Trong Đêm Giông Bão - Chương 9 & 10

Chương 09

ẢO ẢNH

Mồng 2 tháng 9 nhằm đúng ngày thứ bảy. Thằng Phú qua Mương lai bản chơi với bạn suốt ngày. Thằng Phan, sau khi được chích mấy ống thuốc, cảm thấy trong người khỏe khoắn, vui mạnh hẳn lên.

Con A-Giát, từ khi được thằng Phú huấn luyện cho quen cả hai nhà, có lần cứ ở lì bên Mương lai bản bốn năm ngày liền, quấn quít đùa giỡn với thằng Phan. Trước cảnh ấy, kẻ cảm thấy vui sướng nhất vẫn là thằng Phú.

Phan khoe với bạn:

- Phú ơi! Mình dạy con A-Giát biết làm nhiều trò mới lắm kia, Phú ạ! Nó thông minh quá xá. Biết cả tên gọi của người và các con vật trong nhà nữa.

- Xạo!

- Thật mà, xạo gì. Coi đây nghe… Ê, A-Giát! A-Giát đem con Chi My tới đây. Đem Chi My tới đây. Mau!

Con chó dựng đứng hai tai, ngập ngừng một giây, đoạn nhẹ nhàng chạy tới cuối phòng, nhẩy khẽ một cái đã vớ được ngay con sóc đang nép mình lủi trốn trên kệ tủ buýp phê. Nó cầm con Chi My thật khéo léo, đem tới chỗ thằng Phan.

- A-Giát! Bây giờ đi tìm cô Liên. Cô Liên, mau!

Lập tức, con chó quay ra, đưa một chân đẩy cánh cửa ăn thông xuống bếp, đồng thời sủa khẽ lên mấy tiếng khiến cho Liên đang nấu nướng cũng phải chú ý quay lại.

- Ờ, ờ! Em lên ngay bây giờ đây, anh Phan ơi!

Thằng Phan sung sướng mỉm cười hãnh diện.

Nhưng chiều đến, đôi mắt nó lại long lanh. Triệu chứng báo trước một cơn sốt nặng thế nào cũng kéo đến vào lúc ban đêm.

Khi thằng Phú sửa soạn ra về, thằng Phan bảo bạn:

- Để A-Giát ở đây nghe, Phú!

- Ừ! Nếu Phan thích.

- Nó khoái ở bên này lắm nghe, Phú! Đố biết tại sao nào?

- Tại nó biết là Phan yêu quý nó.

- Đúng thế. Nhưng cũng tại vì ở bên này, nó được ngủ sát bên giường Phan, riêng biệt một căn phòng ấm cúng. Bên Phú, nó không thể leo thang lên ngủ cạnh Phú trên tầng gác lửng được.

*

Lúc đó đã quá nửa đêm.

Trong nhà thầy đội kiểm lâm Tư Lành, mọi người đã ngủ cả, trừ thằng Phan. Sau một hồi đọc sách khá lâu, nó tắt đèn nhắm mắt ru hồn vào cõi mộng.

Con sóc Chi My cuộn tròn thân mình dưới cái đuôi lông xù ấm áp, nép vào thành gối, cái mõm nhọn bé xíu rúc vào mớ tóc lòa xòa của chủ.

A-Giát, đặt mũi giữa hai bàn chân, soải mình thoải mái trên tấm da cáo thằng Phan vẫn dùng để chùi chân trước khi leo lên giường.

Chuông đồng hồ thong thả điểm mười hai rưỡi đêm.

Con chó chợt ngửng đầu, vểnh đôi tai.

Thằng Phan ngồi dậy, đang lặng lẽ mặc thêm áo quần trong bóng tối. Công việc làm không quen khiến nó mệt nhoài, thở hổn hển. Thường ngày, sáng nào con liên cũng vào mặc quần áo cho anh.

Nó xỏ hai chân vào đôi giầy ống cao su, khoác thêm chiếc áo dạ, đút con sóc Chi My vào một bên túi áo.

A-Giát đứng hẳn lên, uốn lưng, ngáp một cái thật dài. Nó giương mắt ngó thằng Phan. Định đi đâu trong đêm hôm khuya khoắt thế này?

