Chương 4
Lại những lời làm em buồn lòng. Bọn bạn em chừng như không chịu buông tha cho em. "Con Hương đứng hạng cao nhờ cô Thục Viên. Tụi mầy thấy không, nội điểm toán, mười chín nhân ba nó đã được năm mươi bảy rồi còn gì?". "Con Hương mà hơn con Châu, ai tin được. Tao cho là tại con Châu xui nên con Hương mới đứng nhì được. Rồi tụi mầy coi, kỳ nhì con Châu không ăn đứt con Hương nữa thôi".
Tại sao vậy? Con Hương hạng năm. Con Hương hạng bảy. Con Hương hạng ba. Con Hương hạng nhì... Tại sao vậy? Tại sao bất cứ chuyện gì có liên quan đến em, thì dù nhỏ nhặt cách mấy, cả lớp cũng chú ý đến. Những lời nghi ngờ khi em được điểm lớn, được hạng cao. Những lời chê bai khi em làm bài sai, bị điểm xấu. Em muốn yên thân để học. Chừng đó thôi. Em có phải là một diễn viên ngoài sân khấu đâu mà mọi người cứ nhìn vào em rồi bình phẩm nọ kia?
Nhiều lần, em đã hứa với cô Thục Viên sẽ bỏ ngoài tai hết thẩy những lời phê bình nọ kia. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, em lại bị chúng chi phối ngay.
Em lo sợ ba mẹ em biết được việc này nên trước mặt ba mẹ, bao giờ em cũng tỏ ra vui vẻ. Kỳ thực, chính những lúc ngồi kể cho mẹ nghe chuyện này nọ trong lớp, hoặc đưa tập cho ba kiểm soát, là những lúc em khổ sở hơn cả. Không khổ sở sao được khi ngoài mặt và trong lòng là hai thái cực khác hẳn nhau. Những lời khen của ba mẹ em khi em trình tờ phiếu điểm cuối tháng với thứ hạng cao, vẫn không thể che lấp được hình ảnh nhỏ Hạnh, nhỏ Châu với cái nhìn ghét ghen, hình ảnh nhỏ Ngân với sự nghi ngờ, những lời to nhỏ của các nhỏ khác.
Nguồn suối mát vun tưới hy vọng và niềm tin, em tìm nơi cô Thục Viên lại chỉ có tính cách giai đoạn. Sau những chán nản, lời khuyên của cô đã đưa em đến một kết quả không ngờ trong kỳ thi đệ nhất lục cá nguyệt, nhưng rồi, hiệu lực của lời khuyên đó giảm dần sau ngày thi. Em lại trở về tình trạng lúc trước. Hoài nghi vẩn vơ chính mình. Lo nghĩ trước những lời của bạn bè. Việc học bị chi phối rất nhiều.
Em lại đem chuyện kể cho cô Thục Viên biết. Cô suy nghĩ một hồi lâu rồi kể cho em nghe một câu chuyện đời xưa. Chuyện hai cha con nhà nọ và con lừa. Theo lời cô, ngày xưa, có hai cha con nhà nọ dẫn một con lừa ra chợ bán. Trên đường đi, hai cha con gặp một người qua đường, người này nói:
- Cha con nhà anh thật ngốc, có con lừa mà lại chịu đi bộ.
Hai cha con nghe thế liền leo lên lưng lừa để nó chở đi. Một quãng, lại gặp một người bộ hành thứ hai, người này nói:
- Có mỗi một con lừa mà tới hai người cưỡi, nó mà kiệt sức thì bán với chác gì dược nữa.
Người cha bèn nhường cho con ngồi lừa, còn mình xuống đi bộ. Gặp người thứ ba đi tới, người này nói:
- Ở đời sao có chuyện kỳ, con thì ngồi ung dung trên lưng lừa để cha già yếu đuối phải đi bộ.
Rốt cuộc, hai cha con cùng xuống cuốc bộ, dắt lừa đi như lúc trước. Người cha ngửa mặt mà than: "Biết sao cho vừa lòng người được". Rồi ông bảo con: "Thôi, mặc ai nói gì thì nói, việc mình, mình lo".
