NGƯỜI ĐÀN BÀ TRU TRĂNG
thuannghia | 29 March, 2009 04:09
1.
Cửa phòng tiếp khách của chi nhánh công ty dược phẩm Ratiopham không đóng, nên tôi cứ vậy bước vào. Gã Frank ngồi trên ghế sa-lon đang úp cả thân phì nộn, ôm lọt thỏm một người đàn bà vào lòng. Bàn tay như chuối mắn của gã ngập hút đâu đó trong cái cạp quần của người đàn bà kia. Chuyện chướng mắt của cái gã trưởng phòng kinh doanh này đối với tôi không có gì lạ. Bởi đó là chuyện thường ngày của gã. Gã mập như một súc mỡ bầy nhầy, cái đì bụng lõng bõng sệ xuống như diều của một con gà xù. Nhìn cái bụng nung núc ấy, thì ai cũng biết cái của quí của gã teo nhếch lại như trái ớt hiểm, hoặc may lắm thì cũng như cái cuống khô quắt queo tòng teng cắm vào quả bí treo trên giàn chờ ngày thu hoạch. Hạng người này chưa vào cuộc đã hổn hà hổn hển, chẳng nên cơm cháo gì. Bởi vậy gã mới sinh tật táy máy. Gã thỏa mãn sinh lý bằng đôi bàn tay chuối mắn của gã.
Thấy tôi bước vào gã nhe răng ra cười hê hê. Người đàn bà hoảng hốt vừa lách ra sự kìm kẹp của cái bụng bầy nhầy của gã, lật đật đang định kéo sửa lại áo quần xộc xệch, ngước lên nhìn tôi. Bốn mắt vừa chạm nhau, một mãnh lực vô hình nào đó chợt òa về định vị cô ta và tôi trong một tư thế không thay đổi. Tình trạng đó kéo dài có thể gần cả phút. Cho đến khi gã Frank lên tiếng mới thôi. Nhờ vậy cô ta bừng tỉnh và laị tiếp tục cái công việc khắc phục tình trạng hở hang do bàn tay của gã Frank vừa khua khoắng. Tôi cũng trấn tĩnh lại cơn sốc của mình. Rồi từ từ tiến tới bắt tay cô ta giới thiệu tên họ. Gã Frank vừa cười hê hê vừa nói với cô ta, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra:
- Thưa bà, đây là người phụ trách chất lượng sản phẩm của chúng tôi. Phần của chúng ta đã kết thúc, phần còn lại do ông này sẽ tiếp tục bàn bạc với bà. Xin chào bà- Nói xong gã quay sang tôi hóm hỉnh- Bà đây là một phụ nữ rất dễ chịu, hy vọng công việc sẽ được giải quyết trong một bầu không khí vui vẻ.
2.
Hằng nằm ngả ngớn bên tôi. Hình như sau cơn mưa móc cuồng nhiệt, cô ta như trẻ lại rất nhiều so với cái độ tuổi sồn sồn của cô. Đôi mắt lẳng lơ như thể chưa đi qua hết cơn đắm đuối mà cô ta cứ ư ử như cún con nhớ mẹ khi bị tách đàn. Hằng hỏi:
- Sao lúc chiều anh nhìn em như bị hút hồn vậy, em hấp dẫn lắm phải không ?
Tôi uể oải trả lời:
- À, lúc đó là tại bởi anh không ngờ, người đàn bà mà cái gã bị thịt đó khua khoắng lại là một phụ nữ Á-châu.
- A ha..anh nên biết là em tốt nghiệp ở Nga về mà, ba cái chuyện ấy nhằm nhò gì. Cô ta cười khanh khách- Thế anh có muốn biết vì sao em nhìn anh trân trân không
- Tại sao vậy?
- Vì trông anh hoang dại như một con sói rừng ấy, nhìn là muốn ngay
- Rồi lúc nào em cũng nhanh như ăn gỏi vậy à? tôi lơ đãng hỏi
- Công việc mà anh, thời buổi này không như vậy, làm sao mà giải quyết nhanh được. Mà với em mấy cái chuyện này đâu có quan trọng gì. Miễn sao đạt mục đích là được. Anh không biết, chứ cơ quan em là cơ quan hợp tác với nước ngoài, em mà không dùng chiêu này, thì sao mà giữ được vị trí như bây giờ. Đã bị bọn con gái 7X, 8X hất chân ra đứng đường từ lâu rồi.
- Thế chồng em không ghen à!
- A ha ha..Cái lão đụt nhà em ấy à, lão ghen chứ, nhưng em hất tay vài chiêu nhẹ là lão xẹp như một con gián.
- Chiêu gì mà ghê thế- tôi tò mò hỏi còn cô ta thì nằm vật ra giường cười một cách man rợ
- A ..ha ha...cứ thấy lão bắt đầu lên cơn ghen, là em kéo lão lên giường em tẩn. Ngày nào cũng vài ba bận, lão không chịu, em cũng bắt phải làm. Làm cho vài ngày, mặt lão dài như cái ống bơm, vai rũ như gà mắc mưa. Hơi sức đâu nữa mà ghen.
- Em cao thủ thật, khâm phục..nghe cái tên Minh Hằng nghe có vẻ đoan trang ra phết, thế mà em cứ như Võ Tắc Thiên ấy nhỉ?