Thằng Phan chống đôi nạng, nhẹ ra tới cửa. Con chó theo sát gót phía sau. Xuống tới cửa nhà ngang, Phan cột đôi nạng gỗ vào trục giữa xe lăn, chiếc xe lăn bằng hai bánh xe đạp do bàn tay khéo léo của thằng Phú chế tạo suốt buổi sáng chủ nhật để cho bạn tạm dùng di chuyển quanh nhà.

Một cái liếc nhanh lên nhà trên. Đèn đóm đã tắt hết, cảnh vật chìm trong bóng đêm. Bốn bề vắng lặng. Thằng Phan ngồi vào xe, hai tay lăn bánh qua vườn, tới con đường nhỏ dẫn thẳng vào rừng.

Bóng tối như bưng lấy mắt. Trên nền trời xám không một vì sao.

Thằng Phan lăn bánh xe chầm chậm, chốc chốc lại dừng tay nghỉ mệt để lấy hơi. Mặt hằn lên nét cương nghị, thằng nhỏ bệnh hoạn ngật ngưỡng cố lết đi trên đôi chân mềm oặt. Toàn thân nó lao về phía trước như được thúc đẩy do một sức mạnh huyền bí nào.

Trong đêm u tịch, trên con đường vắng lạnh, rừng cây được một phen mục kích những bóng hình kỳ dị diễu qua: một chú nhỏ đầu để trần, tóc tơi bời lộng gió, hai tay chống lên trục gỗ chiếc xe lăn. Thập thò nơi túi áo, cái đầu con sóc nhỏ, đôi mắt tròn vo ngơ ngác nhìn, cái mõm xinh xinh máy động. Phía sau, con chó buông thả cái đuôi dài, mũi rà rà mặt đất, hai bên hông phình ra hóp vào trông không khác một con chó sói đang sục sạo lùng săn mồi thịt.

Tới cửa rừng, bóng tối lại càng dầy đặc. Thằng Phan vớ đôi nạng, đẩy cái xe lăn xuống vệ đường thấp, rồi tì thân mình lên đôi nạng gỗ, nó hăm hở tiến vào rừng sâu.

Nó đi không xa, mà nói cho cùng, có muốn đi xa cũng không đủ sức mà đi. Vả lại, với cuộc hẹn hò thần bí chỉ riêng mình nó biết thì dưới gốc cây, bên lùm bụi nào cũng được cả, miễn kín gió thì thôi.

Trên đám cỏ bồng, dưới chân một cây bồ đào cổ thụ, thằng nhỏ tật nguyền buông mình ngồi phịch xuống. Thế rồi, con chó khôn soải mình nằm bên cạnh, toàn thân Phan run lên vì cơn sốt đã bắt đầu xâm nhập, thằng nhỏ chong mắt đợi chờ.

Sương đêm tỏa lạnh.

Gió rít từng cơn, len lỏi trong lá cành như tiếng thở dài của rừng đêm bí mật. Nhưng rồi gió cũng có lúc mỏi mệt, nhoài xuống thấp, lay động đám cỏ, hốt mớ lá khô kêu xào xạc.

Thằng Phan cảm thấy khí lạnh thấm qua cả lớp áo dầy. Đôi bàn tay tê cóng, mặt lạnh ngắt, ngây dại, nó chú mục nhìn qua những khoảng trống dưới vòm cây đen, tìm kiếm đám bụi vàng óng ánh, những đốm sao sáng lóe trên đám rêu xanh mịn như nhung, dấu hiệu tiền báo của cái nó muốn gặp: vị thần thiêng trong rừng thẳm.

Đôi mắt thằng nhỏ đã điều tiết đủ để thích hợp với bóng đêm. Tim trong lồng ngực Phan đập thình thịch khi một bóng hình thon thon như một cái gối nhỏ trôi tuồn tuột từ ngọn cây xuống… Con cầy hương! Con tiểu thú nhẩy tưng tưng trên đám rêu chỉ cách chân Phan chừng hai thước. Thằng nhỏ vội vàng đưa hai bàn tay giá lạnh ôm lấy mõm A-Giát không cho nó sủa.

Con cầy hương bé nhỏ vươn dài cần cổ, lon ton tới gần, nhưng rồi thụt lùi lại, ngỡ ngàng, rồi lại bò tới, chạy quanh hai ống giầy cao su của thằng Phan một hồi. Thoắt một cái, nó búng mình nhẩy vọt lên, rớt vào đám cỏ cao, biến mất.

