Chương 09
Trong khi đó, mặc dầu ông Thị Trưởng bị giam lỏng tại nhà riêng nhưng công việc cứu trợ nạn nhân hỏa tai ở Thị Trấn Vĩnh Quyết vẫn tiến hành khả quan. Một đoàn nhân viên Y tế đã tới thị trấn mấy ngày trước để săn sóc sức khỏe và chỉ cách giữ gìn vệ sinh chung cần thiết ở các chỗ tạm cư. Những lều vải mọc lên khắp nơi trong khi chờ đợi công cuộc tái thiết. Sinh hoạt của thị trấn dần dần sống lại với sự vui tươi như xưa. Việc ấy trông có vẻ biệt lập với vụ án Trần Tuấn nhưng không ngờ hai vụ ấy có liên quan chặt chẽ với nhau. Thật vậy, Bác sĩ Nhật người cầm đầu các nhân viên y tế trong đoàn cứu trợ vốn quen trước với Phan Hoàng và hai người đã gặp lại nhau trong sự tình cờ. Sau một hồi thăm hỏi xa gần, nhà điêu khắc hỏi :
- Ông nghĩ sao về thị trấn Vĩnh Quyết này ?
Ông Nhật nghĩ ngợi một lát rồi đáp:
- Đây là vùng đất lý tưởng nhưng dân chúng ở đây lại quá tồi tệ. Khi mới tới tôi nhận thấy phong cảnh vùng này rất đẹp, nhất là ngọn Tử Sơn đằng xa trông thật hùng vĩ. Vào những buổi hoàng hôn khi chiều vừa tắt nắng, mây rực rỡ nhiều màu sắc ẩn sau ngọn núi đá sừng sững và những cơn gió nhẹ bay thoảng khắp nơi, cảnh vật chắc là phải nên thơ lắm.
Phan Hoàng mỉm cười :
- Thế còn dân chúng ra sao ? Ông nói nốt đi, tôi sẽ kể cho ông nghe một câu chuyện ly kỳ vừa xảy ra.
- Dân chúng thì còn nhiều điểm lạc hậu quá. Tôi không hiểu tại sao trong một thị trấn có tổ chức chặt chẽ gồm tòa Thị Sảnh, Tòa án, rồi cả cơ quan cảnh sát nữa mà dân chúng lại mê tín quá đáng. Nhiều lúc, tôi tưởng ở đây chỉ có luật rừng xanh. Nhưng thôi, hồi nãy cậu hứa với tôi sẽ kể câu chuyện nào đó ?
- À, để tôi trả lời thắc mắc đầu tiên của ông trước. Công trình tổ chức hệ thống hành chánh, tư pháp ở đây là do công của ông cựu Thị trưởng, một người rất tân tiến và có óc tổ chức. Đáng tiếc là ông ta đã mất cách đây ba năm, mà ông Thị trưởng hiện tại lại thiếu tài năng và mê tín không kém gì đám dân ngu muội. Còn câu chuyện tôi hứa kể cũng bắt đầu vào một buổi chiều hoàng hôn như ông vừa tưởng tượng: có một nhà tiên tri nổi tiếng tới đây, căn cứ vào một bia đá lâu năm trên núi Tử Sơn để đoán rằng thị trấn này sắp bị thiêu hủy...
Ông Nhật chợt ngắt lời:
- Cậu vừa nói đến một cái bia đá ?
- Phải. Trên Tử Sơn có một bia đá khắc những dấu vết ngoằn ngoèo như một thứ chữ cổ xưa. Nhà tiên tri đã phiên dịch được nội dung bản văn bí mật đó.
- Tôi muốn tới đó để xem tận mắt thứ chữ kỳ dị. Cậu có thể chỉ đường cho tôi không ?
