Nhân Chứng Cuối Cùng - Chương 3 & 4

Chương 3

Thanh tra cảnh sát Minh tới ngay chiều hôm ấy trong sự tiếp đón nồng nhiệt và lòng hy vọng của mọi người. Ông Minh khoảng gần năm mươi tuổi, người trầm lặng ít nói, cặp mắt sáng, hơi dữ biểu lộ một nghị lực mạnh mẽ. Bàn tay trái cụt mấy ngón út, dấu tích của những lần chạm trán gay go với bọn bất lương. Trước hết ông nhờ Nguyễn Phương thuật lại mọi việc kỳ dị xảy ra trong mấy ngày qua rồi dạo quanh biệt thự nhiều lần để quan sát địa thế. Biệt thự Hồng Hoa khá rộng, cây cối um tùm, lại ở chỗ vắng vẻ nhưng nhờ có đàn chó nên kẻ gian cũng khó đột nhập. Tuy thế ông Minh vẫn có vẻ lo ngại về điểm trong nhà có nội ứng.

- Lê Mai, nếu anh thật tình là nạn nhân của một âm mưu mờ ám thì anh hãy cho tôi biết những bí mật của vụ án 02-10-60.

Ông Lê Mai lắc đầu:

- Tôi xác nhận chắc chắn với anh rằng không hề có một uẩn khúc nào trong vụ án đó. Tôi nhờ anh đến đây với tư cách một người bạn để tạm thời ngăn chặn bọn gian trong khoảng một tuần lễ thôi. Sau đó, tôi sẽ thu xếp mọi việc êm đẹp.

- Thôi được. Tôi sẽ nhúng tay vào vụ này vì tình bạn, dù là mới quen biết và vì vụ này có rất nhiều tình tiết ly kỳ, hấp dẫn.

- Cám ơn anh. Anh còn cần gì nữa không?

- À, Lê Mai, anh có nghi ngờ người nào trong nhà là người của bọn bí mật không?

- Không, tất cả đều đáng tin cậy.

Mọi người đều im lặng một chút, Nguyễn Phương chợt lên tiếng:

- Thưa ông thanh tra, chừng nào ông mới có thế chặn đứng những vở kịch kinh dị trong nhà này?

Ông Minh nở nụ cười bí mật:

- Rồi cậu xem, trong vòng năm ngày nữa tôi sẽ còng tay bọn chúng. Chắc chắn là như vậy.

Nguyễn Phương toan hỏi tiếp nhưng câu chuyện bị cắt ngang lúc đó bởi bữa ăn chiều. Sau đấy, ông Minh lên phòng đọc sách, xem xét cái bàn có để hai bức thư đầu tiên do bàn tay vô hình đem lại rồi ra tựa cửa sổ nhìn ra ngoài. Bây giờ là lúc hoàng hôn, bầu trời thật sự rực rỡ với những đám mây nhiều màu sắc và mặt trời đỏ ối ở phương xa rọi những tia nắng nhạt báo hiệu màn đêm sắp buông xuống. Đây đó, những cánh chim đang bay về tổ tạo cho bức tranh thiên nhiên một vẻ sống động tuyệt vời. Ông Minh lên tiếng:

- Trời hôm nay đẹp quá! Nhất là những cánh chim bay lượn tượng trưng cho sự tự do.

Nguyễn Phương hơi ngạc nhiên. Ông Minh mà cũng để ý tới cảnh vật ngoài trời và còn định làm văn sĩ tả cảnh nữa.

Chàng họa sĩ định trả lời thì ông Minh đã hỏi:

- Với mắt một nhà họa sĩ, cậu thấy những con chim bồ câu ra sao?

- Thưa ông thanh tra, ông định bàn đến vấn đề mỹ thuật hay sao? Chim bồ câu có thể là tượng trưng cho hòa bình và là một... món ăn ngon.

Ông Minh phá lên cười đáp:

- Nhưng dưới mắt một người trong nghề nghiệp như tôi thì chim bồ câu là giống vật được dùng để đưa thư lúc ngành bưu điện chưa phát triển.

- Thưa ông thanh tra, ông ngụ ý gì khi bàn tới chim bồ câu?

- Cậu khá thông minh đó. Tôi trở lại vấn đề ngôi biệt thự Hồng Hoa này một chút. Căn cứ vào những lời tường thuật lại, tôi kết luận rằng có lẽ bọn gian đã dùng chim bồ câu, theo lối cửa sổ này để mang tới hai bức thư có giọt máu đỏ và hình con quạ đen chứ không có người nào có thể thực hiện việc đó.

- A!

Nguyễn Phương reo lên thích thú. Giải thích như vậy thật giản dị và hợp lý. Tiếng ông Minh lại nổi lên:

- Nếu cậu để ý thêm một chút nữa thì sẽ tấy trên mặt bàn gỗ bóng loáng có vài vết xước nhỏ và hơi mờ, có lẽ do móng chân chim tạo nên khi đậu xuống để bức thư.

- Nhưng thưa ông thanh tra, thường thường thư được buộc vào chân chim bồ câu và phải có người tháo ra mới được chứ?

- Đó cũng là một vấn đề nhưng không phải là khó khăn. Ở đây có thể là một loài chim khác không phải chim bồ câu và nó ngậm thư ở mỏ được nếu quãng đường bay không dài lắm.

Ngừng một chút ông Minh tiếp:

- Còn bức thư thứ ba có dằn con dao thì chắc chắn phải do người mang lại chứ không loài chim nào đủ sức mang con dao quá nặng. Tôi cũng nghĩ rằng trong nhà này có nội ứng nhưng chưa biết kẻ ấy là ai.

Nguyễn Phương nghe nói, thầm phục ông Minh. Nhận xét của một ông thanh tra cảnh sát cũng có khác, ông Lê Mai từ nãy ngồi ủ rũ ở góc phòng cũng lên tinh thần một chút, cất tiếng khen;

- Anh nhận xét tài lắm. Có lẽ bọn gian không ghê gớm như chúng ta tưởng. Chúng chỉ có những tiểu xảo nho nhỏ mà trong lúc bối rối ta không khám phá được mà thôi.

- Rồi anh xem tôi sẽ lôi tất cả bí mật ra ánh sáng.

Ông Minh đáp với vẻ tự tin.

Không khí trong phòng nhờ thành công của ông Minh tươi sáng lên được một chút và uy tín ông Minh cũng tăng lên gấp bội. Nguyễn Phương huýt sáo một điệu nhạc vui trong khi ông Lê Mai thấy tương lai sáng sủa hẳn lên. Lúc ấy chợt bác quản gia chạy vào báo:

- Thưa ông chủ, có một người khách muốn gặp ông chủ.

- Khách? Ông ta xưng tên gì? Già hay trẻ?

- Thưa, ông ta không nói tên, nhưng mặc một bộ đồ đen, kể cả cái áo choàng nữa và đặc biệt có một con quạ đen đậu trên vai.

