Chiếc vương miện cẩn ngọc - Phần 3 & 4

Phần 03

Bây giờ, ông Sĩ Lâm ạ, tôi cần phải nói với ông về căn nhà của tôi, để ông hiểu rõ tình trạng trong nhà. Người gác dan và người hầu không ngủ trong nhà, vậy phải đặt họ ra ngoài những kẻ đáng nghi ngờ. Tôi có ba người giúp việc phụ nữ, đã làm cho tôi từ nhiều năm nay, họ rất lương thiện nên cũng không đáng ngờ vực. Còn một người nữa, cô hầu phòng thứ hai, tên là Liên, chỉ mới ở nhà tôi từ mấy tháng nay thôi, nhưng cô ta có bản tính tốt và rất vừa ý tôi. Đó là một cô gái xinh xắn ưa nhìn, vài tên con trai thỉnh thoảng cũng lượn qua gần nhà tôi. Tôi cũng không thấy có điều gì khác để phiền trách cô ta, vả lại tôi nghĩ rằng cô ấy cũng đàng hoàng, ngoan ngoãn. 

 Đó là tất cả những người làm nhà tôi, còn về phía các người trong gia đình tôi thì có kể ra cũng không nhiều. Tôi góa vợ, và chỉ có một đứa con trai Anh Thi. Nó là một thất vọng lớn lao của tôi, ông Sĩ Lâm ạ. Có lẽ lỗi tại tôi trước hết. Mọi người đều bảo rằng tôi đã chiều chuộng nó quá. Có lẽ tôi cũng chiều nó thật, nhưng khi vợ tôi mất đi, Anh Thi là người độc nhất để tôi trút trọn tình thương. Tôi không chịu đựng được khi thấy nó khổ sở. Tôi chưa từ chối nó điều gì. Có lẽ nếu tôi cứng dắn hơn chút nữa thì hay hơn… cho tôi và cho nó… nhưng tôi đã tưởng mình làm phải.

Lẽ tự nhiên tôi có ý định để lại cổ phần nhà băng cho nó sau này, nhưng nó không thích việc kinh doanh. Nó hoang đàng thay đổi sở thích luôn, để kể hết cho ông nghe, tôi không thể tin tưởng và giao cho nó sử dụng những món tiền lớn. Khi nó còn trẻ, nó ghi tên vào một hội những người quí tộc, và ở đó nhờ nét duyên dáng riêng của nó, nó trở thành một người rất quen thuộc, túi đầy tiền và có những thói quen sang trọng. Từ đó, nó đã học chơi bài lớn, và bỏ ra những món tiền to để đánh cá ngựa. Nó vẫn thường phải nói với tôi, để cho nó vay trước số tiền phụ cấp mà tôi cho nó hàng tháng, để nó trả nợ. Đã nhiều lần hồi tâm, nó cũng muốn dứt với cái xã hội nguy hiểm ấy, nhưng mỗi lần như vậy, thì tên bạn thân của nó là Bảo Minh lại lôi kéo nó trở lại.

Thật ra, tôi cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy một người như Bảo Minh lại có thể ảnh hưởng đến nó như vậy. Hắn vẫn thường đến nhà, và ngay chính tôi, tôi cũng còn khó chống lại được sức hấp dẫn về những cử chỉ của hắn ta. Hắn lớn tuổi hơn Anh Thi, lịch thiệp từ chân răng tới kẽ tóc, và đẹp như Phan An tái thế. Tuy nhiên, khi tôi ngồi một mình nghĩ đến hắn, không thấy trước mặt vẻ rực rỡ của hắn, cái giọng ngạo nghễ của hắn, và cái tia sáng đặc biệt mà tôi thấy trong mắt hắn làm tôi nghi ngại : Đó không phải là một người đáng cho ta tin cậy.

Ít nhất điều đó cũng là ý nghĩ của tôi, và còn là ý nghĩ của Hoa cháu của tôi nữa. Con bé này có rất nhiều trực giác.

