Tiếng Hát Vành Khuyên - Chương 3 & 4

Chương 03

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng. Năm bàn ăn với năm bình hoa tươi sặc sỡ, những chiếc khăn trải bàn kẻ ca-rô xanh, ly úp trên dĩa sứ trắng, em và những người khách lớn tuổi ngồi ba bàn, hai bàn còn lại thì một của chị Hương Trinh cùng các bạn, bàn kia do anh Trung và em làm chủ.

Khách đến đã gần đủ. Chị Mộng Vi, chị bạn sắp du học của chị Hương Trinh là người đến trước tiên, đang ngồi trò chuyện với bạn bè. Các bạn em, trong năm nhỏ được mời, có ba nhỏ đã đến: Thúy Hiền, Quỳnh Phương và Ngọc Mai. Còn thiếu Lan Vi và Hạnh Trang.

Chị Hương Trinh hỏi:

- Bạn bè tụi mình đã đủ chưa nhỉ?

Một chị bạn của chị đáp thay:

- Gì chớ đi ăn tiệc thì tụi tao luôn luôn có mặt sớm, không sót đứa nào đâu….

Chị Hương Trinh cười theo mọi người rồi hỏi anh Trung:

- Bạn của em đâu Trung, sao chẳng thấy “tướng” nào?

Anh Trung nhăn nhó:

- Chắc tụi nó trúng gió lăn đùng ở ngoài đường rồi…

- Thằng quỷ chỉ giỏi nói nhảm thôi.

- Nói thế chứ báo cáo chị, em có mời đứa nào đâu.

- Sao thế?

- Chứ chị nghĩ xem, chị sắp xếp cho em và Vành Khuyên chung bàn, chỉ cần có vài ông “tướng” bạn em xuất hiện, thì cô Út và bạn bè còn gì để ăn nữa…

- Vành Khuyên xem đấy, anh Trung có tử tế không?

Anh Trung hếch mặt lên:

- Tử tế là cái chắc rồi!

- Chứ không phải anh không mời bạn để “độc quyền” lấn lướt tụi em hả? – Em lên tiếng

Chẳng đính chính mà anh Trung còn cười hì hì gật gù:

- Chí lý! Chí lý!

Chị Hương Trinh kết luận:

- Đúng là tử tế… tệ!

Chợt có tiếng Quỳnh Phương:

- Lan Vi kìa!

Lan Vi chào mọi người đến với nhóm bạn:

- Xin lỗi, Lan Vi bận việc bất ngờ… Chắc Lan Vi là người đến cuối cùng?

- Gần cuối thôi. Còn Hạnh Trang nữa…

Lan Vi nhíu mày. Ôi! Nhỏ ấy vẫn còn “tức” Hạnh Trang. Sao mà “dai thế”?

Bữa tiệc sắp bắt đầu thì mới thấy Hạnh Trang. Nhỏ mặc đồng phục đến trường, giản dị và lạc lõng giữa mọi người, ai cũng mặc quần áo đẹp, màu sắc vui mắt. Nhỏ lí nhí:

- Trang xin lỗi…

Anh Trung rất tế nhị trong những trường hợp thế này. Anh đứng lên nhường chỗ cho Hạnh Trang rồi bắt đầu nói, để mọi người không chú ý đến người khách vừa mới đến nữa:

- Đề nghị bên chị Hương Trinh làm một màn giới thiệu, bên này bàn sẽ xin đáp lễ sau…

Ai đó đưa ra ý kiến nên nhập hai bàn làm một. Mọi người đều đồng ý và cùng đứng dậy để thực hiện việc sát nhập. Một loáng công việc ấy đã xong, và chị Hương Trinh nhanh nhẩu làm nhiệm vụ giới thiệu của mình. Anh Trung “đáp lễ”, cử em làm “giới thiệu viên” (Cứ như đấy là một cái chức oai lắm không bằng!). Em “trả đũa” ngay cái lòng “tốt” của anh Trung khi giới thiệu về anh:

- Đây là anh Trung mỹ danh “Trung Vô Diệm”…

Mọi người cười rất vui. Anh Trung chỉ còn cách phản ứng là cứ ngồi “tỉnh bơ” như một người anh chính cống!

- Còn đây là nhỏ Thúy Hiền, người dữ nhất lớp. Đây là Lan Vi, cây gạo bài. Đây là Hạnh Trang, tiếng hát tuyệt vời…

Phía bên kia, chị Mộng Vi bỗng kêu lên:

- Ồ! Em gái chị Quỳnh đấy phải không?

Chị Hương Trinh hỏi bạn:

- Quỳnh nào hả Mộng Vi?

