Khách Lạ Đêm Khuya - Loại Hoa Đỏ

Tủ sách Tuổi Hoa - 1972

Chương 1 & 2

Chương 3 & 4

Chương 5 & 6

Chương 7 & 8

  Chương 9 & 10

   Chương 11 (hết)

Nguồn: ĐÈN BIỂN sưu tầm và đánh máy.

------------------

Thực hiện eBook: Nguyễn Hữu Minh

MOBI

EPUB

Chương 01

- Bé Thanh ơi ! Bé Thanh à ! Có ai trông thấy bé Thanh đâu không thế ?

Bà Huy đang viết dở lá thư, sực nhớ đến đứa con bé bỏng nhất nhà, và cũng cưng chiều nhất nhà. Bà vội đứng phắt dậy, xô cái bàn viết làm chiếc viết máy lăn xuống đất và một tờ giấy bay tung.

- Bé Thanh ! Chị Tư ơi, có bé dưới bếp không thế ?

Bà Huy bước qua một chiếc ô tô ba bánh, bước qua một con gấu trắng đang nằm lăn cù trên một quyển sách hình, rồi nhảy qua một thằng bé con có bốn chân. Bà vừa tới ngưỡng cửa thì Khải, cậu con lớn, đang mải đọc cuốn truyện trinh thám, ngẩng đầu cao giọng :

- Thưa má, bé Thanh đây ạ !

- Đâu hả ?

- Thưa má, trong gậm tủ này ạ.

Vừa nói, Khải vừa thò tay vào gậm tủ nắm được một chiếc cẳng, rồi loay hoay một lúc, cậu lôi ra một thằng nhỏ hai tuổi : bé Thanh. Bé chẳng hiểu mô tê gì cả, vẫn thản nhiên mút một ngón tay rất ngon lành. Bà Huy bế xốc nó lên, xiết chặt nó vào lòng :

- Thằng chó con này ! Chốc chốc lại biến mất, hư quá đi mất thôi. Phải luôn luôn ở cạnh mẹ, nghe chưa chó con?

Kim Chi từ nãy vẫn hý hoáy làm nốt con tính đố, lúc này mới ngẩng lên :

- Thưa má, sao má không đeo cho bé cái thắt lưng có nhạc mà con đã chế ra cho bé đó ạ ? Khi nghe tiếng leng keng thì biết ngay là bé ở đâu, khỏi nhọc công tìm kiếm.

Lũ con bà Huy cười rộ :

- Chà ! Hay đáo để ! Chị coi bé như con ngựa chắc ?

- Hay chú bán cà rem cây ?

Khải châm biếm :

- Ai cũng biết em là một nhà đại phát minh vậy mà em không chế được món gì hay hơn sao ?

- Ấy, em chỉ chuyên sáng chế các thứ tiện dụng và rẻ tiền đó thôi.

Căn phòng trở lại im lặng một lát. Bỗng nhiên ở đầu kia những tiếng chí choé lại nổi lên :

- Thưa má, anh Tín làm hỏng xe của con ạ ! Sao cứ lấy đồ chơi của em thế ?

- Đồ chơi của anh hỏng mất rồi. Em đi mà chơi với các con gián đi, để xe ô tô đấy cho anh.

- Thưa má, anh ấy gọi những con giáp xác (1) của con là con gián đấy ạ !

Kim Chi sốt ruột :

- Thôi nhờ các bồ một tí đi, để ta làm cho xong bài toán, la lối quá làm người ta bể cái đầu.

- Thì chị vá nó lại có được không ?

- Này Tín, chớ hỗn với chị nhé. Thôi Tín và Nhựt ra ngoài kia chơi đi.

Thấy chẳng nên làm cho chị chúng nó bực mình thêm nữa, một đứa bèn chuồn ra lối cửa trước, còn một đứa thì leo qua cửa sổ nhảy ra ngoài.

