Hoa Bâng Khuâng - Chương 7 & 8

Chương 07

Trời vào đông se lạnh. Gió thốc từng cơn qua vòm lá nhãn ngoài vườn ngả nghiêng lao xao. Em mở rộng cánh cửa sổ trên bàn viết, khung trời ngoài kia tối tăm buồn bã như ngàn giọt nước mưa rơi long lanh ngoài hàng hiên. Ngọn đèn xa vàng vọt toả làn ánh sáng mù mờ trên con đường vắng ngắt người qua lại, em nghe hơi lạnh thấm vào tim. Em co ro trong tấm áo len, ngồi bó gối trên chiếc ghế tựa, tì tay vào bàn, mắt chăm chú nhìn vào trang sách mở rộng, em cố ôn cho xong phần đầu của chương trình tân toán học dài đăng đẳng chán ngấy. Mưa càng nặng hạt, trời lạnh thêm, em với tay đóng chặt cửa sổ. Còn lại mình em trong gian phòng vắng, sách vở, bàn ghế, tủ giường, những đồ vật gỗ đá vô tri đang nhìn em bằng đôi mắt thản nhiên, em nghe lòng cô đơn chi lạ. Khuya rồi, mọi người chung quanh đã yên nghỉ, con thằn lằn đang tắc lưỡi trên trần nhà là sinh vật duy nhất còn thức với em. Em buồn quá, nỗi buồn vô duyên cớ như những buổi chiều em đi học về một mình, nghe thương đám hoa bèo trôi nổi dưới chân cầu an phận rong rêu. Em mở hộc bàn lấy tập nhật ký, em định ghi vài giòng cảm nghĩ, đã hơn một tuần nay em không viết được một chữ. Những tờ giấy xanh rơi xuống cùng cành hoa bâng khuâng mầu tím đã lạt phai. Em mơn man từng ngón tay lên từng nét chữ nghiêng nghiêng mềm dịu, em nâng niu cành hoa héo úa cùng những ngọn lá khô dòn, em nghĩ đến Bình. Em thấy nhớ Bình vu vơ, từ hôm sinh nhật Trâm Anh đến giờ, em không còn dịp nào để gặp Bình nữa, Bình như bóng mây mà em là ngọn gió, gió càng thổi cho mây bay xa. Nhưng suy đi nghĩ lại, thì cũng do lỗi tại em, chính em mới là người muốn tránh mặt Bình tuy trong lòng em rất thiết tha mong ngày gặp gỡ. Có nhiều buổi tan học, Bình đến đón em ở cổng trường, sau cái gật đầu chào, Bình định nói với em thật nhiều nhưng em đã quay đi, em ngượng ngùng trước những đôi mắt dòm ngó, em ngại các bạn trêu ghẹo và nhất là em sợ Ngọc Mai nghi ngờ. Thật vô duyên, em lo Ngọc Mai biết được tình ý của Bình đối với em, Ngọc Mai sẽ trả thù Bình, sẽ ghét cay ghét đắng Bình, mà em thì không muốn bất cứ ai có ác cảm với Bình cả. Hồi chiều trong giờ thực tập Động Vật, Trâm Anh rủ em ra ngoài nói nhỏ:

- Nguyệt Cầm, anh Bình buồn mi lắm đó.

- Răng rứa?

- Răng thì mi biết a. Mi cứ tránh mặt anh mãi.

Em cắn môi:

- Tại anh cứ đón tao ở trường hoài, tao dị lắm.

Trâm Anh chép miệng:

- Thiệt không ai hiểu nổi mi. Anh Bình đòi tới nhà, mi không cho tới, mi nói mi dị. Rồi anh tới trường gặp mi, mi cũng không nói chuyện, mi dị. Mi dị vô duyên rứa Cầm?

Em nắm tay nó, cười hòa:

- Tao cũng không biết nữa. Nì Trâm Anh, anh Bình giận tao lắm hả?

- Giận chi mà giận, anh chỉ buồn thôi.

Hai đứa trở vào thực tập tiếp, em không còn lòng dạ nào để cầm cái pince cho vững, em suy nghĩ miên man, em làm đứt mấy dây thần kinh con cua, thầy Kiểu đi ngang qua trông thấy:

- Chị Cầm lần sao phải cẩn thận đó, vô thi mà như rứa là hỏng.

Em le lưỡi nhìn thầy rồi lại nhìn vào cái công trình "tuyệt tác" của em, Ngọc Mai thúc vào tay em:

- Mi như người mất hồn. Khi hồi con Trâm Anh nói chi với mi rứa?

Con nhỏ lại hạch hỏi, em đánh trống lảng:

- Ngọc Mai, mi mổ thần kinh đẹp ghê ta.

Tan giờ học, em tìm Trâm Anh:

- Trâm Anh, khi mô gặp anh Bình, mi nhắn dùm là tao xin lỗi anh nghe.

Buổi chiều em ăn có mỗi chén cơm, chị Nguyệt Minh kêu lên:

- Cầm mệt trong người hả?

