Buổi chiều xuống thật chậm, ánh nắng sắp tắt hẳn ở cuối chân trời. Lúc đó, Vinh cũng đã cùng con Lu về tới quận An Trung. Cuộc theo dõi ban sáng diễn tiến hết sức tốt đẹp và bây giờ là chặng đường cuối cùng. Phía trước, bọn bí mật vẫn còn đang dẫn giải "chú Bảy" trong khi đàng sau Vinh vẫn luôn theo sát.- Chắc sào huyệt của chúng ở trong quận này- Vinh nghĩ thầm như vậy mà lòng hồi hộp pha lẫn lo lắng... Thời gian trôi qua thật mau, và vào khoảng mười lăm phút sau, Vinh thấy bọn người bí mật dẫn "chú Bảy giả" vào ...nhà thương điên!
Không thể ngờ được Vinh kêu lên một tiếng nho nhỏ biểu lộ sự ngạc nhiên. Như thế này thì từ bấy lâu nay, cái cơ quan từ thiện tư nhân mang nhãn hiệu nhà thương điên chỉ là sào huyệt bọn bất lương. Bây giờ nó đã hiểu được phần nào lý do tại sao "chú Bảy giả" lại giả điên để vào trong đó, sự hiện diện của Ba Bốp với chức vụ Y Tá Trưởng và cái chết của chú Bảy nữa. Những chuyện lạ lùng từ trước đến nay phải chăng bắt nguồn từ sự thanh toán nội bộ của bọn bí mật? Điều đó Vinh không rõ và cũng không để ý. Nó đang cần suy nghĩ và quyết định thật gấp phương pháp hành động để tìm những bằng cớ xác đáng buộc tội bọn bất lương . Báo cho ông Nam biết rồi đem cảnh sát đến chăng? Cách này an toàn và chắc chắn nhưng kết quả lại chưa chắc như ý muốn nếu bọn gian kịp thời phi tang những bằng chứng. Lại nữa, chính Vinh bây giờ cũng không biết bọn bí mật ấy là tổ chức gì nữa. Một đảng cướp, buôn lậu hay hoạt động chính trị? Tính tò mò hiếu thắng và sự bí ẩn của ngôi nhà thương đã đem lại cho Vinh một quyết định sau cùng thật táo bạo: nó sẽ lẻn vào nhà thưong điên để lục soát tìm cho được câu giải đáp các thắc mắc từ trước đến nay; khi đã nắm được mọi bằng cớ thì sẽ báo cho ông Nam cũng không muộn.
Và Vinh thực hiện ngay ý định của mình. Nó vòng ra phía sau nhà thương điên định leo tường vào trong- Nhưng còn con Lu?- Vinh chợt nhớ ra điều đó, nếu để nó ở ngoài chắc không ổn. Sau một phút suy nghĩ nó lấy giấy bút viết vội vài chữ:
"Quân mến, tao đã thành công và sẽ trở về trong nửa tiếng đồng hồ nữa."
Sau đó, Vinh buộc mảnh giấy vào cổ con Lu, dặn dò:
- Lu, về nhà đi càng sớm càng tốt.
Con chó khôn ngoan ve vẩy đuôi như biểu lộ sự hiểu ý rồi đi ra đường về. Nó nhún người qua tường để vào. Bây giờ vì đã hơn 6 giờ 30 phút, các nhân viên nhà thương điên đã ra về gần hết, chỉ còn vài người y tá trực và ông gác-dan nên là một cơ hội rất tốt. Vinh hạ chân xuống sân thật êm và đưa mắt quan sát chung quanh. Tứ bề đều vắng lặng; một sự vắng vẻ, yên tĩnh ngột ngạt. Vinh chạy nhanh ra sân về phía văn phòng Giám Đốc của ông Hoàng. Nó đẩy cửa bước vào nhưng cửa đã được khoá chặt. Vinh lắc thử mấy cái nữa nhưng cũng vô ích. Nó đành men theo hành lang...
- Á, chết tôi!
Tiếng kêu thất thanh vang dội trong buổi chiều yên lặng. Vinh điếng hồn không biết chuyện gì xảy ra. Bọn bí mật giết "chú Bảy giả" chăng? Không có câu trả lời nào thoả đáng thì tiếng la hét ồn ào lại chợt vang lên. Lần này thì Vinh biết rõ là tiếng của nhiều người chứ không phải một. Phảng phất, tiếng la: "Mổ bụng nó.. giết chết bọn chúng.." cùng những tiếng cười cao vút, ghê rợn làm Vinh càng sợ, tưởng như mình đang lọt vào thế giới của ma quỷ. Nhưng dù sao, nó vẫn còn nghe được tiếng chân người dồn dập chạy về chỗ phát ra tiếng la hét và sắp qua chỗ hành lang Vinh đang đứng. Nó bối rối, chạy đại vào một phòng bệnh gần đó đóng cửa lại...