- Quỳnh học lớp 6 ngày xưa với bọn mình rồi chuyển trường ấy. Quỳnh ca sỹ…

- Trinh nhớ ra rồi. Hồi đó Quỳnh ca sỹ ngồi cạnh Mộng Vi… Chị Hương Trinh nói rồi nắm tay Hạnh Trang – Có phải em là em gái của chị Quỳnh không Trang?

Hạnh Trang hơi đổi sắc mặt, nhỏ lắc đầu:

- Thưa chị… không… em không có chị…

Chị Mộng Vi:

- Thế thì chị xin lỗi em nhé. Em rất giống chị bạn tên Quỳnh của chị…

Anh Trung đợi em giới thiệu hết, liền đứng lên, giọng trịnh trọng như sắp đọc diễn văn ở hội nghị:

- Cuối cùng, xin hân hạnh giới thiệu với quý dzị “giới thiệu viên” của chúng ta chính là người mang danh “Tiếng Hát Vành… Tai”!

Mọi người cười ồ. Anh Trung cứ tỉnh bơ mà tiếp tục chương trình của mình:

- Sau đây, ca sỹ của chúng ta sẽ hát một bài tặng hai bàn tiệc trẻ trung, vui nhộn này. Xin mời…

Ghét anh Trung ghê! Nhưng cái tội của anh ấy, cứ để lại. Em đứng lên, giới thiệu bài hát “Màu Xanh” học trò của tác giả người nhà: Chị Hương Trinh, và thêm:

-… để thay mặt chị Hương Trinh tặng chị Mộng Vi, người sắp đi xa với mong ước rằng dù xa nhau, mọi người vẫn nhớ thương những kỷ niệm đẹp thưở học trò…

Một phần lời bài hát:

Đẹp sao tuổi học trò

Mới thân nhau đã giận

Ghét rồi lại thật thương

Bạn ơi! Xa nhau có vấn vương

Những kỷ niệm

Là màu xanh mãi mãi của tuổi học trò…

Chị Mộng Vi bước đến bên em khi bài hát dứt, chị ôm lấy em và nói, nhưng chỉ được mấy tiếng “cảm ơn em…”. giọng chị trở nên nghẹn ngào, không nói thêm được nữa. Em ngước nhìn chị Mộng Vi ôm em trong tay mình mà nhìn chị Hương Trinh, nước mắt cả hai ứa ra, long lanh. Em hiểu đây là giây phút xúc cảm của cả hai người bạn thân. Phải rồi, hai chị đã thân nhau từ khi em còn nhỏ xíu. Đẹp biết bao tình bạn ấy. Và, em mơ ước mình cũng có một tình bạn đẹp như thế biết bao! Em nghĩ đến Hạnh Trang…

* * *

Lúc ngồi uống trà, ăn bánh sau bữa tiệc, em thấy chị Mộng Vi và Hạnh Trang đang chuyện trò gì đó. Khi em chuyển qua ngồi cạnh, em chỉ còn nghe câu nói cuối cùng của chị Mộng Vi:

- Được rồi, chị hứa với em…

Em hỏi ngay:

- Em bắt quả tang rồi nhé! Chị Mộng Vi hứa gì với Hạnh Trang nào?

- À… chị hứa… hứa khi ra nước ngoài, sẽ có quà về cho Hạnh Trang…

Em phụng phịu:

- Chỉ Hạnh Trang thôi à?

- Cả Vành Khuyên nữa chớ! Nhưng quà của ai là gì thì phải… bí mật! Cấm hỏi tiếp nghe “cô nương”!

Anh Trung tình nguyện làm “tài xế” đưa Ngọc Mai và Hạnh Trang về. “Cho lịch sự”. Anh Trung nói thế. “Chở ba phạm luật giao thông đấy”. “Nhưng tiết kiệm được ít xăng”. “Tiết kiệm xăng để chở bồ đi chơi phải không?”- Em trêu chọc. “Chớ chẳng lẽ anh cứ phải cô đơn mãi sao?”- Anh Trung cứ tỉnh bơ như thế.

Hơn nửa giờ sau, anh Trung trở về. Em hỏi ngay:

- Nhà Hạnh Trang ở đâu hở anh? Lớn nhỏ thế nào?

Anh Trung le lưỡi:

- Ở đường X. Sang trọng lắm. Loại biệt thự xây dựng từ thời Pháp. Tậu lại ngôi nhà này, chắc cũng phải bộn tiền. Nghĩ cũng lạ, gia đình là thế mà con bé ăn mặc giản dị quá chừng. Có lẽ ba má con bé khó lắm…

Em lại nghĩ đến Hạnh Trang. Tội nhỏ quá. Ba má khó khăn như vậy, hèn chi nhỏ chẳng mang mặc cảm cô đơn, rất sợ làm mất lòng người khác. Nhỏ tìm đến em, nhỏ mong tạo được tình bạn với em cũng vì lẽ đó chăng?.