Em nói dối:

- Con Ngọc Mai vừa đãi em ăn bánh ú, no ơi là no.

Me lắc đầu:

- Con gái lớn rồi, đừng ăn chùng trong lớp.

Em cãi:

- Mô có me, con ăn ở câu lạc bộ mà.

“Mưa rơi ngoài đường đêm, đưa em về nhà em, mưa vui mừng quấn quít dưới chân em…”

Giọng Thanh Thúy ngân dài não nuột trong đêm khuya, em để hờ tay lên chiếc radio nhỏ, lim dim đôi mắt, thả hồn về một kỷ niệm êm đềm, rừng Thiên An chập chùng hoa tím bâng khuâng...

* * *

Tin anh Nghiễm sắp làm đám cưới với chị Hoa Khôi không làm em ngạc nhiên một mảy may nào. Nhưng me thì lại khác, me hỏi dồn hỏi dập con Nguyệt Trâm:

- Có thiệt không đó, có thiệt không Nguyệt Trâm? Mi hay dựng chuyện lắm.

Nguyệt Trâm đang cắn dở trái khế ngọt, tròn to mắt;

- Thiệt mà me, chính miệng con Tuyết bạn con nói mà, con Tuyết là em của chị Hoa Khôi. Qua tháng sau đó, đám hỏi đám cưới làm một lần luôn, to lắm.

Em le lưỡi:

- Dám mời luôn cả thành phố Huế lắm, đại tỷ phú mà.

Nguyệt Thu nằm đọc truyện trên ghế xích đu, góp chuyện:

- Anh Nghiễm chuyến ni đào trúng mỏ rồi.

Nguyệt Trâm nói với me:

- Con nghe Tuyết nói, ba chị Hoa Khôi lập cho anh Nghiễm một bịnh viện tư ở Đà Nẵng đó, trang bị đầy đủ máy móc tối tân.

Em thấy mặt me buồn buồn:

- Hèn chi mà nó kiếm cách bỏ con Minh.

Em an ủi:

- Cái thứ bạc nghĩa đó mà hơi mô me tiếc cho mệt.

Me bào chữa:

- Tiếc thì tao không tiếc nhưng tao nghĩ mà thương cho con Nguyệt Minh, mấy bữa nay tao la oan nó.

Em lại nghĩ đến anh Vinh. Em hy vọng me sẽ hiểu mà thôi không đối xử lạnh lùng với anh Vinh nữa, me sẽ bảo chị Minh mời anh Vinh lại nhà chơi, me sẽ tiếp chuyện vui vẻ với anh Vinh, me sẽ làm bánh ướt thịt nướng mời anh Vinh ăn như một ngày nào đó thật xa xôi, hồi anh Vinh và chị Minh còn tha thiết mặn nồng. Theo em, me không có lỗi gì với anh Vinh cả, người mẹ nào lại chẳng thương con, chẳng mong con mình gặp nơi xứng đáng để gởi gắm tấm thân, kỳ vọng đó khiến me so sánh giữa anh Vinh và anh Nghiễm, với những cân nhắc, đắn đo kỹ càng, bắt buộc me phải loại anh Vinh ra khỏi vòng tình cảm của chị Minh. Mặc dù chị Minh đã khóc lóc phản đối, mặc dù em chả mấy ưa anh Nghiễm, nhưng me đã quyết định, me bảo chị Minh:

- Thương me, con hãy chọn Nghiễm, nên thực tế đi con, thằng Vinh không có tương lai, lấy nó con sẽ khổ, nhìn con khổ me làm sao mà sống được.

Ba thì không có ý kiến trong vụ này, tính ba lại hay chiều me, nên dù thương hại anh Vinh, ba vẫn bằng lòng để bác Huyên cho người mai mối đến, ba có thái độ cầu an, ba khuyên chị Minh:

- Vợ chồng do duyên số cả con. Thôi gắng vui lên kẻo me buồn.

Me đã đặt lý trí lên trên tình cảm, chứ sự thật đã phơi bày trước mắt, sự tráo trở của bác Huyên cùng lòng dạ lọc lừa của anh Nghiễm, có lẽ me đang ân hận, em thấy me ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn mãi ra vườn, chốc chốc lại thở dài. Em định đến bên me, nhắc chuyện anh Vinh, xin me cho chị Minh và anh Vinh nối lại duyên xưa, nhưng em không dám. Me đang bực mình. Có thể cơn giận nổi lên bất chợt sẽ làm me gạt phăng câu chuyện và bao nhiêu dự định của em chuẩn bị từ trước đến nay đều tan ra như bọt sóng trùng dương.

Nguyệt Thu gấp cuốn truyện lại, rủ em:

- Chị Cầm ra vườn hái khế ăn đi.

- Thôi, bữa nì trong người tao khó ở, tao sợ đau bụng lắm.

- Đau chi mà đau, khế ngọt mà. Không tin chị hỏi thử chị Trâm coi.

Em ngồi không yên. Hai đứa em nắm tay kéo nhau ra vườn. Nguyệt Thu chạy vòng phía sau:

- Để em đi lấy khèo.

