Sông nước Tiền Giang - Chương 15 (hết)

Chương 15 (hết)

 

         

Tạm từ giã dì Hiền và bé Lan, Thủy cảm thấy trong lòng rất vui sướng được trở về quê cũ, nơi mà Sơn đang chờ đợi. Nhưng từ lúc bước chân lên xe, nàng lại thấy lo ngại vẩn vơ. Đành rằng Sơn không giống Vinh, đành rằng chàng đã hứa hẹn một cách rất gắn bó và Thủy rất tin tưởng nơi chàng nhưng dù sao chàng cũng hãy còn trẻ. Tại Cao Lãnh hoặc Sàigòn, thiếu gì những thiếu nữ đẹp, giàu, sẵn sàng để chàng chấm, hoặc những bà mai đến thuyết phục Ông Hội Đồng để tiến cử cô này, cô khác. Như vậy, chàng có thể quên Thủy, một cô gái nghèo, tầm thường này chăng?

Sự nghi ngờ đó đã trở lại trong đầu óc Thủy mà nàng không thể sao xua đuổi được suốt trong cuộc hành trình từ Vũng Tàu về Cao Lãnh. Mối lo ngại của nàng lại càng tăng thêm khi càng về tới gần Cao Lãnh. Đó là điều bí mật mà ba Từ đã trối trăng lại trước khi nhắm mắt. Ở Vũng Tàu, nàng cách xa cù lao Reng quá mà lại ở cạnh Sơn, nên nàng gần như quên mất điều bí mật đó. Bây giờ thì nó lại ám ảnh nàng đến nỗi nhiều lúc ngồi thiu thiu trên xe đang chạy đều đều, nàng mơ thấy những điều ghê rợn, mơ thấy nàng là con những tên trộm cướp đang bị truy nã. Có lúc nàng nghĩ: hay là mình không trở lại cù lao Reng nữa, thà mình không biết gì còn tốt hơn. Và một đôi khi xe đậu cho khách xuống, nàng thấy tâm thần khủng hoảng đến nỗi như muốn chạy trốn.

Trời đã về chiều khi những mái nhà đầu tiên của quận Cao Lãnh hiện ra. Trái tim Thủy như thắt lại. Quãng đường chót đối với nàng vừa quá dài lại vừa quá ngắn. Xe về tới bến, nàng nhìn trước nhìn sau chẳng thấy Sơn đâu. Uể oải, nàng bước xuống đứng đợi một lúc nữa. Không thấy gì, nàng bèn giao hành lý cho hãng xe giữ hộ, rồi thủng thẳng đi bộ tới bờ sông phía đầu cầu. Nàng kiếm một chiếc ghế đá để ngồi nghỉ chân. Đợi suốt một giờ nữa cũng chẳng thấy hình bóng người bạn đâu, nàng lẩm bẩm:

- Anh Sơn, lời hứa của anh đã thành vô giá trị rồi hay sao? Ồ không, em không thể tin rằng anh đã quên em.

Nàng ngồi gục mặt vào tay, khổ não. Đường phố đã vắng vẻ và mặt trăng mới lên chiếu ánh sáng vào các dãy nhà tường vôi trắng xóa. Nàng bèn đứng dậy, tiến bước lên cầu. Nàng thấy cù lao Reng như cám dỗ. Thủy, đi đâu vậy? Nàng đi tới đó để làm gì? Có phải để ngó lại căn nhà mà xưa kia nàng đã chịu khổ cực và bây giờ chẳng ai chờ đón. Phải, có lẽ thế. Nàng cảm thấy quá cô đơn. “Anh Sơn ơi, sao anh lại bỏ em?”

Như thúc đẩy bởi một sức mạnh vô hình, nàng tiến xuống cù lao Reng. Men theo bờ sông dưới ánh trăng, chẳng mấy lúc nàng đã nom thấy ngôi nhà của bà Từ. Ồ, không, nàng sẽ không vào ngôi nhà đó vì nàng không muốn gặp lại những người xưa kia đã làm nàng đau khổ. Tuy nhiên, nàng vẫn tiến bước lại gần. Ngôi nhà có vẻ vắng lặng.

“Ba Từ ơi! sao ba không có ở đó để đón tiếp sự sầu muộn này của con?”

Nàng chỉ còn cách cửa nhà vài bước. Sao cửa lại mở hé? Nàng đẩy cửa nhìn vào thấy trong nhà trống rỗng, không bàn ghế giường tủ. Nàng tiến vào phía trong, các phòng cũng vắng ngắt. Có lẽ bác Từ gái vì mấy người con đã bỏ đi nơi khác để sinh sống. Quang cảnh hoang tàn này làm cho nàng xót xa tấc dạ.

Nàng đứng lặng một lúc lâu tại chỗ quen thuộc xưa kia ba Từ hay ngồi, rồi nàng quỳ xuống chắp tay lâm râm khấn vái: “Ba Từ ơi! Lòng con đang tan nát, lúc này hơn lúc nào hết, con cần sự phù hộ của ba. Từ dưới lòng đất, ba cho con biết bây giờ con phải làm gì để bớt đau khổ”.

