Tủ sách Tuổi Hoa - 1972
Nguồn: ANH THƯ sưu tầm và đánh máy
-----------------------
Thực hiện eBook: Nguyễn Hữu Minh
(Hình bìa: ĐÈN BIỂN sưu tầm)
Chương 1
Uyên ngồi thu gọn trên giường, cằm chống lên cánh tay tì trên cửa sổ, nhìn trời đang mưa. Trận mưa dai dẳng kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ vẫn chưa chịu dứt hẳn! Ý định ra phố của Uyên đành hoãn lại vì cho dù trời có quang tạnh, Uyên cũng rất ngại ngùng khi phải đặt chân xuống những vũng nước trống chẳng có thẩm mỹ tí nào.
Trận mưa đầu mùa đối với Uyên thật dễ thương vì dù sao nó cũng xa vắng Uyên bẵng đi hàng mấy tháng trời. Những buổi chiều thanh thản như hôm nay, Uyên thích ngồi thu mình ở một góc giường nhìn những giọt nước mưa trắng xóa rớt đều trên mặt đường tạo thành một âm thanh nghe ray rứt, nhức buốt tim gan.
Mặt đường bóng loáng như vừa được tắm gội sạch sẽ. Chỉ có từ đầu con hẻm vào đây - đoạn đường khoảng mười lăm thước - là trông bẩn thỉu, lụt lội một cách thảm hại. Người dễ tính đến đâu đi chăng nữa cũng phải bực mình. Cũng may nhà Uyên chỉ cách mặt đường có mười lăm thước. Giá mà ở tít trong cùng hẻm thì thật không còn gì khổ bằng.
Tiếng lội nước bì bõm của vài người trong hẻm đi ra khiến Uyên liên tưởng đến âm thanh quái đản của một cuốn phim kinh dị mà đã có một lần Uyên được xem.
Trẻ con trong xóm bắt đầu túa ra nghịch ngợm trên vũng nước đục ngầu bẩn thỉu mà Uyên vẫn thường gọi đùa la "piscine công cộng". Thế giới hồn nhiên của tuổi ấu thơ! Chúng chưa có đủ trí khôn để ý thức được rằng thế nào là vệ sinh.
Mùi cống rãnh xông lên làm Uyên khó chịu. Uyên đưa tay hất nhẹ những sợi tóc phủ xòa trước mặt ra đằng sau; thật vô tình, Uyên nhìn thấy vẻ đẹp của mình trong gương chiếc tủ dựng sát tường, ngay đầu giường Uyên.
Uyên nổi tiếng là đẹp nhất trường. Chức "hoa khôi" mà bạn bè đặt cho Uyên quả không ngoa chút nào. Uyên sung sướng và thầm hãnh diện mỗi khi được ai ca tụng vẻ đẹp của mình. Mái tóc cắt ngắn hợp với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu tròn đen láy, sống mũi cao, đôi môi xinh xắn, đỏ mịn, tất cả hợp lại tạo cho Uyên một nét đẹp tự nhiên, lộng lẫy.
Có thể nói rằng Uyên là một đứa con gái sung sướng nhất, hạnh phúc nhất trên đời. Vừa đẹp, vừa học giỏi lại được sinh ra trong một gia đình khá giả. Duy chỉ có một điều khiến Uyên buồn và cảm thấy mình chưa hoàn toàn hạnh phúc đó là Uyên không có anh chị em chi cả.
Bố mẹ chỉ có độc nhất một mình Uyên vì thế Uyên được chiều chuộng hết mực, muốn gì được nấy. Nhưng tất cả đối với Uyên đều trở nên vô nghĩa. Uyên không ham thích bất cứ một thứ gì ngoài một ước muốn duy nhất: Uyên cũng có đông em như tất cả những đứa bạn cùng lớp. Ước muốn thật tầm thường nhưng đối với gia đình Uyên đó là cả một vấn đề.
Bố mẹ Uyên khổ tâm không ít mỗi khi Uyên nhắc đến chuyện này. Nhưng biết làm sao hơn khi số trời đã định cho gia đình Uyên như vậy.
Căn nhà không lấy gì làm to tát nhưng Uyên có cảm tưởng nó rộng lớn vô cùng. Nhất là những buổi như hôm nay. Bố Uyên thì ngày nào cũng như ngày nấy, đi làm từ sáng sớm và mãi đến chiều tối mới về. Hàng ngày chỉ có hai mẹ con ở nhà, nếu buồn, Uyên lân la đến gần mẹ, gợi hết chuyện này sang chuyện khác để căn nhà bớt lặng lẽ hơn.