Hai đứa đi khỏi rồi, căn phòng trở lại yên tĩnh. Ba Huy hy vọng viết xong được lá thư còn dở và Khải cũng ước mong đọc xong được cuốn truyện trinh thám đang tới chỗ gây cấn. Bỗng nhiên, từ dưới bếp, tiếng của chị Tư vọng lên :

- À, cái con này giỏi nhỉ ! Cút mau ! Cút mau !

- Lại có chuyện gì thế hả ?

Bà Huy vừa nói vừa chạy xuống bếp, nhưng Khải đã mau chân chạy trước. Hai mẹ con đã trông thấy chị Tư đang giơ tay chỉ cái cửa ra cho một con chó. Con vật này đang ngồi nhai nhai với vẻ thoả mãn.

- Thưa bà, miếng thịt con vừa ướp xong, định bỏ vào lò quay, thế mà con vật đáng ghét này cuỗm ngay mất, thế có khổ không ?

Nghe vậy, con vật chẳng có vẻ gì là phật ý, trái lại nó còn chực giơ chân cho bà chủ bắt, có lẽ để tỏ lòng cám ơn bà. Ít khi bà Huy quở mắng các con, nên đối với súc vật bà cũng không muốn nghiêm khắc.

- Rầu quá, bà đáp, nhưng bây giờ chẳng có cách gì khác là để cậu Khải chạy ra tiệm gần đây mua một miếng thịt khác vậy.

- Thưa bà, nhưng con thấy cái cổng vườn nhà ta cứ bỏ ngỏ hoài, thì ai ra vô cũng được cả. Như bữa trước đi chợ về, con thấy một người hành khất vào tận bếp này ngồi, rồi hôm nay đến con chó nhà ai. Nguy hiểm quá !

Rồi chị Tư tiếp với giọng bi thảm :

- Con lo rằng một ngày kia quân trộm cắp sẽ đột nhập vào nhà này chứ chẳng không.

Cái cổng vườn đó là cái cổng mở ra cánh đồng, ra khoảng tự do, nên các con bà Huy hay mở để thoát ra ngoài. Đã bao nhiêu lần, người ta dặn chúng phải gài cổng lại, nhưng vì đứa này cứ ỷ lại vào đứa kia và chúng còn vội vã chạy đi nên quên hết lời dặn.

Trong khi bà Huy vẻ mặt bình tĩnh như một triết gia, đang xếp lá thư viết dở để dành đến mai viết nốt thì thằng Nhựt, mặt mày tái mét, chạy từ ngoài vào hoảng hốt mách :

- Má ơi ! Má ơi ! Con vừa nghe thấy tiếng người nói ở sau các bụi cây ngoài vườn, má ạ !

- Bậy nào ! Kim Chi ngắt lời.

- Thật mà chị !

- Thôi đi cậu, để yên cho chị thử lại mấy con tính, nó còn quan trọng hơn câu chuyện vớ vẩn của cậu vừa rồi.

Thằng nhỏ vội quay lại bà Huy, bà thốt lên :

- Chết, sao trông mặt con tái mét thế kia, con có đau không thế ?

- Thưa má, các tiếng nói đó làm con sợ quá.

Khải nhún vai :

- Con trai lên bảy tuổi rồi, mà run như giẽ thế kia, mắc cỡ quá.

Bà Huy vội trấn an :

- Đừng sợ con ạ, có lẽ là tiếng nói của những người qua đường đó mà.

- Thưa má không ạ, tiếng nói về phía trong này, gần bức tường của biệt thự Bạch Liên kia mà. Con nghe như tiếng bà nào nói một mình, kể lể những điều buồn khổ.

- Điều gì buồn khổ ? Kim Chi háo hức hỏi.

- Em không hiểu hết, nhưng em nghe bà ta nói thế này : “Chúng ta sẽ ra sao đây, ta đang sống trong sự lo âu, lúc nào ta cũng có cảm tưởng là hắn sẽ tìm ra chúng ta. Làm thế nào bây giờ ? Trời ơi ! Làm thế nào bây giờ ?”

- Rồi sao nữa ?

