Bùi Tuyết Nhung - Thơ
Chuyện đáng ra phải khóc
Nhưng sao tôi lại cười
Để khi người đi mất
Lệ đắng bỗng tuôn rơi
Chỉ một lần ấy thôi
Thế mà thành xa cách
Bao nhiêu là nước mắt
Rớt xuống, chẳng ích gì
Năm tháng cứ qua đi
Bóng người dần phai nhạt
Rồi tôi yêu người khác
Chuyện lại giống năm nào
Một lần khi bên nhau
Đang vui, tôi bỗng khóc
Ngỡ đã làm tôi đau
Người bỏ tôi đi mất
Từ đấy bao nước mắt
Từ đấy bao nụ cười
Chẳng ai người thấy nữa
Rớt, nở trên môi tôi...
Hà Nội 2000
Ngày mai...
Ngày mai
Anh rồi sẽ có người khác
Khi chưa hoàn toàn quên em
Quá khứ nhạt nhòa
Không đủ chỗ cho hình em hiện lên
Anh thản nhiên như người không có lỗi
Ngày mai
Em rồi cũng có người khác
Khi chưa hoàn toàn quên anh
Em ghép anh vào người đó để yêu
Lặng thầm
Riêng mình em biết...
Không đề
Tôi còn đâu nước mắt
Khóc chia đau với người
Vừa nói lời yêu tôi
Nhưng bị tôi từ chối
Dù không quay nhìn lại
Tôi vẫn biết người đang
Nhìn theo tôi và khóc
Cho cuộc tình vô duyên
Tôi đi mà không nỡ
Dửng dưng cũng không đành
Bởi ngày xưa tôi cũng
Đắm say nhưng không thành
Tôi đã vắt kiệt cùng
Để khóc tôi ngày ấy
Giờ người đau, tôi thấy
Nhưng nước mắt còn đâu???
Cảm ơn anh!
Lại một cuộc tình nữa dở dang
Tôi ngồi nhặt từng tháng ngày xâu lại
Anh là nửa của ai?
Ai là nửa của tôi?
Chắp vá hoài vẫn chẳng thành đôi
Tại tôi?
Tại anh?
Hay tại cuộc đời trắc trở?
Đổ vỡ lần này, lần sau dang dở
Trái tim tôi đã vô cảm bao lần
Cuộc tình nào cũng như chiêm bao
Mà hạnh phúc chỉ một mẩu con con chưa nhai đã hết
Còn lại là chát chua, đắng đót
Tôi đâm chán ghét cả mình
Cứ mỗi lần đổ vỡ một cuộc tình
Tôi thấy tôi lại nghèo đi một chút
Nghèo niềm tin yêu, nghèo nước mắt
Chỉ giàu lên nỗi tiếc nuối vô bờ
Cảm ơn anh!
Cảm ơn những giọt nước mắt không thể khô!
Một mình
Một mình em với anh trong tâm tưởng
Không đủ lấp kín đêm
Trong đêm đầy đen
Trong em đầy anh
Vẫn hoàn toàn đơn chiếc
Đã ngàn lần em xin mình đừng khóc
Đôi lúc vô tình quên
Em để rơi nước mắt
Ngỡ rồi mình vơi anh
Sao không thể là anh
Của tháng ngày bình yên đến lạ
Anh đầy trong em
Em đầy trong anh
Lấp kín những khoảng đen của đêm
Soi vào nhau
Tỏa sáng...
Ví dụ
Ví dụ chúng mình yêu nhau
Khi anh đã thuộc người khác
Và em không còn đơn độc
Long đong tìm nửa của mình
Chỉ ví dụ thôi nghe anh
Ví dụ chúng mình như thế
Thì anh ơi, anh có thể
Dành cho em chút yêu tin
Mỗi người chỉ một trái tim
Tình yêu lại nhiều màu sắc
Nhưng tự đáy lòng em biết
Em yêu anh hơn yêu người
Đành thôi trách tại ông trời
Se duyên mà không buộc phận
Nên hai chúng mình lận đận
Gần nhau mà vẫn xa nhau
Mùa hoàng hôn
Khi ngày trôi về phía chân trời
Tôi với nhập nhoạng trắng đen ngồi lại
Mùa hoàng hôn...
Ngập ngừng bước chân người về tổ ấm
Mặt chẳng suy tư lòng đầy vương vấn
Người hoàng hôn...
Tôi một mình với ngàn vạn hình dung
Cố vẽ lại những ngày đã qua khác với điều mình trải nghiệm
Tôi hoàng hôn tôi...
Không đề
Chúa phục sinh đêm này
Sao tình mình lại chết
Trên cao Chúa có hay
Xin ban ơn bất diệt
Con từ lâu đã biết
Thân con vốn bụi trần
Xin Người thương cứu vớt
Khỏi kiếp đời trầm luân...
Ví được một lần
Ví được một lần ngồi khóc cho nhau
Khóc cho ngày xưa dại khờ nông nổi
Có bao điều chưa ai người kịp nói
Chưa ai người kịp hiểu: Vì sao
Vì sao không mãi là của nhau
Như câu ước thề trong buổi đầu gặp gỡ
Vì sao tình yêu chúng mình dang dở
Đang mặn nồng say đắm thế bỗng nguôi vơi
Vì sao anh chưa quên được tôi
Và tôi nữa, quên anh sao thật khó
Ngàn vạn người yêu nhau giản đơn như thể
Chưa một lần hiểu được những cơn đau
Nhưng có lẽ chẳng cần hiểu gì đâu
Biết lầm lỗi nhưng vì chưa khóc được
Nên suốt tháng năm tôi vẫn hoài nguyện ước
Được một lần ngồi khóc cho nhau...
Hà Nội 2002
Thơ ám cuộc đời thực
Mắt mẹ
Rừng chiều
Từng đôi chim rập rờn về tổ
Búi lùi vào mây
In trong mắt mẹ vợi trông
Còn ai đi hái măng rừng?
Tôi đã qua bao phố phường
Đã gặp bao người quen - lạ
Không thấy ai có đôi mắt giống như mắt mẹ
Đôi mắt chỉ toàn núi
chỉ toàn lá
và đường chân trời...
