đưa mắt ngắm nhìn một vài kiểu áo khác. Cô bán hàng sững sờ, luống cuống lo sợ đưa tia mắt bối rối nhìn xuống chiếc áo len hồng, nhàu nát đang bị bước chân lơ đễnh của Bích Đào dẫm lên, lấm bẩn hết. Sự việc xảy ra lọt vào tầm mắt quan sát của Ái Lan không sót một chi tiết. Em thấy lòng giận sôi lên, vội vàng đứng phắt dậy, bước nhanh tới đầu dãy tủ kính đằng kia cho khuất mắt, đỡ bực mình.
Một lúc sau, khi Ái Lan quay về chỗ ngồi thì hai chị em Mai Đào cũng đang sửa soạn bỏ đi, không mua một thứ gì hết. Đi ngang chỗ Ái Lan, Bích Đào cánh tay vung vẩy, nơi chốn đông đảo mà vẫn nghênh ngang coi như chỗ không người, đụng ngay vào em. Như người khác thì đã mỉm cười xã giao xin lỗi một tiếng là êm đẹp cả. Trái hẳn, cô gái kém giáo dục lại còn hất mặt nhìn Ái Lan mà cười khẩy :
- Đi đứng cẩn thận một chút nghe cô bé !
Ái Lan cắn chặt vành môi cố giữ cho khỏi bật ra một câu chua chát để trả lời. Đưa mắt khinh bỉ, em nhìn theo hai chị em Mai Đào đang vênh váo tiến về phía cầu thang. Và Ái Lan tự nhủ :
- Hai con nhỏ kỳ khôi thiệt tình ! Không trách ai cũng ghét !
Bỗng một cô bán hàng bước tới tươi cười tiếp Ái Lan. Đúng người con gái mấy phút trước đây đã tiếp hai chị em Mai Đào.
Cô ta đưa cho em coi một chiếc áo len dài tay, cổ cao, màu đen nhánh mịn màng. Đúng sở thích, Ái Lan yêu cầu cô cho phép mặc thử. Cô bán hàng vui vẻ đưa Ái Lan vào phòng thử áo. Nhìn vào tấm gương lớn, hình ảnh một cô nữ sinh khỏe mạnh tươi tắn hiện ra rõ rệt. Chiếc áo len mới, mặc vừa khít, càng làm tôn màu da trắng như trứng gà bóc và đôi má đượm nắng hanh ửng hồng tự nhiên.
Cô bán hàng, ngay từ phút đầu tiếp Ái Lan, đã có cảm tình với ngôn ngữ dịu dàng của em. Nay đối diện với hình ảnh vui tươi xinh xắn trong tấm áo len mới, cô hân hoan trò chuyện :
- Trời ơi ! Cô biết không mỗi lần hai chị em Bích Mai, Bích Đào tới mua hàng là tụi tôi ngán quá vậy đó ! Con gái ông Phàm khó tính nổi tiếng ở Thành phố Đà Lạt này đó cô !
- Tôi biết ! Rồi ra không còn ai thương nổi hai chị em cô ấy đâu ! Kỳ quá ! Họ cứ tưởng là mọi người ai ai cũng phải dưới quyền sai khiến của họ hết đó !
Cô bán hàng mỉm cười thật buồn :
- Và rồi tới khi ông bố được hưởng trọn cái gia tài vĩ đại của cụ Doanh nữa thì không biết còn lên mặt tới mức nào nữa. - Cô hạ thấp giọng : - Nghe đâu việc này còn chưa ngã ngũ ra sao mà xem chừng cả nhà các cô ta đã có vẻ hí hửng lắm rồi đó, cô ạ ! Có một hôm, tôi nghe thấy cô Bích Mai bảo em rằng, khi nào ông Chưởng Khế và mấy ông luật sư có một quyết định chung thì trắng đen mới rõ ? Theo tôi và một số bà con cô bác tại Đà Lạt này thì gia đình ông Phàm, ngoài mặt cố làm ra vẻ chắc ăn lắm rồi, nhưng thực ra thì cũng lo sốt vó lên đấy, cô ạ ! Họ chỉ sợ lỡ có tờ di chúc thứ hai của cụ Doanh để lại thật, thì họ sẽ bị mất hết quyền hưởng gia tài của cụ đó !
Ái Lan im lặng nghe chuyện mà không nói một tiếng nào. Tuy còn ít tuổi, em cũng đã biết dè dặt ý tứ, không để bị lôi cuốn say mê vào câu chuyện, lỡ nói câu gì hớ hênh rồi lại đôi co rắc rối làm phiền lòng người lớn. Và quả nhiên sự im lặng của em đã có lợi. Điều em vừa được nghe từ miệng cô bán hàng đã khiến em vui mừng vô hạn. Gia đình ông Phạm văn Phàm có lo lắng thật. Và tại sao họ lo lắng ? Vì họ tin rằng đã có một tờ di chúc thứ hai của cụ Doanh làm tiếp theo và tờ này biết đâu lại chằng trái hẳn với tờ trước. Thêm nữa, mấy người bà con nghèo khổ của cụ Doanh cũng không dại gì mà chịu ngồi khoanh tay. Họ sẽ khiếu nại với pháp luật để đòi hỏi quyền lợi của họ chứ.
