Lâu Đài Thần Tiên - Loại Hoa Xanh

Tủ sách Tuổi Hoa - 1969

Chương 1 & 2

Chương 3 & 4

Chương 5 & 6

                                                        Chương 7 (hết)

Nguồn: Đèn Biển sưu tầm và đánh máy

----------------------

Thực hiện eBook: Nguyễn Hữu Minh

MOBI

EPUB

Chương 01

BA BẠN CHÍ THÂN

Người ta gọi em là “em bé ngơ ngác”. Thân hình em gầy ốm, tóc em vàng nâu và luôn luôn bù rối. Đôi mắt trong xanh của em hình như nhìn mọi người với một cường độ mãnh liệt, nhưng kỳ thực em chẳng trông thấy chung quanh vì em xứng danh “em bé ngơ ngác”. Thực khó tìm đứa bé đãng trí hơn. Trong bữa ăn, đôi lúc mơ màng đâu đâu, em quên đưa muỗng vào miệng, nhìn sững bức tường trước mặt hình như có vật gì khác thường. Người ta bỏ tiêu vào chén xúp, em chỉ hay biết khi tiêu đụng vào lưỡi làm em cay bỏng. Em nhăn mặt xuýt xoa, các chị em lại cười rộ lên. Em đỏ mặt tía tai , ngơ ngác nhìn chung quanh như thể từ cung trăng rơi xuống.

Em tên Bạch Huệ, ít nói ít cười. Ai chọc ghẹo, em chẳng cần để ý. Đôi lúc cha mẹ la mắng oan ức, em ngẩng đầu ra sau, đan những ngón tay vào tóc, tái mặt rồi nín thinh.

Mặc dầu đãng trí, nhưng không thể nói em là người vô dụng trong gia đình. Em làm lụng siêng năng, sắp xếp quần áo vào tủ, lượm lặt đồ chơi vứt bừa bãi, rồi sắp đặt ngăn nắp trên lò sưởi, may quần áo cho búp bê. Tóm lại, em thích làm những công việc mà em có thể vừa làm vừa mơ mộng.

Bạch Huệ còn một công việc khác em làm chí thú không hề mệt mỏi : giúp đỡ vú già để săn sóc em nhỏ của Bạch Huệ, thằng bé Út, cục cưng của toàn thể gia đình. Em ngồi hàng giờ bên nôi bé Út, em ru bé Út với bài hát tự em nghĩ ra. Những câu hát êm ái dịu dàng nhưng buồn bã, nào cánh bướm vướng phải tơ nhện, chim non bị trẻ bắt ra khỏi tổ hoặc trẻ con mồ côi lạc loài tìm mẹ, vân vân… Hỏi em sao không hát những câu tươi sáng vui vẻ, Bạch Huệ trả lời không suy nghĩ :

- Những bài hát buồn thường êm dịu, những bài hát vui lại rộn ràng ầm ỹ làm em phát khóc.

Bé Út cũng đồng ý với Bạch Huệ, nên lúc nghe câu hát ru em của chị, nó ngủ mau lẹ.

Sức khoẻ em kém sút, một năm em nằm trên giường bệnh nhiều tháng. Làm việc nhẹ, em cũng chóng mệt và nhiều đêm em trằn trọc không ngủ. Người ta nói Bạch Huệ mắc bệnh đau tim.

Chị và em Bạch Huệ sức khỏe lại dồi dào. Xuân Lan, chị đầu, da màu nâu, xinh đẹp, nhanh nhẹn. Tiếng nói của em trong trẻo vui vẻ làm linh động cả gia đình. Mọi người đều thương mến Xuân Lan. Em quấn quít bên mẹ em, ham công việc bếp núc. Cô Giạ Hương quản gia xem em như thể người bạn tâm tình. Khắp các phòng ốc trong lâu đài, không nơi nào Xuân Lan chẳng để mắt đến. Em tìm hiểu mọi việc trong gia đình, dù nhỏ nhặt đến đâu.

Trong ba chị em, Thu Cúc, gái út, được nuông chiều hơn hết. Nét mặt tươi sáng rạng rỡ, hai bím tóc đỏ hung bỏ thõng bên vai, em giống như một thiên thần tí hon. Hai chị em đều sợ ba nghiêm nghị, nhưng riêng Thu Cúc được ba cưng, nên không chút kiêng dè, em hay nhảy lên ngồi nũng nịu trên đầu gối người lớn.

Xuân Lan, Thu Cúc trau chuốt bề ngoài trái lại Bạch Huệ chẳng hề lưu ý đến việc phục sức. Trầm mặc, dáng điệu em hờ hững chậm rãi. Bà con quan khách đến viếng thăm, ba má gọi các con ra giới thiệu : Xuân Lan, Thu Cúc áo quần bảnh bao tươi cười chào khách, Bạch Huệ tìm cách lẩn tránh. Bị ba má la rầy, bất đắc dĩ em lấp ló đứng nép bên cửa, tóc rối bù, đầu nghẻo bên vai, bẽn lẽn sợ sệt, hai tay ngượng ngịu vân vê tà áo. Ai hỏi điều gì, em lặng thinh, mặt đỏ như gấc. Quan khách ra về, mọi người trong gia đình trách mắng em, từ ba má, bà nội đến cô Giạ Hương, vú già cũng xen vô :

- Biết bao giờ Bạch Huệ mới khôn ngoan lanh lẹ như các trẻ em khác !