Gọi mùa
Tôi đứng giữa mùa mưa khóc gọi ngày nắng hạn
Về đi về đây cho ấm lại tháng ngày
Nhớ mang giùm ánh mắt ấy thơ ngây
Nhớ mang giùm tiếng cười ấy trong veo
Rót vào tôi bốn mùa đầy khắc khoải
Những năm tháng đã qua có cách gì trở lại
Mùa ở đâu có nghe lời tôi gọi
Hay mải vui tri âm ở tận phương nào
Nhớ nhắc đến tôi trong câu chuyện mở đầu...
Chùm thơ tặng em
Em và dòng sông
Em đi
Ngày chưa kịp tàn
Nhập nhoạng dòng sông
Mênh mông
Hoàng hôn không lời
Có phải dòng sông thương cảm đầy
Nên sông chảy siết
Có phải nước sông hòa cùng nước mắt
Của em
Nhỏ bé vô cùng
Xin đừng bỏ mặc em giữa chập chùng dâu bể...
Không đề
Em mang ước mơ tuổi 12 về trời
Đôi cánh thiên thần chấp chới
Ước mơ tuổi 12 bé xíu
Hệt như cánh diều tuổi thơ
Em đi về cõi vĩnh hằng
Nụ cười chưa lem lấm bụi đời
Mà bi thương đến lạ
Đêm ấy trên bầu trời
Có 12 vì sao hình giọt nước
Sa xuống nơi em nằm
Trời đang giữa tháng Năm
Em có thấy lạnh không?
Không đề
Chị không kịp về nhìn mặt
Em rồi liệu có nhận ra
Mải vui đô thành tấp nập
Chị lãng quên bao việc nhà
Em trôi giữa dòng trong - đục
Nhỏ bé thế chịu nổi không
Bàn tay bạn bè em nắm
Khiến bao người dưng động lòng
Nghĩa trang năm ngôi mộ nhỏ
Phủ đầy hoa trắng thơ ngây
Chị về hoa tàn nhụy rụng
Trời vẫn mây đen giăng đầy...
Không đề
Trót thương nhớ người sông Châu
Để từ bữa ấy nghìn câu thơ buồn
Ước chi sông chảy ngược dòng
Để chưa thương nhớ, để còn nhớ thương
Người sông Châu bỏ đi đâu
Thề xưa còn nhớ thì mau trở về
Đã yêu xin chớ ngại gì
Mặc lời nhân thế, so chi mất - còn?
Hà Nội tháng 10-2000
Quê nắng
Quê tôi nắng
hanh hao thân lúa
Cứng tay cha
khô mắt mẹ
và ôi
Những con trâu lưng trần lầm lụi
Ăn cọng cỏ non đắng miệng lạ đời
Chang chang nắng mùa không đành lòng chín
Ngại ngần bước chân bao kẻ đi về
Tôi ngơ ngác giữa ruộng mình thầm hỏi
Sa mạc nào tôi đang dẫm chân...
Lỡ
Chiều nay gió thổi vô tình
Cho ngày bất tử cho mình quen nhau
Ngập ngừng muốn nói một câu
Vừa hay lỡ bước qua nhau mất rồi
Không đề
Tôi - người còn chút của chung
Đem ra chia nốt hai phần đều nhau
Cho người chọn trước tôi sau
Vui người lấy cả, nỗi đau tôi giành.
Không đề
Anh không là anh nữa
Em cũng khác xưa rồi
Sao cứ hoài tiếc nuối
Cái ngày ta hai mươi...
Chia ly
Không nước mắt
Không tiếng nấc
Lặng im xa nhau
Lặng im đau
Một người không câm
Một người không điếc
Bỗng dưng lại tiếc
Một lời chia ly
Đoạn kết nên đặt dấu gì?
Em là gì giữa bè bộn đời anh ?
Em biết gọi anh như thế nào đây
Là bạn?
Là anh?
Hay là gì khác?
Và trong anh... Trời ơi em không biết
Em là gì giữa bề bộn đời anh?
Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung?
Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi
Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho là mình rộng rãi
Nhưng rồi cuộc đời có chứa nổi mình đâu!
Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người, tội lắm!
Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng
Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta...
Quê lũ
Mùa này nước lũ
Ngập ruộng, ngập sông
Người về có thấy đường không
Ruộng không có bờ
Sông không có bờ
Người đi e hụt bước
Thương những hình nhân giữa đồng rét mướt
Ruộng ngập rồi
Còn đâu bóng cò, bóng chim
Cá bơi ngược dòng
Tôm bơi ngược dòng
Con cáy, con cua nhầm bờ tỉnh giấc
Ai về quê tôi mùa nước
Thương giùm hạt thóc, củ khoai...
Hà nội tháng 8-2001
Không đề
Quá khứ có anh, anh là quá khứ
Tháng ngày ấp ủ một nỗi riêng chung
Khôngđành lòng quên, chẳng đành lòng nhớ
Ám ảnh đến giờ không gọi thành tên
Anh trong quá khứ từng của riêng em
Bây giờ vĩnh viễn của riêng người khác
Chuyện đã qua rồi xin anh đừng tiếc
Ví thay đổi được liệu còn thương nhau
Trái tim em khuyết vẹt một đầu...
Hà Nội mùa đông 2000
Dòng sông quê tôi
Sông Châu
Nước chảy một dòng
Đôi bờ cùng lở
Những đứa trẻ chăn trâu trên bờ đê bãi cỏ
Đi đâu?
Sông không kịp nhớ mặt người
Đồng không kịp nhớ bước chân
Sổ họ tộc dày đặc những tên
Là ai
Không nhớ nữa
Gái hay trai?
Già hay trẻ?
Lãng du đâu dưới vòm trời rộng thế
Có nhớ quê mình mùa lũ
Gọi nhau ra đồng
Bần thần bước chân lún ngập trong bùn
Nước mắt nhiều hơn nước sông
Chảy hai dòng vẫn không đủ
Vơi khổ cực nhọc nhằn
Xưa
Sông bồi hai bên...
Hà Nội tháng 6-2001
Khát vọng
Băn khoăn năm tháng rộng dài
Thực-hư lẫn lộn biết ai tỏ bày
Thoắt vui buồn, thoắt chia phôi
Miệt mài theo đuổi vòng đời quẩn quanh
Đường đời chân lý biếc xanh
Biết ai, ai biết năm canh đợi chờ
Khát khao cuộc sống ước mơ
Hỏi người lữ khách có chờ nhau không?
Đèn soi tổ ấm thân thương
Oán ân gác lại dặm đường còn xa
Cuộc đời ngắn tựa bài ca
Quan san dâu bể cho ta hiểu mình...