- Sao lại so sánh em với cái bà lăng loàn ấy. Nói cho mà biết nhé, ở Hà nội, em là người phụ nữ thanh lịch đấy. Bạn bè em toàn là những người nổi tiếng, nhất là trong giới văn nghệ sĩ, ai cũng biết em cả. Và ai cũng muốn chơi thân với em. Em còn có một tập thơ mới xuất bản nữa kia. Người ta còn đánh giá là hiện tượng Thi ca của phái nữ nữa ấy chứ.
- Chắc em lại dùng tuyệt chiêu như vừa rồi chứ gì. Tôi nghi ngờ hỏi
- Không đâu, là thực tài đó chứ. Thơ của em có khối các Nhà thơ, Nhà nghiên cứu khen đầy cả mặt báo, và có mấy trang Blogs còn tấn phong em là Nữ Hoàng thơ đồng quê đấy.
- Em cũng có chơi Blog à- Tôi ngao ngán hỏi
Vừa nghe đến từ Blog, Hằng đang nằm ôm tôi, tự nhiên bật dậy như một cái lò xo. Đôi mắt không còn lờ đờ dâm đãng như lúc trước nữa, mà long lên như mắt một con chồn hoang. Hằng hối hả lôi cái laptop ra khỏi va ly và bắt đầu khởi động. Kể từ lúc đó cô ta coi như không có tôi bên cạnh nữa. Vẻ mặt đăm chiêu rất hệ trọng, Đôi mắt sắc như dao, liếc qua liếc lại xoi mói trên màn hình. Thỉnh thoảng tôi thấy Hằng nghiến răng trèo trẹo, rồi đôi khi hưng hức cười. Ánh mắt có khi thì chìm trũng xuống, khi thì vằn lên u ám đầy tử khí. Cô ta bấm chuột tanh tách, gõ máy như chảo chớp, Vừa lướt hết trang này đến trang khác, lúc thì gằn lên gầm gừ trong cổ họng, lúc thì ngửa cổ hăng hắc, bọt mép xì ra hai bên khóe miệng đục nhờ trông rất ghê rợn.
Tôi thảng thốt trân trân ngồi nhìn Hằng trước máy tính, tôi không thể ngờ rằng người đàn bà hiền thục đoan trang trong bữa tiệc chiêu đãi hồi chiều, cái cô gái hừng hực phồn nẫm hú hự trên giường lúc tối, bây giờ lại man rợ như một con sói giữa rừng hoang. Một tay Hằng vừa dở lật cuốn sổ có ghi dày đặc các đường link, các con số IP. Một tay vừa nhích chuột. Rồi bất thình lình cúi gằm vào màn hình, người run lên bần bật, không biết là vì đắc chí hay là vì giận dữ.
Từ kinh ngạc đến tò mò, tự nhiên tôi lại rất có hứng thú tìm hiểu Hằng, tìm hiểu cái thế giới trên màn hình nhỏ nhoi của Hằng, không biết ở đó có cái ma lực gì mà có thể cuốn hút đến vậy. Có thể biến Hằng từ một người đàn bà tú hụ phồn thực, trở thành một sinh vật cuồng dại đến man rợ như vậy. Có lẽ nào cái gọi là Blog lại có hấp lực như một vầng trăng treo giữa truông ngàn heo hút, và Hằng là con sói cuồng hoang đang ngửa cổ cất tiếng tru dài ớn rợn như muốn lay động gọi gào về tiền kiếp của nó .
Nhất định tôi phải theo Hằng, để tìm hiểu cái thế giới nội tâm đã làm cho Cô ta chuyển màu như một con thằn lằn đá vậy. Biết đâu trong việc tìm hiểu này, tôi lại phát sinh ra một ý tưởng mới, có hiệu quả cao trong việc điều trị bệnh tâm thần phân liệt, dạng đa nhân cách...
3
Tôi đánh thức Hằng dậy. Cô uể oải vươn vai, đôi mắt đục nhờ ráo hoảnh phờ phạc như vừa trải qua một cuộc chinh chiến đầy áp lực của chết chóc. Tôi đã pha sẵn cà phê cho Hằng và nhỏ nhẹ:
- Đã hơi muộn rồi, em thao tác vệ sinh nhanh nhanh một chút, sáng nay có cuộc hẹn với bên phòng khách hàng đấy.
Và cũng thật bất ngờ, từ cái trạng thái ươn ỏng như mất hết sức lực ấy, Hằng đột nhiên linh hoạt hẳn lên. Như thể một Vampire bước ra khỏi thế giới mạng nhện, gác chuông và động dơi.. để đi vào thế giới thường ngày của nhân loại. Với chiếc váy màu trắng ngà, bó chặt lấy cái thân thể đến thời tụ phước, phô bày ra đường nét nần nẫn, dù không có những đường cong uốn lượn mỹ miều của thời con gái, nhưng cũng rất đậm đà sung túc gợi cảm của cái thời chính nẫu như mệnh phụ. Hằng đã hoàn toàn đổi lốt. Cái ánh mắt hoang bạo long lên sòng sọc khi ngồi trước máy tính cũng biến mất. Bây giờ cô đã thành một nữ công chức khả ái. Cách thức Hằng từ tốn bỏ viên đường vào ly cà phê, bàn tay nhẹ nhàng thong thả, cầm cái thìa nhỏ khuấy đều, và đưa lên nhấp một cách khoan thai. Khó có thể nào tưởng tượng nổi, chính đôi bàn tay ấy đêm hôm qua, bấm, luớt, gõ, on, out, check, load.. lia lịa, thoan thoát còn hơn cả nghệ sĩ dương cầm Lang-Lang biểu diễn nhạc Jass trên piano. Khó có thể nào tin được đôi mắt trầm mặc kia, tối hôm qua vằn cứa lên một cách cuồng dại trước những trang Blog trên máy tính. Tôi đăm đăm nhìn Hằng, như bị cuốn hút vào một thế giới âm u bí hiểm đầy ma lực, vượt khỏi giới hạn số phận một con người.