Nhưng đôi khi em lại là một nhân vật cần thiết trong gia đình, mọi người đều chìu chuộng cảm mến. Mùa đông giá lạnh, tuyết phủ khắp các nẻo đường, lâu đài cổ kính như đắm mình trong một nệm bông trắng toát. Những đêm dài, ở phòng khách rộng rãi, gia đình tụ họp chung quanh chiếc đèn lớn toả ánh sáng lờ mờ : bà nội, má và cô Giạ Hương may vá áo quần, ba đọc sách báo, Xuân Lan, Bạch Huệ thêu thùa.

Trên đầu gối ba, má rồi leo lần qua đầu gối bà nội, Thu Cúc thỏ thẻ :

- Má ơi ! Lạnh quá, Cúc buồn ghê !

Lúc đó mọi người đều hướng đến Bạch Huệ :

- Bạch Huệ, kể một chuyện cổ tích nghe !

Bức thảm đương thêu nửa chừng trên tay Bạch Huệ rơi xuống đất và vang lên tứ phía những lời như khuyến khích, như van lơn :

- Bạch Huệ, Bạch Huệ, một chuyện cổ tích.

Bị tấn công tới tấp, ban đầu em từ chối không còn biết chuyện gì để kể, nhưng biết bao lời thúc giục nài nỉ lại đến từ khắp nơi.

Em đành khuất phục, rụt rè, ngập ngừng bắt đầu kể chuyện :

- Ngày xửa, ngày xưa, một hoàng tử đẹp trai hoặc ngày xửa ngày xưa, một em bé mồ côi nghèo đói, vân vân…

Câu chuyện càng lúc càng hào hứng hấp dẫn, Bạch Huệ càng trở nên mạnh dạn hùng biện, tiếng nói em làm ấm áp không khí giá lạnh đêm đông. Má em đỏ hồng, mắt em ngời sáng, câu chuyện càng dồn dập nhiều tình tiết éo le kỳ diệu.

Những công chúa kiều diễm, kỵ sĩ dũng cảm, nữ thần dưới đáy biển, chú lùn giữ kho vàng, những bà tiên hiền từ, những mụ phù thủy độc ác đều tuần tự diễn biến trước thính giả trong một luân-vũ-khúc mê ly rùng rợn. Có lúc nước mắt Bạch Huệ ràn rụa vì chính em tự cảm xúc câu chuyện em vừa kể, Xuân Lan, Thu Cúc hai mắt đỏ ngầu, người lớn cầm lòng chẳng đặng không khỏi rớm lệ còn vú già thỉnh thoảng cầm khăn tay sụt sịt lau mũi. Câu chuyện đến hồi kết thúc, em hạ giọng nói nhỏ dần, đều đều trầm trầm, người nghe càng não lòng xúc động. Phải chăng một bà tiên đã hiện lên nhập vào em để kể chuyện chớ ai ngờ em bé vừa nói là em bé Bạch Huệ, em bé đãng trí, em bé ngơ ngác.

Ba má rất đỗi ngạc nhiên không hiểu Bạch Huệ học hỏi ở đâu mà biết nhiều chuyện kể hoài không hết. Xuân Lan, Thu Cúc phục em sát đất, còn vú già lắc đầu thì thầm :

- Sợ em chẳng ở lâu với chúng ta vì người em kỳ lạ quá, không giống các trẻ em khác ! Em đâu sinh ra để sống trên thế gian nầy.

Trong nhà cũng như ngoài vườn, bạn chí thân của Bạch Huệ là nai vàng được nuôi nấng đã thuần thục. Đối với em, nai là một công chúa đội lốt, vì nai hiểu tiếng người : nai vàng chỉ liếc mắt nhìn Bạch Huệ là nai và em cảm thông câu chuyện sắp nói cùng nhau.

Một bà lão hành khất đã đem nai vàng đến cho gia đình Bạch Huệ. Ngang qua cánh rừng, nghe tiếng rên rỉ yếu ớt như tiếng trẻ sơ sinh bà dừng chân nhìn vào bụi cây trông thấy một nai con lạnh lẽo đói khát. Chắc hẳn nai mẹ bị thợ săn bắn chết, một mình bé bỏng không đủ sức chạy trốn. Bà lão quấn nai con vào bọc vải mang đến lâu đài đổi chác bánh sữa.

Lúc ấy Bạch Huệ đau tim nằm trên giường bệnh, em mê man chẳng nghe thấy gì chung quanh. Em vốn thương mến loài vật, nên người ta đem nai con đặt bên mình em, mong lúc hồi tỉnh em vui thích chút nào chăng ! Nghe tiếng nai con rên rỉ, Bạch Huệ bừng tỉnh đưa tay sờ mó nai con bé bỏng, tự nhiên em cảm thấy phục hồi sức khoẻ.

Lần hồi lành mạnh, Bạch Huệ lại có thêm một công việc : săn sóc nuôi dưỡng nai vàng. Em ôm ấp nai vàng vào lòng, sưởi hơi nóng của em cho nai ấm áp, kiếm sữa cho nai uống. Lòng em sung sướng hồi hộp lúc nai vàng ngẩng đầu nhìn em, đưa mõm nhỏ xíu liếm đôi bàn tay mềm mại trắng trẻo của em.