Thỉnh thoảng có một hôm mẹ đi vắng - như hôm nay chẳng hạn - Uyên không biết làm gì hơn là ngồi ủ rũ, nghe cô đơn về vây hãm.
Mẹ Uyên có việc phải về nhà bác Uyên ở Bảo lộc từ sáng sớm. Hình như hôm nay là ngày giỗ bà ngoại Uyên thì phải. Còn lại một mình ở nhà, Uyên cảm thấy buồn và lo sợ phập phồng bởi cái không khí vắng vẻ trong nhà.
Uyên định khoác áo thả bộ ra phố, đi chơi cho khuây khỏa, định bụng đến giờ tan sở Uyên mới trở về. Nhưng chưa kịp thực hành ý định thì trời đổ mưa như trút nước, Uyên đành ngồi bó gối trên giường nhìn trời vu vơ.
Trời tạnh hẳn sau một trận mưa dài gần ba tiếng. Uyên nhìn đồng hồ: đã bốn giờ hơn. Thế là sắp hết một buổi chiều. Uyên uể oải đứng dậy, quơ chân tìm đôi dép dưới gầm giường, bước xuống nhà.
Uyên đứng ở chân thang gác, phân vân không biết phải làm gì để giết nốt thì giờ còn lại. Cuối cùng Uyên bước trở ra phòng khách, ôm cây đàn guitar vào lòng, vừa đàn vừa hát những bản nhạc sinh hoạt của phong trào du ca. "Hy vọng đã vươn lên.trong màn đêm." Tiếng hát của Uyên hòa nhịp với tiếng đàn thật hùng hồn, lôi cuốn như đang thúc bách mọi người cùng vùng dậy khai phá, xây dựng lại quê hương đổ nát, điêu tàn.
Uyên hát thật hăng say như chính Uyên đang châm những ngọn lửa soi đường trong lòng dân chúng. Uyên hát quên mệt như chính Uyên đang tham dự công tác của đoàn thanh niên sinh viên học sinh Nguồn sống.
Trẻ con trong xóm nghe Uyên hát, ngưng đùa nghịch, bu quanh cửa sổ cất tiếng hát theo. Uyên vui lây với cái không khí nhộn nhịp bất ngờ đó.
Tiếng đàn vừa dứt cùng lúc có tiếng gõ cửa, Uyên hỏi vọng ra:
- Ai đó?
- Ngy đây!
Nghe tiếng đáp, Uyên mừng quýnh, quăng vội cây đàn trên lòng salon, chạy ra mở cửa cho Ngy.
- Hèn gì trời mưa to!
Ngy ngạc nhiên:
- Hử?
Uyên cười:
- Hôm nay mày đến nhà tao thành thử trời mưa to quá.
Ngy đập vào vai bạn:
- Con quỉ! Làm gì mà nhộn thế?
- Buồn quá lôi đàn ra gãy chơi!...Vào nhà đã nào.
Ngy theo Uyên bước vào:
- Tao tưởng mày đang sinh hoạt chứ!
Uyên thu dọn báo chí trên bàn:
- Ừ mà cũng đang sinh hoạt thật.
- Sinh hoạt với ai?
- Lũ trẻ con trong xóm.
Ngy mỉm cười, ngó dáo dác:
- Bác gái đâu rồi?
- Mẹ tao có việc về Bảo lộc từ sáng sớm.
- Hèn gì mà nhà cửa vắng quá.
- Tao "hãi" nhất cái không khí này. Định đi chơi thì trời mưa.
- Cũng may!
- May cái gì?
- Nhờ trời mưa to tao mới gặp mày!
Cả hai cùng cười. Ngy là bạn cùng lớp thân nhất của Uyên. Bạn bè gọi Ngy là "cây gạo" vì Ngy rất siêng học, ít đi chơi; khi nào có việc gì cần lắm mới thấy Ngy xách xe ra đường.
Trong lớp Ngy, Uyên và Diễm Hương là ba đứa học trò giỏi nhất nên được thầy cô cưng không thể tưởng.