Tan cuộc họp với phòng khách hàng. Gã Frank đi đến bên Hằng, vỗ bàn tay chuối mắn của hắn lên vai Hằng và nói:
- Hy vọng rằng đêm hôm qua bà có được một đêm thật mãn nguyện trong khách sạn của công ty chúng tôi. Đồng nghiệp của chúng tôi chắc không làm bà thất vọng chứ.
Tôi đứng bên cạnh nhìn những ngón tay của gã ngọ nguậy như những đốt cá mực trên vai của Hằng mà rùng mình. Tôi cũng đã từng tốn không ít thời gian, tìm hiểu về cái đặc điểm biến thái của những gã mập bệu khi không có khả năng hành sự trên giường. Cơ thể huyền diệu sẽ chuyển cơ quan rung cảm tình dục đến những cơ quan xúc giác khác. Và đôi bàn tay sẽ trở thành công cụ thay thế. Trong những trường hợp này sự tiếp xúc bằng tay với cơ thể của đối phương, cũng gây được hưng phấn để kích thích tuyến hóc môn khoái cảm. Chính cái điều này cũng lý giải được cho những trường hợp biến thái khác như thoả mãn việc hiếp dâm bằng mắt, hay là lý giải cho cái việc thời thượng như bây giờ trong quán karaoke, là "hát mà mỏi cả tay" . Sự tìm hiểu này của tôi đã từng giúp được một luật sư, bào chữa cho một anh bạn đồng nghiệp phạm tội táy máy "quấy rối tình dục".
Tôi cứ đinh ninh nghĩ rằng Hằng sẽ để yên bàn tay của gã trên vai mình, và có thể sẽ ưỡn ẹo, rùng mình tiếp nhận cái cảm xúc ma quái của những ngón tay mập bum búp như con mực ống của hắn. Nhưng không,Hằng nhã nhặn cầm lấy bàn tay của gã, nhẹ nhàng đưa ra khỏi vai mình và nói:
- Thưa ngài Frank, rất cảm ơn ngài đã cử đến cho tôi một trợ thủ thật hoàn hảo. Hotel của công ty ngài là một trong những Hotel rất có ấn tượng mà tôi đã ở lại. Đêm qua tôi có được một buổi tối thật êm đềm và ngoạn mục, tôi lấy làm rất cảm kích vì lòng tốt của ngài.
Lại một lần nữa Hằng đưa đến cho tôi bất ngờ mới. Tôi không ngờ Hằng lại có một cử chỉ thanh lịch và chừng mực như vậy. Câu nói vừa như thể đoan trang, lịch sự, chính chuyên, vừa tàng trữ một nội lực dâm dật, buông thả vô chừng vô độ. Khiếp thật. Người đàn bà này quả thật không đơn giản. Những gam màu biến sắc như tắc kè trong cách giao tiếp của cô thật phong phú và cũng không kém phần hấp dẫn.
4
Tôi phải tiếp cận Hằng để khám phá một cốt cách tâm lý mà tôi chưa bao giờ gặp, có thể nói là tôi chưa bao giờ nghĩ đến, chưa bao giờ tưởng rằng trên thế gian này lại có những hạng người mà ở trong chính họ, tồn tại cùng một lúc nhiều cá tính đối lập như vậy. Vì thế, đáng lý ra tôi đã phải quay về thành phố tôi đang ở cách chỗ này gần cả 500 cây số rồi, nhưng tôi lại rất dễ dàng nhận lời mời của Hằng, ở lại cùng cô ấy một đêm nữa.
Tôi đưa Hằng đi tham quan thành phố hải cảng lớn vào loại bậc nhất châu Âu này, giới thiệu với Hằng những danh lam du lịch của thành phố. Hằng tỏ ra là một con người lịch lãm, thông tuệ. Cô có một sự hiểu biết khá sâu sắc về văn hóa của châu Âu. Khi đưa Hằng vào tham quan nhà bảo tàng của khu phố cổ St. Pauli. Hằng tỏ ra rất quan tâm đến di vật là cái đầu lâu thật của gã cướp biển Bismark, người sáng lập nên hải cảng này. Hằng lặng nhìn cái đầu lâu của gã cướp biển, được bảo quản trong hòm kính. Rồi lẩm bẩm như nói với chính mình về một thứ triết lý sống nào đó mà tôi không thể nào hiểu nổi.
