Chương 7
Thấm thoát, niên học đã trôi qua thật lẹ, chỉ còn vài tháng nữa là Trang, và con nhỏ Mận bước lên năm Trung học đầu.
Hai con nhỏ bắt đầu tập tểnh làm học trò lớn. Mỗi lần đi học mái tóc phải chải cho suông, quần áo phải thẳng tắp. Chỉ còn vài tháng nữa Trang phải đổi trường, ngôi trường mới, có những dẫy lầu cao, có sân rộng nhiều bóng mát. Học trò thật là đông, mỗi lần tan học như hoa giấy rải từ cao xuống, như rừng bướm trắng lượn bay. Má đã may cho Trang những chiếc áo đầm trắng, những chồng vở mới toanh để sẵn.
Trang không thích viết mực nữa. Bây giờ người ta đã lên trung học rồi, có thì giờ đầu chấm mực viết ra từng chữ như những năm lớp nhì, lớp nhất. Người ta phải viết bằng bút máy, mới ra vẻ học trò lớn. Má chìu Trang ghê ! Nghe nói vậy liền mua cho Trang cây bút máy Pilot màu xanh da trời, có nắp vàng kẻ vân óng ánh.
Vũ nhớ năm ngoái mới bắt đầu lên trung học, Vũ cũng thèm một cây viết như thế ghê đi, Vũ xin ba, nhưng ba bảo viết nào lại không được. Nghe ba nói vậy, Vũ không dám xin nữa. Mỗi lần đi học phải kè kè theo bình mực thiệt khổ. Sau, chú Duy về dẫn Vũ ra chợ mới bảo Vũ thích loại nào, chú mua cho một cây. Vũ quý cây viết hết sức; mỗi lần viết không dám để đánh rơi xuống đất, nên đến nay, cây viết của Vũ vẫn còn mới toanh.
Những vật dụng cần thiết cho năm học đầu, ba, má đã lo cho Trang xong xuôi hết. Ngày nào Trang cũng ngắm nghía, con nhỏ mong sao cho hết những ngày nghỉ hè, loanh quanh lẩn quẩn trong nhà hay lên đồi. Mong sao cho ngày nhập học mau đến. Bước vào ngồi trường đồ sộ, có lớp học rộng rãi, có nhiều thầy cô. Chứ không phải như những năm tiểu học chỉ mỗi mình cô dạy. Ngày trước còn ngồi lớp nhất, con nhỏ mong sao sang năm đi học chung với chị Thu; chung với con Mận. Người ta sẽ nhìn Trang bằng đôi mắt khác một tí – Cô nữ sinh.
Những ngày nghỉ, Trang thường tủm tỉm nói với anh:
- Nè, nói với anh Vũ biết nha! Bây giờ người ta không còn nhỏ tí teo nữa, người ta sắp sửa bước vào ngưỡng cửa trung học rồi; anh không được kêu Mận và em là hai con nhỏ nữa: Nhỏ nầy, nhỏ kia như mọi khi. Mà anh phải gọi tụi em là cô bé. Nếu không tụi nầy sẽ đồng lòng ‘‘oa oa xịt’’ anh ra, nhất định hỏng thèm chơi với anh nữa.
Vũ nheo mắt:
- Ừ, bằng lòng. Nhưng lớn rồi, em đừng nhỏng nhẽo, hay khóc nhè nữa.
- Anh nầy hễ nói ra là cứ bảo ngưòi ta khóc nhè hoài hà ! Ghét anh quá đi !
- Đã là cô bé rồi, hở một chút ra là khóc, ai mà chịu cho được !
- Xí ! Hổng thèm nói chuyện với anh nữa.
Một chút hờn mát với anh thôi, chứ làm sao hỏng nói chuyện với anh được. Chỉ mỗi mình anh Vũ, Trang mới nhõng nhẽo được thôi ! Còn ba, má, còn chị Thu cách biệt quá ! Người lớn khó thông cảm được những vụn vặt của con nít. Ngoài anh Vũ ra, không ai có thể vừa là một người anh, vừa là một người bạn nhỏ thân thiết. Mai mốt anh Vũ sẽ đi học xa, một năm chỉ về được ba tháng hè. Không có anh Vũ, Trang sẽ buồn chết được l Những ngày nghỉ học, không ai đưa Trang lên đồi đuổi bắt những con chuồn chuồn có mình dài xanh hơn lá học thuộc bài, mà Trang vẫn thích ép vào giữa hai trang giấy trắng.