Ngụ ý của câu chuyện, em hiểu rất rõ. Cô Thục Viên đã muốn so sánh trường hợp của em với trường hợp của hai cha con nhà kia. Một lần nữa cô khuyên em nên “mặc ai nói gì thì nói, việc mình, mình lo”.
Nhưng cô ơi! Em biết nói sao để cô hiểu em bây giờ. Em rất muốn nghe lời cô, rất muốn như hai cha con nhà nọ. Nhưng dường như em còn kém họ một cái gì đó. Em còn thiếu một cái gì đó để giữ vững sự cố gắng, chịu đựng. Phải rồi, em còn thiếu một cái gì đó…...
*
Giáo sư hướng dẫn lớp em là cô Oanh. Cô dạy Quốc văn chúng em từ đệ thất nên cô biết khá rõ khả năng cũng như tính tình của đa số học trò. Vì thế khi cô đề cử nhỏ Phụng làm trưởng ban tổ chức buổi tất niên, cả lớp bằng lòng ngay.
Nhỏ Phụng lên bục gỗ để sắp đặt mọi việc. Trước hết, nhỏ hỏi:
- Năm nay, các bạn muốn ăn đồ mặn hay đồ ngọt để tôi còn ước tính số tiền mỗi người phải đóng.
Cả lớp đưa ý kiến hỗn loạn:
- Đồ ngọt!
- Đồ mặn!
- Đồ mặn ngọt đi! Cổ kim hòa điệu cho vui!
Cô Oanh gõ thước để giữ im lặng. Nhỏ Phụng:
- Ai muốn ăn đồ mặn thì đưa tay lên?
Hơn nửa lớp đưa tay. Trong số có nhỏ Ngân. Nhỏ hối em đưa tay nhưng em không chịu.
- Còn những ai muốn ăn đồ ngọt?
Chỉ có hơn mười mấy nhỏ.
Nhỏ Phụng viết lên bảng hai chữ thật lớn: "Đồ mặn".
Sau đó, nhỏ tính toán gì đó trên bảng. Nhỏ nói:
- Theo tôi tính phỏng chừng thì mỗi người sẽ đóng một trăm rưởi.
Cả lớp nhao nhao phản đối:
- Eo ơi! Sao nhiều thế?
- Mỗi đứa trăm rưởi, lớp có năm chục đứa, vị chi là bảy ngàn rưởi. Mầy định mua những món gì mà đến bảy ngàn rưởi?
- Tao nghi mầy "thụt két" quá!
Nhỏ Phụng hạ giá:
- Vậy trăm hai đi!
- Vẫn còn nhiều.
- Một trăm!
- Bớt chút nữa đi...
Nhỏ Phụng lắc đầu:
- Giá chót rồi. Các bạn nghe tôi nói một chút. Các bạn phải biết rằng tuy nói là mỗi người đóng một trăm, nhưng đâu phải cả lớp đều đóng, còn có nhiều người không tham dự...
Cô Oanh dàn xếp:
- Em cho giơ tay đi, nếu đa số bằng lòng thì cả lớp phải chịu vậy.
Nhỏ Phụng:
- Ai bằng lòng đóng một trăm?
Hai mươi đứa giơ tay lên. Nhỏ Phụng lắc đầu chán nản. Nhỏ hỏi tiếp:
- Ai không chịu đóng một trăm?
Gần ba mươi cánh tay giơ lên. Chỉ có vài nhỏ không ý kiến. Nhỏ Phụng lắc đầu hoài. Nhỏ nói như than:
- Ăn thì muốn ăn ngon mà tiền lại không chịu đóng đủ thì còn biết tính sao bây giờ?
Em đề nghị:
- Nếu vậy mình sẽ ăn đồ ngọt. Khoảng năm chục một đứa là có thể được rồi.
Vài nhỏ đồng ý:
- Con Hương nói có lý đấy. Ăn đồ ngọt đi.
- Năm chục một đứa được rồi.
- Hoan hô mầy đó Hương! Năm chục ăn đồ ngọt!
Nhưng liền đó, mấy nhỏ đồng ý với em bị đả kích liền:
- Hoan hô cái gì? Ăn đồ ngọt để đau bụng ấy hở?
- Mỗi đứa đóng năm chục để uống chai nước cam, ăn cái bánh ngọt hở? Thà đừng ăn tất niên còn hơn!
