Dấu Tay Trên Cửa - Chương 11 & 12

Chương 11

Những lời trăn trối cuối cùng 

  Dòng họ Võ Khắc chỉ còn mỗi gia đình Võ Khắc Chân Lý tồn tại. Vì chiến tranh, loạn lạc làm ly tán. Do đó ông Võ Khắc Chân Lý là người thừa hưởng tất cả di sản của dòng họ. 

Căn nhà hiện tại của ông bà Lê Dũng đang trú ngụ chính là căn nhà gia tộc được xây cất từ lâu đời để con cháu dùng làm nơi tụ họp và thờ phượng tổ tiên. Ngôi nhà truyền lại qua nhiều đời con cháu. Đến đời Võ Khắc Chân Lý, vì quá ham mê làm giàu nên cha tôi bán tất cả đất đai, đồn điền của ông cha để lại làm vốn sang Pháp kinh doanh. Riêng căn nhà tổ tiên, cha tôi không nỡ bán nên cho ông bà Lê Dũng mướn một thời gian khá dài. Cha tôi hy vọng rằng sau này làm ăn giàu có sẽ trở về nước gây dựng lại dòng họ. Nhưng không ngờ mãnh lực của tiền bạc đã lôi kéo cha tôi vào những cuộc kinh doanh lớn lao, lời hằng triệu bạc. Và cuối cùng, ông dần quên quê cha đất tổ. 

Lúc ra đi hai anh em tôi hãy còn quá nhỏ nên không hay biết gì về dĩ vãng. Cha mẹ tôi không hề cho chúng tôi rõ về sự ra đi này lúc chúng tôi lớn. Chúng tôi trở thành đạo diễn và nhà dàn cảnh nổi danh ở xứ ngoài. Tuy nói được tiếng Việt nhưng hai anh em đều mù tịt về xứ sở thân yêu. 

Mẹ tôi mất sau sáu năm ở xứ người. Cha tôi vì quá mải mê chạy theo đồng tiền nên lâm bệnh cách đây một năm. Lúc chết cha tôi cho biết sự thật về dòng họ. Nếu cha tôi không trối trăn những lời cuối cùng có lẽ giờ này chúng tôi cũng không biết gì cả. Và cũng chính vì lời này đã khiến anh em tôi bỏ dở công việc làm ăn lập tức trở về nước. Tôi nhớ mãi ngày hôm đó... 

* * * 

Ông Chân Lý thở mệt nhọc trên giường bệnh. Ông biết rằng mình sắp sửa lìa bỏ cõi đời để về bên kia thế giới. Trước giờ phút cuối cùng của cuộc sống ông không hề tỏ ra sợ sệt hay tiếc rẻ. Ông bình tĩnh để nhớ lại tất cả những gì đã qua và hơi hối hận về sự ra đi của mình. Mấy năm trước có bao giờ ông nghĩ đến quê hương. Đầu óc ông lúc nào cũng đầy ngập mánh khóe làm giàu, thật giàu. Giờ đây, lúc buông xuôi để yên lặng nằm vào lòng đất lạnh, ông thấy rằng mình còn một điều thiếu sót chưa làm. 

Hai đứa con ông không hiểu gì về quá khứ của chúng. Ông phải có bổn phận cho họ hay tất cả. Điều ông sắp nói ra sẽ giúp họ một phần nào ích lợi cho công việc làm ăn. Ông thều thào qua hơi thở : 

- Hoàng, Hùng! Hai con ở đâu? 

Hoàng đứng bên cạnh cha vội nắm lấy cánh tay quờ quạng như tìm kiếm để ông yên lòng. Chàng nói : 

- Thưa cha. Chúng con luôn ở bên cạnh cha. 

Vững lòng khi thấy các con có mặt đầy đủ trước phút lâm chung ông nói : 

- Tốt lắm! Cha biết rằng không còn sống được bao lâu... 

Hùng vội ngắt lời cha; chàng không muốn người lìa bỏ lúc này, vào lúc họ đang trên đường tiến tới vinh quang. Bất giác chàng khóc nức nở : 

- Không!... Cha đừng nói thế cha ơi... cha sẽ sống mãi với chúng con. 

Ông Chân Lý lắc đầu bảo : 

- Con đừng quá bi lụy như thế... Ai cũng đều được báo trước cái chết của mình... Đây cũng là trường hợp hiện tại của cha. Suốt mấy mươi năm ở xứ người cha làm nhiều việc lắm. Nhưng... cha còn quên một điều tối quan trọng và cha sẽ nói ra đây cho các con rõ... 

Hoảng mủi lòng : 

- Xin... cha nói ra. 

Nghỉ mệt một lúc, ông Chân Lý bảo : 

- Chắc các con còn nhớ cách đây vài năm, Hoàng hỏi cha về gốc tích của gia đình mình chứ? 

Hoàng gật đầu đáp : 

- Vâng... con còn... nhớ. 

- À! Lúc đó cha bảo rằng dòng họ ta sống ở đây lâu đời. Lúc đó cha nói dối các con. Giờ này cha ân hận quá... 