Ba và chú Duy muốn anh Vũ đi học nội trú, để má đỡ xốn mắt; để má khỏi rầy la đánh đập anh Vũ. Chắc má bằng lòng hơn ai hết, vì có lý do tống khứ anh Vũ ra khỏi nhà, bằng cách bỏ một tháng gần cả ngàn đóng tiền nội trú. Anh Vũ đi học xa, không ai buồn hết ! Còn có người hài lòng nữa! Chỉ có Trang, anh Vũ là buồn thôi.
Buổi trưa, Vũ ngồi sửa soạn sách vở. Trang rề đến bên anh :
- Anh có nghe ba nói chừng nào đi Saigon học không ?
Vũ đưa mắt nhìn em :
- Không nghe ba nói, nhưng còn hai tháng nữa anh tựu trường.
- Còn hai tháng nữa thôi hả anh ?
- Ừ.
- Sao nhập học sớm vậy ?
- Muốn học vào nội trú anh còn phải thi nữa !
- Thôi, anh thi rớt đi, ở lại đây học không phải xa nhà.
- Ba, má, chú Duy muốn anh phải đậu để vào nội trú mà.
- Cũng tại má hết !
- Má thương anh mới cho đi như vậy chứ!
- Không ! Má ghét anh, mới muốn đuổi anh đi cho rảnh mắt.
- Đi học xa, nhưng anh xin ba hai tháng về thăm em một lần.
- Anh đâu bỏ học ngang chừng mà về được!
- Ừ, hén ! Thì nghỉ hè anh về nhà.
- Lâu ghê !
Mặt Trang buồn xo, đôi mắt rưng rưng làm cho Vũ nghẹn tiếng:
- Còn lâu anh mới đi học kia mà !
- Coi vậy chứ mau lắm anh !
- Đáng lẽ em phải vui !
- Má muốn anh ra khỏi nhà nầy, làm sao em vui được! Anh nói lại với ba đi, học đâu cũng vậy thôi, không phải anh đi xa, anh học trường lớn mà giỏi đâu; giỏi là anh có chịu siêng năng hay không mà thôi.
- Nhưng ba, và chú cũng muốn như vậy làm sao anh xin được !
Buổi trưa ba đi làm về, mua cho Vũ một cái vali nhỏ thật gọn, dễ thương. Nhìn chiếc va li, Vũ hiểu ý ba đã định, và lo liệu sẵn rồi. Đưa cho Vũ ba nói :
- Con sắp xếp đồ đạc đi, ở đây chơi vài bữa rồi ba đưa đi.
Vũ còn ở nhà chơi vài bữa thôi sao ? Vũ ngạc nhiên, còn hai tháng nữa Vũ mới đi kia mà, sợ ba tính lộn ngày Vũ nhắc chừng :
- Còn hai tháng nữa mà ba !
- Ba biết rồi !
- Nhưng con phải đi sớm làm chi ?
Ông Hậu vuốt vuốt đầu con:
- Thứ hai tuần sau ba được nghỉ phép đặc biệt, tiện dịp đưa con đi luôn.
Vũ buông thõng chiếc va li đang cầm trên tay rơi xuống đất.
- Con chưa muốn đi bây giờ. Đợi gần ngày nhập học con đi không muộn.
Sau câu nói, Vũ thấy gương mặt của ba cau lại một chút ! Vũ ở trong nhà này thêm một tháng mấy nữa mà Ba, Má cũng không cho sao ?
Giọng của ba cứng cỏi :
- Về Saigon, con ở nhà mấy cậu. Mai mốt học nội trú, cuối tuần con có thể xin phép chơi nguyên ngày Chủ Nhật. Vậy con xuống đó ở trước cho nó quen.
Vũ muốn khóc ghê, tay nặng trĩu chiếc va li không. Không nói thêm được gì nữa hết, Vũ bước vào nhà trong.
Trang đứng ngang cửa phòng, nãy giờ Trang đã nghe những điều gì ba nói với anh. Dù chưa đến ngày nhập học. Ba, má cũng muốn đưa anh Vũ đi sớm. Sao lại kỳ cục như vậy ? Nhìn anh đôi mắt con nhỏ sũng ướt :
- Còn ít ngày nữa anh đi rồi hả ?
- Ừ.
- Sao ba không muốn anh ở nhà thêm một, hai tháng nữa ?
- Anh không hiểu !
Quyết định của ba thật hết sức đột ngột, chỉ còn vài ngày nữa thôi, Vũ phải rời xa đây, rời xa những đồi cỏ thân yêu, xa những ngọn thông có những lá xanh mượt, có những ngọn khô buồn. Vũ buồn ghê đi; nhưng ba, má đâu hiểu ! Má muốn Vũ xa nhà sớm chừng nào tốt chừng đó !