- Ăn đồ mặn!
Nhỏ Thu la lớn rồi ra dấu để mấy nhỏ khác cùng la rập theo:
- Ăn đồ mặn!
Sau đó, lần lượt đến các nhỏ khác nữa. Tất cả cùng la từng hồi, có nhỏ đập bàn, có nhỏ vỗ tay hòa theo. Cứ ba tiếng một "Ăn đồ mặn" được hô thật nhịp nhàng. Cô Oanh vừa cười vừa gõ thước để giữ trật tự. Một lúc lâu, cả lớp mới chịu im.
Nhỏ Phụng thấy có thừa cơ mà giải quyết hỏi:
- Tôi hỏi lại một lần nữa. Ai đồng ý ăn đồ mặn và đóng một trăm?
Thật lạ lùng, lần này, gần hết lớp giơ tay. Nhỏ Ngân, một tay giơ cao, tay kia tát nhẹ lên má em, nhỏ nói:
- Mầy thua rồi nghe Hương!
Câu nói vô tư của nhỏ ấy lại khiến em chạnh nghĩ đến mình. Em tự hỏi phải chăng chỉ vì em phát biểu ý kiến mà cả lớp có thái độ khác hẳn với thái độ lúc trước. Các nhỏ ấy thà chịu đóng một trăm còn hơn chịu theo đề nghị của em!
Nghĩ vậy, em định bụng sẽ không nói thêm điều gì nữa, để các nhỏ bạn tự do liệu định.
Nhưng cô Oanh gọi đến tên em. Cô giao cho em phụ trách phần văn nghệ buổi tiệc, lấy cớ rằng năm ngoái em đã làm việc đó thật tốt đẹp., đáng khen.
Cô hỏi ý kiến cả lớp:
- Các em có đồng ý không?
Các nhỏ chợt im lặng, nhỏ này nhìn nhỏ kia dò ý. Nhỏ Thu chợt nói:
- Em phản đối.
Kế đó là nhỏ Hạnh:
- Em cũng vậy.
Rồi đến các nhỏ khác:
- Cô giao cho đứa khác đi cô.
- Cho con Hương "về vườn" là vừa.
Em chẳng ham gì cái chức trưởng ban văn nghệ cho buổi tất niên. Như những lời nói và thái độ của bạn em đối với em đã khiến em thật buồn. Em cảm thấy mình như bị cô lập hẳn giữa các bạn cùng lớp.
Em bỗng nhớ đến câu chuyện hai cha con và con lừa. Cô Thục Viên ơi, với những chuyện như chuyện vừa rồi, làm sao em có thể làm ngơ được. Làm sao em có thể nghe lời cô được: mặc ai nói gì thì nói...
*
Thấy em không dự buổi tiệc tất niên, cô Thục Viên đến nhà em hỏi nguyên do. Bởi vậy, mẹ em biết được mọi chuyện. Cô Thục Viên biết không thể tiếp tục giấu được nữa, đành nói cho mẹ em biết hết những gì em đã thổ lộ cùng cô. Cô kết thúc:
- Tội nghiệp Bảo Hương. Em nó sợ ông bà biết việc nó buồn vì các bạn không chịu hiểu nó nên đã nhờ tôi giấu kín chuyện này.
Mẹ em nhìn em thật lâu. Em tưởng chừng mẹ muốn đọc thấu ý nghĩ của em trong tận cùng tâm hồn. Em ôm lấy mẹ:
- Mẹ đừng giận con nghe mẹ!
Mẹ em nói:
- Không, mẹ không giận Hương đâu. Vì cho dù có biết cớ sự, mẹ cũng không làm gì hơn những gì cô Thục Viên đã làm với con. Mẹ chỉ biết khuyên con như cô đã khuyên con: đừng nên quan trọng hóa những chuyện ấy nữa. Bạn bè con nói gì cũng mặc, đối xử với con thế nào cũng mặc, con cứ việc lo chuyện học của con. Mẹ tin là tình trạng này không kéo dài lâu đâu. Các bạn con rồi cũng phải có lúc chán với những lời ganh tị, dèm pha chứ!
Em gục mặt:
- Vâng, con cố nghe lời mẹ và cô.