Nguyệt Trâm nhíu đôi mắt chói nắng nhìn lên những trái khế căng mọng rung rinh trên cành:

- Trâm nì.

- Chi rứa chị Cầm?

- Tao thấy mi nhiều chuyện ghê. Răng chuyện chi mi cũng bép xép cái miệng rứa.

- Bép xép chi mô. Có răng tôi khai rứa chớ bộ.

- Mi làm me buồn đó.

- Trước sau chi me cũng biết chớ. Cho me thấy lần sau me khỏi trọng phú khinh bần.

Con nhỏ ăn nói bộp chộp, em la nó:

- Con ni hỗn, mi dám nói me rứa hả?

Nguyệt Trâm biết mình lỡ lời, nó nín bặt. Một lát sau, nó nói:

- Từ ngày me hất hủi anh Vinh, răng em thấy thương chị Nguyệt Minh ghê.

Nguyệt Thu vác cây sào dài chạy ra:

- Hai chị đứng qua một bên đi, để em khèo cho.

Khế ngọt rơi đầy túi vải dầy, Nguyệt Trâm đề nghị:

- Ê, thôi Thu. Sang cây khế chua đi, hái ít chục trái dầm nước mưa, mai biểu O Lựu nấu canh với thịt bò.

Trúng ý, em phụ họa:

- Phải đó, phải đó, nghe mi nói mà tao thèm chảy nước miếng.

Chị Nguyệt Minh đi học về, tiếng xe đạp chạy lào xào trên xác lá khô. Nguyệt Trâm vẫn tính nào tật ấy:

- Chị Minh, chị Minh, chị hay tin chi chưa?

Chị Minh bước xuống xe:

- Chi rứa?

- Thằng cha Nghiễm làm đám cưới với cháu bà Thiên Tiên Thánh Mẫu?

Chị Minh nhíu mày:

- Ai là cháu bà Thiên Tiên Thánh Mẫu?

- Chị Hoa Khôi đó.

Danh từ "cháu bà Thiên Tiên Thánh Mẫu” thường được tụi em dùng để chỉ mấy bà đồng bóng mỗi lần có hội hè ở điện Hòn Chén, các bà thường son phấn lòe loẹt, vòng vàng trang sức giắt đầy người kẻo thành từng đoàn xuống thuyền rồng đi rước lễ.

Em đập tay Trâm:

- Thôi mi ơi, đừng chơi chữ nữa.

Chị Nguyệt Minh không nói gì cả, lặng lẽ dẫn xe vô nhà. Em chạy theo chị:

- Chị Minh, khi hồi em có gặp anh Vinh, anh hỏi thăm chị nữa.

Chị Nguyệt Minh quăng chiếc cặp lên bàn:

- Em có nói chi không?

- Em bịa, em nói chị Minh dạo ni buồn lắm, chị nhớ anh, chị ốm như con nộm.

Chị Nguyệt Minh đỏ mặt:

- Quỉ nà, em nói chi lạ rứa.

- Em thấy anh Vinh cũng tội ghê, anh xanh xao, anh vàng vọt, anh phất phơ phất phưởng như hồn ma bóng quế.

Chị Minh đập em:

- Dễ sợ, dễ sợ, mi nói dễ sợ quá.

Em nhìn chị Nguyệt Minh, nghiêm trang:

- Chị Minh nờ, lần ni chị gắng lên đi, hạnh phúc đang trở về cùng chị, chị hãy giữ lấy. Để lỡ đi, suốt đời ân hận đó.

Chị Minh nói thật nhẹ nhàng:

- Bữa ni Nguyệt Cầm có vẻ người lớn ghê.

Em hãnh diện:

- Em gần mười tám tuổi rồi chớ bộ.

Câu chuyện anh Nghiễm cưới vợ giàu được con Nguyệt Trâm khơi lại trong bữa cơm chiều, nó cho đó là một khám phá mới lạ vì gia đình anh Nghiễm đang cố tình che dấu mọi người. Nó khoe:

- Con Tuyết chỉ nói cho một mình em biết mà thôi.

- Chuyện chị nó lấy chồng có chi mô mà phải dấu.

- Đó là ý của anh Nghiễm. Anh bảo anh không muốn làm rình rang, giản dị chừng mô hay chừng đó, ba chị Hoa Khôi khen anh Nghiễm là người biết điều.

Em bĩu môi:

- Khôi hài.

Ba đưa chén qua cho Nguyệt Thu xới cơm:

- Thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi bây, thơm tho chi mà cứ đem ra nói mãi, tao chán lắm rồi.

Chị Nguyệt Minh ăn xong, xếp đũa đứng dậy đi vào nhà trong, ba nhìn theo ái ngại. Em nói:

- Ba đừng lo, chị Minh không buồn mô.

Me ăn không đầy chén cơm, me thở dài:

- Nghĩ mà giận chị Huyên ông nợ. Con người chi mà bất tín, con chị đã rứa, mà chị cũng chẳng qua nói vài tiếng cho mình mát ruột, chị còn đi bêu rếu con gái mình với thiên hạ nữa chớ, chị đổ hết lỗi cho gia đình bên ni.