Thằng Phan vui sướng, hồi hộp trong lòng. Chắc hẳn con cầy hương đến báo cho nó biết là… vị thần rừng sắp tới…

Ngồi an vị trên đám cỏ bồng, dưới gốc cây bồ đào, như một tín đồ ngoan đạo, Phan im lặng đợi chờ. Con A-Giát nằm ghếch mõm lên đùi thằng nhỏ, đôi mắt tinh nhanh, đôi tai dựng đứng, thủ thế đón chờ một cái gì, một con gì đó từ trong cánh rừng đen tối có thể nhô ra bất cứ lúc nào. Chốc chốc, nó lại ngóc đầu, hỉnh mũi đón gió. Một cành cây nhỏ gẫy khẽ rơi, một con chuột rừng bò nhẹ trên đám lá khô, cũng khiến A-Giát đánh hơi, quay đầu ngó chăm chú.

Thời khắc đều trôi, mấy tiếng đồng hồ qua thật mau…

Phần do sương đêm lạnh, phần do cơn sốt âm ỉ bên trong, thằng Phan lịm người, toàn thân chơi vơi như nhẹ bay lên cao, cao lắm. Nó cảm thấy hết cả đau đớn trong thể xác. Dựa lưng vào gốc cây bồ đào, nó ruỗi thẳng hai chân, soải hai tay nằm bất động.

Trên bầu trời xám, những cụm mây trắng trôi nhanh hồi nẫy, giờ đây đã tụ cả lại. Gió nổi lên cuồng nộ, gào thét, khiến rừng cây cũng như run sợ. Chớp lóe lên, xé rách màn đêm, nhuộm đỏ ửng cả bầu trời như một lò than khổng lổ, chợt hiện, chợt biến. Gió yếu dần, mưa đổ xuống như trút, hạt mưa thật nặng, rớt lộp độp trên lá cây như một trận mưa đá.

Người và chó ướt sũng nước. Thằng Phan mệt mỏi rã rời, ngất xỉu đến nơi. Mắt nó hoa lên…

Trong rừng đêm chợt xuất hiện không biết cơ man nào là bóng hình kỳ dị nhòa nhạt rung rinh. Chỉ một lúc sau, mới rõ dần thành những ngôi sao sáng óng ánh trong các vòm cây. Hươu, nai, hoẵng, xếp hàng một, thỏ kéo hàng đàn, riễu qua trước mặt thằng Phan. Con nào con nấy chỉ bé bằng hai ngón tay. Những chú lính bằng chì mặc quân phục đủ màu sắc cùng các người lùn quần áo đỏ, tất cả chỉ cao bằng ngón tay cái, ngồi chễm chệ trên lưng bọn hươu, nai, thỏ. Rồi cả đám sinh vật tí hon ấy quây lại thành vòng tròn, nhẩy múa tưng bừng dưới ánh sáng xanh biếc của những con đom đóm.

Một cơn gió thoảng qua. Những hình bóng xinh xắn tuyệt vời ấy, trong nháy mắt, chợt mờ tan như ảo ảnh. Một tấm màn đen vĩ đại chụp xuống. Thằng Phan ngất đi không còn biết gì nữa.

Con A-Giát rà cái mõm dài trên mặt thằng nhỏ. Không biết phải làm sao, nó chỉ cuống quít rên lên khe khẽ, bốn chân cào dưới gốc cây loạn xạ, thân mình nhấp nhổm như sắp sửa lao vọt đi. Nhưng bản năng lại muốn bảo vệ người nằm đó, A-Giát cứ đứng ngây ra, ngập ngừng, do dự.

Ngực thằng Phan nhô lên, hạ xuống từng hồi. Sắc mặt nó nhợt ra trắng bệch. Toàn thân nó nằm im bất động.

Con chó sợ run lên, thè dài lưỡi, thở hồng hộc như mới từ đâu xa lắm chạy về.

Rồi, A-Giát đi giật lùi, từng bước một, xa dần gốc cây bồ đào. Tới ngả đường chia hai, nó đứng lại, ngoảnh đầu ngó thằng Phan vẫn bằn bặt hôn mê. Một bên về Mương lai bản, một hướng về Phượng Mô… Liên? Phú? Nên chạy về gọi ai?

Một lúc sau, con chó hướng về Phượng Mô.

Khi về đến nơi, bùn lấm bết tới bụng, A-Giát ngẩng đầu ngó lên khuôn cửa sổ căn gác lửng. Nó xáp tới cánh cửa ra vào, đưa chân cào sồn sột.