Chỉ còn không đầy một tháng nữa là đến hè. Năm nay không phải là năm thi nên trông các cô có vẻ thảnh thơi chứ không bận rộn, hồi hộp như các đàn chị. Sang năm Ngy và Uyên thi Tú Tài I nên cả hai đang dự định xin phép gia đình cho đi chơi một chuyến thật xa trong dịp hè này cho thỏa chí. Mùa hè này là cơ hội đi chơi lần cuối đối với Uyên vì kể từ năm tới, cả hai sẽ thi cử liên miên, không có năm nào là năm không phải thi cả.
Uyên đang dự định rủ Ngy lên Đà lạt vì thành phố này vẫn có tiếng là đẹp, mộng mơ và là nơi dừng chân lý tưởng nhất của du khách. Thành phố Đà lạt không có gì xa lạ đối với Uyên nhưng Uyên vẫn thích đặt chân đến vì Uyên yêu nó kinh khủng và hình như nó có một sức lôi cuốn Uyên mà Uyên không thể cưỡng lại được.
- Nghĩ gì đấy Uyên?
- Tao đang nghĩ đến thành phố Đà lạt.
- Mày sốt ruột lắm hả?
- Ừ! Ba tuần nữa đâu có là bao mày nhỉ!
- Thoáng cái đến ngay.
- Mày xin phép hai bác chưa?
- Rồi!...Mày định bao giờ đỉ
- Khoảng đầu tháng bảy.
- Lãnh thưởng xong chuẩn bị đi liền?
- Ừ! À mà Ngy này! Mày nhắc tao mới nhớ. Hôm nào phát thưởng?
- Mười tám tháng sáu.
- Chắc chắn không?
- Chắc!
- Ai bảo mày thế?
- Cô Nguyệt.
- Mày đến nhà cô Nguyệt?
- Ừ!
- Có xem điểm cho tao không?
- Khỏi nói. Tao đến cộng điểm dùm cô mà!
Uyên nôn nóng:
- Toàn niên tao hạng mấy?
Ngy trêu Uyên:
- Từ từ! Đi đâu mà gấp vậy?
Uyên nhăn nhó:
- Con quỉ! Nói mau đi. Tao đang hồi hộp gần chết đây này.
Ngy hắng giọng:
- Khoan! Tao chưa nói vì mày chưa làm tròn bổn phận.
Uyên cáu sườn hỏi gắt:
- Bổn phận gì?
- Bổn phận tiếp khách.
Uyên suy nghĩ khoảng nửa phút:
- À, ừ quên mất! Xin lỗi nghe!
Nói xong Uyên chạy vào nhà pha nước, một lát sau Uyên trở ra với hai ly sirop cam trên tay. Uyên hỏi:
- Mãi nói chuyện tao quên mất. Mày đến tao có việc gì không?
Ngy cầm thìa khoắng ly nước:
- Thiện chí!
Uyên chăm chú:
- Nói đi!
- Ở nhà cô Nguyệt về, ghé qua mày báo tin vui.
- Tin gì?
- Năm nay tao với mày lại đồng hạng.
Uyên mừng quá, vỗ tay đôm đốp:
- Hạng nhất hả?
- Ừ!
Uyên nhìn Ngy, ánh mắt thật vui:
- Tao vui quá Ngy ơi!
Ngy đáp:
- Tao cũng vậy!
Điều mà Uyên vẫn hằng trông đợi đã đến như ý muốn của Uyên. Nếu kết quả không đúng như lời Ngy nói thì không còn gì để mà buồn hơn. Chẳng những một mình Uyên buồn mà cả bố mẹ cũng buồn không ít, vì từ lâu bố mẹ vẫn hằng mong muốn Uyên phải là một đứa học trò giỏi nhất lớp, không thua một ai cả.
Có những tháng Uyên đứng thứ hai - sau Ngy - đem phiếu điểm về trình bố mẹ ký, Uyên buồn và lo kinh khủng! Nhưng bố không mắng Uyên và cũng chẳng tỏ vẻ buồn phiền gì mà bố chỉ khuyến khích Uyên tháng sau nên cố gắng hơn tí nữa thôi.
Những lần như vậy Uyên buồn lắm nhưng biết sao hơn khi sức học của Uyên chỉ đến ngần ấy trong khi Ngy cũng là một học trò xuất sắc, thông minh không kém gì Uyên.
Tuy vậy, chưa bao giờ Uyên và Ngy tỏ vẻ ganh ghét lẫn nhau. Những tháng Uyên đứng nhất, Ngy cũng buồn vô cùng nhưng không phải vì thế mà tình bạn hai đứa sứt mẻ. Uyên có cảm tưởng hình như có đôi lúc Uyên đã nhường Ngy và ngược lại Ngy cũng vậy.
