Vương Cường-Đám mây hình thiếu phụ

Phụ lục

GỌI TRONG MIỀN ẢO VỌNG

HÀ LINH

(Cảm nhận nhân đọc bài thơ "Anh gọi tên em" của Vương Cường )

Tôi đã từng nhiều lúc như thế, chìm trong thế giới ảo vọng, nhìn đâu cũng thấy một gương mặt, nghĩ gì rồi cũng chạm đến nỗi nhớ cồn cào. Cái nhớ hữu hình mà vô hình, vô định, ở đâu đó trong tôi, ngoài tôi, gần xa lẫn lộn. Cái nhớ có thể giết chết thời gian, bóp méo không gian, làm lệch ánh sáng, làm nhoè sắc màu ...

Dường như Vương Cường đang cố níu lại nỗi nhớ ấy. Biết là có thể bất lực khi hữu hình hoá nó, nhưng anh vẫn cố nhét chúng vào trong câu chữ. Toàn là những câu chữ ta thường nói, những câu chữ tự nó không đẻ thêm ngữ nghĩa lạ, không dễ mang được hồn ta vào cõi lênh đênh. Anh có thành công hay không trong cố gắng "mặc áo" cho nỗi nhớ? Điều đó bạn có thể tự ước định khi đọc "Anh gọi tên em". Còn tôi, khi đọc bài thơ này tự dưng lại rơi về cảm giác vô định kia. Những câu thơ thật cay nghiệt, bởi nó lại một lần nữa kéo tuột tôi vào thế giới ảo vọng trong những phút giao thừa Tết Kỷ Sửu, đúng vào lúc thời gian dường như đảo chiều, phá vỡ hai chiều trong thế giới thực, trở thành đa chiều trong từ trường ký ức đầy ma thuật.

Có lẽ cái ma thuật của ký ức bắt đầu từ một hình ảnh thực tế, mà bước sóng của tâm hồn nhạy cảm trùng nhịp một cách vô thức với nó. Hoàng hôn trên cánh đồng với chân trời đầy mây thì có gì lạ nhỉ. Ấy vậy mà nó lại là hình ảnh đa mang, tương tư của Vương Cường, làm bật lên tiếng gọi dồn nén trong lòng:

Chiều chiều giữa hoàng hôn cánh đồng

Ngóng về chân trời xa

Có đám mây hình thiếu phụ

Anh gọi tên em

Khung cảnh giản dị, thôn quê, câu chữ cũng vậy. Nhưng vậy đấy, khi nỗi nhớ là chân thành thì sự thừa nhận nó cũng rất ngắn gọn. Có gặp Vương Cường, ngồi tán gẫu nhâm nhi vài ly rượu với anh mới thấy rõ cái tính cách đó: đi thẳng đến đối tượng, bóc gỡ mạnh dạn những vấn đề hóc. Có lần đọc thơ anh, tôi nói đùa, rằng anh yêu rượu, nên người như có lửa, bắt tay cũng truyền lửa, làm thơ cũng dùng lửa. Cái lửa ấy như lửa cồn, thiêu rất nhanh những râu ria, rơm rác bên ngoài, để lộ óng ra cái cốt lõi bên trong. Tôi lạ là Vương Cường làm thơ mà lại có phương pháp tiếp cận như một nhà khoa học vậy, chuốt sạch để còn lại những câu thơ cô đặc. Sau này mới biết anh có học vị Tiến sỹ.

Với cách đó, Vương Cường đã "đốt cháy giai đoạn" với sự chuyển mạch cô đọng, đầy bất ngờ:

Anh đã gọi em mòn cả hoàng hôn như thế

Vương Cường lặp lại điệp từ "Anh gọi em" trong hai câu liên tiếp, nhưng không phải anh nhìn trăng, nhìn sao, nhìn chim hay hoa lá để đa dạng hoá tiếng gọi. Chỉ nhìn đám mây rồi gọi vọng vào chiều, vậy ma lực nào làm mòn cả hoàng hôn? Có lẽ đám mây hình thiếu phụ kia choán toàn bộ tâm hồn, để anh gọi thành tiếng, gọi thầm trong lòng, gọi như ánh nhìn hoang hoài miết mãi vào chiều, gọi như cộng cảm, níu nuối lấy nắng lợt. Hoàng hôn mòn rồi thì còn lại những gì? Câu thơ trùng lại và tôi chợt se thắt với nỗi đau của chính mình.

Còn gì nữa đâu. Tuổi trẻ đã qua, hoàng hôn đã muộn lại còn mòn thêm như thế. Cánh đồng mọc đầy tóc bạc! Cuộc gọi muộn màng, vô vọng, dâng thành nỗi đau xa xót, trần trụi tràn lên:

Cánh đồng mọc đầy tóc bạc

Những hàng cây không mặc áo

Tua tủa tràn lên

Chẳng có màu xanh

Chẳng có màu vàng

Chẳng có màu trắng

Xa...

Chỉ có gió lồng lên thành bão

Phải chăng không gian cánh đồng ấy không còn hy vọng màu xanh, không có kết quả vụ mùa vàng mượt, không cả lãng mạn hoa cỏ miên man trắng... Chỉ còn là cánh đồng ảo giác, hư xa, nhạt nhoà đầy thất vọng trong ngóng vọng. Phải chăng cánh đồng Vương Cường bây giờ chỉ là mùa đông, không còn mùa Xuân xanh, không còn mùa Thu vàng, không còn Hạ trắng nữa. Mùa đông sương muối gội bạc cành cây trụi lá thường thấy trên rẻo cao, thường có ở mùa đông xứ tuyết. Có lẽ Vương Cường muốn ngoa cọ vẽ sẫm tiếng gọi giữa cánh đồng ảo vọng mùa Đông. Có phải cuộc đời đã sang mùa rét không chỉ bởi có hay không tuyết giá ở bên ngoài.