- Rồi em vội chạy về đây.

Khải tiếc rẻ :

- Uổng quá, có lẽ đoạn cuối mới hay ho chứ !

Nhựt kể tiếp :

- Tiếng bà ta vẫn tiếp tục nói và hình như nó từ căn nhà của chị Kim Chi phát ra thì phải.

Kim Chi la :

- Nhà của tôi ! Nhà của tôi ! Ai cả gan dám bước chân vào nhà của tôi ?

Lúc đó chị Tư vừa lên tới kiếm bé Thanh, mỉm cười :

- Thưa cô, việc đó có thể xảy ra dễ lắm nếu cô cứ để ngỏ cổng cô ạ.

Kim Chi không kịp nghe gì hơn nữa. Cô đã đứng phắt dậy, chạy ba chân bốn cẳng ra vườn.

- Chuyện gì vậy hả chị ? Tín vừa ở đâu về tới hỏi, tay thì che che cái túi để không ai thấy nó đã bị rách một miếng to.

Nhựt đi sau vội đáp :

- Chị Kim Chi đang lo có kẻ gian phi đã vào nhà chị đó.

Tín hét to :

- À, nếu là quân trộm thì ta sẽ bắt tại trận ! Chị Kim Chi ơi, đợi em đi lấy khẩu súng đã nhé.

Cô bé tự nghĩ : Khẩu súng nút chai thì ăn nhằm gì ! Vả lại, cô cũng chả cần đến khí giới hay ai giúp đỡ để đẩy lui kẻ nào táo gan dám vào nhà cô. Cô rất tin tưởng như thế, vì từ trước tới giờ, các đối thủ của cô có ai quá 11 tuổi đâu ?

- Nhà của ta ! Ai dám vào nhà của ta ? Cô la lớn.

Tín hoạ theo :

- Kẻ trộm nào đó, đừng hòng thoát khỏi chốn này nhé !

Bốn đứa con ông bà Huy rất nghịch ngợm phá phách nên đồ đạc trong nhà thật khó mà giữ gìn nổi. Nên ông bà đã dành một phòng riêng cho chúng để chứa những kho tàng riêng tư. Nhưng chẳng bao lâu, đồ đạc của chúng tràn ngập đến nỗi bà Huy không thể nào xếp dọn nổi nữa. Vì thế, ông Huy đã thuê thợ cất lên bốn căn nhà lều ngoài vườn, mỗi đứa con một cái để tuỳ nghi sử dụng.

Căn nhà của Khải, cậu con cả, thì được trang bị đầy đủ dụng cụ để duy trì chiếc xe đạp mà cậu quí như vàng. Tín thì bỏ nhà không, nó rất ghét những bức tường, trừ khi nó có thể leo lên trên được, và những khi nó ngồi vắt vẻo trên một cành cây thì nó thấy sung sướng hơn là ngồi trong cái nhà của nó. Nhựt thì thấy thiếu chỗ vì nó sưu tầm được quá nhiều cây cỏ hoa lá bầy la liệt đầy nhà, với những loại giáp xác gắn khắp bốn bức tường. Vậy mà căn nhà của nó vẫn chưa kỳ khôi bằng căn nhà của Kim Chi, chị nó.

Tuy mới mười hai tuổi đầu, cô bé đã chẳng thèm chơi búp bê nữa và cũng chẳng thích những thú vui dành cho con gái. Cô chỉ có một lối tiêu khiển độc nhất. Chi vậy ? Trên tấm cửa vào căn nhà của cô, được gắn một tấm danh thiếp uy nghi với những dòng chữ lớn :

ĐẶNG THỊ KIM CHI

Phát minh bách khoa

CẤM VÔ 

Ai còn cả gan dám vi phạm điều cấm trên ? Nhưng khổ thay ! Chẳng có gì ngăn cản được những kẻ tò mò vì ông Huy đã ra lệnh không được khoá cửa các căn nhà.