Ái Lan nhận hộp áo len mới đi ra quầy trả tiền. Em chợt nhận ra là mặt trời đã gần tới đỉnh đầu. Chân bước vội vã, em tiến về phía cầu thang xuống lấy xe :
- Phải lẹ lẹ một chút mới được, kẻo ba lại phải chờ đợi !
Cũng may là văn phòng làm việc của luật sư Minh ở cách chợ không xa. Năm phút sau, Ái Lan đã tới trước cửa. Vừa kịp ông Minh cũng đang sửa soạn bước ra.
- Sao ba ? Luật sư Công có nhận lời mời của ba không, ba ?
- Có ! Trưa hôm nay ông Công sẽ ăn cơm với ba ở nhà hàng Nam Sơn ! À... này Ái Lan ! con liệu xem... có nên dò hỏi luật sư Công về chuyện gia tài của cụ Doanh không hả con ?
- Nên lắm chớ, ba ! À ba ơi ! chuyện này mỗi lúc lại càng trở nên ly kỳ lắm ba à ! Chưa biết nói sao cho rõ ra cái gì đã làm cho con tin chắc, nhưng... nhất định là cụ già Doanh quả đã viết tờ di chúc thứ hai rồi đó, ba à !
Luật sư Minh bất giác mỉm cười :
- Phải công nhận là trực giác của con đã nhiều lần trở thành sự thực rồi. Vậy ba cũng phải cố gắng hết sức dò dẫm xem luật sư Công có biết tí gì về chuyện này không mới được ! Nhớ nghe con ! Nhớ đừng có để lộ liễu cái ý muốn thâu lượm tin tức ra nghe con ! Ông khách của chúng ta mà biết được cái lý do tại sao cha con mình mời ông ấy ăn cơm thì ... hỏng cả đấy, nghe !
Ái Lan bật cười :
- Ba yên trí đi, ba ! Con sẽ ngồi im thin thít như một... bức hình vậy đó.
Nhà hàng Nam Sơn chỉ cách văn phòng luật sư Minh có mỗi con đường dốc Minh Mạng. Hai cha con để xe trước cửa văn phòng rồi đi bộ. Tới nơi, đã thấy luật sư Công ở đó rồi. Ông Minh giới thiệu con gái với bạn. Đoạn cả ba tiến vào giữa gian phòng rộng rãi của nhà hàng, ngồi vào một cái bàn trải khăn trắng dành sẵn.
Câu chuyện trao đổi giữa hai người lớn chỉ loanh quanh mấy vấn đề thời tiết, mùa màng, rau cỏ, dâu, mận tại Đà Lạt. Chán rồi hai ông lại nhắc nhở đến những kỷ niệm ngày xưa, hồi còn theo học trường Đại Học Luật Khoa, tới lúc bắt đầu đặt những bước chân bỡ ngỡ vào ngành Pháp chế Tố tụng. Bữa cơm cứ tàn dần theo với câu chuyện nở như bắp rang. Các món ăn vơi dần, khiến trong lòng Ái Lan nóng như lửa đốt, mà hai ông luật sư vẫn chưa đả động gì đến vấn đề em mong mỏi, không khác người bị khát khô cổ họng đợi chờ ly nước mát.
Mãi tới khi chiêu đãi viên bưng cà phê lên, mới thấy ông Minh khôn khéo xoay hướng câu chuyện theo chiều hai cha con ước muốn : ông thảo luận với bạn về một vài vụ kiện tụng quan trọng, gay go, mà ông đang cứu xét. Và vờ làm như vô tình, ông đem trường hợp vụ gia tài của cụ Doanh ra làm thí dụ :
- Như cái chuyện thừa kế gia sản của cụ Phạm Tú Doanh chẳng hạn. Vì không để ý đi sâu vào chi tiết, thành thử tôi cũng chả hiểu là gia đình ông Phàm đã bắt đầu hưởng dụng của cải của ông anh họ chưa... À, tôi lại còn nghe có người nói là mấy người bà con nghèo khổ của cụ Doanh có ý định khiếu nại về tờ di chúc thứ nhất hiện ở trong tay ông Phàm đấy !
Mấy câu nói có mục đích "gợi chuyện" của ông Minh hình như không đem lại kết quả như ý hai cha con mong muốn mà lại chỉ có tác đụng đem lại... sự im lặng. Ái Lan ngầm lo ngay ngáy : luật sư Công có ý không muốn gợi chuyện gia tài của cụ Doanh !