Mọi người trong nhà vẫn ngủ say. Ngay cả ông Mẫn vốn thính ngủ là thế mà cũng không nghe tiếng con chó rên ư ử. A-Giát cứ đứng dưới trời mưa tầm tã mà rú rít lên nghe thật thảm thiết.

Một hồi lâu lắm không kết quả, nó lủi thủi mò vào vựa rơm. Chỗ nằm vẫn đượm hơi quen thuộc. A-Giát xoay thân mình một vòng, nằm phịch xuống.

Chưa đầy phút sau, nó đã mê mệt trong giấc ngủ say.

Bên ngoài, cơn giông bão lại bắt đầu gầm thét dữ dội. Đêm đã gần tàn.

Con chó say sưa trong giấc ngủ li bì, không nghe tiếng chân người bước tới gần. Gã đàn ông bước thật êm qua cửa vựa rơm, một tay cầm đèn bấm, tay kia, sợi dây dừa buộc thành nút thòng lọng luồn qua một cái ống tre dài gần một thước.

Ánh đèn bấm lóe lên khiến con chó chói mắt không nhìn rõ gì nữa. Nó chồm lên, nhưng không kịp. Nút dây thòng lọng đã nhanh như chớp quàng quanh cổ, đồng thời ống tre dài thọc xuống, thít chặt vòng dây khủng khiếp. Không cục cựa còn chịu được, chỉ dẫy dụa chút xíu, cái ống tre lại theo đường dây ấn mạnh vào cổ, co xiết vòng dây dai chắc khiến A-Giát như muốn nghẹt hơi thở. Bốn cẳng chân vùng lên do bản năng tự vệ, cấu xé toàn không khí. Ống tre cứng dài gần một thước vẫn giữ nguyên khoảng cách oan nghiệt giữa con vật khốn nạn với kẻ thù. Ác hại hơn nữa, Gà Cồ, tên cựu võ sĩ quyền anh hạng gà chúng ta đã biết qua trong quán cà phê tại Na Mân, quả có hai bàn tay cứng như đôi gọng kềm sắt.

Gã kéo A-Giát, lôi đi sềnh sệch. Con chó lăn lộn trên mặt đường đầy bùn nước, quẫy đạp vung vít nhưng… hoàn toàn vô hiệu quả.

Một ánh chớp chói lòa: bên hông, Gà Cồ còn giắt một đoản côn bóng loáng to bằng bắp tay con nít.

Bốn giờ sáng.

Khi tên gian phi lôi con chó về tới nhà Mã Thiên Bỉnh, tên này vẫn còn thức. Gã thợ săn lén cũng có mặt. Hắn đứng trước lò sưởi, sát gần mớ củi cháy, than hồng hừng hực, đang hong chiếc quần ẩm, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Họ Mã liếc nhìn con chó, nói với Gà Cồ:

- Sao lâu thế, ông bạn? Đưa tôi đem nhốt nó lại. Ái chà! Vồ được con nầy cũng trầy vi tróc vẩy đây chứ không dễ đâu.

Gà Cồ nghiến răng kèn kẹt:

- Lại còn phải lôi nó đi êm như ru nữa chứ. Gặp tay khác thì còn lâu.

- Ông bạn uống gì đây?

- Rượu thuốc.

Mã Thiên Bỉnh rót đầy ba ly lớn.

Gà Cồ nốc một hơi cạn. Gã sửa soạn ra đi.

- Ông bạn vội đi thế? Có cái phòng nhỏ trên kia ngả lưng đỡ vài tiếng tốt lắm!

- Tôi cần đi gấp.

- Vậy xin cứ tùy tiện.

- Chắc ông đã rõ là đêm mồng 5 sẽ có người đến…

- Vâng! Ông Bách đã có hẹn với tôi.

- Đúng rồi. Thôi, chào ông.

Khi Gà Cồ đi khuất và cánh cửa đã đóng chặt, họ Mã lại gần gã thợ săn:

- Yên trí rồi! Chỉ còn anh và tôi.

Gã thợ săn mặt khó đăm đăm, im lìm không nói một tiếng, nghiêng bình rượu rót một ly nữa thật đầy. Vẫn tiếng Mã Thiên Bỉnh:

- Bảo đem con Truy Phong đến, sao anh không đem?

- Tại lão đốc tờ chó ấy chứ, còn sao nữa!