Một ngày tạnh nắng, Bạch Huệ và nai vàng ra vườn tắm ánh mặt trời. Đôi bạn chập chững bước đi bước một, hai chân Bạch Huệ gầy gò lỏng khỏng, đôi giò nai vàng run rẩy yếu đuối. Em giang rộng hai cánh tay giữ thăng bằng khỏi té, còn nai vàng ngập ngừng đôi chân, chưa biết đưa chân nào đến trước, chân nào đến sau. Người tưởng mình nâng đỡ vật, nhưng vật hãnh diện mình là điểm tựa cho người. Cảnh tượng khôi hài ngộ nghĩnh, nhưng nhìn thấy chẳng ai nỡ cười vì đó là bước đi tập tễnh của đôi bạn trong thời gian dưỡng bệnh.

Một tháng sau, Bạch Huệ và nai vàng đã tung tăng chạy nhảy khắp vườn. Bạch Huệ càng tin tưởng một công chúa thần tiên đã hiện lên trong thân hình nai.

Em ôm cổ nai thủ thỉ :

- Nói lên với chị một tiếng đi ! Nói gì cũng được.

Nai vàng đưa tai khít má Bạch Huệ hình như chú tâm lắng nghe lời nói của em, nhưng sau khi đưa lưỡi liếm má Bạch Huệ, nai vàng vụt biến mất sau lâu đài, bỏ mặc em một mình ngơ ngẩn suy tư. Mối duyên kỳ ngộ giữa Bạch Huệ và nai vàng chớm nở từ lúc đôi bạn gặp nhau trên giường bệnh đã ngày thêm bền chặt khắng khít giữa chốn rừng núi đầy chim muông cây cỏ.

Ngoài bạn quí nai vàng, em còn một bạn thân mến khác. Sự im lặng hoàn toàn của bạn nầy tương phản nai vàng luôn luôn nhảy nhót. Đó là bé Quê, một búp bê quê mùa xấu xí, đầu bằng sành, thân hình độn trấu. Mặt búp bê trắng bệch, điểm hai chấm son hai bên má. Đêm ngủ, em không rời bé Quê, ấp ủ bé Quê trong mền ấm.

Một ngày kia, mẹ đỡ đầu Bạch Huệ từ xa đến thăm tặng em một vật kỷ niệm : một búp bê xinh đẹp, tóc đen nhánh, nằm xuống đôi mắt nhắm nghiền. Áo quần búp bê toàn bằng tơ lụa sang trong như y phục các bà quí phái, đầu đội mũ rộng vành, chân mang giày thếp vàng. Em mừng quýnh, ôm búp bê vào lòng hôn hít. Gia đình chỉ định cô Giạ Hương kiếm một tên hay đặt cho búp bê. Nhiều đề nghị đưa ra và sau một hồi thảo luận, Bạch Huệ chọn tên Hằng Nga gọi búp bê mới. Xuân Lan, Thu Cúc đồng ý. Thế rồi Hằng Nga được ngồi chễm chệ trên chân Bạch Huệ, còn bé Quê chui vào xó tủ cùng đống quần áo cũ rách, chẳng còn được hỏi han ngó ngàng đến. Trong bữa ăn, em vui vẻ chuyện trò với mẹ đỡ đầu của em.

Tối đến, vừa leo lên giường, em ngắm nghía búp bê mới, vuốt ve làn tóc mịn màng của Hằng Nga rồi ngủ thiếp lúc nào không hay. Bỗng nhiên, nửa đêm giựt mình tỉnh giấc, một niềm băn khoăn xao xuyến xâm chiếm lòng em : Hằng Nga ngủ yên bên em, đôi mắt nhắm nghiền, mỉm cười để lộ hai chiếc răng khểnh trắng nõn, còn trong tủ áo kìa ai đang thổn thức hờn duyên tủi phận. Bé Quê chứ còn ai khác ! Con búp bê già khốn khổ bị em bỏ rơi không chút tiếc thương, nằm cô đơn lạnh lẽo trong xó tủ giữa mảnh chai bể vụn và áo quần rách nát. Nó khóc tỉ tê âm thầm không sao ngủ được, từ trước đêm nào nó cũng ngon giấc trong giường êm nệm ấm với mẹ tí hon mà nó hằng chia xẻ bao nỗi buồn vui.

Lòng em hồi hộp, bứt rứt, hối hận. Tự nhiên em so sánh sự khác biệt giữa tánh tình hai búp bê mà em nghĩ không thể nào chúng có thể chung sống hoà bình trong một gian phòng được.

Hằng Nga quá kiều diễm, kiêu hãnh về sắc đẹp nên tâm hồn sắt đá, còn bé Quê mặc dầu xấu xí nhưng hiền lành chất phác đã sống bên mình lâu năm, thực lòng thương mến mình.

Ta biết đối xử thế nào ? Xa lánh Hằng Nga cũng tiếc, tuyệt tình bé Quê sao đành ! Trời ơi, mới hôm qua lòng ta còn rộn ràng sung sướng, bây giờ lại bối rối buồn bực !

Nước mắt ràn rụa, Bạch Huệ tập trung mọi ý chí để quyết định một hành động can đảm. Cuối cùng em ngồi dậy, đem Hằng Nga đặt ngồi vào ghế, ngắm nhìn diện mạo diễm lệ của búp bê, đoạn hôn nhẹ lên trán Hằng Nga. Em lại nhón đôi chân nhẹ nhàng đến tủ áo xách bé Quê ra, ôm riết vào lòng leo lên giường ngủ. Nhìn vẻ mặt xấu xí tái mét của bé Quê, lòng em rạo rực đau đớn. Ôm nghì bé Quê vào lòng, ấp ủ nó trong mền ấm, Bạch Huệ úp mặt vào gối khóc nức nở.