Câu nói làm Phan Hoàng nhớ tới trước đây, ông Lỗ Nam cũng đã từng đòi như vậy. Chàng ngần ngại một chút rồi đáp :
- Hiện giờ tôi chưa có thể làm công việc ấy vì đang bận tìm bằng cớ gở tội cho bạn tôi. Tuy nhiên, tôi sẽ tìm dùm ông một người dẫn đường lên bia đá ấy.
- Tốt lắm, tôi xin cám ơn cậu.
Và khi ông Nhật đi rồi Phan Hoàng quay trở lại với vụ án và quên đi câu chuyện vừa rồi, không để ý đến nữa. Chàng tới kho chứa rượu là nơi bộc phát đám cháy với hy vọng tìm ra một vài manh mối. Nhưng ở đó chỉ còn những bức tường xám đen xụp đổ đè lẫn lên nhau, những đống tro tàn cuốn theo chiều gió thổi. Tất cả dấu tích của thủ phạm đã bị ngọn lửa hôm nào đốt cháy tất cả. Thế là hết hy vọng! Bây giờ chỉ còn một người duy nhất có lẽ biết được sự thật là kẻ đã bắn mũi tên hăm dọa luật sư Trung và bắt ông ta phải biện hộ cho Trần Tuấn. Nhưng kẻ bí mật ấy lại núp trong bóng tối và không thấy lộ diện lần nào nữa. Hắn là ai ? Người đó có liên quan đến thủ phạm đốt thị trấn không hay cả hai chỉ là một? Tại sao hắn không xuất hiện để chính thức hợp tác với Phan Hoàng trong việc cứu Trần Tuấn? Nhà điêu khắc đã tự hỏi bao nhiêu lần những câu ấy mà không tìm được lối thoát. Chàng bỗng ước ao những bức tường vô tri biết nói để kể lại sự thật đã xảy ra nhưng đó chỉ là chuyện hão huyền không thể có.
Mặt trời đã lên cao, chiếu những tia nắng gay gắt xuống vạn vật. Phan Hoàng chán nản trở về nhà vì đã phí mất một buổi sáng vào những chuyện không đâu nhưng chàng ngạc nhiên biết bao vì có một bức thư đang để trước thềm nhà. Phan Hoàng thận trọng mở ra và bắt đầu đọc :
Phan Hoàng
Tôi xin giới thiệu là một người bạn khá quen thuộc nhưng không thể ra mặt vì một lý do đặc biệt. Tôi biết anh mấy ngày nay rất bận rộn với vụ án của Trần Tuấn nhưng tôi xin báo một tin mừng: nhiệm vụ của anh đến đây có thể coi như chấm dứt. Anh hãy yên tâm lo công việc riêng của mình và cứ tưởng như thị trấn cháy là một tai nạn rủi ro. Vụ án Trần Tuấn sẽ được thu xếp êm đẹp và tôi cho anh biết sự thật sau. Chào anh và chúc anh vui vẻ.
Nhà điêu khắc gấp bức thư lại suy nghĩ. Chàng có thể tin tưởng bức thư vô danh này không? Chắc chắn không! Bức thư quá mơ hồ, xa vời lại chẳng biết tác giả là ai. Biết đâu Luật sư Trung vì không muốn tiếp tục điều tra vụ án nên giả làm kẻ bí mật để đem Phan Hoàng ra ngoài vòng rắc rối. Ôi! Giờ này sao ai cũng có thể là thủ phạm, là kẻ bí mật được cả. Tuy nhiên một trong những người đáng bị tình nghi nhất vẫn là ông Lỗ Nam. Dù bất cứ hoàn cảnh nào, Phan Hoàng cũng nhất định phải tiến hành cuộc điều tra nhắm vào nhà Tiên tri.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Đến chiều hôm đó, câu chuyện lại trở về với ông Nhật, vị Bác sĩ cầm đầu phái đoàn cứu trợ. Kết quả cuộc nghiên cứu bia đá ở Tử Sơn rất lạ lùng nên ông Nhật tới tìm Phan Hoàng để hỏi thêm cho rõ ràng mọi việc.