- Lão đốc tờ chó? Ủa, lão ấy thì ăn nhậu gì đến chuyện này?

- À, tôi cũng quên chưa nói cho anh biết là con Truy Phong bị chó của quan thuế chặn đường.

- Bị chó của quan thuế chặn đường? Rồi bị bắn hạ tiêu tùng luôn?

- Không, không bị bắn hạ! Nhưng bị con chó của quan thuế tấn kích dữ dội, con Truy Phong chống trả không lại, bị một vết cắn vào cổ nặng lắm.

- Rồi sao?

- Đem đến cho “đốc bò” điều trị chứ còn sao nữa.

- Khâu lại chưa?

- Rồi! Hôm qua tôi mò đến định đưa Truy Phong về thì bị tay đốc bò tống cổ ra khỏi cửa. Lão ta la lối nhặng lên: “Chó bị thương nặng thế mà cứ lơ là. Định để cho nó chết hả? Tôi giữ nó ở đây một tuần cho lành hẳn đã. Về đi!” Và lão đẩy tôi ra ngoài, đóng sập cửa lại.

Họ Mã chép miệng tiếc hùi hụi:

- Dịp may ngàn năm một thuở, uổng quá!

Thế là mọi việc bọn gian sắp xếp đâu đã vào đấy. Định mệnh khắc nghiệt đã an bài.

Ba ngày nữa, đúng hôm mồng 5, A-Giát sẽ phải tải hàng, đeo chắc nơi cổ dề một số lượng bảo thạch trị giá tới hàng trăm triệu bạc.

Chương 10

A-GIÁT BIỆT TUNG

Sáng hôm sau, khi thằng Phú qua Mương lai bản thì chỉ có một mình bà Tư Lành ở nhà, đang khóc sướt mướt.

Ngay từ lúc rạng đông, không thấy thằng Phan đâu, cả nhà đã cuống quít chạy ngược chạy xuôi đi tìm. Liên theo cha vào rừng sục sạo trong các bờ bụi. Chắc không kết quả như ý mong muốn nên đến giờ này vẫn chưa thấy hai cha con trở lại nhà.

Trận mưa bão hồi đêm lớn quá, nên ngoài sân, trên đường đi vào rừng, nếu có dấu vết gì chắc hẳn cũng đã bị xóa mờ lẫn lộn hết.

Thằng Phú không định mà lại đặt bước đi trên con đường dẫn tới Phà Liêm. Nó vừa đi vừa chạy có tới hai cây số ngàn. Sự vận động bắp thịt khiến nó tỉnh táo hẳn ra và nhớ lại rằng, ốm yếu tàn tật như thằng Phan không thể nào chuyển dịch một khoảng đường xa như thế được. Vậy chỉ cần tìm cẩn thận trong phạm vi cánh rừng bao quanh gần nhà may ra có kết quả.

Phú liền quay trở lại. Đi rảo bước một hồi lâu, nó đi qua vệ đường nơi thằng Phan đẩy cái xe cho lăn xuống, hai bánh xe khuất lấp trong đám cỏ dại khiến Phú thiếu chút nữa là không trông thấy.

Vậy thì thằng Phan có đi tới chỗ này rồi. Thằng Phú liền đi quanh mấy lùm cây thấp, tới một khoảng quang đãng, đám cỏ bồng xanh mướt trải đều như tấm thảm dưới gốc cây bồ đào cổ thụ… và nó không kịp ngăn một tiếng la thảng thốt.

Thằng Phan ngửa mặt, nằm ngay đơ trên cỏ, áo quần ướt sũng, dán chặt vào người, mớ tóc rũ rượi xõa xuống trán, che kín cả hai tai. Bùn đất tèm lem trên khuôn mặt gầy ốm trắng nhợt như sáp ong. Hai bàn tay thằng Phan lạnh như băng giá.

Thằng Phú thấy bạn nằm thẳng cẳng, im lìm bất động, đâm ra hoảng sợ. Lòng buồn vô hạn, hai tay run bắn lên, nó cúi nhìn chăm chú.

Thằng Phan thở rất yếu, nghe kỹ lắm mới nhận ra. Quỳ hai gối trên mặt cỏ, Phú đỡ bạn cho dựa vào mình. Đầu thằng nhỏ ngoẹo sang một bên vai.

- Phan, Phan ơi! Phan!... Phú đây này, Phan!