Kết thúc bữa ăn tối trong một nhà hàng thịt nướng Brazin, chúng tôi trở về khách sạn. Khi Hằng trút bỏ cái váy đầm màu trắng ngà, mặc lên bộ đồ ngủ bằng xoa bóng. Thì cũng như cô đã trút bỏ cái lốt thanh lịch của hồi chiều. Và cô lại như thể bắt đầu một thân phận mới. Tôi không mấy hứng thú với trò hì hụp ngụp lặn trong xác thịt lõa lồ. Nhưng tôi thật sự muốn chứng kiến cái cá tính giống nòi hừng hực phàm khát rửng mỡ của cô...
Chuông nhà thờ vừa điểm 12 giờ đêm, Hằng lại bật dậy như cái lò xo. Cái sắc thái dâm lõa trên thân thể của cô cũng tự nhiên tan biến như một phép mầu. Cô lại trở lại trạng thái sói hoang như đêm hôm qua, trước màn hình của cái laptop. Lại thoăn thoắt, lại bấm, lại gõ, lại gầm gừ, lại hăng hắc...
Tôi rón rén đến sau lưng Hằng, khi cô vừa cho vào máy một cái đĩa disket. Và nét mặt có vẻ đắc thắng, thỏa mãn lắm. Tôi đặt tay lên vai Hằng và hỏi:
- Em vừa cho cái đĩa gì vào máy mà có vẻ sung sướng thế- Hằng hất tay tôi ra khỏi vai, cáu kỉnh nói.
- Là cái đĩa phần mềm cài đặt hệ thống thiết lập ID ảo, mà ông hỏi làm gì thế?
Mặc dầu tôi hơi ngường ngượng với cách đổi ngôi xưng hô của Hằng. Nhưng tôi cũng cũng không bất ngờ lắm. Vì tôi biết bây giờ Hằng đã chuyển đến một cảnh giới khác trong cá tính của cô rồi. Tôi giả bộ ngây thơ nói.
- Thì thấy em sử dụng computer sành điệu quá nên hỏi vậy thôi, vì cái khoản này anh dốt lắm. ID ảo là cái gì vậy em?
- À là thông số xác định mã lưu thông hoà mạng của máy mình ấy mà.
- Có nghĩa là sao?
- Thì như kiểu xuất trình chứng minh thư của máy khi nhập mạng vậy.
- Có nghĩa là khi em thiết lập ID ảo, rồi nhập mạng là dùng chứng minh thư giả à ?
- Thì thế chứ sao, cái đầu của ông không đến nỗi tệ nhỉ !
- Nhưng em làm thế để làm gì, có việc gì quan trọng hay sao mà em phải nhập mạng với số ID ảo vậy?
Mắt Hằng vuốt lên nhìn tôi với một đường sắc như dao cạo, môi trề ra đầy sự mai mỉa
- Sao ông ngu thế, cần quái gì vì có việc quan trọng mới phải làm- Nói đến đó tự nhiên mắt Hằng đỏ ngầu lên, giọng nói rin rít qua kẻ răng - Con bà nó, dám chơi với bà à. Bà mà không ra tay thì thôi, chứ bà mà ra tay, thì có trời mà biết được bà là ai. Cho chúng mày xâu xé lẫn nhau, mới biết thế nào là lễ độ. Dám không khen bài thơ của bà mới viết à. Dám coi bà là đồ rác rưởi à, dám ca tụng thơ của cái con khốn nạn ấy à. Thơ của nó thì khác đéo gì rau muống đâu mà khen, thơ của bà mới là Thơ hiện đại đó các bố ạ, các bố có mắt cũng như mù thôi. Thế thì cho các bố biết thế nào là cái con Minh Hằng này nhé. Bà sẽ cho các bố loạn lên mà cắn xé, chà đạp lẫn nhau, thì bà mới hả dạ được...
Hằng rin rít hằn học thốt lên một tràng, tôi biết cô ta đã nhập cốt, nên lẳng lặng bỏ về giường, mặc cho cô ta quần đảo với mấy cái Blog của cô ấy..
Hôm sau Hằng bay về Hà nội, không quen nhắc đi nhắc lại lời hẹn ước sẽ giới thiệu tôi với một số đại gia, một vài nhân sĩ, và các văn nghệ sĩ của đất Hà thành, nếu tôi có dịp về thủ đô công tác.
Còn tôi cứ nghĩ về Hằng, về một thế giới nội tâm đa nhân cách. Tôi tìm đọc các tài liệu có liên quan đến bệnh vĩ cuồng, đến bệnh tâm thần phân liệt có nguyên nhân từ lòng đố kỵ. Khi đọc trong một tài liệu nghiên cứu về bệnh này trong thời trung cổ, tôi bắt gặp một số đoạn viết về hiện tượng mộng du, về người sói, về Vampire. Khi thấy tài liệu mô tả về người sói, họ có đặt một giả thuyết cho rằng người sói có thể là hậu duệ còn sót lại của Bộ tộc Hồ ly chín đuôi. Một bộ tộc anh em tồn tại song song với loài người từ thời thượng cổ. Họ mô tả tính cách của người sói giống hệt như hình ảnh của Hằng trước màn hình của máy tính. Bất chợt tôi nghĩ rằng có thể Hằng là loại người này chăng. Hay là trong quá trình sinh trưởng, cơ thể Hằng có thể chịu một áp lực gì đó, nên có sự đột biến gen. Và cái gen đó là gen của người sói. Nghĩ đến đó tôi rùng mình ớn lạnh. Nhưng lại càng thêm tò mò, muốn tiếp cận với Hằng lâu hơn nữa để thẩm định lại ước đoán của mình.