Mẹ em im lặng. Cô Thục Viên cũng im lặng theo. Em bỗng nghĩ đến ba. Em nói với mẹ:
- Mẹ đừng cho ba biết chuyện này nghe mẹ. Con sợ ba buồn vì con. Lâu lâu ba mới được ở nhà vài ngày, con muốn thấy ba vui.
Mẹ em gật đầu:
- Được, mẹ hứa sẽ không cho ba biết.
Rồi giọng mẹ em lơ đãng:
- Đất nước mình sao còn chiến tranh mãi…
Em hình dung đến ba em trong vùng lửa đạn.
*
Mấy ngày Tết trôi qua. Ba em chỉ về thăm nhà được vài ngày trước Tết rồi phải vào đơn vị. Ba nói, hết mấy ngày cắm trại Tết, có lẽ ba sẽ được nghỉ bù. Nhờ có cô Thục Viên, không khí Tết cũng bớt tẻ nhạt đi nhiều.
Ba em được nghỉ bù mấy ngày như ba dự đoán thật. Ba dành hết thì giờ cho mẹ con em. Ba đưa hai mẹ con đi chơi phố, đi xi-nê, ăn kem, nghe nhạc. Tối đến, ba trải chiếu trước sân, ngồi nói chuyện với mẹ con em bên ấm nước trà nóng, ít gói đậu phọng rang, vài cái bánh, mấy cái kẹo. Ba có tài pha trò thật vui. Một lần, em kể cho ba mẹ nghe giấc mơ của em hôm trước:
- Con thấy mấy con rắn thật to đuổi theo con. Con sợ quá, chạy tuốt lên gác xép. Vậy mà chúng vẫn không buông tha, phóng theo sau. Bỗng nhiên, con thấy mình bay bổng, thoát ra khỏi mái nhà...
Ba em thêm:
- Thảo nào ba nghe tiếng ngói vỡ…
Hai mẹ con em cười vang. Bầu không khí thật vui vẻ.
Em thấy tạm quên đi những lo lắng, ưu phiền về việc học của mình. Có lẽ mẹ em đã giữ lời hứa, không cho ba em biết chuyện gì, nên xem ba thật vui. Không bao giờ ba chịu nhắc đến chuyện học hành của em. Đôi khi, mẹ em hoặc chính em có nói đến chuyện này, ba gạt đi ngay:
- Thôi, biết rồi. Ai chả biết con gái của ba học giỏi. Chắc lại sắp khoe điểm, khoe hạng chứ gì?
Em càng tin là ba không một mảy may hay biết về việc em buồn phiền các nhỏ bạn.
Tối nay, tối cuối ba còn ở nhà trước khi đi dự một cuộc hành quân mới, ba mới chịu nói với em về việc học hành.
Nhân mẹ em đi sang nhà cô Thục Viên có chút việc gì đó, hai cha con đem ghế mây ra sân ngồi trò chuyện. ba ở đầu:
- Dạo này Hương học hành thế nào nhỉ? Kể cho ba nghe đi nào.
Em trêu ba:
- Ba biết hết rồi mà.
Ba cười:
- Thôi mà, trêu ba làm gì, “tội nghiệp ba”.
Em bấu tay ba:
- Ba nói gì kỳ vậy?
- Thì Hương kể cho ba nghe đi.
Em ngần ngừ rồi nói:
- Con vẫn học như hồi đầu năm vậy!
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là…vẫn ở những hạng đầu lớp.
Đến lượt ba em trêu lại:
- Chứ không phải hạng bốn mươi lăm hở?
Em vờ hờn khiến ba phải xuống nước năn nỉ mãi. Hai cha con lại tiếp tục chuyện trò. Ba hỏi và em kể cho ba nghe những kết quả em đạt được trong thời gian vừa qua. Em giấu nhẹm, không đá động tới chuyện nhiều khi em tỏ ra chán nản vì thái độ của bạn bè.
Nghe xong, ba em nói:
- Ba không ngờ Hương lại cố học như thế… Chắc là Hương phải gắng sức ghê lắm phải không?
Em thành thật:
- Vâng, con đã cố gắng hết sức mình mới được vậy. mà ba ơi, sao con phục con Hạnh quá. Con học cách nào cũng kém nó chút ít.