Y như rằng, luật sư Công lên tiếng, như có ý nói lảng ra :
- Thế à ! Riêng tôi, tôi cũng chẳng biết gì hơn anh, vì lẽ tôi chẳng có nhiệm vụ giải quyết việc này. Có điều là hiện tôi cũng đang nóng lòng chờ xem sự kiện sẽ diễn tiến ra sao. Theo ý tôi thì tờ di chúc cụ Doanh để lại cho ông Phạm rất hợp pháp, không thể làm gì được đâu ?
- Tức là gia đình Phạm văn Phàm sẽ thừa hưởng toàn phần di sản ?
- Đúng như vậy !... Trừ phi... trừ phi có lời di ngôn nào khác của người chết nhằm tiêu hủy tờ di chúc hiện tại mà ông Phàm đang nắm giữ !
Luật sư Minh làm ra vẻ ngạc nhiên :
- Ủa ! vậy ra anh cũng tin là cụ già Doanh đã có viết tờ di chúc thứ hai ?
Luật sư Công ngập ngừng thấy rõ, không còn biết trả lời sao cho tiện. Cuối cùng, đột nhiên trên gương mặt ông thoáng vẻ quyết định, đưa nhanh tia mắt nhìn quanh vòng, và ông hạ thấp giọng :
- Thú thực với anh, tôi rất ngại câu chuyện bị vỡ rùm beng thêm khó ra.
Ông Minh đoán biết được ngay niềm lo ngại của bạn :
- Anh có thể tin tưởng vào sự kín miệng của chúng tôi ! Cả con cháu Ái Lan cũng vậy ! Nó giống tôi ở cái điểm biết "ngậm tăm", cậy răng cũng không nói, nếu cần.
- Vậy thì được ? Đây này anh Minh ! Tôi cho rằng một ngày kia chắc thế nào tờ di chúc thứ hai cũng xuất hiện. Anh dư biết là gia đình Phạm Văn Phàm, khi đã thu vào trong tay tất cả của chìm của nổi của cụ Doanh rồi, liền thẳng tay đối xử tàn tệ với người anh họ già lão cô độc ấy. Cách đây khoảng một năm, cụ Doanh đã mò đến tìm tôi tại văn phòng, và cho biết là cụ có ý định lập một lá chúc thư mới để truất quyền thừa hưởng gia tài của tên Phàm, không cho một xu nào nữa. Xem ý thì cụ già có vẻ cương quyết lắm. Cứ hỏi đi hỏi lại tôi cách thức thực hiện ý định đó ra làm sao. Tôi đã chỉ dẫn cho ông cụ đáng thương ấy mọi chi tiết rành rẽ. Xong rồi cụ già ra về, hẹn với tôi sẽ đem đủ tài liệu đến cho tôi coi giùm sau khi làm xong.
Luật sư Minh mừng quýnh lên và ngạc nhiên thực sự :
- Nếu vậy thì hiện anh đang nắm giữ cái giấy tờ quý báu đó trong tay ?
- Không ! Không có, thế mới rắc rối chứ, anh Minh ! Cụ già tuy hẹn với tôi, nhưng về sau cụ ấy đâu có tới và rồi tôi cũng chẳng hiểu là ông cụ có đem điều dự định ra thi hành hay không nữa !
- Cho dù cụ ấy có thực hiện rồi đi nữa, thì tôi cũng e rằng giấy tờ do chính tay ông cụ làm ra, sẽ không đúng thể thức đâu.
- Không ngại điều đó đâu anh ơi ! Cụ Doanh, tiếng thế, nhưng bản tính rất cẩn thận chu đáo. Cụ đã tỉ mỉ ghi từng lời chỉ dẫn của tôi vào sổ tay kia mà !
- Tôi cũng mong được như thế ! Vì nếu sơ sót, ông Phàm sẽ tấn công thật mạnh vào những điều sơ hở rồi họ nhờ pháp luật can thiệp để hủy bỏ tờ di chúc mới đó cho coi.
- Anh nói đúng ! Và theo tôi thì trong tình thế hiện tại, mình cần phải hết sức dè dặt khôn ngoan, không được để lộ một điểm gì hết nghe ! Bọn nhà Phàm có được hưởng trọn gia tài hay không, việc gì phải đến rồi sẽ đến ! Đừng cựa quậy vô ích làm chi, phải không anh ? Cựa lắm chỉ thêm trầy vẩy, chẳng có lợi gì cho ai ! Này nhé : so với các đối thủ, thì nhà ông Phàm lợi thế hơn, vì đã giàu có lớn, dư sức theo kiện. Trong khi đó thì mấy người bà con nghèo túng của cụ Doanh chạy ăn ngày hai bữa cũng đã mệt rồi. Vả lại, dù ra tới Tòa, mấy kẻ đáng thương đó cũng chỉ có thể khiếu nại rằng hiện đã có một tờ di chúc mới của người chết và yêu cầu Tòa cho thi hành mọi khoản thỉnh nguyện cụ Doanh đã ghi trong đó, nghĩa là hủy bỏ quyền hưởng gia tài trong tay ông Phàm. Thế rồi khi Tòa hỏi tờ di chúc đó đâu, thử hỏi họ lấy gì làm bằng cớ, phải không anh ?