Nghe đến con quạ, ông Lê Mai biến sắc mặt thấy như khó thở và hơi mệt. Ông Minh bình tĩnh hơn nói:

- Bác cứ mời người khách ấy vào, tôi sẽ lo liệu mọi chuyện.

Nhưng khi bác quản gia ra ngoài thì người khách không còn ở đó nữa. Ông ta đã bỏ đi một cách khó hiểu và kỳ cục. Ông quản gia đang ngơ ngác thì một giọng nói cất lên:

- Thế nào? Ông chủ anh trả lời ra sao?

Ông Hai hơi giật mình. À, thì ra người khách đứng nép sau tàng cây lớn trước cổng chứ chưa đi mất.

Mặt ông ta lúc này trông lạnh như tiền, phảng phất có một mùi gì độc ác và tàn nhẫn...

- Thưa, mời ông vào. Xin ông thứ lỗi cho vì phải đợi hơi lâu nhưng mấy ngày nay ở đây gặp chuyện rắc rối nên rất cẩn thận đối với khách đến thăm.

Ông khách gật đầu, thả con quạ đậu lên một nhánh cây rồi vào nhàn. Vừa lúc đó ông Lê Mai cũng vừa trên lầu đi xuống phòng khách. Ông chợt ngạc nhiên sững sờ, nhìn người khách với vẻ mừng rỡ rồi buột miệng:

- Lâm đó phải không?

Ông khách bình tĩnh:

- Phải. Đoàn Văn Lâm đây.

Lúc này ông Lê Mai không còn nén được cảm xúc nữa. Ông chạy lại ôm chầm lấy khách và nói như trong một giấc mơ.

- Lâm, anh về đây mà tôi ngỡ là mộng ảo chứ không phải sự thực. Tôi tưởng anh đã chết ngoài đó chứ đâu còn về đây được.

- Phải, tôi đã nhiều phen suýt chết nhưng bây giờ thì cuộc thử thách đã chấm dứt trong dĩ vãng.

Ông Lê Mai buông bạn ra, nhìn đăm đăm, rồi vụt hỏi:

- Sao anh lại ăn mặc thế này? Đem thêm con quạ nữa làm tôi hết hồn.

- Lê Mai, anh hiểu cho rằng tôi phải cải trang như vậy thì khi tới đây mới khỏi lộ tông tích.

- Anh nói vậy nghĩa là sao?

Ông Lâm ngồi xuống ghế, nhìn quanh quất rồi hỏi bạn:

- Liệu chỗ này có kín đáo không? Câu chuyện này không thể lọt vào tai người thứ hai được.

- Vậy chúng ta lên phòng riêng của tôi, ở đó chắc chắn không có ai rình rập.

Và lúc hai người lên phòng của ông Lê Mai rồi, ông Lâm bắt đầu câu chuyện:

- Anh còn nhớ Phạm Ngọc Cảnh và vụ án 02-10-60 không?

Ông Lê Mai hoảng hốt:

- Trời ơi, cũng vụ đó nữa sao? Tôi đang điên đầu và lo sợ mấy hôm nay vì việc đó.

Ông Lâm yên lặng một chút rồi đáp:

- Lê Mai à, thú thật với anh là thời gian gàn đây, tôi bị khủng hoảng tinh thần không ít. Tên Phạm Ngọc Cảnh đã trở về và quyết tâm trả thù kẻ hại hắn ngày xưa, trong đó tôi là nạn nhân đầu tiên. Tôi tìm đến anh hôm nay cũng vì việc ấy.

- Nhưng hắn định làm gì anh chứ?

- Có ba bốn bức thư hăm dọa và những việc kinh dị liên tiếp xảy ra ở nhà tôi và mới hai ngày trước, tôi bị ám sát bằng súng nhưng may mắn là không việc gì.

Ông Lê Mai lặng người, cất giọng hơi run:

- Nếu vậy thì hắn đã quyết giết chúng ta. Tôi cũng không hơn gì anh và cũng sắp mất trí luôn. Nhưng lỗi đó không phải của tôi tất cả.

- Sao lại không phải ở anh tất cả? Tôi chỉ là đồng lõa thôi mà bây giờ cũng muốn chết đi sống lại với lối trả thù quá rùng rợn ấy.

- Lúc này anh không cần biết rõ làm chi mà chỉ nên hiểu rằng trong vụ án 02-10-60 còn rất nhiều uẩn khúc. Việc cần thiết trước mắt là đối phó với tên Phạm Ngọc Cảnh. Tôi không muốn chết lần mòn trong tình trạng khủng hoảng này.

- Anh cứ nói những uẩn khúc đó đi.

- Không được. Nhưng một ngày nào đó anh cũng sẽ biết.

Tới đây, ông Lê Mai đổi đề tài:

- Trước khi anh tới đây, tôi đã có ý định trốn sang Thái Lan nhưng chưa có cơ hội ra khỏi biệt thự Hồng Hoa để thu xếp công việc. Bây giờ, anh có thể thay tôi làm công việc đó và cả hai chúng ta sẽ cùng trốn một lượt. Gia tài của tôi đủ đảm bảo một đời sống vương giả.

- Nhưng liệu chúng ta trốn đi có kịp hay không?

- Thật ra cũng khó kịp lắm nhưng còn nước thì còn tát. Chúng ta phải phấn đấu đến giây phút cuối cùng.

- Cũng được.

- Vậy thì bây giờ tôi ký cho anh một chi phiếu năm triệu. Anh ra ngân hàng lĩnh rồi dùng tiền đó thu xếp cuộc trốn tránh. Nhớ là đi được càng sớm càng tốt.

- Vậy tôi đi ngay bây giờ anh nhé.

- Khoan đã, để tôi giới thiệu anh với mọi người trong biệt thự Hồng Hoa để từ rày về sau, anh lui tới được dễ dàng. À, anh đang ở đâu nhỉ?

- Khách sạn Mai Lan, phòng số 13.

Sau khi giới thiệu ông Lâm, ông Lê Mai tiễn khách ra tận cửa, không quên chúc bạn:

- Chúc anh thành công mỹ mãn, cuộc đời mới đang chờ đón chúng ta.

Và ông Lê Mai quay vào nhà với sự vui vẻ và hy vọng. Một tia sáng đã lóe lên mang lại niềm tin tưởng cho kẻ sắp tuyệt vọng. Phòng khách lúc ấy có đủ mặt mọi người, ông Minh, bác quản gia và cả Nguyễn Phương nữa. Ông Lê Mai lên tiếng:

- Ông Lâm vừa rồi là một người bạn tốt.

Nguyễn Phương không để ý đến câu nói mà chú ý đến một vấn đề khác:

- Thưa bác, ông Lâm có mang một con quạ đen, vậy có dính líu gì đến bọn bí mật phá khuấy nhà này không?

- À, không đâu cháu. Đó chỉ là một sự tình cờ thôi.