- Buổi sáng, cậu có nói nhà Tiên tri nào đó căn cứ vào bia đá để đoán rằng thị trấn sắp bị thiêu hủy ?
- Thưa ông, Vâng. Bia đá đó ghi lại tương lai của thị thấn Vĩnh Quyết.
Ông Nhật cười phá lên, nói:
- Đấy là một trò bịp bợm đáng buồn cười.
- Sao ? Trò bịp bợm nghĩa là sao? Tôi không hiểu ông muốn nói đến vấn đề gì.
- Tôi nói rằng bia đá ấy không đề cập một chút nhỏ nào về thị trấn này cả. Nhà Tiên Tri nào đó đã bịp dân ở đây rồi.
- Thật không ?
- Tôi chắc chắn như vậy. Cậu nên nhớ rằng tôi là một nhà khảo cổ đã có hơn 20 năm kinh nghiệm. Bia đá đó, nếu tôi không lầm thì viết theo lối chữ cổ xưa của người Thủy Chân Lạp và thời gian quá dài đã xóa mờ nhiều nét chữ nên còn sót lại những nét trông thật kỳ quái. Cũng theo sự hiểu biết của tôi thì bia đá ấy ghi công một vị Tướng Quân dẹp giặc chứ không tiên tri bất cứ điều gì liên quan đến nơi này.
- Vậy chẳng lẽ người như ông Lỗ Nam lại nói dối ? Hơn nữa lời tiên tri của ông ta đã nghiệm đúng với trận hỏa hoạn trong những giây phút cuối cùng của thời hạn 15 ngày.
Ông Nhật hỏi lại:
- Cậu nói ông Lỗ Nam nào ?
- Chẳng lẽ ông chưa từng nghe danh nhà Tiên Tri Lỗ Nam ?
- Không những có nghe mà tôi còn là bạn cũ của ông ta. Chúng tôi đã cách biệt nhau gần 10 năm.
Phan Hoàng mừng rỡ. Chàng vội vàng đề nghị:
- Vậy ông có thể đi gặp Lỗ Nam để bàn về kết quả tìm thấy trên bia đá. Tôi tình nguyện dẫn ông đi gặp nhà Tiên Tri ngay bây giờ.
- Không được. Lỗ Nam tuy là bạn tôi nhưng chúng tôi có chuyện xích mích và đã cắt dứt tình bằng hữu.
- Việc này có liên quan đến một mạng người. Ông hãy cứu cho một nạn nhân vô tội. Tôi tin cái bia đá có dính líu nhiều đến cuộc hỏa hoạn.
Rồi Phan Hoàng kể lại vụ án của Trần Tuấn, bịa thêm ít chi tiết cho câu chuyện thêm bi thảm. Nghệ thuật ăn nói của chàng cũng vào bậc khá nên sau một hồi năn nỉ, ông Nhật gật đầu chấp thuận. Thế là hai người cùng tới khách sạn, nơi nhà Tiên Tri cư ngụ. Ông Nhật giao hẹn thêm:
- Tôi chỉ gặp ông ấy đúng 5 phút thôi đấy.
Phan Hoàng gật đầu cho có lệ vì đang cần tìm biết sự thật những chữ khắc trên bia đá. Lúc đó, ông Lỗ Nam cũng từ xa đi tới.
- Chào ngài. Tôi...
- Chào cậu. Xin lỗi ta không thể ở đây tiếp chuyện với cậu được. Ta phải đi ngay.
Thái độ đó của nhà tiên tri làm Phan Hoàng phật ý nhưng nghĩ là có lẽ ông Lỗ Nam thấy sự hiện diện của Bác Sĩ Nhật nên mới bất lịch sự như thế. Chàng vừa định nói thì tiếng ông Nhật đã vang lên :
- Tôi vừa khám phá ra một điều rất quan trọng. Có phải cậu vừa chào ông Lỗ Nam không ?