Nước mắt ứ đầy mi, ràn rụa cả xuống má, thằng Phú vẫn kiên tâm không chịu cất tiếng gọi cầu cứu.

Thầy đội kiểm lâm Tư Lành và con gái, sau một hồi sục sạo, lục soát đám cỏ lùm cây lên mãi tận Gò Quao vẫn vô hiệu, quay về, tình cờ đi ngang gốc cây bồ đào, đúng chỗ thằng Phan nằm ngất lịm trong tay bạn. Ông Tư vội vàng ôm xốc lấy, bồng con về nhà. Được thay hết quần áo ướt, lau khô mình mẩy xong, quấn kín người trong chiếc chăn len ấm áp, nhưng mãi đến lúc thằng Phú phóng xe đi mời bác sĩ, thằng Phan vẫn chưa tỉnh.

Tới gần trưa, thằng Phú mới cùng ông bác sĩ về tới. Bác sĩ xoa nóng mình mẩy con bệnh, tiêm liền hai mũi thuốc. Chừng mười phút sau, đã thấy một chút sắc hồng tươi xuất hiện trên đôi gò má gầy ốm của thằng nhỏ. Thằng Phan máy động đôi mi, mở choàng mắt, tia nhìn ngây dại, ngơ ngác ngó mấy khuôn mặt lo âu đang xúm xít vây quanh. Khuôn mặt sát ngay bên giường, gần nhất, được nó nhận ra ngay. Và thằng Phan mệt nhọc mỉm cười với khuôn mặt ấy. Đồng thời đôi môi nhợt nhạt lắp bắp:

- Phú đó hả? Phú… ú…!

Bàn tay đặt gọn trong bàn tay bạn, nó lại từ từ nhắm mắt.

Bác sĩ khẽ ra lệnh:

- Để cho em nhỏ ngủ.

Rồi ông quay ra biên toa thuốc, đồng thời dặn dò cách thức trông nom con bệnh. Thằng Phú tiễn bác sĩ ra tới tận ngoài xe.

- Thưa bác sĩ, bác sĩ liệu chừng có cứu được bạn cháu không ạ?

- Ờ, ờ… bạn cháu yếu lắm. Nghe ngóng qua đêm nay xem thế nào đã. Ngày mai tôi sẽ coi lại. Phải có người túc trực luôn bên cạnh nghe.

Trước sắc diện khắc khoải lo âu của thằng Phú, ông dịu dàng nói tiếp:

- Cháu cứ vững tin ở số mạng. Nhiều trường hợp cơ thể yếu quá như thằng Phan đây nhưng bên trong vẫn có đủ sức để kháng bệnh. Cháu dặn mọi người rằng từ giờ đến sáng mai, nếu cơn sốt không giảm mà cứ tăng lên nữa, phải cho người lên gọi tôi ngay, bất cứ giờ nào, nhé.

Thằng Phú cầm toa, phóng xe lên Gia Viễn mua thuốc. Lúc trở về nó ghé qua nhà báo tin cho cậu Mẫn, dì Mai hay.

- Cậu Mẫn, dì Mai cho phép cháu ngủ lại bên đó săn sóc cho Phan nghe.

Dì Mai nói ngay:

- Phải thế chứ! Ông bà Tư Lành rủi ro quá. Cháu nhớ nói với ông bà ấy là cậu Mẫn, dì Mai gửi lời thăm và chúc thằng Phan mau bình phục nghe.

Thằng Phú, con Liên túc trực bên giường người ốm, không lúc nào nhắm mắt. Trong cơn mê sảng, thằng Phan lắp bắp nói toàn những chuyện không đầu không đuôi.

Mãi tới gần sáng, cơn sốt dịu bớt nó mới thiu thiu thiếp đi.

Thằng Phú khẽ gọi:

- Liên, Liên!

Không nghe tiếng trả lời. Ban ngày, trải qua những phút giây cảm xúc tột độ, lại suốt đêm không hề chợp mắt, con Liên mệt quá, gục đầu trên nệm giường anh ngủ thiếp đi.

Trong gian nhà im lặng như tờ, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói. Niềm lo ngại về thằng Phan tạm yên được phần nào. Nhưng một mối ưu tư khác lại nhen nhúm trong lòng thằng Phú. Mối ưu tư này còn dằn vặt, ray rứt hơn tất cả cái gì hết.