Ông Minh cắt ngang câu chuyện:

- Thôi, bây giờ cũng tối rồi, mà ở đây lại không có điện thì tất nhiên sẽ là môi trường tốt cho bọn bí mật giở trò ma quỷ. Tôi muốn rằng suốt đêm nay phải có người ở biệt thự luân phiên canh chừng để phản ứng kịp thời đối với những chuyện lạ xảy ra.

- Thưa ông thanh tra, nhà này rộng quá làm sao một vài người canh gác hết được?

- Không cần để mắt khắp nơi làm gì, các bạn cứ...

Giữa lúc ấy một giọng nói rất lớn, lạnh như băng ngắt ngang lời ông Minh:

- LÊ MAI!

Mọi người giật mình quay ra nhưng trong phòng không có ai lạ cả. Vậy tiếng nói đó phát ra từ đâu? Chẳng lẽ có ma quỷ hiện ra thật sao? Ông Minh do dự rồi nói nhanh:

- Tiếng nói đó từ phòng bên cạnh phát ra.

Mọi người chạy ùa sang phòng bên. Phòng ấy cũng vắng lặng không có một bóng người. Nhưng ở trên bàn, Nguyễn Phương thấy chiếc máy hát được ai cho chạy và có lẽ phát ra tiếng vừa rồi. Ông thanh tra Minh lại gần xem xét thì giọng nói lúc nãy lại cất lên, tiếp tục lời nói vừa rồi:

"Tôi đã tha chết cho anh mấy lần nhưng không ngờ anh lại không biết hối hận, không biết thân phận cá trên thớt của mình mà còn dám mời ông thanh tra Minh tới đây để chống lại tôi. Đó là một thách thức quá đáng mà tôi sẽ không bao giờ bỏ qua. Ngày xưa, hàng chục năm về trước, anh đã giết vợ tôi và đẩy tôi vào vòng lao lý hơn mười năm trời. Món nợ ấy anh đã vay và sẽ phải trả trong một ngày gần đây. Nhưng tôi muốn anh chết trong một cái chết thật từ từ, ghê gớm và kinh khiếp để bù lại những tội ác đã gây ra. Tôi sẽ thành công trong việc làm ấy vì một hồn ma bao giờ cũng vô hình, một con ác quỷ báo oán bao giờ cũng thắng người nhân thế. Tôi nhắc lại một lần nữa cho anh nhớ rằng quyền lực của tôi là quyền lực tối thượng mà tất cả các kẻ kháng cự lại đều phải chết một cách thê thảm. Tiện đây, tôi nhắn luôn với ông thanh tra Minh, hãy liệu hồn mà cút đi chứ ở lại mà làm tôi nổi giận thì cũng phải chịu hình phạt tương xứng. Chào anh."

Đĩa hát chỉ quay đến đó là hết nhưng gây ra những phản ứng mãnh liệt và khác nhau. Bác quản gia và Nguyễn Phương thì đứng chết trân một chỗ, miệng há hốc không nói được lời nào. Ông Lê Mai thì tái xanh mặt vì giận, quát lớn: "Láo, toàn một lũ láo khoét. Ta không bao giờ giết người!" Trong khi ông Minh là người nóng nảy hơn cả, không nói gì nhưng trong lúc quá giận, nắm tay đấm mạnh làm chiếc đĩa hát vỡ tan tành.

Sau hơn một phút yên lặng, mọi người bắt đầu lấy lại bình tĩnh, Nguyễn Phương lên tiếng:

- Đáng lẽ ông không nên đập chiếc đĩa hát như vậy. Biết đâu nhờ nó chúng ta chẳng phăng lần ra thủ phạm?

Ông Minh thở dài đáp:

- Cậu nói có lý lắm. Tại lúc nãy tôi giận quá. Hơn hai mươi năm trong nghề, chưa có kẻ nào dám nói như vậy.

Ông Lê Mai lên tiếng giọng thiểu não:

- Xin các bạn đừng tin lời trong đĩa hát. Tôi bị vu oan một cách trắng trợn.

Bác quản gia quay sang hỏi ông Minh:

- Tôi không hiểu tại sao đĩa hát có thể bật một cách tự nhiên như vậy được. Không lẽ có ma thật hay sao?

- Thời đại nguyên tử này thì làm gì có ma quỉ. Tôi đã biết kẻ bí mật dùng cách nào để thực hiện trò quỉ thuật lúc nãy. Hắn đã làm thế nào vậy cháu?

Nguyễn Phương nói một cách hãnh diện:

- Thưa bác, không có gì lạ cả. Cháu nghĩ đĩa hát chỉ có tiếng nói ở đoạn giữa, còn khúc đầu thì không có. Vậy kẻ ấy chỉ cần vào phòng cho máy chạy, nhưng vì đoạn đầu không có tiếng nên không có ai nghe thấy. Đợi khoảng vài phút sau, tới đoạn có tiếng nói thì hắn đã đủ thì giờ cao chạy xa bay.

Ông Lê Mai buột miệng khen:

- Cháu khá lắm đó.

Nguyễn Phương thêm một câu lửng lơ:

- Cháu còn biết kẻ nào là tác giả vụ đĩa hát lúc nãy nhưng còn phải kiểm chứng lại cho chắc chắn.

* * * 

Sáng hôm sau, Nguyễn Phương thức dậy một cách thoải mái nhờ đêm qua rất yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra nữa. Chàng họa sĩ thấy yêu đời như vừa hoàn thành một họa phẩm đắc ý. A! Trời hôm nay cũng đẹp mặc dầu hơi buồn, một cái buồn thi sĩ với những ánh mây xám nhạt, những tia nắng dịu và những cơn gió nhẹ thoảng khắp nơi. Lúc ấy, Nguyễn Phương chợt nghe thấy tiếng đàn dương cầm từ phòng bác Lê Mai vọng qua. Tiếng đàn hôm nay sao nghe buồn bã, ray rứt và thảm não quá. Chàng họa sĩ thở dài khi nhớ đến thực tại và bỗng có ý nghĩ sẽ hết sức giúp ông Lê Mai thoát khỏi cảnh ám ảnh này.

Nhưng có lẽ con người khó mà ngờ được tương lai...

Và trong bữa điểm tâm sáng hôm đó, mọi người đều có một vẻ im lặng, tư lự. Món bánh mì với cà ri gà cũng không ngon miệng như mọi ngày. Ông Lê Mai dợm đứng lên thì chuông điện thoại reo vang và bác Hai chạy vào báo:

- Thưa ông thanh tra, có người gọi điện thoại cho ông!

Ông Minh đứng lên, xuống phòng khách và một lát sau trở vào với một vẻ mặt hơi tái:

- Người lạ gọi dây nói bảo tôi rằng hãy ra ngoài biệt thự, theo con đường vắng vẻ Trương Lân sẽ nhận được một món quà.

- Thế anh có định đi không?