Trong lớp, ai cũng nghĩ rằng Uyên và Ngy chỉ đối với nhau bằng một tình bạn giả tạo ngoài mặt chứ thật ra trong lòng cả hai đang ganh ghét lẫn nhau. Uyên cũng không buồn lên tiếng cãi chính bởi vì có nói chắc cũng chẳng ai tin, cứ im lặng là hơn hết. Chính Ngy cũng đã có lần nói cho Uyên nghe như vậy và cả hai tự nhủ "ai muốn nói gì thì nói, miễn mình đối xử với nhau thành thật và thương mến nhau thật lòng thì thôi".
Chuông đồng hồ điểm sáu tiếng. Ngy uống cạn ly nước, đứng dậy:
- Thôi! Tao về.
Uyên giữ bạn:
- Ở chơi tí nữa đã.
- Không được! Tao xin phép mẹ tao đi đến 6:15 thôi.
- Bây giờ mới có 6:00 giờ.
- Ừ! Mới có 6 giờ! Mười lăm phút từ đây về nhà là vừa đúng.
- Con khỉ!
Uyên tiễn bạn ra cửa. Ngy đùa:
- Trời mưa đến nhà mày tao có cảm tưởng như là đi vào con đường lên "thiên thai".
Uyên cười:
- Ừ! Chỉ có mỗi con hẻm là kém thẩm mỹ.
Ngy tiếp:
- Người đẹp thường hay ngự trị ở những xóm bùn lầy nước đọng như thế này.
Uyên bẽn lẽn:
- Tao mà đẹp khỉ gì?
Ngy nguýt:
- Thôi đi cô.
Ngy đạp máy xe, trước khi đi còn quay lại nói một câu:
- Mai nhớ cài thêm cái nơ trên đầu cho nó nổi nghe.
- Để làm gì vậy?
- Lãnh bảng danh dự mà!
Uyên cười, nhìn theo bóng bạn cho đến khi chiếc xe mất hút ngoài đường cái.
Sau khi khóa cửa cẩn thận, Uyên quay vào thu dọn ly tách và xuống bếp lo cơm nước buổi chiều.
Hôm nay chỉ có hai bố con ở nhà, bố đề nghị dắt Uyên vào Chợ Lớn ăn cơm Tàu nhưng Uyên từ chối vì Uyên muốn chính tay Uyên nấu cho bố ăn.
Uyên để ý thấy bố thích ăn món canh chua cá lóc; vì thế hôm nay Uyên nhất định trổ tài nấu món này thật ngon để bố khen Uyên rối rít mới được.
Lúi húi dưới bếp đến gần nửa tiếng, Uyên mới làm xong món cá, sau khi đặt nồi canh lên bếp, Uyên rửa tay sạch sẽ và bước trở lên nhà.
Nhìn đồng hồ, Uyên giật mình thầm hỏi: "Sao hôm nay bố lại về trễ vậy kìa?" Thường thì mọi hôm bố về khoảng 6:20, hôm nào trễ lắm là 6:25. Bây giờ gần 7 giờ rồi mà vẫn chưa thấy bố về! "Hay là có chuyện gì?" Uyên vội vàng xua đuổi những ý nghĩ không hay ra khỏi đầu và mở TV xem để quên đi những nỗi lo sợ đang ám ảnh Uyên.
Thời gian vẫn nặng nề trôi. Kim đồng hồ càng di chuyển thì nỗi lo sợ càng đến với Uyên thật dồn dập. Nóng lòng không chịu được, Uyên tắt TV ra đứng tựa cửa ngóng bố.
Uyên sống trong sự hồi hộp đó đến hai mươi phút mới thấy bóng bố xuất hiện ở đầu hẻm. Uyên mừng muốn khóc nhưng niềm vui chợt tắt khi Uyên thấy khuôn mặt bố buồn thật buồn và Uyên linh cảm hình như có chuyện gì không may đến với bố.
Trống ngực Uyên đập thình thịch, bố nhìn Uyên, Uyên nhìn bố. Tự dưng Uyên câm nín, không thể nói hoặc hỏi bố được một lời.
Bố dìu Uyên vào nhà, đặt Uyên ngồi trong lòng salon rồi bố ngồi xuống cạnh Uyên. Bố vẫn lặng thinh, ôm đầu Uyên áp vào ngực bố; nước mắt Uyên ứa ra, không hiểu Uyên khóc vì lo sợ hay khóc vì sung sướng khi được bố vuốt ve, thương yêu!?