Phải chăng nỗi nhớ người thiếu phụ anh đã gieo vào tít chân trời, không nảy mầm được trên đất, không hồi lại thành xanh - vàng - trắng hữu hình như cỏ cây hoa lá có thật ở xung quanh. Cái nhớ ấy ảo giác hoá cả cánh đồng lau sậy chăng. Cánh đồng chỉ có một màu trắng ngời, trắng bơ thờ, trắng rụng rơi dần trong gió ấy đã khiến Vương Cường đau và nhận ra cái có thật là "Chỉ có gió cứ lồng lên thành bão!" Làm gì có cơn bão nào, đám mây hình thiếu phụ vẫn còn đứng đó, chẳng tan dạt đi đâu. Chắc là bão trong lòng nổi lên, thổi ngược hiện tại về quá khứ, cuốn theo nối nhớ đảo chiều thời gian chăng.

Tôi đã không ít lần gặp lại điệp từ "gọi tên em" trong nhiều bài thơ đã đọc, đã viết một thời. "Cho anh gọi tên em chiều gió nổi/Hoàng hôn bập bùng nắng cuối". "Anh gọi em hun hút phố dài". "Gọi tên em võng cả cung đàn". "Gọi em bốn mùa.../cánh đồng rạp gió khóc trong mưa". "Gọi em xô nghiêng vầng trăng"... Nhưng bây giờ thì gặp Vương Cường với "Gọi em mòn cả hoàng hôn".

Tôi đã làm một cuộc tra cứu trong hơn 4.600 câu ca dao nói về tình yêu đôi lứa. Đủ cả những hình tượng của vạn vật trong vũ trụ, trong thiên nhiên cây cỏ lá hoa bốn mùa, con vật trên đất, tôm cá dưới nước, con chim trên trời. Đủ cả những gắn bó làng quê, đồng rơm rạ lúa và những hoạt động thường nhật bao trùm cuộc sống sinh tồn, làm ăn buôn bán của con người... Có thế tôi đọc còn ít ca dao, chưa nhiều những nhà thơ thành danh. Thế nên lần đầu tôi gặp hình ảnh "đám mây thiếu phụ, gọi mòn hoàng hôn" của Vương Cường. Những hình tượng thơ ấy níu mãi tôi với "Anh gọi tên em" của anh.

Vương Cường gọi người của tương tư mà không thao thiết quá. Có lẽ lửa nóng đến mức nào đó thì thành xanh. Nỗi đau đến mức nào đó thì khô mắt. Nỗi buồn đến mức nào đó thì cười lặng. Có lẽ vì thế câu thơ ở đây cứ từng khúc nấc khan, rơi ra không cần dẫn giải, thách đố người đọc.

Vương Cường lạc từ không gian thực vào không gian ảo, từ gọi hắt lên thành tiếng đến gọi vô thanh trong miền ảo vọng. Anh thành ra người "ngây ngô", chập choạng giữa ảo và thực, gửi lời đến chân trời xa mà lại cứ muốn nhặt lại lời, rõ ràng là phi vật thể mà cứ muốn nó định hình như đá cuội. "Anh không nhặt lên được những mảnh hạt lời anh gọi em". Câu thơ cuối cùng này lộ rõ Vương Cường đang lãng du, phiêu diêu trong hoài nhớ, ảo tưởng trong đời thực. Chỉ có tình yêu đằng đẵng, chung tình mới thôi miên câu thơ đạt đến hay và hư ảo như vậy.

Tôi cứ băn khoăn, tại sao trong bài lại có những câu dường như mâu thuẫn, không là "cánh đồng hoàng hôn" mà là "hoàng hôn cánh đồng"?. Tại sao lại mượn hình ảnh "cánh đồng mọc đầy tóc bạc"?. Đã thế lại "Chẳng có màu trắng"?... Hình như Vương Cường đang tạo ra đối xứng ảo, giữa hình dáng em là đám mây trên trời với gương mặt anh là cánh đồng mặt đất. Và cánh đồng anh giờ đã đầy râu tóc bạc, cuộc đời chỉ còn là mùa đông. Bài thơ như một bức hoạ lập thể, đa nghĩa, tạo ra nhiều trục mở của tư duy.

Đôi khi đọc thơ, tôi cám ơn tác giả đã dẫn tôi lạc vào tiềm thức ẩn giấu đằng sau thơ. Đôi khi tôi trách thầm tác giả, vô tình khơi gợi lại nỗi đau của tôi. Đôi khi tôi ghen với tác giả đã viết hay hơn tôi nghĩ về tâm sự của chính mình. Nhưng nếu không có những người thơ, vần thơ như thế, đọc rồi đọng lại, thì tình yêu một thời của tôi, nỗi đau tưởng không quên của tôi cũng đã bị lãng quên mất rồi./.

VƯƠNG CƯỜNG

Đám mây hình thiếu phụ

Thơ

Nhà xuất bản văn học,hà nội 2010

Chỉ có gió cứ lồng lên thành bão

Anh không nhặt lên được những mảnh hạt lời anh gọi em...