- Tôi cũng đang phân vân vì biết đâu nơi đó chẳng là một cạm bẫy nguy hiểm. Hai nữa là bọn bí mật có thể dùng kế điệu hổ ly sơn dụ tôi ra đó để thực hiện một mưu toan gì mờ ám tại biệt thư Hồng Hoa.

Nguyễn Phương lắng nghe, thầm phục lý luận chặt chẽ của ông Minh. Chàng họa sĩ đề nghị:

- Hay cả ba người cùng đi. Như vậy an toàn mà cũng là một cơ hội đổi gió. Mấy ngày nay sống trong nhà này tựa như địa ngục trần gian vậy.

Ông Lê Mai gật đầu, bằng lòng. Thế là ông Minh, ông Lê Mai và Nguyễn Phương ra đi, chàng họa sĩ cũng không quên dắt hai con chó berger theo để phòng bất trắc.

Trương Lân là tên một con đường nhỏ chạy ngang hông biệt thự Hồng Hoa vắng vẻ, khá nhiều cây cối và cỏ dại mọc lan tràn hai bên đường. Ba người di chuyển thật cẩn thận. Ông Minh đi trước, dẫn một con berger dò đường, Nguyễn Phương đi sau cùng canh chừng cho cả toán. Thời gian trôi qua thật chậm với sự hồi hộp của mọi người. Ông Lê Mai luôn lấy khăn tay lau mồ hôi dù thời tiết đang êm mát trong khi ông Minh cũng sờ tay vào bá súng dắt ở ngang hông. Tình thế có vẻ căng thẳng và nặng nề. Sau cùng, con chó Tô Tô trong tay ông Minh sủa dữ dội và lồng về phía trước. Ông Minh ghìm dây xích lại, đưa mắt nhìn ông Lê Minh và Nguyễn Phương. Lúc đó, một cơn gió mạnh ngược chiều thổi tới mang theo một mùi tanh. Chàng họa sĩ kêu lên:

- Mùi máu!

Và cả ba người rảo bước về phía trước. Cách đấy vài thước là một xác chết nằm sấp, và máu khô đọng thành từng vũng bên xác nạn nhân. Ông Minh bình tĩnh hơn cả, giao dây xích con Tô Tô cho Nguyễn Phương:

- Cậu giữ con chó để tôi lại gần xem người thật hay hình nhân như lần trước?

Và khi ông Minh lật ngửa xác chết, khuôn mặt nạn nhân hơi tái và quen thuộc. Ông Lê Mai hét lên:

- Trời ơi, Lâm!

Và sau đó, vì xúc động quá mức ông Lê Mai ngã quị xuống ngất đi. Nguyễn Phương thì mặt mày cũng tái xanh, quên cả đỡ ông Lê Mai dậy. Mãi tới khi hai con chó thấy chủ ngã, lồng lên thì chàng họa sĩ mới sực tỉnh và cúi xuống. Tim ông Lê Mai vẫn còn đập đều nhưng hơi yếu. Nguyễn Phương quay sang ông Minh giải thích:

- Bác Mai bị bệnh đau tim từ lâu rồi. Có lẽ mấy hôm nay lại tái phát.

- Tôi biết điều đó.

Câu nói của ông Minh làm Nguyễn Phương hơi ngạc nhiên nhưng chàng họa sĩ không còn đủ giờ suy nghĩ nữa. Còn nhiều việc cấp bách trước phải làm.

- Cậu hãy lo thoa bóp cho anh Mai tỉnh dậy rồi vực về nhà. Tôi sẽ ở đây để gọi cảnh sát tới lo liệu thủ tục về vụ án này. À, cậu cũng nên biết luôn chi tiết này: trên xác nạn nhân có ghim một mảnh giấy như sau: Đây là hình phạt nhẹ nhất cho những kẻ độc ác ngày xưa.

Nguyễn Phương tuân lời ông Minh như một cái máy. Vài phút sau ông Lê Minh tỉnh dậy nhưng mất hết thần sắc, người rủ xuống như cây cổ thụ gãy ngang sau một cơn mưa bão, bước đi cũng không nổi. Chàng họa sĩ nhìn ông với vẻ ái ngại:

- Bác để cháu gọi bác sĩ tới săn sóc cho bác nhé.

- Thôi, không cần đâu Phương. Cứ mỗi lần gặp cơn xúc động, bệnh tim tái phát thì bác hơi mệt vậy thôi. Chỉ cần nằm nghỉ chừng nửa tiếng là hết.

Ông Lê Mai dừng lại để thở rồi nói tiếp:

- Bác biết cháu đang lo lắng cho bác. Nhưng thôi, chúng ta về nhà.

Nguyễn Phương không làm sao hơn được, đành dìu ông về. Con đường Trương Lân lúc này sao dài dằng dặc và đầy vẻ tăm tối mặc dầu trên cây, chim chóc hót vang lừng những điệu nhạc vui tươi của buổi sáng.

Nhưng cũng may là không có chuyện gì xảy ra ở dọc đường.

Bác quản gia ra tận cổng đón, tiếp tay với Nguyễn Phương đỡ ông Lê Mai lên phòng.

- Chuyện gì xảy ra vậy cậu?

- Ông Đoàn văn Lâm đã bị chết nhưng câu chuyện còn dài lắm, để lát nữa kể kỹ hơn. Ở nhà có chuyện gì không bác?

- Không. Tất cả đều yên tĩnh và tốt đẹp.

Nghe thế, Nguyễn Phương yên trí dìu ông Lê Mai lên phòng. Chàng họa sĩ chợt có cảm giác hơi lạ tựa hồ như sắp có chuyện nguy hiểm xảy ra. Lúc ấy, tiếng thở phì phì ở đầu giường làm Nguyễn Phương quay phắt lại. Trên cái bàn nhỏ đặt ở đầu giường ông Lê Mai, chàng họa sĩ thấy pho tượng bán thân của một người đàn bà được đặt ở đấy từ lúc nào, nhưng ghê rợn hơn là có... con rắn lục đang cuộn chung quanh bức tượng, hả cái miệng to lớn và đỏ lòm một cách đe dọa. Nhanh như cắt, chàng họa sĩ rút con dao găm đeo trong người nhưng con rắn cũng chẳng vừa gì, phóng người đến tấn công. Một cuộc ác chiến dữ dội xảy ra, con rắn dường như đã được huấn luyện nên rất nhanh nhẹn tinh khôn làm Nguyễn Phương mấy lần suýt bị cắn trúng nhưng sau cùng với một lòng can đảm vô biên, một ý chí quyết đấu, chàng họa sĩ đã chém đứt đầu con rắn lục. Thời gian trong phòng như ngưng lại và Nguyễn Phương ném con dao, thở dốc cho đỡ mệt. Ông Lê Mai cất tiếng:

- Cháu can đảm lắm, đáng tiếc là bác đang mệt nên không giúp gì được cho cháu.