Trước khi đi, Vũ muốn ra nghĩa trang thăm má. Lần trước đến mộ của má, chú Duy có mua cho Vũ một bó bông trắng của bà già bán ngoài nghĩa trang. Hôm nay không có tiền nên Vũ bứt những hoa dại nằm dọc hai bên đường vào nghĩa trang kết lại thành chùm nhỏ, đặt trước tấm ảnh vàng nhạt của má; má cũng hiểu Vũ thương má đến bực nào. Má chết đi để Vũ bơ vơ, trơ trọi, để Vũ bị hết người này ganh ghét đến người khác. Nếu như má còn sống, chắc Vũ phải sung sướng không phút nào rời xa gia đình. Bàn tay của Vũ chạm trên mộ bia lạnh, không còn một hơi hám nào của má trên những miếng đá phẳng lì, lạnh tanh. Những bông hoa dại Vũ đặt trước mộ lất phất theo gió, thỉnh thoảng đưa về …
Ngồi không biết là bao lâu Vũ đứng lên bỏ về. Ngang qua những ngôi mộ nằm lạnh buồn, ngang bà già bán hoa trước cổng nghĩa trang. Đôi mắt của bà nhìn Vũ như muốn hỏi thăm cậu bé một mình vào nghĩa trang làm chi ? Cậu vào thăm ai nằm trong những vuông đất nhỏ nhoi nầy ? Vũ lặng im, vẫn đều bước đi làm như không biết đôi mắt già nua, và một chút ngạc nhiên đuổi theo.
Trở về ngang nhà Mận, thấy hai đứa em Mận đang ngồi trước cửa, chúng đang giỡn chơi với nhau. Bước vào vòng rào nhà Mận, hai đứa nhỏ đang chơi thấy Vũ chúng nhoẻn miệng cười. Mận trong nhà bước ra, mừng rỡ :
- Anh đến chơi hả ?
- Ừ, Mận đang làm gì vậy ?
- Đang ngồi bao mấy quyển tập và đề tên trên mấy cái nhãn.
Ngồi xuống thềm nhà, Vũ đưa mắt nhìn những chậu bông nhỏ nằm dọc trên thềm xi măng, những cánh hoa hồng nhỏ nằm xiên xẹo bên trên và những chiếc lá rũ. Vũ cười :
- Mận sửa soạn xong hết rồi hả ?
Ngồi xuống cạnh chỗ mấy đứa em, Mận lắc đầu nhìn Vũ :
- Má em mới mua cho em mười quyển tập, mấy cô nói phải dùng nhiều lắm.
- Lên lớp lớn là phải vậy, chứ đâu còn một, hai quyển tập như ở lớp nhỏ nữa,
Vũ đưa mắt nhìn Mận ngồi cạnh bên hai em, mấy đứa em Mận đứa nào cũng dễ thương, nhất là đôi mắt của ba chị em giống như một.
Thấy Vũ nhìn đăm đăm, nhỏ Mận thấy hai tay mình thừa thãi lạ, nghe đôi má hừng ấm ấm, chắc hẳn là phải đỏ hồng. Đôi mắt nhỏ Mận tròn vo như hai hột nhãn sóng sánh ngó lên chớp chớp. Mận cúi xuống một chút :
- Làm gì mà anh nhìn người ta quá vậy ?
Nghe nao nao, Vũ không biết phải nói làm sao cho đúng câu trả lời. Hôm nay sao Vũ không còn như mấy hôm trước đứng trước nhỏ Mận nữa.
Nhìn Mận đang ngồi bên hai em, đôi mắt con nhỏ dịu dàng như sợi tóc mềm vướng bờ môi hồng nhỏ, Vũ không muốn nói ngày mai, ngày mốt Vũ bị ba, má bắt đi học thật xa. Vũ cũng muốn cố quên để mình đừng buồn.
Vũ hỏi bâng quơ :
- Những ngày nghỉ Mận không đi chơi đâu sao ?
Nhìn hai đứa em, Mận cười:
- Muốn đi đâu thì phải kèm theo hai chú nhỏ nầy mệt ghê. Vả lại cũng hỏng biết đi chỗ nào nữa, thôi ở nhà chơi với mấy em vậy !
- Còn hơn một tháng nữa Mận đi học rồi !
- Mận mong tới ngày ghê vậy đó, nhưng sao lâu lắc quá trời hè !
Đầu tiên, Vũ định ghé đây nói cho Mận biết Vũ phải đi học xa. Nhưng bây giờ thời Vũ không muốn nói nữa. Mai mốt Trang sẽ nói lại Mận. Không biết làm gì hơn, Vũ đứng lên ra về bước chân nặng buồn ! Con nhỏ Mận đứng ở trên thềm nhà đưa mắt trông theo.