Hùng sụt sùi : 

- Sao cha lại... nói dối chúng con, có mục đích gì? 

- Có mục đích chứ! Cha không muốn các con hoài niệm về xứ sở mà cha đã vô tình bỏ lại. Cha muốn các con sẽ sống mãi ở đây và tiếp tục sự nghiệp bỏ dở để... làm giàu. Cha rất xấu hổ để nói với các con rằng dòng họ ta chỉ có mỗi một mình cha là kẻ phản bội quê hương. Chỉ có cha mới can đảm dứt khoát với mảnh đất chôn nhau cắt rốn. Cha... ân hận... quá... 

Ông Chân Lý dừng lại nơi đó. Cõi lòng ông rối ren với muôn nghìn ý nghĩ hỗn loạn. Hoàng giục : 

- Xin cha... nói tiếp. 

- Lúc ra đi cha còn bỏ lại quê hương, căn nhà của dòng họ. Cha đã cho người ta mướn và hiện giờ chưa hết hạn giao kèo. Giấy tờ trong tủ. Lúc nào cần tìm hiểu các con cứ lấy ra xem. Cha không ngờ căn nhà đó lại chứa một báu vật của dòng họ Võ Khắc. 

Hùng ngạc nhiên : 

- Một báu vật? 

- Phải. Một hộp gia bảo quý giá do công lao của tiền nhân gom góp để lại. Tình cờ cách đây vài tháng cha đọc lại tất cả giấy tờ liên quan tới dòng họ mình và khám phá ra điều này. Chính cha, trong mấy mươi năm lo làm giàu, cũng không để ý đến đám giấy cũ mèm kia. Cha chết đi căn nhà đương nhiên thuộc về hai con. Các con sẽ khai quật tìm kiếm hộp gia bảo. Nhưng... hiện người mướn nhà còn có quyền trú ngụ, các con không thể tự nhiên vào đào xới để tìm kiếm. Phải đợi sáu năm sau mãn giao kèo. 

Hoàng nói : 

- Chúng con sẽ chờ đến ngày đó. 

- Không được. Theo luật mướn nhà, người mướn không có quyền xây cất bên trên mảnh đất. Nhưng... họ có quyền kiến trúc về phía dưới. Nghĩa là họ có quyền đào hầm chứa ăn sâu dưới đất. Do đó họ có thể sẽ gặp kho tàng trước con. Và các con sẽ không còn gì cả. 

- Cha muốn khuyên chúng con như thế nào? 

- Trở về nước sớm chừng nào hay chừng đó. Tìm cách chiếm lại ngôi nhà và khởi công tìm hộp gia bảo. 

Dặn dò xong những lời cuối cùng, ông Chân Lý nấc một tiếng và tắt thở. Thế là sau cái chết của ông, một âm mưu đen tối bắt đầu thành hình. 

Chương 12 

 Cuộc âm mưu 

  Hoàng ngồi trong phòng đầu óc suy nghĩ miên man. Từ khi về nước đến giờ gần nửa tháng mà họ vẫn chưa thực hiện được một kế hoạch cỏn con nào. Muốn khởi sự họ phải hiểu rõ về gia đình ông bà Lê Dũng. Qua lời của dân chúng trong vùng họ chỉ hiểu một cách khái quát về gia cảnh và nghề nghiệp hiện tại của ông Lê Dũng. Chỉ có tài xế Hớn là người có thể cung cấp nhiều chi tiết quan trọng. 

Thế là Hoàng tìm mọi cách làm quen Hớn. Hắn dùng tiền bạc và cách đối xử tử tế để thu phục cảm tình của người tài xế chất phác. Hớn vô tình không hiểu gì về âm mưu của Hoàng. Anh ta cho Hoàng biết mọi chuyện trong nhà. Giờ giấc đi về của ông Lê Dũng cũng được Hoàng khéo léo hỏi thăm. Trong các cuộc ăn nhậu, Hoàng gợi ý cho Hớn để anh ta hứng chí kể rõ từng ngõ ngách trong nhà. 

Hôm qua Hùng đã đưa ra một đề nghị khá táo bạo. Hắn nói : 

- Anh Hoàng, tên Hớn đã cho ta biết trong nhà ngoài hắn ra chỉ còn ông bà chủ và cô con gái. Như thế chúng mình tìm cách lọt vào nhà trong đêm tối và xông thuốc mê. Trong lúc họ mê man không biết gì, chúng mình sẽ thiết lập các máy móc theo dự định. 

Hoàng do dự : 

- Việc trang bị máy móc cần rất nhiều thời gian. Một đêm không đủ thời giờ cho chúng ta. Anh nghĩ chúng mình nên tìm một cách nào khác hơn là cách này. 

- Chỉ còn cách này mới có thể giúp chúng ta thực hiện ý định. Một đêm không đủ, chúng ta sẽ tái diễn vào những đêm kế tiếp. 

- Không được. Nếu cứ tái diễn mãi sẽ tạo sự nghi ngờ và dễ bị lộ. 