Nguyễn Phương ngửng lên:

- Cháu không ngờ kẻ bí mật lại bỏ rắn vào phòng. Nọc của rắn nguy hiểm đến chết nếu không được cứu chữa kịp thời.

Ông Lê Mai không đáp, bước lại đầu giường xem xét pho tượng. Tượng người đàn bà khá đẹp với cặp mắt lớn, cái mũi thẳng và khuôn mặt trái xoan trông giống hệt như người thật vậy. Nguyễn Phương thấy tay ông run run nên lên tiếng hỏi:

- Tượng của ai vậy bác?

- Bác cũng... không rõ và đang tự hỏi kẻ bí mật đặt pho tượng ở đây với mục đích gì?

Nguyễn Phương nghe nói có vẻ không tin lắm mà sự thực cũng là ông Lê Mai nói dối. Ông đã nhận ra đó là tượng của bà Nguyễn thị Ngọc Lệ, nạn nhân bị giết chết trong vụ án 02-10-60, 13 năm về trước. Đầu óc ông Lê Mai lúc này bối rối chưa từng có. Kẻ bí mật vẫn lộng hành và sự can thiệp của ông thanh tra Minh không có hiệu quả bao nhiêu. Hơn nữa, cái chết của ông Lâm cũng kéo theo hy vọng cuối cùng xuống tuyền đài. Từ nay, ông Lê Mai thực sự là kẻ cô đơn, mang mối hận mà không biết ngỏ cùng ai, tương lai có lẽ chỉ là cái chết mà thôi.

- Trong nhà này vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Đó là tiếng của ông Minh. Nguyễn Phương đáp:

- Có kẻ thả rắn lục vào phòng bác Mai nhưng đã giết được con rắn đó. Còn cái chết của ông Lâm thì sao, thưa ông thanh tra?

- À, cảnh sát đã tới lập biên bản và đem xác ông Lâm về khám nghiệm. Chắc vài ngày nữa sẽ có kết quả.

Nguyễn Phương lên tiếng:

- Nếu cảnh sát điều tra ra thủ phạm giết ông Lâm thì tốt lắm. Họ sẽ tóm cổ bọn bí mật và như vậy thì mối đe dọa ở nhà này đương nhiên được trừ khử.

Nhưng ông Lê Mai hiểu rằng mọi chuyện không thể êm xuôi một cách dễ dàng như thế. Kẻ bí mật dư sức giết ông trước khi bị cảnh sát còng tay.

- Phương, cháu xuống phòng để thuốc lấy cho bác chai thuốc tim Coramine lên đây. Bác mệt quá rồi.

Nguyễn Phương vâng lời ông Lê Mai. Lúc chàng họa sĩ trở lên thì thoáng nghe tiếng ông Minh:

- Anh Mai, tôi nghi rằng chính Nguyễn Phương là nội ứng cho bọn gian. Chỉ có nó là người hoạt động dễ dàng và hữu hiệu nhất.

- Có lẽ anh nghi lầm rồi. Nguyễn Phương là một người tốt và không bao giờ làm điều mờ ám ấy.

Nếu câu nói của ông minh làm chàng họa sĩ tức giận bao nhiêu thì câu trả lời của ông Lê Mai an ủi chàng bấy nhiêu. Bỗng chốc, sự kính nể dành cho ông Minh từ trước đến nay tan biến hết để thế bằng sự căm giận. Tiếng của ông Minh lại thoảng qua:

- Nhưng dù sao, tôi cũng khuyên anh nên coi chừng vì một bề ngoài hiền lành đôi lúc là tấm bình phong hoa mỹ che đậy những tội ác tày trời.

Ông Lê Mai chưa trả lời thì Nguyễn Phương đã bước vào. Chàng họa sĩ làm tỉnh như không hay biết gì:

- Hồi nãy, cháu tìm mãi mới được chai Coramine nên bác phải chờ hơi lâu.

Nói xong, Nguyễn Phương đặt chai thuốc ở bàn rồi tiếp:

- Cháu lên phòng một chút!

Rồi chàng họa sĩ bỏ về phòng. Lúc này chàng đang cần một nơi yên tĩnh để suy nghĩ chứ nếu còn ở đây thì tính nóng nảy có thể làm hư hết mọi chuyện. Việc này quá bất ngờ và làm đảo lộn cả kế hoạch đã dự liệu từ trước nhưng có lẽ cũng chưa đến nỗi nào. Nguyễn Phương có một quan niệm rằng tình thương bao giờ cũng thắng bạo lực và tội ác, điều trái bao giờ cũng là kẻ chiến bại... Thời gian trôi qua, ánh nắng gay gắt chiếu qua khung cửa sổ như hâm nóng bầu không khí trong phòng làm Nguyễn Phương thấy nực nội. Chàng họa sĩ mở vali định lấy áo thay thì phát giác ra một vụ lạ lùng. Quần áo của Nguyễn Phương đã bị... lục tung và tuy có sắp xếp lại mà vẫn không đúng hẳn. Chàng họa sĩ ngẩn người suy nghĩ. Chàng đâu có dính líu gì đến vụ án 02-10-60 hoặc bất cứ điều gì mờ ám mà cũng bị kẻ bí mật lục lọi vali? Hay lại sắp có một trò quái đản nào khác? Nguyễn Phương nghĩ thế nên vội vàng kiểm soát lại và tìm được... ba con quạ, bằng sắt nằm dưới đáy vali. Quạ đen là dấu hiệu của kẻ bí mật mà lại được bỏ thêm vào đây với mục đích gì? Chàng họa sĩ thắc mắc mãi mà vẫn không tìm ra. Lúc ấy tiếng của ông Minh chợt thoáng qua trí nhớ làm lóe lên một tia sáng. Đúng rồi, ba con quạ này có thể nhằm âm mưu vu oan cho Nguyễn Phương có liên lạc với kẻ bí mật và như vậy thì trùng hợp với lời tố cáo của ông Minh. Đây là một sự ngẫu nhiên hay chính ông Minh cũng tham dự vào âm mưu ấy? Ý nghi ngờ về ông thanh tra chợt nảy ra trong đầu óc Nguyễn Phương và chàng họa sĩ quyết định sẽ làm một cái gì để chứng minh mình vô tội.

 Chương 4

Suốt buổi sáng hôm đó, biệt thự Hồng Hoa ở trong một bầu không khí nặng nề khó thở. Ông Lê Mai ở lì trong phòng uống rượu liên miên để quên cơn khủng hoảng. Chị người làm vì quá sợ hãi cũng xin nghỉ việc nên quang cảnh trông vắng vẻ lạ thường. Ông Minh thì bực dọc, có lẽ vì thấy mình bất lực trước kẻ bí mật, chàng họa sĩ cũng không hơn gì. Tất cả sống trong sự chờ đợi.

Đến trưa hôm ấy, sau khi dùng bữa trưa, ông Lê Mai gọi Nguyễn Phương vào phòng và bảo:

- Phương, bác đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Cháu nên về Sàigòn là hơn. Bác không muốn cháu bị liên lụy vào vụ án này.