Dụ Yến

Nắng rải ngoài sân hoa vàng trước ngõ

nhà anh bốn tầng bốn tầng cửa mở

Lọc khóc thành cười lọc mây thành gió

thương đầy sóng sóng nhớ đầy trăng trăng

Đồng trải mênh mông núi chồng bát úp

bước xuống ruộng mật bước lên rừng vàng

Ơ Yến ra ràng chàng màng bỡ ngỡ

anh ngóng em về hoàng hôn chín đỏ

Ơ này Yến nhỏ môi đỏ má hồng

anh đi khe khẽ em giật mình không

Bay qua đại dương triều cường dựng ngược

xiu xíu bàn chân long lanh trăng nước

Nào bão nào giông nào sông nào biển

hương tỏa đầy nhà hoa là bướm lượn

Ơ này Yến ơi vơi đầy yêu mến

thơ anh vỡ tiếng giật mình bay lên…

hn 31-12 - 2010

Một mình đêm

Khi lặng chìm với một mình đêm

trăng trở giấc gối đầu lên phía núi

hình như có điều gì tiếc nuối

kìa bình minh ngọng nghịu bài ca

bài ca ấy bây giờ ta đang hát

Với thân yêu cánh chim chiều tít tắp

ta một mình đêm khâu áo cho ta

kìa bông hoa rạo rực nói lời hoa

lời hoa ấy bây giờ rơi trước mặt

Lặng chìm đêm mơ dạo khúc ngày

đêm cùng ta pha lấy những đắm say

kìa hoa nở trên cách đồng xa cách

đám mây hồng vừa gọi vừa bay…

Xa

Anh không sợ bốn ngàn cây số

anh sợ một milimets thôi

Bốn ngàn cây số

nỗi nhớ xếp hàng

tình yêu xếp hàng

thời gian xếp hàng

những cánh sóng xếp hàng

Nỗi nhớ mặc áo lụa Tân châu

tình yêu khoác áo cườm lóng lánh cắm rễ chùm đón bốn mùa gió tím

thời gian mặc áo phù sa ngầu đỏ

những cánh sóng mặc áo lục bình trôi

Em ríu rít chạm vào da thịt

khuôn mặt trăng ơi

đâu còn nỗi nhớ

đâu còn thời gian

đâu còn cánh sóng

tất cả tan vào tim

một khoảng lặng không lời

em mặc năm tháng trôi

hoa vẫn tím bốn ngàn cây số…

Vàng mây

Khi anh biết ngửa mặt lên nhìn bầu trời thơ ngây ran ríu xanh

tia nắng mở mắt đàn chim đã bay mải miết

ngọn gió rủ rê hoa đại sân chùa tung lên trời làm mưa trắng

anh đã yêu vàng mây thấp thoáng cuối chân trời

Tiếng gà nhen lửa trào sôi , ánh sáng tràn ra từ mắt

vàng mây hồng hào lấp ló ngoài cửa gió

ngày mỏi mệt chuyển ồn ào vào đêm thiêm thiếp ngủ

vàng mây anh thiếu nữ vẫn thêu thùa

Anh đón gió phía đàn chim trở lại

gói niềm vui hoa đại trắng đợi chờ

có một sáng thiên đường rộng mở

anh dắt vàng mây về phía ánh đèn mơ

Hoa bằng lăng thổi dài cơn bão tím

vàng mây anh tóc xoã liễu chiều hồ

thành phố dập dìu ran bốn bề đèn đỏ

anh ướt đầm mưa trắng phía hư vô …

Hy vọng

Đồng hồ vật vã đêm mảnh trăng ô tròn lại khuyết

điện thoại hết tiền hoang mang cách biệt

anh vụng về rơi méo hư vô

tiếng nấc ngọn đèn cố cháy

cố cháy lên phương ấy em chờ

Dốc cơn mưa câm lặng

tạnh phương trời không trăng

cổ tích mang mang ngỡ ngàng sống sót

thoát miền khát suối ngần rỏ máu

tung hoa mây tím chuyển về em

Đêm nhói lòng ngôi sao lạc bạn

lìm kìm đớp hụt quả bần mơ

hồ tây vò mây già trước tuổi

em trở về giông bão lặn vào thơ

Khoác liễu Hồ Gươm vương nét em

đường Cổ Ngư bốn mùa rộn gió

trăng thả vàng mơ màng ngoài ngõ

bình minh thả hồn đỏ đội chân mây…

Bài thơ chợt đến tặng Tiên

Anh chát một mình

bên kia Tiên còn bận trực

ngoài kia hoa đào rúc rích

trời thả mùa xuân nối anh và Tiên

gió nhẹ nhàng

nắng mơ màng

rừng cây tình yêu chợt bừng hoa nở

dòng sông tình yêu chợt ào lên ngộp thở

trong trời tình yêu Tiên cười áo xanh

trên tay điện thoại nhắn tin lia lịa

nhìn trời

nhìn nắng

nhìn gió

nhìn cây

nhớ Tiên

nhớ Tiên

xuân dâng đầy chảy tràn ngón tay gõ phím

hai tay ôm xuân đến sớm chờ Tiên…

Thơ viết từ Xiêng - Khoảng

Anh xa em một trăm sáu mươi tám giờ ba mươi hai phút bốn mươi giây

mưa da diết dệt lụa nhớ hồng hào bốn ngàn cây số

rừng Xiêng khoảng choàng khăn voan loang loáng lụa

mây tím nói với anh hai mẹ con em hun hút trên đường

Dòng Nậm Ngừm xé lòng trôi vội vã chân trời

anh thả hồn bay theo về em thơm mềm thương tích

chia bớt những đêm dài máu tim không chảy được

em ru em

con ngủ rồi

em có chợp mắt không ?

Anh nghẹn bát cơm nếp nương thơm nỗi niềm khói xới

anh dậm lên chân mình vấp điệu lăm vông

anh đội mưa hoa vượt cánh đồng xa cách

thương nhớ lom khom bò qua bậu cửa ướt mềm

Vén tấm lụa nhớ hồng lên Xiêng - Khoảng

hai mẹ con em vẫn hun hút trên đường ...

Đêm mạng rớt

Đêm mạng rớt nỗi buồn mưa tổ kiến

anh là ai không thể trả lời

anh bước hụt em còn giận dỗi

nét còn vương hương đã xa vời

Giây đàn đứt âm thanh rơi lả tả

vết nứt dừng đột ngột đá rung rinh

đoàn tàu chạy vào cua hối hả

phanh rít lên người nghiêng ngả xô mình

Yêu đến hết sông gầy hồn loang đáy

mây tấp chiều lòng trời rỗng bơ vơ

Ngày đã cạn đêm còn bao phủ gió

trăng bỏ đi hoang phế tám phương trời

mây choàng lạnh phạc phờ vô nghĩa

xốn xang lòng mấy độ chơi vơi

Mạng vẫn rớt em gần thành xa ngái

thơ viết rồi bỗng cháy còn tươi…

Anh gọi tên em

Chiều chiều giữa hoàng hôn cánh đồng

ngóng về chân trời xa

có đám mây hình thiếu phụ

anh gọi tên em

Anh đã gọi em mòn cả hoàng hôn như thế

cánh đồng mọc đầy tóc bạc

những hàng cây không mặc áo

tua tủa tràn lên

chẳng có màu xanh

chẳng có màu vàng

chẳng có màu trắng

Chỉ có gió cứ lồng lên thành bão

anh không nhặt lên được những mảnh hạt lời anh gọi em…

Ngày mai

Nửa đời hoang mây ngỡ bờ sóng dữ kia là nơi ngọn khói bình yên trải vàng hoa mướp