- Phải. Tôi không ngờ hai người lại giận nhau lâu đến thế. Gặp nhau mà phớt tỉnh như không.
- Cậu hiểu lầm rồi. Tôi muốn nói người lúc nãy chỉ là ông Lỗ Nam giả !
Lỗ Nam giả! Ba tiếng ấy vang dội như sét đánh và Phan Hoàng tưởng mình nghe lầm nhưng không, chính ông Nhật vừa nói câu đó. Chàng không bao giờ ngờ tới chuyện này được. Tại sao lại có chuyện giả hay thật lạ lùng quá thế này ? Giả dạng như vậy có được ích gì đâu ? Tại sao lời tiên tri của ông Lỗ Nam giả lại đúng với sự thật ? Tiếng của ông Nhật:
- Tôi xác định lại với cậu rằng chắc chắn người lúc nãy không phải nhà tiên tri Lỗ Nam. Cả thị trấn này đã bị qua mắt một cách dễ dàng.
Ngừng một chút, ông Nhật tiếp :
- Qua vụ án của Trần Tuấn lúc nãy, tôi thấy tên Lỗ Nam giả là người rất khôn khéo. Hắn đánh trúng tâm lý mê tín của dân chúng vùng này và đã thành công nhưng không hiểu tại sao đến giờ này mà hắn còn chưa rời thị trấn đi nơi khác.
Phan Hoàng chợt nghĩ ra một kế hoạch rất hay. Chàng nói với ông Nhật:
- Tôi yêu cầu ông đừng tiết lộ vụ nhà tiên tri giả này cho mọi người biết. Hãy để hắn yên một thời gian.
- Tại sao thế? Tôi muốn lột mặt nạ kẻ gian...
- Nếu ông tố cáo, dân chúng ở đây sẽ giết nhà tiên tri giả về tội bịp trong khi tôi đang cần ông ta sống để gỡ rối cho Trần Tuấn. Khi Trần Tuấn thoát nạn rồi, chúng ta tính với hắn sau.
- Cũng được. Tôi sẽ coi như mình không hay biết bất cứ chuyện gì.
Chương 10
Suốt một ngày hôm sau, Phan Hoàng bỏ công theo dõi nhà Tiên tri mà chẳng thu lượm được kết quả gì. Ông Lỗ Nam rất ít đi ra ngoài nên chàng không có nhiều cơ hội nhận xét. Đến tối, Phan Hoàng lại nhà Luật Sư Trung, khi đi ngang Thánh Đường thì gặp Thùy Mai từ trong đó bước ra. Cô gái có vẻ buồn nản như có tâm sự không vui. Thùy Mai báo cho Phan Hoàng biết một tin quan trọng:
- Nội trong vài ngày nữa, chúng tôi sẽ rời thị trấn Vĩnh Quyết vĩnh viễn.
Nhà điêu khắc giật mình. Nếu ông Lỗ Nam ra đi gấp rút như vậy thì chương trình hành động sẽ bị đảo lộn. Sở dĩ chàng để yên tới hôm nay là muốn tìm bằng chứng kết tội ông ta là thủ phạm đốt thị trấn nhưng đã thế này thì không thể được. Phan Hoàng suy tính thật nhanh, nói:
- Tôi muốn gặp bác một chút.
- Có chuyện gì không anh?
- Rất quan trọng và có liên quan đến vụ án Trần Tuấn sắp xử tiếp trong vài ngày tới.
Nghe nói thế, Thùy Mai có vẻ sợ hãi và hỏi thêm nhưng Phan Hoàng nhất định không nói. Chàng muốn đặt thẳng vấn đề với nhà Tiên tri để điều đình thu xếp mọi việc ổn thỏa. Dầu sao, ông Lỗ Nam cũng không được rời thị trấn trước khi vụ án Trần Tuấn chấm dứt và Phan Hoàng sẽ xử dụng tất cả phương tiện hầu đạt tới mục đích.