Nguyễn Phương cúi đầu suy nghĩ rồi đáp:

- Thưa bác, cháu chưa muốn về giữa lúc này. Chung quanh bác, không có một ai đáng tin cậy. Kẻ bí mật thì lúc ẩn lúc hiện, chập chờn như một bóng ma.

- Bác rất cảm ơn cháu lo lắng cho bác. Nhưng Phương à, có một sự thật não lòng mà chúng ta phải chấp nhận là trong nhà này, không một ai đủ bản lãnh để đối đầu với kẻ bí mật. Bác cũng mất hết hy vọng rồi, chỉ như tử tội chờ đao phủ xuống tay.

- Thưa bác, theo cháu nghĩ thì tình thế cũng chưa đến nỗi bi đát như vậy.

- Đó chi là một câu nói an ủi thôi cháu. Chúng ta phải nhìn thẳng vào thực tế và can đảm chấp nhận định mệnh dù định mệnh thường là cay nghiệt và tàn khốc. Vì vậy, bác muốn thấy cháu được bình yên và vui vẻ dời khỏi đây như lúc mới tới.

Nguyễn Phương biết ông Lê Mai đã quyết định và không có gì làm ông đổi ý được. Chàng họa sĩ thầm nghĩ lúc này cần có một quyết định sáng suốt và khéo léo thì may ra mới cứu vãn được mọi việc.

- Thưa bác, vâng. Cháu sẽ về Sàigòn ngay trưa nay. Nhưng nếu có biến cố hệ trọng nào xảy ra thì cháu thề sẽ tóm cổ thủ phạm cho bằng được.

- Bác cám ơn cháu. Trước khi cháu dời khỏi đây, bác có một điều sau chót muốn nói: Cháu hãy tin chắc rằng trong đời, bác chưa bao giờ là một kẻ sát nhân.

Nguyễn Phương đáp nhỏ:

- Thưa bác, cháu tin như vậy.

Và ngay sau đó, chàng họa sĩ xách vali rời khỏi biệt thự Hồng Hoa trước cái thở phào nhẹ nhõm của một số người. Họ đều muốn tống khứ cái anh chàng kỳ đà cản mũi, ngăn cản âm mưu của họ.

Vắng bóng Nguyễn Phương, tòa nhà càng vắng vẻ và yên lặng. Ngoài vườn chỉ có tiếng gió thổi, lá rơi và thỉnh thoảng một vài tiếng chó sủa vu vơ. Tất cả là một quang cảnh chết. Trong khi đó, kẻ bí mật cũng đang xúc tiến một kế hoạch tinh vi để đưa tiễn ông Lê Mai về bên kia thế giới và lần này chắc chắn bọn chúng sẽ thành công. Nhưng có lẽ ở đời, nhiều việc bất ngờ tưởng như không bao giờ có mà vẫn xảy ra. Chiều hôm ấy, khi bóng người bí mật lẻn xuống bếp, lấy ra một chai thuốc đổ vào nồi canh trong khi đang bốc khói thì một tiếng quát vang lên:

- Bác Hai!

Tiếng quát của Nguyễn Phương vang dội trong buổi chiều tà yên tĩnh làm mọi người trong biệt thự náo động, chạy dồn dập xuống bếp. Kẻ bí mật cũng giật mình quay lại và hoảng hốt đến đánh rơi chai thuốc trong tay vỡ tan tành – Hắn không ngờ chàng họa sĩ trở lại và xuất hiện như một bóng ma. Và lúc này, mọi người đều thấy rõ kẻ đó chính là bác Hai, người quản gia trung thành của ông Lê Mai trong mấy năm trời. Nguyễn Phương dõng dạc nói lớn:

- Bác Hai kế hoạch giết người của bác khéo léo lắm. Nguyên một chai thuốc Coramine được đổ vào nồi canh thì khi ăn vào, chắc chắn bác Mai sẽ lên cơn đau tim mà chết. Bác sĩ có khám nghiệm thì cũng chỉ kết luận được rằng trong lúc say rượu, nạn nhân uống quá liều thuốc tim nên chết. Nhưng đáng tiếc, mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên, lưới trời lồng lộng không bao giờ tha thứ cho kẻ gian tà. Tôi đã trở về đây và bắt được quả tang.

Bác Hai xám mặt, không cãi được một lời nào. Mọi người xôn xao trong khi ông Minh lên tiếng:

- Cậu tài lắm, tôi thành thực có lời khen ngợi nhưng tại sao cậu lại trở về đây?

Nguyễn Phương quay sang bác Hai để trả lời ông Minh:

- Bác Hai, thực sự mà nói thì tôi đã biết bác nội ứng từ ngay đêm thứ sáu vừa rồi, khi bác để bức thư và con dao găm trong phòng làm việc của bác Mai. Sở dĩ tôi đến hôm nay là vì tôi định dùng bác như một con cờ, một đầu mối hầu phăng ra kẻ chủ chốt. Nhưng tình thế biến chuyển nhanh chóng và mọi việc đều phải thực hiện cấp bách, không chần chờ được nữa, tôi mới lén trở về đây để lột mặt nạ của kẻ phản chủ.

Những lời lẽ rõ ràng và xác đáng của chàng họa sĩ đã giải thích mọi việc. Bác Hai đứng chết trân tại một chỗ trong khi ông Minh lên phòng gọi điện thoại cho cảnh sát. Nguyễn Phương lên tiếng:

- Bác Hai, tôi biết bác không phải chính phạm trong vụ này mà còn một kẻ trong bóng tối giật dây phá khuấy. Vậy bác cứ nói kẻ ấy là ai đi, tội bác sẽ được nhẹ đi phần nào.

- Không, không có ai cả.

- Bác nên nói ra để tránh sự đáng tiếc có thể xảy ra về sau này.

Bác Hai ngửng lên, thở dài rồi nói với ông Lê Mai và Nguyễn Phương.

- Ông chủ và cậu hiểu dùm cho tôi rằng sự việc xảy ra như thế này, tôi cũng hối hận lắm. Nhưng nếu không nói tên kẻ ấy thì chỉ bị thêm vài năm tù là cùng mà nói ra thì chắc chắn tôi sẽ bị giết trong vòng 24 giờ. Tôi chưa muốn chết trong lúc này.

Ông Lê Mai gật đầu:

- Tôi biết hoàn cảnh của chú khó xử lắm. Tôi cũng không phải là điều tra viên để căn vặn làm chi. Chú cứ bảo vệ sự sống của mình và quyền sống là quyền thiêng liêng nhất của con người.

Mọi người đều im lặng sau câu nói của ông Lê Mai. Vài phút sau, một xe jeep tới biệt thự Hồng Hoa, chở theo bốn cảnh sát. Một người bước vào hỏi:

- Ở đây ai là Nguyễn Văn Hai?