Ba em hỏi:
- Thế Hương có muốn học bằng bạn không?
- Có chứ ba.
- Ba sẽ giúp Hương.
Em hỏi:
- Bằng cách làm bài hộ con?
Ba em tát nhẹ lên má em một cái:
- Ai thèm giúp "cô" bằng cách ấy.
- Thế ba giúp con bằng cách nào?
Ba em đứng lên, bảo em:
- Hương đợi ba một chút nghe.
Em ngạc nhiên trước vẻ bí mật của ba. Một lúc sau, ba em trở ra với một cuốn tập trong tay. Cuốn tập bao bìa xanh lá cây còn mới tinh. Ba ngồi xuống, giơ cuốn tập ra trước mặt em và nói:
- Đây, ba giúp Hương đây. Ba tặng Hương cuốn tập này, một món quà mà ba tin chắc không có món quà nào quý hơn.
Em đùa:
- Ba không quảng cáo với con đó chứ? Cuốn tập này mà quý gì ba?
Ba em giải thích:
- Thế mà quý lắm đấy. Vì nhờ có nó, Hương sẽ học giỏi bằng cô bạn của Hương.
Em đâu phải là người dễ tin:
- Ba cứ đùa con hoài…
Ba em nói với giọng trang nghiêm:
- Ba không đùa đâu.
Em ngạc nhiên hết sức. Không hiểu trong cuốn tập có gì mà ba em nói cuốn tập là một món quà rất quý. Có lẽ đoán được nỗi thắc mắc của em, ba em nói:
- Thực ra thì cuốn tập này chẳng có gì là quý cả. Nhưng vật có trong cuốn tập mới là đáng quý. (giọng ba đầy vẻ bí mật) Hương biết vật gì không nào?
Em lắc đầu. Ba lấy tay lật nhẹ cuốn tập, từng tờ một. Em ngạc nhiên thấy những trang đầu là những trang giấy trắng. Những trang kế tiếp cũng vậy. Mãi đến gần giữa tập, em mới thấy một cái bóng mờ mờ hiện lên giữa những trang giấy trắng. Cái bóng mờ có hình quả tim. Ba em bỗng chậm tay đi, có lẽ để khiến em thêm hồi hộp. Cái bóng mờ rõ dần. Cuối cùng, em nhận ra một vật lạ. Em kêu lên:
- Cây gì ngộ vậy ba?
Ba em cười:
- Hương lầm rồi. Một chiếc lá đấy chứ!
Em nhắc lại:
- Một chiếc lá?
Em nhìn chăm chăm vào chiếc lá lạ. Ừ, quả đúng là một chiếc lá thật. Hình dáng tổng quát tựa như quả tim... à không, tựa như... chiếc lá chứ! Có điều, một chiếc lá không có phiến mà chỉ gồm những nhánh nhỏ, hệt như một chiếc lá bình thường đem ngâm bùn lâu ngày chỉ còn gân lá. Nhưng những nhánh của chiếc lá lạ này lại có một sự xếp đặt rất đều đặn. Ngoài nhánh chính với đoạn dưới lớn, màu nâu nhạt của thân cây, đoạn trên màu xanh đọt chuối, em còn đếm được tất cả sáu nhánh khác chia đều hai bên nhánh chính đó. Sáu nhánh này xếp xen kẽ nhau thật đều.
Chiếc lá với những nhánh màu xanh lục, phân chia chi chít đó làm em liên tưởng tới hình dáng của những cây thông mà chưa một lần em nhìn tận mắt, chỉ biết qua hình ảnh trong sách vở, báo chí. Em hỏi ba:
- Lá thông phải không ba?
Ba em lắc đầu:
- Không ! Chiếc lá này Hương chưa nghe nói đến bao giờ đâu.
- Lá gì vậy ba?
Ba em đáp chậm rãi và rõ:
- Lá thuộc bài!
Em lập lại với giọng đầy ngạc nhiên:
- Lá thuộc bài?
Rồi em cầm cuốn tập lên, nhìn cho rõ hơn chiếc lá thuộc bài hơn. Ba em cho biết:
- Ai có chiếc lá thuộc bài này, người ấy sẽ học giỏi! Đấy, bây giờ Hương đã biết vì sao ba nói nó quý không?