- Ở với mấy thằng điên mệt quá, thỉnh thoảng lại la hét ầm ĩ...
Câu nói của người đi phía ngoài hành lang làm Vinh suýt bật cười. Thì ra những tiếng la lúc nãy là những tiếng của những người điên trong nhà thương cũng đủ làm Vinh sợ hãi một phen. Nó chờ đợi mấy phút, nghe ngóng thấy mọi việc có lẽ đã êm mới đẩy cửa bưóc ra, tiếp tục nhắm hướng phòng xác đi tới. Lần này thì êm xuôi và lúc ghé mắt qua khe cửa phòng xác thì Vinh thấy ..."chú Bảy giả" đang bị trói chặt vào một cái ghế, miệng có nhét giẻ.
- A! Vinh reo lên nho nhỏ và tự hỏi có nên giải thoát dùm "chú Bảy giả" hay không? Có lẽ không vì nó còn nhớ rõ cuộc chạy trốn sáng nay và nếu không có con Lu chắc giờ này xác Vinh đã bị vùi sâu trong vùng rừng già U Linh hiểm độc. Dầu sao, tìm được "chú Bảy giả" cũng là một thành công nhưng đã vào đây thì làm cho xong. Vinh nghĩ thế nên lại lẻn lên phòng trực để dò xét. Tiếng người nói chuyện vọng ra:
- Tôi nghĩ rằng chúng ta cần thảo kế hoạch rời khỏi nơi đây gấp. Những vụ lộn xộn vừa rồi có thể làm cảnh sát nghi ngờ.
- Tôi rất đồng ý nhưng có lẽ cũng phải 2, 3 ngày nữa mới đi được vì còn kẹt món hàng hôm nọ chưa chuyển kịp.
Người vừa trả lời có giọng nói rất quen. Vinh ngờ ngợ một chút và nhận ra chính là giọng ông Hoàng. Nó phấn khởi lắng nghe tiếp...
- Kỳ này hàng về có nhiều không? Tôi mới về đây hôm nay nên không được rành lắm.
- Gần 10 ký lô ma túy và hơn 3 ký lô bạch phiến.
Câu trả lời của ông Hoàng làm Vinh choáng người. Ba ký lô bạch phiến, gần mười ký lô ma tuý khác! Chắc đây phải là một tổ chức hết sức qui mô và rộng lớn. Tiếng ông Hoàng chợt nhỏ dần:
- Bây giờ anh có thể xuống hầm xem món hàng được, sáng mai hãy chở đi.
Vinh biết ông Hoàng và người nọ sắp ra nên vội vã núp vào một phòng gần đó. Lúc này, nó thấy hồi hộp lạ thường vì biết mình sắp bước vào khúc quanh cuối cùng. Tiếng mở cửa rồi chân người đi ra ngoài. Vinh do dự rồi cũng theo ra. Dưới bóng tối mờ ảo của buổi hoàng hôn trên vùng cao nguyên giá lạnh, bóng ông Hoàng và người nọ đang lặng lẽ đi về hướng phòng đựng thuốc men. Tiếng mở cửa lách cách vang lên và ông Hoàng bấm nhẹ một cái nút trên trường, cái nút mà ai không biết cũng sẽ tưởng là công-tắc để bật đèn. Chỉ vài giây sau, một nắp hầm bí mật mở ra ở cuối phòng, bóng ông Hoàng và tên đồng loã mất hút ở đó. Vinh toát mồ hôi, thầm phục sự bố trí các cơ quan của bọn buôn lậu. Nếu không được may mắn chứng kiến cảnh này chắc Vinh có lục soát hàng nửa ngày cũng không tìm ra căn hầm. Nghĩ thầm bấy nhiêu khám phá cũng đã đủ. Vinh bèn hướng bờ tường lúc vào, định trốn khỏi đây tức khắc. Cái hành lang lúc này như dài vô tận. Vinh sắp đi hết thì...
- Thằng nhỏ kia, đi đâu đó?