đam mê huyền hoặc con chuồn ớt đỗ rồi bay vẽ vòng làm thơ em tưởng đỏ

hoang phế năm tháng đi qua giao hưởng trái mùa tuổi xanh tóc bạc

nỗi đau cười thành tiếng nấc trong veo như mắt giếng Mỵ Châu

Có thể mang lông ngỗng rải qua núi qua sông qua cánh rừng nung đỏ

ngoái mặt trời rơi lõm hoàng hôn trăng treo mòn vách mây hoen vẹt

anh khát bước đi trong mưa vội vàng gió táp mặt người khô cháy

nghe cựa quậy trong tim một mầm cây miễn dịch phế tích buồn

Em cuối trời vết thương nhức buốt ngày mắc võng sang đêm

ngược đường lông ngỗng trắng sóng tràn đêm sang ngày rưng rức

nghe tiếng mỗi bình minh chim hót rơi những mùa buồn loang trong gió

dòng sông cuộn lên muốn quay trở lại ru một thời hoang dại một thời em

Ngày mai ngày mai ư có thể ngày mai...

khi lông ngỗng trắng một miền ký ức

đêm không còn là trại giam nhốt một mầm cây

trăng sao kết hoa môi giới ban ngày...

Nói với con

Những năm dài bố mẹ tựa vào cánh sóng

tựa vào bóng đêm

tựa vào niềm tin

tựa vào ngôi sao xa trên bầu trời tím

Chờ một tiếng gà thổn thức ban mai

nước mắt chảy ướt tràn bàn phím

nuốt nỗi buồn bào chế niềm vui

có lửa của nụ hôn

bay bốn ngàn cây số

bốn ngàn cây hoa mọc kín bên đường

Lục bình thả hồn trên sóng về nơi xa lắc

hoa bằng lăng trước phố nhà mình tím màu nước mắt

hồ tây bóng trăng mẹ từng đánh rơi chiếc lá liễu mơ

hồ gươm gợn xanh bố cầm bóng tay của mẹ

Bố nuôi lìm kìm trong vô thức

mẹ vịn vào câu vọng cổ liêu xiêu

thời gian ép mỏng như tờ giấy

vẽ lên bóng hình con

Mẹ và bố dắt ước mơ đi

con nhoẻn cười trời xanh trong veo

con ngơ ngác trước phố hoa lần đầu run rẩy ...

Khất thực

Anh khất thực với cánh đồng mây trắng

góc trời xa ngửa mặt với tàn chiều

mây vẫn lượn vô tình anh ngóng đợi

núi khoác vàng sáo réo rắt phiêu diêu

Anh khất thực dòng sông mê mải cuốn

anh theo sông chảy mãi đến chân trời

sông oà vào nỗi lòng của biển

anh với chiều không trọng lượng chơi vơi

Anh khất thực với ngang tàng của gió

anh bay theo về phía những vì sao

gió vào nhà hồ lô cửa khép

một mình anh biết gõ cửa phương nào...

Giao thừa ơi

Vội vã cũng thế thôi dòng sông từ xưa theo lệnh trời về biển

nắng mưa cũng đành thế cánh chim chiều vẫn thanh thả hoàng hôn

cây khế thả hoa tím góc vườn chào mào mông má bên khung cửa

đôi én lượn lờ không sốt rụôt mùa xuân rồi có đến không

Núi vẫn dựng xanh hiền đâu có nghĩ mình làm ai xa cách

những đám mây đổi màu đổi dáng vẫn lững lờ bay

con đường trống không có gì đâu mà ngóng đợi

ngày chảy dài ngọn lửa vẫn bình yên xanh

Ta đã quen năm tháng không mùa

năm tháng khí trơ ngày qua ngày không tết

lòng ta không còn vui buồn thổn thức

giao thừa dạy ta đừng trông ngóng bóng người đi

Có gửi hết cả hoa Hà Nội về em thì cũng thế

thơ bay lên trời vết sẹo mùa xuân

sâu thẳm nỗi buồn vương vưong trên lá

ta dị ứng sắc màu trùm chăn không người lay gọi

Ta mơ một bàn tay xới bát cơm nước mắt

ta thèm một tiếng cười nhăn nhúm lả tả rơi trước ngõ

ta mơ một câu chào ướt vãi tung toé trong xó bếp

ta thèm hai chiếc gối lửa cháy ấm rực trong phòng

Giao thừa ơi em vẫn còn xa lắm

biết dòng sông có bồi đắp thêm rẻo đất hoang không

xây căn nhà lợp lá sóng trước mặt sau lưng gió

ngóng qua khe hở mỗi chiều chờ một đêm hoa…

Viết trong chiều Lũng cú

Núi gánh trời nhẹ như làn khói

sông khoe hàng thượn thẹo đất nghiêng

chiều Lũng Cú ướt đầm cơn mưa nhạt

ta ngửng đầu vời vọi với Cà Mau

Đất nước gấy dài như ống sậy

thương làm sao biển khoét lóm thân hình

trường sơn gìm trong cân bằng động

đước Cà Mau lội biển chẳng xắn quần

Mưa bão quật cong xương sống mẹ

mắm chụm lưng ngửng mặt với triều cường

tiếng bìm bịp ngầu lòng xa xứ

cuốc khẩn hoang Lụng Cú vọng lòng nhau

Lụng Cú đứng tím bầm cơn gió lạnh

Cà mau lặng thầm xô biển mở biên cương

chiều Lũng cú hát một mình với gió

cà mau nghe vò võ đá trông chồng...