Ba khuyên:

- Thôi bỏ đi, tôi đã nói trước với bà, làm sui gia với chị Huyên không được mô, bà không chịu nghe... Chừ rên làm chi nữa cho mệt.

Me nói giọng rưng rưng:

- Trời phạt tôi đó, tôi đã đối xử tệ với thằng Vinh, thằng Nghiễm lại xử tệ với con gái tôi, cha mẹ làm con cái chịu. Thiệt tôi hối hận quá đi.

Em quay vào nhà trong, chị Minh đâu rồi, không biết chị có nghe được những lời me vừa nói không. Me đã nghĩ đến anh Vinh, me đang thương con gái của me đã vì me mà suýt hỏng cả cuộc đời, em tin chắc thế nào me cũng cho phép chị Minh hành động theo lý lẽ của con tim chị.

Chương 08

Sáng nay đi học, Phương Thụy mặc chiếc áo dài thật đẹp, nền trắng hoa mầu xanh và hồng nhỏ li ti. Em thích quá, không biết hàng đó con nhỏ mua ở đâu, cuối giờ, em vẫy Phương Thụy:

- Áo dài ấy đẹp quá, ấy mua vải ở mô rứa?

- Ở tiệm Hoàng Oanh ngoài chợ đó Cầm.

Em đưa tay vuốt ve làn vải mịn:

- Hàng dễ thương ghê.

- Satin coton đó Cầm, rẻ lắm, có 700 đồng một thước thôi.

Ngọc Mai réo em ở cửa lớp:

- Cầm ơi, bữa ni tao có công chuyện, tao về trước nghe.

Em gật đầu xua tay bảo nó đi đi. Em tiếp tục xếp chiếc áo mưa vào cặp. Trời hôm nay tạnh ráo sau cơn mưa dai dẳng suốt đêm qua. Em mở bóp ra đếm lại tiền, tuần trước me cho một ngàn, chiều kia ba ở Đà Nẵng về cho hai ngàn rưởi, quá đủ cho em mua một cái áo giống Phương Thụy. Gần nửa tháng nay, ba đổi về Đà Nẵng làm việc, trước kia thì ba định để cả gia đình ngoài này rồi cứ mỗi tuần ba về thăm một lần, nhưng rồi thấy bất tiện quá, lại tốn kém nữa, nên ba bàn với me nên dọn cả nhà vào trong đó luôn. Trong tương lai. em và chị Nguyệt Minh sẽ về ở với O Phán trong thành nội để tiếp tục việc học, còn Nguyệt Trâm, Nguyệt Thu và Nguyệt Thảo sẽ đươc chuyển vào trường Nữ Trung Học Đà Nẵng. Lại có những dịp em vào Đà Nẵng thăm gia đình, qua những ngọn đèo trùng trùng hoa tím bâng khuâng... nhưng tâm hồn em không còn là tâm hồn non dại của con bé Nguyệt Cầm ngày xưa nữa... Em lục lọi trong cặp tìm chiếc khóa xe đạp, quái lạ, em nhớ là em đã bỏ trong này rồi mà, không biết nó rơi ở đâu. Các bạn đã về hết, dãy bàn ghế trống trơn, em cúi xuống sàn lớp, vẫn không thấy tăm hơi. Có tiếng giày bước nhẹ trên nền gạch hoa, em rợn người, em nghĩ đến ma, đến tin đồn cô gái học hóa điên treo cổ chết trong lớp, em run quá. em đứng lên không muốn nổi. Lời ai thì thầm:

- Nguyệt Cầm.

Em ôm mặt rú lên một tiếng nhỏ.

Đôi chân ấy đã đến sát bên em, em vẫn trong tư thế cúi xuống, em hé nhìn, đôi chân không hỏng đất, em thở phào nhẹ nhõm, không phải ma.

- Nguyệt Cầm tìm cái chi rứa?

Em ngẩng lên:

- Kìa, anh Bình.

- Có chi mà Cầm la hoảng rứa, tưởng anh là ma hả?

Em đỏ mặt:

- Anh làm Cầm thất kinh.

- Cầm đang tìm chi rứa? Đưa anh tìm dùm cho.

- Cái khóa xe đạp, không biết Cầm để mô mà lạc mất.

Bình nheo mắt nhìn em cười:

- Cầm muốn chuộc không, anh cho chuộc.

Em ngạc nhiên, tỏ vẻ nghi ngờ.

- Anh phỉnh Cầm.

Bình cho tay vào túi áo.

- Thiệt mà.

Bình lôi ra xâu chìa khóa buộc vào con nai nhỏ bằng nylon, đúng của em rồi. Em tròn mắt:

- Ủa...răng anh có?

Bình tinh nghịch:

- Phép lạ mà.