Nghe tiếng quát, Vinh giật nẩy mình nhưng bình tĩnh ngay được. Nó quay phắt lại thì thấy phía sau là một người mặc đồng phục y tá. Biết đó chỉ là một tên trong tổ chức buôn lậu mang nhãn hiệu y tá giả mạo, Vinh tìm kế hoãn binh:
- Chú tôi là ông Nam, Cảnh Sát Trưởng ở vùng này có sai tôi tìm ông Hoàng, Giám Đốc bệnh viện để trao lại một lá thơ.
Nghe nói tới ông Nam, người y tá có vẻ hơi sợ, dịu giọng đi một chút:
- Đâu? Thơ đâu?
Vinh tỉnh bơ giả bộ lục túi áo và trong lúc bất ngờ, nó lao tới, lấy vai xô mạnh người y tá. Bị trúng đòn vì quá bất ngờ, hắn té ngửa thì Vinh đã chạy vụt ra ngoài.
- Bắt lấy nó...
Tiếng kêu vang dội thúc giục Vinh chạy nhanh hơn. Nhưng sao hôm may, Trời không giúp người ngay nên chạy được một chút, Vinh mới biết mình bị lạc lối. Tiếng chuông điện báo động vang lên khắp nơi và tiếng người chạy dồn dập. Vinh sợ hãi núp vào một góc tối và mong bóng tối sẽ là một đồng loã đắc lực nhất giúp nó thoát kỳ này. Nhưng cũng chỉ nửa phút sau, đèn điện được bật lên làm tiêu tan nốt hy vọng cuối cùng. Nếu đứng đây mãi thì cũng bị bắt mà các lối ra vào chắc cũng đều bị chặn. Vinh biết được điều đó và nó chỉ còn một cách cuối cùng: Vinh sẽ tới phòng nhốt người điên, tìm cách cho họ làm loạn để thừa lúc lộn xộn thoát ra ngoài. Phòng người điên ngay gần đó và chỉ mấy bước là tới nơi. Nó vừa giơ tay định mở cửa thì chợt thấy gáy mình tê dại đi, đầu óc choáng váng và Vinh từ từ gục xuống.
Bấy giờ là 7 giờ thiếu 10 phút.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong khi Quân nóng lòng đợi bạn. Vinh hẹn nửa tiếng sẽ về trong khi bây giờ đã gần 8 giờ tối. Nó băn khoăn lo lắng và linh cảm thấy một điều gì không may đã xảy ra. Hiện giờ chỉ có một nhân chứng duy nhất biết Vinh đã đi đâu là con Lu, nhưng con chó làm sao nói được tiếng người . Quân hết ra lại vào nhưng vẫn không thấy Vinh trở lại. Nó giở mảnh giấy buộc ở cổ con Lu đọc lại nhiều lần và lờ mờ đoán được rằng Vinh đã tìm thấy tông tích bọn bí mật và mạo hiểm làm điều gì đó nên bảo con Lu về trước cho đỡ vướng chân tay. Và bây giờ có lẽ Vinh đã gặp nạn và không chừng là lọt vào tay bọn bí mật nữa. Quân bối rối hết sức vì nếu Vinh bị bắt thì việc rắc rối không phải nhỏ nhưng trong hoàn cảnh này, nó chỉ còn biết đợi chờ chứ không có cách nào khác...
Chuông đồng hồ đánh 8 giờ 30. Quân sốt ruột quá, dắt con Lu sang nhà bà chủ trọ hỏi thăm thì được biết Vinh chưa hề về nhà từ sáng đến giờ. Nó càng lúc càng hoảng hốt và đành bám víu lấy tia hy vọng mong manh còn sót lại:
- Lu à, dẫn ta đi tìm thằng Vinh mau, Vinh, hiểu không?
Con Lu ve vẩy đuôi rồi chạy ra đường cái. Quân tay cầm xích chạy theo và nhận ra đây là lối ra ngoại ô thành phố. Lúc đầu nó tưởng con Lu lạc lối hoặc không hiểu ý nhưng Quân phấn khởi ngay khi thấy con Lu dừng lại ở gần nhà thương điên. Nó cúi xuống hỏi:
- Vinh đến đây à?
Con Lu ve vẩy đuôi và sủa nhỏ mấy tiếng. Quân hiểu ý con chó và bắt đầu suy luận. Có lẽ Vinh đã đến đây thật vì nếu không, chắc chắn con Lu sẽ không dừng lại ở đây. Hơn nữa từ trước đến nay nhà thương điên vẫn là nơi đáng nghi ngờ với bao chuyện lạ kỳ: từ vụ "chú Bảy giả" giả điên để trà trộn dò xét trong nhà thương đến việc Ba Bốp làm Y Tá trưởng. Như vậy có thể nhà thương điên là cơ sở của bọn buôn lậu và hiện giờ Vinh đã bị bắt trong đó chăng?