Kim Chi đi quanh nhà cô một vòng, mở cửa ra rồi kêu Tín làm nhân chứng :

- Chẳng thấy ma nào cả, thế mà thằng Nhựt dám làm toáy cả lên. Nhưng kỳ thật ! Tuy không thấy gì khác, ta vẫn có cảm tưởng như có ai đã vào đây.

Ai vậy ? Chắc không phải các em cô.

Kim Chi vừa nghĩ ngợi vừa khoác chiếc áo choàng vào người.

Thôi, mặc kệ, cô chẳng phí thời giờ kiểm soát lại đồ đạc xem có mất gì không, vì cô còn bận chế một “trò lạ” để tặng anh cô vào ngày sinh nhật 14 tuổi sắp tới. Một trò lạ, gì thế ? Đó là một hoả tiễn có thể phóng ra những ngôi sao đủ màu sắc, khi chiếc bánh sinh nhật được khệ nệ bưng vào trên chiếc mâm gắn đầy nến chung quanh.

Một cuốn sách cũ tìm thấy trong đáy tủ đã dạy cô cách làm pháo bông.

Kim Chi đã cắt dán một khối lăng trụ để dùng làm vỏ hoả tiễn đựng các ngôi sao ngũ sắc. Biết bao công trình để kiếm đủ các nguyên liệu cần thiết. Nhất là món thuốc nổ, cô bí quá đành phải nhờ đến bác Sáu làm vườn kiếm giúp và dặn bác ta phải giữ tuyệt đối bí mật. Bác Sáu là người nghĩa bộc trong gia đình nên cái gì bác cũng chiều chuộng các cô cậu con ông bà chủ. Nhưng lần này, bác phải hốt hoảng thốt lên :

- Chết, chết, cô sáng chế cái gì ghê gớm vậy ? Ngộ nhỡ nổ tan căn nhà này thì sao ?

- Không đâu, không đâu, bác Sáu ơi ! Có chút xíu thôi mà ! Kiếm hộ em đi bác Sáu !

Khi cầm trong tay cái hộp nhỏ đựng thuốc nổ, Kim Chi cảm thấy mình đã thực thụ gia nhập làng phát minh rồi đó, chớ đâu phải chuyện chơi.

Hôm nay, cô sẽ chế các ngôi sao. Cô tiến tới cái cân, lẩm bẩm một mình :

- Xem nào, ta phải trộn 16 phần tiêu thạch, 8 phần lưu huỳnh, 4 phần thuốc nổ và 2 phần ăng-ti-moan.

Theo đúng lời chỉ dẫn trong sách, cô trộn các thứ trong một cái chậu, chế thêm một ít rượu mạnh và một ít keo.

- Thế này ai chẳng bảo là thứ bột đặc biệt làm bánh ga tô ! Thế mà chị Tư dám cho mình không biết nghệ thuật làm bánh !

Bây giờ, phải trải chất bột hỗn hợp ra bàn, cắt ra thành những miếng vuông rồi rắc lên, không phải là đường cát, mà là bột thuốc nổ để làm ngòi, sau hết mang phơi trong bóng mát.

- Bây giờ, ta phải để những ngôi sao này ở đâu, để chú mặt trời khỏi dòm ngó tới ?

Cô đảo mắt chung quanh thấy một chiếc kệ bỏ không. Đây rồi ! Chỗ phơi lý tưởng nhất. Cô kiễng chân, lấy tay xoa mặt kệ. Bỗng tay cô đụng phải một cái gói để tận sát tường nên không trông thấy, cái gói bị rơi xuống bàn. Cái gì ở đâu ra thế này ? Tặng vật của ai ?

Kim Chi ngạc nhiên mở gói ra xem thì thấy một chiếc hộp bằng da, có hai bánh xe và một sợi dây nối liền.

- Lạ thật ! Ở đâu ra thế này ? Hay là của anh Khải đã cất dấu ở đây để tụi nhỏ khỏi nghịch chớ gì. Nhưng sao anh không nói cho ta biết ? Để ta hỏi anh mới được.