Có người, tối thứ bảy
Có người, tối thứ bảy
Đi dạo phố một mình
Chợt mỉm cười ngạo nghễ
Chợt cúi đầu lặng thinh
Phố phường thật đông vui
Người với người sánh bước
Ai ai cũng rạng ngời
Ai ai cũng hạnh phúc
Riêng người ấy một mình
Riêng người ấy đơn độc
Hình như người đang cười
Hình như người đang khóc
Ngang qua tôi bất chợt
Tôi sững nhận ra người
Hình như lời từ khước
Vừa thốt từ môi tôi...
Thành Nam 1998
Tự cảm
Biết nói thế nào về anh
Để mọi người hiểu được
Ôi sao trái tim em cứ trực khóc
Khi thấy anh ngược đường
Chẳng phải chia tay là sẽ hết yêu thương
Là hết những nợ nần ân nghĩa
Trái tim em vốn đa cảm thế
Học lãng quên rồi nhưng nào quên nổi đâu
Người đời vô tình cứ làm em đau
Bằng cách nói về anh như một người bội bạc
Nhưng em hiểu rằng anh không hề ác
Khi cố tình vò nát trái tim em
Bởi cuộc đời chưa có thuốc trường sinh
Làm sống lại một tình yêu không còn sinh lực
Biết nói thế nào cho mọi người hiểu được
Duyên phận chúng mình chỉ còn lại nỗi đau...
Hà Nội tháng 11-1999
Có thể trả lời em
Có thể trả lời em, những gì vừa kết thúc
Là thực hay mơ sao chẳng thể gọi tên
Em cứ dặn lòng hình bóng ấy phải quên
Nhưng quá khứ trong tim em buốt nhức
Đã viết ngàn lời, đã rơi bao nước mắt
Anh của ngày xưa sao quá đỗi huy hoàng
Em không thể nhóm lại mùa đã tắt
Nên cứ bâng khuâng níu giữ chút tro tàn
Anh có thể vì em duy nhất một lần
Đừng trở lại lúc bình minh chưa tắt
Cứ mặc em dối lòng ở nơi nào xa lắc
Bên một người con gái khác, anh đang tiếc nhớ em…
Đừng nhé, trái tim
Đừng khóc nữa, trái tim
Tao van xin mày đấy
Cứ coi như chẳng thấy
Anh bên người chiều nay
Đừng nói lời không hay
Khi anh vừa gõ cửa
Hãy cứ vui như thể
Chẳng có gì xảy ra
Đừng dò hỏi vu vơ
Chớ gần xa này nọ
Tình anh không chung thủy
Chẳng xứng với mày đâu
Đừng tự làm mình đau
Vì một người không đáng
Hãy lặng lẽ rời xa
Dù lòng còn thương mến
Rồi tình yêu sẽ đến
Nay mai trong cuộc đời...
Xa cách
Xa quá rồi người ơi
Khóc than làm chi nữa
Đấy bao nhiêu cách trở
Lòng mình vượt nổi đâu
Biết sẽ chẳng có nhau
Sao để lòng say đắm
Nơi người về trống vắng
Nơi đường tôi bão giông
Có bao nhiêu cuộc tình
Trên thế gian lỡ dở
Có bao nhiêu trái tim
Vì tình mà tan vỡ
Và còn bao người nữa
Sẽ nối tiếp khổ đau
Suốt đời ngoảnh về nhau
Với cái nhìn nuối tiếc
Hôm nay tôi mới biết
Có địa ngục trần gian
Hôm nay tôi mới hiểu
Thế nào là ly tan...
Đồng muộn
Đợi bước người về mãi chẳng thấy
Hôm qua mùa chín đã bao lần
Hạt rụng xuống không thành cây lúa mới
Sợ người về qua đó lại phân vân
Tiếng chim trong veo vang giữa tầng không
Xua bao nỗi đời phiền muộn
Rơi từ tầng tầng mây trắng
Mọc lên mùa màng
Có vướng mắc gì không sao người chưa trở lại
Đồng chín nữa không nếu lại sang ngày
Hôm qua có con chim nào cất tiếng
Hót giữa đồng làm thức một mùa đau...
Bất lực
Ta bất lực trước cuộc đời
Chẳng cách gì để có được nhau
Hoàn toàn
Vĩnh viễn
Ta bất lực trước ta
Chẳng thể nhớ
Chẳng thể quên
Buồn vui cũng đành bất lực
Bất lực cả những giọt nước mắt
Đang rớt xuống đêm đêm
Ta bất lực trong lặng im
Lặng im bất lực...
Không đề
Lớp thời gian phủ trùm lên dãy núi sau nhà
Tiếng chim kêu dày lên vách đá
Núi có đã bao năm chẳng ai buồn nhớ nữa
Mọi người đến rồi đi với vẻ rất vô tình
Từng ngày em nhớ anh không biết làm sao
Mỏm đá nào cũng hằn lên dấu vết
Em mãi ước mong một tình yêu bất diệt
Nỗi thơ ngây khiến đá núi mềm lòng
Nhưng thời gian lạnh lùng phủ từng lớp rêu phong
Đêm cuối
Một đêm nay đêm cuối
Uống cho cạn chén này
Tình em và nước mắt
Có đủ làm anh say
Mai xuôi ngược ai hay
Gặp lại, không gặp lại
Ôi tháng năm thơ dại
Em yêu đến vô cùng
Mộtđêm nữa bên anh
Say say đi cho thỏa
Mai cuộc đời hai ngả
Biết tìm nhau ở đâu
Anh số kiếp con tàu
Tháng năm không ngừng nghỉ
Em - sân ga, bến đỗ
Một đời đón lại đưa
Tình em và nước mắt
Đủ làm say anh chưa
Đêm nay thôi đêm cuối
Mai, em và cơn mưa...
Đêm Hà Thành 2000
Núi xuân
Núi đang mùa xuân đấy
Mẹ có nhận ra không
Chiều ủ sương hay khói
Bay lên từ cánh đồng
Ngang lưng trời chim én
Rủ nhau gọi mùa về
Lá rừng xanh như thể
Mắt mẹ ngày xa xưa
Mẹ không biết tuổi núi
Núi không biết lòng cha
Mà tháng ngày chia sẻ
Những vui buồn xót xa
Núi lại đang xuân đấy
Lòng mẹ - xuân có về...
Không đề
Cảm ơn em! Cảm ơn đời!