Sáng mai, điểm tâm xong, Bạch Huệ rụt rè đặt vào tay Xuân Lan búp bê Hằng Nga :

- Chị thích búp bê này không ?

- Thích chứ ! Chị chưa thấy búp bê nào xinh đẹp như Hằng Nga của em ! Chắc em sung sướng lắm !

- Em tặng chị đó, em muốn chị giữ lấy mãi mãi để chơi. Em cho luôn chị đó.

Xuân Lan, Thu Cúc ngạc nhiên, bất ngờ không ít, chạy thẳng một mạch vào phòng má :

- Má ơi ! Bạch Huệ nổi khùng rồi, má ơi !

Tòa án gia đình được triệu tập để xử vụ án ly kỳ hy hữu. Vì sao Bạch Huệ mau chán Hằng Nga, một búp bê lộng lẫy đẹp đẽ mà tất cả mọi trẻ em đều thèm muốn ? Hành động phi lý của em chẳng những phiền lòng ba má, còn thương tổn lòng tự ái của mẹ đỡ đầu em.

Ba nghiêm nghị chất vấn :

- Sao con lại đem búp bê Hằng Nga cho Xuân Lan ?

Em chỉ có thể giải thích riêng cho Xuân Lan biết lý do về hành động của em ; nhưng lâm vào tình trạng bị cáo trước toà án gia đình, Bạch Huệ cương quyết lặng thinh, đứng trơ như tượng đá, sẵn sàng lãnh chịu mọi hình phạt.

Má dịu dàng hỏi Bạch Huệ :

- Sao con không trả lời ba con ? Con nên hiểu bướng bỉnh ngoan cố như thế làm phiền lòng ba má.

Bạch Huệ đôi mắt lưng tròng nhìn mẹ, liếc qua Hằng Nga nằm trên tay Xuân Lan, rồi vụt chạy biến về phòng riêng. Từ hôm hy sinh bạn mới để nhường chỗ cho bé Quê em nhìn lại nó xinh đẹp dễ thương, nên tấm lòng trìu mến bé Quê lại càng tha thiết mặn nồng hơn xưa.

Ban ngày nai vàng là bạn, ban đêm bạn là bé Quê.

Đêm đông, từ rừng thẳm vang lên âm thanh huyền bí của vạn vật, tiếng gió gào thét sau cánh cửa đầy tuyết, thác nước đổ mạnh lay động móng cầu chuyển mình răng rắc. Chung quanh lâu đài cổ kính còn vang động nhiều tiếng dị kỳ rùng rợn : phải chăng đàn chó sói háu đói rảo quanh kiếm mồi nhe hàm răng nhọn hoắt hú lên nỗi căm hờn bất tận, phải chăng đàn dơi hút máu với những lóng tay xương xẩu đập cánh xào xạc lẩn quất rình mò trẻ con đang ngon giấc trên giường ngủ.

Những đêm khủng khiếp đó nếu bên mình Bạch Huệ không có sự hiện diện của bé Quê làm sao nhẹ bớt nỗi lo âu khiếp sợ !

Má em kề mặt lạnh lẽo bằng sành của bé Quê, Bạch Huệ thì thầm trong đôi môi run rẩy :

- Bé Quê ! Không có gì đáng sợ, chẳng qua một giấc mộng hãi hùng ! Chẳng có ai sau bức tường đen tối, chỉ là dì gió dạo chơi đêm trăng ! Thiên thần phù hộ chúng ta. Ở lâu đài thần tiên nầy không bao giờ có tai hoạ xảy đến.

Mối tình thứ ba, nồng nhiệt sâu đậm hơn hai mối tình của Bạch Huệ đối với nai vàng và bé Quê là mối tình của em đối với khu rừng hoang vắng. Rừng, kho tàng đầy chuyện cổ tích lý thú ; rừng, nơi chôn dấu nhiều kỳ quan vũ trụ chỉ riêng mình em thưởng thức, còn người phàm mắt tục không thể nhìn thấy.

Mùa đông, em phải ngăn cách khu rừng vì dầu muốn trốn gia đình rong chơi em cũng khó vượt qua những đoạn đường đầy tuyết. Suốt buổi mai, em chăm lo bài vở học hành, buổi chiều độ ba giờ trời đã sẫm tối. Đôi mắt u buồn, em nhìn rừng thẳm nhắn đôi lời thăm hỏi và tiếng gió rì rào của những cây thông trụi lá như đáp lại với em lời âu yếm :

- Bạch Huệ, Bạch Huệ, Huệ… Uệ… Uệ…

Sang mùa xuân ngày dài, tuyết tan rã trên đồi, Bạch Huệ và nai vàng lại nhởn nhơ nô đùa với chim muông cây cỏ trong khu rừng bao la bát ngát.

Vì ba má ngăn cấm em vào rừng sợ gặp thú dữ, nên một tháng ròng rã em ủ rũ buồn rầu tù túng trong lâu đài, càng ngày càng trở nên xanh xao gầy ốm.

Bác sĩ chẩn mạch Bạch Huệ khuyên ba má em :

- Em đau tim nặng, cần ánh sáng mặt trời và nhiều thoáng khí. Chỉ có phương pháp đó em mới chóng bình phục.