Đang mải suy nghĩ, một cơn gió lạnh từ khu nghĩa địa hoang tàn thổi tạt ngang làm Quân rùng mình trở về thực tế. Nó suy nghĩ rồi dẫn con Lu đi vòng quanh nhà thương điên mong tìm được một bằng cớ cụ thể chắc chắn hơn về tông tích của Vinh. Trời bây giờ đã tối hẳn mà soi đèn pin để tìm vết tích thì thật là công việc mò kim đáy bể. Nhưng còn may mắn là Quân có một phụ tá rất đắc lực trong việc này là con Lu.
Hơn 15 phút sau, mười lăm phút sống trong sự hồi hộp, tối tăm mà chỉ một tiếng động nhỏ hay chiếc lá rơi cũng đủ làm Quân giật mình muốn đứng tim. Con Lu chợt rít lên những tiếng mừng rỡ rồi sủa lên để báo hiệu cho chủ. Quân bật đèn pin và nhìn thấy ..chiếc ba-lô quen thuộc của Vinh bỏ ở một góc khá kín đáo. Nó lặng người trong sự sung sướng, còn con Lu thì nhảy chồm lên, lấy hai chân trước cào lên vách tường như muốn vào trong. Muốn chắc chắn hơn, Quân cúi xuống lục soát trong ba-lô . Quả đây là ba-lô của Vinh với những vật dụng như địa bàn, bản đồ rừng U Linh v.v.. Lúc nầy Quân đã có đủ bằng cớ để kết luận Vinh hiện đang bị giam giữ trong nhà thương điên. Nhưng chỉ biết không thôi thì chưa đủ. Bây giờ còn phải hành động để cứu Vinh nữa. Phút chốc, Quân muốn leo tường để vào nhưng nó biết việc đó liều lĩnh qua. Vả chăng, cái gương về sự liều lĩnh của Vinh còn trước mắt, và sự liều lĩnh quá mức thường đem lại thất bại hơn là thành công. Hơn nữa, Quân biết mình là người cuối cùng biết rõ vụ này mà nếu nó bị bắt luôn thì chắc chắn đôi bạn sẽ chết mà không ai có thể cứu được. Hay hơn cả là nói lại với ba mình xem ông định liệu ra sao. Quân nhủ thầm như thế và chạy nhanh về nhà.
Một lát sau, Quân đã ngồi trước mặt ông Nam để kể lại mọi chuyện. Lúc Quân dứt lời thì căn phòng hoàn toàn chìm trong sự yên lặng. Ông Nam suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ba nghĩ rằng những bằng cớ của con đưa ra đã tạm đủ để kết luận Vinh hiện bị bọn bí mật mà cơ sở chính là ngôi nhà thương điên bắt giữ. Nhưng vấn đề nan giải là làm sao để cứu Vinh. Ba định ra tay ngay tối nay nhưng hiện bây giờ chưa có kế hoạch nào hết.
- Thưa ba, con nghĩ chỉ cần đem cảnh sát tới tóm trọn ổ bọn chúng là sẽ cứu được Vinh...
- Quân, mọi việc không giản dị như con tưởng. Nếu quả thật nhà thương điên là cơ sở của một bọn người hoạt động phi pháp ở vùng này từ 4,5 năm nay thì đó phải là một tổ chức rất qui mô và rộng lớn. Bọn chúng phải có những đường hầm bí mật và biết đâu Vinh sẽ trở thành con tin để chúng mặc cả với cảnh sát?
Ngừng một chút, ông Nam tiếp:
- Hơn nữa, hiện giờ chính ba cũng không có bằng cớ về bọn ở nhà thương điên buôn lậu...
- Thưa ba, đó là bọn buôn lậu?
- Phải, ba đặt giả thuyết như vậy vì từ trước đến nay, vẫn có những báo cáo mật cho biết dường như có bọn buôn lậu ma túy ở vùng này, từ Lào sang Việt Nam qua ngã rừng U Linh. Vì vậy ba muốn lôi bọn chúng ra toà với tất cả bằng cớ về tội buôn lậu mặc dù việc tìm ra căn hầm chứa ma túy của bọn chúng không phải là dễ.
Quân cúi đầu suy nghĩ nhưng không tìm ra cách nào ổn thoả. Những giây phút nặng nề trôi qua rồi ông Nam chợt lên tiếng
- Ba có một cách này rất hay nhưng cần ở con sự tháo vát và gan dạ mới mong thành công.
- Thưa ba, cách nào ạ?