Nhật ký

Sáng

Anh gom hết ban mai vào điện thoại

hồi hộp chờ giọng nói thần tiên

một nửa tỉnh mến yêu vừa đi vắng

một nửa mê ngong ngóng sợi dây đàn…

Trưa

Anh một mình canh giữ cả trưa nay

muốn làm gió không thể làm gió được

muốn làm mưa mắt chẳng gợn mây nào

sóng thần quét ngổn ngang chiến trận…

Chiều

Anh hút theo một cánh chim trời

hoàng hôn mắt ước phép mầu bay được

đồng hồ tên nô lệ què mỏi mệt

lén trông anh vừa chạy vừa dừng…

Tối

Chỉ còn chiếc đồng hồ làm bạn

giận chiều nay giờ mới phải làm lành

phố vùi hết ồn ào vào mơ mộng

chỉ còn anh và giấc ngủ như phao...

Đêm Sài Gòn

Thời gian dây đàn căng mắt đợi chờ

đêm thắt nút khát tình yêu của đất

Hai cơn bão cùng đổ về một lúc

đêm cân bằng trong thế giới nghiêng

Bao sông sâu rừng thẳm đã sau lưng

bao con sóng cồn cào bình yên trong mắt

Những cơn bão lửa lòng thiêu đốt

chín liu riu môi ngọt tận hồn

Không gian trường thành xám lạnh

giờ gói vào hiền dịu mấy mét vuông

Những cánh sóng không còn vội vã

ngủ im lìm điện thoại chiều hôm

”Đêm sài gòn là đêm không để ngủ”

từng tế bào ran dậy những bờ yêu

Anh đốt lửa lòng mình rực cháy

em bình yên hồng tỏa ánh ngân hà

Chỉ cần một đêm thôi Sài gòn ạ

sông đắp bồi nguyên vẹn nỗi sâu xa ..

Thưa với mùa thu

Em chưa về sáng cơn mưa mách bảo

hoa bằng lăng đóng gói tím lâu rồi

những cánh sen cố toả lên lần nữa

ngày đang chìm đêm thổn thức sao rơi

Mùa thu ơi xin em chầm chậm nhé

anh chía tay lựu còn đợi bên hè

anh uống cạn một bình rượu hạ

tận đáy bình còn xác một chú ve

Đừng ngoảnh lại trước ga đời hè nhé

hè đi đi âu đó cũng lòng trời

một giấc mơ nhuốm đầy lửa phượng

lửa lòng anh từ ấy vẫn trào sôi

Mùa thu ơi khoác chiều đôi cánh mỏng

anh dón chân đi sợ động bước em về

em mảnh dẻ lệch một trời vàng cúc

núi toả hồn sông xanh rợn bùa mê

Thưa mùa thu kìa dưới làn áo mỏng

anh giật mình thấy một thoáng heo may

em giấu hộ cho anh nhờ chút nhé

sợ ga đời lại cướp mất trên tay …

Có khi

Có khi ta không hiểu nổi ta

trời xanh kia không có đáy đâu mà

biển dẫu lớn vẫn lọt trong lòng phật

em nhẹ chân kìa dưới lối có màu hoa

Ta nhóm lửa khi trời còn vần vũ

củi đang tươi mưa lắc thắc bắt đầu

không thể có lửa diêm nào cháy được

ta lấy lửa tim mình đốt đỏ cả đêm thâu

Núi vẫn biết trời sinh mình cao lớn

sông vẫn hay sông vốn tự rất dài

biển vẫn biết lòng chứa đầy bão sống

vỗ vào bờ khúc hát của ban mai

Em đom đóm lập loè bên bờ dậu

ta một mình thức ngủ một mình ta …

Gom gió

Anh đóng gói những thùng mây con gái

ném vào đêm những dòng suối mơ màng

đốt thành than cái chiều tang tóc ấy

mắt em mờ ngọn lá liếc xéo ngang

Anh đóng gói một thùng môi đỏ ấy

đỏ lơ ngơ xoay đổ một chiều thu

đốt cháy hết cả ngàn ngày mưa móc

cả ngàn ngày mây rạp giữa đồng mây

Anh gom lại mảnh pha lê buồn tóc

gom tả tơi rách nát một trời mây

gom tiếng khóc cuối trời mỗi sáng

gom bờ cây khúc khích liễu hồ tây

Cửa đã khép ngôi nhà chưa hoang lạnh

mảnh pha lê cứa rách những giấc mơ

mây vẫn thắm gió vẫn lồng phía trước

nắng vàng mơ như chẳng bao giờ...

Hoàng hôn muộn

Chim lật gió nắng không còn trai trẻ

đã hoàng hôn chuông thỉnh rụng bờ thu

dòng sông chẳng hát vờ như thuở nhỏ

êm đềm xanh ào ạt dấu mù u

Niềm vui phủ lớp sương mờ ảo mộng

nỗi đau qua lắng núi với trưa hồng

mây áo mỏng hững hờ thắt nút

nước mắt rơi tự nguyện có còn không?