Mãi đến mấy phút sau, Uyên mới mở miệng hỏi bố được một câu:
- Có chuyện gì vậy bố?
Bố không trả lời câu hỏi của Uyên mà bố chỉ kêu lên:
- Con!
Uyên giật mình, đôi mắt mở tròn nhìn bố:
- Bố! Chuyện gì vậy bố? Sao bố buồn vậy bố?
Uyên nhìn thấy đôi mắt bố đỏ ngầu như sắp khóc. Phải nuốt nước bọt đến đôi ba lần, bố mới nói lên tiếng, giọng nghẹn ngào:
- Mẹ con, chết rồi!
- Mẹ!?
Uyên chỉ kịp hét lên một tiếng ngắn ngủi rồi ngất đi trong lòng bố.
Chương 2
Thế là hết! Mẹ Uyên đã chết thật bất ngờ, chết không một lời trăn trối. Uyên không ngờ tai họa lại có thể đến với gia đình Uyên một cách đau đớn như vậy.
Hôm đi, mẹ còn hứa sẽ lên thẳng Đà lạt mua mận về cho Uyên, thế mà mẹ đi luôn rồi, không bao giờ mẹ trở về nữa và chẳng bao giờ Uyên có món quà mẹ cho.
Ba ngày nay, Uyên không có một hạt cơm trong bụng. Uyên chẳng còn thiết cơm nước gì nữa cả. Cứ nghĩ đến mẹ là Uyên lại khóc tức tửi, chỉ muốn đập đầu vào tường chết theo mẹ cho yên thân chứ sống mà thiếu mẹ thì không làm sao Uyên chịu nổi.
Thân hình Uyên bây giờ trông thật tội nghiệp. Khuôn mặt bơ phờ, hốc hác, đôi mắt sưng húp mất thần. Uyên như người mất hồn, miệng lúc nào cũng gọi mẹ và nói lảm nhảm một mình, ai hỏi gì cũng lắc đầu không biết.
Uyên ngồi đó, bên cạnh quan tài của mẹ, thỉnh thoảng lại thấy Uyên gục đầu trên nắp quan tài khóc nức nở. Bác Uyên lúc nào cũng ở bên cạnh vỗ về, an ủi nhưng Uyên chẳng còn nghe thấy gì ngoài những tiếng lùng bùng trong tai và một màn tối đen trước mắt.
Bố Uyên thần sắc cũng sút kém thấy rõ. Phần lo cúng bái, phần lo tiếp khách, không khi nào thấy bố ngồi yên độ khoảng năm phút. Uyên thương bố quá nhưng chẳng biết nói gì hơn bởi vì chính Uyên, Uyên cũng đau khổ vô cùng.
Bố tiến lại gần Uyên vỗ về:
- Đừng khóc nữa con. Đằng nào thì mẹ con cũng đã chết rồi. Thấy con khóc bố đau lòng không chịu được.
- Bố ơi!...
Uyên lại òa khóc to hơn. Chỉ có nước mắt mới giúp Uyên quên đi phần nào đau đớn.
Uyên mơ màng tưởng tượng đến cái chết của mẹ Uyên: "khuôn mặt mẹ thật hiền, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi mẹ Uyên đó! ...Mẹ đang ngồi trên chiếc xe đò từ Saigon đi Bảo lộc. Xe vừa qua Di linh khoảng một cây số, một tiếng nổ vang lên! Xác mẹ văng lên thật cao rồi rơi xuống bất động."
Người ta đã đặt mìn để giết mẹ. Người ta đã giải phóng mẹ về bên kia thế giới. Mẹ ơi! Mẹ có tội tình gì? Nước mắt lại ứa ra, Uyên căm hờn lũ người tàn bạo, khát máu, giết người không gớm tay, quên cả giống nòi, dân tộc. Mẹ Uyên đã chết thật đau đớn, chết mà trên khuôn mặt mẹ còn hiện rõ nét kinh hoàng.
Chỉ còn không đầy năm tiếng đồng hồ nữa, người ta sẽ đem mẹ Uyên vùi sâu dưới lòng đất. Lúc đó mẹ đã vĩnh viễn xa Uyên, không bao giờ Uyên còn thấy mẹ hiện diện trong căn nhà này.