Bỗng nhiên nàng nhớ đến những lời trối trăng của ba Từ, đến điều bí mật quan hệ mà ba không thốt được nên lời.

“Cây đa to, nàng nói, cây đa to vẫn còn kia. Bây giờ thì ta còn e sợ gì, trong sự đau khổ tột độ này nữa”.

Trên hòn đảo, ánh trăng rải rác đó đây. Bên bờ sông vắng, một hàng cây đa um tùm che rợp hết lối đi. Như một người mộng du, nàng tiến thẳng đến một cây to nhất. Cây đa này đã già, gốc lớn đến vài ôm. Run rẩy, nàng đứng nhìn một hồi lâu trước khi dám đụng tay vì sợ rằng những điều khủng khiếp sẽ được phơi bày ra. Nhưng còn có gì có thể xảy ra mà khủng khiếp hơn sự phản bội của Sơn nữa.

Bỗng cách mặt đất độ hai thước, nàng thấy một hốc tối om trong thân cây sù xì. Nàng kiễng chân thò tay vào hốc. Chẳng có gì. Cái hốc có vẻ như còn ăn sâu vào thân cây và thông xuống tới gốc. Nàng bèn ngồi xuống. Những cái rễ lớn, bị trơ ra vì trận lụt vừa qua, nằm chằng chịt trên mặt đất. Bỗng giữa đám rễ đó, hình như ăn thông với cái hốc bên trên. Tay run rẩy, nàng bới bới và lôi ra những lá mục với đất ẩm.

Đột nhiên, tay nàng đụng phải một vật gì cứng có đất bao quanh. Nàng bèn lôi nó ra và chạy như người điên xuống mé sông. Sau khi rửa sạch đất, nàng thấy một chiếc hộp bạc nhỏ lộ ra. Nàng định mở, xong lại thôi. Ngắm nhìn chiếc hộp, nàng tự nghĩ:

“Vật gì ở trong hộp này chỉ có thể cho ta biết những điều đau đớn. Tại sao cha mẹ ta lại bỏ ta từ mười bảy năm trước, nếu người không phải là những kẻ cùng cực”.

Trong khi nàng do dự, bỗng có tiếng chân chạy làm nàng giật mình. Ngoảnh lại, nàng thấy một bóng người chạy tới. Nàng sợ sệt, dấu chiếc hộp vào xách tay và đứng nép người sau một bụi cây. Nhưng quá trễ, người kia đã chạy tới và gọi:

- Thủy, Thủy, em làm gì ở đây?

Nhận ra là tiếng gọi của Sơn, nàng vùng vằng quay đi:

- Thôi, anh đi đi, anh đã dối tôi. Thà anh để tôi chết một mình ở đây còn hơn.

Rồi nàng vùng chạy trốn. Sơn chạy theo:

- Thủy nghe anh nói đã.

- Tôi không muốn nghe gì nữa.

Sơn bèn nắm lấy hai tay Thủy giữ lại. Nàng cố vùng ra, nhưng rồi nàng phải chịu thua trước hai cánh tay rắn chắc và vẻ mặt quá lo lắng của chàng. Thủy đành bỏ cuộc và bật khóc.

- Thủy! Chàng nói, em tha lỗi cho anh vì không có mặt ở bến xe khi em tới lúc chiều. Nếu em biết rằng anh đã mong đợi em như thế nào!Nhưng rủi trưa nay nhận được tin cấp báo, anh phải xuống gấp trại chăn nuôi gia súc của chú anh ở cách đây chục cây số để chữa cho thú vật đang bị bệnh dịch sát hại. Công việc quá nhiều nên anh về trễ mất vài tiếng đồng hồ. Bây giờ thì anh có thể báo tin mừng cho em hay rằng ba đã chấp thuận cho chúng ta xây lâu đài hạnh phúc sau này.

Thủy đã nghe rõ, nhưng nàng còn chưa nguôi được nỗi sầu bi. Đôi bạn ngồi im lặng một lúc lâu. Dần dần, Thủy vơi bớt được cơn sầu, nàng nói:

- Anh Sơn! Anh tha lỗi cho em đã nghi ngờ anh. Trong mấy ngày qua em đã suy nghĩ đường kia nỗi nọ nên em lo sợ.

- Thế bây giờ em yên tâm rồi chứ?

Nàng thở dài đáp:

- Em chỉ lo rằng một ngày kia anh sẽ hối tiếc lời hứa của anh. Thế anh có chắc sau này không bao giờ anh buồn phiền về sự bí mật bao phủ cuộc đời em không?

- Thủy, anh thương em trong tình trạng hiện tại và sau này không có gì có thể làm thay đổi lòng anh được.

- Nhưng em nghĩ đến tương lai, khi chung sống dưới mái nhà của anh, sẽ còn có họ hàng thân thích, bạn bè.

- Em sợ rằng anh sẽ hổ thẹn vì em sao?

- Em không rõ nữa... có lẽ vậy?

- Ồ! Không đời nào!

Hai người im lặng. Thủy vẫn như còn boăn khoăn, day dứt. Bỗng nàng mở chiếc xách tay rút ra chiếc hộp bạc.