Con A-Giát giờ này ở đâu?

Suốt một ngày sôi động, cuống quít vì thằng Phan, thằng Phú không được một chút nào rảnh rỗi để nghĩ tới con chó. Giờ đây, đêm đã sắp tàn, chợt nghĩ đến, nó cảm thấy bồn chồn khắc khoải vô cùng. Nhưng rồi nó lại tự trấn an: A-Giát đã quay về Phượng Mô, giờ này chắc đang ngủ một giấc ngon lành trong vựa rơm. Và chỉ nội sáng mai, thế nào nó cũng sang đây kiếm mình.

Màn đêm rút lui thật chậm, nhưng rồi bầu trời cũng sáng dần.

Con Liên chợt thức giấc, sửa soạn pha cà phê. Nó nhìn thằng Phú cười tươi:

- Anh Phú lo về con A-Giát hả?

- Ừ, không biết nó đi đâu Liên nhỉ?

- Chắc lại về bên anh chứ gì?

- Nhưng không thấy anh, chắc rồi thế nào nó cũng mò qua đây.

- Khi vào rừng, chắc anh Phan có cho A-Giát đi theo.

- Đúng đó. A-Giát đi theo Phan. Nhưng tại sao Phan ngất xỉu nó lại không ở đấy? Về đây không về mà cả bên nhà Phú cũng không nốt. Vậy thì nó đi đâu?

Thằng Phú lại sực nhớ lời ông quản Ru đã nói chuyện một chiều nọ tại nhà nó: “Chút xíu nữa con chó của cháu bị bắn chết, nếu bác không lẹ tay gạt mũi súng của ông bạn đồng nghiệp. Ông bạn này mới đổi về, thành thử cứ thoáng thấy chó bẹc-giê đeo túi vải trên lưng là nghĩ ngay chó tải hàng lậu”.

Đúng như thế! Nếu ông quản Ru không nhanh tay, chắc hẳn A-Giát đã bị bắn chết. Ý nghĩ ghê rợn ấy khiến thằng Phú ruột nóng như lửa.

- Để bác sĩ lại khám cho Phan xong, Phú về qua nhà xem sao.

Bác sĩ tới khám bệnh kê toa. Thằng Phú cầm toa thuốc chạy xe theo đường tắt để tiện ghé qua nhà.

Con chó vẫn biệt tăm.

Trong khi đó, tại nhà Mã Thiên Bỉnh, trong cái hầm tối đen như mực, A-Giát lồng lộn như một con mãnh thú bị nhốt chuồng. Suốt từ đêm qua cho tới giờ phút này, nó không được một miếng gì vào bụng. Trong góc hầm, một cái xô đựng nước lạnh chỉ đủ giúp cho A-Giát khỏi chết khát.

Chưa bao giờ con chó phải trải qua một cuộc thử thách ghê gớm tới mức này.

Mã Thiên Bỉnh nghĩ thầm: tình trạng này kéo dài, chỉ ba ngày là nó hóa dại.

Một ngày nữa lại qua đi.

Thằng Phú đi tìm ông Quản Ru. Ông này cho biết là không nghe nói có con chó nào bị bắt hoặc bị bắn chết cả.

Thằng Phan vẫn sốt li bì. Bên giường bạn, thằng Phú túc trực. Ngay cả với con Liên, nó cũng không dám đả động gì đến A-Giát.

Mãi đến tối mồng 4 tháng 9, bác sĩ mới khiến được vợ chồng ông Tư Lành yên tâm một chút.

- Bây giờ cháu Phan đã qua được cơn nguy rồi. Chỉ cần chăm sóc cẩn thận và kiên tâm.

Liên khẽ nói với Phú:

- Tối nay anh Phú về ngủ bên Phượng Mô được rồi.

- Liên thức một mình được không?

- Có má em nữa mà. Má em thức canh chừng, em sẽ ngủ bên cạnh anh Phan. Anh ấy coi bộ đã ngủ được ngon giấc đấy chứ. Thôi, anh Phú có thể yên tâm về được rồi. Sáng mai anh qua sớm, nghe!

Đêm đó, trong lòng vẫn thầm mong con A-Giát bất chợt trở về, thằng Phú không lên tầng gác lửng như mọi lần. Nó để nguyên quần áo ngoài, mò vào vựa rơm, lăn kềnh ra ngủ một giấc mê mệt.

Xem tiếp chương 11 (hết)