Một thoáng suy nghĩ, em nhớ ra rồi. Hồi nãy Trâm Anh có đến ngồi bên em, nó hỏi mượn em chiếc cắt móng tay, em bận nói chuyện với Ngọc Mai nên em đưa cặp cho nó lấy, chính nó đã chớp luôn xâu chìa khóa của em đưa cho Bình cốt giữ chân em lại trong lớp một mình, để Bình có hy vọng nói chuyện được với em, chứ để em ra về chung với các bạn, em sẽ lẩn tránh Bình như những lần trước.

- Nguyệt Cầm, răng Cầm im lặng? Cầm giận anh à?

- Dạ không.

- Hay Cầm giận Trâm Anh đã đồng lõa với anh trong vụ này?

Quả thật em chả giận Trâm Anh tí nào, trái lại nữa là đằng khác, vì chính Trâm Anh đã tạo cơ hội cho em gặp Bình sau một thời gian em thương nhớ Bình trong câm lặng. Em nhìn chung quanh, giảng đường vắng về càng thấy rộng mênh mông, em bảo Bình:

- Mình ra ngoài kia đi anh.

Em và Bình sánh bước trong hành lang nhà trường, tim em đập rộn ràng và những bước chân nhẹ nhàng như mọc cánh. Bình lên tiếng:

- Lâu ghê, anh mới được đi bên Cầm, gần một tháng rồi Cầm hí.

- Dạ.

- Bao nhiêu lần anh đón Cầm ngoài cổng. Cầm có biết không?

- Dạ biết.

- Răng Cầm không nói chuyện với anh?

- Dạ các bạn đông quá, Cầm dị.

- Cầm nhút nhát quá hí.

Em đánh bạo hỏi Bình:

- Cầm nhút nhát như rứa mà anh... anh có ghét Cầm không?

Bình nhìn em bằng ánh mắt thật lạ:

- Không, cho đến cuối cuộc đời, không khi mô anh ghét Cầm được cả.

- Cầm xin lỗi anh.

- Cầm có lỗi chi mô.

- Trâm Anh nói, Cầm làm anh buồn mà.

Giọng Bình êm như ru:

- Ừ, buồn thì anh có buồn thật đó, nhưng khi trông thấy Cầm rồi, bao nhiêu phiền muộn trong anh tan biến thiệt mau.

Ra đến nhà để xe, em hỏi Bình:

- Anh đi bằng chi?

- Anh đi bộ, Cầm để anh lấy xe đạp anh dắt cho, mình đi bộ về phố nghe.

- Chết, không được mô.

- Anh mời Cầm đi uống nước mà.

- Cầm không dám mô.

Bình cúi đầu:

- Cầm làm anh buồn rồi đó.

Em nghe cay cay đôi mi, thương Bình thì em có thương thật, nhưng việc đi cùng Bình qua phố giữa thanh thiên bạch nhật này, quả là một chuyện tày trời. Bình nhìn thấy em khóc, Bình hốt hoảng:

- Cầm, Cầm giận anh hả?

- Không. Cầm buồn vì Cầm đã làm anh buồn, đó là ngoài ý muốn của Cầm, Cầm không biết làm răng đây.

Bình dắt xe ra cho em:

- Thôi Cầm về một mình đi.

Em nhìn Bình:

- Anh đừng buồn Cầm nghe.

Bình lắc đầu:

- Anh hiểu. Anh vẫn chờ đợi ngày được mời Cầm đi uống nước Những lần gặp sau, Cầm đừng vì các bạn mà lơ anh đi nghe.

Em dạ nhỏ, Bình giữ xe em lại một hồi lâu mới cho đi. Em đạp xe thật nhanh để dằn bớt cơn xao tuyến của trái tim non lần đầu tiên rung động. Qua đến phố thấy Phương Thụy đứng ở nhà sách Tân Hoa, em mới nhớ đến chiếc áo đẹp định mua. Em ghé chợ gửi xe rồi đến tiệm Hoàng Oanh, cô bán hàng tóc thề ngang vai đang tiếp chuyện với hai người đàn bà sang trọng, em nhận ra một trong hai bà đó là bác Huyên mẹ anh Nghiễm.

Cô gái tóc thề trải cây hàng nhung đỏ ra bàn:

- Thưa hai bà, nhung mới về tốt lắm, may áo cho cô dâu thì tuyệt.

Người đàn bà cầm chéo nhung lên tay xem xét rồi bảo bác Huyên:

- Con Hoa Khôi nhờ tôi coi dùm mua cho nó 3 thước nhung đỏ để may cái robe soirée, không biết phải thứ ni không?

Bác Huyên tươi cười làm rung cái mặt béo xệ:

- Các cô thời ni thôi đủ kiểu, chị để cho cháu nó tự ý đi lựa, có hơn không.

- Thì nó cũng đã may năm bảy cái rồi, hình như chỉ còn thiếu cái nhung đỏ mà thôi.

- Rứa à, ừ, thì chị mua đi.

Mẹ chị Hoa Khôi, người đàn bà đi cùng bác Huyên là mẹ chị Hoa Khôi, bà đại phú sang nhất thành phố Huế quay sang hỏi cô bán hàng:

- Bao nhiêu một thước đó cô?

- Dạ thưa bà 4000 đồng.

- Cô xé cho 3 thước.