Em còn chưa tin lời ba:
- Ba nói thật đấy chứ?
Ba em cười:
- Ba biết Hương không tin, nhưng rồi sau này Hương sẽ phải tin. Bây giờ, Hương nghe lời ba dặn nhé. Hương cất cuốn tập này vào cặp thật kỹ. Khi nào học bài hay làm bài thì Hương để cuốn tập này dưới cuốn tập bài học hay bài làm rồi cầu xin. Ba cam đoan, Hương sẽ học bài chóng thuộc, và làm bài không bao giờ bị bí cả.
Em bị những lời nói của ba lôi cuốn dần. Em mơ đến lúc mình chứng nghiệm được sự linh ứng của chiếc lá.
Chợt có tiếng mẹ em gọi ngoài cổng. Ba nói vội với em:
- Tí nữa ba quên dặn Hương một điều thật quan trọng. Là nếu muốn giữ sự linh ứng của chiếc lá, Hương không được cho người thứ ba nào biết đấy nhé! Kể cả mẹ nữa!
Em gật đầu. Ba bảo:
- Thôi Hương đem cất tập đi để Ba ra mở cổng cho mẹ.
Em cầm cuốn tập chạy nhanh vào phòng. Trước khi bỏ vào cặp, em còn mở cuốn tập ra, đưa chiếc lá thuộc bài lên hít hít mấy hơi. Sau đó, như một tín đồ ngoan đạo, em đặt cuốn tập xuống, nhìn chăm chăm vào chiếc lá thuộc bài đặt trên ba chữ: "Hoàng Bảo Hương" do chính tay ba em đề tặng. Em lẩm nhẩm cầu:
- Cầu xin thần lá giúp con học giỏi!
Cầu xong, em bỗng cười một mình. Em nghĩ vơ vẩn: Không biết có phải là mình dị đoan chăng?
*
Ba em lại ra đi. Em cũng vừa đi học lại. Ngay buổi học đầu năm, thầy Phiên đã cho cả lớp một lô bài tập Lý hóa để gọi là lì xì. Ngay chiều hôm ấy, về nhà, em lấy ra làm ngay. Em làm một mạch xong ba bài đầu, nhưng đến bài thứ tư thì phải cắn bút suy nghĩ. Bài toán rất ngắn, chỉ có một câu hỏi mà em nghĩ mãi không ra cách giải. Em loay hoay với tờ giấy nháp có đến mười lăm phút mà vẫn chưa giải xong.
Chợt, em nhớ đến chiếc lá thuộc bài. Từ khi ba em đi, em cũng quên bẵng nó. Ba có nói rồi đó, khi làm bài thì lấy cuốn tập ba tặng để dưới tập bài làm rồi cầu xin, sau đó, thế nào cũng làm bài được. Em còn hoài nghi lời ba thì đây há không phải là dịp để em thử cho biết.
Em lấy cuốn tập có chiếc lá thuộc bài, mở ra, nhìn chiếc lá một chút rồi chắp tay lại, em lẩm nhẩm:
- Con cầu xin làm được hết thảy những bài tập này.
Rồi em gấp tập, để xuống dưới cuốn bài tập Lý hóa. Em lại lấy giấy nháp ra và tập trung tinh thần vào bài toán thứ tư. Dù còn hoài nghi sự linh ứng của chiếc lá thuộc bài, nhưng em vẫn hy vọng. Em nghĩ thầm rằng thế nào mình cũng làm được bài toán.
Và lạ làm sao, chỉ một lúc sau em bắt đầu tìm ra cách giải bài toán. Em viết công thức, rồi nhân, rồi chia… Bài toán được giải dễ dáng!
Em mừng vô kể, không ngờ chiếc lá lại linh như thế. Rồi trong đà hăng say và tin tưởng, em giải những bài kế tiếp không mấy khó khăn. Em nhớ lại lời ba em hôm nọ: quả thật món quà ba em tặng là một món quà đáng quý!
*
Dù không muốn tin, nhưng những sự kiện liên tiếp đã buộc em phải tin là chiếc lá thuộc bài quả linh nghiệm. Em quý chiếc lá vô ngần và thầm cảm ơn ba đã cho em một vật báu. Những bài toán khó, những bài Lý hóa rắc rối, những đề luận lắm ý tưởng phiền phức, những bài học khó nhớ... hết thẩy, em đều vượt qua được nhờ chiếc lá thuộc bài.