Cô vội chạy tới chỗ anh Khải đang ngồi lau xe hỏi :

- Anh có biết vật gì đây không ?

Khải cầm chiếc máy, lật đi lật lại đáp :

- Không, không phải của anh và anh rất lấy làm ân hận vì nó đẹp quá chừng.

- Máy này để làm gì thế anh ?

- Anh không rõ, để chốc nữa hỏi ba, vì trong nhà này ngoài ba ra thì còn ai có máy này nữa.

- Thật không anh ?

- Điều anh thấy lạ, là tại sao ba lại để nó ở một nơi lộn xộn như nhà em.

- Em càng ngạc nhiên hơn là tại sao ba lại để nó trên một cái kệ, để nó rớt xuống.

- Thế em đã làm nó rớt hả ?

- Vâng.

- Coi chừng nó bị bể rồi đó.

- Em thấy nó chắc chắn lắm. Nó có 2 bánh xe đây này. Hay chúng ta cho nó chạy thử coi.

- Ấy đừng ! Chớ nên táy máy. Em xài những đồ tự em sáng chế ra đủ rồi. Nhưng anh nghĩ em nên khám phá ra một bộ máy gì có thể làm cho con gái khéo chân khéo tay một chút thì tốt hơn.

Một tiếng kèn xe hơi rú lên từ phía cổng.

- Ba đã về !

_____________________________________________________________

(1) Giáp xác : ( giáp : bọc sắt, xác : vỏ ngoài ). Loại côn trùng có vỏ ngoài cứng như cánh cam, bọ dừa v.v…

Chương 02

Trong cái gia đình hạnh phúc này, mỗi buổi chiều ông Huy đi làm về là vui như Tết. Những đứa nhỏ la hét sung sướng như thể ba chúng đi vắng xa mới về.

Khải vội bỏ chiếc xe đạp ở đó, Kim Chi thì trút bỏ áo choàng ra, thằng Tín thì quên cả chiếc túi bị rách bay phất phới như một lá cờ..

Cậu lớn đã mở rộng hai cánh cổng, Tín và Nhựt thì víu vào hai bên thành xe chạy theo vào tận trong nhà.

Lúc này bà Huy cũng đã ra tới nơi, tay dắt bé Thanh. Thằng nhỏ vùng vẫy như muốn thoát ra, miệng kêu :

- Ba ! Ba !

Ông Huy hôn con rồi thủng thẳng đi vào nhà cùng với bầu đàn thê tử theo sau. Ông là kỹ sư tại khu kỹ nghệ Biên Hoà, cách đó độ 5 cây số, ông đã mua cái biệt thự này ở cạnh làng Đại Học Thủ Đức.

Không bao giờ ông tỏ ra nghiêm khắc với con cái. Tuy nhiên, những đứa con đều cố gắng để xứng đáng với lòng tin cẩn và yêu thương của cha mẹ. Chúng được hưởng khá nhiều tự do, nhưng chúng luôn luôn giữ đúng tác phong con nhà có giáo dục.

Về tới nhà rồi mà ông Huy đâu đã được nghỉ ngơi ! Ông vừa ngồi xuống là tụi nhỏ đã bu quanh và đua nhau kể lể tất cả các chuyện vui buồn của chúng trong ngày. Bà Huy không cho phép chúng giấu giếm một tí gì đối với cha mẹ.

Kim Chi đã rửa chân tay sạch sẽ và tiến vào với chiếc máy trên tay.

- Chà ! Chị Kim Chi lại mới sáng chế được cái máy le quá ta ! Nhựt kêu lên với vẻ thán phục.

- Không ! Không phải chị sáng chế được nó đâu, chị thấy nó trên chiếc kệ trong nhà chị đó.

Ông Huy không giấu nổi sự ngạc nhiên :

- Chuyện khó tin ! Ai đã để chiếc máy ghi âm này trong nhà của con thế ?

- Máy gì thưa ba ?