Đã cho tôi hiểu lòng người thế gian
Cảm ơn ánh mắt nồng nàn
Tình trong giây phút đa mang một đời
Cảm ơn câu nói nửa vời
Giữa chừng để ngỏ cho tôi hiểu mình
Phải chăng lỗi ở trái tim
Ngàn đời nông nổi kiếm tìm phù du
Chân đi lỡ bước giang hồ
Làm sao về lại bến đò ngày xưa
Ngân Hà một dải mong chờ
Biết bao thương nhớ thì vừa đủ quên
Cảm ơn em! Cảm ơn em!
Cảm ơn một thuở kiếm tìm phù du...
Mặt nạ
Trăm ngàn mặt nạ hóa trang
Trẻ, già, trai, gái biết mang mặt nào
Vui buồn, hạ tiện, thanh tao
Mặt người, mặt thú, mặt nào thực-hư?
Ta mang mặt nạ đêm rằm
Trách ai mang trọn trăm năm kiếp người?
Lạ
Phố qua nghìn ngày chiều nay bỗng lạ
Gương mặt quen thân chợt thấy lạ xa
Bánh xe quay vòng nghìn ngày hối hả
Bất chợt nhận ra không có điểm dừng
Ðâu rồi người thân giữa vạn người dưng
Ðâu rồi tri âm chân trời góc bể
Ðã từng một thời buồn vui chia sẻ
Sao chiều nay ta cô độc quá chừng
Sao chiều nay nước mắt chảy trong lòng
Lại nhòe ướt tháng ngày xưa kiêu hãnh
Nồng nhiệt hôm qua, hôm nay hờ hững
Buốt lạnh tim mình hai tiếng: cố nhân
Vội
Con đò nào cũng vội
Qua sông lúc chưa đầy
Sóng bây giờ không lớn
Nhưng ngày mai, ai hay…
Cả anh sao cũng vội
Bỏ ta đi với người
Hôm nay dù say đắm
Nhưng ngày mai, ai hay…
Mắt mẹ
Thương yêu tặng mẹ và dì Hiên
Rừng chiều
Từng đôi chim rập rờn về tổ
Núi lùi vào mây
In trong mắt mẹ vợi trông
Còn ai đi hái măng rừng?
Tôi đã qua bao phố phường
Ðã gặp bao người quen lạ
Không thấy ai có đôi mắt giống như mắt mẹ
Ðôi mắt chỉ toàn núi
chỉ toàn lá
chỉ đường chân trời...
Không đề
Thương yêu tặng một người bạn cùng tên
Chiều chiều dì lên núi
Ngồi chải tóc thành mây
Rồi mây thành bến đợi
Chờ gió mà không hay
Gió từng cơn gió đến
Đưa mây đi mọi miền
Gió tan, mây đứng lại
Những khoảng lặng không tên
Vòm trời bao nhiêu gió
Đã ngang qua, thế mà
Một ngày kia mây ấy
Thành những giọt mưa sa…
Tặng mẹ ngày xuân
Núi lại mùa xuân xanh phủ một vùng
Mẹ nhớ người thương quên mùa đang tới
Quanh mẹ đất trời vẫn xuân vẫn xanh
Quanh mẹ đất trời vẫn xuân vẫn xanh
Chim vui tìm bạn quên mẹ một mình
Ơ kìa mắt mẹ tháng ngày rưng rưng
Ơ kìa mắt mẹ tháng ngày rưng rưng
Giọt sầu, giọt thương dáng hình dấu hỏi
Hạnh phúc ơ hờ sao quá ngắn ngủi…
Viết cho em gái bên Nhật
Tết đầu xa quê chắc em lạ lắm
Ngắm hoa anh đào tưởng tượng hoa mai
Nhìn trời tuyết rơi nhớ mẹ cha tóc trắng
Xem pháo bông ngỡ mồ hôi mẹ rơi
Em vừa sang nhưng chắc biết xứ người
Tết chẳng có bánh chưng xanh, chẳng thịt đông, giò, chả
Chẳng có mâm cơm quây quần trong đêm Giao thừa rộn giã
Để lắng lòng nhớ về cội nguồn đã sinh ra
Cùng ở trời Đông, nhưng em đón Tết trước cả nhà
Cặm cụi mẹ cha tháng ngày vất vả
Nên sẽ chẳng nhớ để chúc em câu đầu năm ý nghĩa
Em đừng buồn nhiều nghe, hãy đón Tết sum vầy
Tết sum vầy chỉ mình em với em
Trong căn phòng chung cư, chắc cũng giống những chung cư ở Việt Nam mình nhỉ?
Thời của công nghệ mà liên kết với mẹ cha thật khó
Em với bốn bức tường đã đủ vui Tết chưa?
Để chị kể em nghe chuyện đón Tết ở nhà
Chắc sẽ buồn hơn mọi năm vì vắng em, chắc chắn
Bánh chưng bớt xanh vì thiếu em góp mặt
Ngọn lửa chẳng reo vui vì vắng tiếng em cười
Những ngày cuối năm, mẹ cha cứ nhắc hoài
“Cấn sữa” xa quê Tết đầu thế nào nhỉ?
Thành Nam ngày 25-12-2007
Thành phố của tôi
Thành phố của tôi
Những con đường chưa đi đã hết
Ngày tôi sinh thành phố rất thưa người
Ðêm trở dạ
mẹ với giường đơn chiếc
đánh dấu vào tôi kiếp đơn côi
Cơn mưa rơi từ mắt mẹ
Ướt tôi đến tận bây giờ
Ngoảnh đâu cũng là bóng tối
Ðâu đâu cũng thấy mưa rơi
Những con đường vẫn một dáng nhỏ nhoi
Thành phố chẳng già hơn, mặc dù tôi đã lớn
Những hàng cây đặc dày, xanh thẫm
Không che hết nắng trên đầu
Ði hết con đường giờ tôi đã về đâu
Có gì đợi tôi, từa tựa như mưa
hay là đêm tối
Chẳng ai biết đâu một khoảng không vời vợi
Từ trong tôi đang vỡ khắp bốn bề
Xin đừng nhắc tên tôi
Xin đừng nhắc tên tôi
Giữa thú vui trần tục
Xin đừng lãng quên tôi
Giữa ngàn vạn yêu ghét
Xin đừng đề cao tôi
Hơn những gì tôi có
Xin đừng hạ thấp tôi
Bởi tôi vốn nhỏ bé
Xin đừng đi qua tôi
Dửng dưng và hờ hững
Nhưng khi giáp mặt tôi
Cũng xin đừng cuồng nhiệt
Hơn tất cả tôi biết
Tôi – một kẻ trần ai.