Em choáng ngợp trước bó bạc năm trăm được bà mẹ chị Hoa Khôi lôi từ ví ra. Quả thiệt, có tiền mua tiên cũng được, kể cả mua nhân nghĩa và tình yêu. Em xót xa nghĩ đến số tiền trong ví mình, số tiền dành dụm từ đầu tháng, chỉ đủ sức mua được chiếc áo dài rẻ tiền mà thôi. Cô bán hàng đã gói xong 3 thước nhung đỏ trao cho mẹ chị Hoa Khôi, cô hỏi em:

- Cô mua hàng chi rứa cô? Vào đây lựa đi, có nhiều thứ mới về đẹp lắm.

Em dợm bước vào, em ngại gặp bác Huyên hay nói đúng hơn, em ghét, em không muốn thấy mặt người đàn bà đó nữa. Nhưng em khỏi lo, bác Huyên đã lơ em trước, bác thản nhiên nhìn em như người xa lạ, bác mở sắc lấy ra miếng cau trầu mời mẹ chị Hoa Khôi:

- Chị dùng miếng trầu để khỏi lạt miệng.

Em mỉm cười một mình, chà, o bế dữ, thảo nào anh Nghiễm tự nhiên không mất vốn lại có cả một bệnh viện tư, của trên trời rơi xuống cũng không quí bằng. Em chỉ cây hàng khiêm nhượng dựng ở góc tủ:

- Chị cho em coi thứ này.

Cô bán hàng đon đả:

- Satin coton đó cô, bông mới nhã lắm.

- Bao nhiêu một thước đó chị.

- Bảy trăm rưởi cô.

- Ủa, răng con bạn em mua có 700 thôi.

- Làm chi có cô.

Em quay lưng bước ra, cô bán hàng níu lại:

- Thôi để rẻ cho cô, cô lấy mấy thước?

- Chị cho em một thước tám.

Trời đã trưa, nắng trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng nhè nhẹ, không khí vẫn khô tuy có hơi bớt lạnh, em cởi áo len vắt lên tay cầm xe đạp. Em vừa cúi xuống mở khóa thì có tiếng gọi:

- Cầm, Nguyệt Cầm.

- Kìa, anh Vinh, anh mới đi làm về hả?

- Sáng ni Cầm không đi học à, đi phố chơi thích ghê hí.

- Dạ em nghỉ giờ sau.

- Nghe nói cả nhà sắp dọn vô Đà Nẵng phải không Cầm?

- Dạ, mà răng anh biết?

- Anh vừa gặp Nguyệt Trâm.

Lại con nhỏ bép xép, em xác nhận:

- Đúng đó anh. Nhưng em và chị Nguyệt Minh ở lại đây học.

- Rứa à, còn nhà thì răng?

- Nhà thuê mà anh, trả lại cho chủ. Có lẽ em và chị Nguyệt Minh phải vô nhà của O Phán em ở.

- Ở mô lận Cầm?

- Trong thành nội a. Đường Nguyễn Hiệu đó, anh biết không?

- Đường Âm Hồn cũ đó hả?

- Dạ, hình như rứa, em cũng không biết rõ nữa.

Anh Vinh ngập ngừng trong một cử chỉ, hình như anh muốn hỏi thăm chị Minh nhưng anh còn ngần ngại. Em khơi ý:

- Răng anh không lại nhà chơi?

- Anh không rảnh.

Em mời:

- Cả nhà mong anh ghê. Tối ni anh tới nghe.

Anh Vinh nhìn em, hiền lành:

- Răng Cầm thích anh tới nhà rứa?

Em nói liền không suy nghĩ:

- Chị Minh mong anh lắm, chị rất muốn gặp anh những chị ngại không dám gặp anh chỗ khác, anh tới nhà đi nghe

- Anh cũng ngại vậy.

- Anh ngại chi, anh ngại me của Cầm hả?

- Có lẽ rứa.

- Anh đừng lo, sau vụ đó, me Cầm hối hận lắm, me cứ nhắc tới anh hoài.

Anh Vinh cười cay đắng:

- Chắc me thương hại anh đó.

Em giả vờ giận dỗi:

- Hay là anh giận me Cầm rồi anh khinh chị Minh luôn, như rứa là anh lầm đó anh Vinh, chị Minh khi mô cũng một lòng một dạ với anh cả.

Anh Vinh xua tay:

- Cầm đừng nghĩ rứa mà tội anh. Yêu Minh thì anh phải kính trọng mẹ của Minh chớ, dù mẹ của Minh đã gây cho anh biết bao phiền muộn.

Em mừng rỡ:

- Rứa là anh hết giận me Cầm rồi nghe. Rứa là tối ni anh tới nhà Cầm chơi nghe.

Anh Vinh không làm sao từ chối được, anh nói sau cái gật đầu:

- Cầm bữa ni lạnh ghê.

Buổi trưa chỉ ngủ được một lát, em dậy lúc ba giờ, tắm rửa xong, em lấy nón chạy sang quán bác Tư. Chị Minh đang nằm đọc sách trên chiếc võng, hỏi em:

- Đi mô rứa Cầm.