Và mười phút sau, nhà điêu khắc ngồi đối diện với ông Lỗ Nam. Nhà Tiên tri vẫn với bộ y phục đen, nét mặt khắc khổ, lạnh lùng như bao giờ. Ánh đèn mù mờ trong phòng càng làm bầu không khí có vẻ khẩn trương và Phan Hoàng có cảm tưởng như đang bước vào một thế giới lạ kỳ, xa cách với đời sống bình thường. Ông Lỗ Nam lên tiếng.
- Cậu gặp ta có chuyện gì quan trọng? Cầu xin một điều gì chăng ?
Phan Hoàng bực mình trước thái độ ngạo mạn ấy. Chàng đáp sẵng giọng :
- Không. Tôi vừa biết ngài sẽ dời thị trấn trong vài ngày nữa nên tôi đây yêu cầu ngài nán lại một thời gian nữa cho đến khi vụ án đốt thị trấn xong xuôi.
- Ta không thể thỏa mãn lời yêu cầu ấy. Từ khi sinh ra đời tới nay, ta chỉ bắt người khác tuân phục chứ chưa nghe lời ai bao giờ. Hơn nữa ta cần rời thị trấn này thì ta cứ đi.
Nhà điêu khắc cũng trở nên lạnh lùng không kém. Chàng đổi giọng :
- Nếu thế tôi bắt buộc ngài phải ở lại.
Ông Lỗ Nam chồm về phía trước:
- Bắt buộc ? Này, hãy cẩn thận lời nói vì ta không quen nghe kiểu nói đó.
- Nếu ngài không quen thì hãy tập nghe. Tôi nhắc lại rằng ngài phải ở lại.
- Vô lý. Cậu nên ra khỏi đây trước khi ta nổi nóng.
- Rời khỏi đây, nếu tôi tới gặp ông Cảnh Sát Trưởng, ngài sẽ bị bắt và lên dàn hỏa về tội bịp bợm trong ba tuần lễ nay. Tôi bắt buộc ngài ở lại vì ngài là kẻ bị tình nghi đốt thị trấn.
- Láo ! Một Trần Tuấn rồi ông Thị Trưởng chưa đủ sao mà còn kéo thêm ta nữa. Ta không có lý do gì để đốt...
- Có. Ngài đốt để thực hiện lời tiên tri của mình hầu khỏi bị lên dàn hỏa. Tôi đã biết tất cả sự thật, ngài không phải nhà tiên tri danh tiếng Lỗ Nam.
Dưới ánh đèn mờ, Phan Hoàng thấy sắc diện kẻ đối diện tái nhợt đi. Một lát sau, ông ta mới lên tiếng chống chế :
- Cậu căn cứ vào đâu mà dám nói như thế. Ta không phải Lỗ Nam thì...
- Tôi khuyên ông không nên phí thì giờ trong việc biện hộ vô ích. Chúng ta còn nhiều việc phải thảo luận mà tôi là kẻ có quyền đặt mọi điều kiện. Trước hết, tôi muốn ông xác định lại lai lịch của mình dù... Bác Sĩ Nhật, trưởng đoàn y tế đã nói nhiều về ông.
Nhà tiên tri thở dài buồn nản, biết không thể chối được nên đành phải nhận :
- Phải. Tôi không phải ông Lỗ Nam.
- Vậy tại sao ông tới đây tiên tri đại như thế ?