- Bây giờ con hãy giả điên.
- Giả điên ?... Quân lập lại giọng ngạc nhiên.
- Phải. Sau đó một nhân viên của ba sẽ đưa con vào nhà thương dưới lốt một đứa bé mất trí. Lúc vào được rồi, con sẽ lợi dụng để tìm tung tích của Vinh và bằng cớ buộc tội bọn gian. Trong khi đó, ba sẽ mang cảnh sát bao vây ở ngoài, đề phòng mọi rủi ro có thể xảy ra.
- Thưa ba, bao giờ mới bắt đầu ạ?
- Khoảng 10 giờ 30 tối nay. Bây giờ còn khoảng một tiếng nữa, ba sẽ liên lạc gấp với Ty Công Chánh để lấy sơ đồ kiến trúc của nhà thương điên, nghiên cứu địa thế ngôi nhà đó.
Và đúng 10 giờ 30 đêm đó, giờ định mạng. Lúc vùng cao nguyên đã ngủ yên với làn gió lạnh và sự yên tĩnh thì tại nhà thương điên, chuông điện vang lên từng hồi dài. Người gác dan ra mở cổng thì thấy một người đàn ông dẫn theo một đứa bé, đầu tóc rối bù coi không rõ mặt. Ông ta nói giọng hoảng hốt:
- Thằng cháu tôi lại vừa nổi cơn điên một cách bất ngờ. Ông làm ơn cho tôi gửi nó ở đây chữa trị.
Người gác-dan cau mày khó chịu pha lẫn sự ngờ vực. Chữa trị gì mà mãi đêm tối hơn 10 giờ 30 mới đưa lại? Suy nghĩ một chút, người gác dan tìm cách thoái thác:
- Tôi không có thẩm quyền nhận bệnh nhân. Ông nên đợi tới sáng mai, gặp Bác Sĩ Giám Đốc hoặc ông Y Tá Trưởng giải quyết.
Người đàn ông cố nài nỉ:
- Nhưng ông cứ nhận giúp dùm tôi. Đây là một hội từ thiện chữa miễn phí thì đâu có chuyện từ chối bệnh nhân, nhất là một đứa bé.
Người gác-dan hơi bực mình nói lớn:
- Nhưng tôi không muốn rắc rối. Đã bảo không được là không được.
- Ông cứ nhận giùm tôi. Sáng mai tôi hứa sẽ trở lại gặp Bác Sĩ Giám Đốc sau.
- Tôi đã nói là không được!
Người đàn ông lạ im lặng một chút rồi đột nhiên cũng nổi nóng:
- A, cái nhà thương này lạ. Nếu không cho cháu tôi vào, tôi sẽ gọi cảnh sát tới phân xử.
Nghe nói tới cảnh sát, người gác-dan dịu giọng, cố gắng giải thích:
- Cảnh sát đâu ăn nhằm tới chuyện này. Ông thông cảm dùm hoàn cảnh của tôi...
- Tôi nhất định gọi cảnh sát.
Nói xong, người đàn ông lạ nắm tay đứa bé, xăm xăm bỏ đi. Người gác-dan thấy ông ta định làm dữ thật thì cũng hơi sợ nên đành miễn cưỡng gọi lại:
- Thôi được . Ông để cháu nó ở đây nhưng nhớ là sáng mai ông trở lại kẻo tôi bị la rầy.
Người đàn ông lạ gật đầu, nói mấy câu cám ơn rồi biến vào đêm tối. Người gác-dan lẩm bẩm:
- Không chừng hai chú cháu nó cùng điên cả. Rút cục chỉ có mình là thiệt. Nhận thằng nhỏ chỉ thêm rắc rối.
Nói xong, ông ta dẫn đứa bé vào một phòng bệnh còn trống, đẩy nó vào và đóng cửa lại. Đêm nay không có trăng và ánh sáng vàng của bóng đèn 40 watt quá mù mờ làm người gác-dan không nhận ra khuôn mặt đứa bé. Đó là một điều may mắn vì chúng ta có thể đoán trước được thằng nhỏ đó chính là Quân. Đêm nay sẽ là nước cờ cuối cùng, quyết định sự thành bại.