Mùa không nhau
Một mùa không nhau lòng hoang hoải nhớ
Dài thêm dãy phố những dấu ăn năn
Không em, không anh mùa thành vô nghĩa
Ơ kìa, lạ chưa lá vàng như thể
Thu của lòng ta tràn ngập đất trời
Trên mỗi nẻo đường kỷ niệm vẫn rơi
Ngăn sao nước mắt nhớ thương một thời
Xưa tôi của người giờ tôi của ai
Chắp tay van vái mùa đừng không nhau.
Câu hỏi
Hãy để em lại được hồn nhiên giữa cuộc đời
Hồn nhiên khóc, hồn nhiên cười, hồn nhiên sống
Tình yêu chúng mình đã qua bao gió sóng
Em tưởng em đã có được anh
Em yếu đuối vô cùng cả những phút bên anh
Nhưng lại sợ không dám cho anh biết
Em và anh hai khoảng trời riêng biệt
Chỗ cho mình nhiều hơn chỗ cho nhau
Ừh, vẫn biết chẳng có gì thay đổi đâu
Nếu anh lại bỏ em ra đi như bao người khác
Nhưng sao em không thể hồn nhiên sống, hồn nhiên cười, hồn khóc
Như em đã quen sau mỗi cuộc tình…
Không đề
Người chưa đến đã vội đi
Mang theo hết thảy lời thề tháng năm
Biết là cách núi cách sông
Nhưng lòng ai có cách lòng ai đâu
Người đi để lại nỗi đau
Vô tình thôi, cũng thẳm sâu không ngờ
Biết là tôi sẽ đợi chờ
Nhưng lòng ai cứ hững hờ cùng ai
Năm không rộng, tháng không dài
Bởi người thu hết ban mai vào chiều*
Ngày còn lại được bao nhiêu
Khi đêm mãi đến đẩy chiều đi mau
Người đi chắc để quên nhau
Tôi ngồi vớt vát những câu ân tình
Vờ vui với giấc mộng lành
Ngày mai ai chắc bình minh sẽ về…
(*) Hai câu này được trích đăng trong tuyển tập Nghìn câu thơ tài hoa.
Mang giùm em chút yêu thương trái mùa
Hà Nội giờ ra sao?
Nói thế nào được nhỉ
Từ ngày anh ra đi
Hà Nội thành cô lẻ
Người Hà Nội vẫn thế
Và em, vẫn rất đời
Cứ thương mãi một người
Đã đi tìm bến mới
Bao giờ anh về lại
Trong lòng Hà Nội xưa
Nhớ mang giùm em nhé
Chút thương yêu trái mùa…
Sài Gòn 8/11/2007
Em và dòng sông
Bài này viết tặng em Hoài, con cậu Hoạt
Em đi
Ngày chưa kịp tàn
Nhập nhoạng dòng sông
Mênh mông
Hoàng hôn không lời
Có phải dòng sông thương cảm đầy
Nên sông chảy siết
Có phải nước sông hòa nước mắt
của em
Nhỏ bé vô cùng
Xin đừng bỏ mặc em giữa trập trùng dâu bể
Mùa lạnh
Ngồi nhớ mùa đông nghe lòng rét mướt
Thương người phiêu bạt một đời lênh đênh
Tóc đã bạc màu, tim vẫn còn xanh
Ðã hẹn kiếp này và muôn kiếp khác
Buộc duyên tình ái trả nợ trần ai
Ðã hẹn hôm nay và nghìn thu đến
Tay trong tay nguyện đi trọn đường trần
Mà nay nghe lòng rưng rưng khắc khoải
Bóng chia đôi đường, hình rẽ đôi phương
Mùa tôi bầm dập, mùa người nát tan.
Giá bây giờ
Em đã yêu anh mệt mỏi một kiếp người
Từ lúc tóc còn xanh, trái tim đầy nhiệt huyết
Cho đến hôm nay gần kề sự chết
Trái tim vẫn ngậm ngùi chờ đợi một lời yêu
Em đã yêu anh, đã đau khổ biết bao nhiêu
Tưởng có lúc không còn là em nữa
Thương trái tim suốt một đời máu ứa
Suốt một đời lo lắng chuyện không đâu
Giá bây giờ được nghe anh nói câu
"Anh yêu em" dẫu muộn màng quá đỗi
Dẫu sau đó em muôn đời nằm lại
Trong lòng đất vĩnh hằng, dù chẳng có anh bên.
Ví được một lần
Ví được một lần ngồi khóc cho nhau
Khóc cho ngày xưa dại khờ nông nổi
Có bao điều chưa ai người được nói
Chưa ai người kịp hiểu "vì sao"
Vì sao không mãi là của nhau
Như câu ước thề trong buổi đầu gặp gỡ
Vì sao tình yêu chúng mình dang dở
Đang mặn nồng say đắm thế bỗng nguôi vơi
Vì sao anh chưa quên được tôi
Và tôi nữa, quên anh sao thật khó
Ngàn vạn người yêu nhau, giản đơn như thế
Chưa một lần hiểu được những cơn đau
Nhưng có lẽ chẳng cần hiểu gì đâu
Biết lầm lỗi nhưng vì chưa khóc được
Nên suốt tháng năm tôi vẫn hoài nguyện ước
Được một lần ngồi khóc cho ... nhau.
Không đề
Tặng một người bạn cùng tên
Mây chiều nay có đủ che ấm núi
Núi có bằng không lấy chỗ mẹ ngồi
Lưng mẹ tựa vào vách chiều vô tận
Dáng người xiêu vẹo bốn bên
Núi không cao được hơn, cây không lớn được thêm
Nỗi buồn mẹ tỏa giăng, vạn vật ngừng sinh sôi nảy nở
Mẹ ơi!
Nếu mẹ biết đau cho vừa đủ
Thì trời xanh trong mắt mẹ lâu rồi
Chiều nay mưa rơi rơi
Biết gọi thêm mây đâu về che cho ấm núi...