Hùng đuối lý : 

- Không theo đề nghị của em, vậy anh thử tìm ra một phương cách hành động nào khác hơn và hữu hiệu hơn? 

Hoàng lắc đầu : 

- Hiện giờ thì chưa có một phương cách nào cả. Để một thời gian suy tính kỹ lưỡng, chúng ta có nhiều hy vọng thành công. À! Em đã kiểm tra máy móc cẩn thận mang về nước chưa? Coi chừng đừng để thiếu sót một món gì, công trình chúng ta xây dựng sẽ tan theo mây khói. 

Hùng cười nói : 

- Ồ! Anh khỏi lo điều đó. Làm sao em có thể quên được dễ dàng. Anh nên nhớ rằng bọn mình đã kiểm soát nhiều lần từ lúc còn bên Pháp. 

Hoàng bằng lòng : 

- Tốt lắm! Anh cứ lo ngay ngáy mãi. Bao nhiêu hy vọng chúng ta đều đặt vào đó. Còn một điều anh em mình nên nghiên cứu lại. 

Hùng hỏi : 

- Điều gì thế? 

- Em mang cuốn gia phả đến đây. 

Hùng đến hộc tủ lôi ra một quyển vở cũ nát, bìa sút sổ lung tung. Hoàng nhẹ nhàng lật từng trang một cách cẩn thận. Cuối cùng anh ta dừng tay lại và gọi Hùng : 

- Em xem đây. Phần nói về căn nhà gia tộc có đề cập đến một ngõ ngách bí mật trong nhà. Theo đó chúng ta có thể lợi dụng nơi đó trú ngụ trong ngôi biệt thự không ai hay biết. 

Hùng hỏi anh : 

- Có phải anh muốn nói đến bức tường đôi dùng vào việc cất giấu vũ khí của dòng họ mình lúc chiến tranh? 

- Đúng. Anh em mình sẽ ẩn ở chỗ này để sử dụng các máy móc theo như dự tính. 

- Nhưng liệu ông bà Lê Dũng có khám phá ra trước chúng ta ngõ ngách đó chưa? Nếu đã biết rồi, chúng ta trú thân trong đó không khác chi chui đầu vào hang hùm. 

- Ồ! Làm sao chúng mình biết được. Có lẽ tên Hớn biết rõ điều này. Nếu hắn cũng không biết nốt, chúng ta đành phó mặc cho may rủi. 

* * * 

Mải suy nghĩ, Hùng về nhà lúc nào Hoàng không hay. Đến khi hắn vỗ vào vai mình, Hoàng mới giật mình quay lại hỏi : 

- Ủa! Em về đến nhà rồi à? Sao, mọi chuyện anh nhờ em đã hoàn tất chứ? 

Hùng hoan hỉ loan báo : 

- Vâng. Em dò la tin tức và biết thêm được nhiều điều thật quan trọng làm đảo lộn cả dự tính của chúng ta. 

Hoàng lo ngại : 

- Làm đảo lộn cả dự tính? 

Thấy anh hốt hoảng, Hùng cười trấn an : 

- Tuy đảo lộn nhưng không có hại mà còn lợi cho ta là đằng khác. 

- Có lợi cho chúng ta? May quá. 

Hùng gật đầu : 

- Vâng. Rất thuận lợi cho việc thi hành kế hoạch. Lúc trước chúng ta bị rắc rối ở chỗ lẻn vào biệt thự để lắp máy móc. Có phải thế không? 

- Ừ! Đúng rồi. Chúng ta vẫn chưa dứt khoát được phương pháp hành động. 

- Vậy mà hôm nay tình cờ tên Hớn cho chúng ta biết một tin mới. Do đó em nảy ra một sáng kiến bất ngờ. 

Hoàng giục em : 

- Như thế nào, nói ra ngay đi. Anh sốt ruột lắm rồi. 

Hùng cười ranh mãnh : 

- Có nóng lòng anh mới càng phục trí óc vô cùng thông minh của thằng em này chứ. Này nhé! Ban nãy gặp tên Hớn ngoài quán rượu, em rủ hắn mai này đi nhậu. Hắn lắc đầu bảo rằng phải theo gia đình ông bà Lê Dũng đi Đà Lạt. Chụp ngay lấy cơ hội này em vờ hỏi xem ai sẽ ở lại giữ nhà. Hắn nói cả nhà đều đi, không ai giữ cả. Chuyến nghỉ mát này kéo dài bốn hôm. 

- Hay lắm! Em dự định lợi dụng cơ hội bằng vàng này chúng mình sẽ có đủ thời gian thiết lập máy móc? 

- Chứ sao! 

Anh em Hoàng cười vang. Họ sung sướng vì bất ngờ vào phút chót, một thay đổi đột ngột vô tình giúp dự tính dễ thành hình. Kho tàng kia hiện ra trước mắt rõ rệt hơn bao giờ hết. Hoàng thấy từng viên kim cương lóng lánh, tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng. Nhưng chiếm lại bảo vật đó, không dễ gì làm được. Có ai học được chữ ngờ bao giờ...

Xem tiếp chương 13 & 14 (hết)