- Em đi mua bột và trứng.

- Để làm chi rứa.

- Chị ni hỏi lạ, làm bánh chớ làm chi nữa.

Chị Minh ngạc nhiên:

- Ủa, bữa ni con ma nhác bỏ đi vắng há?

Em để ngón tay lên miệng:

- Em sẽ dành cho chị một sự ngạc nhiên.

Em loay hoay sau bếp đến gần sáu giờ mới xong ổ bánh gâteau lớn. Me đi khui hụi về tới, ngạc nhiên như chị Minh:

- Bữa ni ông Trời đi khỏi răng mà con Cầm chịu khó làm bánh rứa bây.

Em bỏ bánh ra dĩa, nhìn me cười bí mật:

- Me ngồi xuống đây, con nói cái ni cho me nghe.

Me cởi áo dài treo lên móc:

- Chi rứa? Chi mà có vẻ lạ lùng rứa con?

- Thì me ngồi xuống đã.

- Tao ngồi rồi, chuyện chi rứa?

Em ôm cánh tay me:

- Me nì, đố me biết con làm bánh để đãi ai không?

- Con ni vô duyên, ai mà biết được.

Em nói trổng:

- Tối ni có khách tới chơi.

- Khách mô? Ai rứa con.

Em làm ra vẻ ngập ngừng:

- Mà không biết me có cho người ta vô nhà không?

Me la lên:

- Trời ơi, mi làm như tao là dữ lắm không bằng, khách tới nhà là quí rồi.

Em nói nhỏ vào tai me:

- Mẹ nì, mà me hứa với con là me chịu tiếp người ta nghe.

Me nhìn em nghi ngờ:

- Cầm, hay là... có ai để ý đến con rồi?

Em giật mình, nhưng rồi em làm tỉnh lại ngay, em nghĩ đến tập nhật ký của em để quên trên giường, không, em đã cất vào hộc tủ khóa kỹ rồi mà. Chắc là me chưa biết đâu. Em cố cười thật tự nhiên:

- Làm chi có me.

- Rứa thì khách mô tới nhà mình? Thiệt mi làm tao hồi hộp bắt chết.

Em nhắm mắt nói một hơi:

- Anh Vinh đó me. Tội nghiệp anh Vinh và chị Minh còn thương nhau nhiều lắm me ơi, me đừng khó với anh Vinh nữa nghe me.

Me cầm tay em:

- Thằng Vinh, con có gặp thằng Vinh à?

- Dạ hồi trưa, lúc con đi học về. Anh kêu con, bữa ni anh làm việc ở Ty Ngân Khố đó me, anh có hỏi thăm ba me nữa.

Mắt me đăm chiêu:

- Nó không giận gia đình mình răng con?

- Không mô me, anh còn thương chị Minh lắm, anh là con người đôn hậu chung thủy mà me, anh nói anh vẫn luôn luôn kính trọng ba me.

Me nhìn ra sân.

- Me cũng không biết nói răng khi gặp nó.

Em mừng rỡ:

- Rứa là me chịu tiếp anh Vinh rồi hả me, trời ơi, con mừng quá.

Me đi lên nhà trên, không biết me nói gì với chị Minh, em thấy chị Minh đến bên em, nhìn em bằng đôi mắt cảm động, chị vuốt má em:

- Cám ơn Cầm đã nghĩ đến hạnh phúc của chị.

Rồi chị nhìn ổ bánh:

- Sao em không thêm nho vào, ngày xưa anh Vinh rất thích nho khô.

Em lặng nhìn gương mặt xinh đẹp của chị Minh đang hồng lên niềm vui vừa chợt tới, một làn gió êm đềm nhẹ thoảng qua hồn em như lời ưu ái, như những mến thương đầu đời ve vuốt trái tim.

Khi anh Vinh bước vào, cả nhà vừa dùng cơm xong. Bé Nguyệt Thảo chạy lại ôm lấy bàn tay anh Vinh giật giật:

- Anh Vinh, anh Vinh.

Anh Vinh cúi đầu chào ba me:

- Dạ thưa bác.

Rồi anh quay qua Nguyệt Thảo:

- Thảo lớn ghê hí, năm nay lên lớp mấy rồi?

- Dạ đệ thất.

- Ghê chưa, mới đó mà đã lên tới trung học rồi hí.

Me la bé Nguyệt Thảo:

- Thảo buông tay để anh Vinh ngồi chơi con.

Me bảo em:

- Cầm dắt ghế ra hiên mời anh ngồi cho mát con. Anh Vinh ngồi chơi hí, để tôi gọi con Nguyệt Minh.

Anh Vinh đáp lí nhí trong cổ họng:

- Dạ xin bác để con tự nhiên.

Me đi vào trong gọi Minh ơi, Minh ơi, có anh Vinh tới chơi tề.

Em ngó theo me rồi nheo mắt nhìn anh Vinh:

- Đó anh thấy chưa.