Tôi nhấc bấm điện thoại cầm tay gọi cho gã Frank:
- Hey ! Frank, cuối tuần này tao muốn đi Hà nội. Mày bảo bọn thư ký đặt cho tao một vé khứ hồi nhé. Và nhớ là tao không thích đi hãng Lufthansa đâu. Nếu được đi Vietnam Airline thì tốt
- OK, keine Problem, mein Freund!- gã mập trả lời.
5
Hằng đã hẹn chắc chắn sẽ đón tôi ở sân bay Nội Bài. Nhưng tôi đợi mãi vẫn không thấy cô ta đến đón. Nóng ruột và sợ có ách tắc giao thông, nên tôi chủ động gọi điện thoại cho cô ta. Tiếng Hằng nồng nhiệt từ đầu dây kia đáp lại:
- Ối giời ơi, em không kịp báo cho anh hay là hôm nay em phải dự buổi lễ tiếp tân của Đại sứ Nga, chiêu đãi các cựu sinh viên du học ở Nga về, nhân dịp kỷ niệm ngày sinh của nhà thơ Puskin. Trong đó có Thứ trưởng Bộ văn hóa cũng tới dự, nên Em không thể đón anh được rồi. Anh cứ gọi tăc xi về Hà nội trước. Nhớ ở khách sạn nào thì báo cho em hay nhé
Tôi đón tác xi về Hà nội, và thuê phòng trong một khách sạn ở đường Bưởi.
Hôm sau tôi lại gọi điện thoại cho Hằng. Cô ta lại nói là đang đi dự tiệc với một tiến sĩ ngôn ngữ học, đang định phỏng vấn cô, để viết một chuyên khảo về hiện tượng văn học đặc sắc mới lạ qua thơ của cô.
Hôm sau nữa thì cô lại nói rất bận vì phải đưa một Họa sĩ danh tiếng từ Nha trang ra, đi tham quan chùa Yên tử. Cô nói Hoạ Sĩ ấy chỉ muốn cô làm hướng dẫn viên thôi, vì trong giới văn nghệ sĩ Hà Nội chì có cô là am tường về giáo lý Phật giáo nhất.
Và hôm sau nữa thì đi dự hội thảo của HVHNT, bàn về chương trình Thơ văn trong ngày kỷ niệm 1000 năm Thăng Long. Rồi phải đưa đón một Nữ Thi sĩ nổi tiếng nhưng không tiện đi lại đến làm một chương trình truyền hình về Người Đương Đại. Rồi một nhạc sĩ lão thành mời cô đi ăn tối, nên cô không tiện từ chối. Nói tóm lại là chương trình của cô kín mít dày đặc, hầu hết là giao tiếp với những nhân vật nỗi tiếng trong giới Văn nghệ sĩ.
Thoạt đầu thì tôi tưởng thật, nhưng sau đó thấy mỗi lần nhắc đến việc gặp gỡ một nhân vật danh tiếng nào đó thì giọng nói của cô hồ hởi, trong veo rất mãn nguyện.
À ha.. Cô ta là một cán bộ quản trị hành chính của một đơn vị kinh tế, sao tất cả mọi cuộc giao tiếp của cô chỉ là những nhà hoạt động văn hóa.
Liên tưởng đến cái hôm cô hằn học chửi thề một cách rất chợ búa trên laptop, tôi nghĩ chắc những cuộc giao tiếp này cũng giống như cái IP ảo của cô, giống như những tác phẩm đã xuất bản của cô, mà cô đã mất hàng tháng trời, o bế gài bẫy mới ép được một người có danh tiếng viết lời bạt.
Hằng không biết rằng tôi về đợt này là vì muốn khám phá nguyên nhân cái căn bệnh đa nhân cách của cô. Mà trong đó nhân cách phân liệt theo hướng vĩ cuồng, và cái cá tính đố kỵ theo truyền thống của sói đã hòa lẫn quấn quyện vào trong máu thịt của cô. Làm cho cô trở thành lơ lửng như một lưỡi hái tử thần treo trên các entry của dân cư mạng trong các diễn đàn văn hóa.
Có thể không chỉ mình tôi biết điều này, mà sẽ có rất nhiều người xung quanh cô cũng nhận ra điều này. Vì chắc chắn với hai căn bệnh đối lập đó quyện hòa trong một con người, thì những người nổi tiếng sẽ bị cô săn đón, o bế để cô có thể nương nhờ ánh sáng của họ mà le lói phát loé lên trong cộng đồng. Mặt khác những người đã từng để cho cô nương theo danh tiếng, cũng đã từng là nạn nhân của lòng đố kỵ. Cô cần danh vọng của họ, nhưng lại ghen ghét với thành quả của họ. Chính điều đó đã làm cho cô trở thành lươn lẹo, đổi sắc như tắc kè, và hung hiểm vô cùng. Muốn tồn tại trong tình trạng đó mà mình không bị tổn thương danh vọng đã mất công "đánh chiếm" về, cô phải bất chấp thủ đoạn, để đánh gục tất cả những đối tượng làm lung lay cái tòa lâu đài danh vọng bằng cát ấy. Lâu đài mà cô nương tựa tâm linh vào đó càng mỏng manh bao nhiêu, thì thủ đoạn của cô càng da dạng và càng tinh vi bấy nhiêu. Với caí cá tính đó hèn chi với hàng chục cái Nick giả, cô đã đánh cho tơi tả tất cả các diễn đàn mà cô tham gia. Người ta né tránh cô, kinh sợ trước những thủ đoạn nham hiểm và tinh vi của cô. Nhưng không có một ai dám đụng chạm đến cô. Vì sợ những đòn độc cửa cô sẽ giáng lên mình. Ngay những người có danh vọng, mà bấy lâu cô nương tựa, cũng bị cô đe dọa, bị cô tấn công sau lưng. Họ biết nhưng không dám trực tiếp chỉ trích. Vì họ sợ cái mảnh sành chai lỳ của cô đụng vỡ. Họ thiệt chứ cô có gì đâu mà thiệt. Vậy là trước mặt cô họ chấp nhận cô như chấp nhận một cái mụt nhọt mà mình phải có. Chính điều đó lại càng củng cố tôn tạo cái tính vĩ cuồng của cô lên cao.