Một người bạn thân! Mơ ước lại đến với em. Một tình bạn như của hai chị Hương Trinh và Mộng Vi. Sao lại không thể có? Phải không Hạnh Trang?

Chương 04

Anh Trung đang dò bài cho em thì có chuông gọi cổng. Bà bếp chạy ra một chút xíu rồi quay vào với Hạnh Trang. Em reo lên:

- Vui quá, có Hạnh Trang đến, hai đứa dò bài cho nhau còn gì bằng…

Anh Trung lườm em:

- Vành Khuyên hay chưa? Chưa hỏi Trang đến có việc gì đã rủ dò bài rồi…

Hạnh Trang:

- Trang đem trả Vành Khuyên cuốn sách lý, Trang mượn hồi đầu tuần.

Em nắm tay bạn:

- Hạnh Trang có rảnh không?

- Nhưng… để làm gì?

- Hạnh Trang ngồi xuống đây đã…

Anh Trung bi bô kể:

- Thôi, chẳng dài dòng văn tự làm gì. Số là thế này, Vành Khuyên đang bắt đầu dò bài dùm để thi “Học sinh xuất sắc trong tháng” kỳ này. Cô nương ca sỹ của chúng ta quyết tâm phai dành được giải thưởng một lần, gỡ lại uy tín cho mấy lần thi rớt trước đây…

Em đỏ mặt:

- Người ta… chưa đoạt giải, chớ thi rớt hồi nào?

- Phải rồi. Chưa đoạt giải chớ không phải là thi rớt. Mà còn chưa đoạt giải là còn chưa được nhận tiền thưởng của ba má… Hạnh Trang à, ba má anh có treo giải riêng, khá lắm: một bộ quần áo mốt mới nhất và một số tiền.

Hạnh Trang reo lên:

- Thích quá!

Em tâm sự:

- Vì vậy Vành Khuyên muốn mình “ra quân” tháng này với sự tự tin lớn nhất… Hạnh Trang ở lại dò bài dùm Vành Khuyên nhé? Tụi mình cùng học một lớp, hiểu bài vở tường tận hơn anh Trung…

Hạnh Trang nhìn em:

- Vành Khuyên muốn đoạt giải “Học sinh xuất sắc trong tháng” lắm hả?

- Ừ! Được một lần đã là vinh dự lắm rồi…

Hạnh Trang biết đấy, Vành Khuyên học chỉ kha khá…

- Được rồi. Trang sẽ ở lại với Vành Khuyên.

* * *

Lan Vi không ghi tên thi dù nhỏ đứng nhất, vì thế số thí sinh chỉ còn chín, trong đó có em và Hạnh Trang. Chín người, theo ý em và có lẽ cũng là dự đoán của cả lớp, chỉ có Hạnh Trang và Quỳnh Phương là nhiều hy vọng đoạt giải.

Ngày thi “Học sinh xuất sắc trong tháng”, tháng nào cũng vậy, là một ngày vui vẻ. Bọn em thường rũ nhau tới lớp sớm để kê bàn ghế. Khán giả ngồi quanh thành hình chữ U, giữa là hai bàn đặt sát nhau dành cho các thí sinh và về phía bảng là bàn của các thầy cô giám khảo.

Chín đứa em đã sẵn sàng vào cuộc. Cô chủ nhiệm giơ cao cái hộp đựng thăm ghi số thứ tự lên. Quỳnh Phương giành rút trước. Nhỏ được số 7. Kế là hai nhỏ khác. Hạnh Trang được số 1. Em hồi hộp rút thăm. Hạnh Trang thì thầm:

- Đừng trúng số 1 hay số 9 nghen…

Thăm mở ra: Con số 2 ghi thật rõ. Thôi, rồi, hôm nào Hạnh Trang sợ hai đứa em phải là đối thủ của nhau thì nay 1y nghĩ đó đã là sự thật. Em xếp thứ 2, tức phải trả lời những câu hỏi của Hạnh Trang đặt. Đương đầu với “đương kim vô địch”, làm sao em đủ sức? Em cười buồn:

- Thế là Hạnh Trang được dịp tha hồ “quay” Vành Khuyên rồi nhé!

Hạnh Trang dứ nắm tay:

- Chứ sao!