Giọng người đối diện trở nên hiền hòa hơn bao giờ hết :
- Cậu hãy nghe đầu đuôi mọi việc. Tôi là Văn Giang, một văn sĩ già với 40 năm cầm bút. Ước vọng duy nhất trong suốt cuộc đời tôi là viết một tác phẩm văn chương vĩ đại lưu truyền cho hậu thế nhưng trong suốt mấy chục năm, tôi thất bại hoàn toàn. Thời gian đi nhanh chóng như một mũi tên qua cửa sổ, tôi thấy mình mỗi lúc một già, chẳng còn xa cách cái chết bao nhiêu nên quyết định thử một lần sau chót. Tôi chọn đề tài CON NGƯỜI TRƯỚC CÁI CHẾT cho tác phẩm vĩ đại để dự định và quyết định sẽ khảo sát tận mắt trước khi viết. Tôi chọn thị trấn Vĩnh Quyết này làm bối cảnh cho câu chuyện nên mới giả ông Lỗ Nam bịa ra lời tiên tri để tạo cho dân chúng ở đây cái cảm tưởng họ đang đứng trước cái chết. Trong suốt 15 ngày qua, tôi đã quan sát tường tận và viết xong cuốn sách đó.
Phan Hoàng nói:
- Ông có biết việc làm của mình là điên rồ và có thể bị dân chúng ở đây hành quyết không ?
Ông Lỗ Nam bây giờ phải gọi là Văn Giang mới đúng - ôm đầu với dáng điệu khổ sở, đáp:
- Phải. Bây giờ tôi mới nhận thấy mình đã điên vì nghệ thuật. Giấc mộng văn chương ám ảnh suốt cuộc đời đã biến tôi thành kẻ điên khùng có những hành động tai hại.
- Theo tôi, nếu ông chỉ ở đây chừng một tuần rồi trốn đi thì chưa chắc đám cháy đã xảy ra.
- Mới đầu tôi cũng dự định chỉ ở đây vài ngày nhưng vì quá ham mê văn chương, tôi cứ nán lại và chần chờ tới hôm nay. Tuy nhiên, tôi cho rằng sự hiện diện của mình không liên quan gì đến vụ hỏa hoạn.
- Vậy có nghĩa là ông không đốt?
- Phải, tôi thề với cậu như vậy.
Phan Hoàng chậm rãi nói :
- Đối với tôi, ai là thủ phạm không thành vấn đề nếu vụ đốt thị trấn không dính líu tới Trần Tuấn. Bây giờ, tôi muốn điều đình thẳng với ông:
- Cậu muốn sao ?
- Tôi sẽ không tố cáo ông nhưng ông phải hợp tác với tôi trong việc cứu Trần Tuấn.
- Bằng cách nào ? Tôi hoàn toàn đứng ngoài vụ án từ trước đến giờ.
- Ông phải dùng uy tín của Lỗ Nam can thiệp vào vụ án.
Tôi thấy dân chúng ở đây rất tôn sùng và tin tưởng tài tiên tri của Lỗ Nam. Nếu mọi việc êm đẹp, ông sẽ ra đi thong thả, còn ngược lại ông sẽ chết theo Trần Tuấn.
- Đến lúc này, tôi không cần thiết phải sống nữa. Dù tôi chết, con gái tôi cũng sẽ đem xuất bản cuốn CON NGƯỜI TRƯỚC CÁI CHẾT. Đó là một tác phẩm vĩ đại, vĩ đại nhất trong lịch sử văn chương và sẽ tồn tại mãi mãi. Một mạng sống đánh đổi lấy tác phẩm ấy có chi là quá đáng?
- Trời ơi ! Ông điên vì nghệ thuật rồi. Ông muốn chết thì đó là việc của ông, nhưng Trần Tuấn phải được cứu sống với bất cứ giá nào, Tôi chỉ hỏi ông có bằng lòng điều kiện vừa rồi không?