Sau khi lại bị Hằng từ chối gặp mặt vào tối thứ bảy, với lý do cô phải tiếp đón một phái đoàn văn hóa của Belorusia đến thăm. Tôi mỉm cười vui vẻ nói, không sao, vì tối đó tôi cũng phải bận gặp mặt với Bộ trưởng Bộ Y-tế để bàn về vấn đề hợp tác nghiên cứu một công trình khoa học. Nói xong tôi tắt máy luôn, không để tín hiệu liên lạc nữa.
Trả lời Hằng xong tôi rời khách sạn và ra quán cà phê đối diện ngồi nhâm nhi. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, tôi thấy Hằng lao xe đến khách sạn, trong bộ đồ dạ tiệc sặc sỡ, hớt ha hớt hải vào phòng tiếp tân. Hồi lâu tôi thấy Hằng trở ra dớn dác tìm quanh, mặt cô rười rượi như cái bánh đa nhúng nước, y hệt như vừa đánh mất một điều gì to tát lắm...
6
Lần đó tôi không gặp Hằng, vì hôm sau tôi đã lên máy bay rời Hà nội.
Một thời gian sau đó rất lâu, lâu lắm ...
Khi không còn có cơ hội để tiếp xúc tìm hiểu về thân phận của Hằng, tôi bắt đầu mày mò tìm vào thế giới mà Hằng đã từng chìm đắm mê muội ở trong đó. Đầu tiên chỉ vì tò mò, tôi mở trang Blog ra đọc. Tôi bất chợt nhận ra đó có một thế giới khác tồn tại ngoài đời thường. Tôi lập một Blog và trở thành một Bloger. Và từ đó tôi chẳng khác gì Hằng của ngày xưa. Khi kết thúc một ngày làm việc căng thẳng, tôi lại hòa mình vào cái thế giới huyễn hoặc hư thực của Blog..
Ở đó tôi có quyền hóa thành ảo để né tránh những ý tưởng không phù hợp với chính kiến của mình, những thái độ chống đối lại mình. Ở đó tôi sẽ hóa thành thật để tiếp nhận những lời khen ngợi, những lời tâng bốc đánh bóng lẫn nhau. Từ những lời chúc tụng xã giao bình thường, Tôi đã bắt đầu hình thành thói quen chỉ tiếp nhận những lời khen, những comment đẹp, và chỉ tìm cơ hội để khen lấy lòng người khác.. Tôi đánh đổi lời khen của mình, để nhận về những lời khen.
Quen dần với thói quen đó, và ngày nào cũng hồ hởi mở Blog ra để nghiến ngấu những lời ca tụng. Tôi không còn biết thơ tôi viết có cảm xúc hay không. Không còn biết tôi đã viết những chuyện trời ơi đất hỡi gì. Nhưng ngày nào tôi cũng được khen. Nếu có ai đó, có một góp ý không phải là khen ngợi, thì tôi cho rằng đó là một kẻ phá hoại bầu không khí yên lành của Blog. Tôi sừng sộ, rôi trương cái gai bản ngã lởm chởm của mình ra để lao vào cuộc tranh luận, tôi tìm mọi cách kéo níu đồng minh để dành lấy chiến thắng, bảo vệ những lời chúc tụng, cơ ngợi không bị hao tổn đi, bằng số lượng comment ngày càng nhiều trên các entry của tôi.
Và tự lúc nào không biết, khi có một chút tịnh tâm trở lại, tôi thấy mình có khác gì Hằng đâu. Căn bệnh vĩ cuồng , thấy cái bóng ảo ảnh của mình qua các lời chúc tụng khen ngợi, mà cứ tưởng mình là một người phi thường bắt đầu chảy trong huyết mạch của tôi. Tôi như Hằng ngày ấy, bắt đầu tham gia vào trận chiến Blog để bảo vệ cái tài giỏi phi thường của mình đã được tôn tạo qua những lời chúc tụng
Ngày xưa tôi cũng làm thơ, những bài thơ mà so với những bài thơ bây giờ người ta ca tụng thì nó sẽ là tuyệt tác. Nhưng ngày ấy viết ra trên giấy như một sự xả tiết, rồi vo tròn ném vào thùng rác. Còn bây giờ với những bài thơ viết vội, nhạt nhẽo cảm xúc, sơ sài ý tưởng, lủng củng vần điệu qua lời khen giao tiếp đã nhen nhúm cho tôi cái ý tưởng xuất bản một tập thơ cho riêng mình.