- Máy ghi âm, để thu và phát âm. Đây này, thí dụ ba đọc cho nó một bức thư, hay hát lên một bài, thì nó ghi lấy rồi phát ra đúng bức thư hay bài hát đó như một đĩa hát vậy. Nhưng ở đây chiếc đĩa được thay thế bằng cuốn băng bằng nhựa có thấm chất điện tử và cuộn chung quanh hai bánh xe.

Ông mở chiếc máy ra và tiếp tục giải thích :

- Đây, các con thấy cái đầu điện tử này gọi là đầu hỗn hợp, có thể ghi âm, phát âm và xoá âm. Khác với đĩa hát, băng điện tử dùng đi dùng lại được rất nhiều lần.

- Trời ơi ! Ngộ quá ! Kim Chi năn nỉ, ba cho chạy để chúng con nghe thử đi ba.

- Được rồi, mai ba sẽ tìm cách khám phá ra sự bí mật này và tìm ra chủ nhân chiếc máy. Bây giờ ba hãy cho các con xem thử nó chạy ra sao nhé.

- Thưa ba, ta sẽ nghe thấy tiếng nói ạ ? Nhựt hỏi.

- Có lẽ. Coi này, ba cho máy chạy đây.

Những đứa trẻ hồi hộp theo dõi các tác động của ông bố. Bánh xe bắt đầu quay. Tiếng nói xúc động của một thiếu phụ phát ra :

“Cham Nóp, chú có chắc rằng không phải hắn ta ? Chú cũng rõ hắn đang theo dõi, tìm kiếm chúng ta. Tôi đang sống trong nỗi lo âu. Nếu hắn vô đơn thưa nhà chức trách thì thật nguy cho mình. Khi cảnh sát đến khám nhà, làm sao ta có thể từ chối không mở cửa ? Bây giờ sẽ giấu con nhỏ ở đâu ? Giao nó cho ai ? Nếu chúng ta không ở gần nó, chắc hắn sẽ bắt nó một cách dễ dàng…”

Thằng Nhựt mặt tái mét kêu lên :

- Tiếng nói… tiếng nói ngoài vườn ban nãy ! Em sợ quá ! Em sợ quá !

Nó vừa la vừa chạy tới ôm lấy bà Huy, ông Huy vội tắt máy đi. Nét mặt mọi người đều có vẻ ngạc nhiên lo lắng. Riêng thằng Tín nói một cách vui vẻ :

- Chuyện gì vậy ? Chuyện gì kỳ quá vậy ?

- Tiếng nói của bà ta quả có vẻ sợ sệt, Kim Chi lẩm bẩm, em cũng thấy xúc động quá.

- Anh cũng vậy, Khải đáp. Chuyện này không phải là một hài kịch, nghe nó thực quá.

Ông Huy tỏ vẻ đồng ý với hai con, nhưng để trấn an mọi người và để thằng Nhựt đỡ sợ hãi, ông nói với giọng bình thản :

- Nhựt này, con cũng biết người ta đóng kịch thế nào chứ ? Có lẽ đây người ta ghi một cảnh nào đó trong vở kịch. Một người khách quen đã bỏ quên chiếc máy ghi âm này ở nhà ta và Kim Chi, tính hay nhặt nhạnh đã lượm cái gói này và mang xuống nhà của nó mà không rõ trong gói đựng gì.

Kim Chi mỉm cười đồng loã : câu giải thích trên chỉ để yên lòng mấy đứa nhỏ, nhưng ông bố thừa biết Khải và Kim Chi không thỏa mãn. Có một sự bí mật cần phải khám phá ra. Bí mật gì ?

Ông Huy không muốn mọi người thấy sự lo ngại của ông. Tại sao một người lạ mặt lại lẻn vào vườn và cất giấu chiếc máy đắt giá đó trong căn nhà của Kim Chi ? Với mục đích gì ?

Ông bèn dặn vợ con :

- Thôi từ nay má và các con phải để ý, đừng để cổng ngỏ. Vườn nhà ta rộng, có nhiều bụi cây lại thêm bốn căn nhà lều của các con, ai muốn ẩn nấp ở đó dễ lắm.