Không đề
Thơ tôi viết tặng người
Nhưng người không dám đọc
Người sợ phải thú thật
Rằng người vẫn yêu tôi
Thơ tôi viết tặng tôi
Tôi cũng không dám đọc
Bởi tôi cũng như người
Sợ đối mặt sự thật
Tôi, người đã từng yêu
Và đã từng đánh mất
Một nửa chân thật nhất
Bấy lâu mình kiếm tìm
Những vần thơ tội nghgiệp
Nặng trĩu một nỗi buồn
Không ai người dám đọc
Sợ biết mình còn thương...
Biển, anh và em
Trước mặt em là biển
Sau lưng em là anh
Cả hai đều dịu êm
Như tình yêu của mẹ
Trước biển, em nhỏ bé
Trước anh, em yếu mềm
Không ngăn nổi trái tim
Đập dồn trong lồng ngực
Biển làm em muốn khóc
Vì biển quá mông mênh
Trái tim anh đa cảm
Em sợ mình vô tình
Muốn ngã về phía biển
Muốn nghiêng về bên anh
Lại sợ làm thương tổn
Chút khan hiếm an bình
Hay để em được khóc
Cùng với biển và anh
Biết đâu giọt nước mắt
Cũng làm vơi muộn phiền...
Năm 1998
Thơ viết ngày tháng tám
Sài Gòn trong tôi mưa nắng nhập nhằng
Tháng Tám âm thầm trôi về cuối năm
Tôi với hàng cây bên đường đứng khóc
Lơ ngơ giữa phố kiếm tìm cố nhân
Tôi với người giờ cách mấy bước chân
Sao chỉ thấy bóng mà không thấy hình
Tôi đi như trốn hoa lệ phố phường
Lòng mãi ngập ngững bao nỗi ghét thương
Không người sẻ chia, không người đưa tiễn...
Tháng Tám năm 2002
Tri âm
Núi gọi con về với mẹ
Rừng xanh đồng vọng mây ngàn
Nóc nhà có đôi chim lạ
Than phiền chuyện chốn nhân gian
Con đi một mình cô lẻ
Tri âm gặp được mấy người
Phố phường ngoài kia chộn rộn
Ai cũng chỉ một mình thôi
Hạnh phúc con còn có mẹ
Núi cao lại cả rừng già
Lặng im tháng ngày chia sẻ
Vui buồn nào rồi cũng qua...
Không đề
Có ai nghe thấy không
Điều tôi vừa hỏi
Thì hãy nói giùm đi
Tuổi thơ tôi mất tự bao giờ?
Mất tự bao giờ, tuổi thơ?
Khàn cổ, hụt hơi, tôi gọi
Tuổi thơ ơi có tuổi
Có ngày khai sinh
Có phút lìa đời?
Chân trần giữa trưa quả bàng chín đâu rồi?
Vòng ê te lăn nghiêng, con cù quay hối hả
Vết bụi lem nhạt sắc hồng trên má
Viên bi bỗng ngập ngừng
Cuối cái nhìn của mi mắt vút cong
Ở phía chân trời kia mây uốn dải cầu vồng
Rút lại đi, thu tôi về với hôm nao bé bỏng
Có ánh mắt cha nửa thương, nửa giận
Trước hai gấu quần lấm tấm nhựa bàng xanh
Phải cảm tạ tháng năm
Hay được phép bắt đền
Về những gì đã qua, những gì còn chưa tới
Đừng bận tâm tôi lớn khôn hay là tôi sốc nổi
Trả cho tôi những ngày tháng đã xa
Để tôi được giàu hơn trong ánh nhìn bè bạn
Trên hai tay tôi còn rất nhiều năm tháng
Những năm tháng lặng câm
Những năm tháng vô tình...
THƠ CHO MỘT NGƯỜI
Vắt ngang bốn mùa nỗi nhớ
một người gặp rất bâng quơ
người đi mang theo lời hẹn
tháng năm ta ngẩn trông chờ
Bất ngờ một ngày vô định
tựa ánh ban mai, người về
tim yêu tưởng chừng đã lạnh
bùng lên ngọn lửa đam mê
Cảm ơn chín phương trời đất
cho ta duyên nợ với người
mong kiếp này đừng trả đủ
để kiếp sau lại sánh đôi
Hà nội, 9.12.2002
Lỡ
Biết rồi người sẽ ra đi
Đang khi mộng đẹp, đang khi nồng nàn
Biết rằng tôi lỡ đò ngang
Dẫu sông không rộng, đò quang bóng người
Thì thôi lỡ với nhau rồi
Người đừng vướng bận những lời thế gian
Tôi đa mang, hay vương mang
Cũng là cái số buộc ràng từ xưa
Bao năm tôi cũng sẽ chờ
Biết đâu người lại lỡ đò về chung
Thẳm sâu tôi vẫn tin rằng
Một ngày kia, chắc mình chung lối về...
Kẻ hèn nhát không có khả năng bộc lộ tình yêu. Tình yêu là đặc quyền của người dũng cảm. Có phải người con gái ấy đã quá dũng cảm không khi chị bộc bạch hết tình yêu của mình cho một người đã ra đi không cùng với chị?
Biết rồi người sẽ ra đi
Đang khi mộng đẹp, đang khi nồng nàn
Biết rằng tôi lỡ đò ngang
Dẫu sông không rộng, đò ngang bóng người
Những câu thơ lục bát mở đầu khiến cho ta phải ngỡ ngàng giật mình nhìn lại. Sự khẳng định thật chân tình và cũng thật xa xót: Biết trước sự chia tay không thể tránh khỏi khi vẫn có "người" cùng xây chung một giấc mộng. Hình như thế. Hình như người con gái ấy quá tinh tế, quá nhạy cảm. Nhạy cảm đến mức nhận ra sự ra đi tất yếu không thể tránh khỏi của người yêu. Nhưng chị vẫn chấp nhận lặng lẽ, âm thầm. Hai chữ "biết" liên tiếp để nói lên một hiện thực buốt nhói: em hiểu và em cam chịu. Vì em yêu. Và em vẫn yêu:
Thì thôi lỡ với nhau rồi
Người đừng vướng bận những lời thế gian
Tôi đa mang hay vương mang
Cũng là cái số buộc ràng từ xưa
Người đi thực. Người đi khi giấc mơ hạnh phúc vẫn còn nóng bỏng nặng vai người thiếu nữ. Không một lời trách cứ. Không một chút níu kéo. Cô gái chấp nhận gần như sự tất yếu không tránh khỏi. "Thì thôi", thì cũng đành thôi thôi mà. Người đã quyết tâm đi. Thì đi. Đi đừng vướng bận những gì thế gianđàm luận. Tất cả những gì còn lại là cái số vương mang của người con gái. Coi như chữ "lỡ" trong định mệnh không thể tránh khỏi. Thế thôi.