Thế là cửa phòng em rộng mở : em và nai vàng được trả tự do, tha hồ tung tăng chạy nhảy. Đôi bạn nằm lăn lộn giữa rừng, Bạch Huệ hôn từng cành cây ngọn cỏ, la hét om sòm như thể điên cuồng vậy !

Mối tình bền chặt giữa rừng rú và Bạch Huệ càng năm càng tăng dần. Rừng rú cũng như nai vàng và bé Quê là người bạn tâm tình của Bạch Huệ. Rừng với mọi vẻ âm u huyền bí tâm sự với em nhiều điều kỳ ảo lạ lùng mà người trần tục không thể nghe, không thể hiểu.

Đó là người bạn thứ ba : người bạn vô tri vô giác, nhưng chân thành hơn hết của em.

Chương 02

NGÀY LỄ GIÁNG SINH

Một tuần trước lễ Giáng sinh.

Mọi người trong lâu đài rộn rịp tổ chức mừng lễ ngày Chúa ra đời. Bà nội, má, cô Giạ Hương lên xuống từ nhà trên đến nhà bếp chỉ dẫn cách thức cho các người giúp việc trộn đường nhào bột hấp nướng các thức bánh ngon lành. Anh đánh xe, bác làm vườn chung sức dựng cây thông đồ sộ giữa nhà và treo đèn kết hoa.

Bỗng nhiên người đưa thư đem đến một bức điện tín. Thật là chuyện hiếm có, vì có bao giờ ở lâu đài người ta nhận được một dây thép như thế. Ba chị em hấp tấp đem điện tín đi tìm ba. Ông mở ra đọc nhanh, tái mặt, nhìn kỹ điện tín như tìm đường lối giải quyết một vấn đề khó khăn. Ông lật đật xuống nhà bếp tìm vợ. Hai tay đầy bột trắng xoá, nghe nói ông có điện tín, bà giành lấy đọc :

- Em gái từ trần. Toà Đại Sứ gởi đứa nhỏ đến ngày hôm nay theo chuyến xe lửa 16 giờ 20. Ký tên : Ngô Liên.

Ông Ngô Liên bạn thân lâu đời của gia đình là một luật sư tên tuổi ở thị xã. Em gái nào ? Đứa nhỏ con ai ? Ba chị em Xuân Lan chẳng hiểu tí gì, ngơ ngác nhìn ba má.

- Chuyện gì hở mình ?

- Tôi cũng chẳng rõ, vì đã từ lâu tôi không có tin cô ấy.

- Lại thêm một đứa nhỏ ! Khốn khổ tội nghiệp cho nó ! Chỉ còn hai tiếng đồng hồ, mau đem xe đi đón gấp kẻo trễ.

- Bây giờ ai đi đón đứa nhỏ ? Thôi nhờ cô Giạ Hương vậy.

- Đâu được, Giạ Hương còn giúp tôi nhiều công việc. Mình để tôi nhờ bà nội. Trời đẹp, đường xá bằng phẳng, chắc là nội vui lòng dạo chơi một vòng.

Bà nội tay đang xách giỏ cam đi ngang qua cao hứng :

- Ừ để tao đi cho.

Ba chị em nhao nhao đòi hộ tống bà nội.

- Đi đâu tụi bây cũng đòi đi, má gắt.

- Xe rộng, cho chúng theo hầu bà nội, ba đỡ lời.

Nửa giờ sau, ba chị em vui vẻ tươi cười vây quanh bà nội trên chiếc xe độc mã thẳng tiến lên thành phố trên con đường lát nhựa rộng rãi.

Xuân Lan tấn công nội :

- Nội nè ! Cô ấy là ai ? Còn đứa nhỏ nào thế hở nội ?

- Đó là câu chuyện bi thảm, các cháu ạ. Ba các con chỉ có độc nhất một em gái rất được nuông chìu ; nhưng trái với ý muốn cha mẹ, cô em gái ấy đã kết hôn với một sĩ quan Nga theo chồng về xứ sở. Từ đó, gia đình bặt vô âm tín về cô ấy và nay bỗng nhiên tiếp được điện tín này. Nói xong nội lần tràng hạt lâm râm cầu nguyện.

Sự hôn phối giữa một thiếu nữ Ba Lan với một người Nga xem như một hành động bội phản tổ quốc. Chẳng có gì ngạc nhiên, vì người Nga đã hành hạ ngược đãi tàn bạo dân Ba Lan : hàng trăm người Ba Lan vào hàng quí phái đã chôn mình trong tuyết lạnh ở Tây-bá-lợi-á, hàng trăm người Ba Lan khác còn bị tù đày và những hình phạt tra tấn đối với họ không chút nương tay. Phần đông sĩ quan Nga chiếm đóng ở Ba Lan đều hung ác tàn bạo, nên thiếu nữ Ba Lan nào tự ý lấy sĩ quan Nga phải đoạn tuyệt mọi liên lạc với gia đình. Cũng vì thế, nên ba chị em tuyệt nhiên không hay biết chúng đã có một người cô.

Chiếc xe vừa dừng trước nhà ga, ba chị em nhìn chẳng thấy xe lửa nào đậu ở đó.

Viên xếp ga quen biết với bà nội ngả mũ chào :

- Bà đến trễ, chuyến xe lửa vừa chuyển bánh.