- Em và chị Tư vẫn luôn luôn để ý, bà Huy đáp, nhưng mỗi khi em vắng nhà hay chị Tư bận trong bếp là tụi trẻ lại lấy chìa khoá mở cổng rồi bỏ luôn ở đó.

- Ba không cấm các con ra ngoài, nhưng từ giờ mỗi khi đi đâu các con phải kêu người ra đóng cửa nghe chưa ?

Các con đều dạ dạ.

Tối đến, chị Tư xong công việc thì về nhà mình. Như mọi ngày, bà Huy sai Kim Chi ra khoá cổng lại.

- Thưa má, con ra khoá cổng ngay bây giờ ạ.

Cô cầm chìa khoá ở tay đi ra. Nhưng trước hết cô rẽ vào căn nhà của cô vì ban nãy vội quá chưa kịp thu xếp và cô không biết số phận những ngôi sao của cô bây giờ ra sao. Riêng căn nhà của cô là có điện, vì vào dịp sinh nhật của cô, cô đã xin được ba má cho ráp một ngọn đèn và một cái cắm điện. Ý kiến ấy thật là tuyệt diệu, vì cô có thể làm việc cả khi trời tối.

Lúc nãy, những ngôi sao mới chỉ là những miếng vuông hãy còn ướt nhẽo. Kim Chi vừa xếp chúng, vừa mơ tưởng đến muôn nghìn tia lửa, những trận mưa sao sắp tới.

Vừa đi vừa nghĩ miên man, cô trở lên phòng và bắt đầu thay áo. Bỗng một vật gì rơi trúng chân cô. Nhìn xuống, cô nhận ra là chiếc chìa khoá cổng. Chết chưa ! Cô đã quên chưa khoá cổng.

- Thôi, bây giờ ta chẳng mất công trở xuống làm gì, cô lẩm bẩm một mình. Từ mai ta sẽ nhớ.

Rồi cô lên giường nằm ngủ. Bỗng nhiên, vào khoảng quá nửa đêm, một ánh sáng le lói bên cửa sổ làm cô tỉnh giấc. Nếu là ánh sáng trăng thì quả là chị Hằng đã thiếu sót, sao chị không có một cái nón đèn để che bớt ánh sáng của chị ? Nhưng không phải là ánh trăng mà là một ánh đèn.

Kim Chi rất ngạc nhiên, vội trở dậy lần bước ra cửa sổ nhìn xuống. Có phải cô mơ hay không ? Qua cành lá, cô thấy căn nhà của cô đang thắp đèn sáng trưng. Bỗng cô thấy một bóng người đang lảng vảng dưới các lùm cây. Có lẽ là chủ nhân chiếc máy ghi âm, tới đây để định lấy lại chiếc máy mang về chăng ?

Kim Chi cười thầm nghĩ đến sự “nhỡ tàu” của người khách lạ đêm khuya. “Đáng kiếp cho hắn, sao hắn dám vào nhà ta ?” Nhưng cô bỗng thấy chột dạ, vì một bóng người cao lớn vừa hiện ra trên một lối đi ngay dưới cửa sổ. Hoảng sợ, cô vội vàng chạy vào, nhảy lên giường vùi đầu vào đống chăn tưởng muốn ngộp thở.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời tràn ngập căn phòng làm cô quên mất chuyện ban đêm. Cô cho rằng mình đã trải qua một cơn ác mộng. Cô định bụng không kể lại cho một ai nghe hết, vì nếu bọn con trai mà biết chúng sẽ chế giễu thì cô chịu làm sao nổi ?

Tuy nhiên, câu chuyện chiếc máy ghi âm vẫn làm cô bứt rứt. Cô tin chắc thế nào ba cô cũng sẽ khám phá ra sự thật, nhưng việc này không nên để chậm quá, vì hình như ba cô phải đi công tác trong vài ngày nữa thì phải.

Xem tiếp chương 3 & 4