Chương 8
Buổi sáng mai hôm đó, ba gọi Vũ dậy thật sớm. Từ đêm hôm qua ba và Vũ đã sửa soạn đồ xong xuôi hết. Trang xếp hộ những chiếc áo của anh vào va- li, con nhỏ buồn muốn khóc. Xếp lại mấy chiếc khăn tay trắng muốt mà Trang thêu mấy hôm rày cho vào một ngăn nhỏ, những chiếc khăn tay thơm mùi vải mới, như mùi thơm tình thương em cho anh, con nhỏ nói:
- Mai anh nhớ kêu em dậy sớm đưa anh ra bến xe nghe !
- Ừ !
- Nhớ nghe anh, không thôi thức dậy không thấy anh em khóc cho mà xem.
- Còn anh ở nhà đâu mà em khóc!
* * *
Vũ được gọi dậy, nhìn thấy em đang còn ngủ khuôn mặt em tự nhiên rạng rỡ như thiên thần. Quay vào nhà, Vũ xách chiếc va-li đem ra, Ba ngồi uống ly cà-phê sữa trước khi đưa Vũ đi. Ba hỏi:
- Con còn quên gì không ?
- Không ba.
- Thưa má rồi đi.
- Con có kêu Trang dậy không ?
- Thôi, để cho nó ngủ.
Vũ xách chiếc va-li theo ba. Vườn hoa hai bên dẫy nhà hé ra từng cánh uống sương, những giọt sương đọng lóng lánh như những giọt nước mắt ngây thơ, vô tội. Bước chân Vũ nặng buồn trên con đường loáng nước.
Chút nữa đây, khi ánh nắng lên, con nhỏ Trang thức dậy không thấy Vũ, sẽ buồn, sẽ khóc. Nhưng không còn ai để dỗ cho em nín như mọi lần, em sẽ khóc mờ hoen đôi mắt như giọt sương tan buồn khi nắng lên ! Chiều chiều em lên đồi và nhớ anh khôn nguôi. Chiều chiều em ra chợ, con đường không có tiếng huýt sáo rộn vui của anh. Và rồi em lại khóc ! Anh thương em có lẽ vì tính em hay khóc ! Rồi những ngày này năm sau anh trở về, không biết em còn có khóc cho anh dỗ hay không? Đừng tan đi những giọt sương; hãy đọng hoài lóng lánh trên đôi mắt em tôi. Còn Mận nữa ! Cô bạn nhỏ thân thiết, giờ phút nầy hãy còn ngủ, giấc ngủ của nàng công chúa ngủ trong rừng; một truyện cổ tích hay nhất mà Mận vẫn thích. Thôi cứ ngủ hoài, ngủ yên trong giấc ngủ thiên thần đợi ngày này năm sau tôi trở về đánh thức dậy.
- Con có buồn không?
Đi bên Vũ, ba hỏi như thế, Vũ thả lỏng :
- Dạ buồn !
- Nhưng về dưới cậu con một vài ngày là vui lại ngay.
Vũ muốn nói chắc không bao giờ Vũ có thể vui được, dù thành phố rộn ràng cách mấy, dù ngôi trường Vũ học có đông bạn bè mấy đi nữa! Vũ nhớ đây lắm ! Nhưng Vũ vẫn lầm lũi bước đi. Chao ôi chiếc va-li trên tay Vũ sao mà nặng trĩu. Mang theo tất cả những nhớ thương Vũ có, cho chị Thu, cho con nhỏ Trang, nhỏ Mận, thằng Hợi. Ừ, thằng Hợi những ngày sau này nó đổi tính nhiều, chỉ một vài tháng thôi cũng có một mớ nhớ nó mang theo.
Chuyến xe đầu tiên rời thị trấn, Vũ ngồi một bên cửa xe nhìn ra đường. Trời vẫn còn mờ sương kín đặc; xe chậm đi qua những con đường quen thuộc như luyến tiếc điều gì. Có lẽ luyến tiếc những con đường loang loáng sương mai và những khóm hoa dại nằm hờ hững hai bên đường. Như Vũ cũng đang mang một niềm lưu luyến. Vũ thầm từ giã cỏ cây hai bên đường, thầm từ giã mái trường cũ, và những người thương yêu: Chị Thu, nhỏ Trang hay khóc, nhỏ Mận hiền hòa... Vũ ngã người vào thành ghế, chiếc xe lao nhanh khi đã rời thị trấn …
NGỌC PHƯƠNG