- Hắn đứng đằng kia.

Viên cảnh sát liền còng tay bác Hai rồi dẫn ra xe sau khi nói:

- Nếu các ông không gọi chúng tôi cũng sẽ tới đây. Tên này bị nghi ngờ đã giết ông Đoàn văn Lâm vì sở giảo nghiệm tìm thấy dấu tay của hắn ở cán dao cắm trên lưng nạn nhân.

À, đây là một chi tiết mới nữa. Nguyễn Phương nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, nói nhỏ:

- Có lẽ bác ấy cũng là một người tốt, nhưng trong đời ai cũng có lúc lỗi lầm.

Ông Lê Mai thì quay lại, nhìn thẳng vào mắt chàng họa sĩ rồi nói:

- Nguyễn Phương, cháu là một người thật tốt. Chính cháu đã cứu mạng bác và đem lại cho bác một hy vọng trong cuộc đời buồn thảm này.

Nguyễn Phương cảm động đáp:

- Thưa bác, cháu cũng rất sung sướng để làm công việc đó. Cháu mong rằng mọi việc rồi sẽ êm xuôi một cách tốt đẹp. Sau cơn mưa, bầu trời bao giờ cũng sáng.

Ngừng một chút, chàng họa sĩ nói tiếp:

- Bây giờ bác cho phép cháu ở đây cho đến khi nơi này trở lại cuộc sống bình thường chứ?

- Được lắm. Cháu có thể đi hay ở lúc nào là tùy ý. Bác cám ơn cháu một lần nữa. Giữa cuộc đời dâu bể và cái xã hội lừa đảo này, kiếm được một thanh niên hăng hái, tốt bụng như cháu không phải là chuyện dễ.

Và khi ông Lê Mai lên phòng rồi, ông thanh tra Minh quay qua trách chàng họa sĩ:

- Cậu tệ quá. Sao không nói cho tôi biết chi tiết cậu đã khám phá ra chính ông Hai là nội ứng?

Nguyễn Phương vẫn còn giận vụ ban sáng bèn trả đũa:

- Thưa ông, vì lúc đó tôi chưa hoàn toàn tin tưởng nơi ông cũng như ông đã từng nghi ngờ tôi là nội ứng cho kẻ bí mật.

Ông Minh giật mình một chút. Sau có lẽ đoán được nên cười xòa:

- Tôi xin lỗi đã ngờ oan cho cậu. Thôi, chúng ta huề để cùng hợp tác tới chỗ thành công.

- Tôi rất hân hạnh được làm phụ tá cho ông thanh tra.

Và bữa cơm chiều hôm ấy, mọi người đều vui vẻ ăn uống. Họ đã thoát được sự hồi hộp, lo lắng là có kẻ trong nhà làm nội ứng. Chú Tư tài xế đem bàn cờ tướng ra đánh với Nguyễn Phương trong khi ông Lê Mai dạo một bản đàn dương cầm vui vẻ hơn bao giờ hết. Họ tạm quên hình ảnh của kẻ bí mật để say sưa trong thành công đầu tiên. Duy chỉ có ông Minh là vẫn giữ bản tính trầm ngâm và tư lự như mọi ngày.

- Ông thanh tra không vui với tụi tôi sao?

Đó là câu hỏi của bác làm vườn. Ông Minh lắc đầu:

- Không. Tôi muốn mình luôn luôn đề cao cảnh giác để đối phó kịp thời với bất cứ chuyện gì xảy ra.

Mà thật vậy. Ông Minh đang theo đuổi những ý nghĩ riêng tư. Nghề nghiệp đã dạy cho ông nhiều kinh nghiệm quí báu. Một bầu trời quang đãng có thể nổi giông tố một cách bất ngờ...

12 giờ đêm, bóng tối đã hoàn toàn bao phủ mọi vật. Ông Lê Mai đang chìm đắm trong một giấc một kinh dị. Ông mơ thấy mình nằm hấp hối trên giường bệnh và tổng kết lại cuộc đời. Cuộc đời ấy dường như không làm ông thỏa mãn vì nó có vẻ khô khan, cằn cỗi và ích kỷ quá. Bây giờ, ông Lê Mai mới thấy rằng cuộc đời có một ý nghĩa cao cả nếu người ta biết dùng nó để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn, thế giới mà nhân loại sống trong tình thương và hạnh phúc. Lý tưởng ấy giản dị và cao đẹp quá nhưng suốt trong mấy chục năm, ông đã không nhận thấy mà lầm lạc bước vào con đường vô nghĩa và đầy cạm bẫy, chông gai mang cái tên "Danh Lợi". Lúc tỉnh ra thì đã quá muộn và lúc con người sắp nhắm mắt mãi mãi. Trước mắt ông chợt hiện ra những hình ảnh nhòe nhoẹt, đầy màu sắc, quay cuồng đảo lộn và sau cùng biến thành một màu đen thẳm. Trong giấc mơ, ông Lê Mai có cái cảm giác lâng lâng của linh hồn rời khỏi xác. Linh hồn ấy bay lượn chập chờn trên cái xác cứng lạnh như luyến tiếc cõi dương trần rồi phút chốc bay vụt đi vào một thế giới vô tận và lạ lùng. Thế giới của những linh hồn, cách biệt vĩnh viễn với đời sống dương thế không có cảnh xấu xa, lừa đảo hay giết nhau để mà sống và chỉ có tình thương bất tận.

- Thế nào, dậy đi chứ Lê Mai?

Tiếng kêu làm ông giật mình, ú ớ mấy tiếng rồi tỉnh dậy. Giấc mộng đã biến ông thành một con người khác với những quan niệm cách xa quan niệm mấy tiếng đồng hồ trước đây. Nhưng trong những giây phút ấy, dưới ánh nến chập chờn của gian phòng, ông Lê Mai thấy một người lạ, khá to lớn đứng sừng sững như một pho tượng đá và đang có vẻ chờ đợi.

- Ông là ai?

- Lê Mai, anh đã tỉnh ngủ chưa? Hãy dụi mắt mà xem cho rõ tôi là ai?

Ông Lê Mai ngồi dậy, bình tĩnh nhìn kẻ đối diện. Hắn là một người hơi gầy, nét mặt hốc hác đượm vẻ gian khổ. Mái toác đã bạc quá nửa và có vết thẹo nơi cằm, lộ hẳn ra trước bởi cái miệng mím chặt. Đó dường như là một người xa lạ?

- Không, tôi không hề biết ông là ai.

Khách lạ nở nụ cười chua chát, cất giọng khàn khàn mỉa mai:

- Phải, ông sống trên nhung lụa quá quen rồi, làm sao còn nhận được tên tù khốn khổ này nữa. Những năm dài đằng đẵng đã biến tôi thành một con người khác xưa hoàn toàn.

- Ông nói vậy nghĩa là sao?

- Tôi muốn nói tôi là Phạm Ngọc Cảnh, kẻ đã bị ông kết án khổ sai trong vụ án 02-10-60.