Gió thiếu nữ lướt lê xào xạc lá

nắng đàn ông bản nhạc phảng phất lời

trưa ốp nếp cong nỗi lòng chín đợi

chiều lưu ban tím mận ngập ngừng rơi

Hoàng hôn nhuộm cánh chim còn nguyên vẹn

sông miên man khúc hát với lở bồi

hoàng hôn cuộn lòng thu chờ trăng gọi

lá bàng rơi cuống quyt ngập vai đời

Hoàng hôn muộn còn hơn không đến

anh trở về nắng phượng lửng trời mây

bên bàn phím chim bay về ngược gió

hoàng hôn đi anh lại tím theo ngày…

Ở chân trời nào đó

Đã bao ngày

tôi đổi bút bi sang bàn phím

cành đồng trước mặt vẫn rợn trắng

không cấy xanh lên được chữ nào

bão dựng đường cong parabon

tít tận trời cao

Tôi nhoài người dang tay ôm giá sách

nghe lao xao bước chân thiếu nữ từ trong ca dao, tục ngữ trở về

líu ríu bước chân nắng nhoè mưa trắng

thương mẹ con chào mào run rẩy ôm đêm dưới tán đu đủ úa nhàu

Có đêm thấy bố tôi từ xa ngái trở về

tôi ngọng lưỡi chưa kịp nói những điều ấp ủ

lại thấy mẹ tôi đang ăn trầu bỗng nhiên nằm xuống

tôi chưa kịp nói những điều xa xăm với một mẹ thôi

thương mẹ con con cò ướt cánh cuối trời

vục mặt xuống tháng ngày tìm con tép rớt

không có ngọn khói nào vạch nét phía làng xa

Có gì đó ở chân trời nào đó

hút hồn tôi suốt năm tháng ăn mày...

Hà nội ba giờ sáng

Chim hốt hoảng ném mình vô định

ngóng trông đêm ngây dại những sao gầy

vừng trăng hé nhìn khuyết tật

chập chờn đom đóm bay

Ngọn gió giật mình sổng chuồng hoang dại

rắc tro tàn bị thương

cây hoa sữa vô hồn thu hương tình cờ lại thả

có giấc mơ đêm lại hoá ra ngày

Dòng sông Hồng tê dại

dệt thêu nước mắt lặng thầm chôn hết những vì sao

đêm đắp xong nấm mộ

ngoái nhìn chờ một tiếng chuông

Con đường như xác chết mặc con tàu gà gật mà trôi

khắc khoải thức mơ

không một dáng người không một tiếng cười mê sảng

liên hồi đêm hút thuốc đỏ đầu môi

Nước mắt em nuôi mầm cây

điện thoại nóng ran ba giờ sáng...

Bên hồ gươm anh gọi điện cho trời

Bên hồ gươm anh gọi điện cho trời

những hàng cây không rì rào kể chuyện

những cánh sóng có đi về phía biển

phía cuỗi trời dìu dịu trăng đang lên

Bên hồ gươm anh gọi điện cho trời

cụ rùa không ngoi lên hàng cây không thả mình dỡn bóng

tháp rùa và trời xanh màu xám

phía cuối trời mây vén một vừng dương

Bên hồ gươm anh gọi lặng im

nghe khúc khích sau vòm lá sớm

xuôi ngược người đi nỗi lòng rơm rớm

phía cuối trời rời rợi gió đang lên

Bên hồ gươm anh gọi tám chiều trời

chỉ mong một chiều thôi về lại

chỉ mong một chiều hồ gươm tĩnh tại

phía cuối trời rạo rực cánh buồm dâng...

Giật mình nghe tiếng gió

Nghe mùi hương em thoảng trong giấc mơ

anh giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya

căn phòng anh lặng im. Và gió

gió lồng lên muốn bế cả sân chùa

Anh lần ngược theo chiều gió thổi

chân trời xa rặng núi cũng rất xa

trăng ngái ngủ kéo chăn mây khẽ trở

vì sao ơi anh như kẻ không nhà

Buồn cô đặc xếp hàng như tượng đá

thu đã sang ngày mới cũng dần sang

tiếng tàu vọng xé đêm và lầm lũi

xa em anh đốm lửa nhỏ sắp tàn

Từ bữa biết mùi hương em anh nhớ gió

gió chuyển anh thông điệp của nỗi buồn

mai dậy sớm nhớ chuyển dùm anh nhé

anh đứng ngồi như một chú mèo hoang...

Thơ chiều cuối năm

Sông hối hả chở mây về kịp tết

chẳng ngoái sau lau phủ trắng mặt mờ

gió khan thổi hoa bận về ngõ phố

trước thềm xuân hoa mộng cũng bâng quơ.

Em khuất nẻo trập trùng nhịp núi

sắc vàng ơi, ngơ ngác tận trong hồn

anh bước thấm mưa lòng từng giọt lạnh

chấm hết năm nhợt nhạt tiếng chuông chùa

Nhà anh mở tung mười cánh cửa

đón hương em chân cuống quýt trở về

góc nhỏ anh bài thơ chừng có cũ

đất trời xuân khát một nỗi nhớ xa...

Trên đại lộ hai chiều trời

Những cánh sóng ngậm hoa hồng vương mây tím

em và anh ríu rít tháng ngày dệt bài ca của nắng

Những cánh sóng ngậm nụ cười vương mây ngũ sắc

em và anh mải miết tháng ngày dệt bài ca của gió

Những cánh sóng ngậm giọt nước mắt vương mây hoen

em và anh trầm trầm sắc cũ dệt bài ca của cỏ

Những cánh sóng ngậm lặng im vương màu lửa

em và anh trên con đường lặng lẽ dệt bài ca không lời ...

Đêm không ngủ

Trong chăn hình như nhiều rận

Dưới chiếu hình như lắm kim

Trần nhà sao nhiều lỗ vỡ

Điều hòa sao thở ra toàn hơi nóng

Tường nhà sao cứ thông thống

Bầu trời sao hun hút đen

Người ngủ hết rồi mình sao không ngủ

Biết hỏi ai khi mình cũng không có cách trả lời

Chỉ có đêm cứ xoáy về vô tận

Gió sục tìm uẩn khúc của tàn phai…

Những người lính thành cổ

uống bia chiều Hồ tây

Những vại bia

một nửa chùm mây trắng

một nửa ánh vàng vay rượu nắng

sông Thạch hãn ngừng trôi

Chiều hồ tây

khét máu lửa 81 ngày đêm Thành cổ

b52, bom toạ độ

pháo chụp, pháo dàn

cắn nát mấy ngàn mét vuông thành cổ

diệt bằng hết màu xanh Quảng Trị

những chàng trai áo đất

súng va vào gió

Giờ bắn vào bàn bia

lịch sử khoác áo tang tươi tốt trở về ...