Nhưng sự vui mừng của Quân không được lâu vì một việc hết sức bất ngờ xảy đến. Đó là người gác-dan đã khoá trái cửa lại. Tiếng lách cách của ổ khoá gây cho Quân sự bối rối và lo sợ. Nó vào đây để dọ thám mà lại bị nhốt kín trong phòng thì còn làm gì được nữa chứ? Quân chạy tới, đẩy cửa thì quả thật đã bị khoá. Nó không ngờ mình lại lâm vào một hoàn cảnh kỳ cục và lạ đời như thế này. Phòng chỉ có một cái cửa sổ nhưng cũng có những song sắt to tướng như một nhà tù. Quân đứng dựa lưng vào tường, lòng tràn đây thất vọng. Bây giờ chỉ Tề Thiên Đại Thánh có phép độn thổ mới mong ra khỏi nơi này chứ còn Quân thì đành đầu hàng. Nhưng cũng lúc tuyệt vọng ấy, Quân chợt nhớ tới Vinh. Chắc giờ này Vinh đang chờ đợi được giải thoát trong tình trạng tuyệt vọng như Quân mong ra khỏi nơi này vậy. Không, không thể được. Mình phải ra khỏi đây bằng mọi cách... Quân lẩm bẩm như vậy và đưa mắt nhìn chung quanh một lần nữa. Bốn bức tường vẫn đứng sừng sững trước mặt, cánh cửa đã đóng chặt không lối thoát, nhưng Quân chợt nghĩ ra một kế hoạch thần diệu, nó la lên nho nhỏ:
- Mình độn thổ không được thì sẽ "đằng vân" để ra khỏi đây.
"Đằng vân"! Phải, Quân đã tìm ra một lối thoát. Nó còn nhớ rõ sơ đồ ở Ty Công Chánh, khoảng giữa trần và mái nhà của ngôi nhà thương điên thông suốt với nhau. Bình thường, nơi này để thợ điện leo lên mắc quạt trần, dây điện v.v...nhưng lúc này sẽ giúp Quân hoàn thành sứ mạng. Nó trèo lên cửa sổ, đẩy nắp đậy và leo lên. Sự ngột ngạt và khó chịu vì thiếu không khí bị lòng hy vọng của Quân lấn át đi. Nó cúi rạp người, bò sát để tìm lối thông với phòng khác. Sau một hồi dò tìm, Quân tìm ra lối vào một phòng khác. Nó dở nắp đậy, theo lối cửa sổ leo xuống. Chân vừa chạm đất thì tai Quân cũng nghe tiếng người kêu ú ớ ở gần đó. Quân giật mình, tưởng như tiếng kêu gọi của các oan hồn trong nhà thương vọng về. Nhưng không, vì lúc đó mắt Quân đã quen với bóng tối và nó thấy lờ mờ một người đang bị trói ở cái ghế đặt sát góc phòng.
- Vinh!
Tiếng kêu mừng rỡ của Quân thoát ra cùng lúc với ánh đèn pin trên tay vừa bật lên. Phải, người bị trói chính là Vinh. Lúc này trên nét buồn rầu lo lắng của Vinh đã hé nở một nụ cười sung sướng. Sau một chút mừng rỡ, Quân sực nhớ vội nhảy lại cởi trói cho bạn. Vinh nói nhanh:
- Mình trốn khỏi đây gấp...
- Chưa được ! Tao còn nhiệm vụ tìm cho ra các bằng cớ buộc tội bọn bí mật này nữa.
Vinh đáp nhỏ:
- Không cần nữa, tao đã biết chỗ căn hầm bí mật đang cất giữ gần 10 ký lô ma túy và hơn 3 ký lô bạch phiến.
Quân gật đầu, lấy chiếc máy vô tuyến nhỏ, gọi cho ông Nam báo cáo đã thành công mỹ mãn. Chỉ 10 giây sau, mấy chiếc Jeep của Cảnh Sát được bố trí sẵn ở gần đó đã ập lại, chặn tất cả lối ra vào. Đèn pha bật sáng khu nhà thương điên như ban ngày. Ông Nam bước vào, ra lệnh bắt giữ tất cả mọi người có mặt trong nhà thương: có ba người Y Tá trực và một người gác-dan.
- Nhân danh pháp luật, chúng tôi bắt các ông...
- Về tội gì? Chúng tôi vô tội - một người Y Tá phản kháng nhưng lúc ấy, một giọng trẻ con đã nổi lên đỡ lời:
- Tội buôn lậu.
Đó chính là giọng của Vinh. Ông Nam nói tiếp:
- Bây giờ các ông có thể cởi bỏ lớp áo y tá của một cơ quan từ thiện để mang bản chất của những tên buôn lậu.
- Nhưng bằng cớ đâu? Ông đừng vu khống cho chúng tôi.
Vinh lên tiếng một lần nữa:
- Gần 10 ký lô ma túy và hơn 3 ký lô bạch phiến được cất dấu bí mật ở phòng đụng thuốc men và dụng cụ y khoa đủ bằng cớ cho các ông ra toà lãnh án.