Bây giờ mẹ thật gần nhưng cũng thật xa. Mẹ ở cạnh Uyên đó nhưng không bao giờ Uyên được ôm hình hài mẹ, thân xác mẹ. Không bao giờ Uyên thấy được khuôn mặt yêu dấu dịu hiền của mẹ. Uyên muốn phá tan chiếc hòm oan nghiệt này để được thấy mẹ sống lại, mẹ cười với Uyên, mẹ đến gần Uyên vuốt ve, dỗ dành Uyên và mãi mãi ở bên Uyên. Nhưng.
- Không! Không! Mẹ ơi!...
Uyên hét lên thật to rồi gục mặt trong lòng bàn tay khóc nức nở. Tiếng khóc của Uyên nghe thật não nùng.
Bác Uyên lắc đầu lẩm bẩm:
- Tội nghiệp!
Tiếng trống kèn nghe ai oán làm sao! Uyên bịt tai khóc to hơn nhưng tiếng khóc của Uyên chìm lắng trong tiếng kèn buồn thê lương, ảo não.
Cô Nguyệt, Ngy và Diễm Hương xuất hiện ngoài cửa. Uyên đưa mắt nhìn, đôi mắt dại hẳn đi, Uyên chẳng thấy gì ngoài hình ảnh mẹ. Ngy, Diễm Hương không ngăn được xúc động, nhào lại ôm cứng Uyên. Tiếng Ngy và Diễm Hương nghèn nghẹn trong tiếng khóc:
- Tao thương mày quá Uyên ơi!
- Tội nghiệp Uyên quá Uyên ơi!
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng trên đều lắc đầu thương xót. Ngy hỏi:
- Nhận ra tao không Uyên?
Uyên lặng lẽ gật đầu:
- Tao khổ quá Ngy, Hương ơi!
Diễm Hương nhìn bạn thương xót:
- Nín đi Uyên! Đừng khóc nữa! Mắt mày sưng húp lên rồi.
Uyên ngẩng mặt lên:
- Cô Nguyệt đâu?
Ngy lau nước mắt cho bạn:
- Cô đang chia buồn với ba mày.
Sau khi chia buồn với bố Uyên, cô Nguyệt tiến đến trước mặt Uyên:
- Thành thật chia buồn với Uyên.
Uyên đáp trong màn lệ:
- Con cám ơn cô.
Cô Nguyệt lắc đầu:
- Uyên đừng buồn nữa! Mỗi người có một số phần, Uyên khóc nhiều chỉ hại cho sức khỏe thôi chứ có cứu vớt được gì đâu?
Uyên nhìn xa xôi, hỏi như người mất trí:
- Mẹ con chết rồi phải không cô?
Cô nghẹn ngào gật đầu. Uyên nhìn từng khuôn mặt quen thuộc: cô Nguyệt, Ngy, Diễm Hương!... Mắt Uyên mờ dần, chỉ thấy Uyên kêu lên một tiếng mẹ ngắn ngủi rồi lại ngất xỉu.
Ngy, Diễm Hương vội vàng xốc nách Uyên dìu vào phòng trong. Khuôn mặt Uyên nhợt nhạt như người sắp chết. Bố Uyên nói như khóc:
- Khổ thân con tôi!
Ngy nhìn bố Uyên:
- Bác cứ để mặc tụi cháu lo cho Uyên.
Bố Uyên uể oải bước trở ra phòng khách, bước chân ông run rẩy như sắp ngã.
Mặt trời đã đứng trên đỉnh đầu, chỉ còn hai tiếng đồng hồ nữa, đám tang sẽ cử hành. Không khí căn phòng trở nên nặng nề, khó thở. Người ta có thể nghe rõ tiếng cháy lèo xèo của hai ngọn bạch lạp cắm ở đầu quan tài.
Không biết thiếp đi như vậy được bao lâu, cho đến khi mở mắt ra, Uyên thấy mình hoàn toàn tỉnh táo. Khuôn mặt của Ngy và Diễm Hương đập vào đôi mắt Uyên trước tiên. Thấy bạn đã tỉnh, Ngy cúi xuống gần Uyên hỏi:
- Khoẻ chưa Uyên?
Uyên gật đầu. Suốt hai ngày khóc tấm tức, cho đến bây giờ có lẽ nước mắt Uyên đã cạn. Uyên trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết. Đôi mắt đã sống lại hoàn toàn chứ không còn là đôi mắt chết cách đây hai tiếng đồng hồ.