Tôi chỉ còn phải nói với ông về nó nữa thôi. Hoa là cháu tôi. Khi đứa em họ xa của tôi mất cách đây năm năm, nó còn lại có một mình trên đời, tôi bèn mang về nuôi. Tôi coi nó như con gái tôi. Đó là một tia nắng mặt trời trong nhà tôi : hiền dịu, dễ yêu, xinh đẹp, nó lại cũng rất giỏi nội trợ và tháo vát, lại dịu dàng, lịch sự và ít nói. Tôi gọi nó là cánh tay phải của tôi. Tôi không biết phải làm sao nếu không có nó. Nó chỉ làm trái ý tôi có một điều duy nhất. Hai lần thằng con trai tôi xin cưới nó, vì nó thương con bé lắm, hai lần nó đều từ chối. Tôi thì tôi nghĩ là nếu có người nào có hy vọng kéo thằng con tôi về đường ngay, thì chính là con bé đó chứ không ai khác hết. Cuộc hôn nhân có lẽ sẽ làm nó thay đổi… nhưng than ôi! Bây giờ thì muộn quá mất rồi! Vĩnh viễn muộn rồi!

Ông Sĩ Lâm, bây giờ ông đã biết tất cả những người sống dưới mái nhà tôi. Tôi lại tiếp tục kể câu chuyện buồn thảm của tôi.

Vậy thì tối hôm đó, trong lúc cả nhà uống cà phê sau bữa ăn tối, trong phòng khách, tôi kể cho Anh Thi và cho Hoa nghe về câu chuyện ở nhà băng, và về cái kho tàng mà tôi phải giữ gìn, tôi chỉ giấu chúng nó tên người khách hàng thôi. Còn chị người làm mới, sau khi dọn cà phê thì đã rời phòng, tôi chắc chắn điều đó, nhưng tôi lại không chắc là cửa có đóng kỹ không. Hoa và Anh Thi rất lấy làm thích thú câu chuyện đó, chúng năn nỉ tôi cho xem chiếc vương miện nổi tiếng, nhưng tôi chối từ. Tôi muốn rằng đừng ai sờ vào đó thì hơn.

Anh Thi hỏi tôi:

- Ba để nó ở đâu?

- Trong ngăn bàn riêng của ba.

- Vậy thì con mong rằng đêm nay, nhà ta không bị trộm đến viếng.

Tôi nói:

- Ngăn bàn đã được khóa kỹ.

Anh Thi nói:

- Chẳng ăn thua gì. Bất cứ cái chìa khóa cũ nào cũng mở được. Hồi con còn nhỏ, con vẫn thường dùng chìa khóa tủ đựng đồ vật để mở nó.

Nó vẫn thường nói năng vớ vẩn, và tôi thường không chú ý đến lời nói của nó. Tuy vậy, tối hôm đó, nó đi theo tôi vào phòng, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Nó nói với tôi, đầu cúi xuống:

- Ba này, ba có thể cho con hai trăm bảng được không?

Tôi khô khan trả lời:

- Không, không thể được, về phương diện tiền bạc, ba đã qua rộng rãi với con rồi.

Phần 04

“- Ba đã rất tốt với con, nhưng con cần phải có hai trăm bảng, nếu không con không thể nào đến câu lạc bộ được nữa.

Tôi nói:

“- Nếu vậy thì càng hay!

“- Vâng, nhưng chắc ba không muốn cho con con trai của ba bị mất danh dự chứ. Con không thể chịu được điều xấu hổ đó. Con phải tìm ra tiền, bất cứ bằng cách nào ; nếu ba không cho, con sẽ thử cách khác.”

Tôi nổi giận, vì từ đầu tháng đến nay, đó là lần thứ ba mà nó hỏi tiền tôi.

“- Con sẽ không có thêm một đồng xu nào nữa đâu, đừng nói nữa vô ích!”

Nó nghiêng mình và rời phòng, không nói thêm một lời.

Khi nó đã ra, tôi mở ngăn bàn để biết chắc là quí vật vẫn còn đó, rồi tôi đóng lại. Sau đó tôi đi một vòng quanh nhà, để xem mọi sự có bình thường hay không ; công việc đó đáng lẽ là của Hoa, nhưng tối hôm đó tôi muốn đích thân đi cho chắc hơn. Lúc xuống thang, tôi thấy Hoa đứng ở cửa sổ nhìn ra đường. Thấy tôi tiến đến gần, nó đóng cửa lại và gài thật cẩn thận. Nó có vẻ hơi bối rối, khó chịu, và nó nói với tôi:

“- Ba, bộ tối nay ba cho chị Liên đi chơi hay sao? (Hoa tuy là cháu, nhưng tôi vẫn coi nó như con nuôi nên nó gọi tôi là ba).

“- Chị bồi phòng ấy hả? Làm gì có chuyện ấy!

“- Chị ấy vừa vào bằng lối sau vườn. Con chắc chị ấy vừa đi thăm ai bằng cái cửa ngang. Thật không đứng đắn! Con nghĩ có lẽ phải làm cho chị ấy chấm dứt những chuyện lăng nhăng đó.