Đôi mắt anh Vinh sáng long lanh niềm hạnh phúc tràn đầy, anh che dấu cử chỉ sung sướng bằng cách lấy tập báo trên bàn giở ra xem, em tinh nghịch:

- Chừ không phải là giờ coi báo mô, mời anh Vinh ra hiên ngồi thưởng nguyệt đi.

Anh Vinh theo em ra ngoài:

- Cầm, anh cám ơn Cầm.

- Anh bữa ni khách sáo ghê.

Em chỉ tay vào ghế:

- Anh ngồi đi, chị Minh ra chừ a.

Chị Minh hiện ra ở bực cửa, chị thay chiếc áo ngắn vải phin hồng có thêu cánh hoa cúc, tóc chị vừa chải xong mềm mại rủ xuống đôi vai, mơn man bờ cổ mịn, chị đưa tay vén vài sợi còn lòa xòa trước trán:

- Anh mới tới.

Anh Vinh đứng dậy:

- Nguyệt Minh.

Em rút vào nhà trong, em đến trên bàn học, chống tay vào cắm nhìn mông lung ra cửa sổ. Buổi chiều nắng tạnh gió đuổi mây đi, đêm nay trời thật đẹp, cao và trong vắt, ánh trăng thượng tuần tỏa ánh sáng bàng bạc trên chòm cây nhãn lồng, trên chiếc ghế đá nằm lẻ loi dưới khóm hoa trang cạnh hồ nuôi cá. Trong hương đêm, em nghe thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ thoát ra từ những cánh hoa lài hàm tiếu đang bừng hé trong hơi sương mát lạnh, những ngọn lá xanh tròn ôm kín đài hoa. Những đêm vào đông trời không mưa em thường ra vườn xem hoa lài nở và hái dăm ba đoá vào cắm trong chiếc ly nhỏ để trên bàn học, em yêu đến say mê hương hoa lài nồng nàn lan khắp phòng học, ấm hẳn không khí lạnh lùng của những tối mùa đông. Me thường bảo có thích hoa lài thì hái mà ngửi thôi chớ đừng cài lên tóc, vì hoa lài là loài hoa nở về đêm, hương hoa lài là hương kỹ nữ, con gái nhà nề nếp không được cài hoa đó vào người, mất vẻ đứng đắn đi.

Em nghe tiếng me nói chuyện:

- Anh Vinh mấy bữa ni đi mô mà lâu quá rồi thấy vắng.

- Dạ con có vào Saigon một thời gian... Con mới được đổi về đây ba tháng ni.

- Rứa à, thiêt một thân một mình đi mô cũng dễ, chớ như ba con Minh mỗi lần đi là phải kéo theo cả đoàn thê tử, phiền phức hết sức.

- Dạ con nghe Cầm nói, hình như bác sắp dọn vô Đà Nẵng với bác trai?

- Thiệt mệt đó anh ơi, nhưng cũng phải dọn chớ biết làm răng. Bỏ Huế mà đi, tôi rầu thúi ruột.

- Dạ, Huế với Đà Nẵng thì cũng gần.

- Biết có về luôn được không, vô trong đó lạ cảnh lạ quê, hai đứa lớn lại ở ngoài ni, tôi nghĩ mà buồn quá.

Em nhớ đến ổ bánh gâteau còn để trong cụi, em chạy vội xuống bếp. Mẹ âu yếm nhìn em khệ nê bưng dĩa bánh ra:

- Con Cầm làm bánh đãi anh đó.

Em mắc cỡ quá khi thấy anh Vinh nhìn em chằm chằm:

- Cầm giỏi ghê.

Em để mạnh dĩa bánh xuống bàn, mép dĩa đụng vào ly nước chao đi, chị Minh đưa tay chụp lại:

- Đổ…Cầm, trời ơi, con gái chi mà tay chân vũ phu rứa.

Em chạy ù vào nhà:

- Để em đi châm trà.

Me nói với theo:

- Thiệt lớn rồi mà như con nít, khéo bể luôn bộ tách trà của tôi đó.

Em gặp me ở cửa:

- Me ra uống trà ăn bánh me.

- Thôi, để me vào nghỉ, con ra nói chuyện với anh chị đi.

Em nhìn theo me, tiếng " anh chị " me vừa thốt ra đã chứng tỏ sự chấp nhận người con trai đôn hậu đó trở lại với chị Minh rồi, em mừng quá, em đặt hai tách trà trước mặt anh Vinh và chị Minh:

- Anh chị xơi nước, còn riêng chén này, em rót để thưởng cho em.

Chị Minh cười:

- Chà bày đặt, thưởng chi rứa?

- Thưởng sự thành công của em. Anh chị ngó coi em thơm tay chưa?

Chị Minh tỏ vẻ không hiểu:

- Thơm tay chi?

- Thơm tay làm mai mối đó, còn cái đầu heo nữa, anh chị còn mắc nợ em đó nghe.

Anh Vinh nhìn chị Minh, chi Minh tay chân thừa thãi vụng về, chị đập vào đùi em:

- Cầm bữa ni quá lắm nghe.

Xem tiếp chương 9 & 10