Cuộc thi bắt đầu vào vòng một với người được đặt câu hỏi đầu tiên là Hạnh Trang. Câu hỏi đó không khó, em trả lời dễ dàng và được đặt câu hỏi cho nhỏ Thục Hiền, số ba. Ở vòng thi đầu tiên này, nhỏ số tám chịu bí, câu hỏi phải chuyển qua cho thứ chín.

Vòng hai, em là người đặt câu hỏi đầu tiên. Rồi vòng ba, vòng bốn… vòng tám. Em run lên vì sung sướng lẫn hồi hộp. Bước vào vòng thi này, chỉ còn ba thí sinh cao điểm nhất - bảy lần được đặt câu hỏi – là Hạnh Trang, Quỳnh Phương và em. Đó là kết quả tốt đẹp của một ngày ôn tập tích cực của em. Và kìa… Quỳnh Phương đã lúng túng trước câu hỏi… Hết thời gian cho thí sinh trả lời. Vậy là chỉ còn hai đối thủ tám điểm. Cả lớp bắt đầu bàn tán xôn xao về thành tích của em. “Vành Khuyên giỏi quá, dám đoạt giải lần này lắm”.” Ê bay! Sao tao nghi quá. Vành Khuyên trúng tủ hay sao ấy?” . “Nè! Đừng có nghi ngờ bậy bạ, nó buồn, nó không hát cho nghe nữa thì… hốc!”

Em không còn giữ được bình tĩnh nữa. Trong đầu em xuất hiện nhiều ý nghĩ lộn xộn, tính toán. Ở vòng cuối cùng, nếu Quỳnh Phương trả lời được mà em và Hạnh Trang cùng bí, thì cả ba đồng hạng. Có thể như thế không? Khó có thể xảy ra điều ấy… Vậy thì chỉ còn em và Hạnh Trang. Trả lời câu hỏi của nhỏ Nhàn, chắc chắn Hạnh Trang không chịu bí. Trong khi đó em phải trả lời câu hỏi của Hạnh Trang. Một câu hỏi thật khó? Ôi! Niềm mơ ước và món quá ba má hứa thưởng… Sao mà vẫn xa vời…

Kìa… Nhỏ Nhàn đã đặt câu hỏi:

- Tên thật của Chúa Sãi là gì?

Em run lên, nhìn đăm đăm vào bờ môi Hạnh Trang, chờ nghe câu trả lời thật dễ thương nơi nhỏ. Hạnh Trang ngồi im lặng nhìn về phía trước, mặt hơi đỏ lên, vành tai cũng đỏ lên. Nhỏ lại cắn môi. Sao? Hạnh Trang không trả lời nổi câu hỏi thật dễ ấy? Nhỏ cũng đang xúc động như em mà quên bài hay sao? Không lẽ…

Giọng cô chủ nhiệm vang lên:

- Còn nửa phút nữa là hết thời gian…

Một chút sau đó:

- Tiếc quá, Hạnh Trang đã hết thời gian để trả lời. Cô mời em Vành Khuyên…

Mặt em nóng bừng, Hạnh Trang hơi cúi đầu, vẻ ngượng ngập. Hay là em không trả lời câu hỏi này, để hai đứa cùng đoạt giải? Không! Em phải là người đoạt giải. Niềm mơ… món quà thưởng… Giờ này, tất cả đã nằm trong tay em. Em run giọng:

- Chúa Sãi tên thật là …Nguyễn Phúc Nguyên…

Tiếng vỗ tay đầu tiên là cô chủ nhiệm. Rồi một tràng pháo tay của cả lớp vang lên át cả tiêng cô tuyên bố kết quả:

- Kết quả cuộc thi “Học sinh xuất sắc trong tháng” lần này: em Vành Khuyên được chín điểm đoạt giải nhất!

Em nhìn sang Hạnh Trang, nghĩ rằng sẽ bắt gặp nét mặt buồn của nhỏ ấy và em sẵn sàng nói một câu an ủi. Nhưng không, Hạnh Trang lại nhìn em, và… cười. Một thoáng hồi nhớ đến với em. Trong buổi ôn tập, chính Hạnh Trang đã hỏi em và bí không trả lời được tên thật của Chúa Sãi, Hạnh Trang phải giải đáp. Rõ ràng buổi thi hôm nay, không phải là nhỏ ấy không trả lời được, mà là nhỏ ấy không trả lời. Nhỏ đã nhường vinh dự đoạt giải cho em…

Em nắm tay Hạnh Trang hỏi nhỏ:

- Hạnh Trang… bộ…

Hạnh Trang nắm lại tay em, siết chặt, môi vẫn nở nụ cười:

- Món quà tình bạn của hai đứa mình đấy, Vành Khuyên à…

Xem tiếp chương 5 & 6