bia gợn sóng

Đồng đội, ba mươi năm

một vòm cây biếc

một đám mây chớm già sau bão

bia chảy hoà tan bài ca một thời trận mạc

đồng đội tuổi hai mươi

chưa từng uống bia

Tôi ngồi trong chiều gió lộng

còn nửa nụ cười

còn nửa nỗi đau

bia uống mãi , mặt không hồng lên được…

Thăm đồng đội cũ

Đường làng, hai bên giờ đã phố

tôi nhảy xe ôm, đến trước một túp lều

Nếu không có cặp mắt, thuở Cùa sót lại

tôi làm sao, nhận được bạn tôi ?

cụ già ngồi kia hát dỗ

hai cụ già con ú ớ cười

Mọi ngôn ngữ đến đây, đều bất lực

tôi khóc hay cười trước bạn tôi…

Tôi mơ

Hồn khói đã bay

cõi vô vi tôi thức

Thành cổ ơi mỗi ngày tôi mất một trăm năm mươi người bạn

tám mốt tầng tháp lửa và hoa

Giờ bạn cỏ non hát về tương lai

giờ bạn thông ru bảo tàng lòng đất

Tôi mơ làm chó đá

đứng canh chừng

lãng quên…

Đoá hoa mong

Lời em nói gió mang về ngõ nhớ

em và thơ ríu rít chọn bờ thương

anh hái tặng bàn tay còn bối rối

bàn tay còn bận dệt thảm cô đơn

Anh lắng nghe tiếng guốc trong hồn

đi nhè nhẹ về phía trời hửng nắng

kìa bông hoa cuối trời mây trắng

kìa trời yêu chi chit sao mơ

Còn nguyên cả một mùa xuân vừa hé

sáng xuân ơi xa xót một bàn tay

bàn tay ơi sáng oà lên em vẫy

đá ngổn ngang trong nỗi nhớ vơi đầy?

Đời vẫn gió, vẫn mưa ướt sũng lời chim hót

em vẫn tươi như một đoá hoa mong

anh khép vội nỗi buồn còn trong áo

một chân trời le lói gói hừng đông…

hôm không nghe

được tiếng gà gáy

Thường thức dậy trước tiếng gà

tôi gói bảy sắc cầu vồng trong ngực

vườn cây trẻ con nhuốm màu cổ tích

dòng sông tỉnh sáo cuộn trăng vừa chảy vừa chơi

Đàn chim thả bản nhạc cổ điển bày ửng đỏ ban mai

trăng hết nhiệm kỳ về nghỉ phía chân trời đơn độc

bình minh vàng sau đỉnh núi vào phiên đứng gác

đất trời mở tiệc rộn sắc cầu vồng

Hôm tôi không nghe phơi phới tiếng gà bên song

trong ngực chỉ còn tiếng trái tim lè nhè nhớ

đất trời rơi vào lỗ đen hun hút xoáy

vườn cây mặt bạc phếch tử tù

Bữa tiệc cầu vồng ngổn ngang mảnh vỡ

dòng sông ậm ờ trôi như thằng làm thuê

bầy chim những vệt đen lao điên loạn bầu trời

bản nhạc cơm cháy rơi những mảng xương đêm lụn tắt…

Sáng nay gò Đống Đa

Ngày hai lần nắng cùng gió qua đây

cây mải lọc vàng mây thả lụa

hoa cố nói cho lòng ai đỡ nhớ

lấp ló đâu đây thoáng một nụ cười

Tiếng hát bay theo đàn chim sẻ

tan trời đôi lẻ một mình anh

ghế đá mở dưới vòm cây gió

trống nụ cười tít tắp màu xanh

Hồng thương nhớ vẽ vòng day dứt

lao xao xoay tâm điểm vàng mơ

dìu dặt tím trái tim rộn nhịp

chân trời góc bể xanh niềm mong

Sáng nay những vòng tròn dài thế

háo tiếng chim kéo gọi vừng hồng

hoa rủ bóng rơi trắng miền mộng tưởng

một tiếng cười sấm đất vọng âm âm…

Bao giờ cho đến mùa thu

Bao giờ cho đến mùa thu

em khoác áo màu xanh ngọc

khăn thắt nơ như mơ như thực

ngọn lửa bập bùng như có như không

Bao giờ cho đến mùa thu

đứng trước hiệu kem bốn mùa anh đợi

phố rợp người qua lòng dạ rối bời

sáng nụ cười xa em ào ạt tới

Bao giờ cho đến mùa thu

bằng lăng mơ màng khoác chiều bịn rịn

chim tha rác vàng về không xây tổ

hồ gươm trời đất ngẩn ngơ xanh

Bao giờ cho đến mùa thu

anh nắm tay em trở về cổ tích

áo xanh ngọc khăn nơ hồng ngọn lửa

thời gian bùng khao khát cháy không nguôi…

Mặc định với Cần thơ

Anh vượt mấy ngàn cây số

chỉ để ở với Cần thơ một mình

anh như bà già ra chợ

nhấc mớ rau lên mặc cả rồi đi

Vệt mây tím chấp chới rơi chìm trong bến Ninh kiều

anh chẳng thể nào vớt được

ngọn đèn đường cháy khi mặt trời vừa lên

soi gương mặt trắng bệt

Anh như câu văn viết lặp

như dòng sông vòng vo chưa tìm được đường về với biển

cần thơ như căn phòng đã hút hết không khí

chỉ còn anh với chân không

Trưa ấy đôi cánh em vừa gấp

ngọn gió đàn ong bay gõ vào khung cửa

lấp loáng bóng người

có một đám rước trẻ con đi qua

Đổi một ngàn đêm anh có một đêm

đổi mấy ngàn cây số anh có một cm Cần thơ

đổi cả không gian đổi cả thời gian

anh lấy một vuông phòng và một giây như thế

mặc định với Cần thơ...