Ông Văn Giang không còn nghe rõ lời chàng trai. Ông đang lạc vào thế giới của văn chương, nơi đó ông thấy tác phẩm của mình nổi bật như một vầng trăng sáng rực rỡ huy hoàng. Ôi ! Đó là tất cả ước nguyện của cuộc đời. Ông mỉm cười với sự tưởng tượng ấy nhưng chợt thấy một hình ảnh khác hiện lên trong trí óc. Đó là Thùy Mai, đứa con gái yêu dấu, xinh tươi ở tuổi đôi mươi và có lẽ nó không thể sống nếu thiếu vắng ông. Ông Văn Giang giật mình vì ý nghĩ đó, quay sang Phan Hoàng :
- Được. Tôi bằng lòng dùng uy tín của Lỗ Nam để cứu bạn cậu.
Nhà điêu khắc gật đầu, toan quay về nhưng chợt quay lại :
- Tôi muốn coi bản thảo cuốn CON NGƯỜI TRƯỚC CÁI CHẾT một chút có được không !
- Dĩ nhiên là có thể. Đối với tôi, chuyện văn chương có thể nói hàng thế kỷ vẫn chưa hết.
Rồi ông Văn Giang lại bàn, lấy một tập giấy dày gần 300 trang, đưa cho Phan Hoàng. Trong vòng 15 ngày mà viết được gần 300 trang, điều ấy chứng tỏ ông rất say mê văn chương, nhưng chàng trai chợt ngạc nhiên khi nhận ra một điều mới lạ. Bản thảo được viết bằng mực đen với lại ngòi bút rất sắc và đặc biệt là giống hệt như bức thơ của kẻ bí mật gửi cho chàng hôm qua. Như thế này có nghĩa là bản thảo của ông Văn Giang và bức thơ cùng được viết bằng một cây bút và mặc dầu nét chữ ở hai chỗ hơi khác nhau nhưng người ta có thể cố ý đổi nét chữ đi được. Đúng rồi ! Ở thị trấn Vĩnh Quyết này không có loại mực đen mà chỉ dùng mực xanh. Phan Hoàng đứng ngẩn người trong khi ông Văn Giang lên tiếng :
- Cậu thấy thế nào ?
- À... hay lắm. Đây là một áng văn chương tuyệt tác.
Phan Hoàng trả lời đại như thế rồi tiếp luôn:
- Thôi, chào ông. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào sáng mai. Chúc ông ngủ ngon.
Lúc ra về rồi chàng trai mỗi lúc càng nghi ngờ ông Văn Giang. Còn nhiều chuyện bí ẩn chung quanh nhà văn sĩ điên khùng ấy. Phan Hoàng yên chí rằng chính ông ta là thủ phạm đốt thị trấn, và điều ấy ăn sâu vào trí óc đến nỗi đêm hôm đó chàng mơ một giấc mộng kỳ dị. Nhà điêu khắc thấy mình tìm được một cúc áo bằng vàng, xám đen lại vì bụi đất và tro tàn, ở kho hàng đựng rượu tức nơi đám cháy phát ra. Cái cúc áo bằng vàng tất nhiên là của ông Văn Giang vì người dân Vĩnh Quyết không ai có bộ y phục cầu kỳ như thế. Cái cúc áo lại xám đen vì tro tàn chứng tỏ nó có ở đây trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra. Đây! là một bằng chứng tạm đầy đủ và Phan Hoàng lập tức tới gặp ông Văn Giang để chất vấn :
- Ông hãy giải thích tại sao cái cúc áo của mình lại ở nơi đó?
- Tôi... không biết.
- Phải. Làm sao ông nói được? Nhưng thôi, để tôi nói cho mà nghe. Chính ông đã cầm cây đuốc đốt kho hàng nhưng lúc bị Trần Tuấn bắt gặp. Ông sợ quá chạy đi và trong lúc vội vã, móc rách cái áo vào nơi nào đó nên cái cúc áo mới tuột ra và rơi xuống đất...
- Tôi không đốt…
- Đừng chối vô ích.