Tôi bắt đầu săn lùng, o bế, nịnh nọt những người nổi tiếng trên Blog, để họ viết lời bạt cho tuyển tập thơ của mình. Tôi nghĩ rằng có lời bạt của những người nổi tiếng, có thiết kế bìa của những Họa sĩ lừng danh, là tác phẩm của tôi sẽ đi vào bất hủ. Tôi khác chi Hằng của ngày xưa đâu.
Nghĩ đến Hằng, và nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, tôi biết tôi và Hằng và không ít những Bloger khác, đang đánh tráo thân phận của mình qua Blog. Chợt một mối thương cảm trào lên trong tôi. Tôi thật sự thương Hằng. Muốn biết Hằng bây giờ ra sao. Có ai nói với Hằng rằng cái tòa lâu đài Hạnh phúc mà Cô đang cố xây dựng trên Blog là một thứ phù phiếm ảo vọng mỏng manh như cát không. Có ai đủ can đảm đứng trước Hằng để nói với Cô. Cô đã sai rồi. Hay ai ai cũng khiếp sợ Hằng, sợ dây với Hằng mình sẽ bị hại. Và trước Hằng thì bơm thêm cho Hằng vài lời khen, Còn sau lưng Hằng, thì lẩn tránh, ngoảnh mặt quay lưng và xì xào chỉ trích. Để rồi đẩy Hằng đến chổ cùng cực của sự cô độc. Mà đó chính là mầm móng của những thủ đoạn tàn độc trong cuộc sống.
Nghĩ về Hằng, nghĩ về mình, ..tôi chán nản vô cùng. Có lẽ chúng tôi đã thấm nghiền Blog, mà tất cả những cơn nghiền đều có gì khác biệt đâu. Dù là nghiện xì ke, nghiện cờ bạc, nghiện hút, nghiền uống, nghiền đọc, nghiền viết, nghiền thơ, nghiền văn, nghiền những lời ca tụng, nghiền danh vọng trên mạng, hay trong đời thường ..tất cả cũng đều giống nhau mà thôi, cũng đều đày đọa tâm linh của mình vào trong hố thẳm đen ngòm của sự sống.
Tôi bỗng rất muốn gặp Hằng, không biết gặp để làm gì. Có lẽ tôi cảm thấy mình với Hằng đều có một số chủng tử của Sói trong tiềm thức. Và cái bản năng bầy đàn đã thúc giục tôi tìm lại Hằng chăng.
Tôi nhấc điện thoại gọi cho gã mập:
- Hây, Frank, tao cần một vé khứ hồi đi Hà nội vào cuối tuần.
- OK, Lại là Vietnam Airline chứ
- Không! Marocko Airline!
- Làm gì có hãng ấy bay về Hà nội
- Thế thì hãng nào mà chẳng dược. Lufthansa hay Vietnam Airline có gì đâu phân biệt
- Ây, làm thì mà cáu kỉnh thế ông bạn, tâm trạng không vui à, chắc hôm qua lại thức trắng với Blog chứ gì!
Đúng là một gã mập nhiều chuyện...
7
Hằng còn không còn ở Hà nội, Hằng không còn làm việc ở cơ quan cũ nữa. Hằng đã bỏ số điện thoại ngày xưa, trên các diễn đàn không có các Blogs của Hằng (Blogs vẫn cứ sóng gió như xưa, vẫn cứ sóng sau đè sóng trước). Đất trời mênh mông biết đi đâu tìm Hằng. Nhưng tôi tin hữu duyên thiên lý ngộ. Và cuối cùng tôi cũng tìm đến được nơi trú ngụ của Hằng.
Vào cái đêm trăng sáng trong ngày hội ngộ, Hằng đưa tôi ra bãi biển ở một vùng quê hẻo lánh của huyện Tiền Hải. Sóng biển rì rào vỗ vào bờ như hớp lấy ánh trăng vương vãi trên cát. Thấy tôi im lặng không nói gì, Hằng hỏi:
- Anh có biết vì sao em thích bãi biển này không?
- Vì những nơi vắng vẻ, thì trăng sẽ sáng hơn rất nhiều
- Không phải! Vì ở đây có những bãi bờ đã bị quên lãng
- Hình như tất cả cái gọi là bờ đều đã bị quên lãng, chứ có riêng gì ở đây đâu- tôi trả lời
Hằng ngước nhìn tôi, mỉm cười, một nụ cười vành vạnh hơn cả ánh trăng rằm. Cô nói
- Không phải vậy đâu, người ta có thể quên những bờ bến, người ta có thể chà khuất những bờ bến, nhưng bến bờ thì không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Chúng ta có thể trông ra biển rộng mênh mông, để khao khát sự bao la, để mơ ước đi đến chỗ vô tận. Nhưng rồi phía bên kia cũng là bờ, bên này cũng là bờ. Bờ có khắp nơi, bờ có từ khi ta mới bắt đầu kéo cánh buồm đi tìm nó. Ta đã mất hết cả cuộc đời để đi tìm một bến đậu, có ngờ đâu bến đậu đã có sẵn, chờ đón ta từ khi ta mới bước vào đời.