- Ông có thấy một người xuống xe dắt theo một trẻ nhỏ không ?

- Có thằng nhỏ nào đâu ! Chỉ có một em bé gái đang đứng đằng kia kìa !

Mọi con mắt đều đổ dồn về phía ấy. Một em gái chừng 12 tuổi đang ngồi trên đống đá bên vệ đường. Với tuổi ấy, em trông khá lớn nhưng lại quá gầy ốm. Nước da xanh mét, mặt đầy tàn hương, tóc vàng hoe, chỉ còn đôi mắt trong sáng. Em mặc áo xám, ngoài phủ áo tơi đen cũ rách.

Nội quan sát em bé giây lát tỏ vẻ lo âu :

- Lại đây bà hỏi !

Em bé ngập ngừng, thủng thẳng bước đến gần xe.

- Em ngồi đợi ai đó ?

Chẳng buồn trả lời, em chìa mảnh giấy nhỏ đã nhơ bẩn nhầu nát có hàng chữ : “Xin giao cho gia đình bên ngoại ở lâu đài họ Nguyễn em Đỗ Quyên mồ côi cha mẹ. Nhờ săn sóc giúp đỡ em bé”.

- Trời ! Té ra cháu bà đây ! Đến đây với ngoại. Đây là các chị của cháu : Xuân Lan, Bạch Huệ, Thu Cúc. Các cháu hãy hôn Đỗ Quyên và nhường chỗ cho em ngồi.

Vẻ mặt lãnh đạm, ủ rũ, Đỗ Quyên hôn phớt bàn tay răn reo của ngoại rồi đẩy lui những bàn tay của các chị đưa đến ôm em.

- Cháu ngồi xuống, có đói không ?

Đỗ Quyên lúc lắc đầu. Em ngồi trên xe gần bên bà ngoại, đôi mắt hé mở, lạnh lùng chẳng mở miệng chào hỏi ba chị em Xuân Lan. Ngoại hỏi em cũng lặng thinh không trả lời. Ngoại đành lần tràng hạt để em ngồi yên.

Nghe tiếng nhạc ngựa, ông bà bước ra đón xe tận cửa. Ông giang đôi cánh tay trìu mến còn bà nở nụ cười cởi mở đón em nhỏ mồ côi, nhưng cả hai vợ chồng đều ngạc nhiên trước thái độ dửng dưng lạnh nhạt của bé Đỗ Quyên.

Giọng nói ấm cúng dịu dàng của ngoại :

- Đỗ Quyên, đây là cậu cháu.

Em ngắm nghía ông từ đầu xuống chân :

- Ông là anh má tôi hả ?

Ba chị em Xuân Lan vô cùng sửng sốt. Táo gan thực ! Sao con bé nầy dám nói năng vô lễ với ba mình như thế ? Nhưng ông vẫn thản nhiên vui vẻ, không giận dữ, như tuồng chẳng hề lưu ý đến lời nói cộc cằn của Đỗ Quyên.

- Chính cậu đây là anh ruột độc nhất của má cháu. Cháu hãy kể đầu đuôi câu chuyện cậu nghe, việc gì không hay xảy đến cho gia đình cháu ?

Đôi mắt đỗ Quyên không giây phút rời cậu em, tiếng nói đứt quãng từ cổ em đưa ra :

- Má cháu chết vì thiếu ăn.

Ba ngồi phịch xuống ghế hai tay ôm mặt, bà nội và má xúc động, hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Đỗ Quyên đưa mắt nhìn quanh :

- Có góc phòng nào cho tôi ở không ?

- Các con hãy đem Đỗ Quyên vào phòng riêng các con.

Ba chị em dắt Đỗ Quyên vào phòng, để giường Xuân Lan cho em nằm nghỉ vì lúc đi đường không khỏi mệt nhọc. Ba chị em nhìn Đỗ Quyên tỏ vẻ thương hại tình cảnh cô đơn của em, chưa biết gợi chuyện gì để tìm lời an ủi.

Bỗng nhiên Đỗ quyên đứng dậy, vùng vằng giận dữ :

- Tôi có gì khác thường mà các chị nhìn tôi dữ vậy ? Hãy để tôi yên. Các người hãy đi nơi khác !

Bất ngờ vì Đỗ quyên đổ quạu không duyên cớ, ba chị em đành lẳng lặng nhìn nhau rút lui khỏi phòng êm thắm. Đỗ Quyên lại trở lên giường, nằm khóc nức nở, tiếng nấc nghẹn ngào rung chuyển đôi vai gầy ốm.

Những ngày kế tiếp, Đỗ Quyên được bà ngoại săn sóc, tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục, nhưng em vẫn giữ thái độ lãnh đạm dửng dưng với mọi người. Em ít nói, nhưng nói ra toàn những lời oán hận gia đình. Nghe qua vài câu vụn vặt, người ta biết được đời sống của em đã trải qua nhiều cảnh gian truân khổ sở. Cha em đã sống một đời lãng phí, bao nhiêu tiền của đều thua sạch ở sòng bạc rồi chết trong cảnh bần cùng thiếu thốn, bỏ vợ con đói rách. Không muốn trở lui gia đình đã ruồng bỏ mình, mẹ Đỗ Quyên đã từ trần vì bệnh lao phổi để lại con thơ phó mặc cho may rủi ở đời. Một gia đình quen biết vì lòng nhân đạo đã cưu mang Đỗ Quyên, nhờ Toà Đại Sứ Ba Lan trả em về gia đình bên ngoại.