- Cái chi vậy? Sơn vội hỏi.

- Ba Từ đã nói với em cái hộp này chứa đựng tất cả sự bí mật về cuộc đời em. Vì muốn khám phá ra điều đó nên em mới trở lại cù lao tối nay. Em chưa dám mở.

- Nhưng bây giờ đã có anh bên cạnh em.

- Em lại càng sợ hơn.

- Không, dù chiếc hộp này có chứa đựng vật gì đi nữa thì cũng không có gì thay đổi.

- Ngộ nó chứng tỏ em là con một tên trộm cướp và một mụ đàn bà trắc nết cũng vậy chứ?

- Sự lựa chọn của anh là vĩnh viễn rồi em ạ.

Chàng kéo Thủy ra gần bờ sông để có ánh trăng sáng hơn.

- Em đưa anh coi chiếc hộp nào.

Chàng cầm lấy và ngắm nghía rất lâu, rồi lấy con dao trong túi ra cạo cạo trên nắp hộp.

- Này em coi, có chữ viết trên nắp hộp.

Rồi chàng cố nhìn mãi mới đọc được:

“Chỉ mở khi nào Thủy mười sáu tuổi”.

- À! Nàng thở dài, bây giờ em mới biết tại sao ba Từ không nói gì cả. Trời ơi! Sao ba cẩn thận quá vậy?

Với mũi dao, Sơn loay hoay một lúc, nắp hộp mới bật ra. Bên trong có một tờ giấy cuộn cẩn thận, chữ viết không đều đặn nhưng cũng dễ đọc. Thủy thấy tim mình đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Soi tờ giấy dưới ánh trăng, Sơn đọc:

“Con ơi, má xin Đức Mẹ tha tội cho má vì đã bỏ con như thế này khi má hấp hối sắp lìa trần. Má đành tâm hành động như vậy, chỉ cốt để cứu sống lấy mạng của con. Thủy! Con nên biết rằng ba của con là kỹ sư Hoàng Đức Tuấn, quê quán ở Cần Thơ, nhưng ba chưa hề biết mặt con, vì ba đã nhắm mắt trước khi con ra chào đời. Con là con duy nhất của ba má. Trước khi chết, ba đã làm chúc thư cho con thừa hưởng cái gia tài rất vĩ đại của ba để lại. Khi con mới sanh ra, nhiều kẻ muốn hãm hại con để chiếm đoạt gia tài. Hai lần, những bàn tay khát máu đã muốn đầu độc con ngay trong nôi. Vì vậy, mẹ con ta phải tạm lánh nạn lên Cao Lãnh. Chẳng ngờ hôm nay, tự dưng má mang bạo bệnh. Trong giờ phút này, má cảm thấy kiệt sức và biết rằng má phải lìa bỏ con mãi mãi. Má đã nhờ cha sở dấu con thật lâu để con được an ninh. Vì thế má đã tỏ bày ý nguyện gởi con vào một gia đình thường dân nhưng lương thiện. Má tin cậy tất cả nơi cha sở. Nếu bức thư này đến tay con khi con được mười sáu tuổi như má mong mỏi, con sẽ biết rõ sự thực và con sẽ đủ sức tự vệ đối với những kẻ còn muốn hãm hại con.

Thôi, vĩnh biệt con. Má cầu chúc cho con luôn luôn dịu dàng hiền hậu và xin Chúa ban phước lành cho con.”

Thủy vừa nghe vừa nín thở. Khi Sơn đọc hết câu cuối cùng, nàng thở phào nhẹ nhõm như trút hết được gánh nặng đang đè áp con tim. Thảng thốt, nàng nghĩ đến người mẹ hiền đã phải gạt lệ bỏ nàng để cứu mạng cho nàng. Bây giờ, nàng không phải là một đứa con rơi, mà nàng đã có một người mẹ thương nàng bằng một tình thương tuyệt đối. Và bây giờ, bên cạnh nàng, nàng đã có Sơn là người đã dành cho nàng tất cả mối tình chân thật, bất diệt. Cách đây mấy tiếng, khi nàng mới tới bến xe thì tưởng chừng như nàng mất tất cả. Bây giờ thì tất cả đã trở thành thắm tươi, rực rỡ như một đóa hoa đang nở trong ánh bình minh tươi sáng.

- Anh Sơn ơi! Thật là thần tiên, em không tin được nguồn hạnh phúc như thế này! Em tự thấy không xứng đáng với hạnh phúc đó, không xứng đáng làm người bạn đường của anh, vì nhiều lúc em đã tàn nhẫn và quá nghi ngờ.

Sơn cầm tay Thủy và cười âu yếm:

- Nàng tiên của anh! Em không tàn nhẫn chút nào cả, đó chỉ vì em đã bị đau khổ quá nhiều. Còn bây giờ thì hết rồi phải không em?

- Vâng, anh Sơn, em sẽ dịu dàng hiền hậu như má em mong mỏi.

Rồi đôi uyên ương sánh bước đi về dưới ánh trăng sao vằng vặc của một đêm đẹp trời trên cù lao Reng....

Thùy Hương