Ngày ấy... tháng 12

Hoa nở ở bên bờ cỏ vắng

nắng tươi xao xuyến quả hồng mơ

suối khe chợt thức mùa thơm lặng

hun hút thung sâu sóng ngập hồn

Bao năm nước chặn khung hồ chứa

một phút dâng tràn cả bến mơ

thấp thoáng đâu đây miền hoang mạc

mưa về cuống quýt cả đồi hoa

Áo xiêm mây gửi bên bờ giậu

trăng một mình trăng đến đẫy đà

em nhỉ rồi ngày như chợt biến

chỉ còn ngày ấy tháng 12

Cái ngày trăng mọc từ hôm sớm

gió tình hổn hển sững sờ ai

nào ai đã biết khung tình rộng

nếu không ngày ấy... tháng 12...

Nói với em

Có những khi nóng bức, ngột ngạt, trời đâu tiếc mà không thể nào thả giọt mưa xuống được

trăng thèm sáng, trải êm đềm ga trắng muốt mà không thể nào lách qua nổi màu mây mỏng tang

vì sao to nhất xa hàng tỷ ngàn năm ánh sáng chỉ đến được với mình bằng giọt sáng yếu ớt

nhiều khi ý nghĩ trùm lên cả bầu trời rơi xuống chỉ vấp một cọng gió gầy

Anh bước một mình trên biển, sóng xanh ào lên sẻ chia chiều đơn côi sóng bỗng bạc đầu

thả cách biếc mơ hồ trên sông vắng lặng vẫn mong manh chờ có ngày đến được nơi em

thả vào trời xanh dòng tin nhắn thẩn thờ xếp hàng nghẹt thở chờ nghe tiếng máy reo lên

nhứng rặng núi xanh mờ có làm gì anh đâu mà sao đôi khi vẫn ghét?

Em ạ, nhớ thương trời những khi không thể nào mưa được

yêu thêm ánh trăng vàng mơ ngơ ngác sau màu mây

giọt sao yếu ớt đẫm mồ hôi hớn hở khi em căng mắt đợi chờ

đừng buồn với cọng gió gầy có thể vô tình làm ý nghĩ vấp ngã

Em thương con sóng bạc đầu ngoại tình với chiều vắng gió

hãy hứng bằng hai bàn tay muôn muốt trắng cánh biếc mơ hồ

đón dòng tin nhắn với vầng trán li ti những giọt mồ hôi tiếng thở gấp gấp

khai quật những dãy núi mờ xanh em thấy trong lòng vẫn cất giữ cơn mưa cánh biếc những dòng tin nhắn...

Biết những ý nghĩ như những hạt giống ủ sâu trong lồng ngực

mùa xuân mới đang líu ríu ngoài sân ngọng nghiụ nói, mùa này ta tiếp tục xa nhau...

Hằng số

Ngoằn ngoèo ẩn hiện dưới vòm cây nhưng con đường nói lời chân thật

ánh trăng bị che khuất sau tán lá xanh vẫn dịu dàng như hơi thở

sông biết tránh dãy núi vô duyên chắn ngang trước mặt lòng vẫn lao về với biển

không thể đi con đường thẳng hãy đi vòng có lần em nói với anh

Hàng cây có lúc úa vàng tự khóc với trời xanh

lấy cả máu mình xây tổ ấm có khi yến khóc trên cái tổ lạnh của mình

bãi cát từng bị rang lên nung nóng cả dịu hiền

ngọn gió cũng bị hút hết những hạt nước li ti để gào gió nóng

Ngày em bước vào căn nhà ấm áp biết đâu ẩn chứa một vùng băng giá

tiếng hát ru con ai biết có ngày đẫm lời than thở

ghê sợ cả cái nhìn một thời nguỵ trang sau nụ cười tở mở

khi loay hoay chọn lựa mỗi chiều bước vào ngõ nhỏ nhà hoang

Giấu một mùa xuân trong đông tàn thu úa

em ạ chỉ có trái tim là biết đi con đường ngắn nhất

như tin nhắn mỗi giờ anh đến bên em

như tiếng khóc của em ướt đầm điện thoại

Anh thương con đường

ánh trăng

dòng sông

hàng cây

chim yến...

có trái tim kiêu hãnh đập bên trời hằng số với thời gian...

Anh gọi tên em

VƯƠNG CƯỜNG

Chiều chiều giữa hoàng hôn cánh đồng

ngóng về chân trời xa

có đám mây hình thiếu phụ

anh gọi tên em

Anh đã gọi em mòn cả hoàng hôn như thế

cánh đồng mọc đầy tóc bạc

những hàng cây không mặc áo

tua tủa tràn lên

chẳng có màu xanh

chẳng có màu vàng

chẳng có màu trắng

xa ...

Chỉ có gió cứ lồng lên thành bão

anh không nhặt lên được những mảnh hạt lời anh gọi em

2 - 8 - 2008

Mục lục

1.Một mình đêm

2.Xa

3.Vàng mây

4. Hy vọng

5. Bài thơ chợt đến tặng Tiên

6. Thơ viết từ Xiêng Khoảng

7. Đêm mạng rớt

8. Anh gọi tên em

9. Ngày mai

10. Nói với con

11. Khất thực

12. Giao thừa ơi

13. Viết trong chiều Lũng Cú

14. Nhật ký

15. Đêm Sài Gòn

16. Thưa với mùa thu

17. Có khi

18. Gom gió

19. Hoàng hôn muộn

20. Ơ chân trời nào đó

21. Hà nội ba giờ sáng

22. Bên Hồ Gươm anh gọi điện cho trời

23. Giật mình nghe tiếng gió

24. Thơ chiều cuối năm

25. Trên đại lộ hai chiều trời

26. Đêm không ngủ

27. Những người lính thành cổ uống bia chiều Hồ Tây

28. Thăm đồng đội cũ

29. Tôi mơ

30. Đóa hoa mong

31. Hôm không nghe được tiếng gà gáy

32. Sáng nay Gò Đống đa

33. Bao giờ cho đến mùa thu

34. Mặc định với Cần thơ

35. Ngày ấy...tháng 12

36. Nói với em

37. Hằng số