Đỗ Quyên thường so sánh chua chát :

- Ở đây cái gì cũng sạch sẽ trắng trẻo ! Chỗ tôi ở với má tôi là một cái hang đen ngòm, hôi hám, đầy sâu bọ ruồi muỗi. Ăn uống thời quá sung túc, thực phẩm một bữa ăn bằng nửa năm thực phẩm của chúng tôi !

Chỉ riêng Bạch Huệ thông cảm tình cảnh đáng thương của Đỗ Quyên. Vì trải qua đời sống cơ cực thiếu thốn, Đỗ Quyên tự ti mặc cảm, quy trách nhiệm cho gia đình bên ngoại, trở nên oán hận mọi người, nhất là hạng người sung sướng đầy đủ. Bạch Huệ tâm niệm sẽ tìm mọi cách giúp đỡ Đỗ Quyên trút bỏ hết mọi mặc cảm để chung sống vui vẻ với gia đình.

Mọi người đều đồng ý Đỗ Quyên là đứa nhỏ vô ơn, hay gắt gỏng lại lãnh đạm trước sự vồn vã thân mật của gia đình.

Má nhắc lại :

- Hôm qua tôi hôn nó, nhưng nó xô đẩy tôi.

Vú già nói thêm :

- Các chị mang nho khô cho ăn, Đỗ Quyên trả lui như thể độc dược.

Bạch Huệ đang bỏ nhân hạnh đào vào bánh, vội vành bênh vực :

- Vì má Đỗ Quyên không có cái ăn mà chết, nên bây giờ Đỗ Quyên không còn muốn ăn gì nữa !

Một hôm tình cờ Bạch Huệ nghe lóm câu chuyện ba má bàn luận về số phận Đỗ Quyên :

- Chúng ta không thể giữ nó ở lâu đài nữa. Nó đầu độc không khí vui vẻ trong gia đình.

- Hay gởi nó vào viện Dục Anh để các bà sơ săn sóc.

- Sau lễ Giáng Sinh sẽ bàn tính. Nhìn vẻ mặt nó, tôi ăn mất ngon, tôi đâu có trách nhiệm về sự khốn khổ của gia đình nó. Má nó không hề viết thư cho tôi. Nếu biết tin, tôi đã đi tìm kiếm gia đình nó.

Bạch Huệ lại thêm sốt ruột, lo lắng, thương hại cho Đỗ Quyên. Em suy nghĩ để tìm mọi phương cách cho Đỗ Quyên cùng ở lại với gia đình bên ngoại trong lâu đài họ Nguyễn vì nơi đây mẹ em đã sinh trưởng.

Nhìn thấy Đỗ Quyên đang ngồi một mình trên chiếc ghế bành giữa phòng khách, Bạch Huệ đến cầm tay em tỏ tình quyến luyến, nhưng Đỗ Quyên đã rút tay lui.

- Chị muốn gì ?

- Chị rủ em lên gác chơi. Chúng mình có thể tìm thấy những vật kỷ niệm thời thơ ấu của má Quyên. Lúc tuổi bằng chúng mình, má Quyên đã sống nơi đây trong phòng riêng của má Quyên ở trên gác.

Tự nhiên đôi mắt Đỗ Quyên ngời sáng, nét mặt vui tươi, nụ cười nở rộng trên môi, nụ cười đầu tiên tự ngày em bước chân đến gia đình bên ngoại. Phải chăng vì Bạch Huệ đã nhắc nhở đến người mẹ thân yêu quá cố nên lòng em rộn ràng sung sướng !

Níu lấy cơ hội hiếm có, Bạch Huệ dịu dàng kéo tay Đỗ Quyên :

- Mau, chúng mình lên gác.

Sách vở, áo quần, đồ chơi bỏ bừa bãi ngổn ngang khắp căn phòng trên gác. Từ ngày mẹ Đỗ Quyên theo tiếng gọi con tim lìa bỏ gia đình, bà nội không muốn ai đụng chạm đến vật dụng của nàng. Hai chị em lục lọi trong đống sách cũ, tìm thấy một quyển kinh, một xấp giấy vẽ dưới nắn nót hai chữ tên Bạch Hạc.

Đỗ Quyên như phát giác một điều mới lạ :

- Má em đây rồi. Chính nét chữ này là chữ của má em.

Em hôn lấy hôn để chữ ký Bạch Hạc và ôm chặt xấp giấy vẽ vào lòng.

- Di tích má còn đây, nhưng nay má còn đâu nữa !

- Má em luôn gần gũi em, bà là đấng thiên thần phù hộ em.

- Em không bao giờ tin chuyện láo khoét. Chị nhẹ dạ mới dễ bị lường gạt, chớ em từng lăn lóc khổ sở, nên em thực tế lắm !

- Đỗ Quyên, hãy xem bức vẽ của mẹ em đây nè : một con thỏ chun ra từ trong trứng, dưới viết thêm hàng chữ “ca tụng Chúa”.

- Toàn chuyện phỉnh phờ trẻ nít. Một con thỏ chun ra từ quả trứng. Có bao giờ chị thấy gà đẻ thỏ chưa ?

- Em không theo tôn giáo nào, không đi lễ nhà thờ, nên không tin tưởng Chúa. Người là đấng vạn năng trên muôn loài, có thể hoá mọi phép lạ nếu người muốn. Chẳng những từ trong quả trứng lòi ra một chú thỏ, một voi khổng lồ cũng có thể lọt ra khỏi trứng, nếu Chúa muốn.