Ông Lê Mai tái mặt sợ hãi, chồm tới và quát:

- Ông nói láo. Phạm Ngọc Cảnh đã chết trong một tai nạn hai năm về trước. Ông giả danh hắn tới đây với mục đích gì chứ?

- Ông có thể chối bỏ không dám đối diện với Phạm Ngọc Cảnh ngày xưa. Nhưng tôi không bao giờ bỏ qua được mối thù ấy. Bản án mười ba năm đã phá hỏng hết cuộc đời tôi, đã biến tôi từ một nhà sinh vật học tăm tiếng thành một tên tù tàn tạ, và công trình nghiên cứu trong năm năm trời đã phải tan thành mây khói, chỉ còn là một con số không to tướng.

Ông Lê Mai nói, giọng hơi run:

- Tôi hỏi ông là ai. Đừng giở trò ma quỉ dọa nạt như mấy ngày qua.

Khách lạ gầm lên:

- Ông im đi. Hãy im lặng để sám hối tội lỗi của mình. Ông mong tôi chết để tội ác của mình vĩnh viễn được xóa bỏ. Không, không bao giờ như vậy. Tôi về đây với hình ảnh một con người thù hận, đòi món nợ cho người vợ thân yêu đã chết, cho chính cả cuộc đời bản thân tôi nữa. Ông hiểu chưa?

- Láo. Những lời của ông toàn là láo. Ông có bằng cớ gì buộc tội tôi chớ?

- Tôi không có bằng cớ xác đáng nhưng sự thật là sự thật. Dù ông giết người một cách khéo léo đến đâu, không để lại dấu tích thì ông vẫn là kẻ sát nhân, không hơn không kém.

- Nhưng tôi không giết ai cả. Ông không có quyền hạn gì đối với tôi hết.

Khách lạ cười gằn, đáp:

- Phải. Trên pháp lý tôi không có quyền xử tội ông. Nhưng bây giờ, xã hội đã biến tôi thành một con thú rừng xanh, mạnh được yếu thua. Chỉ có thế thôi.

- Tòa án sẽ xử tội ông.

- Tòa án! Thưa ông chánh án khả kính của tôi, hai tiếng đó đối với tôi không còn giá trị gì nữa. Tòa án là đại diện cho pháp luật, thực thi lẽ công bằng nhưng những năm trước, người ta đã dùng nó làm một phương tiện tốt nhất che giấu tội ác của mình, hại kẻ cô thế. Lúc đó, pháp luật có che chở, bảo vệ cho kẻ vô tội là tôi đâu mà bây giờ tôi phải tôn trọng nó chứ? Hơn nữa, tôi về đây cũng chỉ muốn thực hiện lẽ công bằng là kẻ có tội phải đền tội.

Ông Lê Mai sắc mặt nhợt nhạt, cơn đau tim tái phát làm ông rũ người xuống, nói không ra tiếng. Khách lạ nhìn với vẻ hài lòng rồi tiếp:

- Lê Mai, hãy nhìn thẳng vào quá khứ để sám hối và nhìn cảnh giàu sang phú quý của mình một lần cuối cùng để giã từ dương thế. Ông sẽ không cô độc dưới âm phủ vì ở đó đã có ông bạn Đoàn văn Lâm chờ đợi sẵn. Tôi cho ông thời hạn năm phút.

Ông Lê Mai khóe mắt lộ vẻ khủng khiếp. Cặp mắt thất thần nhìn chung quanh như cầu cứu. Khách lạ hiểu ý, nói:

- Ông đừng mong có phép lạ nào cứu vớt trong hoàn cảnh này, ngay cả thằng nhãi Nguyễn Phương hay tên thanh tra Minh bất tài nữa. Chúng chỉ hạ được tên quản gia ngu ngốc, chứ đối với tôi thì chỉ là châu chấu đá xe. Hơn nữa, tôi đã xông thuốc mê vào phòng và ít ra đến mười giờ sáng mai chúng mới có thể tỉnh dậy.

- Dù tôi có chết, bọn ông cũng sẽ bị tóm cổ.

- Ha ha, một câu nói khôi hài. Tôi nói để ông biết những viên cảnh sát bắt tên quản gia chiều nay đều là người của tôi, giả làm cảnh sát để cứu lẫn nhau. Đừng mơ tưởng những chuyện hão huyền.

Ông Lê Mai đã tuyệt vọng trong khi khách lạ rút ra con dao tiến tới như một hung thần. Cũng trong giây phút ngắn ngủi ấy, bản năng mạnh mẽ của con người trước cái chết chợt vùng dậy và ông Lê Mai bất ngờ chồm tới, tống mạnh vào bụng kẻ đối diện một đạp như trời giáng. Bị trúng đòn, hắn ôm bụng lảo đảo đánh rơi con dao găm xuống đất. Ông Lê Mai vừa cúi xuống định lượm lên thì cũng bị trúng một cú đá móc ngược từ dưới, ngã xoài trên mặt đất, đầu va vào cái tủ và máu tuôn ra khá nhiều. Khách lạ đủ thì giờ lượm con dao, tiến lại định kết liễu cuộc xô xát nhưng hắn bỗng đứng sững trước họng súng đen ngòm ngòm của ông Lê Mai đang sẵn sàng nhả đạn.

- Đứng lại nếu không muốn chết!

Người khách xám mặt biết cơ mưu không thể thành. Giọng ông Lê Mai trở nên đanh thép hơn bao giờ hết.

- Tôi biết ông không phải là Phạm Ngọc Cảnh vì không bao giờ có chuyện người chết đội mồ sống dậy. Ông là kẻ biết nhiều điều không nên biết nhưng tôi chẳng phải là kẻ sát nhân để giết ông trừ trường hợp bất khả kháng. Bây giờ hãy theo lệnh tôi: bỏ dao xuống, úp mặt vào tường, hai tay giơ lên đầu.

Khách lạ làm theo lời ông Lê Mai và hắn lãnh trọn một bá súng, sau đó, gục xuống ngất đi. Ông Lê Mai bước lại tủ, tự băng vết thương ở đầu rồi lục lấy một vài giấy tờ cần thiết và cuốn chi phiếu bỏ vào túi áo, ông khoác thêm cái áo par-dessus, sau đó xuống vườn lấy xe hơi lái đi, đi thật xa để sống một cuộc đời khác.

Và mười lăm phút sau chiếc Peugeot 504 đã ra khỏi thành phố khá xa, gió lồng lộng thổi tạt vào xe. Con đường lúc này vắng lặng nhưng ông Lê Mai chợt cảm thấy chóng mặt, có lẽ vì mất máu quá nhiều. Trong phút chốc, cặp mắt hoa lên và ông Lê Mai như muốn gục xuống tay lái giữa lúc chiếc xe đang chạy với tốc độ gần 80 cây số giờ.

Xem tiếp chương 5 & 6 (hết)