Sao dễ dàng thế nhỉ? Sao không níu kéo cho mình đi? Hạnh phúc là phải biết đấu tranh để có cơ mà? Tình yêu của người chỉ dừng lại ở đó thôi ư? Cam chịu và an phận? Hay là mức độ tình yêu chỉ dừng lại là một lần như thế?...
Nghe cô tâm sự hết kia kìa. Lẳng lặng lắng nghe đi:
Bao năm tôi cũng vẫn chờ
Biết đâu người lại lỡ đò về chung
Thẳm sâu tôi vẫn tin rằng
Một ngày kia chắc mình chung lối về...
Thì ra là thế. Đấy, tình yêu của người con gái là như thế đấy. Chờ đợi và hy vọng. Hy vọng và tin tưởng. Tin tưởng và chờ đợi. Yêu sâu sắc nghĩa là quên cả bản thân mình. Cô ấy quên rồi. Quên quyền lợi được yêu của mình chỉ để nhớ hơn tình yêu cho người. Và yêu người hơn. Yêu đến khờ dại.
Niềm tin. Ở đâu có tình yêu thì ở đó có niềm tin. Thì ở đó có sự chờ đợi và hy vọng. Người con gái lặng lẽ giấu trong lòng những giọt nước mắt tủi thương, nuốt vào tạn đáy sâu tâm hồn khát vọng đựoc kề cạnh, âu yếm người mà cả tâm hồn và trái tim hướng tới. Chỉ để yêu người trọn vẹn hơn. Yêu mà không cản trở, không chiếm hữu cho riêng mình.
Cả bài thơ vang lên như một câu cảm đầy chua xót: "Lỡ". Dẫu vẫn biết tình yêu có những lý lẽ riêng của nó mà bản thân lý lẽ không hiểu nổi, nhưng ta vẫn thấy chạnh lòng khi chứng kiến tình yêu son sắt của người con gái. Một câu lỡ thôi để rồi chờ đợi như một sự phải thế, một định mệnh.
Có phải mọi trở ngại đối với tình yêu chỉ làm cho nó thêm mãnh liệt? Vì tình yêu là cái gì ngọt ngào nhất mà cũng là cay đắng nhất.
(Lời bình của Nguyễn Thanh Loan trên báo Áo Trắng năm 2004)
Sợi tóc
Em tặng tôi sợi tóc của em
Rồi ngày tháng vèo trôi, em không nhớ nữa
Năm mươi năm sau
Khi tìm được về chốn cũ
Tôi gặp một bà già tóc bạc
Tôi tặng bà sợi tóc
Bà khóc
Sợi tóc vẫn còn đen
Với bốn mươi chín âm tiết, chia thành chín dòng không cân xứng, làm nên một bài thơ có dáng dấp một cấu trúc tiểu thuyết truyền thống, bài thơ Sợi tóc của Phạm Đình Ân tạo ra ba khoảng trống (nếu coi vị trí phân đoạn các khổ thơ là khoảng trống).
Khoảng trống đầu tiên trong bài thơ là khoảng trống nối giữa quá khứ với tương lai. Quá khứ có gì? Chẳng có gì đặc biệt ngoài việc người con gái tặng cho người con trai một sợi tóc, rồi cô vô tình quên mất. Năm mươi năm sau, người con trai (khi ấy hẳn đã luống tuổi) tìm về nơi cũ, gặp một bà cụ, anh tặng bà sợi tóc mà anh đã gìn giữ từ ngày xưa.
Năm mươi năm trời đằng đẵng, một quãng thời gian khá dài so với đời một con người, một quãng thời gian đủ để làm thay đổi lớn lao, sâu sắc tất cả những gì song hành với nó. Vì vậy, có thể coi khoảng trống đầu tiên trong bài thơ chính là khoảng trống của sự nuối tiếc, trăn trở của nhân vật tôi trước sự bào mòn khắc nghiệt của tạo hóa. Đồng thời, có thể coi khoảng trống đó là sự trôi chảy của thời gian, của số phận. Đây quả là một khoảng trống đáng sợ, chứa đựng ko chỉ niềm vui, sự may mắn mà rất có thể, còn đầy mất mát, khổ đau.
Khoảng trống thứ hai là khoảng trống giữa tương lai với tương lai, hay nói cách khác, đó là khoảng trống của hiện tại. Nếu coi khoảng trống đầu tiên là quá trình vận động của thời gian kéo dài trong suốt nửa thế kỷ, thì khoảng trống thứ hai là quá trình chuyển dịch về không gian. Cả hai cùng nhằm dẫn giải cho phản ứng của nhân vật bà già ở phần cuối cùng, phần ngắn nhất của bài thơ và cũng là nơi gây xúc động nhất, khiến người đọc không khỏi bàng hoàng. Bà khóc vì lẽ gì? Vì sự vô tình của mình? Vì sự nặng tình đến kỳ lạ, khó tin của người đàn ông mà bà bất ngờ vừa gặp? Hay vì bao nhiêu điều khác nữa? Có thể nói, đó là phức tạp của cả hai nhân vật em và tôi, bởi vì một khoảng trống không phải ở sau câu nói mà là ở phía sau hành động, là hành động lặp lại của quá khứ. Ngày xưa, em tặng tôi sợi tóc của em. Nay gặp lại, tôi lại là người tặng lại chính em kỷ vật đó. Hành động trong quá khứ được lặp lại, hay những yêu thương, khổ đau, mất mát của quá khứ đang trở lại?