“- Ngày mai con bảo chị ấy, hay nếu con không muốn thì ba sẽ nói. Con có chắc các cửa đã được khóa kỹ chưa?

“- Rồi ba ạ.

“- Vậy thì chúc con ngủ ngon.”

Tôi hôn nó và trở lên phòng, chẳng mấy chốc tôi đã ngủ say.

Tôi cố thuật lại hết cho ông nghe, ông Sĩ Lâm ạ, tôi kể hết tất cả mọi chi tiết, không quên điều gì, nhưng nếu có điểm nào mà ông thấy còn chưa được rõ, thì ông cứ việc hỏi tôi đừng có ngại ngần chi cả.

- Trái lại, lời ông tường thuật rất rõ.

Ông Huỳnh Anh lại tiếp:

- Tôi thường ngủ tỉnh, và vì trong tâm lo lắng áy náy nên tôi còn ngủ tỉnh hơn thường lệ nữa. Lối hai giờ sáng, một tiếng động trong nhà làm tôi giật mình, tôi không nghe thấy thêm tiếng nào nữa, lúc đã tỉnh hẳn, nhưng tôi có cảm giác như có một cái cửa sổ nào đó vừa được nhẹ nhàng khép lại. Tôi lắng tai nghe ngóng. Bỗng nhiên tôi vùng dậy : có người đi nhè nhẹ ở phòng bên. Tôi nhảy xuống đất, và mở cửa phòng tắm ra. Tôi kêu to lên:

“- Anh Thi! Thằng khốn! Thằng ăn cắp! Sao mày dám sờ vào cái vương miện đó?”

Tôi vẫn để đèn ròng, và ở cạnh ngọn đèn, thằng con trai khốn khổ của tôi đứng đó, mình chỉ mặc một cái áo sơ mi và một chiếc quần dài, tay cầm cái vương miện. Nó có vẻ như đang muốn dùng hết sức để vặn, hay bẻ cong cái vương miện lại. Tôi giật lấy và xem xét. Một góc bằng vàng, có gắn ba hòn ngọc, đã đâu mất.

Tôi nổi giận la lớn:

“- Quân tồi tệ! Mày đã phá hư nó rồi! Thế là tao mất hết danh dự. Mấy viên ngọc mà mày đã ăn cắp đâu rồi?

Nó lập lại:

“- Ăn cắp?

“- Ừ, ăn cắp, chính mày, đồ ăn cắp!”

Nổi xung, tôi nắm lấy vai nó và lắc mạnh.

“- Có gì bị mất đâu! Xem nào, có gì bị mất đâu!

“- Mất ba viên ngọc! Và mày biết chúng ở đâu. Tao phải coi mày như một thằng vừa ăn cắp, vừa nói dối nữa hay sao? Không phải là chính tao vừa thấy mày muốn lấy thêm một mẩu nữa đấy sao?

Nó nói:

“- Ba đã gọi con bằng những tiếng mà con không thể chấp nhận được. Con không thể chịu đựng được lâu hơn nữa, sự nạt nộ của ba. Nếu ba đã muốn chửi bới con, thì con sẽ không thèm nói thêm một lời nào nữa trong vụ này. Lát nữa con sẽ ra khỏi nhà ba, và con sẽ sống tự lập, một mình.

Tôi gần điên vì buồn và giận, kêu lên:

“- Mày ra khỏi nhà tao giữa hai người cảnh sát. Câu chuyện này sẽ phải làm cho sáng tỏ ra, tao cho mày biết.

Nó nói với một vẻ tức giận mà tôi chưa bao giờ thấy:

“- Con sẽ không nói với ba gì nữa. Vì ba đã muốn gọi cảnh sát, thì để họ tự kiếm vật mà họ cần tìm.”

Trong lúc đó, cả nhà đã thức giấc, vì tôi đã to tiếng trong lúc nóng giận. Hoa là người đầu tiên đã chạy tới phòng tôi, trông thấy chiếc vương miện và vẻ mặt của Anh Thi, nó đoán ra hết sự việc, kêu lên một tiếng và té xỉu xuống sàn nhà. Tôi bảo chị hầu phòng đi gọi cảnh sát ; và tôi sẽ giao cho họ điều tra. Khi một viên thanh tra và một người cảnh sát bước vào nhà, Anh Thi, vẻ mặt vẫn khó chịu và hai tay khoanh lại, hỏi tôi có phải tôi muốn gán cho nó tội ăn cắp hay không.

Xem tiếp phần 5 & 6