Tôi im lặng không nói gì, cùng chìm đắm vào trong dòng suy tưởng của Hằng. Hồi lâu nghe tiếng Hằng nhỏ nhẹ:
- Anh có thấy ấm không?- tôi không trả lời.
- Em thấy đất trời rất ấm. Ngày xưa sống giữa lòng phố thị, quây quần bên những con người, nhưng em thấy lạnh lắm. Cái lạnh đi ra từ trong máu thịt, trong nỗi cô độc, trong sự ghẻ lạnh của người thân. Còn bây giờ giữa chốn hoang vu này, không một bóng người, thì em lại thấy rất ấm. Ấm lắm, hơi ấm phủ đầy tình người, hơi ấm có từ những ngày bè bạn giờ đây mới òa về để bao bọc lấy em.
- Em có cảm giác đó từ khi nào?
- Hì hì, có từ cái ngày mà em cảm thấy nỗi cô đơn đến cùng cực. Từ cái ngày mà bạn bè khiếp sợ, hãi hùng em như một bệnh dịch. Cái ngày mà em thù hận và căm ghét tất cả. Từ cái ngày mà đêm đêm ngồi bên bàn phím để tìm kế hại người...chao ôi thật là những ngày tháng khủng khiếp. Mấy ai có thể thấu cảm được rằng, những gì em đã làm trên Blogs, là một nỗi đau tê buốt xoáy vào gan ruột của mình. Đừng có tưởng là em hả hê vì nhìn thấy mọi người hiểu nhầm chà xé lẫn nhau. Em chỉ mong muốn mọi người thấu hiểu nỗi đau quằn quại của một người bị bỏ rơi. Em cần một bàn tay, em cần nhiều bàn tay, nâng em dậy từ cái nơi em đã ngã xuống. Ôi Thơ ơi, chỉ vì một lời khen lấy lòng, mà em đã mất đi tất cả, khi nghĩ rằng mình có thiên bẩm về thơ. Và từ đó là hun hút một con đường đầy thù hận đẩy lùi em ra khỏi hơi ấm vòng tay của bạn bè...Khi đã nhận thức ra được mình là ai, thì đã muộn. Em trong lòng bè bạn chỉ còn là một vật phế thải đã bỏ đi, chỉ là một mối tai họa cần phải lẩn tránh. Khi em thật lòng muốn rũ bỏ tất cả để quay về với chính mình, quay về với hơi ấm của con người, thì chẳng còn ai tin em nữa. Trong nỗi tuyệt vọng đớn đau ê chề đó, em cứ ngỡ rằng em lại phải lồng lộn lên như một cón sói dữ, nhe răng ra cắn bập vào tất cả. Nhưng em mệt mỏi quá, em đã gục. Ngã gục xuống bên cái bờ biển hoang vắng này. Em đã khóc, và em cứ tưởng rằng nước mắt của mình còn nhiều hơn cả nước của đại dương trước mặt. Em ngước lên nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên đầu mà gào thét, mà kêu la cho nỗi tủi hận. Rồi bất chợt như có một sức mạnh nào từ trong thăm thẳm của nguyên lực chợt òa lên trong em . Em nhìn vầng trăng hét lên, hú lên những tràng dài như xé vỡ cả không gian, để trả lại cho em sự bình yên. Tiếng hét ngân vang của em trên biển như tiếng tru gọi của loài sói hoang trên sa mạc cô đơn bất tận. Sau tiếng gào rú với trăng , em cảm thấy như tâm can mình tróc lỡ, vỡ vụn ra từng mảng, rơi xuống và rơi xuống...Cuối cùng chỉ còn lại một cảm giác thật bình yên, không phải là trống vắng, mà thẫm đầy trong sự an lạc vô biên. Em ngước nhìn vầng trăng, thấy vầng trăng như một nụ cười mãn nguyện, dịu ngọt đến vô cùng....
Hằng nói xong và thong thả đứng dậy bước về phía biển. Bóng cô tan lẫn vào trong ánh trăng ngọc ngà trên cát. Tôi vọng nhìn theo, và không còn phân biệt được đâu là Hằng, đâu là ánh trăng nữa. Chỉ có sóng biển rì rào như vỗ từ trong vô tận trở về. Tôi cũng thấy xung quanh mình đất trời thật ấm.
8
Chuông nhà thờ điểm 12 giờ, tôi giật mình ngơ ngác tìm Hằng. Không thấy Hằng đâu. Xung quanh tôi chỉ là 4 bức tường trắng phau. Cái màn hình computer đen ngòm như một hố thẳm không đáy. Chỉ còn lại một nỗi buồn vô cớ ập về trong căn phòng vắng lặng với một mình tôi.
Tôi bước ra lan can, ngước nhìn vầng trăng treo vành vạnh trên nóc nhà Thờ. Tôi đắm chìm vào trong không gian huyễn hoặc của trăng với những vần thơ lợn cợn trong tâm tưởng. Bỗng nhiên tôi thèm muốn được như người đàn bà tên Hằng ở trong giấc mơ vừa rồi. Ngước nhìn lên vầng trăng như một loại sói hoang, cất tiếng tru dài vào thăm thẳm của hư vô. Để cho Thơ vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh, và hóa thành một hơi ấm rũ trùm xuống thế gian. Như một ân sủng dịu ngọt của vầng trăng Mẹ, của Đấng Từ Bi.
Hết!