Ái Lan im lặng ngồi nghe luật sư Công nói chuyện. Vẻ mặt em làm ra bộ thản nhiên như không, coi lời đối thoại của ông Công và ông Minh là chuyện quan trọng thuộc phạm vi người lớn, mình còn nhỏ tuổi chưa thể hiểu được. Kỳ thực, tim em đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Hai ông luật sư nói thêm dăm ba câu chuyện vui vẻ nữa, rồi ông Minh mời chủ nhà hàng tính tiền. Ba người rời bàn, mở cửa bước ra ngoài hè phố. Luật sư Công thân mật cám ơn và từ giã hai cha con Ái Lan.
Khi chỉ còn lại hai người, ông Minh hỏi con gái :
- Thế nào ? Con gái ba ! Như vậy con đã hài lòng chưa ?
- Thú lắm ba ơi ! Thật đúng như lời con nói ! Đúng là đã có tờ di chúc thứ hai rồi đó !
- Chưa chắc gì đâu, con à ! Một, có thể là cụ Doanh nói xong lại để đấy, không thực hiện điều đã dự định. Hai là cũng có thể ông cụ viết xong rồi lại tự tay hủy bỏ đi chăng !
- À, vâng ! Có thể như thế lắm ! Nhưng riêng con thì con không tin là mọi việc đã xảy ra như thế. Vì lẽ, sau khi biết rõ lòng dạ xấu xa của ông Phàm cụ nhất quyết tìm cách tước quyền thừa hưởng gia tài mà cụ đã lỡ cho ông. Có thể nói, ông cụ đã ghét hận gia đình ông Phàm một cách ghê gớm. Do đó, con tin rằng cụ Doanh đã lập xong tờ di chúc mới đó rồi mà cụ cất giấu ở một chỗ nào kín lắm, chỉ riêng mình cụ biết. Trời ơi ! Phen này mà con tìm ra được thì … phải biết !
Ông Minh trầm ngâm sắc mặt :
- Hừ ! Tìm thấy được tờ di chúc mới đó ! Thật khác nào như đáy biển mò kim đâu con ! Ái Lan à ! Thiệt tình ba khuyên con nên quên chuyện này đi thì hơn !
Cô bé vẫn một mực "cứng đầu" :
- Ô kìa ! Ba ơi ! Ba bảo con nên bỏ câu chuyện này đi hả ba ! Bỏ sao được, ba ! Một khi còn chưa biết được sự thực về cái tờ giấy quan trọng đó ! ...
- Thôi được ! Tùy con ! Nếu con thấy thích, thì con cứ việc làm ! Nhưng riêng ba, thì ba có cảm tưởng là con đang bị làm một bài toán không có đáp số đó. Hừ ! Khám phá, truy tầm một tài liệu chưa chắc gì có thật ! Mà ngay từ lúc khởi sự không có được chút xíu ánh sáng nào. Đúng là một con số không !
Ái Lan chợt cười rộ lên. Giọng em thích thú :
- Không sao, con sẽ tìm cách mà, ba ! Ba phải cho con đủ ngày giờ chứ. Và rồi ba sẽ biết.
Tuy vậy, sau khi luật sư Minh đi rồi, ngồi trên xe Vespa lái về nhà, một vài ý nghĩ hoài nghi bắt đầu nhen nhúm trong đầu óc Ái Lan. Em nhận thấy rõ là mọi sự kiện có vẻ như bất lợi cho việc của em khiến em cứ phải băn khoăn tự hỏi : "Không biết nên bắt đầu từ đâu, khởi sự tìm tòi từ điểm nào và dò hỏi ra làm sao đây ?". Ba nói đúng : Sứ mạng của em quả thật bắt đầu từ số "không" !
Nhưng trái tim dũng cảm của Ái Lan như lên tiếng :
- Ối ! Sợ quái gì ? Chẳng có gì là đáng ngại hết ! Nếu tờ di chúc thứ hai này mà có thật, mình quyết phải tìm ra bằng được, và mong sao nó không làm lợi cho những kẻ không xứng đáng như bọn Phạm Văn Phàm, mà lại đem hạnh phúc tới cho những người có tấm lòng vàng trong manh áo rách !