Khoảng trống thứ ba là khoảng trống gây cho người đọc không ít bất ngờ. Khoảng trống giữa hai phần ngắn nhất trong bài, chứa đựng những thông tin rời rạc tưởng như chẳng hề ăn nhập gì với nhau:
Bà khóc
Sợi tóc vẫn còn đen
Khoảng trống nằm đằng sau tiếng khóc của nhân vật bà cụ chứa đầy những âm than him lặng. Bà khóc. Tác giả chỉ tiết lộ đơn giản thế thôi, như để nhường cho bạn đọc, đẩy hết cảm xúc về phía bạn đọc. Tác giả có vẻ như là vô cảm, lạnh lung, hầu như là lặng thinh, để rồi khiến bạn đọc có cảm giác rằng tâm trạng, cảm xúc của nhân vật bị dồn nén lại nhiều hơn. Sự dồn nén ấy khiến nỗi đau thành ra vô cùng, vô tận. Nỗi đau vô hình ẩn sau tiếng khóc vô thanh, tiếng khóc ấy dường như chỉ bật ra từ nội tâm. Đây là khoảng trống chứa chất nhiều nhất xúc cảm của nhân vật, những xúc cảm đan xen giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Ngoài ba khoảng trống căn cứ vào khoảng cách văn bản vật chất giữa các khổ thơ vừa kể trên, bài thơ còn có một khoảng trống đặc biệt nữa. Đó là khoảng trống chung, là khoảng lặng trống, nằm ngòai văn bản vật chất của bài thơ. Khoảng lặng trống này là khoảng lặng trống vô cùng, vô tận. Nếu cả ba khoảng trống được lấp đầy bởi tâm trạng, cảm xúc của nhân vật, được lấp đầy bởi sự vận động, chuyển dịch của thời gian và không gian, được lấp đầy bằng âm thanh im lặng của tiếng khóc, thì ở khoảng lặng trống chung, cuối cùng, cao hơn này, chúng ta cảm nhận có thêm cả sắc màu lấp vào trong đó. Đó là màu đen của sợi tóc. Một màu đen nằm ngoài quy luật khắc nghiệt của tạo hóa. Đó là màu đen không làm tối đi khoảng trống trong bài thơ mà làm sang rõ hơn tất cả, từ những nghi ngờ trong quá khứ đến sự phũ phàng của ngày gặp lại. Vì thế, khoảng lặng trống này tuy có nhiệm vụ kết thúc bài thơ nhưng lại mở ra thật nhiều những khoảng lặng trống đầy tâm trạng, nỗi niềm khác trong lòng người đọc, xui giục người đọc cùng sang tạo, cùng lý giải.
Đọc Sợi tóc, chúng ta thấy từ khoảng trống đến khoảng lặng trống là một quá trình phát triển về chất của tư duy thơ, hình tượng thơ, khiến tác phẩm đạt tới tầm khái quát hóa nghệ thuật cao hơn.
(Bài đăng trên báo Văn nghệ số 36, ra thứ 7 ngày 6-9-2008)
Em là gì giữa bề bộn đời anh?
Tôi bắt gặp câu hỏi này giữa trùng trùng thông tin trên mạng. Chỉ một câu hỏi đó thôi mà sao nghe xa xót, khiến lòng chợt rưng rưng...
Ai đã gửi cho ai câu hỏi như một lời khẩn cầu tha thiết thế? Bi kịch cuộc đời nào ẩn giấu sau câu hỏi nằm lặng câm trên màn hình này? Người được hỏi có biết hay không? Có trả lời câu hỏi đó không, hay câu hỏi đã rơi vào hư vô quên lãng?
Tôi cứ tự hỏi, tự tưởng tượng ra bao tình huống và vẩn vơ buồn...
Một người bạn đã gửi cho tôi bài thơ mang câu hỏi đó.
Em là gì giữa bề bộn đời anh???
Em biết gọi anh như thế nào đây?
Là bạn ?
Là anh ?
Hay là gì khác ?
Và trong anh ... trời ơi em không biết
Em là gì giữa bề bộn đời anh ?
Gọi thế nào cho thoả nỗi riêng chung ?
Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi,
Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho mình là rộng rãi
Nhưng rồi cuộc đời có chứa nổi mình đâu ?
Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người tội lắm
Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng
Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta...
(Bùi Tuyết Nhung)
Em biết gọi anh như thế nào đây?
Bởi đối với em, anh thân thiết như bạn, gần gũi như anh trai, nhưng anh cũng làm thức dậy trong trái tim em bao khát vọng, mộng mơ của thời thiếu nữ. Anh tượng trưng cho những gì hoàn hảo nhất, tốt đẹp nhất mà em mãi kiếm tìm. Em không thể gọi anh chỉ là bạn, chỉ là anh bởi tự đáy lòng, em khát khao được gọi anh bằng những lời yêu thương, say đắm. Em thay tên anh bằng những mĩ từ của con tim: tình yêu của em, niềm vui của em, nỗi buồn dịu dàng của em...Tất cả những lời đó em chỉ dám thầm thì cho mình nghe, em không thể nói ra, em phải giữ cho riêng mình
Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi
Sự giằng co của người con gái giữa lý trí và tình cảm, giữa tình yêu và trách nhiệm ở đây đã đi đến cao trào. Tình yêu của người con gái lớn quá, sâu đậm quá nên nỗi đau cũng tưởng chừng không chịu nổi, để trái tim phải thốt lên lời đau đớn, xót xa
Và trong anh ... trời ơi em không biết
Em là gì giữa bề bộn đời anh ?
Thấp thoáng ở đâu đây, sau lời khẩn cầu tha thiết của người con gái là hạnh phúc của hai gia đình, là cái ngưỡng hữu hình và vô hình không thể vượt qua được trong mối quan hệ của hai người. Vì vậy, người con gái đã biết kìm nén tình cảm của mình, để nhận ra rằng
Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người tội lắm
Trong khổ thơ đầu, những câu thơ bị cắt vụn, vỡ ra, nghẹn ngào như tiếng lòng của người con gái. Còn ở khổ thơ thứ hai, thứ ba, câu thơ lại trải dài, miên man theo dòng suy tưởng, theo những xung đột nội tâm. Cứ tự hỏi, rồi lại tự trả lời, nghe thương làm sao. Đã lỡ để lòng mình chênh chao theo tiếng gọi của con tim, người con gái ở đây không dám có một lời trách hờn "người ấy", mà chỉ biết trách cuộc đời đã cho mình gặp nhau quá muộn
Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho mình là rộng rãi
Nhưng rồi cuộc đời có chứa nổi mình đâu ?
Tự ngàn xưa, trong hành trình đi tìm hạnh phúc của loài người, có ai thống kê được bao nhiêu người đã tìm thấy nửa kia của mình, và bao nhiêu người đã chẳng tìm được nhau giữa
...cuộc đời này sâu rộng
Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta...
Bài thơ không dùng đến chữ yêu, cũng không nhắc đến chữ buồn mà người đọc vẫn cảm nhận được tình yêu vô bờ của tác giả dành cho "người ấy", cảm nhận được cả nỗi đau vò xé con tim của tác giả. Viết được như vậy, thật tuyệt vời.