Ông Văn Giang gục xuống ghế rồi một lát sau mới ngửng lên với cặp mắt kinh hoàng:
- Phải. Chính tôi là thủ phạm. Trong một giây phút điên cuồng, tôi dốt thị trấn để cứu lấy mình. Ba mạng người chết, hơn 100 căn nhà ra tro nhưng đó là vì dân chúng ở đây dồn tôi tới con đường cùng.
- Không. Lỗi ấy do giấc mộng văn chương của ông thì đúng hơn. Tôi đi gặp ông Cảnh Sát Trưởng ngay bây giờ để báo tin cho ông ta biết chính thủ phạm đã nhận tội lỗi.
Rồi Phan Hoàng chạy nhanh ra cửa nhưng một tiếng thét thất thanh vang lên :
- Trời ơi ! Anh Hoàng !
Chàng giựt mình dừng lại. Người vừa kêu lên là Thùy Mai. Cô gái từ đâu chạy tới, với một vẻ mặt sợ hãi nắm lấy tay Phan Hoàng:
- Anh Hoàng, tôi van anh đừng tố cáo cha tôi.
Cha tôi già, già quá rồi. Hãy để người sống yên vui với chuỗi ngày còn lại,
- Nhưng còn Trần Tuấn ? Tôi không thể bỏ rơi bạn tôi được.
Lúc này, cặp mắt Thùy Mai đẫm lệ. Cô gái nói với giọng tha thiết, thảm não hơn bao giờ hết :
- Làm sao tôi có thể sống được nếu phải chứng kiến cảnh cha tôi lên giàn hỏa ? Anh Hoàng, tôi van anh chúng tôi chỉ có hai cha con với nhau. Anh nỡ nào . . .
- Nếu tôi không nói, kẻ vô tội là Trần Tuấn sẽ lên giàn hỏa. Cô nghĩ sao về chuyện này chứ ?
- Việc đó cha tôi đã hứa cứu bạn anh. Dầu sao, anh không nỡ tố cáo cha tôi chứ anh Hoàng ? Anh nhìn đi, cha tôi là hình ảnh của một cuộc đời vất vả, thất bại. Mái tóc người đã bạc trắng và tuổi đời cũng đã xế chiều. Đó là nguồn tình thương duy nhất của tôi.
Phan Hoàng ngửng lên nhìn Văn Giang và thấy lời Thùy Mai nói là đúng. Người văn sĩ già ấy đáng thương hơn là đáng ghét. Rồi Thùy Mai nữa, khuôn mặt cô đầy vẻ kinh hoàng nhưng qua làn nước mắt vẫn còn một tia hy vọng. Cô gái đang chờ đợi một ân huệ ở Phan Hoàng như một tín đồ ngoan đạo van xin thượng đế. Một lời nói của chàng lúc này sẽ quyết định dứt khoát... Nhưng trời ơi ! Phan Hoàng thấy khó xử quá. Chàng biết mình không thể vì tình cảm mà bỏ rơi Trần Tuấn nhưng cũng không có can đảm đi tố cáo. Thùy Mai, cô gái đáng thương không thể sống nếu thiếu vắng người cha già. Làm sao bây giờ ? Phan Hoàng vô cùng bối rối với câu hỏi ấy nhưng may thay, đúng lúc đó chàng giựt mình tỉnh giấc mơ. Phan Hoàng vẫn nằm trên giường, mồ hôi ra ướt đẫm và tất cả những việc vừa rồi chỉ là giấc mộng. Một giấc mộng hãi hùng làm Phan Hoàng chợt cảm thấy sợ sự thật. Phải, nếu cuộc điều tra đi đến chỗ ông Văn Giang là thủ phạm thật nhưng gặp cảnh vừa rồi thì liệu chàng có can đảm đi tố cáo không ? Đó là một trường hợp nan giải và làm lung lay cái ý chí tìm cho bằng được thủ phạm của Phan Hoàng. Có lẽ mình nên giải quyết vụ án êm đẹp chừng nào tốt chừng ấy và mong sao không có ai phải chết.