- Chúa thử hoá một phép lạ để em tin tưởng mẹ em vẫn gần gũi bên em, lúc đó em tin Chúa liền. Dầu sao, em vẫn cám ơn chị đã cho em hưởng những giây phút thần tiên, được nhìn tận mắt những vật kỷ niệm của mẹ thân yêu của em.

- Biết đâu em lại chẳng trông thấy phép lạ một ngày gân đây !

Đêm ấy hai chị em thao thức ngủ không yên giấc : Đỗ Quyên tưởng tượng thời kỳ thơ ấu của mẹ em đang còn cắp sách đến trường, còn Bạch Huệ cầu nguyện Chúa mau ban phép lạ để đem nguồn tin tưởng lạc quan đến cho Đỗ Quyên.

Một ý nghĩ táo bạo thoáng qua trí óc Bạch Huệ khiến em nở nụ cười khoái trá. Đến lúc ánh sáng bình minh dọi vào cánh cửa kính, hai chị em mới bắt đầu thiu thiu ngủ.

Sau khi mọi người trong gia đình dự lễ nửa đêm tại nhà thờ trở về, ai nấy đều tụ họp tại phòng lớn để ăn mừng lễ Giáng Sinh.

Đối diện cây thông cao ngất treo đèn kết hoa, một chiếc bàn dài bày la liệt mọi thức ăn cao lương mỹ vị : gà, vịt, ngỗng béo ngậy quay vàng khè, những đĩa đầy ắp thịt heo, bò, cừu trông rất ngon lành, các thứ bánh mặn ngọt đủ loại. Thêm bốn cái bánh to tướng, nhụy trên mặt bánh là mấy chữ đầu của tên bốn chị em : XL, BH, TC và ĐQ.

Trong lúc mọi người đang vui vẻ chuyện trò và nhấm nháp bánh thịt, Bạch Huệ đưa mắt nháy chị đứng gần ba má : Xuân Lan hiểu ý lẻn xuống nhà bếp và chốc lát bưng lên cái bánh khổng lồ hình dáng quả trứng trên một giỏ tre đặt ngay giữa bàn. Mọi người ngạc nhiên, nhất là má và cô Giạ Hương bất ngờ không rõ bánh nầy ai làm lúc nào hay mua từ đâu đem đến.

Lạ lùng thay ! Chiếc bánh vừa để xuống bàn đã rã lần từng miếng và có cái gì ở giữa nhúc nhích cựa quậy. Mọi người ồ lên một tiếng : một đầu con vật bé nhỏ lòi ra. Một chú thỏ con xinh xắn, cái mõm đỏ hỏn đang vẫy hai tai làm rơi rớt những mảnh vụn bao phủ trên đầu nó.

Ông biết rõ trò quỷ thuật nghịch ngợm nầy do ba chị em Bạch Huệ âm mưu sắp đặt, nhưng chưa rõ chúng dụng ý gì. Ông đảo mắt nhìn Xuân Lan, Bạch Huệ định tìm lời chất vấn, nhưng một việc bất ngờ xảy đến làm ông chưa kịp buông lời khiển trách. Nãy giờ, Đỗ Quyên đang đứng cạnh ông ăn bánh, bỗng nhiên quỳ gối xuống đất, lẩm bẩm :

- Phép lạ, phép lạ ! Chúa ban phép lạ đúng theo ước nguyện của má. Thỏ nở trong trứng. Chúa hiền từ biết bao ! Má ta chắc còn lẩn quất đâu đây để phù hộ ta !

Em lần lượt đến ôm hôn mọi người trong gia đình, từ bà ngoại, cậu mợ đến các chị, trong lúc chú thỏ con nhởn nhơ dạo quanh trên bàn gậm nhấm xà lách, cà rốt, củ cải. Nước mắt lưng tròng, em cảm động ôm chặt Bach Huệ :

- Chị nói rất đúng. Chúa có thể làm tất cả mọi sự, nếu người muốn. Em không còn buồn phiền và oán hận ai nữa, từ nay em sung sướng vui sống với gia đình.

Cảm tình Đỗ Quyên bột phát với mọi người khiến tánh tình em cũng đổi thay, trở nên dịu dàng vui vẻ dễ thương và từ đây mọi ác cảm đối với em không còn nữa. Ai nấy đều nhìn em bằng đôi mắt khác biệt đầy thiện cảm.

Giữa tiếng nói cười vui vẻ của người lớn và tiếng nô đùa ầm ỹ của trẻ con, Đỗ Quyên cảm thấy tâm hồn như say sưa ngây ngất trong một đời sống mới đầy tin tưởng ở tương lai xán lạn.

Trên bàn thờ Chúa, em nhìn thấy hiện lên khuôn mặt rạng rỡ tươi sáng của mẹ em. Em mường tượng thấy vẻ mặt kiều diễm của mẹ như hồi thanh xuân, mẹ em hiền từ mỉm cười nương theo làn ánh sáng của đôi nến bước lần xuống bên em, đặt hai bàn tay dịu dàng mềm mại trên vai em.

Đỗ Quyên nhắm nghiền hai mắt để những giọt lệ nóng hổi chảy tràn xuống má, những giọt nước mắt sung sướng đầy hạnh phúc.

Xem tiếp chương 3 & 4