Và ba phút sau, nhờ sự hướng dẫn của Vinh, tang vật được đưa ra. Cảnh sát bắt cả "chú Bảy giả" đang bị trói trong phòng xác nữa. Tiếng còng sắt sập lại và tất cả bị dẫn đi. Vinh lên tiếng:
- Thưa bác, thế còn ông Hoàng và các tên khác không có mặt ở đây thì sao ạ?
- Tất cả đều bị bắt cách đây khoảng nửa tiếng đồng hồ. Mới đầu họ đều phản kháng, nhất là ông Hoàng, tên chúa trùm của tổ chức buôn lậu. Nhưng bác có quyền bắt giữ người không cần phép biện lý miễn là đừng giam giữ quá 24 tiếng mà không trưng bằng cớ. Vì vậy giờ này, trọn nhóm gồm mười hai tên đều bị bắt để chờ ngày ra toà.
Vinh nói giọng mừng rỡ:
- Thưa bác, cũng may là cảnh sát bắt được kịp thời chứ để vài ngày nữa thì bọn chúng sẽ bỏ cơ sở ở đây vì biết sắp bại lộ.
Ông Nam gật đầu, mỉm cười hài lòng. Mọi việc đều xong xuôi một cách êm đẹp. Ngay đêm sau, ông sẽ báo cáo về trung ương để phăng nối phần còn lại của tổ chức buôn lậu. Đây có lẽ là một trong những thành công lớn nhất trong đời làm cảnh sát của ông...
Chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng. Vinh siết tay bạn trong niềm sung sướng và nói nhỏ:
- Ngày mai trời lại sáng!
Dưới ánh đèn mờ, ấm cúng của chiếc đèn chụp, mọi người quây quần thật đông đủ, đặc biệt là có cả Đại Úy Phùng- ba của Vinh vừa từ mặt trận trở về. Con Lu cũng nằm duỗi dài ở gầm ghế, vểnh tai như nghe ngóng. Hôm nay, ông Nam hứa sẽ kể lại tật cả câu chuyện về bọn buôn lậu vì cho đến khi bắt được trọn ổ, vẫn còn nhiều uẩn khúc mà đôi bạn không hiểu lý do. Mọi người yên lặng lắng nghe tiếng ông Nam:
- Câu chuyện bắt đầu cách đây khoảng 5 năm. Thời ấy, có một hội từ thiện tư nhân, lấy cớ rằng khí hậu ở đây mát mẻ, thích hợp vời người bệnh nên mở một nhà thương điên miễn phí để coi sóc và chữa trị cho người nghèo. Thật ra, đó chỉ là một bức bình phong hoa mỹ che đậy những việc làm bất lương bên trong vì nhà thương điên chính là cơ sở chuyển hàng lậu như nha phiến, vàng y từ Lào sang Việt Nam qua ngã rừng U Linh. Công việc đó được che đậy thật khéo léo nên mặc dầu nhiều lần được tin ở vùng này có một bọn buôn lậu mà cảnh sát vẫn thất bại... Cách đây hai tháng, nhờ một chuyện nhỏ xảy ra và đó cũng là đầu mối của tất cả sự bí ẩn. Chú Bảy, một tên có địa vị khá cao trong tổ chức, phụ trách tải bạch phiến và vàng y từ Lào về. Khi qua rừng U Linh, hắn đã làm phản và hạ sát đồng bọn, dấu số bạch phiến làm của riêng. Việc đó về sau bị bại lộ nên tổ chức ra lệnh hạ sát chú Bảy. Biết được chuyện đó nhưng khó lòng trốn thoát, chú Bảy đã liên lạc với một người anh song sinh với mình là Nam Dao, đó chính là chú Bảy giả về sau này.
Vào đêm Năm Dao tới quận An Trung thì vừa lúc Ba Bốp được lệnh bỏ thuốc độc vào cốc nước của chú Bảy, nhưng chú Bảy biết được nên lén đổ đi. Thay vào đó, chú Bảy uống một loại thuốc đặc biệt của mình, loại thuốc làm con người ta chết trong vòng 12 tiếng rồi sống lại. Mục đích của việc này là chú Bảy định đánh lừa đồng bọn để chúng tưởng mình đã chết, vứt xác ra ngoài rừng, thì khi sống lại, chú Bảy sẽ thừa cơ trốn đi, cùng Nam Dao vào rùng U Linh lấy số bạch phiến còn dấu ở vùng đồi Arsenic.