Diễm Hương đứng dậy tìm khăn ướt lau mặt cho Uyên. Uyên nhìn bạn bằng đôi mắt trìu mến biết ơn. Uyên hỏi:
- Mấy giờ rồi Ngy?
- Mười hai giờ hơn rồi.
- Tụi mày không về nhà sao?
- Không! Tụi tao ở cạnh mày cho đến chiều.
- Bố tao đâu rồi?
- Bác đang dùng cơm. Mày ăn cháo nghe.
Uyên lắc đầu:
- Tao không thiết gì cả!
Diễm Hương vuốt má bạn:
- Không được! Mày phải ăn một chút cho lại sức chứ.
Uyên lặng thinh. Diễm Hương đi lấy cháo đút cho bạn. Ngy đỡ Uyên ngồi dậy, dựa vào thành giường. Uyên ăn từng thìa cháo uể oải, không còn biết hương vị của cháo ngon hay dở.
Ăn được chừng nửa chén, Uyên thôi không ăn nữa. Diễm Hương ép cách mấy Uyên cũng lắc đầu nguầy nguậy.
Uyên nói sau một tiếng thở dài:
- Bắt đầu từ ngày mai tao làm sao chịu nổi với cái không khí vắng vẻ này?
Ngy và Diễm Hương ngồi im. Uyên tiếp:
- Chắc tao chết mất!
Ngy nói:
- Đừng nói nhảm.Bố mày chỉ còn mỗi mình mày, mày phải làm sao cho bố mày vui, mẹ mày mỉm cười dưới suối vàng chứ!
- Mẹ tao không thương tao!
- Lại nói nhảm! Sao lại không? Mẹ mày không thương mày thì thương ai?
- Nếu thương tao sao mẹ tao bỏ tao?
Ngy bí, không biết trả lời sao cho phải! Cả ba ngồi yên, mỗi đứa theo đuổi một ý nghĩ riêng tư. Bao nhiêu câu hỏi âm thầm được đặt ra trong óc Uyên: "Mẹ ơi! Sao mẹ bỏ con hả mẹ? Mẹ không thương con sao? Mẹ có nghe con hỏi không? Sao mẹ không trả lời? Mẹ cười với con đi!...
Ngày mai sẽ ra sao? Con làm sao sống được khi căn nhà này thiếu bóng mẹ? Thiếu nụ cười, ánh mắt, bàn tay vuốt ve trìu mến và những lời ngọt ngào yêu thương của mẹ! Rồi những buổi chiều trời thật đẹp ai đưa con đi dạo phố? Rồi những buổi tối quây quần trong căn phòng ấm cúng này ai kể chuyện ngày xưa cho con nghe? Những câu chuyện hoang đường mà mỗi lần mẹ kể, mẹ đều bắt đầu bằng hai tiếng "ngày xưa". Con say mê theo dõi, đôi mắt con không rời đôi môi mẹ, mẹ kể chuyện thật hay, giọng mẹ thật nhẹ nhàng, êm dịu như rót vào tai con.
Những hình ảnh đó làm sao con quên được!? Kể từ hôm nay, căn nhà này thiếu tiếng nói của mẹ, thiếu nụ cười của mẹ, đó là nguồn sinh lực của con. Bây giờ mẹ đem đi hết rồi, con làm sao sống trong niềm khắc khoải, cô đơn trống vắng!?
Đời con bất hạnh quá phải không mẹ? Mới mười lăm tuổi đầu con đã trở thành một đứa trẻ mồ côi. Con bắt đầu bước vào khúc quanh của cuộc đời, không ai dìu dắt.
Có ngờ đâu đời con bắt đầu thay đổi từ một trận mưa đầu mùa của một buổi chiều? Buổi chiều! Buổi chiều kinh hoàng! Buổi chiều mà con nghe tin sét đánh bên tai. Buổi chiều mà mẹ đã ra đi vĩnh viễn, để rồi trong suốt quãng đời còn lại, con sẽ sống với những buổi chiều mà không bao giờ con vui mẹ nhỉ!
Con yếu đuối, con sợ sệt và con linh cảm rằng con không đủ sức chịu đựng với sự cô đơn trống vắng đó. Con không đủ sức để chống chọi với đời mẹ ơi.
Mẹ ơi! Mẹ có thương con không? Mẹ hãy phù hộ cho con nghe mẹ. Mẹ hãy ở bên con. Mẹ cho con theo mẹ với.