Tháng vừa rồi, em đã khiến nhỏ Hạnh ngạc nhiên thấy mấy bài kiểm Vạn vật, Công dân, Sử địa, em đều hơn nhỏ ấy.
Cô Thục Viên thấy em đổi khác, ngạc nhiên hỏi:
- Dạo này, cô thấy Bảo Hương vui vẻ hẳn ra, cô mừng lắm! Nhưng nhờ đâu mà em được như vậy, cho cô biết với được không?
Em cười mà không trả lời vì nhớ đến lời ba em dặn: không được cho một người thứ ba nào biết chuyện, nếu không, chiếc lá sẽ hết linh ứng ngay.
Mẹ em cũng lấy làm lạ về em, mẹ nói:
- Hương không còn lo buồn như trước nữa, mẹ mừng ghê vậy đó. Mẹ phục Hương đã có ý chí chịu đựng, đã bỏ ngoài tai được những lời nọ kia của bè bạn. Nếu Hương cứ giữ mãi được như thế này thì hay biết mấy.
Nghe lời mẹ nói, em mới nhớ đến các nhỏ bạn. Dịp này, vì mải mê thử nghiệm với chiếc lá thuộc bài mà em như quên hẳn đi những gì bạn bè bàn tán về mình. Mà dường như các nhỏ ấy cũng không còn lấy em làm đề tài trong lúc chuyện trò như dịp trước Tết nữa thì phải?
Mẹ em nói:
- Thế nào mẹ cũng thưởng Hương một món quà, thưởng Hương vì Hương đã biết cố gắng vượt qua những trở ngại tinh thần...
Em bật thốt :
- Không phải vậy đâu mẹ...
Nhưng rồi em kịp dừng ngay. Suýt chút nữa em đã nói cho mẹ biết chuyện em được ba tặng chiếc lá thuộc bài để cải chính với mẹ rằng, không phải em đã tự cố gắng để vượt qua khó khăn như mẹ tưởng, mà chính là nhờ chiếc lá thuộc bài với những linh ứng của nó đã khiến em quên hẳn mọi việc trước kia.
Mẹ em hỏi:
- Hương định nói gì đấy?
Em nói lảng:
- À không. Con định báo cho mẹ biết một tin vui... Tại con vui quá nên nói lộn... (Vừa nói, em vừa đưa tay lên đánh nhẹ vào miệng và nói) Cái miệng này bữa nay sao kỳ, ăn nói mất trật tự hết.
Mẹ em cười hỏi:
- Tin vui gì thế?
- Tháng này, con đứng bằng hạng con Hạnh rồi đó mẹ.
Mẹ em reo lên:
- Hương được nhất à?
- Vâng!
Mẹ em ôm chầm lấy em. Mẹ hôn lấy, hôn để lên trán, lên má em. Nỗi mừng của mẹ khác nào niềm vui đang rộn rã trong lòng em. Em lại nghĩ đến ba em. Khi ba em trở về, thế nào việc trước tiên của em cũng là báo tin cho ba biết em đã đứng nhất lớp. Chắc ba sẽ hỏi em:
- Sao? Bây giờ đã tin lời ba chưa?
Em sẽ gật đầu và nói:
- Con tin rồi. linh thật ba nhỉ?
Em không sợ sự có mặt của mẹ cạnh hai cha con. Vì em nghĩ, với hai câu nói vừa rồi, mẹ chẳng thể nào đoán biết được gì.
*
Bỗng dưng nhỏ Ngân tìm đến em để xin lỗi. Em ngạc nhiên khi nghe nhỏ ấy nói:
- Tao xin lỗi mầy nghe Hương!
Em hỏi nhỏ ấy:
- Mầy xin lỗi tao gì vậy?
- Cái vụ tao nghi ngờ mầy chép bài của tao ấy mà…
- A! Mầy muốn nhắc vụ bài Lý hóa hồi đầu năm chứ gì?
Nhỏ Ngân gật đầu, nhỏ nói:
- Mầy đừng giận tao nghe Hương!
Em lắc đầu:
- Giận gì? Mầy lo gì đâu không à.