- Kế hoạch thật tinh vi- Quân buột miệng khen.
Ông Nam gật đầu:
- Điều đó đúng nhưng mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên. Vì một lý do nào đó, chất thuốc độc chú Bảy uống vào không hoàn toàn công hiệu nên sau khi chết được 12 tiếng, chú Bảy sống dậy thì hoá ra điên cuồng, chạy vào rừng U Linh. Sự việc sau này thì con và Vinh cũng đã biết được một phần. Đó là chú Bảy đã chết khi vào nhà thương điên vì chính chất độc của mình. Khi Nam Dao tới thì em hắn đã chết. Hắn tức giận bày mưu giả làm chú Bảy sống dậy để trà trộn mong tìm ra thủ phạm vì hắn tưởng em mình đã chết vì bị đồng bọn thanh toán. Kết quả là Năm Dao tìm thấy tờ giấy đề chữ ARSENIC, chỉ rõ nơi dấu bạch phiến và tưởng Ba Bốp là thủ phạm nên đốt nhà Ba Bốp để trả thù rồi trốn vào rừng U Linh lấy số bạch phiến.
Tới đây ông Nam ngừng lại một chút rồi chậm rãi kể tiếp:
- Đến đây, mọi việc đều đúng như ý Năm Dao và hắn sẽ thành công nếu không có chuyện xác chết chú Bảy do chính hắn chôn ở khu nghĩa địa được tìm thấy. Xui cho Năm Dao hơn nữa là vào sáng hôm sau cháu Vinh vào rừng U Linh, bọn buôn lậu ở nhà thương điên cũng vào đó và bắt được Năm Dao. Nhân cơ hội này, cháu Vinh mới khám phá ra sào huyệt bọn buôn lậu chẳng phải nơi nào xa lạ mà chính là ngôi nhà thương điên. Và sau đó, nhờ con Lu tìm được chiếc ba-lô và kế hoạch giải cứu đã thành công mỹ mãn. À, cần nói thêm là nhờ vụ này, cơ quan cảnh sát đã tóm thêm được một số tên nữa dính líu tới tổ chức buôn lậu bạch phiến ở thủ đô nhờ lời khai của những tên bị bắt.
Giờ đây, mọi thắc mắc đều được giải đáp, Vinh lẩm bẩm:
- Thì ra mọi chuyện lạ lùng xảy ra đều có nguyên nhân, những nguyên nhân thật giản dị nhưng nếu không biết thì lại trở nên rắc rối ghê gớm. Từ việc Năm Dao rình rập ở nhà thương điên, đến việc đốt nhà Ba Bốp hay vụ có tới hai chú Bảy và người chết đội mồ sống đậy, tất cả đều có liên quan chặt chẽ với nhau và diễn tiến hợp lý vô cùng.
Ông Nam thì kết luận:
- Chiếc áo không làm nên thầy tu, cái huy chưong nào cũng có hai mặt: mặt phải và mặt trái. Hai câu danh ngôn đó thật đúng với trường hợp này. Có ai ngờ một cơ quan từ thiện lập ra nhà thương điên, săn sóc miễn phí cho người nghèo lại chính là sào huyệt bọn buôn lậu, lợi dụng các xe chở dụng cụ y khoa, thuốc men để mang ma túy, bạch phiến, vàng y v.v..
Mẹ của Quân từ nãy vẫn yên lặng, bỗng lên tiếng:
- Thôi, xin mời tất cả mọi người sang phòng ăn, hôm nay là sinh nhật của cháu Quân vừa đứng 16 tuổi.
Mọi người vui vẻ đứng dậy. Vinh không quên gọi con Lu đi theo. Nó nói:
- Hôm nay sẽ là một ngày không bao giờ quên được. Tao sẽ thưởng cho con Lu một miếng bánh vì nó cũng có công lớn trong việc tóm bọn buôn lậu.
Quân trêu bạn:
- Tao tưởng bữa này mày sẽ ăn nhiều lắm chứ đâu có chia bớt cho con Lu được.
- Sao vậy? - Vinh ngạc nhiên.
- Để bù lại buổi chiều nhịn đói trong nhà thương điên hôm bị bắt chứ còn sao nữa?...
Mọi người phá lên cười, tiếng cười vang dội tạo thành một bầu không khí vui vẻ hơn bao giờ hết. Ngoài bầu trời đen thẳm, ánh trăng rằm huyền ảo và một vì sao mới ló dạng như để làm qua sinh nhật cho Quân tối nay.
Viết xong ngày 30-4-1973
Thanh Châu