Mẹ ơi! Tất cả những gì trời ban cho con, từ một đứa con gái mặn mà, từ một nếp sống giàu sang nhung lụa con không cần, con không thiết, con xin trả lại tất cả để đổi lấy mẹ. Xấu cũng được, nghèo cũng chẳng sao. Miễn là con còn mẹ, mãi mãi còn mẹ!
Mẹ biết không? Đã có lần con được đọc quyển "Bông hồng cài áo", đọc xong con thấy mình thật là sung sướng bởi vì con còn mẹ, con yêu mẹ nhiều thật nhiều.
Con mường tượng được cuộc sống đau khổ của những người thiếu may mắn không còn mẹ. Con thương mẹ vô cùng và con sợ lắm. Con sợ lắm nên con vẫn hằng cầu xin cho mẹ được bình an và sống mãi mãi bên con.
Nhưng con làm gì nên tội? Thượng Đế không nghe lời khẩn khoản cầu xin của con sao? Thế là từ nay con không còn được cái may mắn cài đóa hoa hồng trên áo. Con đã mất mẹ thật rồi! Khi mẹ nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền và lát nữa đây mẹ mới thật sự bỏ con khi mẹ nằm sâu dưới lòng đất. Một tiếng nổ chát chúa, những người vô tội nằm xuống, trong đó có mẹ yêu dấu của con!...
- Ngy, Hương ơi!
- Gì Uyên?
- Tụi mày đọc "Bông hồng cài áo" chưa?
- Rồi!
- Có mẹ sung sướng quá phải không Ngy?
- Ừ!
- Tao không cần gì cả Ngy, Hương ơi! Tao chỉ cần mẹ thôi. Bây giờ mẹ tao chết rồi. Tao không muốn sống làm gì nữa.
Diễm Hương bịt mồm Uyên lại:
- Đừng nói nhảm! Sao mày hay nói nhảm quá!
- Nhảm!? Không! Nếu mày ở vào trường hợp tao mày sẽ thấy!
Nhưng giây phút cuối cùng mà Uyên hằng chờ đợi đã đến! Ngy, Hương dìu Uyên ra đứng cạnh quan tài. Uyên cũng không hiểu tại sao Uyên lại có thể tỉnh táo một cách lạ thường như vậy.
Uyên gục đầu trên quan tài, tưởng tượng đang nằm trong vòng tay mẹ Uyên nghe rõ từng hơi thở và mùi thơm quen thuộc của mẹ. Uyên gọi khẽ:
- Mẹ ơi!
Uyên nghe tiếng mẹ hỏi:
- Uyên đấy hả con?
- Vâng. Con đây mẹ.
- Sao con lại khóc?
- Mẹ đừng bỏ con nghe mẹ!
- Ừ. Mẹ không bỏ con đâu!
- Thế sao mẹ không sống lại?
- Nhưng mẹ vẫn ở bên con mà!
- Con không chịu đâu!
- Rồi con sẽ thấy mẹ trong bữa ăn, trong giấc ngủ...bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào.
- Con thấy mẹ rồi!
- Ừ. Vậy thì con phải ngoan nghe.
- Vâng.
- Uyên, sửa soạn lạy mẹ đi.
Uyên ngẩng lên khi nghe tiếng Ngy gọi. Chiếc quan tài vừa được nâng lên, Uyên gào khóc nức nở. Uyên chỉ chực nhào vào ôm cứng lấy quan tài, không cho ai khiêng đi đâu cả. Nhưng Ngy và Diễm Hương đã giữ chặt hai cánh tay, Uyên lăn lộn, vùng vẫy trong điên cuồng.
Tiếng trống kèn trổi lên ai oán hơn, thê lương hơn. Uyên rũ người xuống như đã tàn sinh lực. Phải khó nhọc lắm, Diễm Hương và Ngy mới dìu được Uyên đi từng bước một.
Chiếc xe tang từ từ lăn bánh. Có đôi lúc Uyên có cảm tưởng như Uyên đang ra sức níu chiếc xe lại. Nhưng chiếc xe vẫn kéo lê Uyên từng bước một, trên mặt con đường buồn trơ trẽn.
Câu chuyện lại bắt đầu từ một buổi chiều. Một buổi chiều mẹ nằm xuống và một buổi chiều tiễn mẹ đi vào lòng đất lạnh.
Uyên cố gắng mở thật to đôi mắt, nhìn thật sâu vào bức ảnh bán thân của mẹ nhưng Uyên chẳng thấy gì ngoài hình ảnh một buổi chiều đầy mây xám giăng ngang!...