Nhỏ Ngân vui mừng:
- Mầy không giận tao thật hả? Cám ơn mầy lắm…
Bẵng một dịp khá lâu, em với nhỏ Ngân có vẻ xa cách nhau, tuy hai đứa vẫn ngồi cạnh nhau, vẫn trò chuyện với nhau. Nhưng sự thân mật ngày trước thì có vẻ nhạt phai hẳn. Nhỏ Ngân đã nhắc đến một chuyện đã xưa và xin lỗi em, chắc là nhỏ ấy muốn chơi thân lại với em rồi đó. Em hỏi nhỏ ấy:
- Sao bỗng nhiên mầy lại xin lỗi tao vậy?
Nhỏ Ngân ấp úng:
- Tao... tao không biết tại sao nữa... Tự nhiên tao thấy cần phải xin lỗi mầy để tụi mình… tụi mình chơi với nhau như hồi xưa. Tao nói tụi mình là chỉ có hai đứa mình thôi đó nghe. Tao nghỉ chơi với tụi con Thu, con Điệp, con Nga rồi. Bây giờ tao mới tin chắc là mầy học giỏi. Mầy học giỏi thật đó Hương…
Em nắm tay nhỏ Ngân:
- Mầy hiểu được tao, tao mừng lắm.
- Rồi tao sẽ cố học như mầy, rồi mầy coi.
Em reo lên:
- Mầy nói thật nghe!
Điều em ao ước từ đầu năm học - mong nhỏ Ngân cũng chịu chăm học như mình - nay không ngờ em lại được chính nhỏ Ngân nói với mình. Nhỏ tiếp:
- Tao thấy mầy học giỏi, đứng hạng cao, tao thèm lắm. Tao đã nhất định học hành lại đàng hoàng để đuổi kịp mầy, tao mới nghe.
Em vẫn nắm tay nhỏ Ngân:
- Rồi mày sẽ bằng tao, Ngân ạ!
Nỗi vui làm em quên hẳn là mình đang nắm tay bạn. Em siết mạnh. Nhỏ Ngân kêu lên:
- Úi cha, đau tay tao mầy!
*
Em định sẽ dành cho nhỏ Ngân một ngạc nhiên. Em sẽ tặng nhỏ ấy một cuốn tập có chiếc lá thuộc bài như ba đã tặng em. Em mong nhỏ ấy học giỏi như mình.
Nhưng một điều khó khăn là em không biết phải tìm chiếc lá thuộc bài ở đâu. Nếu hỏi xin ba em thì chiếc lá thuộc bài của nhỏ Ngân có đến ba người biết, hết linh ứng còn gì?
Cuối cùng, em nghĩ ra một cách. Là em sẽ ngắt một nhánh của chiếc lá thuộc bài mình có để tặng nhỏ Ngân. Em đã cẩn thận hỏi ba em: "Con lỡ làm gẫy một nhánh của chiếc lá thuộc bài, nó có mất linh ứng không ba?". Ba em đáp: "Không sao hết, vẫn linh ứng như thường. Chiếc lá chỉ hết linh do một điều duy nhất: có người thứ ba biết".
Em xin tiền mẹ mua một cuốn tập mới. Em cũng bao bằng một tấm giấy bóng mờ xanh lá cây. Gài nhánh lá thuộc bài vào tập rồi, em nắn nót viết ba chữ "Lê Thị Ngân" xuống bên dưới nữa. Em hy vọng nhỏ Ngân sẽ vui mừng và ngạc nhiên khi nhận được món quà này.
Em nghĩ, chắc hai mắt nhỏ ấy sẽ mở lớn mà nhìn nhánh lá thuộc bài. Có thể, cái miệng nhỏ sẽ há tròn. Và lúc đó, hẳn em phải phì cười vì nhìn thấy cái "cửa sổ mở" của nhỏ ấy - Cái răng sún của nhỏ ấy bị nhổ đó mà.
Sau phút giây ngạc nhiên, em sẽ cho nhỏ ấy biết tên của chiếc lá và sự linh ứng của nó. Gương mặt nhỏ sẽ đổi dần từ ngạc nhiên sang vui mừng theo lời em nói:
- Ai có chiếc lá thuộc bài, người ấy sẽ học giỏi!